Con người luôn không ngừng thay đổi, có lẽ là khi quay đầu nhìn lại mới phát giác đã sớm rời xa mục tiêu ban đầu.
Tiêu Bố Y khi mới đến thời đại này, đầu tiên là sợ hãi, sau là cầu tự bảo, tới nữa là phát triển.
Mấy cái này vốn đều là phản ứng của người bình thường, nếu là sinh ra như thuyền nương, mỗi ngày đánh cá đón khách để sống, tuy có tự tôn, nhưng vô luận thế nào cũng sẽ không có ý nghĩ tự cường tranh bá thiên hạ trong đầu.
Cho dù là Địch Nhượng khởi sự nhiều năm, cũng tiểu phú tắc quý, không có ý tiến thủ, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới làm hoàng đế, bằng không khi nghe Lý Mật đề nghị, hắn cũng sẽ không lo sợ kinh hãi thất sắc.
Lý Mật tuy chí tại thiên hạ, đầu tiên cũng là làm thị vệ, sau tiếp cận Dương Tố cầu phú quý, đầu nhập Dương Huyền Cảm cầu công danh, khi cảm thấy đường không thông lúc này mới tự mình làm việc.
Có lẽ những người này khi quay đầu nhìn lại, cũng ngạc nhiên mà cười, Tiêu Bố Y cũng như thế.
Khi mới tới thời đại này, Tiêu Bố Y chí hướng cũng không cao xa gì so với Địch Nhượng bao nhiêu, hắn chỉ làm chuyện mà mình quen thuộc, buôn bán ngựa mà sống, bởi vì hắn thật sự không biết bản thân ngoại trừ buôn bán ngựa cùng đánh cướp ra, còn có thể làm chuyện gì khác.
Khi gặp được Cầu Nhiêm Khách chính là điểm biến chuyển trong cuộc đời, nhưng hôm nay cho dù là Cầu Nhiêm Khách cũng không có được thành tựu như hắn hiện nay.
Tiêu Bố Y sau khi được Cầu Nhiêm Khách dạy cho Dịch Cân kinh thì bản chất trong cuộc sống đã khác, hắn võ công cao cường, hơn nữa ứng biến nhanh trí, trong loạn thế đột nhiên xuất hiện tiền đồ, hắn từ dân áo vải mà làm được tới Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, vô luận tầm mắt hay kiến thức đã vượt xa lúc trước, chỉthấy được vô luận là Uất Trì Cung, Tần Thúc Bảo hay là Lý Tĩnh, Lý Uyên, Lý Thế Dân, tuy nói đều tính là có tài, nhưng hiện vẫn không bằng hắn, không khỏi trong lòng xuất hiện sự phấn chấn.
Vương hầu cai trị, nào có sót thương! Hắn phấn chấn chỉ vì cảm thấy những người này một khi đã có thể lưu danh sử sách.
Hắn cũng có thể làm tốt hơn, bốn chữ "Bố Y xưng hùng" của Thái Bình đạo tuy không hiểu, nhưng hắn vẫn cảm thấy Thái Bình đạo cũng sẽ không làm chuyện vô bổ, hắn hiện tại đã có chút nhìn xa trông rộng hơn lúc chỉ muốn buôn bán ngựa nhiều, nhưng hắn lo lắng chính là, hắn biết lịch sử, trong trí nhớ hắn thực không nhớ ra có nhân vật nào là Tiêu Bố Y.
Điều này làm cho hắn mỗi lần nghĩ đến, đều có một loại cảm giác mười phần cổ quái.
Hắn cảm thấy với thanh thế của hắn trước mắt, đời sau ít nhiều cũng sẽ ghi lại, nhưng hắn lại hoàn toàn không có dấu vết gì, điều này trong đó rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì.
Đó là chuyện mà hắn trước mắt đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra.
Nhưng vô luận phát triển thế nào, Tiêu Bố Y hiện tại chỉ nhận định, phương pháp tốt nhất để nắm trong tay vận mệnh tốt nhất chính là bản thân phải lớn mạnh, lúc này mới có thể tiến công lùi thủ, thoải mái có thừa.
Hắn đã sớm bắt đầu tiến hành kế hoạch của bản thân, hắn biết với kiến thức của A Tú, có nói nhiều cũng vô ích, ai có năng lực lo lắng chuyện quá xa? Cho dù là Lý Uyên, hiện suy nghĩ bất quá cũng chỉ là trong loạn thế mưu cầu đường lui, Lý Thế Dân càng không cần phải nói, hắn cùng hai huynh đệ quan hệ không tệ, làm sao nghĩ đến về sau chính tay hắn đem đại ca đệ đệ giết chết?
Tiêu Bố Y khi nghĩ vậy có chút buồn cười, người không biết thiên cơ không biết chuyện ngày mai, nhưng hắn cho dù biết thiên cơ, cũng không biết chuyện ngày mai!
"Tiêu lão Đại, ta cảm thấy người so với trước kia khác biệt rất lớn" A Tú nhấp ngụm rượu, "Người trước kia là một người rất vô tư, từ sau khi bệnh nặng một trận người đã thay đổi, nhưng đối với các huynh đệ rất tốt.
Ta biết kiến thức của ta kém, rất nhiều chuyện nhìn không xa, nhưng một khi ngươi đã định chủ ý, các huynh đệ quyết định đều theo ngươi, Lô Minh Nguyệt đụng phải ngươi là hắn bất hạnh, chúng ta đụng phải ngươi là chúng ta may mắn".
A Tú nói tự nhiên, Tiêu Bố Y trong lòng ấm áp, chỉ có khi cùng các huynh đệ lúc trước ở một chỗ, hắn mới chân chính thiếu đi phần tính kế, cảm thấy thoải mái tự tại.
"Chúng ta cũng không phải là quá mức cuồng vọng, Lô Minh Nguyệt cũng không phải là dễ đối phó, nói không chừng hắn còn chuẩn bị đem chúng ta tế cờ"
"Tiêu lão Đại, chỉ cần chuyện người muốn làm, nhất định có thể thành công" A Tú cổ vũ: "Ta nói thật đấy, người trông so với bất cứ ai khác đều lười hơn, nhưng các huynh đệ đều biết, người làm việc so với ai khác đều cẩn thận hơn".
"Hiện tại không cần quá khen ta, tìm đối sách quan trọng hơn" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Ta gặp được Dương Nghĩa Thần cũng đã tính là không tệ, hiện nay hắn ở tại Hạ Bi, Bành Thành hai quận thảo phỉ, Lô Minh Nguyệt hình như cũng khó mà chịu nổi".
"Ta thấy Lô Minh Nguyệt cũng bình thường thôi" A Tú nhịn không được nói: "Lúc trước nghe trại chủ thổi lên như thần, không nghĩ đến trước là bị Trương Tu Đà đánh bại, hiện nay lại chịu không nổi Dương Nghĩa Thần, hiện tại xem ra lại sắp bị Tiêu lão đại đánh bại, cái gì Vô Thượng vương bất quá là đồn thổi mà thôi".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "A Tú, không thể nói như vậy, những người này không địch lại quan binh, đơn giản là áo giáp không đủ, lương cùng ngựa không đủ, nếu thực có trang bị như tinh binh Đại Tùy, triều đình chưa chắc đã có thể dễ dàng đánh bại.
Nhưng Lô Minh Nguyệt từ Tề quận đến Hoài Bắc, chỉ hiệu lệnh một chút, đã có thể triệu tập mấy vạn nhân mã, lúc trước lại lấy mười mấy vạn binh mã cùng Trương tướng quân đối kháng, cũng không phải là may mắn.
Chúng ta cũng chưa chắc đã mạnh hơn người khác, nhưng nếu khinh địch, vậy chưa đánh đã bại".
A Tú cười nói: "Tiêu lão Đại nói rất đúng, bất quá người tuy cẩn thận, lại hình như đoán chắc Lô Minh Nguyệt tất bại, bằng không đã lo cắt đứt đường lui của hắn?"
"Ta ở tại Bành Thành gặp qua Dương Nghĩa Thần, người này lão mưu thâm tính, tuyệt không phải là người thường.
Lô Minh Nguyệt giằng co với hắn, Dương Nghĩa Thần binh tinh lương đủ, lại có hào sâu lũy cao, không chịu ra ngoài, Lô Minh Nguyệt mạnh mẽ xuất hiện, tụ chúng lại nhiều, chỉ trông vào lương cướp được thì làm sao mà kéo dài? Chỉ cần lương thảo của hắn hết, Lô Minh Nguyệt tất bại, đến lúc đó Dương Nghĩa Thần xuất tinh binh ra, Lô Minh Nguyệt tuyệt đối không thể đối kháng.
Nhưng hắn nếu bại, bất quá lại chạy trốn giống như ở Tề quận, chúng ta đánh gốc không đánh ngọn, cho nên ta mới cho Uất Trì Cung đưa cờ hiệu của ta ở Bành Thành, lại chuẩn bị kỳ binh lấy đi tính mệnh của hắn".
"Xuất ra kỳ binh như thế nào?" A Tú có chút hứng thú.
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Ta cũng mới chỉ suy nghĩ, cũng chưa chắc được.
Nhưng theo tin tức của ta, đảo vô danh trong Hồng Trạch hồ chính là sào huyệt của Lô Minh Nguyệt, hắn nếu lui về phía Nam chỉ cần trốn ở trong Hồng Trạch hồ, quan phủ cũng không thể làm gì được hắn.
A Tú, ngươi mới vừa rồi cũng nhìn thấy, Hồng Trạch hồ lau sậy dày đặc, thuyền nhỏ đi còn khó, huống chi là thuyền lớn.
Đến lúc đó hắn có được địa lợi, thật ra cũng khó đối phó".
"Vậy không bằng hỏa thiêu đi lau sậy trên hồ" A Tú đề nghị.
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta không biết Dương Nghĩa Thần có làm như vậy hay không, nhưng ta làm không được.
Ngươi vừa rồi cũng nói qua, kê đầu lăng giác nửa năm lương.
Hai thứ này đều xuất từ Hồng Trạch hồ, ngươi phóng hỏa đốt, vậy dân chúng trong này nửa năm ăn cái gì?"
A Tú thở dài nói: "Tiêu lão Đại người dúng là có lòng tốt, lo lắng lại nhiều, bất quá nếu không phải như thế, cũng sẽ không có nhiều người như vậy phục ngươi.
Cổ nhân có câu, nhân giả vô địch, tiêu lão Đại người chính là nhân giả, cuối cùng cũng sẽ có ngày vô địch thiên hạ".
A Tú nói là thật tình chân ý, dựa theo lý giải của bản thân, Tiêu Bố Y sắc mặt đột nhiên biến đổi có chút kỳ quái, A Tú khó hiểu mới muốn hỏi, Tiêu Bố Y lại lấy đũa đặt ở trên môi, ra dấu đừng có lên tiếng.
A Tú cùng hắn qua lại rất sâu, biết hắn phát hiện có gì khác thường, liền đổi đề tài nói: "Lúc đầu ta còn tưởng rằng kê đầu chính là đầu gà, không nghĩ đến chính là trong hồ mọc ra, lão Đại, thuyền nương cũng khéo tay, làm cứ như thật vậy, hương vị so với gà thật cũng không kém bao nhiêu, người cũng nếm thử đi".
Không đợi Tiêu Bố Y trả lời, bên ngoài quán rượu có một người đi vào, đá đá đạp đạp ăn mặc như hương nông, xem tuổi tác không nhỏ, cười nói: "Kê đầu đặc sản của hồ cũng có hương vị của đầu gà, thật sự là tiếng đồn không sai, ta cũng muốn nếm thử.
Tiểu nhị, đem chút kê đầu lên".
Người hương nông nét mặt già nua đầy nếp nhăn, xem ra mặt mày sầu khổ, chỉ là sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời.
Tiêu Bố Y thấy hương nông ánh mắt có cảm giác sắc bén, không khỏi thầm kinh ngạc, hương nông quần áo cũ kỹ, quần xắn cao, mang đôi giày cỏ đầy bùn đất, vô luận từ đầu đến chân đều là hương nông, nhưng Tiêu Bố Y lại không cảm thấy hắn là hương nông, người này tuyệt đối là một cao thủ, đã ở bên ngoài quán rượu một lúc lâu, Tiêu Bố Y nếu không có cảm giác khác lạ thì cũng không phát hiện được hắn.
Nhưng trong khi đang nói chuyện, Tiêu Bố Y từ trong trầm tư tỉnh ngộ lại, lập tức phát hiện ra hương nông, hắn đang nghe mình nói chuyện? Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, trong lòng đề phòng, biểu hiện vẫn bất động.
Tiểu nhị đem bát kê đầu lên, hương nông cau mày nhìn, lại hướng tới bàn của Tiêu Bố Y nhìn, "Tiểu nhị, sao lại thế này, kê đầu của ta không khác gì các thứ rau khác, kê đầu của hắn lại như là đầu gà thật.
Đều là khách, ngươi khi dễ ta là hương nông sao?"
Lão nông giọng tuy ám ách, thấp giọng mắn lại không giận mà tự có uy.
Tiểu nhị thầm nghĩ, hương nông cũng không có ai già mà bá đạo như vậy, cười bồi nói: "Khách quan cứ nói đùa, kê đầu này vốn là thứ sinh ra ở trong hồ, tuy có một ít hình dáng giống như đầu gà, nhưng khi nếu đều là như thế này.
Kê đầu của vị khách quan kia là tự mình mang đến, chắc là của thuyền nương Lâm gia làm.
Nàng ta khéo tay, nghe nói là từ Giang Nam đến đây ở, khi không có việc gì thì làm vài thứ cho vui.
Nàng đem kê đầu trong hồ đập nát, lại thêm chút thịt say nhuyễn cùng chút bột, khi nặn ra lại giống đầu gà, tiểu điếm cũng không có mà bán.
Người nói xem phiền toái như vậy, trông rất sống động, cũng không phải là ai cũng làm ra được".
Hương nông hít hít mũi, tỏ vẻ thèm thuồng, than thở nói: "Ta thích nhất là gặm đầu gà, không nghĩ đến lại có món như vậy, cũng làm cho người ta thất vọng".
Tiêu Bố Y cười nói: "Kê đầu ở đây cũng nhiều, nếu lão bá thích thì có thể tới nếm thử một chút".
Hương nông cũng không khách khí, trực tiếp đi tới ngồi xuống, cầm lấy một cái đầu gà mà gặm, nhắm mắt thưởng thức hồi lâu, chép chép miệng đột nhiên thở dài nói: "Loại đầu gà không xương này lại có thể làm ra khẩu vị có xương, ta đã nhiều năm chưa từng nếm qua, tiểu hỏa tử, ngươi mua được ở đâu vậy?"
Nếp nhăn trên mặt hắn rất nhiều, đôi bàn tay thô ráp như vỏ cây, thở dài buồn bã, tràn đầy tang thương.
"Không phải mua được, mà là tẩu tử Lâm gia tặng" Tiêu Bố Y trả lời.
"Tẩu tử Lâm gia?" Hương nông nhíu mày nói: "Họ Lâm, nữ nhân sao?"
A Tú thầm nghĩ ngươi nói thật vô nghĩa, tẩu tử Lâm gia chẳng lẽ lại là một đại thúc? Hương nông này thật tùy tiện, không biết là ở đâu ra, tiêu lão Đại tính tình cũng tốt, chứ nếu chỉ có mình, đã sớm một cước đá bay ra rồi.
Tiêu Bố Y cũng cười nói: "Không sai, lão bá chẳng lẽ quen biết?"
Hương nông đột nhiên cười nói: "Ta đã từng một lần đi qua Giang Nam, nếm qua một