Nhìn thấy túi tiền trong tay Tiễn Đầu, Dương Đắc Chí chợt nghẹn cười không nổi, "Hay cho tiểu tử này, ngươi ra tay thật nhanh, phối hợp cũng thật tốt".
Thì ra khi tên lưu manh bị Tiêu Bố Y cùng Dương Đắc Chí nắm lấy, Tiễn Đầu đã vô thanh vô tức xin lấy túi tiền của hắn.
Tên lưu manh trộm gà không được còn mất cả gạo, ba người thật ra phối hợp cũng rất ăn ý, vô thanh vô tức, cứ như là đã làm nhiều lần với nhau vậy.
Tiễn Đầu tung tung túi tiền, cảm giác cũng không có sức nặng gì, bĩu môi, "Cũng là cùng quỷ, cũng không được mấy đồng".
Rồi mở túi tiền ra nhìn vào, bên trong đúng là chỉ có vài đồng tiền, còn có thứ gì đó giống như cái mai rùa.
Ba người không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải dạng cố làm người tốt, tuyệt không có ý nghĩ trả lại túi tiền trong đầu.
Tiễn Đầu nhìn mấy đồng tiền, Tiêu Bố Y ánh mắt lại nhìn vào cái mai rùa kia, "Đó là cái gì?"
"Ai mà biết đó là cái quỷ gì, trên người lưu manh còn có thể có bảo bối sao?" Tiễn Đầu lắc đầu, đưa cái mai rùa cho Tiêu Bố Y, đương nhiên mấy đồng tiền kia thì không chút do dự thu vào.
Tiêu Bố Y nhận lấy đưa lên xem, thì phát hiện cái này đúng là cái mai rùa, lớn chừng bàn tay, cạnh không bằng, hình như là lấy ra từ một cái mai rùa lớn hoàn chỉnh.
Chẳng qua mặt trên có hoa văn xanh xanh đỏ đỏ, cũng không giống hoa văn trên mai rùa.
Không biết tên lưu manh này vì cái gì mà đem nó để ở trong túi tiền, Tiêu Bố Y chưa kịp nhìn kỹ thì cảm giác có người đến gần, liền tiện tay đem thứ đó thu vào trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy một vị tiên sinh đang đi tới, "Mấy vị mới đến nơi này phải không?"
Ba người nhìn nhau, thấy hắn râu ba chòm, khuôn mặt gầy gò, không giống kẻ lừa đảo.
Nhưng nếu không phải kẻ lừa đảo, thì ba người ở nơi này cũng không quen ai, thì lại có ai chủ động làm quen với họ sao?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của ba người, vị tiên sinh nọ cười nói, "Kẻ hèn họ Cao, Cao Sĩ Thanh, xem như là một nửa quản gia của thương đội Bùi Gia".
Ba người lại kinh ngạc, đồng thanh nói: "Bùi Gia thương đội? Một nửa quản gia?"
"Không sai, đúng là như thế, ba vị vừa đi vừa nói chuyện" Cao Sĩ Thanh thủ lễ.
Ba người liếc nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.
Ba người tuy không tính là kẻ tài cao gan lớn gì, nhưng chân trần thì không sợ mang hài, cũng không bỏ qua.
Nhìn thấy ba người gật đầu, Cao Sĩ Thanh vung tay lên, một chiếc xe ngựa đã chạy tới, ngựa cao lớn hùng tráng, Tiêu Bố Y thấy cũng nuốt nước bọt.
Ngựa ở nơi này đều là thuần thiên nhiên nuôi dưỡng, thực sự là không tệ.
Trong xe rộng rãi ngăn nắp, bốn người ngồi ở bên trong, nhưng cũng không chút chật chội, chỉ là nhìn nhau có chút xấu hổ không quen.
"Chúng ta cũng chưa từng quen biết, không biết vì cái gì mà tìm đến chúng ta?" Dương Đắc Chí đặt câu hỏi trước.
Cao Sĩ Thanh vẫn mỉm cười, "Xin cho ta tạm thời chưa thể bẩm báo, khi đến nơi các người tự nhiên sẽ biết".
Ba người đều nghi hoặc, nhưng cũng không có ý muốn xuống xe, chính là bởi vì Tiêu Bố Y thấy xe cùng ngựa này không phải là thứ mà mấy điếu tiền trong túi hắn có thể mua được, nếu là kẻ lừa đảo, lừa cũng tuyệt đối không phải vì tiền.
Mấy người sau khi xuống xe, lại ngẩn ra, trước mặt chỉ có một con đường đá thẳng tắp, nối thẳng đến một đình viện.
Căn nhà xem ra cũng rất hùng vĩ, ở phía bắc hướng ra phía nam, khí phái vượt xa chỗ của Thiên Mậu thương đội.
Tường rào cao ngất, lát ngói lưu ly, cứ thế mà nối dài, như rồng nằm phương bay, sặc sỡ nhiều màu.
Trước cửa có một tấm biển thếp vàng, chỉ viết một chữ Bùi thật lớn!
Tiêu Bố Y có chút cảm khái thời đại này ngôn đơn ý giản, quán lớn thì không lo thiếu khách, Thiên Mậu cũng chỉ có hai chữ mà thôi, nhà này càng tốt hơn, chỉ có một chữ.
Nếu đến thời đại của mình, thì thật không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Thấy khí thế của căn nhà như vậy, Tiêu Bố Y đã có tám phần tin vị Cao Sĩ Thanh này là người của Bùi Gia, đợi đến khi tiến vào trong căn nhà, Tiêu Bố Y đã tin cả mười phần.
Căn nhà rất lớn, trong nhà giả sơn nước chảy, tre trúc cao ngất, bên tai nghe thấy tiếng suối róc rách, chim hót líu lo.
Xuyên qua đình viện, đi dọc hành lang, ba người được dẫn đến một đại sảnh.
Nhìn đồ dùng bằng gỗ lim, trầm ổn nặng nề, bốn vách có danh họa, hết sức phiêu dật, dưới đất lát đá đen được mài nhẫn, bóng có thể soi được, mấy người đi lên trên chỉ sợ bị trợt chân ngã sấp mặt xuống, không ngờ đi lên trên lại rất an ổn không có