Ngẫm lời trung vương, lý long tích cũng có nghĩ tới một cái tên: trần tĩnh kỳ. tuy nhiên, hắn rất nhanh gạt đi. cái tài văn chương thi phú của trần tĩnh kỳ lý long tích hắn quả đã nghe qua, nhưng thật lòng mà nói hắn đánh giá không cao.
Thứ nhất là khẩu khí, ý tứ trong thơ văn. văn chương ứng đối của trần tĩnh kỳ, theo như lý long tích nhìn nhận thì nó phảng phất cái chí tiêu dao tự tại, tận hưởng nhân sinh, có phần mơ mộng, xa rời thực tế, căn bản không thích hợp. nếu để trần tĩnh kỳ đem cái cốt cách "nhu nhược" ấy phô bày ra trước mặt các hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần, e còn bị họ chê cười; phụ hoàng của hắn vốn dĩ là một người mang hùng tâm tráng chí, làm sao có thể ưa thích thứ cốt khí văn chương mềm yếu như vậy được.
Thứ hai, khiến lý long tích đánh giá thấp chính là bút tích. nét chữ của trần tĩnh kỳ hắn cũng đã xem, đẹp thì có đẹp, nhưng còn lâu mới sánh được với hứa bỉ, tào tất an, hai vị sứ thần phạm đăng giai - đề thanh kia. phải biết, so đấu ở đây chẳng riêng cái "ý" mà còn ở cả cái "hình"!
Câu đối đâu phải chỉ đọc, nó còn phải viết ra, sau đó đem treo lên cho mọi người đánh giá, bình luận!
Trần tĩnh kỳ? không thể.
...
Bên trong đại sảnh rộng lớn lúc này, trừ bỏ mấy nữ tì thì cũng chỉ còn có một mình lý long tích. ở trước mặt hắn là những bức tranh chữ, những đôi câu đối cùng với danh tự người đã viết ra chúng.
Lý long tích cẩn thận xem qua từng cái, càng xem nét mặt càng trở nên âm trầm.
Xoảng!
Chợt, thanh âm đổ vỡ vang lên. trên bàn, một cái bình, mấy cái ly đã vừa bị người vung tay gạt đổ, mảnh sứ văng khắp nơi.
- vương gia bớt giận!
- vương gia bớt giận!
Mấy tì nữ đứng đợi sai bảo gần đấy, cả đám ai nấy cũng đều giật mình, lập tức quỳ xuống, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi. bọn họ nào biết chính lời nói thốt ra trong lúc kinh sợ của mình, nó lại càng khiến cho lý long tích thêm tức giận.
Hai chữ "vương gia", lý long tích nghe rất chói tai!
"thái tử", hắn muốn là "thái tử"!
Mắt long sòng sọc, lý long tích từ từ xoay đầu nhìn lại, hướng chỗ mấy tì nữ tiến đến.
- v-vương gia bớt giận!
- vương gia bớt giận!
Lý long tích không có ý dừng, chân bước càng nhanh hơn. may sao, thời điểm hắn tính xuống tay đánh chết mấy tì nữ đáng thương kia thì từ phía ngoài, châu vân chạy vào.
- vương gia!
- chuyện gì?!
Lý long tích quay phắt lại, ánh mắt bức nhân.
Châu vân khựng người, trong lòng hơi rét:
- bẩm vương gia, có an vương cầu kiến.
- an vương? trần tĩnh kỳ?
Lý long tích hỏi:
- hắn tới đây làm gì?
- bẩm vương gia, an vương nói muốn dâng lễ vật.
- lễ vật? lễ vật gì?
- dạ... an vương không nói rõ, nhưng khẳng định sau khi vương gia nhìn thấy nhất định sẽ liền thay đổi tâm trạng.
- hửm? trần tĩnh kỳ hắn biết ta đang có tâm trạng thế nào sao?
Trong dạ nổi lên chút ngờ vực, lý long tích cũng từ từ nguôi cơn nóng giận.
- gọi hắn vào đây.
Lúc trần tĩnh kỳ và bao bọc vàng tiến vào đại sảnh thì những mảnh vỡ ly tách đều đã được dọn sạch, bóng dáng của các tì nữ hiện cũng chẳng còn ai.
Khác hẳn ban nãy, hiện giờ sắc diện của lý long tích khá là thong dong tự tại. hắn ngồi uống trà, ngẩng nhìn kẻ mới tiến vào.
- điện hạ.
Trần tĩnh kỳ chắp tay, cung kính hướng lý long tích chào hỏi. hắn cũng rất tâm lý, không có gọi "vương gia" mà thay bằng hai tiếng "điện hạ".
Lý long tích đem chén trà trên tay để xuống bàn, từ tốn hỏi:
- an vương, hôm nay sao lại có thời gian mà ghé thăm ta vậy?
- điện hạ, mấy ngày nay tĩnh kỳ là vì ngài chuẩn bị một món lễ vật.
- ồ...
Lý long tích vờ ngạc nhiên:
- an vương, là lễ vật gì? tại sao lại chuẩn bị cho ta?
- điện hạ, hai ngày nữa không phải là tết nguyên tiêu rồi sao? tĩnh kỳ nghe nói người đang cần một món lễ vật bất phàm để dâng tặng cho hoàng thượng, vì vậy nên hôm nay đặc biệt mang đến.
Lý long tích nhìn xem trần tĩnh kỳ, lại ngó qua bao bọc vàng, thoáng dừng ở chiếc hộp màu đỏ khá dài mà bao bọc vàng đang cầm, khẽ nhếch môi, lộ ra ý tứ coi thường:
- trần quốc là đại quốc, có nền văn hoá lâu đời, lễ vật của an vương nhất định là bảo vật. ta thật có chút chờ mong... an vương, sao không mở ra cho ta xem.
Lý long tích có ý tứ bất thiện, trần tĩnh kỳ sao lại chẳng nhìn ra. dù vậy, hắn không sợ. bởi vì hắn biết món lễ vật này của mình nhất định sẽ