Hoàng hậu triệu cơ nghe qua, môi nở nụ cười:
- long tích, ngươi cho rằng trần tĩnh kỳ còn có thể quay về trần quốc sao?
Nàng lắc đầu:
- hắn không thể. mà cho dù có thể thì tương lai của hắn ở đại trần cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.
- nhi thần ngu muội, xin mẫu hậu giảng dạy.
- long tích, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi là thiên đức, khi nhìn thấy đứa con của mình ở địch quốc được sắc phong, trọng dụng như vậy, lẽ nào ngươi lại không cảm thấy hoài nghi?
Triệu cơ chỉ ra:
- hoàng thượng càng đối tốt với trần tĩnh kỳ, càng cho hắn hưởng nhiều quyền lợi, bên phía đại trần sẽ càng thêm nghi kị hắn. đặc biệt là với thái độ mà hắn đã và đang thể hiện ra đây.
- long tích, phụ hoàng của ngươi là một người rất sáng suốt. những gì người tính toán, chúng ta không thấy hết được đâu. nếu ngươi nghĩ trần tĩnh kỳ có thể thoát ra khỏi sự khống chế của hoàng thượng thì ngươi sai rồi.
Nàng dừng một chút rồi chốt hạ:
- hoàng thượng còn đó, trần tĩnh kỳ có xảo quyệt mấy cũng tuyệt đối không thể nguy hại gì đến hạng quốc ta được. bản thân trần tĩnh kỳ đương nhiên cũng tự mình hiểu lấy. cái chúng ta cần quan tâm bây giờ là lập trường trên đất hạng của hắn. trần tĩnh kỳ, hắn có còn muốn phò tá cho chúng ta nữa hay không?
Lý long tích ngẫm qua, gật đầu:
- mẫu hậu dạy phải.
- mẫu hậu, theo người thì trần tĩnh kỳ đã thay đổi lập trường hay chưa?
Triệu cơ khẽ nhíu mày, dạ càng thất vọng. đứa con này của nàng, cơ trí sao mà kém như vậy, chả bằng một góc của trần tĩnh kỳ kia.
- trần tĩnh kỳ là kẻ tâm tư kín đáo, há lại dễ nhìn ra.
- vậy...
- ta sẽ tự mình xác minh.
Tỏ ra mệt mỏi, triệu cơ phẩy tay bảo lý long tích lui ra ngoài.
Lý long tích vừa đi, cửa lớn vừa khép thì từ miệng triệu cơ, hai tiếng "vô dụng" trầm thấp liền được phát ra. dĩ nhiên là chỉ đủ để một mình nàng nghe.
...
Quả như lý long tích đã nói, hiện giờ trần tĩnh kỳ đang rất được hạng đế lý uyên trọng dụng. tuy rằng hắn không xuất hiện trên đại điện, trong những buổi thiết triều, nhưng ở tại ngự thư phòng, hắn vẫn thường xuyên hiện diện. những ý kiến đóng góp của hắn, so với cao văn đạt - vị đệ nhất mưu thần bên cạnh hạng đế - tuyệt chẳng kém hơn.
Nói thế để thấy lý uyên tín nhiệm trần tĩnh kỳ tới mức nào. song, đừng vì vậy mà nghĩ trong lòng lý uyên không chút phòng bị. thật ra thì vị quân vương này vẫn hết sức cảnh giác.
Trần tĩnh kỳ đương nhiên biết rõ điều ấy. đứng trước hạng đế lý uyên, hắn vẫn luôn thể hiện một thái độ đúng mực, đôi lúc còn cố tình hạ thấp sự thông tuệ của bản thân. một con người quá giỏi giang, quá hoàn mỹ, đâu phải bao giờ cũng sẽ được chào đón.
Trước cách ứng xử khôn ngoan kia, lý uyên rất vừa ý; theo đó, trần tĩnh kỳ cũng được sống thoải mái hơn. công việc của hắn, trừ bỏ vai trò cố vấn thì còn có đứng lớp giảng dạy. lý uyên nói nếu được trần tĩnh kỳ hắn tiếp tục bảo ban chỉ điểm, đó sẽ là cái phúc của đám con mình.
Thánh ý đã vậy, trần tĩnh kỳ làm sao có thể chối từ? mà, hắn vốn cũng đâu định thôi chức dạy học này. bởi nếu hắn làm như thế thì sẽ khiến hoàng hậu triệu cơ bất mãn. ban đầu, chính triệu cơ nàng là người đã đề xuất với hạng đế, giao việc dạy học cho hắn.
Chuyện này không đơn giản, nhất định có âm mưu. trần tĩnh kỳ dám cá là như vậy, và hắn muốn tìm hiểu...
"ồ, đến rồi sao..."
Miên man suy nghĩ một lúc, tới khi nhìn lại thì trần tĩnh kỳ đã thấy mình đứng ở trước cửa thái bình lâu. các vị hoàng tử, công chúa - những học trò của hắn, toàn bộ đều đã có mặt đông đủ... à, mà không. vẫn còn thiếu một người - chính là đứa học trò nhỏ tuổi nhất: tiểu công chúa lý long tranh. cô bé vẫn chưa đến lớp.
Thật là quái lạ. lý long tranh, đứa trẻ này vốn rất ngoan ngoãn, hết mực siêng năng chăm học, trước đây thậm chí cho dù đang bị bệnh cũng cố gắng đi học đầy đủ, tại sao bây giờ lại đột nhiên vắng mặt...
Sau