...
Say ngủ một đêm, sáng hôm sau thức dậy thì mặt trời cũng đã lên cao. trần tĩnh kỳ đánh răng súc miệng, chỉnh trang y phục một chút, sau đó nhờ tì nữ dẫn đường đến chỗ triệu thừa phong.
Tại phòng gia chủ, hắn và triệu thừa phong lại tay bắt mặt mừng, chuyện trò rôm rả. đến đầu giờ tỵ, bởi do có sự vụ cần giải quyết nên triệu thừa phong phải rời đi; phần mình, trần tĩnh kỳ dĩ nhiên sẽ không theo phiền nhiễu làm gì, thay vào đó, hắn quyết định ra ngoài đi dạo. thành lạc dương này, danh lam thắng cảnh tính ra cũng nhiều, nếu đã lưu lại, có cơ hội mà không đi thì thật là đáng tiếc.
Bởi do thời gian ít ỏi nên trần tĩnh kỳ chẳng thể thăm thú những nơi xa; các địa phương hắn tìm tới, hết thảy đều nằm bên trong toà thành lạc dương. từ sáng đến giờ, tổng cộng hắn đã ghé qua được ba nơi: thứ nhất hồ lục thủy, thứ hai xa mã hành cung được xây dựng từ thời thái tổ lý đăng đạo, thứ ba thì chính là thiên long tự - một ngôi chùa cổ.
Trong suốt quá trình, thân phận mà trần tĩnh kỳ dùng để đi lại tất nhiên không phải "an vương điện hạ". hắn đã và vẫn đang sắm vai một vị khách từ phương xa ghé đến lạc dương, tiện đường thăm thú. song, nói thế không có nghĩa hắn thực tính giả trang dân đen áo vải từ trong ra ngoài, cốt sao cho giống. thật ra ở bên cạnh hắn, lúc nào cũng đều có thị vệ đại nội đi theo, âm thầm bảo hộ.
- oáp...
Đi cả nửa ngày, trần tĩnh kỳ rốt cuộc cũng mệt. hắn ghé vào một khách điếm, gọi ít thức ăn. để miếng cơm đầu tiên trôi qua hết cổ họng, lúc này hắn mới xoay sang nhìn a tử - tì nữ đã mượn từ triệu phủ, hỏi:
- a tử, những nơi chúng ta đã đi qua, cảnh sắc đúng là rất được, nhưng lại hơi đơn điệu. ngươi biết có chỗ nào náo nhiệt một chút không?
Nơi náo nhiệt?
A tử cố nghĩ...
- thưa an v...
- hừm!
Một tiếng hắng cất lên đã làm gián đoạn câu nói. a tử biết tại sao. chính nàng đã quên mất lời căn dặn.
Nét mặt khẩn trương, a tử cúi đầu xin tội.
Trần tĩnh kỳ thấy nàng cuống lên như thế thì cười bảo:
- có ai trách cứ gì ngươi đâu mà xin. được rồi, mau trả lời câu hỏi của ta.
- dạ.
A tử nhẹ nhõm thở phào, nhu thuận đáp:
- thưa công tử, nô tì biết có một nơi náo nhiệt rất phù hợp với ngài.
- nơi náo nhiệt phù hợp với ta?
Hai chữ "phù hợp" này, trần tĩnh kỳ đang thầm tự hỏi. nó khiến hắn có chút hiếu kì.
- a tử, vậy ngươi nói xem, đó rốt cuộc là dạng địa phương nào?
- dạ thưa công tử, nơi đó là đài vân mộng.
- đài vân mộng?
- dạ phải. ở thành lạc dương, vân mộng đài vốn dĩ rất nổi tiếng.
A tử chỉ ra phía ngoài cửa sổ.
- công tử hãy nhìn. kiến trúc nhô lên cao kia chính là đài vân mộng.
Theo hướng tay nàng, trần tĩnh kỳ quay lại ngó xem, quả thấy có một đài cao vượt lên trên tất thảy; xét vị trí, hẳn nằm ở khu thành tây của thành lạc dương.
Nhưng mà, một cái đài cao thì lại có gì náo nhiệt đây?
Hắn hướng ánh mắt nghi hoặc về phía a tử.
Hiểu ý, a tử liền giải thích:
- thưa công tử, những lúc bình thường thì đài vân mộng tự nhiên là vắng vẻ, nhưng tối nay không giống. tối nay tại vân mộng đài sẽ tổ chức một cuộc thi, cũng có thể coi như một lễ hội, thành thử sẽ rất náo nhiệt.
Làm như sợ mình nói không rõ sẽ bị người trách phạt, a tử đem tất thảy những gì bản thân hiểu biết mà thuật lại tận tường...
Theo như lời a tử thì vân mộng đài đã được xây dựng từ rất lâu, lịch sử tính đến nay cũng trăm năm có lẻ. người xưa kể, thời điểm đài vân mộng vừa xây xong, có vị quan họ lưu đi kiểm tra công trình, nhân cảnh trăng thanh gió mát mới ngả lưng nằm nghỉ, rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Trong giấc mộng, vị quan ấy nói mình đã nhìn thấy từ trên trời bay xuống một nhóm tiên nữ, ai nấy đều vô cùng xinh đẹp. bọn họ ở trên đài vân mộng mà cùng nhau ca múa, đối ẩm ngâm thơ. vị quan họ lưu dĩ nhiên cũng được mời tham dự. lúc tỉnh dậy, y còn nhất mực khăng khăng rằng đó vốn không phải giấc mơ, tất cả những gì đã diễn ra đều là thật, rằng mình đã thực sự gặp được thần tiên, cùng họ đối ẩm ngâm thơ, xem múa thưởng đàn...
Thoạt đầu chả mấy ai tin, hầu hết đều cho vị quan họ lưu kia cố tình thêu dệt, song chỉ vài ngày sau, rất nhiều người đã phải thay đổi suy nghĩ. nguyên do là vị quan họ lưu nọ, y đã chết. một cái chết vô cùng khó hiểu. nghe đâu lúc tìm thấy thi thể của y trên đài vân mộng, từ người y toả ra một mùi hương hết sức kì lạ, khiến cho tất cả những ai chứng kiến đều bị mê hoặc. thân thể của y, tình trạng cũng bất thường không kém. thay vì như người ta cứng lạnh, da thịt của vị quan họ lưu này vẫn cứ mềm ấm, sắc thái vẫn cứ hồng hào. đáng nói hơn nữa, khoé môi của y lại còn đang nhếch...
Mọi người thi nhau đồn đại, bảo rằng vị quan họ lưu thực đã gặp được thần tiên, được thần tiên dẫn dắt. y không phải chết mà đã đi lên trời.
"thoát xác thăng thiên", cụm