Nội dung bức thư "cứ cho là bức thư" được gói gọn bằng sáu câu thơ, mỗi một câu đều thể hiện rõ sự quan tâm, lời lẽ chân thành tha thiết. ý tứ tự trách, khuyên giải thiệt hơn kia, vốn không khó để cho người thấu hiểu.
Càng xem, càng ngẫm, lâm thục nhu lại càng thấy nôn nao, lòng đầy bối rối.
Tại sao?
Tại sao hắn phải để ý nàng như vậy? tại sao phải lo lắng cho nàng như vậy? nàng với hắn có là gì của nhau đâu. chuyện hôm đó bất quá một cái bẫy, chẳng ai mong muốn. lỡ đã phát sinh, thì thôi hãy cứ coi như cơn ác mộng, cố để mà quên. nhưng hắn cứ quan tâm lo lắng cho nàng thế này, nàng làm sao thôi suy nghĩ được đây?
Tâm mới bình ổn đôi chút bây giờ đã lại rối ren, lâm thục nhu cắn môi, một đỗi sau thì thở dài.
Nàng tự hỏi bản thân mình liệu có thực sự oán giận trần tĩnh kỳ không? hay tất cả chỉ là ngụy tạo, vì muốn trút nỗi thương tâm buồn khổ...
Cả đêm lâm thục nhu chẳng tài nào ngủ được. trong đầu nàng cứ mãi hiện lên những câu chữ chân thành tha thiết kia. sáng ra, nàng cảm thấy rất bực. qua hai hôm sau, khi đã làm đủ mọi cách mà dạ vẫn chưa yên, nàng mới quyết định viết thư hồi đáp. nội dung đại khái chế giễu, khinh thị tâm ý của trần tĩnh kỳ, cho hắn là kẻ tiểu nhân đang cố tỏ ra là mình quân tử. tương tự trần tĩnh kỳ, bức thư của nàng cũng được gói gọn bằng sáu câu thơ đầy tinh tế và được gửi đi thông qua chiếc túi thơm hôm nọ. lý do mà lâm thục nhu dùng để qua mặt con gái là: hương liệu bên trong chiếc túi đã phai nhạt, muốn nhờ trần tĩnh kỳ thay mới.
Tiểu công chúa lý long tranh nghe vậy, cứ nghĩ chỗ thảo dược đựng trong túi đối với mẫu phi mình có hiệu quả, liền vui vẻ nhận lời, cầm theo chiếc túi đến lớp, rồi cẩn thận đem nó giao cho trần tĩnh kỳ, chuyển lời nhờ vả.
Biết là lâm thục nhu đã tìm thấy bức thư mình gửi, bây giờ hồi đáp, trần tĩnh kỳ âm thầm gật đầu thu lấy. sau buổi học, vừa ngồi lên xe ngựa đi ra khỏi hoàng cung hắn liền mở túi ra xem.
Bên trong quả nhiên là giấu một bức thư.
Hắn chăm chú đọc...
Đọc xong bức thư, trần tĩnh kỳ lâm vào trầm mặc, vài giây sau đó hắn bỗng cười khì, miệng thì lẩm bẩm: "nàng ấy thật giống như thiếu nữ đang hờn dỗi."
...
Ngày hôm sau, chiếc túi thơm với chỗ thảo dược đã thay mới được trần tĩnh kỳ trao cho tiểu công chúa lý long tranh, rồi tiểu công chúa lại đem nó giao lại cho mẫu phi của mình.
Thời điểm tiếp nhận, lâm thục nhu cũng có phần mong đợi. điều đó được thể hiện qua nét mặt của nàng, dù không quá rõ.
Chuyện cứ như thế tiếp diễn, trên danh nghĩa cấp phương thuốc an thần, thông qua tiểu công chúa lý long tranh, trần tĩnh kỳ và lâm thục nhu đã thư từ qua lại, nhanh thì ba hôm, chậm thì năm sáu hôm, mỗi tháng trung bình bảy tám bức.
Ban đầu lâm thục nhu chỉ tính giễu khinh, cố tình công kích để trần tĩnh kỳ biết là mình đối với hắn rất có thành kiến, vô cùng ác cảm, chỉ muốn tránh xa. ý tứ kiểu như: "ta với ngươi chả là gì cả, vậy nên lâm thục nhu ta sống thế nào, tâm trạng ta ra sao không cần ngươi phải để ý. quản? ngươi quản cái gì chứ? ngươi lấy tư cách gì để quản? ta không có mượn! ta không cần!".
Thời gian đầu lâm thục nhu chính là mang tâm lý như vậy đấy, thế nhưng càng về sau, suy nghĩ của nàng càng khác đi. sự sai lệch này, nó phát triển theo chiều hướng hoàn toàn trái ngược. thay vì chán ghét, cố trang lạnh lùng, những bức thư sau này của lâm thục nhu, giọng điệu đã dịu dàng hơn, cũng bớt chua ngoa hơn. dần dà, từ châm biếm, giễu khinh, xa cách, nàng bắt đầu biết lắng nghe, tiếp nhận.
Tới đây, không thể không kể đến sự kiên trì nhẫn nại của trần tĩnh kỳ. khoảng thời gian qua, mặc lâm thục nhu đay nghiến ra sao, "chà đạp" tâm ý của mình thế nào thì hắn vẫn cứ như cũ, luôn tử tế ôn nhu. chính điều đó đã khiến lâm thục nhu thầm cảm động.
Thôi trách móc, nàng thử mở lòng. một chút, rồi thêm một chút, thế rồi chẳng biết tự khi nào trần tĩnh kỳ đã trở thành bạn tri âm, một người tri kỷ. rất nhiều chuyện, rất nhiều thứ được nàng viết ra, cùng hắn tâm sự...
...
Nhân sinh chính là kì diệu như vậy. hôm qua người đó đã làm ta đau buồn, chán nản, nhưng hôm nay cũng chính người đó lại khiến cho ta cảm thấy vui vẻ, lạc quan yêu đời. buồn - vui vốn chỉ cách nhau một ý niệm, thông suốt thì dạ được an nhiên.
Chuyện cùng trần tĩnh kỳ thuở ấy, lâm thục nhu có lẽ đã bỏ xuống được rồi. bây giờ, nàng đã không còn trách, trong lòng cũng thôi dằn vặt. đối với một nữ nhân nhu mì đằm thắm, xem trọng đạo nghĩa luân thường như nàng, để làm được như vậy, tính ra cũng là cả một quá trình tranh đấu nội tâm. nếu không nhờ trần tĩnh kỳ thường xuyên viết thư khuyên nhủ, động viên, đôi lúc còn cố ý pha trò trêu chọc, thiết nghĩ nàng sẽ rất khó buông được. cho dù có thực lãng quên, dám cá cũng là quên theo cách khác, với một tâm thái khác, khô khan và lãnh đạm.
Hiện giờ, nàng không còn cảm thấy