Nhìn thấy Vương Bá Đương đánh tới, Vân Lang tướng cũng không nhìn hắn, đơn đao vung lên, đã phong bế nắm tay của Vương Bá Đương, rồi vung đao chém lại, đã nhằm giữa cổ của Vương Bá Đương...!
Khi Lý Tĩnh dẫn đội ngũ xuyên qua rừng cây, Trình Giảo Kim trong lòng không yên, lúc này mới lau mồ hôi lạnh: "Mới vừa rồi thật nguy hiểm, Lý tướng quân, người đánh bại Đan Hùng Tín, lui Từ Thế Tích, cao minh thì cao minh, nhưng ta chỉ sợ ngươi nghĩ chu đáo cũng có lúc sơ suất".
"Ồ?" Lý Tĩnh vẫn như thường, chuyên tâm mà đi.
Hắn xem ra chẳng có chút gì tò mò, Trình Giảo Kim nói cũng tốt, không nói cũng thế, đối với hắn cũng chẳng có quan hệ gì.
Tần Thúc Bảo cũng mỉm cười không nói, trong lòng đối với Lý Tĩnh lại có cảm giác kính nể, trừ Trương tướng quân ra, hắn rất ít khi bội phục người khác, nhưng chỉ một ngày hành quân này, đã khiến cho hắn đối với Lý Tĩnh đã có các nhìn khác.
"Trình tướng quân, không biết ngươi nhìn ra Lý tướng quân có chỗ nào không ổn, nói ra nghe xem?" Hồng Phất nữở một bên hỏi.
Lý Tĩnh tuy còn chưa phải tướng quân, nhưng nàng mới vừa rồi nhìn thấy trượng phu uy phong lẫm lẫm, có dũng có mưu, mọi người lại xưng hô hắn như tướng quân, giống như đã thấy Lý Tĩnh trở thành đại tướng, trong lòng mừng rỡ.
Lý Tĩnh bại Đan Hùng Tín, thối Từ Thế Tích, quả thực là nhẹ nhàng, có phong độ của một đại tướng, càng khó được chính là không tổn hao một binh một tướng, ở trong mắt Hồng Phất nữ, thật sự sùng kính sát đất, nhìn thấy Trình Giảo Kim nói cái gì sơ sót, khó tránh cảm thấy khôngvui, dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
"Lý tướng quân quá tin người, chỉ nghĩ đến Từ Thế Tích sẽ đi mà không sinh sự, nhưng lại không phòng bị Từ Thế Tích vạn nhất thẹn quá thành giận, phóng hỏa đốt rừng, chúng ta chẳng phải là hỏng bét sao, đây là chỗ sơ sót lướn của Lý tướng quân.
Nếu Từ Thế Tích thực làm như vậy, cho dù lão Trình ta đầu óc không tới đâu, nhưng ta chỉ sợ chúng ta không thể bình yên mà ra khỏi rừng" Trình Giảo Kim lần này thật ra nói rất nghiêm túc.
Hồng Phất nữ cười nhạt, "Ngươi hiểu được tâm của Lý tướng quân cùng Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích lần này là cầu ngựa chứ không phải cầu mạng.
Nếu thực phóng hỏa, hắn có lợi gì? Người này phi thường thông minh, không nắm chắc không đánh, mới vừa rồi nếu như Trình tướng quân nói, có lẽ thực lo lắng sẽ phóng hỏa, Từ Thế Tích cũng sẽ chẳng đi làm cái chuyện vô bổ này?"
Trình Giảo Kim thẹn quá thành giận, "Trên đời này thiếu gì người đi làm những chuyện vô bổ, ví dụ như ta nói, ta đưa ra ý kiến để phòng vạn nhất.
Các ngươi không nghe cũng không tính, nhưng ai dám đảm bảo tuyệt không có oại chuyện này?"
Tần Thúc Bảo cũng cười lên tiếng, "Giảo Kim chớ giận, ngươi nghĩ cũng chu đáo, nói cũng có đạo lý, thật ra cho dù phóng hỏa, cũng phải hiểu rõ phương pháp phóng hỏa.
Chúng ta hôm nay đón gió mà đi, Từ Thế Tích nếu phóng hỏa đốt rừng, chỉ sợ phải chạy đi trước chúng ta mới được.
Kể từ đó, chúng ta là dây cung, bọn họ là thân cung, chỉ sợ chạy không kịp.
Nói đến Từ Thế Tích này cũng thông minh, biết có ba người chúng ta ở đây, hắn nếu đối cứng tuyệt đối là không hay, hắn dụ Lý tướng quân phá trận, chính là muốn trừ Lý tướng quân trước rồi mới cướp ngựa.
Lý tướng quân có phong độ đại tướng, không trúng quỷ kếcủa hắn.
Từ Thế Tích thấy khích tướng không thành, cho nên đành phải ra vẻ hào phóng một lần, không làm gì mà thối lui, tự nhiên lại càng không lo lắng sẽ làm cái chuyện nhàm chán phóng hỏa đó".
Trình Giảo Kim ngậm miệng không nói gì, hồi lâu mới nói: "Nếu phóng hỏa phải đi đến đối diện, vậy mới vừa rồi Lý tướng quân phóng hỏa không phải chỉ là dọa sao? Ta thấy Từ Thế Tích cũng không thông minh, bị Lý tướng quân lừa đi ra".
"Từ Thế Tích không phải là không nhìn được phép phóng hỏa, chỉ là một khi đã bị Lý tướng quân thấy rõ hành tung, vô luận phóng hỏa hay không, hắn đều phải đi ra gặp mặt" Tần Thúc Bảo thở dài một hơi, liếc nhìn Lý Tĩnh, "Hôm nay Thúc Bảo được thấy phong độ đại tướng của Lý tướng quân, mới biết được cũng không thua gì Trương tướng quân".
Hồng Phất nữ nụ cười đầy mặt, Trình Giảo Kim lắc đầu không nói, cảm thấy bội phục, Tần Thúc Bảo ý bội phục cũng không nói ra, chỉ có Lý Tĩnh vẫn bình thản bình tĩnh, thúc ngựa đi trước, không nói một lời, trong lòng cũng nghĩ, qua năm, Lý Tĩnh ta mài kiếm mười năm, bất quá hôm nay mới được bôn ba.
Ba huynh đệ kết bái, đại ca võ công cái thế, tung hoành thiên hạ đến thống khoái, tam đệ tuy còn trẻ tuổi, người đã cao cao trên miếu đường, cũng có thể không câu không thúc, không úy kỵ quyền thế, cũng là kỳ tài hiếm thấy, duy có mình, dụng binh lại không có đất dụng võ, mình tuy không có tâm ghen tị đại ca tam đệ, lại cảm thấy trong ba người, mình vô dụng nhất.
Dương Quảng chí đại tài sơ (chí thì lớn mà tài thì nhỏ), tính cách vô thường, mình tuy có phép dụng binh, nhưng vẫn không có cơ hội đền nợ nước, khó trách tâm ý nguội lạnh.
Vốn tưởng rằng Dương Huyền Cảm làm loạn là một cơ hội, không nghĩ đến chỉ hơn tháng đã tan rã như băng tuyết, Địch Nhượng vài năm trước khởi binh, được Từ Thế Tích, Đan Hùng Tín trợ giúp, hôm nay chỉ nhìn các thủ hạ như Cổ Hùng, Địch Hoằng, thành tựu tương lai có thể thấy được.
Thiên hạ này trước mắt vẫn là thiên hạ của Đại Tùy, lại không biết có để cho mình chờ mười năm nữa hay không? Nghe đại ca đề cập đến chuyện thiên thư, bản thân cũng cảm thấy lời nói vô căn cứ, giờ phút này lại hận không thể lập tức tìm thiên thư để xem thử Tùy triều này vận số còn bao nhiêu năm, để nhìn xem tương lai của mình như thế nào, chỉ là vận mệnh nếu thực biết được, vậy cũng là một chuyện thống khổ.
***
Lý Tĩnh thủ thắng nằm ở chỗ liệu địch như thần, nhưng hắn hiển nhiên cũng có chuyện không biết.
Hắn không biết thiên hạ đến tột cùng sẽ phát triển như thế nào, cũng không biết chỗ bọn họ vừa mới đi, có hai người đã từ trong rừng xông ra, đi ngược lại, đi đến chỗ mới vừa rồi quan binh cùng tặc phỉ chém giết.
Nơi đây chỉ có còn lại người chết, người bị thương sớm đã chạy trốn, Lý Tĩnh đương nhiên cũng sẽ không hảo tâm đem bọn họ an táng, tùy ý để những người này ở nơi hoang dã.
Trên tuyết trắng tràn đầy nhưng vết máu đọng thành cục, trông ghê tởm không nói nên lời, gió lạnh gào thét, cứ như khó cho những vong linh đã chết, làm cho nơi hoang dã tràn ngập không khí khủng bố thê lương.
Loại hoàn cảnh này, nếu là dân chúng bình thường đã sớm bị dọa chạy trối chết, trốn ở xa xa, hai người này lại hứng thú nhìn những thi thể này, vẫn không nhúc nhích.
Một trong hai người mặt chữ quốc, tuổi còn trẻ, mặt tái xanh, hai hàng lông mày xéo lên, cả người xem ra tràn ngập tinh lực, trong mắt không có bi ai gì, cũng không có nhìn lên các thi thể, mà là cung kính nhìn người bên cạnh.
Tuổi trẻ bình thường đều khí thịnh, một lời không hợp là đánh nhau, nhưng người tuổi trẻ này nhìn người bên cạnh vô cùng cung kính, vừa khâm phục cùng nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng đợi người nọ lên tiếng.
Người nọ trung niên, mặt góc cạnh, đồng tử đen trắng rõ ràng, rất có thần, mắt tập trung, hai hàng lông mày nhíu lại, trên nét mặt có vẻ khinh thường, tựa hồ không quan tâm đến xác chết, không quan tâm đến hàn tuyết, thậm chí có thể nói, không quan tâm đến cả thiên hạ.
Dáng người của hắn cũng không cao lớn, hơn nữa so với người trẻ tuổi bên cạnh, ước chừng thấp hơn một cái đầu, nhưng đứng ở nơi đây, lại có loại lực lượng kỳ quái làm cho người ta ngưỡng mộ, ít nhất đối với người trẻ tuổi bên cạnh hắn là như thế.
"Ngõa Cương xem ra bất quá cũng như thế" Người nọ rốt cuộc mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm trầm, không chút hưng thú, "Bá Đương, Ngõa Cương như thế, không đi cũng được".
"Tiên sinh, nhưng không đi Ngõa Cương, thiên hạ to lớn, chúng ta có thể đi nơi nào?" Người gọi là Bá Đương hỏi.
Vị tiên sinh chỉ nhìn người chết, đưa tay chỉ: "Địch Nhượng hám tài, Đan Hùng Tín dũng mà vô mưu.
Cổ Hùng, Địch Hoằng bọn người này lại không đáng nhắc tới, Ngõa Cương chỉ có Từ Thế Tích mới tính là có tài, nhưng bất hạnh lại không gặp đúng chủ, trước mắt cũng không thể tạo nên danh tiếng gì.
Chúng ta nếu tới Ngõa Cương, Địch Nhượng lòng dạ không rộng, chỉ lấy cái lợi ích bằng đầu ruồi đã dương dương tự đắc, trước mắt chỉ muốn an nhàn, thấy chúng ta đến, hắn chỉ sợ chúng ta sẽ muốn chiếm địa bàn của hắn, sẽ không trọng dụng, chúng ta cũng sẽ khó tránh rơi vào kết cục của những người này, cho nên ta mới nói hiện tại Ngõa Cương này, không đi cũng được".
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Bá Đương lo lắng nói: "Tiên sinh vì cứu ta, lại thêm một tội danh…"
Vị tiên sinh xua xua tay khẽ cười nói: "Tội danh của ta vốn là tử tội, thêm một tội nữa thì đã sao?"
Bá Đương lo lắng nói: "Tiên sinh…"
"Đi thôi" Tiên sinh khẽ cười nói: "Vô luận như thế nào, cuối cùng lại qua một năm, ta cùng ngươi đi uống rượu cái đã, quản sao được nhiều".
Hai người mới xoay người, đã ngưng trụ thân hình, đối diện ngoài mấy trượng không biết từ khi nào thì, vô thanh vô tức đã có một người đứng, thân mặc trang phục võ sĩ, trường đao ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn hai người, trầm giọng nói: "Bồ Sơn Công, đã lâu không gặp".
Bá Đương lộ ra vẻ kinh hoảng, tiên sinh lại khẽ cười rộ lên, "Vân Lang tướng, ngươi từ Đông Đô đuổi tới Sơn Đông, lại từ Sơn Đông theo ta đến Tây Kinh, hôm nay đi tới Đông quận, cũng xem như là bám riết không tha.
Chỉ là Vũ hầu phủ các ngươi chẳng lẽ thực không có chuyện gì làm, chỉ truy đuổi một mình ta sao?"
Vân Lang tướng cười lạnh nói: "Lý Mật, ngươi thừa kế Bồ Sơn Công, không báo cho triều đình, lại đi theo Dương Huyền Cảm phạm thượng tác loạn, quả thật đại nghịch bất đạo, chuyện bại chạy trốn.
Cho tới bây giờ, đã trốn hơn một năm, cũng tính là phi thường giảo hoạt.
Ngươi trước đầu Hiếu Đức, lại đi tới chỗ Vương Bạc, cũng không thể làm cho người ta tín nhiệm, hôm nay thiên hạ to lớn, nói vậy lại có chủ ý tới Ngõa Cương.
Ngươi không nhận hoàng ân to lớn, một lòng mưu phản, thực không biết chết sống, Thánh Thượng có chỉ, muốn đem ngươi tầm nã quy án, ngươi tuy phi thường giảo hoạt, ta lại biết ngươi sớm muộn cũng phải đến Ngõa Cương, lúc này mới sớm đợi ở đây.
Ngươi nếu đã biết rõ, thì hãy sớm thúc thủ chịu trói.
Vương Bá Đương, trong này không có chuyện của ngươi, ta…"
Vân Lang tướng lời còn chưa dứt, Vương Bá Đương đã đánh tới, hai nắm đấm như cuồng phong bạo vũ đánh tới, lớn tiếng hô: "Tiên sinh mau chạy đi".
Vương Bá Đương tuy không biết người trước mắt, lại biết rất không dễ chọc, chỉ nghĩ xả thân cứu tính mạng Lý Mật, chết cũng không tiếc.
Mạng của hắn chính là Lý Mật cứu, cảm kích ân đức Lý Mật nên đi theo bên cạnh hắn, nghe xu thế của thiên hạ, có thể nói là xem Lý Mật vừa là cha vừa là thầy, có liều mạng cũng không tiếc.
Hắn chưa từng gặp qua Vân Lang tướng, vừa ra tay cũng đã là toàn lực ứng phó, chỉ là hắn đã xem nhẹ bản lĩnh của Vân Lang tướng, người này một mình đuổi theo Lý Mật, bám riết không tha, nghị lực là quan trọng, nhưng tài cao gan lớn cũng là nguyên nhân quan trọng không kém.
Nhìn thấy Vương Bá Đương đánh tới, Vân Lang tướng cũng không nhìn hắn, đơn đao vung lên, đã phong bế nắm tay của Vương Bá Đương, rồi vung đao chém lại, đã nhằm giữa cổ của Vương Bá Đương.
Vương Bá Đương chấn động, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến hắn ra chiêu nhanh như vậy, cổ chợt lạnh, cảm thấy giật mình, chỉ nghĩ đến lần này nhất định là mất mạng, không nghĩ đến cổ đau nhức, đầu lại không có rơi xuống.
Vân Lang tướng khi chém đao vào cổ hắn, lại không chém xuống mà chỉ dọa Vương Bá Đương, mà dùng cùi chỏ tay trái tống vào giữa ngực Vương Bá Đương! Vương Bá Đương nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình đã bay bổng lên, khi rơi xuống đất ói ra vài ngụm máu tươi, một hán từ như vậy mà đã không thể đứng dậy, có thể thấy được một kích của Vân Lang tướng độc đến dường nào.
Nhẹ nhàng đánh bại Vương Bá Đương, Vân Lang tướng thu đao cười lạnh nói: "Lý Mật, hiện tại tín đồtrung thành nhất của ngươi cũng không thể bảo vệ cho ngươi, ta khuyên ngươi hãy đi theo ta, ít nhất trong mắt ta, ngươi vẫn là một hán tử".
"Ồ?" Lý Mật nhìn Vương Bá Đương trên mặt đất, nhẹ nhàng thở dài nói: "Vân Lang tướng, ngươi nghĩ đánh bại Vương Bá Đương, ta sẽ không có lực hoàn thủ?"
Vân Lang tướng cười ha hả, "Ngươi có lực hoàn thủ, cần chi tại Hoài Dương quận làm một giáo thư tiên sinh? Ngươi nếu có lực hoàn thủ, tại chỗ Hác Hiếu Đức Vương Bạc cần gì phải chịu nhịn nhục, bị người xem thường, ngươi nếu có lực hoàn thủ, cha vợ cùng muội phu của ngươi cần gì phải vì bao che ngươi mà bị xử tử? Lý Mật, ta khuyên ngươi chớ có phản kháng, ngươi và ta cùng đi về, ta cũng sẽ đem ngươi đến quan phủ một cách thoải mái, không có tra tấn".
Lý Mật sờ sờ cằm, khẽcười nói: "Phải không? Ta muốn nói cho ngươi một bí mật".
"Bí mật gì?" Vân Lang tướng hoành đao hỏi.
"Bí mật này chính là…" Khi Lý Mật nói mấy chữ này, người đã bổ nhào tới trước người Vân Lang tướng.
Vương Bá Đương ở trên mặt đất thấy vậy hoảng hốt.
Hắn đời này cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người nào có thân thủ nhanh như vậy, hắn kính nể chính là kiến thức của Lý Mật, cơ trí của Lý Mật, can đảm của Lý Mật, nhưng hắn cho tới bây giờ lại không biết, Lý Mật lại có thân thủ cao tới như vậy.
Vân Lang tướng cũng không biết! Chỉ là hắn phản ứng vượt xa Vương Bá Đương, nhìn thấy Lý Mật xông tới, gầm nhẹ một tiếng, huy đao chém tới.
Tốc độ của một đao này, quả thật là một đao hắn bình sinh đắc ý nhất.
Lý Mật tay phải liên tục vung lên, chỉ nghe đinh đang hai tiếng, trường đao đã biến thành ba mảnh.
Lý Mật đánh gãy trường đao, thế như sấm sét không ngừng, một chưởng vừa nhanh lại vừa nhẹ vỗ vào ngực Vân Lang tướng.
Vân Lang tướng lại như Vương Bá Đương vừa rồi, lăng không bay lên, rơi thật mạnh xuông đất, một ngụm máu còn chưa kịp phun ra, thì một bàn tay lạnh như băng đã sờ lên cổ họng của hắn.
Vân Lang tướng đã không thể nhúc nhích, một tay có thể đem trường đao dễ dàng đánh thành ba đoạn, khẳng định có thể dể dàng xé nát yết hầu của hắn, hắn đuổi theo Lý Mật vài ngàn dặm, chỉ nghĩ đến hắn cơ trí hơn người, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua hắn ra tay.
Tuy đều nói Lý Mật thừa kế Bồ Sơn Công, văn võ song toàn, nhưng Vân Lang tướng chưa bao giờ nghĩ tới, võ công của Lý Mật quả thực làm cho người ta nghe nói tới mà sợ hãi.
Tiêu Bố Y không quay đầu lại, đã ngửi được mùi thơm truyền đến, khi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy từng đợt đỏửng.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nữ tử nào lại hay thẹn thùng đến như thế, Viên Xảo Hề đứng ở trước người hắn, muốn đỡ, rồi lại không dám...!
"Ta muốn nói cho ngươi bí mật chính là, bọn họ không xứng để Lý Mật ta tức giận, lại càng không đáng để Lý Mật ta tức giận" Lý Mật khóe miệng lại lộ ra nụ cười khinh thường, phảng phất như cười nhạo Vân Lang tướng, lại tựa hồ đang cười nhạo bản thân, hoặc thiên hạ chúng sinh, "Có thể giết Lý Mật ta, tuyệt đối không phải là ngươi, có thể bắt Lý Mật ta, cũng tuyệt đối không phải là ngươi".
"Đã xem nhẹ ngươi, thua ở trong tay ngươi, không cần nói nhiều, ngươi giết ta đi" Vân Lang tướng thanh âm khàn khàn nói.
Lý Mật khóe miệng trào phúng cùng khinh thường, "Ngươi sai lầm rồi, ta ra tay để nói cho ngươi một điểm, ngươi tuy truy đuổi ta ngàn dặm, nhưng trong mắ tta ngươi tính không là gì.
Ta muốn giết ngươi, thật sự là dể như trở bàn tay, chỉ là ta cần gì giết ngươi?"
Hắn sau khi nói xong những lời này, đã đứng lên, không thèm nhìn Vân Lang tướng ở dưới đất, đưa tay nâng Vương Bá Đương dậy nói: "Còn có thể uống rượu không?"
Vương Bá Đương ói ra ngụm máu nói: "Có mạng là có thể uống".
"Nói rất hay" Lý Mật dìu hắn chậm rãi đi về phía trước, bước chân kiên định, "Có mạng là có thể uống rượu, trượng phu có mạng, nhất định phải làm một phen đại sự, ngươi cũng vậy, ta cũng thế".
Lý Mật đỡ Vương Bá Đương hướng ra xa, Vân Lang tướng đợi cho bọn họ đi không còn thấy bóng dáng, lúc này mới giãy dụa đứng lên.
Hắn không tin Lý Mật lại buông tha hắn, đưa tay dùng sức đứng lên, Vân