Giang Sơn Mĩ Sắc

130: Quan Uy


trước sau


Trên thực tế, ở kinh thành này một quan thất phẩm cũng là bình thường.

Trong tam vệ thuộc tả hữu vệ phủ, Thân vệ thất phẩm trở lên, Huân vệ thất phẩm, Vệ chánh bát phẩm, tổng cộng cũng phải chừng bốn năm ngàn người, tùy tiện lựa ra một ai quan cấp đều trên Tiêu Bố Y, có thể thấy quan cấp của hắn thấp đến mức nào...!
Du thần y cũng tính là danh y của Từ Huệ phường, đến cầu y có người quỳ cầu, có người nhờ vả, có người hứa hẹn trọng thưởng, đối với loại cầu như Uyển Nhi, trong lòng hắn hết sức chán ghét.

Hắn hành y một là cầu danh, hai là cầu lợi, bởi vì có vài ngón nghề, nên người đến mời đều là đạt quan quý nhân, ra tay hào phóng, điều này làm cho hắn đối với những kẻ chân lấm tay bùn xem không ra gì, người cầu y hắn thấy đã nhiều, nhưng người nắm cổ hắn cầu hắn xem bệnh, Du thần y cũng là lần đầu tiên gặp.

Cảm giác tráng sĩ trước mắt này quá nửa là xuất thân thổ phỉ, lại thấy hắn xem cổ mình như cổ vịt, nói không chừng sẽ ra tay vặn gãy cổ mình, Du thần y khi xem mạch cho tiểu đệ, cũng tập trung tinh thần.

Du thần y không biết mình xem bệnh không tệ, mà xem người cũng không kém, tráng sĩ này thực xuất thân thổ phỉ, chỉ là thổ phỉ mặc quan phục, tuy xem chức quan không lớn, cũng làm cho Du thần y không nắm rõ được môn đạo của hắn.

"Du thần y, bệnh của tiểu đệ nghiêm trọng không?" Uyển Nhi căng thẳng hỏi.

"Cổ thư có câu, âm dương giả, thiên địa chi đạo dã, vạn vật chi cương kỷ…" Du thần y lắc đầu ảo não nhìn Tiêu Bố Y nói.

"Ta là người thô lỗ, không biết được mấy chữ," Tiêu Bố Y hoạt động cổ tay, mỉm cười nhìn Du thần y nói: "Ngươi nói ta không hiểu, phiền ngươi nói sao cho ta hiểu được".

"Người bệnh có lạnh, lại phát nóng, trong nóng có lạnh, đây là Quyết âm chi chứng" Du thần y chỉ có thể nói rõ ràng ra, "Cũng may ta đến kịp thời, hắn hiện tại bất quá chỉ là hàn nhiệt giao thế, nếu trễ một chút, ta chỉ sợ có thể ngất xỉu đi bất cứ lúc nào".

Uyển Nhi liên tục gật đầu, cảm kích nói, "Vâng, Du thần y, thực cảm ơn người".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu không có lão tử nắm cổ ngươi, ngươi làm sao mà chịu đến, còn nói sớm muộn gì? Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tiêu Bố Y hỏi, "Du thần y.

Ta nghe nói, có phải máu không xuống được tới chân không?" Hắn đưa tay vào mền, nắm lấy chân của tiểu đệ, chỉ cảm thấy lạnh ngắt, cũng có chút tin tưởng phán đoán của Du thần y.

Du thần y giật mình, thầm nghĩ người thô lỗ này làm sao mà biết được mấy cái này, hơn nữa còn phán đoán tinh chuẩn? Hắn đương nhiên không biết Tiêu Bố Y tập luyện qua Dịch Cân kinh, chủ yếu là cửu pháp để thay đổi thân thể con người.

Đối với khí huyết tinh, mạch tủy cốt, cân phát hình đều biết hơn nhiều so với người thường, y võ tương thông, người tập võ pháp môn nội tại cũng cùng đạo lý với y thuật.

Bất quá một bên là luyện, còn một bên là trị mà thôi.

"Tráng sĩ nói không sai, Quyết âm chi chứng của tiểu đệ, biểu hiện chính là đổ mồ hôi, thân nhiệt lúc lạnh lúc nóng.

Hiện tại chứng trạng không tính là nghiêm trọng, ta cho một đơn thuốc, ba ngày là khỏe" Du thần y tính mạng nguy hiểm, lại cảm thấy Tiêu Bố Y cũng là dân trong nghề, nên cũng rất thành thành thật thật.

Đơn thuốc sau khi kê ra, Uyển Nhi có chút không biết làm sao, Tiêu Bố Y biết nàng không có tiền bốc thuốc, cũng nói gì mà đưa tay cầm lấy phương thuốc, khẽ cười nói: "Du thần y, ta cùng ngươi đi bốc thuốc có được không? Ta thấy ngươi chẳng những chuẩn đoán tốt, mà còn có thể bán thuốc".

"Đúng là tốt!" Du thần y không dám hỏi tới tiền, chỉ thầm muốn tiễn vị ôn thần này đi, Tiêu Bố Y nhìn về phía Uyển Nhi phân phó: "Nàng ở trong này chăm sóc tiểu đệ, ta đi một lát rồi về".

"Tiêu công tử, như thế này thật là phiền cho người" Uyển Nhi tràn đầy vẻ áy náy.

"Không phiền toái, không phiền toái, ta là người nhiệt tình, thích vì người mà mời y sanh, Du thần y, có phải không?" Tiêu Bố Y nhìn Du thần y.

Du thần y sửng sốt, cười khổ nói: "Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm, tráng sĩ, đi thôi, đừng trì hoãn".

Hai người đi ra ngoài, Tiêu Bố Y nhiệt tình hỏi một câu, "Còn không biết Du thần y gọi là gì?"
"Tệ nhân Du Khiếu Phong" Thần y thực khiêm tốn nói: "Không biết tên họ của tráng sĩ là gì?"
"Ồ, ta họ Tiêu" Tiêu Bố Y thầm nghĩ, Du Khiếu Phong? Cũng may tiểu tử ngươi có thể kiến phong sử đà (theo gió mà lái thuyền), bằng không ta chỉ có thể cho ngươi trừu phong (lên cơn co giật).

Du thần y thấy Tiêu Bố Y cũng không nhiều lời, bất đắc dĩ đi về tiệm thuốc, trong lòng không ngừng mắng thầm, gần tới tiệm thuốc, nhìn thấy trước tiệm thuốc có một người đang đứng, trước mắt sáng ngời, bước nhanh tới kêu lớn: "Tôn Thân vệ, người sao lại đến đây?"
Du thần y một thân một mình, không dám động đến Tiêu Bố Y, chỉ sợ chọc hắn tức giận, đem tay chân mình mà bóp như cái chân bàn kia, ngày thường đều làm cha làm mẹ người ta, lần này nhẫn nại làm vẻ đáng thương đã lâu, đã cảm thấy cực kỳ sỉ nhục, nay nhìn thấy người quen, trong lòng mừng rỡ, không khỏi lớn gan hơn nhiều.

Tiêu Bố Y nhìn về phía Thân vệkia, thấy hắn hùng dũng, trông có vẻ cũng là nhân tài, âm thầm gật đầu.

Hắn hiện tại đã biết Thân vệ là thuộc tả hữu vệ phủ, được gọi là Cấm vệ quân, chủ yếu là phụ trách an toàn trong cung Tử Vi thành, Thân vệ quan cấp ngoài thất phẩm, so với Giáo Thư Lang hắn thì quan cấp cao hơn một ít.

Trên thực tế, ở kinh thành này một quan thất phẩm cũng là bình thường.

Trong tam vệ thuộc tả hữu vệ phủ, Thân vệ thất phẩm trở lên, Huân vệ thất phẩm, Vệ chánh bát phẩm, tổng cộng cũng phải chừng bốn năm ngàn người, tùy tiện lựa ra một ai quan cấp đều trên Tiêu Bố Y, có thể thấy quan cấp của hắn thấp đến mức nào.

"Ta tới tìm ngươi hỏi một loại dược liệu" Tôn Thân vệ trông cũng không có ngang ngược gì, chỉ nói, "Du thần y, người…"
"Tôn Thân vệ cứu mạng" Du thần y đột nhiên kêu to một tiếng, đã trốn ra sau lưng Tôn Thân vệ, chỉ ngón tay ra, "Người này muốn giết ta!"
Du thần y cũng có qua lại trong cung, cùng Tôn Thân vệ có có chút quen biết, chưa từng khi nào bị uy hiếp giống như Tiêu Bố Y, oán khí trong bụng không chỗ phát tiết, biết Thân vệ quyền lợi không kém, võ công cao cường, lập tức lại ra bộ dáng.

Tiêu Bố Y không nghĩ đến Du thần y lại như thế, khẽ nhíu mày, chỉ nhìn Tôn Thân vệ kia.

Tôn Thân vệ liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, rồi quay đầu lại nói: "Du thần y, hắn vì sao muốn giết ngươi?"
"Ta làm sao mà biết" Du thần y chỉ vào cánh cửa nói: "Hắn vừa rồi như hung thần ác sát đá cửa nhà, người xem, cái bàn cũng bị hắn đánh nát, sau đó hắn nắm cổ ta lên, nói hắn xem bệnh không muốn trả tiền…"
Nhìn thấy Tôn Thân vệ khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái, Du thần y cảm thấy có chút không đúng, "Hắn uy hiếp ta đi xem bệnh, nói nếu không đi xem bệnh thì sẽ giết ta.


Tôn Thân vệ, người nên chủ trì công đạo cho ta".

Tôn Thân vệ có chút tò mò, "Du thần y, ngươi vốn là ya sanh, xem bệnh là bổn phận của ngươi, tại sao lại phải uy hiếp?"
Du thần y thầm mắng Tôn Thân vệ này ngu xuẩn, muốn giúp ta hay là giúp hắn đây?
"Ta.

Hắn.

Ta có một tính xấu, là xem bệnh không được uy hiếp".

Tôn Thân vệ cũng đã nở nụ cười, chắp tay hướng tới Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, vẫn nói người võ công cao cường, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Cái bàn này làm bằng hồng mộc, cánh cửa cũng rắn chắc, chỉ sợ không có khí lực mấy trăm cân cũng không thể dễ dàng đánh nát.

Tiêu đại nhân một cước có thể đá bay cửa, một chưởng đánh tan cái bàn, loại bản lãnh này cho dù là Cấm vệ quân cũng không có mấy người có thể làm được".

Lúc này chẳng những Du thần y thiếu chút nữa té xỉu, mà cho dù là Tiêu Bố Y cũng nghi hoặc khó hiểu.

Hắn đương nhiên là chưa từng gặp qua Tôn Thân vệ, nhưng người này sao lại biết hắn? Thân vệ quan thất phẩm, Giáo Thư Lang hắn chẳng qua chỉ là cửu phẩm, hắn gọi mình là đại nhân, thật sự là không hợp lý.

"Tôn Thân vệ biết ta?" Tiêu Bố Y hỏi.

Tôn Thân vệ trong ánh mắt tràn đầy bội phục, "Thành Đông Đô còn có người không biết Tiêu đại nhân sao?"
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ít nhất Du thần y không biết ta.

Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, Tôn Thân vệ gọi ta là đại nhân, thật sự muốn hại Tiêu mỗ".

Tôn Thân vệ đem Du thần y kéo đến gần, lại cười nói: "Du thần y, ta nghĩ ngươi quá nửa là biết Tiêu đại nhân.

Tiêu đại nhân hào kiệt cái thế, uy phong tứ phương, làm sao có thể so sánh với người thường được”.

Du thần y tạm thời quên mất miệng mình ở nơi nào, chỉ liên tục gật đầu, trong lòng phát khổ.

Tôn Thân vệ mà hắn muốn nhờ vả đối với người ta đều tất cung tất kính, hắn còn có thể nói cái gì?
"Tiêu đại nhân nổi danh Phó Cốt, uy chấn thảo nguyên, đơn kỵ cứu chủ, trí tróc nội gian" Tôn Thân vệ hâm mộ nói: "Sau khi đi vào Đông Đô, dương oai Tứ Phương quán, được Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu thưởng thức, nghe ngày mai sẽ điện thí luận võ.

Tiêu đại nhân hiện tại quan tuy cửu phẩm, chỉ là một Giáo Thư Lang, nhưng các huynh đệ chúng tôi phục nhất là hảo hán, coi trọng nhất là anh hùng, đều nói Tiêu đại nhân điện thí tất qua, đến lúc đó thăng quan thăng cấp không cần nói cũng biết, Tôn Thiếu Phương bất tài, nhưng dám đánh cuộc Tiêu đại nhân ít nhất cũng sẽ làm Lang tướng".

Tiêu Bố Y sửng sốt, không nghĩ đến mình lại nổi danh như thế.

Tôn Thân vệ nói tới đây, đã cười rộ lên, đi tới, "Tiêu đại nhân, huynh đệ không tính là rộng rãi, nhưng cũng đã bỏ ra một lượng bạc đánh cuộc người ít nhất quan tới lục phẩm, gọi đại nhân này, bất quá chỉ gọi sớm hơn một ngày mà thôi".

Du thần y nhớ được miệng của mình ở nơi nào, trong lúc nhất thời lại quên đầu ở nơi nào, trong đầu trống rỗng, hồi lâu mới sợ hãi vọt tới, muốn quỳ xuống.

Tiêu Bố Y đưa tay nâng dậy, khó hiểu hỏi: "Du thần y, ngươi muốn làm cái gì?"
Du thần y vẻ mặt đau khổ nói: "Tiêu đại nhân, Du Khiếu Phong không biết là đại nhân cầu y, nên đã đắc tội, mong ngàn vạn lần đừng trách, ta, ta sẽ đi bốc thuốc cho người.

Không đúng, ta nói cực kỳ không ổn," Hắn làm bộ muốn vả miệng, "Là bốc thuốc cho tiểu đệ".

Hắn sau khi nói xong, không ngừng chạy ào vào tiêm thuốc, lăn qua trở lại trong mấy hộc thuốc, Tiêu Bố Y cũng khó hiểu nói: "Ta kiến thức nông cạn, hôm nay bất quá cùng Tôn Thân vệ gặp mặt lần đầu, không biết Tôn Thân vệ làm sao lại quen biết ta?"
Tôn Thân vệ cười lớn nói: "Tiêu đại nhân thực khiêm tốn, người nếu kiến thức nông cạn, phỏng chừng ta chỉ có thể đâm đầu vào tường" Thái độ của hắn có chút quá thân thiết, Tiêu Bố Y cũng có chút không quá quen, càng muốn làm rõ vị này là thân tín của ai, tiếp cận mình là vì thử giọng điệu, mượn sức, hay là muốn gì khác.

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Tôn Thân vệ tìm ngươi có việc, ta sẽ không quấy rầy, Du thần y, đây là tiền thuốc" Hắn lấy một thỏi bạc đưa ra, tiền có chút dư thừa, cũng may đây là Đông Đô, nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên, cho nên cũng không lo không có tiền thối lại.

Du thần y con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, "Tiêu đại nhân, người xem thường ta sao vậy, chỉ chút thảo dược cần gì tiền? Người nếu đưa ta tiền, chính là không cho ta thể diện"...!
Tới Đông Đô lâu như vậy, hắn nhiều ít cũng biết quan hệ trong này rất phức tạp, tân phiệt cựu môn câu tâm đấu giác, tính kế hãm hại tầng tầng bất tận, Lý Uyên còn đang cầm cờ, Vũ Văn Hóa Cập chỉ là một Bật Mã Ôn, Ngu Thế Nam bất quá cũng chỉ là một Bí Thư Lang, cho nên hắn cũng không dám xem nhẹ Tôn Thân vệ này.

Càng huống chi hắn vẫn chưa từng xem nhẹ người khác, cho tới bây giờ đều là người khác xem nhẹ hắn.

"Tiêu đại nhân chắc là thấy ta lần đầu gặp mặt, lại quen thuộc như thế, khó tránh có chút không quen" Tôn Thiếu Phương nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Bố Y, áp thấp thanh âm nói: "Thật ra trong nội tâm huynh đệ đối với Tiêu đại nhân đã sớm kính ngưỡng, cho nên hiện tại nhìn thấy, cũng khó tránh không tự kìm hãm được.

Tiêu đại nhân đạm bạc danh lợi, lại quá nửa không biết, tin tức điện thí đã sớm truyền ra, chuyện Tổ Lang Tướng Tiêu đại nhân nói vậy cũng biết?"
Tiêu Bố Y bất động thanh sắc nói: "Ta không biết".

Tôn Thiếu Phương khẽ cười nói, "Đều nói Tiêu đại nhân trầm ổn lão luyện, hôm nay xem ra một chút cũng không giả.

Tổ Lang Tưởng Giám môn phủ bởi vì đắc tội Tiêu đại nhân, hôm nay đã bị khiển trách tước chức, chức Giám môn phủ Lang tướng kinh đô cũng không không bổ sung, hiện tại tất cả mọi người của vệ phủ kinh đô đều nghị luận, nói Tiêu đại nhân qua điện thí, nhất định ít nhất là chức Lang tướng, mà cho dù là Giám môn phủ Lang tướng cũng rất có thể".

Tiêu Bố Y cũng cười nói, "Được các người ưu ái như vậy, chỉ sợ ta sẽ làm cho mọi người thất vọng".


"Tiêu đại nhân lời ấy là sao?" Tôn Thiếu Phương kinh ngạc nói.

"Các ngươi nghị luận như vậy, ta đối với việc này một chút cũng không biết.

Chỉ sợ thực qua không nổi điện thí, làm không nổi Lang tướng…" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.

Tôn Thiếu Phương người cực kỳ thông minh, giây lát tỉnh ngộ, "Tiêu đại nhân nghĩ đến Thiếu Phương sớm đã đến nịnh hót, đến lúc đó sẽ thất vọng?"
Tiêu Bố Y đích xác có chút ý tứ này, lại chỉ lắc đầu, "Ta tuyệt không có ý này".

Tôn Thiếu Phương cười khổ nói: "Ý tứ nịnh thật ra cũng có một chút, bất quá quan trọng nhất chính là Cấm vệ quân chúng ta đều ngưỡng mộ đại danh của Tiêu đại nhân đã lâu.

Ta hôm nay nhìn thấy, làm sao có thể bỏ qua? Đều nói Tiêu đại nhân võ công cực cao, không có khả năng không qua được điện thí, cho dù không làm Lang tướng, Tôn Thiếu Phương ta ngoại trừ tiếc nuối ra, cũng không có suy nghĩ mặt khác".

"Ta đa tạ Tôn Thân vệ đã ưu ái, chỉ bằng mấy câu nói này của Tôn Thân vệ, đã biết Tôn Thân vệ là người đáng kết giao" Tiêu Bố Y không biết hắn vì cái gì lại nhiệt tình như thế, cũng không muốn làm cho hắn thất vọng.

Tôn Thiếu Phương tinh thần rung lên, "Thật ra chúng ta cũng hy vọng Tiêu đại nhân không muốn đi làm Lang tướng Giám môn phủ".

"Vì sao?" Tiêu Bố Y rất nghi hoặc.

"Chỉ là bởi vì Cấm vệ quân chúng ta Lang tương cũng chưa đủ" Tôn Thiếu Phương cười giảo hoạt, "Đều biết Tiêu đại nhân có năng lực, huynh đệ cấm vệ quân chúng ta đều nghĩ, chỉ cần có người làm thống lĩnh, về sau cái gì cũng đều không sầu".

Tiêu Bố Y không nghĩ đến bản thân lại có năng lực như thế, không đợi nói cái gì, Du thần y đã đem bao lớn bao nhỏ đi ra, nặng nề đưa tới, "Tiêu đại nhân, thuốc này có ba phần, phương pháp thì Uyển Nhi cô nương đã biết, có cần ta đem giúp người không?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Tôn Thân vệ tìm ngươi có việc, ta sẽ không quấy rầy, Du thần y, đây là tiền thuốc" Hắn lấy một thỏi bạc đưa ra, tiền có chút dư thừa, cũng may đây là Đông Đô, nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên, cho nên cũng không lo không có tiền thối lại.

Du thần y con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, "Tiêu đại nhân, người xem thường ta sao vậy, chỉ chút thảo dược cần gì tiền? Người nếu đưa ta tiền, chính là không cho ta thể diện".

Tiêu Bố Y đành phải cho hắn thể diện mà đem bạc trở về, đưa bao thuốc lên hướng tới Tôn Thiếu Phương ra hiệu, Tôn Thiếu Phương đã sớm gật đầu, "Tiêu đại nhân, người đi trước có việc, ta cũng còn có chút chuyện khác".

Đợi khi nhìn thấy Tiêu Bố Y xoay người rời đi, Du thần y lúc này mới lau mồ hôi lạnh hỏi: "Tôn Thân vệ, Tiêu đại nhân này rốt cuộc có lai lịch gì, ta xem phục sức của hắn, bất quá chỉ là một tiểu quan cửu phẩm mà thôi, sao người lại đối với hắn tất cung tất kính như vậy?"
Tôn Thiếu Phương lắc đầu nói: "Ta cũng không biết có hắn có lai lịch gì".

"A?" Du thần y trợn mắt há hốc mồm.

"Nhưng chính vì không biết lai lịch mới thể hiện ra chỗ đáng sợ của hắn" Tôn Thiếu Phương có chút kính sợ nói: "Thái Phó Thiếu Khanh lợi hại sao, từ quan tứ phẩm, hồng nhân trong mắt Thánh Thượng, nhưng bởi vì hắn mà bị tước chức làm dân".

"A?"
"Tứ phẩm phu nhân Thượng lâm uyển lợi hại sao? Bởi vì đắc tội với hắn, bị Hoàng Thượng chém đầu".

"A?!"
"Ta có lợi hại không?"
"Thân vệ người đương nhiên lợi hại, chẳng lẽ Thân vệ người cũng đắc tội với hắn?" Du thần y hoảng sợ, thầm nghĩ ngươi tuy lợi hại, nhưng so với cái gì Thái Phó Thiếu Khanh cùng Tứ phẩm phu nhân dường như còn kém một chút.

"Vậy cũng không có" Tôn Thiếu Phương lắc đầu, "Ta tuy không tệ, nhưng cũng chỉ là một Thân vệ, nhìn thấy Lang tướng Giám môn phủ cũng phải tất cung tất kính, Tổ Lang Tương Giám môn phủ bởi vì đắc tội hắn, bị Thánh Thượng phạt gần chết, hiện đã không được sử dụng.

Ngươi nói Tổ Lang Tương còn động vào hắn không được, ta nhìn thấy hắn còn có thể không cung kính?"
Du thần y sờ soạng cần cổ, thầm nhủ bản thân may mắn, thầm nghĩ mấy người này không có gì làm sao lại đi gây chuyện như vậy.

Hắn không biết ba người này đều cùng vì một việc mà cùng bị xử lý, chỉ nghĩ Tiêu Bố Y là một vị Thái tử gia thường phục, nhìn thấy bất bình sẽ ra tay, thầm kêu cũng may mình đầu óc còn linh hoạt, chứ Tiêu Bố Y nói cái gì bẻ tay bẻ chân cũng không phải là hù dọa.

***
Tiêu Bố Y không đợi quay về nhà cỏ, đã thấy Uyển Nhi đứng ở trước cửa nhìn ra, thấy hắn xách bao thuốc đi tới, thì vui mừng vô cùng, vội vàng chạy tới, "Tiêu công tử, lại làm tốn tiền của người rồi".

Tiêu Bố Y cười lắc đầu, "Uyển Nhi, lần này cô nói sai rồi, Du thần y tâm tính thiện lương, một văn tiền cũng không có lấy".

"Sao lại có thể?" Uyển Nhi kinh ngạc nói, nàng đã từng bị Du thần y xem thường, biết nếu nói Du thần y tâm tính thiện lương, thì trên đời này phỏng chừng người tốt đã chết sạch hết rồi.

"Không có gì là không có khả năng, con người sẽ thay đổi" Tiêu Bố Y đã xốc rèm lên đi vào, "Hắn nói cô biết nấu thuốc?"
"Vâng," Uyển Nhi bất chấp nghi hoặc, tiếp nhận bao thuốc, đỏ mặt nói, "Tiêu công tử, tiền thuốc ta sẽ trả lại cho người".

Tiêu Bố Y cũng không trả lời, chỉ ngồi xuống nhìn tiểu đệ, "Tiểu đệ, còn lạnh không?"
"Vốn lạnh, nhưng nhìn thấy đại ca] ca thì không lạnh nữa" Tiểu đệ đang co rút ở trong mền, thế nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.

"Ồ, ta đây không phải so với lò lửa còn muốn lợi hại hơn chứ?" Tiêu Bố Y cười rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút lắc đầu, nhưng không nói gì.

"Người so với lò lửa còn mạnh hơn nhiều,

đại ca ca.


Người về sau thường đến thăm ta được không?" Hai con mắt đen lay láy của tiểu đệ nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, tràn đầy khẩn cầu.

"Tiểu đệ, đừng làm loạn, Tiêu công tử có việc, làm sao thường tới đây được" Uyển Nhi nhẹ nhàng trách một câu, đã sớm cầm lấy cái nồi đất, nhanh chân nhanh tay cho thuốc vào bắc lên lò lửa.

Tiểu đệ bĩu môi, "Tỷ tỷ, tỷ cũng thích đại ca ca đến.

Có phải không, bằng không tỷ sao ngày nào cũng nhắn đến đại ca ca?"
"Tiểu đệ" Uyển Nhi lớn tiếng nói, "Không được nói bậy".

Tiểu đệ thấy tỷ tỷ đỏ mặt, tràn đầy vẻ giận dữ, cũng không dám nói nhiều.

Nó làm sao mà không biết tâm sự của tỷ tỷ, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ tức giận, trong lúc nhất thời cũng không dám nói cái gì.

Tiêu Bố Y chỉ làm như không nghe thấy, cùng tỷ đệ hai người tùy ý nói chuyện đôi câu.

mới muốn đứng dậy cáo từ, thì bên ngoài nhà cỏ có người cao giọng hô: "Tiêu đại nhân có trong đó không?"
Tiêu Bố Y nghe ra là thanh âm của Tôn Thiếu Phương, rất kinh ngạc, xốc màn cửa lên nói: "Tôn Thân vệ, có việc tìm ta?"
Tôn Thiếu Phương nhìn vào trong phòng, khẽ cười nói: "Tiêu đại nhân, ta đi vào có tiện hay không?"
"Ta chỉ sợ ngươi hiềm khí" Tiêu Bố Y tránh người ra, khó hiểu ngoài ý muốn.

"Tiêu đại nhân không xem ra gì, thì ta tính là gì, nào dám hiềm khí?" Tôn Thiếu Phương cười nói, cúi người đi vào, đưa mắt nhìn [mọi nơi, ánh mắt dừng lại trên người tiểu đệ, "Chính là vị tiểu huynh đệ này bị bệnh?"
"Vâng, đại nhân, chúng ta còn thiếu tiền Du thần y, xin nới cho hai ngày nữa" Uyển Nhi nhìn thấy Tôn Thiếu Phương quan phục tại thân, thắt lưng có yêu đao, không khỏi có chút khiếp đảm.

Tôn Thiếu Phương cười nói, "Du thần y nói không đòi tiền thuốc, cố tình nhắc vị cô nương này không quên" Sau khi dò xét mọi nơi, Tôn Thiếu Phương trong mắt có vẻ giảo hoạt, "Căn phòng ở chỗ này, có vẻ không hợp".

Uyển Nhi gấp giọng nói, "Đại nhân, cầu xin người, chúng ta chỉở đây qua mùa đông, đợi khai xuân nước sông giải đông, chúng ta sẽđi ngay, phòng cũng sẽ dỡ xuống, người nếu hủy đi, ta, ta…"
Nàng lo lắng nói, mắt đỏ ngầu, tiểu đệ cũng ‘hừ’ lạnh một tiếng, "Tỷ tỷ, không cần cầu cẩu quan này, bọn họ ngoại trừ xảo trá ra còn biết cái gì?" Tiểu đệ tuy chưa lớn, nhưng biết sự tình cũng không ít, so với tỷ tỷ thì quật cường hơn nhiều.

"Tiểu đệ, im miệng" Uyển Nhi mắng: "Không được nói bậy".

Tiểu đệ có chút không phục nhìn Tôn Thiếu Phương, Tôn Thiếu Phương cũng không để ý, chỉ hỏi Uyển Nhi, "Ai xây nhà cỏ này cho cô ở?"
Uyển Nhi cầu cứu nhìn về phía Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cười nói: "Vô luận là ai, không phải hảo tâm sao?"
"Cái gì hảo tâm.

Ở trong một gian nhà cỏ, mùa đông lạnh như vậy, không phải muốn chết cóng sao?" Tôn Thiếu Phương thở dài nói: "Tiêu đại nhân quá nửa không biết, người giống như vị cô nương này tại thành Lạc Dương không tính là ít, chính là trời đông không thể kiếm sống, lúc này mới mượn mái hiên của nhà người ta xây nhà cỏ, quy củ tại Đông Đô không cho phép.

Nhà này biết rõ vẫn cố phạm, lại thu của người nghèo không ít phí cho thuê, đợi đến khai xuân liền phá hủy, đến năm sau lại tiếp tục cho thuê, kiếm tiền của người nghèo"
"A?" Triệu lão gia trong lòng kêu cha gọi mẹ, thầm nghĩ nuôi mẹ già chỉ sợ cũng không phiền toái như vậy.

Tiêu Bố Y vẫn chỉ uống trà, thầm nghĩ Tôn Thiếu Phương này đầu óc thật linh hoạt, cũng không vội vàng trợ giúp Uyển Nhi, lấy lòng mình, làm việc rất có phân lượng, lo lắng cực kỳ chu đáo.

Chẳng lẽ chính là ngưỡng mộ uy danh của mình? Nói lời thật, Tiêu Bố Y cũng không biết là mình có uy danh gì, mà có thể làm cho người ta nhiệt tình trợ giúp như thế...!
Tiêu Bố Y cười khổ, "Tuy là như thế, nhưng cuối cùng cũng là mạng người, nếu không có bọn họ, hai tỷ đệ này làm sao vượt qua mùa đông này?"
Tôn Thiếu Phương khẽ cười nói: "Tiêu đại nhân, Thiếu Phương cũng không tính là người xấu, nhưng cũng không tự nhận là người tốt gì, Tiêu đại nhân bất bình cho tỷ đệ này, Thiếu Phương làm sao có thể ngồi yên? Người cứ yên tâm, bằng quan phục này của ta, mùa đông này tỷ đệ không cần ngủở trong này, tiểu đệ còn nhỏ, bị lạnh mà ảnh hưởng đến cả đời cũng không nên".

Tiêu Bố Y bui mừng, Uyển Nhi khó hiểu, tiểu đệ cũng xốc mền nhổm lên: "Ngươi nói có thể tìm cho chúng ta một chỗở? Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời"
"Tiểu đệ, cẩn thận bị lạnh" Uyển Nhi kéo hắn về lại trong mền.

"Ta không phải nam tử hán đại trượng phu, chỉ là cẩu quan, nói chuyện không cần giữ lời" Tôn Thiếu Phương ha hả cười to ra khỏi nhà cỏ, Tiêu Bố Y cùng Uyển Nhi đi theo, Tôn Thiếu Phương nhìn thoáng qua tường, theo tường đi tới trước cửa nhà, "Là nhà này sao?"
Uyển Nhi gật gật đầu, lại có chút ngượng ngùng, "Tôn đại nhân, không cần phiền toái, ta có thể…"
"Cô có thể nhưng tiểu đệ thì không thể" Tiêu Bố Y một câu cắt ngang lời của Uyển Nhi, nàng ta cúi đầu xuống, không biết làm sao.

Tôn Thiếu Phương lắc lắc đầu, muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, đưa tay đập vào vòng cửa.

Hồi lâu, một hạ nhân mới mở cửa, lập cập nói: "Ai đó?"
Khi thấy Tôn Thiếu Phương đứng ở trước cửa, hạ nhân rùng mình gật đầu khom lưng cười nói: "Đại nhân, có chuyện gì?"
"Có chuyện gì?" Tôn Thiếu Phương đối với Tiêu Bố Y khách khí, mở miệng là Tiêu đại nhân, đối với người này quan uy lập tức xuất ra, "Có chuyện gì, ngươi cũng xứng hỏi ta có chuyện gì?"
Hạ nhân vẻ mặt đau khổ, "Đại nhân, ta không xứng hỏi chuyện gì, nhưng người rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tôn Thiếu Phương mặt có chút phình ra, rốt cuộc nói: "Đi tìm lão gia nhà ngươi ra đây".

Hạ nhân giật mình hiểu ra, như làn khói đi tìm lão gia, lão gia tràn đầy vẻ giàu có, nhìn thấy quan phục của Tôn Thiếu Phương liền có chút đau khổ, sau khi đưa ba người đi vào, bưng trà đưa nước rồi mới hỏi, "Đại nhân, có chuyện gì?"
Tôn Thiếu Phương đưa trà lên, chậm rãi hỏi, "Họ gì?"
"Tiểu đệ họ Triệu" Lão gia có chút khiêm nhường.

Tiêu Bố Y biết Tôn Thiếu Phương có chuẩn bị mà đến, hắn tuy là Thân vệ vệ phủ, ở lâu tại Tử Vi thành, đối quan hệ với các đại hộ tuyệt đối sẽ không hàm hồ.

Hắn một khi đã làm như vậy, đương nhiên là nắm chắc hắn có năng lực áp chế được.

Tôn Thiếu Phương chỉ tay vào Uyển Nhi, "Nhà cỏ của nàng là dựng dưới mái hiên nhà của ngươi?"
Lão gia cau mày,"Quan gia, chuyện này ta không biết, để ta tìm quản gia tới" Hạ nhân lại đi tìm quản gia, quản gia nhìn thấy Uyển Nhi cũng sửng sốt, nghe được sự tình thì mồ hôi cũng nhỏ xuống, nghèn nghẹn nói: "Đại nhân, đây đích thật là ta không đúng, ta sẽ đem nhà cỏ này hủy đi, đem các nàng đuổi đi".

Lão gia có chút biến sắc, phẫn nộ quát: "Thì ra là ngươi làm trò quỷ, ta đã ngàn vạn lầm dặn ngươi không được làm mấy chuyện phmj pháp này, còn không nhanh chạy đi đem nhà cỏ đó hủy đi".

Uyển Nhi không biết làm sao, Tôn Thiếu Phương cũng xua xua tay, "Ngươi nói thoải mái, ta xả rác trên đầu ngươi, ngươi phủi đi là xem như không có việc gì sao? Ngươi phải biết rằng ngươi đã phạm luật Đại Tùy, pháp không thể khinh thường, việc này nếu theo công mà làm, vậy đưa đến quan phủ trước đánh một trận côn bản, sau đó phạt ngươi đến hộc máu.

Lại nói ngươi đem nhà cỏ hủy đi, vậy vị cô nương này ở chỗ nào?"
Quản gia mồ hôi chảy xuống, không biết làm sao, lão gia rốt cuộc đã nghe ra chút môn đạo, "Vậy vị đại nhân này, người nói nên làm sao bây giờ?"
"Cô nương này vốn là thân thích của hữu vệ phủ chúng ta, nhiều năm thất lạc, hôm nay mới tìm được, thực làm cho người ta rất là mừng rỡ, nhưng chúng ta nằm mơ cũng không có nghĩ đến, cô ta lại ở chỗ như thế này".

Uyển Nhi cúi đầu mặt đỏ bừng, Tôn Thiếu Phương lại lạnh nhạt tự nhiên, "Nhưng vệ phủ chúng ta ngươi cũng biết, tại Tử Vi thành, cho dù là thân thích cũng không thể tùy ý tiến vào, càng khó mà ở lại bên trong, cho nên chỗở cũng là vấn đề.


Nhà cỏ kia không hủy thì không được, nhưng nhà cỏ hủy đi, vậy mùa đông này người ta ngủở chỗ nào?"
Quản gia nghe hắn nói phức tạp, trong lòng thầm mắng, thân thích của ngươi, ở khách điếm không phải tốt hơn sao, muốn làm cho phức tạp như vậy, không phải muốn kiến chút tiền sao?
Lão gia cười bồi nói, "Đại nhân, cái này cũng dể an bài, nhà của ta còn một nhà củi còn trống…"
"Nhà củi?" Tôn Thiếu Phương con mắt trừng lên, "Ngươi cho chúng ta là ai, ngươi cho thân thích của vệ phủ…"
"Đại nhân," Uyển Nhi khẽhô lên, "Nhà củi đã là tốt lắm rồi".

Tôn Thiếu Phương liếc nhìn Tiêu Bố Y, gật gật đầu nói: "Một khi vị cô nương này đã không có ý kiến, vậy tính là các ngươi may mắn".

Lão gia cũng không phải là không ngu ngốc, cũng không quan tâm đến quan hệ của ba người này, phân phó quản gia nói: "Nhanh đi dọn nhà củi cho sạch sẽ, yêu cầu sạch sẽấm áp, đây đang là mùa đông, ngươi để cho cô nương nhà người ta ngủở nhà cỏ bên ngoài, ai mà không tính?"
Quản gia vẻ mặt đau khổ gật đầu, rồi nhanh chóng ra ngoài, Tôn Thiếu Phương lại bình yên ngồi ở đó, lên giọng nhà quan nói: "Triệu lão gia, vị cô nương ở nơi này cũng không phải là cầu ngươi".

"A?"
"Cô ta ở nơi này, chỉ là vì bù đắp sai lầm của các ngươi mà thôi.

Bằng không nếu thực động đến quan phủ, ta nghĩ sai lầm của các ngươi chỉ có thể xử dụng côn bản để bù đắp" Tôn Thiếu Phương hỏi: "Có phải là như thế không?"
Triệu lão gia khuôn mặt như trái khổ qua, chỉ có thể gật đầu khom lưng cười nói: "Đại nhân nói không sai, chúng ta hết sức hoan nghênh vị cô nương cho chúng ta cơ hội sửa sai".

Tôn Thiếu Phương gật gật đầu, "Cô ta ở nơi này, nếu có chuyện gì…"
"Sao có! Sao lại có?" Triệu lão gia cuống quít nói, "Cô ta ở nơi này không có việc gì đâu, đại nhân nếu lo lắng, ta tìm hai nha hoàn hầu hạ cho cô ta là được?"
Tôn Thiếu Phương trừng hai mắt, "Ta nói cô ta có chuyện gì, các ngươi tận lực chiếu cố, rồi báo lại cho ta".

"Thì ra là như thế" Triệu lão gia chỉ có thể gật đầu, "Ta biết rồi".

"Vị cô nương này ở đây, nếu xảy ra chuyện gì…" Tôn Thiếu Phương lại nói.

"Ta nhất định lập tức báo cho đại nhân" Triệu lão gia nói tiếp.

Tôn Thiếu Phương thở dài một tiếng, "Ngươi báo cho ta làm cái gì? Cô ta nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta nghĩ cấm vệ quân tả hữu vệ phủ mỗi ngày đều sẽ đi bái phỏng ngươi".

"A?" Triệu lão gia trong lòng kêu cha gọi mẹ, thầm nghĩ nuôi mẹ già chỉ sợ cũng không phiền toái như vậy.

Tiêu Bố Y vẫn chỉ uống trà, thầm nghĩ Tôn Thiếu Phương này đầu óc thật linh hoạt, cũng không vội vàng trợ giúp Uyển Nhi, lấy lòng mình, làm việc rất có phân lượng, lo lắng cực kỳ chu đáo.

Chẳng lẽ chính là ngưỡng mộ uy danh của mình? Nói lời thật, Tiêu Bố Y cũng không biết là mình có uy danh gì, mà có thể làm cho người ta nhiệt tình trợ giúp như thế.

Tôn Thiếu Phương khi đang mềm cứng đều có, thì nghe thấy bên ngoài có một hạ nhân vội vàng đi vào, thấp giọng bên tai lão gia nói vài câu, lão gia thay đổi sắc mặt, "Đại nhân, hạ nhân nói, bên ngoài có mấy đại nhân nữa tới, hình như cũng là cấm vệ?"
Tôn Thiếu Phương cười nói: "Để cho bọn họ vào đi, ta bảo đến đó".

Lão gia mặt mếu xệch nói, "Đại nhân, người rốt cuộc còn muốn ta làm gì nữa?" Một nha hoàn đã sớm đi tới, đưa một cái dĩa lên, trên phủ một miếng vải đỏ như đựng cái gì đó.

Lão gia giọng điệu có vẻ cầu khẩn nói: "Đại nhân.

Đây là một chút tâm ý, không thành kính ý, mời người thu nhận".

Tôn Thiếu Phương nhìn cái dĩa nọ, biết nơi đó tâm ý xa xỉ, lại đẩy trở về, thở dài lắc đầu nói: "Triệu lão gia, ta nghĩ ngươi hiểu sai rồi, ta không phải đến làm tiền ngươi, ta thật tình muốn cho các ngươi một cơ hội sửa đổi, ngươi phải biết rằng, có nhiều thứ tiền mua không được, ví dụ như côn bản?"
Triệu lão gia hiện nghe đến hai chữ côn bản liền có chút đau đầu, thầm nghĩ muốn đi ra ngoài cấp cho quản gia vài nhát côn bản, "Vậy ý của đại nhân là gì?"
"Bọn họ là ta bảo đến, đương nhiên là đến tìm ta…" Tôn Thiếu Phương đang nói thì mấy cấm vệ đã cầm bao lớn bao nhỏ đi tới, "Tôn đại ca, đây là mấy thứ mà ngươi phân phó chúng ta mua, không biết có phù hợp tâm ý của ngươi không?"
"Không sai biệt lắm là tốt rồi, đều là đàn ông, làm sao biết mua đồ cho tốt được.

Các ngươi trợ giúp vị cô nương này đem vào nhà củi mà bố trí" Tôn Thiếu Phương mỉm cười nói với Uyển Nhi: "Đây là chú tâm ý của cấm vệ trong cung, mong cô nương không từ chối".

Những thứ bên trong đều là những vật thiếu yếu trong cuộc sống, sớm đã có cấm vệ đem tiểu đệ bọc trong chăn đi tới, mấy cấm vệ bận rộn tích cực, Triệu lão gia nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không biết lão nương này có tính sống ở đây cả đời hay không, tiểu đệ tràn đầy vẻ hưng phấn, Uyển Nhi thần sắc có chút hoảng hốt, giống như đang ở trong mộng vậy.

Đợi sau khi thu xếp thỏa đáng, Tôn Thiếu Phương tuần tra nhà củi, cảm thấy cũng xem như con người có thểở lại, cũng đem Trương lão gia khích lệ một phen, rồi mới chuẩn bị rời đi.

Uyển Nhi không biết làm thế nào cho phải, chỉ cảm thấy hôm nay cứ như trong giấc mộng vậy, nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng phải đi, hô một tiếng, "Tiêu công tử, thực cảm ơn người".

"Chẳng lẽ không cần cảm ơn ta?" Tôn Thiếu Phương sắc mặt nhăn nhó, ra vẻ cả giận nói: "Xem ra ác nhân cũng khó mà đổi được".

"Đương nhiên phải cảm ơn người, người không phải cẩu quan, người là quan tốt" Tiểu đệ ngồi ở trên giường, tinh thần cũng rất tốt.

Hắn mặc quần áo mới, đắm chăn mới, đồ ăn mà cấm vệ đưa tới không cần phải nói đều là trân tu mỹ vị, hắn yếu ớt không có khí lực, một nửa là bệnh, một nửa kia là do suy dinh dưỡng, lần này có đồ ăn ngon đưa đến tận miệng, làm cho hắn thiếu chút nữa là nuốt cả lưỡi của mình vào.

Uyển Nhi cũng thầm nhíu mày, nghĩ về sau phải dạy dỗ lại tiểu đệ, chứ cứ để ngông cuồng như thế, cũng không phải là chuyện tốt.

Tôn Thiếu Phương tuy đã an bài thỏa đáng, nhưng nàng vẫn chưa cảm thấy việc này đã ổn thỏa.

Đến khi sang năm hoa nở, tất cả mọi việc sẽ lại khôi phục lại bình thường.

"Ta là quan tốt?" Tôn Thiếu Phương vừa cười vừa đi ra ngoài, "Tiêu đại nhân, Thiếu Phương đã làm tận tâm ý, hôm nay ta còn có việc, ta cũng phải đi rồi".

"Ta đi cùng ngươi" Tiêu Bố Y cùng đi ra, quay đầu lại nhìn về phía Uyển Nhi, nhìn thấy nàng ta có chút không nỡ, bộ dáng cũng không dám giữ lại, khẽ cười nói: "Ta sẽ thường xuyên đến thăm các người, các người cứ yên tâm đi".

"Ta cũng sẽ thường xuyên đến thăm" Tôn Thiếu Phương cũng hướng về phía Triệu lão gia nói.

Đợi khi hai người ra khỏi cửa, Tiêu Bố Y không đợi hắn cáo từ, đã chắp tay nói: "Tôn Thân vệ vì thuyền nương Uyển Nhi làm việc có trước có sau, ta cũng không nghĩ đến báo đáp gì, chỉ thỉnh các vị uống một ly, mong đừng chối từ".

Tôn Thiếu Phương khẽ cười nói: "Vậy cảm tình càng tốt, các huynh đệ, đây là Tiêu đại nhân mà ta thường xuyên nói với các ngươi, lần này Tiêu đại nhân mời khách, cần phải thoải mái mà ăn, phải ăn cho hết tiền tài của người mới được".

Mấy cấm vệ đều ồ lên kêu tốt, trong lúc nhất thời tuy trời gió lạnh, nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy ấm áp..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện