Sáng sớm, chân trời mây trôi cuồn cuộn, rất nhanh tụ tập lại như mực, sông xanh, cây lục, cỏ dại cùng lều trại đều bị mây đen bao phủ không còn nhìn ra nhan sắc.
Giờ phút này có cảm giác như ở trong đêm tối.
Doanh trại quân Tùy tĩnh lặng, không chút động tĩnh, đại doanh đạo phỉ cũng như thế.
Ngoại trừ đạo phỉ canh gác ra, thì phần lớn đạo phỉ đang ở trong giấc mộng đẹp.
Đã nhiều ngày nghe tiếng gió thổi hạc kêu, thấy cỏ cây cũng tưởng là binh, Vô Thượng vương mỗi ngày khiêu chiến, Dương Nghĩa Thần vẫn cố thủ không chiến, nhưng cách vài ngày Dương Nghĩa Thần lại phái thủ hạ ra nói với Vô Thượng vương, sáng ngày mai đi ra, ta sẽ cùng ngươi tác chiến.
Mỗi lần Dương Nghĩa Thần phái người đi ra, trong doanh trại Vô Thượng vương trống trận lại nổi, đạo phỉ ùa ra chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng Dương Nghĩa Thần lại vẫn sấm càng lớn thì mưa lại nhỏ, cho quân đi một vòng vừa ra là lập tức quay về làm cho đạo phỉ chạy tới chạy lui lâu ngày sinh mệt mỏi.
Xích Báo nóng nảy không chịu nổi kế dụ địch của quân Tùy, chết tại doanh trại quân Tùy, sau khi nhìn thấy tàn sát đẫm máu, đạo phỉ đều cẩn thận hơn rất nhiều, cũng hiểu được sự khác nhau giữa quân chính quy cùng giặc dã chiến.
Tùy quân dưới sự huấn luyện của Dương Nghĩa Thần kỷ luật nghiêm minh, có lẽ nhân số không bằng đạo phỉ nhưng tác chiến so với đạo phỉ thì lãnh khốc vô tình hơn rất nhiều.
Ngoại trừ làm cho Dương Nghĩa Thần dẫn binh ra tác chiến thì cơ hội để đạo phỉ tấn công doanh trại thực không nhiều lắm.
"Đùng đùng đùng" tiếng trống lại nổi lên, các đạo phỉ khi nghe được đều không muốn đứng dậy, ngày hè nóng nực, mọi người ở ngoài trời đã sớm không chịu nổi muỗi trùng quấy nhiễu, thầm nghĩ thừa dịp trời còn mát mà ngủ cho ngon giấc.
Nghe được tiếng trống dồn dập, phần lớn đạo phỉ trong đầu đều cùng một suy nghĩ, lần này nhắm chừng lại là ngày mai giao chiến, lần náo nhiệt này không xem cũng thế.
Chỉ là tiếng trống càng ngày càng gấp, như tận lực cùng với tiếng sấm ở chân trời hòa cùng một chỗ.
Liễu Hùng lười biếng duỗi lưng, nhíu mày nói: "Các huynh đệ, đứng lên xem thử, tiếng sấm lần này vang dội như thế, chỉ sợ trời sẽ mưa".
Các huynh đệ cùng gãi đầu: "Liễu đại ca, nếu như trời mưa, chúng ta cũng không thể ngủở đây nữa".
Liễu Hùng chăn chú nói: "Đích xác là như thế, căn cứ theo ta quan sát, địa thế của chúng ta so với quân Tùy thấp hơn.
Nếu trời mưa, chúng ta không chiếm địa lợi nhất định phải di chuyển lên chỗ cao hơn mới phải".
Tiếng trống cấp bách cùng tiếng sấm, Liễu Hùng nói cũng hăng hái, mọi người đều nói: "Liễu đại ca thông minh như thế, bọn ta bội phục sát đất".
Liễu Hùng đắc ý dương dương, còn đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảm giác được mặt đất có chút rung động, càng lúc càng kịch liệt.
Các huynh đệ rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm này, nhìn nhau đột nhiên cùng hét lớn: "Không ổn, quân Tùy tập kích doanh trại!"
Tiếng xèn xẹt vang lên, lều trại của mọi người đột nhiên bị xé rách, vô số trường thương đâm vào, Liễu Hùng vội lăn đi né tránh, có mấy người không kịp né tránh, đã bị trường thương đâm trúng, máu tươi phun ra khắp lều trại.
Lều trại ầm ầm sập xuống, đè lên các phỉ đạo.
Vó sắt ầm ầm, đạp lên lều trại, tiếng kêu thảm thiết thay nhau vang lên.
Liễu Hùng kiệt lực né tránh, may mắn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đợi khi xốc lều trại đi ra, mặt liền biến sắc trắng bệch ra, trước mắt nơi nơi đều là Tùy binh tung hoành, trường thương như rừng, không ngừng chia cắt đạo phỉ muốn ngưng tụ lại, khắp cả núi đều là phỉ đạo chạy trốn.
Quay đầu nhìn về phía đại trại của Vô Thượng vương, chỉ nghĩ nội quân của Vô Thượng vương sẽ xông ra đánh, nhưng không nghĩ đến ở đó đã sớm gió mây tứ khởi, ánh lửa tận trời.
Nội quân của Vô Thượng vương vẫn đều là chủ lực nòng cốt của đạo phỉ, đơn giản là nơi đây có trang bị tốt nhất, nhân thủ ưu tú nhất, nhiều chiến mã nhất, nhưng làm cho Liễu Hùng khó có thểtin chính là, nội quân đã bại trước tiên!
Tùy binh xông qua, ngựa đạp doanh trại, các lều trại đều bị chà đạp, nội quân lại như cỏ xanh ở dưới đá lớn, không có lực phản kháng.
Khi Tùy quân tiến quân đạp bằng quá nửa doanh trại của Vô Thượng vương, Liễu Hùng đã bỏ qua ý nghĩ Vô Thượng vương dụ địch xâm nhập, trước mắt Tùy quân thế đã không thể chống, đạo phỉ có thể làm chỉ còn lại có một chuyện, đó là chạy trốn!
Khi Liễu Hùng suy nghĩ như thế, đạo phỉ cũng thế.
Đạo phỉ tuy đông, nhưng không có tổ chức, không thể chống cự, chạy như điên khắp cả núi, đợi khi Liễu Hùng may mắn chạy trốn thoát, chuẩn bị hướng về chỗ mà lúc trước khuân vác chuyển hàng tới mà trốn, thì không khỏi kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, sơn cốc ở phương xa khói đen tận trời, không trung mơ hồ thấy hỏa tinh bay múa, nơi đó đúng là chỗ tập trung lương thảo của Vô Thượng vương! Chủ doanh của Vô Thượng vương cũng đang bị một đội binh mã đánh cho tan nát.
Cầm đầu đại quân là một tướng trấn tĩnh như núi, trông như thiếp tháp cầm sóc đốc chiến ba quân, rõ ràng chính là Uất Trì Cung.
Nhìn thấy tiền quân thế như chẻ tre công phá doanh trại Vô Thượng vương, Uất Trì Cung ngược lại cau mày, lần này kế bì binh (làm cho binh mệt mỏi) tuy cực kỳ thành công, nhưng Vô Thượng vương dễ dàng bị đánh bại như thế lại làm cho hắn cảm thấy có chút không đúng.
Vô Thượng vương đánh dọc hai bờ Hoàng Hà, tuy bại bởi Trương Tu Đà, nhưng lực lượng là ai cũng không dám xem thường.
Nhưng trước mắt Tùy binh vừa đến là tan rả như băng, thật sự là làm cho Uất Trì Cung không dự kiến tới.
Tùy tướng phụ trách xông vào doanh là đại tướng Đoạn Đạt thủ hạ của Dương Nghĩa Thần, đây là kết quả của Tiêu Bố Y cùng Dương Nghĩa Thần quyết định.
Khi nghĩ như vậy, Uất Trì Cung trong lòng cảm thấy cổ quái, hắn phát hiện Tiêu Bố Y lần này Nam hạ lại như có ẩn giấu gì đó, ít nhất cũng làm cho hắn có cảm giác này, Tiêu Bố Y đối với lần bắt Vô Thượng vương này thực cũng không có tin tưởng quá lớn.
Nhưng Tiêu Bố Y vẫn quyết định xuất binh hiệp trợ Dương Nghĩa Thần tác chiến, hơn nữa còn chuẩn bị kế hoạch cực kỳ cẩn thận.
Uất Trì Cung tọa trấn trung quân, Bùi Hành Quảng dẫn hai ngàn quân tinh duệ từ Thông Tể cừ xuất phát từ phía Tây, ngày đêm hành quân đi đường vòng, xông thẳng vào chỗ tập trung lương thảo của Vô Thượng vương.
Dựa theo kế hoạch của mọi người, Dương Nghĩa Thần thân là chủ soái, tọa trấn trong doanh phòng Vô Thượng vương tập kích, khi tấn công và cùng tấn công, không để cho thủ hạ của Vô Thượng vương có cơ hội lấy hơi, cho dù Vô Thượng vương có năng lực chống cự, Bùi Hành Quảng hỏa thiêu lương thảo của hắn, địch quân không chiến cũng tự bại.
Nhưng vạn vạn lần cũng không có nghĩ đến, không đợi phía Bùi Hành Quảng có tin tức truyền đến, Vô Thượng vương đã chống không được sự tấn công của quân Tùy.
"Uất Trì tướng quân, Đoạn tướng quân nói chủ lực của tặc khấu đang rút lui về hướng nam Lăng Phong cốc.
Người đã dẫn binh truy kích, mong Uất Trì tướng quân đuổi theo sau" Một lính canh đi tới báo tin.
Uất Trì Cung cau mày: "Hãy nói Đoạn tướng quân cẩn thận, coi chừng trúng kế mai phục của quân địch".
Lính canh quay về báo tin, Uất Trì Cung nhìn thấy đại cục đã định, chỉ huy quân lao thẳng tới Lăng Phong cốc, nơi đây là chỗ nhất định tặc binh sẽ lui tới mà về Hồng Trạch hồ.
Trên đường truy kích, lính canh lại báo tin, nói Đoạn Đạt tướng quân đa tạ ý tốt của Uất Trì Cung, chỉ là chiến cơ đã qua, mong Uất Trì tướng quân không cần lo lắng.
Uất Trì Cung trong lòng nghi hoặc, đưa mắt nhìn qua, thấy tặc binh bốn phía chạy trốn, hoàn toàn là thế hội quân, không khỏi cau mày, lẩm bẩm nói: "Tình hình khác thường, nhưng đến tột cùng là thế nào?"
Đại quân nam hạ, khi đuổi tới nửa đường thì sớm có thám tử quay về nói: "Uất Trì tướng quân, Đoạn tướng quân đại thắng trở về, đánh bại đại tướng Hắc Hổ dưới tay Lô Minh Nguyệt, thu được lương thảo vô số".
Uất Trì Cung sửng sờ tại chỗ, hồi lâu mới nói: "Vậy Lô Minh Nguyệt thì sao?"
Thám tử lắc đầu nói: "Hồi tướng quân, Tiêu Đại tướng quân sớm đã phái tinh binh mai phục tại Lăng Phong cốc, tặc binh chui đầu vô lưới, binh mã của Tiêu Đại tướng quân cùng Đoạn tướng quân trước sau giáp công, đã đánh bại tặc phỉ, đại tướng Hắc Hổ dưới tay Lô Minh Nguyệt chết tại trận.
Nhưng không ai biết Vô Thượng vương ở nơi nào".
Thám tử còn chưa nói xong, Truyền lệnh quan đã đuổi tới, "Uất Trì tướng quân, Tiêu Đại tướng quân có lệnh, mời Uất Trì tướng quân thu binh về doanh!"
***
Tại bờ kênh đào Lương quận, thuyền nối đuôi nhau, cờ xí đủ màu liên miên không dứt.
Chỉ là dưới sắc trời âm trầm sắc thái hoa lệ đã thiếu đi rất nhiều màu sắc.
Một Dịch sứ chạy vội đến, đưa lên quân tình phía trước.
Quân tình lập tức đưa tới thuyền rồng, đến trước mặt Dương Quảng.
Quần thần sau khi nghe được quân tình đều hơi chút phấn chấn, Dương Quảng ngồi trên long ỷ, khẽ khép hai mắt, vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt.
Quân tình đơn giản rõ ràng, Vô Thượng vương Hạ Bi đã bị đánh bại, đại tướng Hắc Hổ Xích Báo dưới tay Vô Thượng vương mất mạng, Tiêu Bố Y thông báo cho các quận huyền ven đường truy đuổi điều tra Vô Thượng vương, đã gần đến Hồng Trạch hồ.
Khẽ phất tay, cho những người không quan hệ lui xuống, Dương Quảng đưa mắt đột nhiên hỏi: "Tô Uy đâu?"
Trong điện chỉ còn lại Vũ Văn Thuật, Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ ba người, Dương Quảng đưa mắt nhìn qua, lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Hắn làm hoàng đế mười mấy năm, đại thần bên người càng ngày càng ít, điều này làm cho hắn có cảm giác nói không nên lời.
Đi Giang Nam, đại thần đi theo cũng không ít, nhưng có thể nói chuyện cùng hắn thì cũng chỉ có mấy người này.
Đám người Vũ Văn Thuật cũng đã không khác gì cái bóng của hắn, hắn cũng rời không được mấy cái bóng này, cái bóng bỗng nhiên thiếu đi một, làm cho hắn khó tránh không được tự nhiên.
Làm hoàng đế, bản thân là vì cái gì? Dương Quảng trong lòng lại một lần nữa tự hỏi.
Hắn vì khắp thiên hạ, nhưng vì sao thiên hạ người hiểu hắn càng ngày càng ít, Tiêu Bố Y cũng xem như là người hiểu hắn, đáng tiếc…
Vũ Văn Thuật tiến lên phá tan sự trầm tư của Dương Quảng, "Hồi Thánh Thượng, Tô Uy bởi vì xuất ngôn không tốt, năm đó tại Cao Dương khi tuyển chọn quan viên, đã lén nhận hối lộ, lại cùng Đột Quyết âm thầm cấu kết, vốn là tửtội, nhưng Thánh Thượng khoan hồng đại lượng, đã đem con cháu ba đời xóa tên làm dân, hiện nay đang ở nhà, thực không có đi theo".
Dương Quảng tỉnh ngộ lại, hồi lâu mới nói: "Thì ra là như thế, hắn hiện tại khỏe không?"
Đám người Vũ Văn Thuật nhìn nhau, đều lắc đầu, "Lão thần không biết".
Dương Quảng nụ cười có chút chua sót, tưởng là Tô Uy gặp chuyện gì, lần trước khi hắn ở tại kinh đô, lão gia này luôn nói đạo phỉ nhiều, nhiều tới mức nếu miễn tội hết thì có tấn công Cao Lệ cũng không thành vấn đề.
Dương Quảng ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng mười phần không vui, Tuyên Hoa đã sắp trở lại, để cho nàng thấy đạo phỉ nhiều như vậy, quá nửa sẽ nghĩ đến mình không để ý tới triều chính, điều này làm sao mà được.
Ba người Vũ Văn Thuật, Bùi Uẩn, cùng Ngu Thế Cơ chẳng khác nào con trùng trong bụng của hắn, đã sớm nhìn ra hắn bất mãn, vì thế tìm một quan viên đấm cho Tô Uy một quyển, an bài cho hắn không ít tội danh, Bùi Uẩn lại tra ra một loạt cái sai của Tô Uy, chết mười lần cũng không hết tội, mình cũng không muốn hắn chết, nhưng để hắn bên cạnh thì cũng không ưa gì, vì thế đem Tô Uy tước chức làm dân.
Đám người Vũ Văn Thuật làm không sai, Dương Quảng khi nghĩ như vậy có chút nhíu mày, bản thân cũng không sai, Tô Uy nói đạo phỉ nhiều tuy khó nghe nhưng trong lòng hắn biết đó là sự thật, nói như vậy Tô Uy cũng đúng, một khi mọi người đều không có sai vậy thiên hạ đại loạn là do ai sai?
Chúng thần nhìn thấy vẻ mặt hắn hoảng hốt, đều có chút lo lắng.
Một đường Nam hạ này, Thánh thượng đã giết không ít người, tính cách càng thêm cổ quái bạo lệ, nhưng hắn luôn có chút hoảng hốt khó hiểu thật làm cho người ta bất an.
Vũ Văn Thuật lấy can đảm nói: "Thánh thượng, Lô Minh Nguyệt một khi đã bị đánh bại, không thể tụ chúng làm loạn, theo lão thần đề nghị, nên nam hạ Dương Châu là tốt nhất.
Lương quận địa thế hiểm yếu, nhưng dân cung cấp cũng không đủ, nếu cứ lưu lại, chỉ sợ dân chúng chịu không nổi…"
Dương Quảng gật gật đầu, "Được, truyền lệnh tiếp tục Nam hạ, Trương Tu Đà còn chưa có tin tức sao?"
Vũ Văn Thuật nhẹ giọng nói: "Thánh thượng, Trương tướng quân vẫn dựa theo phân phó của người mà làm việc, hôm nay Tiêu Bố Y một khi đã đến Hồng Trạch hồ.
Thần nghĩ Trương tướng quân chỉ sợ cũng đã đến phụ cận".
Dương Quảng mở hai mắt, nhìn ra phía ngoài điện, lẩm bẩm nói: "Mau lên, chỉ cần Trương tướng quân làm cho ta chuyện này, thiên hạ sẽ an ổn".
Ba quần thần liếc mắt nhìn nhau, khom người nói: "Thánh Thượng thánh minh".
Trong cung điện Phượng thuyền, Tiêu Hoàng hậu đang cùng Tiêu Đại Bằng chuyện trò, chỉ là nói đến chuyện trước đây, lại nhịn không được rơi lệ.
Tiêu Hoàng hậu ít khi mở lòng như thế chỉ là sợ Dương Quảng khởi nghi tâm, mỗi lần gọi Tiêu Đại Bằng đến đều cho cung nhân cung nữ đứng hầu ở một bên.
Hai người đều nói một chút chuyện cũ không liên quan, khi đó Tiêu Hoàng hậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng nhớ không rõ ràng, giờ phút này nàng đang nói chuyện khi còn bé với Tiêu Đại Bằng.
Càng không quan trọng, trong trí nhớ của Tiêu Hoàng hậu ngược lại càng quý giá, ngược lại chuyện Dương Quảng bắc tuần, tây săn, nam du, tuy trong mắt người thường rất là hoành tráng, trong mắt Tiêu Hoàng hậu bất quá chỉ là bình thường.
Tiêu Đại Bằng rất nhiều khi chỉ lẳng lặng lắng nghe, nhìn vẻ mặt