Tiêu Bố Y vốn không muốn tranh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Hoàng Hậu, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Tiêu Hoàng Hậu cho tới giờ chưa từng thử thách hắn chuyện gì, chỉ bởi vì hắn là con của Tiêu Đại Bằng, hao hết tâm tư vì hắn mà tranh thủ cơ hội.
Vô luận thế nào, lần này hắn cũng không thể để cho Tiêu Hoàng Hậu thất vọng, quản hắn là Đường Cao Tổ hay là Đường Thái Tông, quản hắn là Thiên ngưu bị thân, hay là Thiên ngưu phụ thân, hắn ta đã không nể mặt Tiêu Bố Y, thì Tiêu Bố Y hắn cũng không cần thiết phải cấp cho đối phương thể diện...!
Bên ngoài Vũ Đức điện, tuyết trắng phiêu phiêu, thiết giáp lập lòe, tuyết trắng sắt đen, phiêu dật mà uy nghiêm.
Đại kỳ trong gió bay vù vù, binh sĩ cần cờ vẫn bất động, trước Vũ Đức điện, Dương Quảng cao cao tại thượng, trên có cái lọng vàng thật lớn chẳng những che gió ngăn mưa, còn có thể che ánh nắng mặt trời.
Trước Vũ Đức điện chừa ra một cái sân rất rộng, hộ vệ phân biệt tạo thành phương trận chỉnh tề bảo vệ bốn góc, cờ xí các màu tung bay, khải giáp đủ loại, người đông đen nhưng không một tiếng động, vạn con mắt đều hội tụ vào một nơi, Tiêu Bố Y sắc mặt như thường, mơ hồ có phong độ của một đại tướng.
Dịch Cân kinh chẳng những thay đổi thể chất cùng võ công của hắn, vô hình trung còn thay đổi khí chất cùng tâm lý của hắn, quan trọng nhất chính là tăng cường sự tự tin.
Dưới ánh mắt của vạn người, Tiêu Bố Y chậm rãi tiến lên thi lễ ra mắt Dương Quảng, cao giọng hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Dương Quảng sắc mặt âm trầm nhìn không ra buồn vui, chỉ nói: "Miễn lễ bình thân" Hai bên Dương Quảng phân liệt biệt mười mấy người đại thần, phần lớn đều là quan chí hiển hách, Nội sử Thị lang Ngu Thế Cơ, Nạp ngôn Tô Uy, Đại tướng quân Vũ Văn Thuật đều rõ ràng ở đó.
Làm Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc chính là, Lý Mẫn cũng ở đó, gần hắn có an bài một cái ghế lớn rất thoải mái, có một người ngồi ở trên đó so với Tô Uy còn già hơn.
Tiêu Bố Y tuy không biết người nọ, nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua liền tỉnh ngộ, đó có thể chính là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân quan đến cực phẩm, tước vị phong vi công, được Văn Đế ngự tứ Miễn tử thiết khoán Thân Minh công Lý Hồn.
Thử hỏi trên miếu đường, cũng chỉ có người này có tư cách có ghế dựa ở bên cạnh Dương Quảng mà thôi.
Dương Quảng chứng thực suy nghĩ của Tiêu Bố Y, "Lý ái khanh, hôm nay trời giá rét, ngươi thân thể không tốt, cũng phải lưu ý nhiều hơn mới được".
Lý Hồn hai mắt mở ra, trên ghế thi lễ nói: "Hồi Thánh Thượng, lão thần nghe nói Thánh Thượng chọn lựa anh tài, trong lòng vì nước mà vui mừng, đặc ý tới đánh giá.
Giáo Thư Lang anh tư bừng bừng, vừa nhìn đã có thể thấy là nhân tài hiếm có, Thánh Thượng thánh minh, lão thần tâm phục khẩu phục".
Dương Quảng khóe miệng nhếch lên hơi cười, "Lý ái khanh nói rất tốt".
Trừ Lý Hồn, Lý Mẫn, Ngu Thế Cơ, Tô Uy, Vũ Văn Thuật ra, còn có một số gương mặt mà Tiêu Bố Y quen thuộc có, lạ lẫm có, Nho Lâm Lang Tào Hàn cùng Bí Thư Lang Ngu Thế Nam cũng ở đó.
Bên cạnh Dương Quảng chính là Tiêu Hoàng Hậu, giờ phút này ngồi ngay ngắn bên cạnh, tràn đầy quan tâm cùng yêu thích nhìn Tiêu Bố Y.
Tùy Văn Đế khi còn tại vị, Độc Cô Hoàng Hậu thường cùng Văn Đế nghe chính sự, bị triều thần xưng hô nhị thánh, Tiêu Hoàng Hậu tuy không có quyền lợi như Độc Cô Hoàng Hậu, cùng Dương Quảng xem điện thí, quần thần cũng không lấy gì làm lạ.
Lý Uyên cũng ở đó, chỉ là xếp ở xa xa phía cuối, bên cạnh hắn có hai thiếu niên đều khí vũ hiên ngang, đúng là Sài Thiệu cùng Lý Thế Dân, hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, xem ra bộ dáng đều nóng lòng muốn thử.
Bùi Minh Thúy loại trường hợp này cũng không ở đây.
Nàng cùng Dương Quảng quan hệ không tầm thường, cũng cực kỳ biết nặng nhẹ, chỉ có những trường hợp quan trọng mới hiển lộ thân phận.
Đương nhiên sẽ không lộ diện trước mặt quần thần.
"Tô ái khanh, chuyện điện thí, không biết ngươi đã thương nghị thế nào?" Dương Quảng lại hỏi.
Theo thái độ của hắn, cũng không có nổi giận với Tiêu Bố Y, điều này làm cho Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút an tâm, nghĩ lại thì quá nửa là công lao của Tiêu Hoàng Hậu, Dương Quảng không nói gì nhưng hắn cưới được lão bà ôn nhu hiền huệ như Tiêu Hoàng Hậu, đã là phúc khí cả đời của hắn.
Nạp ngôn Tô Uy bước ra khỏi hàng nói: "Hồi Thánh Thượng, lão thần nhận được ý chỉ của Thánh Thượng, ba ngày nay đã kiệt lực suy nghĩ, chuẩn bị ba phương diện khảo hạch bản lãnh của Giáo Thư Lang".
"Ba phương diện nào?" Dương Quảng rất có hứng thú, tựa hồ đã sớm quên cuộc nói chuyện với Tiêu Bố Y hôm trước.
"Thứ nhất đương nhiên là khảo cưỡi ngựa bắn tên, bắn tên là một trong lục nghệ, từ xưa truyền lưu.
Lấy bắn tên xem đức, lấy bắn tên xem võ, lão thần nghĩ đầu tiên là từ việc bắn tên để xem bản lãnh cùng đức nghệ của Giáo Thư Lang".
"Không sai" Dương Quảng khẽ cười nói: "Tô ái khanh nói có lý".
Tô Uy tinh thần rung lên, "Hạng mục khảo hạch thứ hai chính là khảo cứu văn thơ của Giáo Thư Lang, thần thỉnh Tào Hàn đứng đầu Nho Lâm Lang xuất đề, thỉnh Giáo Thư Lang giải đáp".
Tiêu Bố Y đầu muốn phình to gấp đôi, đối với loại khảo hạch này mười phần bất đắc dĩ, đơn giản là văn thơ hay quá cũng không được, kém quá cũng không được.
"Cũng tốt" Dương Quảng gật đầu, cũng không biết nghĩ gì.
"Đề mục thứ ba chính là muốn khảo sát võ nghệ của Giáo Thư Lang" Tô Uy lại nói: "Lão thần cùng Tả kiêu vệ Đại tướng quân Trương Cẩn, Vũ hầu phủ Đổng trung tướng liên hợp đề cử một người cùng Giáo Thư Lang đối luyện".
"Người nọ là ai?" Dương Quảng hỏi.
"Người nọ là Vũ Hầu phủ Lang tướng Phùng Nghị Trung, đều nói hắn võ công cao cường, Vũ Hầu phủ lại phụ trách tuần sát, chịu trách nhiệm bắt kẻ gian, người ở trong ai cũng võ công cao cường, thần nghĩ Giáo Thư Lang có thể cùng hắn qua mười chiêu, là có thể nhìn ra võ công cao thấp".
Tiêu Bố Y lại rất đau đầu, biết cửa này cũng không tính là dể qua, phải biết rằng Tùy thiết thập nhị vệ, Tôn Thiếu Phương là cấm vệ Hữu vệ phủ, chủ yếu là thủ vệ trong cung, chức trách nói nhẹ cũng không nhẹ, nói nặng cũng không nặng, bởi vì rất nhiều ẩn hoạn đã sớm bị Hoàng thành thiết kế tiêu diệt, cho nên rất nhiều lúc chuyện cũng không nhiều lắm, võ công cũng không nhất định là cao minh.
Binh vệ Tả hữu Vũ Hầu phủ tại Đông Đô lại chuyên môn bắt kẻ gian, chung quanh bôn ba, đầu đao nhiễu không ít máu, không cần nói cũng biết, võ công nhất định cao minh.
"Mười chiêu?" Dương Quảng cau mày," Giáo Thư Lang nổi danh Phó Cốt, một người trong ngàn quân giết chết Mạc Cổ Đức, mười chiêu không khỏi quá mức thoải mái sao?"
Tô Uy chỉ có thể nói: "Hồi Thánh Thượng, vậy trăm chiêu làm hạn định có được không?"
Dương Quảng còn chưa có ý kiến, Tiêu Hoàng Hậu đã nói: "Thánh Thượng, đây chỉ là xem xét võ công của Bố Y, chứ không phải là giao đấu sinh tử, đề nghị của Tô Nạp Ngôn cũng không tệ".
Dương Quảng gật đầu nói: "Hoàng Hậu nói có lý, vậy lấy mười chiêu làm hạn định, Tiêu Bố Y nếu có thể thắng được Phùng Nghị Trung, ta sẽ thưởng hắn làm đại quan, nếu không, hừ!"
Tiêu Hoàng Hậu sửng sốt, không khỏi cười khổ, biết tính tình của phu quân, nên cũng không nói nhiều.
Dương Quảng liếc nhìn Tiêu Bố Y, có chút hương vị khiêu khích: "Giáo Thư Lang, ý của ngươi thế nào?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn cũng đã có tuổi, vua của một nước, thế nhưng lại có hương vị đấu khí với mình, trong lòng buồn cười, chỉ thi lễ nói: "Giáo Thư Lang chỉ dám nói sẽ cố hết sức".
"Cố hết sức, hết sức là sao?" Dương Quảng khóe miệng mỉm cười: "Cưỡi ngựa bắn tên một người thì khó mà so sánh, ta nhớ Lý Uyên thuật bắn tên cũng không tệ? Một khi đã như vậy, có thể đi ra tỷ thí cùng Giáo Thư Lang".
Lý Uyên sớm đứng dậy, "Thánh Thượng, lão thần gân cốt ngày càng suy yếu.
Giáo Thư Lang tuổi còn trẻ, lão thần làm sao có thể so bì? Thỉnh Thánh Thượng thứ cho lão thần, đừng để lão thần mất hết thể diện".
Dương Quảng ha hả cười lớn nói: "Lý Uyên, ngươi thực năm nay không bằng năm trước, nghe nói ngươi mấy ngày trước đây còn vì một ca cơ (giống ca sĩ ngày nay) mà cùng thủ hạ ghen tuông?"
Lý Uyên vẻ mặt đỏ bừng, "Thánh Thượng, lão thần không có ghen tuông tranh chấp, cái đó vốn là…"
Dương Quảng phất tay, không muốn nghe nhiều, "Vậy ngươi lui ra".
"Thánh Thượng.
Ta cảm thấy không công bình" Lý Thế Dân đột nhiên rẽ mọi người mà ra, hắn ở trong này quan không tính là cao, có thể tới nơi này, thật ra cũng bởi vì được Dương Quảng sủng ái.
"Thế Dân coù chuyện gì?" Dương Quảng ôn hòa hỏi.
"Thánh Thượng, Giáo Thư Lang nổi danh Phó Cốt, nhưng Sài Thiệu lại chỉ có thể nhàn cư kinh đô, cũng không có Mạc Cổ Đức vương tử nào đến để thể hiện" Lý Thế Dân lớn tiếng nói: "Giáo Thư Lang bởi vì công lao mà được Thánh Thượng cho điện thí.
Nhưng Sài Thiệu, chỉ có thể trợn mắt mà nhìn sao?"
"Thế Dân không được vô lễ" Lý Uyên thấp giọng mắng.
Lý Thế Dân nói cũng không cung kính, lạ cái là Dương Quảng cũng không có tức giận, chỉ nói, "Tỷ tỷ ngươi còn chưa lập gia đình, ngươi đã nói thay cho Sài Thiệu rồi".
Lý Thế Dân mặt có chút đỏ, "Thánh Thượng, Thế Dân chỉ nghĩ giúp cho Sài Thiệu cầu một cơ hội".
Sài Thiệu bước ra khỏi hàng nói: "Thánh Thượng.
Vi thần không dám tranh cùng Giáo Thư Lang".
Dương Quảng thản nhiên hỏi: "Là không dám, chứ không phải không nghĩ tới sao?"
Sài Thiệu đỏ mặt, lại không thể không nói Dương Quảng đã nhìn ra bổn ý của hắn.
Hắn xuất thân tướng môn, võ công không tệ.
Tổ phụ Bắc Chu Phiếu Kỵ Đại tướng quân, phụ thân Lộc Quận Công, hắn thuở nhỏ tập võ, khi thiếu niên là Thiên Ngưu Bị Thân làm bạn với Nguyên Đức thái tử.
Nhưng qua mười năm, người khác bồi Thái tử đọc sách thì cũng được một chức quan, hắn bồi Thái tử đọc sách thì đem Thái tử đọc đến chết.
Sau khi Nguyên Đức Thái tử chết, hắn lại càng nhàn nhã nhàm chán, chính là bất hạnh vì không có cơ hội, Lý Thế Dân cùng hắn giao hảo, làm sao nhìn không ra tâm ý của hắn? Lần này Tiêu Bố Y điện thí, Tiêu Bố Y có thể có cũng có thể không, nhưng Sài Thiệu đã cầu nhiều năm, cũng không được cơ hội nào!
Số mạng con người, ai có thể nói rõ? Hắn đương nhiên không biết Tiêu Bố Y là bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài số mệnh của Tiêu Bố Y thật sự quá tốt.
Nhìn thấy Sài Thiệu im lặng, Dương Quảng nhìn sang Lý Thế Dân, phất tay nói: "Một khi đã như vậy, Sài Thiệu cùng Tiêu Bố Y so tiễn pháp đi, người tiễn pháp cao minh hơn sẽ được tiếp tục điện thí".
Mọi người tuy trầm mặc, lại đều nhìn nhau, thầm nghĩ Thánh Thượng này biến hóa vô thường, khó mà cân nhắc được.
Tiêu Hoàng Hậu có chút lo lắng nói: "Thánh Thượng, Bố Y hắn…"
"Không cần nói nhiều" Dương Quảng thản nhiên nói: "Có thểở Phó Cốt nổi danh, một tên bắn chết Mạc Cổ Đức nếu ngay cả Sài Thiệu cũng không thểso sánh được, chức quan này, không có cũng thế.
Tiêu Bố Y, ý ngươi thế nào?"
Tiêu Bố Y vốn không muốn tranh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Hoàng Hậu, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Tiêu Hoàng Hậu cho tới giờ chưa từng thử thách hắn chuyện gì, chỉ bởi vì hắn là con của Tiêu Đại Bằng, hao hết tâm tư vì hắn mà tranh thủ cơ hội.
Vô luận thế nào, lần này hắn cũng không thể để cho Tiêu Hoàng Hậu thất vọng, quản hắn là Đường Cao Tổ hay là Đường Thái Tông, quản hắn là Thiên ngưu bị thân, hay là Thiên ngưu phụ thân, hắn ta đã không nể mặt Tiêu Bố Y, thì Tiêu Bố Y hắn cũng không cần thiết phải cấp cho đối phương thể diện.
"Hồi Thánh Thượng, Bố Y không có dị nghị".
Lý Thế Dân nghe được, có chút hưng phấn vỗvỗ cánh tay Sài Thiệu, thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, chớ để lật thuyền trong công rãnh" Tiêu Bố Y tai thính, đã sớm nghe được Lý Thế Dân nói, biết Lý Thế Dân cũng không xem trọng mình, khẽ cười nói: "Không biết Sài công tử muốn tỷ thí như thế nào?"
"Đều nghe Tô đại nhân phân phó, Sài Thiệu sao dám làm chủ" Sài Thiệu lúc này mới thật sự liếc nhìn đối thủ cạnh tranh trước mặt, tuy hắn phong lưu sáng láng, tự xưng là cưỡi ngựa bắn tên tướng mạo không kém, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y hai mắt sáng ngời, cũng thu hồi tâm khinh thị.
"Ta cho người ở ngoài trăm bước đặt hai cái bia, các ngươi từ trái phải thúc ngựa tới chỗ binh sĩ cầm cờ thì bắn tên, bắn trúng tâm bia thì tính là thắng, các ngươi có dị nghị gì không?" Tô Uy thầm lắc đầu, cũng không biết đạo xử lý thế nào cho tốt, dựa theo bổn ý của hắn, để cho Tiêu Bố Y liên tục qua ba ải này, phong phong quang quang, bản thân mình cũng sẽ không đến nỗi nào, không nghĩ đến kế hoạch do hắn lập chi tiết như thế lại bị rối loạn.
"Sài Thiệu nghe theo phân phó của đại nhân" Sài Thiệu mười phần tin tưởng.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, "Tô đại nhân, ta cũng không có chuẩn bị cung tên".
Tô Uy khẽ cười nói: "Ngựa cùng cung tên đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, không biết Giáo Thư Lang dùng cung tên mấy thạch?" Hắn vung tay lên, đã có binh sĩ đem cung tên đi tới, tùy ý để hai người lựa chọn.
Trường cung phân hai lại nhuyễn ngạnh (mềm cứng), nhuyễn cung (cung mềm) không cần lực đạo quá lớn, nhìn thấy Sài Thiệu giương mắt nhìn hành động của mình, Tiêu Bố Y tiện tay lấy một cái nhuyễn cung, Sài Thiệu tuy không khinh thị, nhưng nhìn thấy hắn lấy nhuyễn cung, cũng nhịn không được hỏi: "Không biết Giáo Thư Lang ngày thường hay kéo ngạnh cung (cung cứng) mấy thạch?"
Tiêu Bố Y cười, "Ta ngày thường chỉ ăn cơm, không kéo cung".
Sài Thiệu lấy ngạnh cung hai thạch, khẽ cười nói: "Giáo Thư Lang quá khiêm nhượng rồi".
Một thạch vào thời hiện đại mà nói, thì chừng một trăm cân, Sài Thiệu tiện tay lấy ngạnh cung hai thạch, chính là nói hắn lưu hậu thủ, không chỉ có thực lực này.
Hai thạch đã cần phải có lực kéo hai trăm cân, đã xem như hiếm thấy.
Binh sĩ đưa trường cung lên đều mang theo vẻ khâm phục, đương nhiên đối với Tiêu Bố Y, đều có chút miệt thị.
Tiểu tử này xem ra cũng cường tráng, mà lại đi chọn nhuyễn cung?
Tiêu Bố Y lấy một túi tên buộc sau lưng, nhìn thấy Sài Thiệu không lấy túi tên, chỉ lấy một mũi tên dài đi ra, hiếu kỳ nói: "Sài công tử, ngươi sao lại chỉ lấy một mũi tên?"
Sài Thiệu khẽ cười nói: "Muốn bắn trúng tâm bia, ta chi cần một mũi tên là đủ.
Giáo Thư Lang cầm một túi tên, chính là sợmột kích không trúng sao?"
Tiêu Bố Y có chút hổ thẹn nói: "Tại hạ không thường xuyên kéo cung, cũng không an hiểu bắn tên dài, chỉ sợ thất thủ".
Sài Thiệu lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Giáo Thư Lang quá khiêm nhượng rồi".
Tô Uy ở một bên nhìn thấy cũng lắc đầu, người ta là Sài Thiệu nói trắng ra như vậy, chính là thể hiện ra khí phách mãnh liệt, cũng có thể nói là tự tin.
Nhưng Tiêu Bố Y này xem thế nào, cũng giống như một con gà rù.
Hai người sau khi chuẩn bị thỏa đáng, đều trở người lên ngựa, thúc ngựa tách ra hai cánh, mà bia mục tiêu nằm ở giữa cách hai người ước chừng trăm bước, cùng với bọn họ tạo thành một hình tam giác.
Cờ hiệu nằm ở giữa hai người, cờ vừa hạ xuống, Sài Thiệu đã giục ngựa vọt lên, Tiêu Bố Y cũng như thế, cũng không tụt hậu.
Sài Thiệu phóng ngựa chạy như điên, dùng răng cắn chặt mũi tên, tay nắm chặt dây cương.
Hắn cũng không phải là muốn so ngựa nhanh chậm gì, nhưng tốc độ ngựa nhanh chậm cũng sẽ làm cho trong mắt mọi người có ý nghĩa khác biệt.
Nếu đều bắn trúng tâm bia, chỉ cần bắn tên ra sau, vô luận là thuật cưỡi ngựa hay là tiễn pháp, đương nhiên là thắng hơn một bậc.
Hắn chỉ sợ Tiêu Bố Y sử dụng kế kiêu binh, một cơ hội này hắn đã đợi gần mười năm, cho nên tuyệt đối không thể để cho có sơ sót gì.
Hai người ngựa lần lượt thay đổi, Sài Thiệu tuy toàn lực thúc ngựa, lại cùng Tiêu Bố Y cơ hồ là đồng thời đến cờ hiệu, Sài Thiệu trước một khắc đã cầm tên kéo cung, nghiêng đầu nhìn về phía bia ngắm, hai mắt lẫm liệt, ngựa ngay một khắc khi vọt qua cờ hiệu thì bắn tên, ‘xoẹt’ một tiếng, Sài Thiệu mặt đã lộ ra nụ cười, biết một tên này mười phần nắm chắc.
Mọi người bình khí, Tiêu Bố Y lắp tên, khí định thần nhàn, chỉ hít sâu một hơi, lại hây một tiếng, đã kéo cũng thành hình trăng tròn.
Mọi người đều cùng kêu lên ủng hộ, thanh âm như sấm dậy, Sài Thiệu suy sụp lùi ra sau, mặt không còn chút máu, biết chỉ bằng Tiêu Bố Y có thể khai cường cung sáu thạch này, hắn đời này đã vô vọng xuất đầu trước mặt Tiêu Bố Y!...!
Phía sau cũng ‘xoẹt’ một tiếng, ngay sau đó ‘đinh’ một tiếng, Lý Thế Dân mới tính hoan hô, nụ cười đã ngưng kết trên mặt.
Nụ cười mới hiện trên mặt Sài Thiệu cũng bị gió Bắc thổi mất, khó có thể tin trước những gì phát sinh trước mắt.
Một tên của hắn bắn ra, lại phát hiện đột nhiên tà tà đổi hướng, chính là bởi vì bị một mũi tên khác bắn trúng thân tên! Điều nầy có thể sao?
Binh sĩ cầm cờở phương xa cũng đã cao cao giơ cờ lên, ý bảo một tên đã ở giữa tâm bia, là binh sĩ ở bia của Tiêu Bố Y! Tiêu Bố Y bắn ra hai tên? Hắn sao có thể làm được, hắn một tên bắn trúng tâm bia cũng không ngạc nhiên, nhưng một tên khác của hắn bắn trúng tên của mình bắn ra, hắn có phải là người? Cái này so với cái gì bách bộ xuyên dương còn muốn khó khăn hơn rất nhiều!
Trong khi Sài Thiệu ngẩn người ra, Tiêu Bố Y cũng đã giục ngựa quay lại, khi đi qua trước ngựa của Sài Thiệu nhẹ giọng nói