Giang Sơn Mĩ Sắc

154: Mưa Gió Ập Đến


trước sau


Công chúa phì cười, đi tới áp thấp thanh âm nói: "Thiếu Khanh quá nửa cảm thấy lãng phí nước nóng, nhưng nếu có một ngày, Thiếu Khanh có cơ hội vào trong cung, ta cũng có thể vì Thiếu Khanh mà chuẩn bị một bồn nước để tắm rửa"..

Tiêu Bố Y khi thấy Bối Bồi trước là kinh ngạc, sau là vui mừng, khi thấy nàng nhìn qua lại trên mặt mình, có chút cảm thấy xấu hổ.

"Bối huynh tìm ta có việc?"
"Vốn ta muốn tìm ngươi nói mấy lời" Bối Bồi rốt cuộc mở miệng.

"Muốn nói cái gì?" Tiêu Bố Y thấp thỏm hỏi.

"Hiện tại không cần phải nói nữa" Bối Bồi xoay người bước đi, tuy hành động thoáng có chút không tiện, nhưng đi vẫn rất nhanh.

Tiêu Bố Y bất chấp công chúa đang ở trên giường, vài bước đuổi theo nói: "Bối huynh!"
"Chuyện gì?" Bối Bồi dừng bước, không có quay đầu lại, chỉ thấp giọng hỏi.

"Thật ra ngươi thấy cũng không phải như ngươi nghĩ, ngươi nghĩ cũng không phải là như ngươi thấy" Tiêu Bố Y cảm thấy mình rất có tiềm chất làm triết gia, Khổng Tử Trang Tử gì gì đó so ra vẫn còn kém hắn.

"Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta nghĩ cái gì?" Bối Bồi nghiêm mặt hỏi lại.

Tiêu Bố Y ngậm miệng, hồi lâu mới nói: "Bối huynh chuẩn bị đi đâu?"
"Ta đương nhiên là về phòng nghỉ ngơi, ta còn có thể đi nơi nào?" Bối Bồi lắc đầu nói: "Tuy phòng ta không có ai ở trên giường đợi, nhưng ngủ thì vẫn phải cần".

Tiêu Bố Y thở ra một hơi, lại cảm thấy mình khẩn trương cũng có chút khó hiểu, mới vừa rồi nghe Bùi Minh Thúy nói cái gì tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ, hiện tại bản thân cũng không thẹn với lương tâm, sao mà mới có một người đến, đã thấy do dự không quyết? Bất quá ngẫm lại, mình cũng là nam nhân, cũng có động tâm, muốn nói không thẹn với lương tâm nhiều ít cũng có vấn đề, tuy mình vẫn chưa làm gì, bất quá còn nhiều thứ phải lo lắng mà thôi.

"Xuân tiêu một khắc, ngàn vàng khó được" Bối Bồi cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Tiêu đại nhân chớ chậm trễ, vậy cũng là tội của ta".

Hắn sau khi nói xong những lời này, cũng không dừng lại, xem bóng dáng của hắn, đúng là về phòng, bởi vì ở phương xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương của Hòe mập, ‘Có quỷ!’.

Tiêu Bố Y mắt nhìn theo Bối Bồi rời đi, khi nhớ tới xuân tiêu một khắc, không biết là Bối Bồi cổ vũ, hay là cố ý làm mất đi nhiệt tình của hắn.

Chỉ là làm sao Vô Ưu công chúa lại phí công lòng vòng như vậy, là lý hay là tình đều là sự lựa chọn khó khăn.

Khi chậm rãi về lại phòng, phát hiện Vô Ưu công chúa đã ra khỏi giường, bộ dáng giống như muốn rời đi, Tiêu Bố Y thấy nàng như thế, thật sự so với khi thấu nàng ta tắm rửa còn muốn kinh ngạc hơn, "Công chúa, ngươi làm cái gì?"
"Đã muộn rồi, lưu lại ở trong này nữa ta chỉ sợ sẽ có lời đồn đãi thị phi" Vô Ưu công chúa nghiêm mặt nói: "Thiếu Khanh.

Tuy ngươi và ta không thẹn với lương tâm, chỉ là sợ tiểu nhân bày trò làm chuyện xấu, một khi đã như vậy, ta cũng nên sớm về lại trong cung".

Tiêu Bố Y nhìn công chúa giống như nhìn quái vật vậy, hồi lâu mới nói: "Công chúa suy nghĩ sâu sắc, hạ quan tự thẹn không bằng, chỉ là người của công chúa đã về lại trong cung rồi…"
"Ai nói bọn họ đã về lại trong cung?" Vô Ưu kinh ngạc nói: "Bọn họở phòng trước đợi ta trở về, Thiếu Khanh chẳng lẽ không có nhìn thấy?"
Tiêu Bố Y đành phải nói: "Thì ra là thế, chỉ là gần đây Đông Đô không tính là thái bình.

Vậy có cần ta tìm hai hộ vệ hộ tống công chúa về cung không?"
Vô Ưu như cười như không liếc nhìn Tiêu Bố Y, "Nếu thực gặp phải loại tặc nhân như Lịch Sơn Phi, ta sợ chỉ có thân thủ như Thiếu Khanh mới có thể bảo vệ được cho ta".

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Công chúa cát nhân thiên tướng, trạch tâm nhân hậu, Lịch Sơn Phi nhìn thấy công chúa cũng chỉ có thể tránh né, sẽ không ám sát.

Một khi đã như vậy, ta cũng nên làm nhiều điều dư thừa".

Vô Ưu liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi hình như rất sợ người khác đồn đãi đàm tiếu?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Công chúa, tuy người và ta không có gì phải thẹn, chỉ là sợ tiểu nhân bày trò làm chuyện xấu.

Ta thì không sao cả, nhưng hủy danh dự của công chúa thì đó là việc rất rất không nên, nếu đã như vậy, cho dù là tắm cũng rửa không trôi".

Công chúa phì cười, đi tới áp thấp thanh âm nói: "Thiếu Khanh quá nửa cảm thấy lãng phí nước nóng, nhưng nếu có một ngày, Thiếu Khanh có cơ hội vào trong cung, ta cũng có thể vì Thiếu Khanh mà chuẩn bị một bồn nước để tắm rửa".

Nàng ta nói tới đây, mặt có chút đỏ lên, có chút thâm ý, cũng lập tức ra khỏi phòng của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y chỉ có thể đi theo sau nàng, khi đi đến phòng ngoài, mới phát hiện nha hoàn cùng kiệu phu đều ở đó.

Tiêu Bố Y nếu không hết sức tin tưởng vào hai mắt của mình, cơ hồ nghĩ đến mới vừa rồi chẳng qua chỉ là mình gặp ảo giác tự tác đa tình.


Nha hoàn thì vẫn là nha hoàn Tiểu Nguyệt lúc trước, nhưng mặt thì không phải như lúc trước, khi nhìn thấy Tiêu Bố Y lại còn tươi cười, Tiêu Bố Y vẫn lấy lễ cung kính tiễn công chúa ra khỏi Thái Phó phủ, sau khi trở về còn chưa kịp suy nghĩ có nên đi tìm Bối Bồi hay không, thì Hòe mập đã như u linh lăn ra, có chút khẩn trương nói: "Hắn đã trở lại".

"Hắn là ai?" Tiêu Bố Y hỏi.

"Đương nhiên là tên râu ria kia" Hòe mập thở dài nói: "Hắn chẳng phải đi rồi sao, sao chỉ mới mấy ngày đã trở lại? Cứ như u linh mà xuất hiện trước mặt người khác, bộ không muốn cho người ta sống nữa hay sao?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, những ngày ngươi chịu tội vẫn còn ở sau nữa, "Nếu không ta thuê phòng cho ngươi ở khách sạn nhé?"
Hòe mập gãi gãi đầu, "Vậy ngượng quá, ta hiện tại chỉ có thể hy sinh chuyện nhỏ để thành toàn chuyện lớn.

Thiếu đương gia nếu cảm thấy ta vất vả, thì cấp thêm chút tiền là được rồi.

Thiếu đương gia, ngươi sao lại giải quyết cuộc chiến nhanh như vậy? So với trước thì có kém một chút?"
Tiêu Bố Y lần này thực không rõ, "Cái gì so với trước kia thì có kém một chút?"
"Trước kia Thiếu đương gia cùng Thiếu phu nhân khi làm chuyện đó, Thiếu phu nhân kêu cũng phải là cả canh giờ, huynh đệ trong sơn trại vừa ghen tị, lại hâm mộ" Hòe mập lộ ra vẻ hâm mộ, tràn đầy xấu xa, "Nhưng hôm nay từ khi nghe thấy ngươi trở về, cho đến khi thấy ngươi tiễn công chúa, thì chỉ mới chừng một nén nhang.

Cái này còn không phải ngươi khi trở về đã cùng công chúa này nọ.

Thiếu đương gia, gần đây thể lực của người hình như không bằng trước kia, không bằng để ta ra ngoài mua ít đồ bổ về cho ngươi?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nhìn hắn, "Ngươi thật ra rất quan tâm đến ta, không có việc gì thì tính cả mấy việc này".

Hòe mập cũng không đỏ mặt, tràn đầy nhiệt tình, "Thiếu đương gia, sơn trại tại Đông Đô hiện tại chỉ có hai người chúng ta, Nhị đương gia đã nói nhất định ta phải chiếu cố ngươi cho tốt, ta không quan tâm đến ngươi, thì ai quan tâm đến ngươi?"
"Ta cảm thấy cũng phải giải thích với ngươi" Tiêu Bố Y áp thấp thanh âm nghiêm mặt nói: "Thật ra công chúa đi đến trong này, chẳng qua chỉ để tắm thôi".

"Thiếu đương gia, ngươi có thể vũ nhục nhân cách của ta, nhưng ngươi không thể vũ nhục trí tuệ của ta" Hòe mập oai phong lẫm liệt nói: "Công chúa từ trong cung đêm khuya tới đây, chỉ là để tắm thôi sao? Ngươi nói như vậy có thể thuyết phục được bản thân không?"
Tiêu Bố Y sờ sờ cằm, có chút hổ thẹn nói: "Ta đã xem nhẹ trí tuệ của ngươi.

Đúng vậy, ta nói vậy bản thân ta cũng không tin.

Chẳng qua Hòe mập, ta không thể không trịnh trọng nói cho ngươi một câu.

Có khi, có chút những người làm được, lại có những người nói cũng không được".

"Hiểu rồi," Hòe mập bị một câu xem nhẹ trí tuệ của Tiêu Bố Y ủng hộ, rất là kích động, "Đây là Thiếu đương gia muốn nói đạo lý cái gì chỉ cần công chúa tắm rửa, thì dân chúng không được rình coi phải không?"
Tiêu Bố Y thực cảm thấy Hòe mập này hiện tại có mấy tầng lầu cao như vậy, có thể nói hắn chỉ để cho mình hắn phóng hỏa xem chơi, chứ không cho dân chúng đốt đèn.

Vừa thông tục vừa dễ hiểu.

"Ngươi biết là được" Tiêu Bố Y muốn bước đi, lại bị Hòe mập kéo lại, bất đắc dĩ hỏi, "Ngươi còn chuyện gì nữa?"
"Thiếu đương gia, ta hỏi ngươi một việc, ngươi quen với nữ nhân nhiều, kinh nghiệm cũng phong phú" Hòe mập có chút nhăn nhó, "Vậy xin ngươi nói cho ta, làm sao biết một cô gái thích ngươi hay không?"
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Ngươi thích cô gái nào sao?"
Hòe mập xoa xoa tay, "Thiếu đương gia, ngươi cảm thấy Uyển Nhi thế nào?"
"Không tệ, không tệ" Tiêu Bố Y gật đầu.

"Ngươi cũng cảm thấy không sai?" Hòe mập có chút vui mừng nói: "Nhưng không biết người ta thấy thế nào".

Tiêu Bố Y thở dài nói: "Ngươi cảm thấy người ta không tệ, nhưng người ta phải xem trọng ngươi mới được".

"Uyển Nhi thật ra cũng rất xem trọng ta" Hòe mập tràn đầy say mê, "Nàng ta hôm nay khi nhìn thấy ta thì cười cười".

Tiêu Bố Y hắt một bát nước lạnh: "Nàng ta khi nhìn thấy ngu ngốc cũng sẽ cười".

"Nhưng căn cứ theo ta quan sát, khi nàng ta nhìn thấy Thiếu đương gia ngươi, cho tới giờ cũng chưa từng cười qua, chẳng lẽ nói Thiếu đương gia ngươi so với ngu ngốc cũng không bằng?" Hòe mập phản bác.

Tiêu Bố Y không nói gì, thầm nghĩ danh nhân danh ngôn nói thì hay, nhưng cũng chỉ có thể cùng với tú tài đánh một trận, chứ không phải là lời dành cho bại não.

Bởi vì người sau sẽ kéo ngươi xuống ngang cấp với hắn, sau đó lấy kinh nghiệm phong phú của hắn mà đánh bại ngươi, hiện tại mình chính là bị kinh nghiệm của Hòe mập đả kích.

"Thiếu đương gia ngươi sao lại không nói chuyện?" Hòe mập hỏi.


"Lời cũng nhường cho ngươi nói, ta nghe là được" Tiêu Bố Y chỉ có thể khiêm tốn nói.

"Thật ra ta hôm nay đã thổ lộ với Uyển Nhi" Hòe mập có chút buồn rầu nói: "Thiếu đương gia ngươi giúp ta phân tích, lời của nàng ta nói là có ý gì?"
"Mẹ kiếp, khi nói tới làm mục trường cũng có thấy ngươi tích cực như vậy đâu" Tiêu Bố Y lẩm bẩm: "Nàng ta nói với ngươi cái gì?"
"Nàng nói tiểu đệ không được vô lễ" Hòe mập nói tiếp.

Tiêu Bố Y sửng sốt nói: "Chẳng lẽ nàng ta vẫn xem ngươi như đệ đệ sao? Hòe mập, ta biết khi nữ nhân nói những lời này…"
"Thiếu đương gia ngươi sao lại ngu ngốc như vậy?" Hòe mập thở dài nói: "Những lời này là nàng nói với tiểu đệ".

Tiêu Bố Y muốn bóp cổ Hòe mập, nhưng đành phải nói, "Hòe mập, ta có chút mệt, ngươi có thể nói những câu làm cho ta có thể hiểu được hay không".

"Ta hiểu, Thiếu đương gia hiện tại đang rất mệt mỏi, dù sao công chúa cũng mới đi" Hòe mập quan tâm làm Tiêu Bố Y muốn lôn ruột, "Chuyện nói đến cũng dài, ta nói vắn tắt là được.

Hôm nay khi ta thổ lộ tâm ý đối với Uyển Nhi, nhưng không đợi Uyển Nhi trả lời, đệ đệ của nàng liền thế tỷ tỷ trả lời, Uyển Nhi liền nói tiểu đệ không được vô lễ".

"Tiểu đệ nói cái gì?" Tiêu Bố Y cuối cùng cũng thấy được tin tức hữu dụng.

"Hắn ôm ngực, nói một chữ ‘phi’" Hòe mập nghiêm trang nói.

Tiêu Bố Y có chút đồng tình nhìn Hòe mập, "Với trí tuệ của ngươi, đối với chữ này có lẽ là không khó lý giải".

"Thiếu đương gia ngươi sao lại ngu ngốc như vậy" Hòe mập lắc đầu nói, "Chữ này tuyệt đối không đơn giản như những gì biểu hiện ra".

Tiêu Bố Y trợn mắt cứng lưỡi, "Chẳng lẽ còn có hàm nghĩa bên trong?"
"Đương nhiên," Hòe mập say mê nói: "Ta biết lòng của nữ nhân sâu như đáy biển.

Khi nàng nói có là cổ vũ ngươi, khi nàng nói không có đôi khi lại mang ý nghĩa trái ngược".

"Vậy khi nàng nói phi?" Tiêu Bố Y nhíu mày hỏi, thầm nghĩ đụng tới loại nam nhân tự tác đa tình này chỉ có thể xem như nữ nhân bất hạnh.

"Nàng cho tiểu đệ ôm ngực nói phi, thật ra là mang ý nghĩ trái ngược" Hòe mập chăm chú giải thích: "Thiếu đương gia, ngươi nghĩ lại đi, chữ phi viết như thế nào, đó là ba chữ khẩu tổ hợp lại.

Tiểu đệ ôm ngực nói chữ phi, có ý nói tỷ tỷ hắn tuy biểu hiện cự tuyệt, thật ra là tâm khẩu không đồng nhất".

Tiêu Bố Y rất bội phục nói: "Cao kiến, cao kiến, y theo lời Hòe mập ngươi giải thích như vậy.

Nếu tiểu đệ ôm ngực nói chữ cút, vậy có phải là thật tình muốn cấp cho tướng công ngươi ba bộ đồ không?"
Hòe mập hồi lâu mới hiểu được chữ cút phân ra thế nào, không khỏi rất thán phục, "Thiếu đương gia một suy ra ba, thật sự có thể dạy được".

"Ta hiện tại có thể nói với ngươi một câu không?" Tiêu Bố Y nghiêm túc nói.

"Mời Thiếu đương gia nói".

"Sơn trại xa lắm, ngươi cút đi xa liền cho ta, đã gặp qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua người vô sỉ như vậy.

Phi!" Tiêu Bố Y nói xong những lời này cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hòe mập bĩu môi tỏ vẻ không cần, lẩm bẩm nói: "Ta biết ngươi đang ghen tị, cực kỳ ghen tị!"
Tiêu Bố Y nghe được một câu cuối cùng của Hòe mập, cảm thấy Hòe mập đã trúng độc không nhẹ, nữ nhân tự mình mê luyến cùng nam nhân tự mình say mê đều không thể nói lý được.

Khi đi qua cửa phòng của Bối Bồi, Tiêu Bố Y nhẹ bước, muốn tới gõ cửa lại nghe được trong phòng lặng yên không một tiếng động, Bối Bồi giống như đã ngủ say, sau khi do dự, thì cũng bỏ qua ý nghĩ này.

Bồi hồi một lát, Tiêu Bố Y nhẹ chân nhẹ tay rời đi, lại không biết từ trong phòng nhìn ra, cái bóng của mình có chút quái dị.


Bối Bồi khoanh chân ngồi ở trên giường, đã sớm mở mắt ra, dừng ở bóng dáng trên cửa sổ dần dần rời xa, khóe miệng mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Đồ ngốc…"
Lý Thiện Hành ôm quyền thi lễ, "Hồi Thánh Thượng, tại chiến trường các tướng quân đổ máu chém giết, cũng có được đón năm mới đâu, Thiện Hành mỗi khi nghĩ tới đều hận không được cùng các tướng quân chinh chiến sa trường.

Lần này đi chinh phạt Di Đà giáo, một khi đã là chuyện trọng đại, hạ thần nguyện ý đi"...!
Khi Lý Hồn tỉnh lại, chỉ cảm thấy phiêu diêu không rõ là ở đâu, mũi ngửi thấy mùi hương tràn ngập, phảng phất như là đang ở trong tiên cảnh ở trên trời vậy.

Hắn giờ phút này trong lòng có loại sợ hãi mãnh liệt, hắn không thích tiên cảnh, hắn tình nguyện ở lại nhân gian, hắn cảm thấy nhân gian so với tiên cảnh thoải mái hơn nhiều, đối với những sự vật không biết tới, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.

Hắn dù sao cũng đã già, năm đó huyết chiến sa trường, lấy một địch trăm đều là thật, cho nên người khác đều có phần sợ hãi hắn, hắn làm sao nghĩ đến lại có người dám trước mắt mọi người ở Tứ Phương mà hành thích hắn!
Ngực vẫn đau kịch liệt,

cái đau làm cho hắn trở lại với sự thật lãnh khốc vô tình.

Lý Hồn cũng không nóng lòng mở hai mắt, chỉ là đang nghĩ mình đang ở nơi nào, một nhát đâm sắc bén của thích khách làm cho lòng hắn còn sợ hãi, hắn lúc ấy không rõ thích khách vì cái gì mà muốn giết hắn, hắn là một người già, xem ra cử động đều có chút khó khăn, cho dù muốn giết, cũng là phải giết Hồng nhi mới đúng.

Hồng nhi chính là Trụ quốc Lý Mẫn.

Làm Hoàng đế thật ra cũng không phải là thoải mái, hơn nữa là Hoàng đế Đại Tùy, là ngôi vị hoàng đế đoạt được từ tay người khác, luôn lo lắng người khác cũng sẽ đoạt lại như vậy.

Năm đó Văn Đế tại vị, đã nằm mơ thấy hồng thủy ngập trời bao phủ Tây Kinh, nghĩ đến Lý Mẫn nhủ danh là Hồng nhi, ứng với chữ này, lúc trước đã muốn cho Hồng nhi tự vẫn.

Hồng nhi thật vất vả mới trốn qua được một kiếp của Văn Đế, không nghĩ đến Thánh Thượng trong khoảng thời gian này lại đề cập đến chuyện xưa, hy vọng Hồng nhi tự vẫn, bản thân mình đã già, cũng không bảo vệ được nhiều, chỉ cầu bản thân an ổn sống qua mấy năm cuối đời là được, Hồng nhi sinh tử dù sao cũng không quan trọng bằng bản thân, nhưng hắn làm sao mà nghĩ đến lại có người muốn trừ khử mình?
Nhắm mắt lại, Lý Hồn trong lòng lại rõ ràng như kính, một khắc khi hắn né tránh, liếc nhìn vẻ mặt của Thánh Thượng, không có kinh ngạc cùng giận dữ, ngược lại còn có vẻ hưng phấn, chẳng lẽ Thánh Thượng muốn mình chết, hoặc là? Lý Hồn khi nghĩ vậy, không rét mà run.

"Thân Minh Công tỉnh rồi sao?" Một thanh âm trầm thấp như từ trên trời truyền xuống, cắt ngang sự trầm tư của Lý Hồn.

Lý Hồn vẫn chưa mở mắt, đã biết đó là thanh âm của Thánh Thượng.

Hắn sao lại đến gặp mình, trừ khi mình đang ở trong cung? Nhớ đến năm đó cho dù là Thượng thư lệnh Dương Tố bệnh nguy cấp, Thánh Thượng cũng không có nhìn tới, tuy Thánh Thượng mỗi lần đều là cấp cho Dương Tố danh y cùng ban thuốc, nhưng nghe đồn rằng hắn luôn hỏi Dương Tố có thể chết hay không.

Thánh Thượng so với Tiên đế còn muốn đa nghi, càng kiêng kị trọng thần đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn hơn, có lẽ trong mắt Thánh Thượng, không hy vọng mình tỉnh lại? Lý Hồn nghĩ vậy, chỉ nhắm mắt lại.

"Hồi Thánh Thượng, Thân Minh Công huyết mạch thông tốt, hô hấp trầm ổn, ứng với tính mạng đã không còn lo lắng" Một ngự y trả lời.

"Ồ" Thanh âm kia bình thản, giống như có chút thất vọng, "Thân Minh Công lao khổ công cao, các ngươi phải tận tâm hết sức cứu trị Thân Minh Công, không được có sai sót".

"Thần tuân chỉ".

Thanh âm kia cũng không lên tiếng nữa, tiếng bước chân đã đi xa, Lý Hồn nhẹ nhàng mở to mắt, mơ hồ trông thấy một bóng dáng uy nghiêm bước nhanh rời đi, trong lòng thở ra một hơi, lại nhắm hai mắt lại.

Dương Quảng cũng không có đi xa, bởi vì thanh âm nổi giận của hắn truyền tới cách đó không xa, tràn đầy uy nghiêm, Lý Hồn trong lòng than nhẹ, biết sau mỗi lần như vậy, lại có người gặp xui xẻo.

"Đổng Kỳ Phong, ta dùng ngươi để làm gì!" Dương Quảng cao cao tại thượng, giận vỗ bàn nói: "Thích khách hành thích Thân Minh Công đã bắt được chưa?"
Đổng Kỳ Phong trên mặt nếp nhăn càng sâu, quỳ rạp xuống đất nói: "Hồi Thánh Thượng, mạt tướng đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn bắt không được thích khách cực kỳ giảo hoạt này.

Lần này thích khách tính kế cực kỳ tinh minh…"
"Hắn tính kế tinh minh hay là ngươi hành sự bất lợi nên lấy cớ?" Dương Quảng đột nhiên đứng lên, giận không thể át, "Ngươi có phải nói nếu thích khách tinh minh hơn chút nữa, cho dù hắn giết ta, ngươi cũng không thể ngăn được? Trong thời gian này thích khách thường xuyên lui tới ở tại Đông Đô, ngươi lại một án cũng không phá được, ngươi thân là Trung Tướng Vũ Hầu phủ, phụ trách tuần sát ban đêm, chịu trách nhiệm bắt giặc.

Nhận lấy trọng trách mà ngu ngốc vô dụng, Trung Tướng Vũ Hầu phủ này của ngươi, không làm cũng thế".

Đổng Kỳ Phong trán đã hiện ra mồ hôi, cũng không dám nhiều lời.

"Tư Mã Trường An, Độc Cô Cơ, Đổng Kỳ Phong đã già rồi, về sau để nghỉ ngơi đi.

Hai người các ngươi tiếp quản chuyện trên tay hắn.

Có nghe rõ không?"
"Vi thần tuân chỉ" Độc Cô Cơ nơm nớp lo sợ đáp, Tư Mã Trường An khuôn mặt giống như là đầu heo, rất là buồn cười.

"Tư Mã ái khanh, thương thế trên mặt của ngươi thế nào rồi?" Dương Quảng khi nhìn về phía Tư Mã Trường An, vẻphẫn nộ trên mặt đã đổi thành thưởng thức, tuy cũng không bắt được giặc, nhưng Tư Mã Trường An lại ghi được điểm.

"Hồi Thánh Thượng, yêu nữ am hiểu hạ độc" Tư Mã Trường An nửa bên mặt sưng húp lên, điều này làm cho hắn nói chuyện cũng có chút không lưu loát, nhưng cũng không trở ngại hắn biểu đạt trung tâm, "Mạt tướng nhất thời không phòng bị, để hắn làm cho bị thương hai má, trúng độc sưng lên, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Chỉ là mạt tướng không có bắt được yêu nữ tại chỗ, coi như là cực kỳ vô năng, cũng mong Thánh Thượng trách phạt".

Dương Quảng xua xua tay, thở dài nói: "Tư Mã ái khanh trung quân vì nước, làm sao mà có tội? Chỉ là ngươi nói thả người Ba Tư đi, thả dây dài câu cá lớn là thế nào?"
Tư Mã Trường An nói: "Hồi Thánh Thượng, mạt tướng đề nghị Thánh Thượng thể hiện đức độ nhân từ, cố ý thả người Ba Tư trở về.


Mạt tướng sau đó vẫn theo dõi, thực không có phát hiện người Ba Tư có gì dị thường, nói vậy yêu nữ này chính là một thân một mình, mượn việc che mặt mà lẫn vào trong đội ngũ biểu diễn của Ba Tư, không phải là mối họa.

Người Ba Tư ở tại Đông Đô nhân số khá đông, vì lần này đối với Thánh Thượng đều khen anh minh không dứt miệng".

Dương Quảng vuốt râu mỉm cười, rất là đắc ý, "Tư Mã ái khanh, qua mấy ngày nữa là Nguyên Tiêu đăng hội, trẫm cùng với công thần tại Tứ Phương quán sẽ thưởng nguyệt ngắm đèn tại Thượng Lâm uyển, chức cấm vệ này toàn quyền giao cho ngươi, ngươi đừng làm cho trẫm thất vọng".

Tư Mã Trường An khom người thi lễ nói: "Thần tuân chỉ".

Dương Quảng mới cho mọi người lui ra, một xá nhân đã tiến lên nói: "Khải bẩm Thánh Thượng, Lý Trụ Quốc cầu kiến".

"Truyền" Dương Quảng hai hàng lông mày nhướn lên, khóe miệng lộ ra nụ cười, khi nhìn thấy Lý Mẫn tiến lên lễ bái, Dương Quảng đã đứng lên tiến tới vài bước nâng Lý Mẫn dậy, thở dài nói: "Lý ái khanh vất vả rồi".

"Tứ Phương quán làm Thánh Thượng giật mình, vi thần thật sự kinh sợ" Lý Mẫn được yêu mà sợ hãi nói.

Dương Quảng thở dài một tiếng, về lại chỗ ngồi nói: "Nhưng nếu không có trận ám sát tại Tứ Phương quán này, trẫm làm sao biết nếu bàn về trung tâm, quả thật Lý ái khanh là đứng đầu".

Lý Mẫn mặt lộ vẻ cảm kích, giây lát lại có chút sốt ruột nói: "Hồi Thánh Thượng, vi thần cùng Thiện Hành chính là tận tâm vì an nguy của Thánh Thượng mà quên mình, nhưng vi thần tra được gần đây Di Đà giáo có dấu hiệu phục vậy từ tro tàn, hiện ẩn thân tại phụ cận Y Khuyết sơn phía Nam Đông Đô, nhân số không ít, thích khách lần này rất có thể là người của Di Đà giáo phái ra, mong Thánh Thượng định đoạt".

Dương Quảng có chút biến sắc, "Di Đà giáo? Năm đó chẳng lẽ còn chưa chém tận giết tuyệt sao?"
"Hồi Thánh Thượng, Di Đà giáo năm đó phản loạn Đông Đô, lòng người hoảng sợ, tuy bị Tề vương tiễu trừ, nhưng dù sao cũng chưa giết tận, mong Thánh Thượng cẩn thận là trên hết" Lý Mẫn đề nghị: "Thần nghe nói Thánh Thượng muốn ngắm đèn thưởng nguyệt tại Thượng Lâm uyển, điều này quan hệ đến an nguy của Thánh Thượng, mong Thánh Thượng hủy bỏ Nguyên Tiêu đăng hội, hoặc là không đi Thượng Lâm uyển, chỉở tại Tử Vi thành Ngự hoa viên ngắm đèn là được.

Vi thần chỉ sợ Thượng Lâm uyển khu vực rộng lớn, cấm vệ chiếu cố khó chu toàn, nếu có ảnh hưởng đến thánh giá thì vi thần có chết trăm lần cũng không lại tội".

"Một đám đạo phỉ có thể làm trẫm hủy bỏ Nguyên Tiêu đăng hội sao?" Dương Quảng cười lạnh nói: "Vậy chẳng phải là chuyện cười của thiên hạ sao, người đâu, triệu Lý Thiện Hành tới gặp trẫm".

Lý Thiện Hành vừa đến, tay phải quấn băng kín mít, Dương Quảng kinh ngạc, "Lý Trung Tướng bị thương có nặng không?"
Lý Thiện Hành cười khổ nói: "Hồi Thánh Thượng, thương cũng không tính là nặng, chỉ là yêu nữ am hiểu sử dụng độc, vi thần nhất thời không phòng, nên mới bị ám toán".

Dương Quảng có chút do dự, "Trẫm vốn chuẩn bị cho ngươi dẫn binh đi tiêu diệt Di Đà giáo phụ cận Y Khuyết sơn, nhưng ngươi bị thương…"
"Hồi Thánh Thượng, vi thần thề chết nguyện trung thành với Thánh Thượng, chỉ chút thương tích thì tính là gì," Lý Thiện Hành đưa tay xé rách băng, mặt trên vẫn còn sưng, mơ hồ có tơ máu.

Dương Quảng thở dài nói: "Lý ái khanh trung tâm như thế, trẫm cảm thấy cảm động, chỉ là hôm nay tân niên mới tới, Nguyên Tiêu chưa qua, trẫm đã cho ngươi xuất chinh, không khỏi cảm thấy không đành lòng".

Lý Thiện Hành ôm quyền thi lễ, "Hồi Thánh Thượng, tại chiến trường các tướng quân đổ máu chém giết, cũng có được đón năm mới đâu, Thiện Hành mỗi khi nghĩ tới đều hận không được cùng các tướng quân chinh chiến sa trường.

Lần này đi chinh phạt Di Đà giáo, một khi đã là chuyện trọng đại, hạ thần nguyện ý đi".

Dương Quảng rất là cao hứng, vỗ án mà dậy, "Một khi đã như vậy, trẫm liền cho ngươi thống suất binh của Tả Vũ Vệ phủ đi tiêu diệt Di Đà giáo, mọi chi tiết chinh phạt do Lý ái khanh toàn quyền làm chủ!"
Khi Lý Thiện Hành cùng Lý Mẫn lui ra, liếc mắt nhìn nhau, Lý Thiện Hành khẽ cười nói: "Đại ca, tiểu đệ phải đi Y Khuyết sơn chinh phạt Di Đà giáo, mong đại ca tự mình bảo trọng".

Lý Mẫn cũng cười nói: "Hiền đệ đi, chỉ sợ Di Đà giáo yêu ngôn mê hoặc, nhân số cũng đông, chứa nhiều gian hiểm, mong hiền đệ cẩn thận".

"Không biết hai vị đại nhân có chuyện gì mà vui vẻ như thế?" Tư Mã Trường An không biết từ khi nào đã đi đến phía sau hai người, ba người ánh mắt lần lượt thay đổi, giây lát tách ra.

"Vui vẻ là bởi vì ta rốt cuộc có thể vì Đại Tùy ra sức," Lý Thiện Hành nụ cười dần dần biến thành lãnh đạm, "Tư Mã đại nhân gần đây lập được công lớn, xem ra tiền đồ không thể hạn lượng".

"Lý Trung Tướng quá khen rồi" Tư Mã Trường An nhếch miệng cười rộ lên, rất là quỷ dị, "Nghe nói Lý đại nhân lần này đi chinh phạt Di Đà giáo, đợi khi thành công trở về, nói vậy gia quan tiến tước cũng là nằm trong tầm tay".

Lý Thiện Hành hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước tại Tứ Phương quán, Tư Mã đại nhân một kiếm sát thương yêu nữ thích khách, võ công thật sự cao cường, chỉ là không biết vì cái gì sau lại không ra tay, chắc là muốn cho ta làm trò xấu rồi".

"Lý đại nhân sao lại nói lời ấy?" Tư Mã Trường An kinh ngạc nói: "Ta chỉ nghĩ đến có Lý đại nhân ra tay, nhất định có thể bắt được yêu nữ, ta cũng không dám chiếm công lao của đại nhân, hơn nữa ta có chức trách hộ vệ Thánh Thượng, có thể nào rời đi? Đại nhân bắt không được yêu nữ, chẳng lẽ lại muốn đổ lên đầu hạ quan sao?"
"Ngươi nói cái gì?" Lý Thiện Hành đột nhiên giận dữ, tiến lên một bước.

"Thiện Hành, chớ có thất lễ" Lý Mẫn giữ chặt Lý Thiện Hành, liếc nhìn Tư Mã Trường An thản nhiên nói: "Thiện Hành, chó cắn ngươi, có đôi khi giết nó là được, cũng không thể đi cắn lại nó.

Có những người, cũng không đắc ý được lâu đâu".

Hắn nói tới đây lôi kéo Lý Thiện Hành rời đi, Tư Mã Trường An đương nhiên không dám đắc tội với Lý Trụ Quốc, oán hận dậm chân, các cung nhân nhìn thấy tam đại triều thần đấu võ mồm, đều nhìn nhau, lời cũng không dám nói một câu.

Dương Quảng đang ngồi trên điện, khóe miệng đang cười có chút cổ quái.

Nạp Ngôn Tô Uy đi tới cầu kiến, Dương Quảng lơ đãng hỏi, "Tô Nạp Ngôn, đăng hội tại Thượng Lâm uyển chuẩn bị thế nào rồi?"
Tô Uy tất cung tất kính đáp: "Hồi Thánh Thượng, tất cả đã sớm chuẩn bị thỏa đáng".

Dương Quảng cao cao tại thượng, tay vỗ bàn, trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn, lẩm bẩm nói: "Chuẩn bị tốt là được, đăng hội năm nay, nói vậy sẽ rất náo nhiệt!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện