- hmm... mảnh hiếu tâm này của hoàng nhi khiến ta rất hài lòng.
Hạng đế đối với lễ vật của cửu vương lý long thành khá vừa ý, lập tức khen tặng cửu vương trước bá quan văn võ, cũng không quên trọng thưởng cho hứa bỉ.
Khỏi phải nói, lý long thành dĩ nhiên là cao hứng. hắn đã chiếm được tiên cơ rồi, những hoàng huynh, hoàng đệ khác làm sao có thể so bì được nữa?
Con vinh thì mẹ cũng vinh. hoàng quý phi triệu phi yến thấy cửu vương lý long thành được hạng đế khen ngợi thì trên mặt tiếu ý càng nhiều. hoàng hậu triệu cơ thì ngược lại, miệng cười tâm không cười. nàng đưa mắt liếc nhìn lý long tích vẫn còn đang đứng đợi ở phía trước, ánh mắt như muốn hỏi: "tại sao con không tiến lên dâng lễ vật?"
Lý long tích bắt gặp cái nhìn kia, liền nhẹ gật đầu, ý bảo triệu cơ cứ an tâm.
Triệu cơ trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy con mình vẫn điềm tĩnh thong dong thì cũng bớt đi lo lắng, kiên nhẫn chờ xem.
- hoàng huynh, tại sao còn chưa tới dâng lễ vật cho phụ hoàng?
Trên đường trở về chỗ ngồi của mình, thời điểm ngang qua vị trí của lý long tích, cửu vương lý long thành liền mở miệng cười hỏi.
Lý long tích nghe ra bên trong giọng điệu có mấy phần chế giễu, thầm cười lạnh.
- à, ta thấy hoàng đệ khẩn trương nôn nóng muốn dâng lễ, thân là hoàng huynh, nghĩ phải nên nhường. hoàng huynh đây đọc qua kinh sử, hiểu được đạo lý, biết được lễ nghĩa.
Rõ ràng là một câu đá xéo, kẻ thông minh thì đều nghe ra hàm ý chỉ trích bên trong. lý long tích chính là đang trách lý long thành không biết trên dưới, không hiểu đạo lý, lễ nghĩa.
Lý long thành chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên nghe ra. hắn nhíu mày, nhanh chóng lái sang chuyện khác, hỏi đến lễ vật của lý long tích.
Lý long tích không nói, đích thân cầm chiếc hộp đựng bức tứ linh hoá phúc đồ hướng bàn của hạng đế đi tới.
- hoàng nhi, con tặng cho ta món lễ vật gì?
Hạng đế thoáng liếc qua chiếc hộp, hỏi.
Lý long tích khiêm cung hồi đáp:
- phụ hoàng, nhi thần biết phụ hoàng yêu thích thư hoạ nên đã đặc biệt nhờ người vẽ một bức tranh chữ dâng tặng.
Lại là tranh chữ?
Hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần nghe qua, càng thêm chú mục. vũ vương lý long tích và cửu vương lý long thành chính là đối thủ trực tiếp cạnh tranh ngôi vị thái tử, việc dâng lễ vật hôm nay dĩ nhiên cũng đã nhuốm màu tranh đấu. trước tranh chữ, sau lại tranh chữ, sự trùng hợp này... thật là khiến người ta chờ mong.
Tranh chữ của vũ vương lý long tích và tranh chữ của cửu vương lý long thành, rốt cuộc thì ai sẽ hơn ai?
"tranh chữ sao... hừm..."
Lý long thành đã trở lại bàn của mình, nhưng chưa vội ngồi, thay vào đó vẫn tiếp tục đứng xem hoàng huynh mình thể hiện. hắn không nghĩ lễ vật của lý long tích có thể tốt hơn lễ vật của mình. cả hạng quốc này, luận chữ viết làm gì có ai giỏi hơn được hứa bỉ? cái bộ dáng kia của lý long tích, không phải ngụy trang thì cũng là ảo tưởng mà thôi. biết đâu chừng lý long tích lại đi lấy tranh chữ của tiền nhân dâng tặng cũng nên. nếu đúng thế thật, lý long thành hắn sẽ liền cười nhạo, cho rằng ngu ngốc.
Giữa "tân" và "cựu", bút tích tương đương, phụ hoàng sẽ yêu thích cái nào hơn?
Lý long thành rất tin tưởng vào tài hoa của hứa bỉ, căn bản không hề lo lắng, lấy thái độ của người xem kịch mà nhìn hoàng huynh của mình.
Lý long tích vẫn rất điềm tĩnh, đứng bên bàn hạng đế chờ đợi.
Theo lời của hạng đế, tổng quản thái giám trịnh hoài an cẩn thận đem bức hoạ mở ra.
Hình ảnh từ từ hiện rõ, khuôn mặt của hạng đế cũng dần ngưng lại, trong đôi mắt, tinh quang liên tục loé lên.
Do vị trí đứng nên lý long thành không nhìn thấy được hình ảnh bên trong bức hoạ, song thông qua cử chỉ của hạng đế, hắn cũng lờ mờ đoán ra, nội tâm bắt đầu lo lắng.
"chắc không thể nào đâu..."
Lý long thành đã cố trấn an bản thân, có điều là... vô ích. trước mặt hắn, hạng đế đã đứng dậy, tự tay cầm lấy bức tranh chữ kia ngắm xem, càng xem khuôn mặt càng kích động.
- hảo bút! hảo bút!
Nghe những lời khen tặng ấy, khuôn mặt lý long thành lập tức tối sầm. bên cạnh hắn, hứa bỉ