- haiz...
Bao bọc vàng nửa đêm đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn trăng, khẽ thở dài. trong lòng hắn đã thấy nhớ cố hương.
- cha.
Từ phía sau, bao tự đi tới. đêm nay nàng mặc một bộ trường y thanh sắc, trông rất tươi mới, tăng thêm chút dịu dàng.
- khuya rồi sao cha còn chưa đi ngủ?
- còn con? sao khuya rồi mà vẫn còn thức?
Bao bọc vàng dắt theo con gái ra chỗ ghế đá ngồi.
- bao tự à, cha nghĩ đã đến lúc con nên rời khỏi đất hạng này rồi.
- cha...
Bao bọc vàng nhẹ lắc đầu:
- công tử đã không còn cần con bảo vệ nữa. bây giờ... công tử ngài sống rất tốt...
Khi nói ra những chữ sau cùng, trong ánh mắt bao bọc vàng không giấu được vẻ thất vọng.
Bao tự cắn môi, nói:
- cha, chúng ta cùng rời khỏi đây đi.
Bao bọc vàng cười buồn:
- ta được phái đến để trợ giúp công tử, triều đình chưa gọi ta về, ta làm sao có thể buông bỏ trách nhiệm.
- cha, con không hiểu. triều đình đâu có xem trọng tài năng của cha, tại sao cha còn phải...
- nha đầu khờ, nam nhân đại trượng phu, ai cũng từng có nhiệt huyết...
...
Đêm đó bao bọc vàng đã nói rất nhiều điều với con gái, khuyên nàng rời khỏi đất hạng, phản hồi cố quốc.
Trước ý muốn tha thiết của phụ thân mình, bao tự đành phải nghe theo. song nàng có đưa ra điều kiện, cũng trì hoãn thêm một chút thời gian. nàng nói đợi qua hết tết nguyên tiêu rồi nàng sẽ quay về trần quốc.
Bao bọc vàng chấp thuận. dù sao thì cũng chỉ mấy tháng nữa là đến tết nguyên tiêu rồi. sẽ qua nhanh lắm.
Nhưng, người tính không bằng trời tính. tết nguyên tiêu còn chưa kịp đến thì hạng đô đã phát sinh biến động, làm ảnh hưởng đến rất nhiều người, trong đó có cả trần tĩnh kỳ. bao tự, bao bọc vàng, hai cha con cũng nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu.
Lần đầu tiên sau hai tháng trời tránh mặt, viên hi đã chủ động cho người mời trần tĩnh kỳ đến gặp, địa điểm là tại vọng nguyệt các của lạc doanh doanh.
Vào đầu giờ tuất, trần tĩnh kỳ lên xe, ngựa kéo một đường đi thẳng tới mai hương viện.
Lúc hắn đến nơi, nhìn thấy trước cửa toà các có một bóng người đang đứng đợi. nhưng không phải viên hi mà là lạc doanh doanh.
Hơi nghi hoặc, trần tĩnh kỳ bước tới, hỏi:
- doanh doanh cô nương, viên hi đâu?
Lạc doanh doanh khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp:
- bên trong.
Trần tĩnh kỳ cũng không biết mình đã đắc tội gì với lạc doanh doanh mà lại khiến nàng có vẻ thành kiến như vậy. nhưng nghĩ viên hi đang chờ nên hắn cũng chả muốn đứng đây đôi co làm gì. hắn chuyển mình bước đi.
- ta cảnh báo ngươi...
Vừa đi qua cửa thì giọng lạc doanh doanh đã vọng theo:
- nếu còn làm vấy bẩn vọng nguyệt các của ta... đừng trách ta không khách sáo!
"nữ nhân này... hung dữ như vậy..."
Trần tĩnh kỳ nhẹ lắc đầu, tiếp tục bước đi.
...
Viên hi hôm nay không giống lần trước, khoác trên người nàng vẫn chỉ là