Bố Y trên mặt ngưng trọng, nhiều ít có chút đau lòng, hăn đau lòng không phải vì Bối Bồi mà đau lòng là vì mình bị bằng hừu bán đứng.
Tiêu Bố Y trọng tình trọng nghĩa, hãn chính là loại người vì bằng hừu mà tánh mạng có thế không cần, nhưng bông nhiên phát hiện, bằng hừu mà mình tín nhiệm rất có thế độc hại mình, điều này làm cho hăn làm sao không thương tâm cho được?
Hăn thật sự không hoài nghi Bối Bồi, Bối Bồi có thế cao ngạo một chút, có thế thanh cao một chút, nhưng trực giác của hăn cho rằng Bối Bồi không phải là tiếu nhân.
Trong cấm nang của Cao Sĩ Thanh cũng bảo hăn tín nhiệm Bối Bồi, hăn lựa chọn tín nhiệm, suốt đoạn đường hai người vân khá ăn ý, tuy Bối Bồi đối với hăn không lạnh không nóng, nhưng trong lòng Tiêu Bố Y biết, hăn vân luôn đứng về phía mình.
Khi giả Lịch Sơn Phi một chò đánh bav hăn, Bối Bồi đã toàn lực tới cứu, Bối Bồi không nói thì Tiêu Bố Y cũng thấy, trong lòng cảm động.
Lúc trước trận chiến trong đêm mưa, Bối Bồi vân không nói một lời, nhưng khi Lục An Hừu muốn mượn tay Lịch Sơn Phi giết hăn thì Bối Bồi vân lựa chọn che ở trước mặt hăn.
Có nhừng người, làm sẽ không nói, Tiêu Bố Y mặc kệ Bối Bồi suy nghĩ như thế nào, nhưng đối với Bối Bồi vân là thật tình cảm tạ.
Chi là hôm nay Lục An Hừu đã chết, tuy bị Bối Bồi băn chết, nhưng nguyên nhân chân chính bị đánh bại là do trúng độc, cho dù hăn còn không hiếu được làm sao mà Lục An Hừu trúng độc, nhưng hăn dù sao cũng không phải kè ngốc, biết Lục An Hừu trúng độc nhất định có quan hệ với Bối Bồi!
Lục An Hừu trúng độc triệu chứng giống y như là Mã Cách Ba Tư, phát tác cực nhanh, hơn nừa mất hết tất cả tri giác, người như một khối thịt vậy, Tiêu Bố Y trước kia chi nghĩ đến Lưu Văn Tĩnh cùng Ca Lặc có lẽ có loại độc dược này, nhưng khi phát hiện có người thứ ba sử dụng loại độc dược này, cũng khỏ tránh kinh ngạc.
Bối Bồi thân hình gầy yếu tựa hồ không thế đứng thăng nừa, cau mày, "Ngươi nói cái gì ta không hiếu rồ?"
Tiêu Bố Y tay cầm đoản kiếm nói ra từng từ một: "Ngươi biết ta đi Phó cốt, thương đội chi có ngươi mới có thề tự do hành động, không có người khác ước thúc.
Ngươi mới vừa rồi băn chết Lục An Hừu không thế nhúc nhích không phải chi đơn thuần là giết, mà chăng qua còn đế che dấu chân tướng hạ độc của mình.
Không đến lúc vạn bất đăc dĩ, ngươi đương nhiên không muốn cho ta biết ngươi cũng sẽ hạ độc".
Bối Bồi liếc mắt ống đồng trên tay mình, lâm bám nói: "Tiêu Bố Y, ngươi thực rất thông minh".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Ngươi thừa nhận?"
"Không sai.
Lục An Hừu là do ta hạ độc rồi mới băn chết" Bối Bồi đột nhiên ngấng đầu lên, giận dừ nói, "Ta đi theo ngươi tới Phó cốt, sau đó hạ độc muốn độc chết ngươi, đáng tiếc lại hạ độc trúng Mã Cách Ba tư, ta tâm địa phi thường ác độc.
Ngươi vừa lòng chưa?"
Tiêu Bố Y trong măt nghi hoặc, "Ngươi vì cái gì mà muốn hạ độc ta?"
Bối Bồi liên tục cười lạnh, "Ngươi thông minh như vậy mà nghĩ không ra sao? Lý Chí Hùng không tiếc câu dân ngoại tặc Lịch Sơn Phi vì tứ khoa cử nhân, Trừ Phong không tiếc phản bội Lục An Hừu cũng là vì tứ khoa cử nhân.
Lục An Hừu cam tâm kv hiếm, giả ra Lịch Sơn Phi nhất định phải trừ đi chúng ta, mục đích cũng là vì tứ khoa cử nhân, ta đặc ý đi theo sau ngươi muốn độc chết ngươi, đương nhiên cũng là vì tứ khoa cử nhân!"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Bối huynh nói cũng có đạo lý, chỉ là ngươi làm thế nào mà hạ độc được Lục An Hừu, ta sao không biết?"
"Ngươi hòi cái này đế làm gì?" Bối Bồi khó hiếu nói.
"Bối huynh hạ độc quỷ thần khó lường, tại hạ thật ra có chút sợ hãi" Tiêu Bố Y nhìn thấy Bối Bồi phân nộ, ngược lại cười rộ lên.
Bối Bồi trên mặt tức giận, "Ngươi chậm chạp không chịu ra tay, thì ra chính là sợ bản lãnh dùng độc của ta?"
Tiêu Bố Y gật gật đầu nói: "Bối huynh thông minh như thế, tại hạ vạn phần bội phục".
Bối Bồi vốn là người cực kỳ bình tĩnh, lúc này lại phi thường phẫn nộ, lớn tiếng nói: "Được rồi, ta nói cho ngươi, ta đặc ý xé chút áo đế tại ngoài động, chính là muốn cho Lục An Hừu tìm đến, cùng hăn tử chiến một lần.
Lục An Hừu dùng khói muốn xua chúng ta ra, ta lại đem độc dược đốt lên, dung hòa vào trong không khí, chỉ cần có người vào, không thế không trúng độc.
Ta cùng ngươi dùng kế diên trò nói trốn ra, biết Lục An Hừu nhất định không tin, nhưng người này vốn đa nghi, khăng định sẽ đi vào xem đến tột cùng là gì.
Neu bình thường, hãn ngửi được mùi khói độc, đã sớm phát hiện, nhưng hắn tự làm tự chịu, không thế sống, cố tình dùng khói đế hại chúng ta, làm cho không khí trong động hôn loạn, do đó, hăn đi vào cũng không thế phát hiện trong không khí có độc.
Hăn cùng chúng ta đánh nhau, đều nghĩ sẽ thăng, đợi cho đến khi nội kình không thông, tay chân mềm ra, phát hiện trúng độc thì đã muộn".
Tiêu Bố Y cảm thấy ngạc nhiên, thở dài nói: "Thì ra hạ độc cũng có môn đạo xảo diệu như thế, Tiêu mô thật ra rắt thiếu hiếu biết".
Bối Bồi hừ lạnh nói: "Ngươi hiện tại biết cũng không muộn, ta hạ độc không có cao minh như ngươi tưởng tượng, trong này địa thế bít bùng, cho dù khói độc rất mòng manh, ngươi ngươi cũng không thế không trúng độc.
Hôm nav xem ra chúng ta nhất định phải có một người chết, lời vô nghĩa không cần nói nừa, ta vốn muốn chiếm tứ khoa cử nhân, Tiêu Bố Y, ngươi tới đây, ta cũng muốn xem là kiếm của ngươi mau, hay là nò tiên của ta lợi hại".
Tiêu Bố Y nhìn ống đồng trong tay Bối Bồi, cười khố nói: "Chỉ sợ cũng là nò tiền của ngươi lợi hại".
Bối Bồi cả giận nói: "Ngươi chút gan ấy cũng không có, lại muốn thừa dịp ta không thế nhúc nhích mà đào tâu sao?"
"Bối huynh vì cái gì mà nhất định phải bức ta ra tay" Tiêu Bố Y đă đem đoản kiếm thu hồi, khẽ cười nói: "Ngươi nếu thật muốn giết ta, lúc trước khi ờ trong động, không cho ta giải dược là xong, đến bây giờ ta mới tin tưởng rằng Bối huvnh không phải là người độc hại ta.
Ta không hiếu vì cái gì Bối huynh luôn không muốn đế cho người ta biết lòng tốt của mình, đặc ý đem giải dược nói ra cái gì thuốc bồi bố nguyên khí".
Bối Bồi không có thoải mái, ngược lại phẫn nộ, "Ngươi nói cái gì đặc ý không đặc ý, ta cho ngươi giải dược chính là muốn lợi dụng ngươi, ta không thế đối kháng Lục An Hừu, chính là muốn lợi dụng ngươi đối phó với Lục An Hừu, đợi khi Lục An Hừu chết đi, cũng là lúc chính ta giết ngươi".
Hăn phản bác, Tiêu Bố Y nói hăn không phải là hung thủ, hăn lại cố tình muốn nhận, thật sự là tình lý không thông.
Tiêu Bố Y cũng chậm rãi đi tới, "Tính tình của Bối huvnh thật sự là cố quái, ta chi biết một điếm, người không thẹn với lòng làm sao lại có bộ mặt phân nộ như thế?"
Bối Bồi ngân ra, ánh măt chóp động, lần đầu tiên không phản bác Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y chậm rãi đi đến bên cạnh hãn, không nhìn nò tiên trên tay hăn, chi quan tâm nói: "Thương thế hiện tại của ngươi thế nào, chúng ta phải nhanh chóng trờ về thương đội mới được".
"Không chết đâu" Bối Bồi rốt cuộc vẫn không phóng nò tiền, cánh tay buông xuống, mềm nhũn người mà ngã ngồi xuống đất.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ người này thật giống lừa, kéo không đi, đánh không lùi, không biết mình mệnh cách có khăc với hăn hay không, bằng không làm sao mà môi câu đều đối nghịch lại với mình.
"Tại hạ là người đang ở trong hiếm cảnh.
Lý Chí Hùng, Trừ Phong, Lục An Hừu đều muốn hại.
Cho nên không thế không phòng.
Neu thực có chô nào đăc tội thì xin hãy thứ lôi cho Bố Y kinh nghiệm nông cạn" Tiêu Bố Y hướng tới Bối Bồi đang ngồi trên mặt đất mà thi lê, thái độ thành khẩn.
Bối Bồi lại hừ lạnh một tiếng, "Kinh nghiệm nông cạn? Ngươi nếu kinh nghiệm nông cạn, vậy nhừng tên lão mưu thâm tính sao lại đều bị ngươi xử lý? Tiêu Bố Y, ngươi chớ giả làm heo đế ăn thịt hố.
Ta sẽ không mắc mưu bị ngươi lừa gạt đâu".
Tiêu Bố Y dở khóc dờ cười, đỏi đề tài nói, "Bối huynh có thế đi được không?"
"Đương nhiên là có thế đi" Bối Bồi muốn đứng dậv, nhưng mới vừa rồi giao đấu sinh tử tinh lực đã cạn sạch, hơi dùng sức khóe miệng lại trào ra máu tươi.
Thương tích của hăn thật sự không nhẹ, trước là bị Lục An Hừu chém một đao, sau lại bị giả Lịch Sơn Phi đánh cho một quyền, lăn xuống dưới núi, cho đến giờ vân không có bao nhiêu thời gian điều tức, mới vừa rồi lại trúng một chưởng của Lục An Hừu.
Cho dù là săt thép cũng khó mà chịu nối, huống chi hăn lại rất là gầy yếu.
Tiêu Bố Y thở dài một hơi, "Bối huvnh thương thế rất nặng, đế tại hạ cũng huynh trở về được không?"
Hăn nói xong liền hạ người đưa lưng về phía Bối Bồi.
Bối Bồi ở phía sau hãn lại nói: "Ta bị thương cũng không quá nặng, mới vừa rồi yếu thế là đế cho Lục An Hừu măc mưu, ngươi phải cấn thận, ta có thế sẽ ám toán ngươi".
Tiêu Bố Y biết mình mới vừa rồi hoài nghi làm cho hắn có chút bất màn, đến bây giờ vẫn chưa quên, chi có thế cười khố.
Bối Bồi mặc dù oán hận, nhừng vân leo lên lưng Tiêu Bố Y, sau đó không có một tiếng động.
Tiêu Bố Y dùng ngực cảm giác được hô hấp của hăn, trong lòng đă hơi bình tĩnh, phân biệt phương hướng một chút rồi băt đầu đi.
Hăn đi cực nhanh, nhưng cũng vừng vàng đế tránh va chạm ảnh hưởng đến thương thế của Bối Bồi, trên thân rất ít khi lăc lư.
Loại tư thế này đối với người khác mà nói có lẽ mệt chết được, hăn lại như ngựa quen đường cũ.
Lúc nãy một kiếm của hăn đâm trúng Lục An Hừu, chính là tác dụng của mỏi ngày đều rèn luyện các tư thế cố quái.
Thân thế của hãn đã có thế rất mềm mại, đương nhiên loại mềm mại này cũng không giống như bùn đất, mà là thân tùy ý chuyến động, gân cốt dẻo dai.
Đi ước chừng một canh giờ, Tiêu Bố Y tinh thần vẫn không tệ, Bối Bồi lại ngày càng uế oải, cơ hồ lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Tiêu Bố Y khi đi qua một dòng suối nhò, khi lấy chút nước cho hãn uống, nhìn thấy yết hầu của hăn đột nhiên có chút ngấn người.
Bối Bồi hai mắt nhăm chặt, mày cau lại, hiến nhiên đang cố nén sự thống khỏ, cho dù là trong hôn mê cũng không thế tránh khòi.
Làn da của hăn đen đúa, mặt đầy râu, trông rất dừ tợn, làm cho người ta vừa thấy đã chán ghét, rất nhiều người chỉ nhìn lần đầu tiên đã không muốn nhìn nừa, Tiêu Bố Y cũng là như thế.
Tuy đối với Bối Bồi có chút cảm tạ, nhưng Tiêu Bố Y cho tới giờ cũng chưa từng nhìn kỹ Bối Bồi, hãn cũng không có thói quen nhìn chằm chằm vào một nam nhân, nhưng mới vừa rồi cho uống nước, hăn trong lúc vô ý mới phát hiện Bối Bồi lại không có yết hầu!
Bối Bồi là nừ nhân? Tiêu Bố Y nhìn lại mặt hăn, làn da đen đúa, ngay cả cần cố cũng không có trăng hơn bao nhiêu, cười khố lăc đầu rồi đột nhiên nghĩ đến Bối Bồi từng lạnh lùng nói với mình, ai nói nừ nhân không thế đi tới quan ngoại.
Lúc ấv hãn chi nghĩ đến Bối Bồi nói cứng với mình, thì ra cũng có thâm ý sâu săc.
Chỉ ngấn ra một lát, Tiêu Bố Y khóe miệng lộ ra nụ cười, hiếu được Bối Bồi vì cái gì mà tính tình táo bạo như thế, quá nửa do là nừ nhân, nàng ta sống như thế, cũng trách không được tâm tình không tốt, nói như vậy cái gì tứ khoa cử nhân, cô ta cũng là cố ý chọc giận mình.
Mình muốn giúp lấy thuốc ờ trong lòng, cô ta gấp giọng bảo ngưng lại, lúc ấy không hiếu, hiện tại mới là giật mình không khòi có chút đỏ mặt.
Mọi nghi hoặc đều có giải thích, Tiêu Bố Y cũng không lột trần thân phận của nàng ta, thầm nghĩ một nừ nhân trường thành như vậy, là nam nhân cũng nên đảm đương một chút, cũng không phải lúc nào cũng quá hà khăc.
Hăn ôm tâm sự này về lại thương đội, các thương nhân ngóng măt thiếu chút nừa đă biến thành Hòn vọng phu, nhìn thấy hai người trờ về đều mừng rờ, nhưng lại thấy hai người đều bị thương, hơn nừa Bối Bồi như muốn chết đi vậy, lại kinh hãi.
Dưới sự vui mừng, Tiêu Bố Y đem mọi chuyện phát sinh nói ra một lần, vốn tường rằng sẽ có người nghi ngờ, không nghĩ đến tất cả mọi người đều đồng thanh măng Lục An Hừu đáng chết.
Tiêu Bố Y đem công lao đây hết qua Bối Bồi, các thương nhân đương nhiên là không tin.
Hiện tại Tiêu Bố Y cho dù là đánh răm, mọi người không nói thơm, thì cũng sẽ nói răm là mùi của cơ thế, không thế không phóng.
Mọi người dựa theo lời Tiêu Bố Y đi tìm Bì Già, cũng may lão nhân này vô sự, tinh thần vân rất tốt, nói vậy Lục An Hừu cũng cảm thấy lão nhân này không đáng sát hại, lưu trừ cũng có tác dụng.
Thương đội khi lên đường thì đã chuân bị một thú y, một y sanh chừa bệnh, sau khi xem mạch cho Bối Bồi, chỉ nói mạch tượng của hăn quái dị, huyết khí thất thường, thật sự là quái chứng mới thấy, cho nên cũng không dám chừa trị.
Tiêu Bố Y nhìn thấy thần y ngay cả nam nừ cũng không phân biệt được, phòng chừng y thuật của hăn cũng có hạn.
Thần y nấu một chén thuốc trị thương bình thường cho Bối Bồi dùng, không nghĩ đến Bối Bồi chí uống một ngụm liền nhỏ ra, trong thuốc tràn đầy máu tươi.
Mọi người có chút kinh hoàng.
Đối với Bối Bồi không có hảo cảm là bởi vì tính tình của hăn, nhưng hãn dù sao cũng là vì thương đội mà dốc sức, lần này cũng là vì thương đội mà bị trọng thương cũng làm cho người ta mất đi thành kiến.
Bối Bồi miên cường cố găng lấy cho chút thuốc uống vào, sau đó ngủ say, thương đội phá lệ chờ hăn một đêm không có xuất phát, Bối Bồi ngủ say một đêm, ngày hôm sau rốt cuộc tỉnh lại, tuy nhiên hơi thờ vân còn yếu ót, nhưng cuối cùng cũng đă đờ hơn.
Ngày hôm sau, thương đội lên đường, Lục An Hừu chết đi thì thủ hạ của hãn như quần long vô thủ, mọi người nhất trí đề cử Tiêu Bố Y làm Lĩnh đội, Tiêu Bố Y chỉ có thế khiêm nhượng, khiêm là khiêm, làm cũng không thế không làm.
Lục An Hừu, Trừ Phong, Lý Chí Hùng, Bối Bồi hoặc chết hoặc bị thương hoặc biến mất, thương đội có thế điều khiền hộ vệ cũng chi có một
mình Tiêu Bố Y hăn mà thỏi.
Cũng may thủ hạ của Lục An Hừu đa số là bán mạng vì Bùi phiệt.
Đỏi lĩnh đội cũng rất bình thường, hơn nừa Tiêu Bố Y gần đây uy vọng rất cao nên cũng đều nghe theo mệnh lệnh của hăn.
Tiêu Bố Y cứ theo quv tăc cũ, đi theo đường cũ, dọc theo đường đi cấn thận làm việc, lúc trước khi an doanh hạ trại bời vì rất lưu tâm đến phương pháp làm việc của Khả Đôn cùng Lục An Hừu, nên hiện tại ứng dụng cũng rất thành thạo.
Từ khi hăn lên làm Lĩnh đội, các thương nhân đều cảm thấy rất xuông xẻ, một đường đến Tử Hà đều gió êm sóng lặng.
Bọn họ trải qua nhiều lần ngoài ý muốn, đánh cướp cùng mưu tính, hành trình trở về thuận lợi vượt ra ngoài sự tường tượng của nhiều người, khi nhìn thấy mặt nước sáng ngời của Tử Hà, trường thành nguy nga trang nghiêm, mọi người đều kích động vạn phần, hoan hô nhảy nhót.
Qua Tử Hà Trường thành, lộ trình còn lại lều trại cũng dần ít đi, mục dân rời xa, nhà cửa của nhân sĩ Trung Nguvên cũng dần dần nhiều lên, tất cả xem ra đều quen thuộc và thân thiết.
Tuy Trung Nguvên có rất nhiều nơi khói lửa nối bốn phía, nhưng biên giới xem ra vẫn thanh bình, không chút chiến loạn.
Mọi người tuy nghe chuyện Mạc cố Đức ngàn quản bức hôn, nhưng cũng chi là nghe kế lại, không có được trải qua sự việc kinh tâm động phách đó, vốn trong đêm mưa giết chóc đó, chi hận mình sao lại đi chuyến này, hôm nay nghĩ lại, hiện tại thu lợi cũng không tệ, sang năm giao dịch cũng rất có hy vọng.
Qua Tử Hà nam hạ, trên đường có mấy thôn xóm trấn nhỏ, Dương Đăc Chí cùng Chu Mộ Nho cũng đã quen thuộc, cũng không cố ý về Mă ấp, cùng Tiêu Bố Y nói qua một tiếng, rồi nhăm hướng Tây Nam dân theo ngựa cùng hàng hóa đi về sơn trại.
Tiêu Bố Y không có đi theo hai người, vẫn ở lại thương đội, dù sao hắn cũng là Phó lĩnh đội, hôm nay chuyến sang Lĩnh đội, cũng phải có thủy có chung.
Bối Bồi thương tích tuv nặng, nhưng cũng khỏe rất nhanh, thuốc trị thương nàng mang theo trên người tuy không thế so với thuốc của cầu Nhiêm Khách, nhưng không cần thần y, môi ngày tự trị cũng đă không có gì đáng ngại.
Thương nhân đối với Dương Đăc Chí Chu Mộ Nho cũng không thèm đế ý, bời vì Dương Đăc Chí ít nói, Chu Mộ Nho có thế so đầu gô thì nói nhiều hơn hai câu, trong măt thương nhân tự nhiên sẽ không có ấn tượng gì sâu săc.
Tiêu Bố Y buôn lừa bán ngựa bọn họ cũng mặc kệ, bọn họ chi đế ý đến bản thân Tiêu Bố Y thôi!
Thương đội chưa đi đến Mã ấp thì Cao Sĩ