Trần tĩnh kỳ chắc chắn mình không nhận sai. mặc dù hiện giờ y phục lẫn kiểu tóc đều đã thay đổi, song hắn dám khẳng định đây là viên hi. cỗ khí chất thoát tục, nụ cười bí hiểm này, không thể lẫn vào đâu được.
Viên hi nhẹ nhếch môi, hướng thu nguyệt và đông mai bảo:
- các ngươi ra ngoài đi.
Cửa vừa khép, viên hi liền hướng chỗ bồn tắm tiến lại. hôm nay nàng rất khác. thay vì trường y màu trắng thì viên hi nàng lại đang mặc một bộ trang phục màu đỏ, mái tóc cũng để xoã tự nhiên chứ không dùng trâm cài giữ như mọi khi.
Nàng mặc chiếc áo này, phải nói vô cùng vừa vặn với thân hình, sự tinh xảo của đường kim mũi chỉ càng làm tôn thêm vẻ đẹp trời sinh. khiến cho trần tĩnh kỳ phải cảm thán nhất chính là phía dưới. bởi do là áo liền thân, bên dưới xẻ cao nên theo mỗi bước đi của viên hi, đôi chân dài thướt tha kiều diễm của nàng cũng phơi rõ mồn một.
Lên cao một chút, phía trên cặp chân dài miên man là một bờ eo nhỏ nhắn khiến cho người ta chỉ muốn vươn tay ôm ấp; rồi cao thêm chút nữa là đôi nhũ phong ngạo nghễ đầy khiêu khích...
Viên hi bình thường đã đẹp, lúc này ăn vận khêu gợi như thế, vẻ đẹp lại càng tăng thêm bội phần, khiến trần tĩnh kỳ cũng bất giác nhộn nhạo trong lòng.
Viên hi cầm khay rượu đặt trên thềm đá, cánh tay trắng hồng nhẹ nhàng rót vào trong hai chiếc ly sứ tinh xảo, đem đưa đến trước mặt trần tĩnh kỳ:
- cẩn luân công tử, xin mời.
- này... viên hi cô nương, tại sao cô lại ở đây? chỗ này là...
- kỹ viện.
Viên hi tiếp lời:
- cẩn luân công tử, có phải cảm thấy rất ngạc nhiên hay không?
Não bộ hoạt động rất nhanh, trần tĩnh kỳ đem sự việc xâu chuỗi, lờ mờ đoán ra.
- xem ra người ra câu đối đêm nay cũng không phải doanh doanh cô nương mà là viên hi cô nương.
Viên hi cũng không phủ nhận.
Trần tĩnh kỳ lại hỏi:
- chu đại phú không lẽ cũng là do cô nương sắp xếp?
- công tử, hà tất lại cứ phải hỏi về họ? viên hi ở đây, công tử cũng đã tới đây, tại sao chúng ta không nói về chính chúng ta? chuyện của chúng ta...
Trần tĩnh kỳ vẫn âm thầm khống chế cảm xúc của bản thân, "cố thủ" bên trong bồn tắm.
- viên hi cô nương, ở chỗ này hình như không thích hợp để cho chúng ta đối ẩm ngâm thơ a.
Viên hi nhẹ lắc đầu:
- cẩn luân công tử, tĩnh kỳ công tử, có ai nói là muốn cùng công tử đối ẩm ngâm thơ đâu...
- hồng điểm cô nương, viên hi cô nương, chúng ta là bằng hữu văn chương, gặp nhau không đối ẩm ngâm thơ thì biết làm cái gì?
Trần tĩnh kỳ quyết giả ngây thơ tới cùng. nữ nhân này, trong lòng hắn rất cố kị đấy.
- hmm...
Viên hi cất giọng hàm ý:
- công tử, bỏ đi thân phận, bỏ đi tên tuổi, chúng ta còn lại cái gì? bất quá cũng chỉ là một nam nhân, một nữ tử. giữa nam nhân và nữ tử, công tử nói xem có thể làm những chuyện gì?
Trần tĩnh kỳ thiếu điều rửa tai lau mắt để nghe và nhìn lại cho kỹ viên hi. hắn không ngờ nàng lại trực tiếp tới như vậy. những lời này, nếu