- công tử.
Trần tĩnh kỳ hướng hai cha con bao bọc vàng gật đầu:
- chúng ta xuống thuyền thôi.
Cùng với đám binh lính hạng quốc, nhóm người trần tĩnh kỳ nối nhau từ từ bước xuống thuyền.
Trên bến cảng vân đình, cách bọn họ không xa có hai cỗ xe ngựa đang đợi sẵn. từ chỗ ấy, một gã trung niên trong bộ quan phục màu đỏ đi tới đón, theo sau còn có tám tên tùy tùng.
Cách trần tĩnh kỳ khoảng bốn bước chân, gã trung niên dẫn đầu lên tiếng:
- châu vân, quản sự phủ thái tử bái kiến trần quốc an vương điện hạ!
Mặc dù thanh âm điềm đạm, song vẻ cao ngạo lại hàm ẩn bên trong. nơi đối diện, nhóm người trần tĩnh kỳ thực chẳng khó để nghe ra. đây rõ ràng là một sự khinh thị của hạng quốc dành cho trần quốc, mà cụ thể người đại diện ở đây là trần tĩnh kỳ.
Kẻ tới là một vị hoàng tử, tước vị vương gia nhưng được nước hạng cử đi đón tiếp lại chỉ là một tên quan thất phẩm, chức vụ bất quá quản sự trong thái tử phủ, điều này... quá chênh lệch rồi.
Bao bọc vàng cảm thấy bất bình lắm, nhưng phải nén nhịn. trước khi tới hạng đô hắn đã được trần tĩnh kỳ dặn dò kỹ lưỡng, cho dù có thế nào thì cũng phải nhẫn.
Bao tự lại khác, trên mặt không có khó chịu gì hết. nàng chỉ hiếu kỳ đưa mắt len lén quan sát sắc diện của trần tĩnh kỳ, nhưng tiếc là chẳng thể nhìn ra được điểm nào bất thường.
- châu quản sự, làm phiền.
Trần tĩnh kỳ hướng châu vân chào đáp.
Châu vân mỉm cười:
- thái tử điện hạ đã vì chất tử an bài phủ đệ chu đáo. lễ vật cùng hành trang sẽ có người đưa đến đó trước, ta với ngài sẽ cùng ngồi trên xe ngựa kia.
"câu trước mới gọi an vương, đến câu sau đã đổi thành chất tử, tên châu vân này là đang muốn nhắc nhở thân phận con tin của ta sao?"
Trần tĩnh kỳ sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cũng dễ dàng tiếp nhận. hôm nay hắn thân ở địch quốc, là kẻ đứng dưới mái hiên, sao không khỏi cúi đầu.
...
Bao tự và phụ thân bao bọc vàng của nàng ngồi chung một cỗ xe ngựa, cỗ xe ngựa còn lại thì dành cho trần tĩnh kỳ và châu vân. trên đường đi, châu vân không có nói nhiều, chỉ trò chuyện vài câu lấy lệ rồi thôi, thái độ rất là lãnh đạm.
Trần tĩnh kỳ thấy đối phương lạnh nhạt như vậy thì cũng ngừng hỏi han, im lặng ngồi an ổn một bên.
Cỗ xe thong thả chạy đi, sau khoảng nửa canh giờ rốt cuộc cũng đến nơi cần đến. "chất tử phủ", đấy là cái cách mà châu vân dùng để gọi nơi này.
Trần tĩnh kỳ vừa bước xuống xe thì đã thấy hai cha con bao bọc vàng đi đến bên cạnh. cả ba cùng đưa mắt nhìn toà kiến trúc trước mặt.
Quả không ngoài dự tính của trần tĩnh kỳ, chất tử phủ này chả sang trọng gì cho cam, trái lại còn rất cũ kỹ, xung quanh cây cối um tùm, trên tường thì rêu đóng thành