Tiêu Bố Y đặt miếng bạc lên bàn, thản nhiên nói: "Thật ra mấy chữ này cũng không khó đoán, ngươi một khi đã biết phép viết chữ trong Thiên thư, làm sao mà không biết ý nghĩa của lời tiên đoán lần này? Ngươi nói cải triều đổi đại sẽ xuất hiện lời của Thiên thư, như vậy cho rằng giang sơn Đại Tùy sẽ có nguy hiểm sao?"...!
Bố Y nghĩ tới trăm ngàn khả năng lý do về Thiên thư, nhưng hắn lại không hề nghĩ tới lại nói Thiên thư là do hắn viết ra.
Chỗ quái dị của Thiên thư Tiêu Bố Y đương nhiên đã nghĩ tới, khi Cầu Nhiêm Khách lúc trước nói Trương Giác tuyên truyền phản đối bóc lột, bình đẳng giàu nghèo, hắn liền cảm thấy Trương Giác này kiến giải rất hiện đại, khi Cầu Nhiêm Khách nói về sự tích của Trương Giác, hắn lại cảm thấy Trương Giác này rất thần bí.
Đến khi Lý Huyền Bá nói cái gì Thiên thư là do Trương Giác dùng chữ giản thể viết, hắn thực cảm thấy Trương Giác này thực làm cho người ta lo ngại.
Đều nói là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát, nhưng hắn hiện tại phát hiện là tiền nhân tạo nghiệt, hậu nhân gặp tai ương.
Dưới đủ loại nguyên nhân, hắn không thể cho người ta biết hắn xuyên việt tới đây, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện Trương Giác muốn che dấu cũng che dấu không được, hiện tại Trương Giác cùng Thiên thư trong mắt Lý Huyền Bá đương nhiên là không thể tin được, phí công suy nghĩ, nhưng trong mắt Tiêu Bố Y xem ra, đã có sự giải thích.
Trương Giác trong mắt Tiêu Bố Y, xem như là một nhân sĩ xuyên việt không thành công, nhưng cho dù không thành công, lại so với mình mạnh hơn rất nhiều, mình chẳng qua chỉ có chút thuật cỡi ngựa, lịch sử chưa hiểu rõ hết.
Nhưng căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, Trương Giác ít nhất biết y thuật, hiểu lịch sử, có thể còn hiểu rõ về binh pháp, hiểu được phương pháp tác chiến hiện đại, y thuật của Trương Giác trong mắt người thời đại này, chỉ cần gia tăng che dấu, có thể xem là vu thuật, cho nên hắn đối với lịch sử, trong mắt mọi người chính là có vĩ thuật thần bí khó lường, đương nhiên lịch sử cùng sự phát triển chân thật của hậu nhân có rất nhiều sự khác nhau, nhưng chỉ cần Trương Giác có chút thông minh, giả dự báo ra vài dạng biến hóa, vậy trong mắt dân chúng, là là thành tựu không thể so sánh.
Hắn còn lợi dụng tư tưởng dân chủ hiện đại đểảnh hưởng đến dân nghèo theo hắn, lợi dụng mấy thứ này để tạo nên sự thần bí.
Phất cờ nổi dậy, dụng ý đương nhiên là mượn sức dân chúng để tranh đoạt thiên hạ, nhưng hắn vẫn thất bại, căn cứ theo như lời Cầu Nhiêm Khách, hắn bị bệnh chết! Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, chỉ muốn sớm quen với lão Tôn (tức Tôn Tư Mạc).
Trương Giác thất bại không sao cả, dù sao cũng cách Tiêu Bố Y quá xa.
Cũng là người xuyên việt, quen biết không cần quá câu nệ, Tiêu Bố Y lo ngại chính là, Trương Giác này lại đem lịch sử mà hắn biết dùng hình thức Thiên thư là viết lại, hơn nữa lại dùng chính là chữ giản thể.
Cái này cũng trách không được hậu nhân cảm thấy Thiên thư khó hiểu, chưa hiểu rõ hết, phải thật lâu sau mới nghiệm ra một hai lời tiên đoán, chỉ là bởi vì phồn thể giản thể nói thì đơn giản, nhưng trong mắt cổ nhân thì lại khác nhau rất lớn, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Một khi đã lý giải được Thiên thư, Địa thế cũng rõ ràng, nhưng Nhân mệnh cũng dể lý giải, chỉ đơn giản ghi lại tiểu sử một số nhân vật, sinh tử năm nào vân vân, cũng làm cho người cổ đại cảm thấy rất thần bí, cảm thấy thông hiểu sinh tử con người, điều này làm cho Tiêu Bố Y cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu thực như hắn đoán, tam thư mà thế nhân tranh đoạt đối với Tiêu Bố Y hắn mà nói, thì hai cuốn đã là đồ bỏ, đương nhiên Địa thế kia là cái gì, cũng đáng để hắn quan tâm, nhưng Thiên thư trên tay người ngoài thì khó hiểu, ở trên tay Tiêu Bố Y thì có cũng vô dụng, trên đời này chẳng lẽ còn có chuyện buồn cười hơn sao?
"Tiêu huynh không nói chuyện, có phải đại biểu cho cam chịu hay không?" Lý Huyền Bá từ khi nói ra bí mật làm cho người ta sợ hãi này, chỉ nhìn chằm chằm vào biến hóa trên mặt Tiêu Bố Y, hắn biết Tiêu Bố Y trầm ổn, nhưng lần này biến hóa của Tiêu Bố Y lại nằm ngoài dự kiến của hắn.
Tiêu Bố Y đầu tiên là kinh ngạc, sau lại sững sờ, sau đó thì khóe miệng nở nụ cười khinh thường nói: "Có đôi khi ta không nói, cũng đại biểu cho việc khinh thường giải thích.
Ta cùng Trương Giác kém mấy trăm năm, ngươi nói ta viết, chẳng khác nào là trù ta chết đi?"
"Ồ?" Lý Huyền Bá ánh mắt sáng rực, "Nếu không phải Tiêu huynh viết, vậy Tiêu huynh làm sao giải thích chữ của mình cùng chữ trên Thiên thư giống nhau như đúc?"
"Ngươi đã thấy qua chữ trên Thiên thư?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lý Huyền Bá cười cười, rồi làm một chuyện làm cho Tiêu Bố Y kinh ngạc, hắn một chưởng đánh vỡ khối mai rùa!
Tiêu Bố Y tuy nhìn Thiên thư rơi vào tay người nào cũng không quan tâm, nhưng nhìn thấy Lý Huyền Bá lại hủy đi miếng mai rùa thứ ba cũng nhịn không được kinh ngạc, hắn không dám tin rằng Lý Huyền Bá tôn trọng Thiên thư như thế, lại dễ dàng hủy đi miếng mai rùa.
Miếng mai rùa sau khi võ ra, một món đồ khác lại lộ ra, lấp lóe hào quang, hình như là một miếng bạc.
Lý Huyền Bá lấy miếng bạc ở trong mai rùa ra nói: "Tiêu huynh nhìn xem, chữở trên miếng bạc này có giống như chữ của Tiêu huynh viết không?"
Tiêu Bố Y nội tâm kinh ngạc, lại không thể không bội phục tâm cơ của người chế ra Thiên thư.
Nếu ai có được miếng mai rùa này, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là tìm cả bốn khối, sau đó ráp lại một chỗmà nghiên cứu bí mật của thiên thư, lại có ai nghĩ đến, thì ra bí mật không phải ở bên ngoài mai rùa, mà là bên trong mai rùa, chỉ là khi nhìn thấy miếng bạc lấp lánh này, Tiêu Bố Y lại không khỏi bội phục kỹ thuật luyện kim của cổ nhân.
Đưa tay tiếp nhận lấy khối bạc, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy rất nhẹ, mặt trên đích xác có viết mấy chữ, hắn xem xong, sắc mặt khẽ biến.
Lý Huyền Bá chỉ nhìn Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Thiên thư thật ra mỗi khi cải triều hoán đại thì mới xuất hiện, mỗi lần xuất ra bốn mảnh mai rùa chỉ cho một lời tiên đoán, năm Đông Hán kết thúc Thiên thư có ghi ‘Đại hán giả, đương đồ cao’.
Đồ Cao vốn ứng với chữ Ngụy, Ngụy, khuyết danh dã, đương đồ nhi cao.
Buồn cười Viên Thuật tự lập đế, chỉ nghĩ đồ giả đồ dã, có ý ‘Lộ’, trong tên của hắn có Lộ, nghĩ đến mình mới là chân mệnh thiên tử, tự thủ tử lộ.
Hôm nay Thiên thư lại hiện, Tiêu huynh lại nhận biết được chữở trong Thiên thư, làm sao mà không giải thích được ý nghĩa của nó?"
Tiêu Bố Y đặt miếng bạc lên bàn, thản nhiên nói: "Thật ra mấy chữ này cũng không khó đoán, ngươi một khi đã biết phép viết chữ trong Thiên thư, làm sao mà không biết ý nghĩa của lời tiên đoán lần này? Ngươi nói cải triều đổi đại sẽ xuất hiện lời của Thiên thư, như vậy cho rằng giang sơn Đại Tùy sẽ có nguy hiểm sao?"
Hắn nhận ra được những chữở trên miếng bạc, trong lòng lại nghĩ trong miếng mai rùa của mình cũng có hay không đây, nếu có thì ở trên sẽ viết cái gì?
Lý Huyền Bá gượng cười nói: "Tại hạ nhất thời lỡ lời, mong Tiêu huynh rộng rãi, nhất định sẽ không ghi tạc trong lòng".
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta sẽ không ghi tạc trong lòng, chỉ hy vọng Lý huynh cũng không ghi tạc trong lòng".
Lý Huyền Bá hiểu ý tứ của hắn, khẽ cười nói: "Việc này chỉ có ngươi ta biết, ta chẳng qua chỉ tò mò mà thôi".
Hai người trầm mặc một lát, cũng là Lý Huyền Bá phá vỡ sự yên lặng, "Ta thừa nhận bản thân hết sức tò mò, không trầm ổn bằng Tiêu huynh, Huyền Bá cả gan hỏi một câu, trên đó có phải viết sáu chữ Lý thị đương vi thiên tử?"
Khi hắn nói ra những lời này, cho dù là trấn tĩnh, nhưng vẫn nắm chặt nắm tay, Tiêu Bố Y cười nói: "Lý huynh cao minh, ta cảm thấy hình như cũng là mấy chữ này.
Thì ra Lý huynh chú trọng Thiên thư như thế, cũng bởi vì quan hệ đến Lý thị có thể làm Thiên tử, nói như thế, những lời này không chừng sẽứng trên người Lý huynh".
Hắn nói cho vui, Lý Huyền Bá trên nắm tay gân xanh lại nổi lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Bố Y, nhìn thấy nụ cười của Tiêu Bố Y.
Lý Huyền Bá buông hai tay ra, thở dài một hơi, "Thì ra Tiêu huynh chẳng qua chỉ là nói chơi, lại dọa ta giật mình.
Nhưng ta sống không qua được một năm, sấm ngữ này đương nhiên không phải nói ta" Khi hắn nói tới đây, bàn tay gồng lên, miếng bạc đã bị vò lại hoàn toàn nhìn không ra cái gì, hắn tiện tay quẳng xuống đất, cười khổ nói: "Cũng mong Tiêu huynh chớ đem những lời này nói ra, ta chỉ sợ vạn nhất nói ra, theo tính cách của Thánh Thượng, thiên hạ này không biết sẽ có bao nhiêu người họ Lý sẽ bỏ mạng".
Hắn tiện tay nắm chặt, miếng bạc đã bị vò lại, có thể thấy được lực tay uy mãnh.
Tiêu Bố Y thấy thế thở dài một hơi nói: "Cũng may việc này chỉ có ngươi biết ta biết, trời biết địa biết, xem ra họ Lý đã tránh được đại nạn, phải cảm tạ ngươi và ta mới được".
Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, thầm nghĩ nếu sáu chữ này thực là lời của Thiên thư, qua vài năm nữa nhất định sẽ chính xác, chỉ là lời tiên đoán lần này cũng giống như trước đây, hàm hàm hồ hồ làm cho người ta không thể khẳng định.
Lý thị đương vi thiên tử, nhưng họ Lý trong thiên hạ có bao nhiêu người, cho dù có người hoài nghi đến Lý Mẫn, Lý Hồn, Lý Mật… cũng thực ít có người sẽ nghĩ đến Lý Uyên chuyên cầm cờ này!
Lý Huyền Bá mỉm cười kính trà nói: "Ta cũng họ Lý, ta trước tiên cảm ơn Tiêu huynh" Khi hắn buông chén trà xuống, thở dài một tiếng nói: "Thật ra ta khổ tâm tìm Thiên thư, chính là muốn tìm cuốn Nhân mệnh, để xem vận mệnh của bản thân ra, chỉ là sau khi cùng Tiêu huynh trò chuyện, mới biết được bản thân quá chấp nhất, số mệnh của con người có biết hay không, cũng không phải là điểm mấu chốt…"
Hắn nói với vẻ hứng thú rã rời, Tiêu Bố Y lại biết Lý Huyền Bá này khẳng định chết sớm, diễn nghĩa không đủ độ tin cậy, nhưng trong chính sử người này cũng không ai biết đến, với loại công tử ăn chơi như Lý Nguyên Cát cũng đều có ghi lại, hắn là con của Lý Uyên, nếu có công lao gì thì không thể không có ghi lại.
iêu Bố Y không biết trong khi mình sợ hãi cha con Lý thị, Đường cao tổ tương lai Lý Uyên này cũng đang đề phòng hắn, hơn nữa còn rất lo lắng, vì hắn không tiếc chia rẽ hai cuộc hôn nhân...!
"Lý huynh" Tiêu Bố Y mới tính nói lời an ủi, cửa phòng chợt kêu lên, Lý Kiến Thành ở ngoài cửa nói: "Huyền Bá, ta có tiện vào không?"
Lý Huyền Bá đứng dậy, mở cửa nói: "Đại ca, chuyện gì?" Lý Huyền Bá đối với Lý Kiến Thành thái độ rất cung kính, Lý Kiến Thành liếc nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tiêu huynh, quấy rầy các người thực hổ thẹn, chỉlà Thánh Thượng có chỉ, năm mới muốn truyền Huyền Bá Thế Dân vào cung gặp mặt".
Tiêu Bố Y cười đứng lên, "Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy các ngươi".
Lý Kiến Thành liên tục xin lỗi, phân phó Lý Huyền Bá đi tìm Lý Thế Dân, bản thân thì tiễn Tiêu Bố Y ra cửa, khi đến đại môn, nhìn thấy Lý Uyên đang cùng một người nói chuyện, người nọ nhìn thấy Tiêu Bố Y, cao giọng nói: "Bố Y, ngươi sao lại ở đây?"
Lý Uyên nhìn thấy Tiêu Bố Y, không có quan uy lúc trước tại nhà Lý Tĩnh, mặt mày tươi cười, "Thiếu Khanh đến từ khi nào, ta sao lại không biết? Không có tiếp đón từ xa, mong đừng trách".
Lý Uyên mặt mày đầy nếp nhăn, khi cười lại mười phần giống người già, Tiêu Bố Y lại cười nói: "Lý đại nhân quá khách khí rồi, ta theo lời mời của Tam công tử đến, chưa kịp thăm hỏi Lý đại nhân, thất lễ thất lễ".
Cùng Lý Uyên nói chuyện phiếm lại là Hoàng xá nhân, đương nhiên là quá quen với Tiêu Bố Y rồi, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, liền cười nói: "Bố Y, ta đang muốn đi Thái Phó phủ tìm ngươi, Thánh Thượng truyền ngươi vào cung gặp mặt, như vậy cũng không cần ta chạy tới".
Tiêu Bố Y đối với loại truyền gọi này cũng không lấy làm lạ, dù sao hắn hiện tại coi như là quan tứ phẩm, hoàng thân quốc thích, năm mới gặp mặt cũng là bình thường.
Lý Uyên ở một bên cũng cười nói: "Thiếu Khanh cơ duyên cũng thật tốt, ta mới vừa rồi vốn định thiết yến mời ngươi, xem ra cũng phải là ngày khác rồi".
Tiêu Bố Y chỉ có thể cùng hắn khách khách khí khí.
Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân đã sớm chuẩn bị thỏa đáng đi ra, Lý Huyền Bá nghe nói Tiêu Bố Y cũng phải vào cung, chỉ nói thật trùng hợp, Lý Thế Dân cũng cười đi tới, ôm quyền nói: "Tiêu đại nhân, lần trước tại Vũ Đức điện ta muốn chiếm công của người, có chỗ vô tri, cũng mong thứ tội".
Tiêu Bố Y không nghĩ tới Lý Thế Dân chủ động làm dịu, chỉ cười nói: "Chuyện đã qua, thì tính làm gì?"
Lý Thế Dân tuy cùng tuổi với Lý Huyền Bá, xem ra so với Lý Huyền Bá muốn nhỏ hơn, nhưng người lại anh tuấn hơn Lý Huyền Bá nhiều, mặt trắng như ngọc, trán rộng, hai mắt đen trắng rõ ràng, thần thái bay bổng, nghe được Tiêu Bố Y nói như vậy, tán thưởng: "Đều nói Tiêu đại nhân khoan dung độ lượng, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử cũng không có tổn thất gì, có tính cũng không được gì, chỉ cầu các ngươi đừng cho ta mang đôi giày không vừa khổ là được rồi.
Nghe Đường Thái tông nói mình khoan dung độ lượng, Tiêu Bố Y cũng khó tránh đắc ý, nhưng không có quên mình, "Cái gì khoan dung hay không khoan dung.
Muốn nói chân chính độ lượng, thì phải nói tới Thánh Thượng.
Bách liêu yến sắp tới, còn không phải là cho sứ thần nước ngoài ngưỡng mộ quốc oai chúng ta, Thánh Thượng là người vĩ đại tới mức nào?"
Tất cả mọi người đều xưng đúng, trong lòng đều nói, người này mặt dày đến cực điểm, cũng là có hạng.
Tiêu Bố Y cùng huynh đệ Lý Huyền Bá lên xe ngựa hào hoa mà đi, Lý Uyên mắt nhìn theo mấy người, đợi khi biến mất không thấy mới trở vào, giữ chặt tay Lý Kiến Thành kéo vào một gian phòng, lúc này mới hỏi: "Kiến thành, Huyền Bá vì cái gì muốn tìm Tiêu Bố Y?"
Lý Kiến Thành do dự nói, "Con nghĩ là vì chuyện Thiên thư trong truyền thuyết".
"Hoang đường," Lý Uyên mặt giận dữ, "Thánh Thượng gần đây đa nghi, ta mấy tháng trước nói có bệnh không dám gặp Thánh Thượng, Thánh Thượng liền hỏi ta đã chết chưa, hắn hôm nay tìm Tiêu Bố Y hỏi Thiên thư, bộ sợ ta chết không được nhanh hay sao?"
"Con cảm thấy Tiêu Bố Y này cũng không tệ," Lý Kiến Thành an ủi Lý Uyên: "Cha, người này thật ra có chút trung dung, chúng ta chỉ cần không đắc tội với hắn, hắn cũng sẽ không đạp lên chúng ta.
Hiện tại đều nói hắn lúc trước tại Vũ Đức điện đã nhường Phùng Lang tướng, hắn một khi ngay cả Phùng Lang tướng cũng không giẫm, Lý gia chúng ta cùng hắn không cừu không oán, hơn nữa ngày nay thế lực thấp kém, nói vậy hắn sẽ không gây phiền toái cho chúng ta.
Nói đến Huyền Bá tâm tư kín đáo, chuyện Thiên thư hiện tại kinh đô không biết vì sao đã có đồn đãi, một khi Huyền Bá hướng tới Tiêu Bố Y hỏi về chuyện Thiên thư, nói vậy có chủ ý của hắn".
"Cái gì không cừu không oán?" Lý Uyên nhíu mày, vỗ bàn thật mạnh, "Thế Dân không biết, vì chuyện Sài Thiệu đắc tội với Tiêu Bố Y, ta một mực nghĩ biện pháp bổ cứu.
Ta cùng Lý Tĩnh vốn bất hòa, lại bởi vì muốn ngựa lại đắc tội với Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y hiện tại thế lực còn yếu sao, Thánh Thượng, Hoàng Hậu, Khả Đôn cùng Bùi phiệt bốn thế lực đều ủng hộ hắn, ta hoài nghi hắn là quân cờ của Bùi phiệt đưa ra, chuyên môn dùng để đối phó với người của cựu phiệt.
Hắn còn chưa đối phó được với những người thâm căn cố đế, nhưng chúng ta hai lần đắc tội với hắn, khó tránh hắn không lấy chúng ta để khai đao lập uy, cứ như vậy, Lý gia sẽ gặp nguy".
"Vậy phụ thân cảm thấy nên làm sao bây giờ?" Lý Kiến Thành cũng cau mày, hắn thật ra cũng cảm thấy phụ thân ưu tâm rất nhiều, chỉ là để tránh né tầm mắt của Thánh Thượng mấy năm, không ưu tâm cũng không được.
"Cao Sĩ Liêm bởi vì chuyện Hộc Tư Chánh, đã vào tử lao, Hoàng Hậu cũng không nói được, ta chỉ sợ hắn dữ nhiều lành ít" Lý Uyên mặt vốn nhiều nếp nhăn, nhíu mày cau mặt lại càng giống ông lão bảy mươi, "Cao Sĩ Liêm chúng ta phải cẩn thận, chỉ sợ bị liên lụy.
Ta thấy hôn sự của Thế Dân cùng trưởng tôn Vô Cấu cứ từ từ xem tình hình rồi hãy nói, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện Sài Thiệu, ngươi nói cho Thải Ngọc, trong khoảng thời gian này cách xa Sài Thiệu, đừng quá thân cận".
Lý Kiến Thành bất đắc dĩ gật đầu nói: "Vâng, tất cả đều nghe theo chủ ý của cha!"
***
Tiêu Bố Y không biết trong khi mình sợ hãi cha con Lý thị, Đường cao tổ tương lai Lý Uyên này cũng đang đề phòng hắn, hơn nữa còn rất lo lắng, vì hắn không tiếc chia rẽ hai cuộc hôn nhân, chỉ đang ngồi trên xe ngựa, nghe tiếng xe, trông thấy Lý Thế Dân đang nhìn mình cười, Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi, "Trên mặt ta nở hoa sao?"
"Tiêu đại nhân trên mặt cũng không có hoa, ta chỉ muốn nhìn xem Tiêu đại nhân rốt cuộc có chỗ nào không giống người thường, mà lại có thể làm ra nhiều việc kinh thiên địa như vậy.
Thế Dân bất tài, cũng muốn đi theo Tiêu đại nhân để thấy được thế giới" Nhìn thấy vẻ mặt như muốn phun cơm của Tiêu Bố Y, Lý Thế Dân khó hiểu hỏi: "Tiêu đại nhân, Thế Dân nói sai chỗ nào à?"
Tiêu Bố Y chỉ nghĩ đến, nếu Lý Thế Dân đi theo mình đi buôn bán ngựa, thì làm sao mà làm Đường Thái tông? Nếu không có Đường triều, thì làm sao về sau có giáo viên dạy cưỡi ngựa? Nếu không có giáo viên dạy cưỡi ngựa xuyên việt tới đây, vậy Tiêu Bố Y chẳng phải đã sớm chết rồi, cũng sẽ không có Thái Phó Thiếu Khanh hôm nay, vậy Lý Thế Dân có thể làm gì? Một hồi khúc chiết này ngẫm lại đều làm cho người