Trên thực tế, ở kinh thành này một quan thất phẩm cũng là bình thường.
Trong tam vệ thuộc tả hữu vệ phủ, Thân vệ thất phẩm trở lên, Huân vệ thất phẩm, Vệ chánh bát phẩm, tổng cộng cũng phải chừng bốn năm ngàn người, tùy tiện lựa ra một ai quan cấp đều trên Tiêu Bố Y, có thể thấy quan cấp của hắn thấp đến mức nào...!
Du thần y cũng tính là danh y của Từ Huệ phường, đến cầu y có người quỳ cầu, có người nhờ vả, có người hứa hẹn trọng thưởng, đối với loại cầu như Uyển Nhi, trong lòng hắn hết sức chán ghét.
Hắn hành y một là cầu danh, hai là cầu lợi, bởi vì có vài ngón nghề, nên người đến mời đều là đạt quan quý nhân, ra tay hào phóng, điều này làm cho hắn đối với những kẻ chân lấm tay bùn xem không ra gì, người cầu y hắn thấy đã nhiều, nhưng người nắm cổ hắn cầu hắn xem bệnh, Du thần y cũng là lần đầu tiên gặp.
Cảm giác tráng sĩ trước mắt này quá nửa là xuất thân thổ phỉ, lại thấy hắn xem cổ mình như cổ vịt, nói không chừng sẽ ra tay vặn gãy cổ mình, Du thần y khi xem mạch cho tiểu đệ, cũng tập trung tinh thần.
Du thần y không biết mình xem bệnh không tệ, mà xem người cũng không kém, tráng sĩ này thực xuất thân thổ phỉ, chỉ là thổ phỉ mặc quan phục, tuy xem chức quan không lớn, cũng làm cho Du thần y không nắm rõ được môn đạo của hắn.
"Du thần y, bệnh của tiểu đệ nghiêm trọng không?" Uyển Nhi căng thẳng hỏi.
"Cổ thư có câu, âm dương giả, thiên địa chi đạo dã, vạn vật chi cương kỷ…" Du thần y lắc đầu ảo não nhìn Tiêu Bố Y nói.
"Ta là người thô lỗ, không biết được mấy chữ," Tiêu Bố Y hoạt động cổ tay, mỉm cười nhìn Du thần y nói: "Ngươi nói ta không hiểu, phiền ngươi nói sao cho ta hiểu được".
"Người bệnh có lạnh, lại phát nóng, trong nóng có lạnh, đây là Quyết âm chi chứng" Du thần y chỉ có thể nói rõ ràng ra, "Cũng may ta đến kịp thời, hắn hiện tại bất quá chỉ là hàn nhiệt giao thế, nếu trễ một chút, ta chỉ sợ có thể ngất xỉu đi bất cứ lúc nào".
Uyển Nhi liên tục gật đầu, cảm kích nói, "Vâng, Du thần y, thực cảm ơn người".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu không có lão tử nắm cổ ngươi, ngươi làm sao mà chịu đến, còn nói sớm muộn gì? Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tiêu Bố Y hỏi, "Du thần y.
Ta nghe nói, có phải máu không xuống được tới chân không?" Hắn đưa tay vào mền, nắm lấy chân của tiểu đệ, chỉ cảm thấy lạnh ngắt, cũng có chút tin tưởng phán đoán của Du thần y.
Du thần y giật mình, thầm nghĩ người thô lỗ này làm sao mà biết được mấy cái này, hơn nữa còn phán đoán tinh chuẩn? Hắn đương nhiên không biết Tiêu Bố Y tập luyện qua Dịch Cân kinh, chủ yếu là cửu pháp để thay đổi thân thể con người.
Đối với khí huyết tinh, mạch tủy cốt, cân phát hình đều biết hơn nhiều so với người thường, y võ tương thông, người tập võ pháp môn nội tại cũng cùng đạo lý với y thuật.
Bất quá một bên là luyện, còn một bên là trị mà thôi.
"Tráng sĩ nói không sai, Quyết âm chi chứng của tiểu đệ, biểu hiện chính là đổ mồ hôi, thân nhiệt lúc lạnh lúc nóng.
Hiện tại chứng trạng không tính là nghiêm trọng, ta cho một đơn thuốc, ba ngày là khỏe" Du thần y tính mạng nguy hiểm, lại cảm thấy Tiêu Bố Y cũng là dân trong nghề, nên cũng rất thành thành thật thật.
Đơn thuốc sau khi kê ra, Uyển Nhi có chút không biết làm sao, Tiêu Bố Y biết nàng không có tiền bốc thuốc, cũng nói gì mà đưa tay cầm lấy phương thuốc, khẽ cười nói: "Du thần y, ta cùng ngươi đi bốc thuốc có được không? Ta thấy ngươi chẳng những chuẩn đoán tốt, mà còn có thể bán thuốc".
"Đúng là tốt!" Du thần y không dám hỏi tới tiền, chỉ thầm muốn tiễn vị ôn thần này đi, Tiêu Bố Y nhìn về phía Uyển Nhi phân phó: "Nàng ở trong này chăm sóc tiểu đệ, ta đi một lát rồi về".
"Tiêu công tử, như thế này thật là phiền cho người" Uyển Nhi tràn đầy vẻ áy náy.
"Không phiền toái, không phiền toái, ta là người nhiệt tình, thích vì người mà mời y sanh, Du thần y, có phải không?" Tiêu Bố Y nhìn Du thần y.
Du thần y sửng sốt, cười khổ nói: "Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm, tráng sĩ, đi thôi, đừng trì hoãn".
Hai người đi ra ngoài, Tiêu Bố Y nhiệt tình hỏi một câu, "Còn không biết Du thần y gọi là gì?"
"Tệ nhân Du Khiếu Phong" Thần y thực khiêm tốn nói: "Không biết tên họ của tráng sĩ là gì?"
"Ồ, ta họ Tiêu" Tiêu Bố Y thầm nghĩ, Du Khiếu Phong? Cũng may tiểu tử ngươi có thể kiến phong sử đà (theo gió mà lái thuyền), bằng không ta chỉ có thể cho ngươi trừu phong (lên cơn co giật).
Du thần y thấy Tiêu Bố Y cũng không nhiều lời, bất đắc dĩ đi về tiệm thuốc, trong lòng không ngừng mắng thầm, gần tới tiệm thuốc, nhìn thấy trước tiệm thuốc có một người đang đứng, trước mắt sáng ngời, bước nhanh tới kêu lớn: "Tôn Thân vệ, người sao lại đến đây?"
Du thần y một thân một mình, không dám động đến Tiêu Bố Y, chỉ sợ chọc hắn tức giận, đem tay chân mình mà bóp như cái chân bàn kia, ngày thường đều làm cha làm mẹ người ta, lần này nhẫn nại làm vẻ đáng thương đã lâu, đã cảm thấy cực kỳ sỉ nhục, nay nhìn thấy người quen, trong lòng mừng rỡ, không khỏi lớn gan hơn nhiều.
Tiêu Bố Y nhìn về phía Thân vệkia, thấy hắn hùng dũng, trông có vẻ cũng là nhân tài, âm thầm gật đầu.
Hắn hiện tại đã biết Thân vệ là thuộc tả hữu vệ phủ, được gọi là Cấm vệ quân, chủ yếu là phụ trách an toàn trong cung Tử Vi thành, Thân vệ quan cấp ngoài thất phẩm, so với Giáo Thư Lang hắn thì quan cấp cao hơn một ít.
Trên thực tế, ở kinh thành này một quan thất phẩm cũng là bình thường.
Trong tam vệ thuộc tả hữu vệ phủ, Thân vệ thất phẩm trở lên, Huân vệ thất phẩm, Vệ chánh bát phẩm, tổng cộng cũng phải chừng bốn năm ngàn người, tùy tiện lựa ra một ai quan cấp đều trên Tiêu Bố Y, có thể thấy quan cấp của hắn thấp đến mức nào.
"Ta tới tìm ngươi hỏi một loại dược liệu" Tôn Thân vệ trông cũng không có ngang ngược gì, chỉ nói, "Du thần y, người…"
"Tôn Thân vệ cứu mạng" Du thần y đột nhiên kêu to một tiếng, đã trốn ra sau lưng Tôn Thân vệ, chỉ ngón tay ra, "Người này muốn giết ta!"
Du thần y cũng có qua lại trong cung, cùng Tôn Thân vệ có có chút quen biết, chưa từng khi nào bị uy hiếp giống như Tiêu Bố Y, oán khí trong bụng không chỗ phát tiết, biết Thân vệ quyền lợi không kém, võ công cao cường, lập tức lại ra bộ dáng.
Tiêu Bố Y không nghĩ đến Du thần y lại như thế, khẽ nhíu mày, chỉ nhìn Tôn Thân vệ kia.
Tôn Thân vệ liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, rồi quay đầu lại nói: "Du thần y, hắn vì sao muốn giết ngươi?"
"Ta làm sao mà biết" Du thần y chỉ vào cánh cửa nói: "Hắn vừa rồi như hung thần ác sát đá cửa nhà, người xem, cái bàn cũng bị hắn đánh nát, sau đó hắn nắm cổ ta lên, nói hắn xem bệnh không muốn trả tiền…"
Nhìn thấy Tôn Thân vệ khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái, Du thần y cảm thấy có chút không đúng, "Hắn uy hiếp ta đi xem bệnh, nói nếu không đi xem bệnh thì sẽ giết ta.
Tôn Thân vệ, người nên chủ trì công đạo cho ta".
Tôn Thân vệ có chút tò mò, "Du thần y, ngươi vốn là ya sanh, xem bệnh là bổn phận của ngươi, tại sao lại phải uy hiếp?"
Du thần y thầm mắng Tôn Thân vệ này ngu xuẩn, muốn giúp ta hay là giúp hắn đây?
"Ta.
Hắn.
Ta có một tính xấu, là xem bệnh không được uy hiếp".
Tôn Thân vệ cũng đã nở nụ cười, chắp tay hướng tới Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, vẫn nói người võ công cao cường, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Cái bàn này làm bằng hồng mộc, cánh cửa cũng rắn chắc, chỉ sợ không có khí lực mấy trăm cân cũng không thể dễ dàng đánh nát.
Tiêu đại nhân một cước có thể đá bay cửa, một chưởng đánh tan cái bàn, loại bản lãnh này cho dù là Cấm vệ quân cũng không có mấy người có thể làm được".
Lúc này chẳng những Du thần y thiếu chút nữa té xỉu, mà cho dù là Tiêu Bố Y cũng nghi hoặc khó hiểu.
Hắn đương nhiên là chưa từng gặp qua Tôn Thân vệ, nhưng người này sao lại biết hắn? Thân vệ quan thất phẩm, Giáo Thư Lang hắn chẳng qua chỉ là cửu phẩm, hắn gọi mình là đại nhân, thật sự là không hợp lý.
"Tôn Thân vệ biết ta?" Tiêu Bố Y hỏi.
Tôn Thân vệ trong ánh mắt tràn đầy bội phục, "Thành Đông Đô còn có người không biết Tiêu đại nhân sao?"
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ít nhất Du thần y không biết ta.
Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, Tôn Thân vệ gọi ta là đại nhân, thật sự muốn hại Tiêu mỗ".
Tôn Thân vệ đem Du thần y kéo đến gần, lại cười nói: "Du thần y, ta nghĩ ngươi quá nửa là biết Tiêu đại nhân.
Tiêu đại nhân hào kiệt cái thế, uy phong tứ phương, làm sao có thể so sánh với người thường được”.
Du thần y tạm thời quên mất miệng mình ở nơi nào, chỉ liên tục gật đầu, trong lòng phát khổ.
Tôn Thân vệ mà hắn muốn nhờ vả đối với người ta đều tất cung tất kính, hắn còn có thể nói cái gì?
"Tiêu đại nhân nổi danh Phó Cốt, uy chấn thảo nguyên, đơn kỵ cứu chủ, trí tróc nội gian" Tôn Thân vệ hâm mộ nói: "Sau khi đi vào Đông Đô, dương oai Tứ Phương quán, được Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu thưởng thức, nghe ngày mai sẽ điện thí luận võ.
Tiêu đại nhân hiện tại quan tuy cửu phẩm, chỉ là một Giáo Thư Lang, nhưng các huynh đệ chúng tôi phục nhất là hảo hán, coi trọng nhất là anh hùng, đều nói Tiêu đại nhân điện thí tất qua, đến lúc đó thăng quan thăng cấp không cần nói cũng biết, Tôn Thiếu Phương bất tài, nhưng dám đánh cuộc Tiêu đại nhân ít nhất cũng sẽ làm Lang tướng".
Tiêu Bố Y sửng sốt, không nghĩ đến mình lại nổi danh như thế.
Tôn Thân vệ nói tới đây, đã cười rộ lên, đi tới, "Tiêu đại nhân, huynh đệ không tính là rộng rãi, nhưng cũng đã bỏ ra một lượng bạc đánh cuộc người ít nhất quan tới lục phẩm, gọi đại nhân này, bất quá chỉ gọi sớm hơn một ngày mà thôi".
Du thần y nhớ được miệng của mình ở nơi nào, trong lúc nhất thời lại quên đầu ở nơi nào, trong đầu trống rỗng, hồi lâu mới sợ hãi vọt tới, muốn quỳ xuống.
Tiêu Bố Y đưa tay nâng dậy, khó hiểu hỏi: "Du thần y, ngươi muốn làm cái gì?"
Du thần y vẻ mặt đau khổ nói: "Tiêu đại nhân, Du Khiếu Phong không biết là đại nhân cầu y, nên đã đắc tội, mong ngàn vạn lần đừng trách, ta, ta sẽ đi bốc thuốc cho người.
Không đúng, ta nói cực kỳ không ổn," Hắn làm bộ muốn vả miệng, "Là bốc thuốc cho tiểu đệ".
Hắn sau khi nói xong, không ngừng chạy ào vào tiêm thuốc, lăn qua trở lại trong mấy hộc thuốc, Tiêu Bố Y cũng khó hiểu nói: "Ta kiến thức nông cạn, hôm nay bất quá cùng Tôn Thân vệ gặp mặt lần đầu, không biết Tôn Thân vệ làm sao lại quen biết ta?"
Tôn Thân vệ cười lớn nói: "Tiêu đại nhân thực khiêm tốn, người nếu kiến thức nông cạn, phỏng chừng ta chỉ có thể đâm đầu vào tường" Thái độ của hắn có chút quá thân thiết, Tiêu Bố Y cũng có chút không quá quen, càng muốn làm rõ vị này là thân tín của ai, tiếp cận mình là vì thử giọng điệu, mượn sức, hay là muốn gì khác.
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Tôn Thân vệ tìm ngươi có việc, ta sẽ không quấy rầy, Du thần y, đây là tiền thuốc" Hắn lấy một thỏi bạc đưa ra, tiền có chút dư thừa, cũng may đây là Đông Đô, nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên, cho nên cũng không lo không có tiền thối lại.
Du thần y con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, "Tiêu đại nhân, người xem thường ta sao vậy, chỉ chút thảo dược cần gì tiền? Người nếu đưa ta tiền, chính là không cho ta thể diện"...!
Tới Đông Đô lâu như vậy, hắn nhiều ít cũng biết quan hệ trong này rất phức tạp, tân phiệt cựu môn câu tâm đấu giác, tính kế hãm hại tầng tầng bất tận, Lý Uyên còn đang cầm cờ, Vũ Văn Hóa Cập chỉ là một Bật Mã Ôn, Ngu Thế Nam bất quá cũng chỉ là một Bí Thư Lang, cho nên hắn cũng không dám xem nhẹ Tôn Thân vệ này.
Càng huống chi hắn vẫn chưa từng xem nhẹ người khác, cho tới bây giờ đều là người khác xem nhẹ hắn.
"Tiêu đại nhân chắc là thấy ta lần đầu gặp mặt, lại quen thuộc như thế, khó tránh có chút không quen" Tôn Thiếu Phương nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Bố Y, áp thấp thanh âm nói: "Thật ra trong nội tâm huynh đệ đối với Tiêu đại nhân đã sớm kính ngưỡng, cho nên hiện tại nhìn thấy, cũng khó tránh không tự kìm hãm được.
Tiêu đại nhân đạm bạc danh lợi, lại quá nửa không biết, tin tức điện thí đã sớm truyền ra, chuyện Tổ Lang Tướng Tiêu đại nhân nói vậy cũng biết?"
Tiêu Bố Y bất động thanh sắc nói: "Ta không biết".
Tôn Thiếu Phương khẽ cười nói, "Đều nói Tiêu đại nhân trầm ổn lão luyện, hôm nay xem ra một chút cũng không giả.
Tổ Lang Tưởng Giám môn phủ bởi vì đắc tội Tiêu đại nhân, hôm nay đã bị khiển trách tước chức, chức Giám môn phủ Lang tướng kinh đô cũng không không bổ sung, hiện tại tất cả mọi người của vệ phủ kinh đô đều nghị luận, nói Tiêu đại nhân qua điện thí, nhất định ít nhất là chức Lang tướng, mà cho dù là Giám môn phủ Lang tướng cũng rất có thể".
Tiêu Bố Y cũng cười nói, "Được các người ưu ái như vậy, chỉ sợ ta sẽ làm cho mọi người thất vọng".
"Tiêu đại nhân lời ấy là sao?" Tôn Thiếu Phương kinh ngạc nói.
"Các ngươi nghị luận như vậy, ta đối với việc này một chút cũng không biết.
Chỉ sợ thực qua không nổi điện thí, làm không nổi Lang tướng…" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.
Tôn Thiếu Phương người cực kỳ thông minh, giây lát tỉnh ngộ, "Tiêu đại nhân nghĩ đến Thiếu Phương sớm đã đến nịnh hót, đến lúc đó sẽ thất vọng?"
Tiêu Bố Y đích xác có chút ý tứ này, lại chỉ lắc đầu, "Ta tuyệt không có ý này".
Tôn Thiếu Phương cười khổ nói: "Ý tứ nịnh thật ra cũng có một chút, bất quá quan trọng nhất chính là Cấm vệ quân chúng ta đều ngưỡng mộ đại danh của Tiêu đại nhân đã lâu.
Ta hôm nay nhìn thấy, làm sao có thể bỏ qua? Đều nói Tiêu đại nhân võ công cực cao, không có khả năng không qua được điện thí, cho dù không làm Lang tướng, Tôn Thiếu Phương ta ngoại trừ tiếc nuối ra, cũng không có suy nghĩ mặt khác".
"Ta đa tạ Tôn Thân vệ đã ưu ái, chỉ bằng mấy câu nói này của Tôn Thân vệ, đã biết Tôn Thân vệ là người đáng kết giao" Tiêu Bố Y không biết hắn vì cái gì lại nhiệt tình như thế, cũng không muốn làm cho hắn thất vọng.
Tôn Thiếu Phương tinh thần rung lên, "Thật ra chúng ta cũng hy vọng Tiêu đại nhân không muốn đi làm Lang tướng Giám môn phủ".
"Vì sao?" Tiêu Bố Y rất nghi hoặc.
"Chỉ là bởi vì Cấm vệ quân chúng ta Lang tương cũng chưa đủ" Tôn Thiếu Phương cười giảo hoạt, "Đều biết Tiêu đại nhân có năng lực, huynh đệ cấm vệ quân chúng ta đều nghĩ, chỉ cần có người làm thống lĩnh, về sau cái gì cũng đều không sầu".
Tiêu Bố Y không nghĩ đến bản thân lại có năng lực như thế, không đợi nói cái gì, Du thần y đã đem bao lớn bao nhỏ đi ra, nặng nề đưa tới, "Tiêu đại nhân, thuốc này có ba phần, phương pháp thì Uyển Nhi cô nương đã biết, có cần ta đem giúp người không?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Tôn Thân vệ tìm ngươi có việc, ta sẽ không quấy rầy, Du thần y, đây là tiền thuốc" Hắn lấy một thỏi bạc đưa ra, tiền có chút dư thừa, cũng may đây là Đông Đô, nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên, cho nên cũng không lo không có tiền thối lại.
Du thần y con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, "Tiêu đại nhân, người xem thường ta sao vậy, chỉ chút thảo dược cần gì tiền? Người nếu đưa ta tiền, chính là không cho ta thể diện".
Tiêu Bố Y đành phải cho hắn thể diện mà đem bạc trở về, đưa bao thuốc lên hướng tới Tôn Thiếu Phương ra hiệu, Tôn Thiếu Phương đã sớm gật đầu, "Tiêu đại nhân, người đi trước có việc, ta cũng còn có chút chuyện khác".
Đợi khi nhìn thấy Tiêu Bố Y xoay người rời đi, Du thần y lúc này mới lau mồ hôi lạnh hỏi: "Tôn Thân vệ, Tiêu đại nhân này rốt cuộc có lai lịch gì, ta xem phục sức của hắn, bất quá chỉ là một tiểu quan cửu phẩm mà thôi, sao người lại đối với hắn tất cung tất kính như vậy?"
Tôn Thiếu Phương lắc đầu nói: "Ta cũng không biết có hắn có lai lịch gì".
"A?" Du thần y trợn mắt há hốc mồm.
"Nhưng chính vì không biết lai lịch mới thể hiện ra chỗ đáng sợ của hắn" Tôn Thiếu Phương có chút kính sợ nói: "Thái Phó Thiếu Khanh lợi hại sao, từ quan tứ phẩm, hồng nhân trong mắt Thánh Thượng, nhưng bởi vì hắn mà bị tước chức làm dân".
"A?"
"Tứ phẩm phu nhân Thượng lâm uyển lợi hại sao? Bởi vì đắc tội với hắn, bị Hoàng Thượng chém đầu".
"A?!"
"Ta có lợi hại không?"
"Thân vệ người đương nhiên lợi hại, chẳng lẽ Thân vệ người cũng đắc tội với hắn?" Du thần y hoảng sợ, thầm nghĩ ngươi tuy lợi hại, nhưng so với cái gì Thái Phó Thiếu Khanh cùng Tứ phẩm phu nhân dường như còn kém một chút.
"Vậy cũng không có" Tôn Thiếu Phương lắc đầu, "Ta tuy không tệ, nhưng cũng chỉ là một Thân vệ, nhìn thấy Lang tướng Giám môn phủ cũng phải tất cung tất kính, Tổ Lang Tương Giám môn phủ bởi vì đắc tội hắn, bị Thánh Thượng phạt gần chết, hiện đã không được sử dụng.
Ngươi nói Tổ Lang Tương còn động vào hắn không được, ta nhìn thấy hắn còn có thể không cung kính?"
Du thần y sờ soạng cần cổ, thầm nhủ bản thân may mắn, thầm nghĩ mấy người này không có gì làm sao lại đi gây chuyện như vậy.
Hắn không biết ba người này đều cùng vì một việc mà cùng bị xử lý, chỉ nghĩ Tiêu Bố Y là một vị Thái tử gia thường phục, nhìn thấy bất bình sẽ ra tay, thầm kêu cũng may mình đầu óc còn linh hoạt, chứ Tiêu Bố Y nói cái gì bẻ tay bẻ chân cũng không phải là hù dọa.
***
Tiêu Bố Y không đợi quay về nhà cỏ, đã thấy Uyển Nhi đứng ở trước cửa nhìn ra, thấy hắn xách bao thuốc đi tới, thì vui mừng vô cùng, vội vàng chạy tới, "Tiêu công tử, lại làm tốn tiền của người rồi".
Tiêu Bố Y cười lắc đầu, "Uyển Nhi, lần này cô nói sai rồi, Du thần y tâm tính thiện lương, một văn tiền cũng không có lấy".
"Sao lại có thể?" Uyển Nhi kinh ngạc nói, nàng đã từng bị Du thần y xem thường, biết nếu nói Du thần y tâm tính thiện lương, thì trên đời này phỏng chừng người tốt đã chết sạch hết rồi.
"Không có gì là không có khả năng, con người sẽ thay đổi" Tiêu Bố Y đã xốc rèm lên đi vào, "Hắn nói cô biết nấu thuốc?"
"Vâng," Uyển Nhi bất chấp nghi hoặc, tiếp nhận bao thuốc, đỏ mặt nói, "Tiêu công tử, tiền thuốc ta sẽ trả lại cho người".
Tiêu Bố Y cũng không trả lời, chỉ ngồi xuống nhìn tiểu đệ, "Tiểu đệ, còn lạnh không?"
"Vốn lạnh, nhưng nhìn thấy đại ca] ca thì không lạnh nữa" Tiểu đệ đang co rút ở trong mền, thế nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.
"Ồ, ta đây không phải so với lò lửa còn muốn lợi hại hơn chứ?" Tiêu Bố Y cười rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút lắc đầu, nhưng không nói gì.
"Người so với lò lửa còn mạnh hơn nhiều,