Một đêm này đối với Chu Sán mà nói là cực kỳ dài lâu, bởi vì một khắc từ khi thiết giáp binh tấn công doanh trại, hắn đã bị dày vò như ngồi trên chông.
Một đêm này đối với Chu Sán mà nói, cũng cực kỳ ngắn ngủi, một khắc từ khi hắn trúng tên rơi xuống sông, cuộc đời đã xem như là đi đến đoạn cuối.
Tên nhọn bắn xuyên qua ngực hắn, máu tươi thành vòi, hắn có thể nào mà không chết?
Một khắc khi Chu Sán từ trên ngựa bay bổng lên, rơi vào Hán Giang, các đạo phỉ đều thấy rõ, một khắc khi tướng kia lăng không nhảy lên, như du long trong không trung, quần đạo đều biến sắc.
Chu Sán trong lòng bọn họ là đầu lĩnh, lại là ma quỷ, hắn ăn thịt người, lấy phụ nữ trẻ con làm quân lương dĩ nhiên là tàn nhẫn, nhưng cũng bởi vì tàn nhẫn, mới làm cho chúng sinh sợ hãi, cảm thấy cho dù là ma quỷ bất quá cũng chỉ là như thế, ma quỷ tự nhiên không phải con người có thể địch lại, lúc này mới đi theo.
Nhưng cho dù là nhân vật giống nhau ma quỷ này, cũng chịu không được một kích của thiên thần.
Tướng kia trong không trung như du long, bắn ra một tiễn lực đạo cực giống Trương Tu Đà, cực giống Trương Tu Đà đánh khắp đại giang Nam Bắc, võ công vô địch thủ, trận trượng vô địch thủ kia!
Người này là ai? Người này chính là Tiêu Bố Y? Người này chính là Đại Tùy Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Tiêu Bố Y đã xông pha hai bờ Hoàng Hà, ngăn Đột Quyết, đánh Lịch Sơn Phi, phá Ngõa Cương, chấn nhiếp quần đạo Hoài Bắc kia sao?
Tiêu Bố Y bản thân có lẽ còn không biết, hắn hai năm này đều làm những chuyện mang sắc thái truyền kỳ như vậy, dân chúng thông thương nam bắc truyền miệng, đã sớm truyền đi như thần nhân, uy danh đã không thua gì Trương Tu Đà.
Trận chiến này đuổi Chu Sán cũng không tính là gì, nhưng trong mắt rất nhiều người, một tiễn bắn chết Chu Sán thật sự là hành động của thiên thần.
Các đạo phỉ còn đang kinh nghi bất định, thì Tiêu Bố Y đã rơi xuống lưng ngựa, phóng ngựa nhanh đến bên cầu, lại tung người bay lên, hạ xuống trên cầu, hét lớn một tiếng, trường đao vừa ra đã thu, một chân giẫm mạnh xuống, cầu gỗ đã ầm ầm sập xuống!
Quần đạo trên cầu lớn tiếng kêu thảm thiết, đã theo cầu sập mà nhảy xuống Hán Thủy, đùng đùng nhảy xuống nước, giây lát bị nước Hán Giang bao phủ, trong lúc nhất thời tiếng hô cứu thay nhau vang lên, không dứt bên tai.
Quần đạo bên bờ sông đều hô lên một tiếng, thầm nghĩ má ơi, đây có còn là người không? Nhiều người lên cầu như vậy, cầu gỗ vẫn bình yên vô sự, người này một cước lại đạp sập cả cầu gỗ, kim cương tái sinh bất quá cũng chỉ là như thế.
Mọi người liều mạng bỏ chạy, Tiêu Bố Y cũng không hề truy đuổi, trở người lên ngựa, ngóng nhìn dòng Hán Giang cuồn cuộn, trong ánh mắt vạn phần phức tạp.
Cầu gỗ vốn có chút cũ kỹ, nhưng tuyệt không phải hắn một cước có thể đạp sập.
Bất quá cương đao hắn cầm trong tay sắc bén dị thường, so với yêu đao bình thường lại dài hơn nửa thước, một đao chém xuống, đã chém đứt quá nửa cầu gỗ, hơn nữa hắn cần cù tu luyện Dịch Cân kinh đã lâu, một cước lực lớn khác thường, nên mới có thể đạp gãy cầu gỗ.
Bất quá hắn xuất đao cực nhanh, mọi người chỉ thấy được một cước uy mãnh của hắn, lại xem nhẹ trường đao hắn cầm, đều đang trên đường chạy trốn, trong đầu chỉ lưu lại ấn tượng Tiêu Bố Y như thiên thần giáng thế vậy.
Trường đao của Tiêu Bố Y là do Vô Công Bố đặc chế, bí mật từ thảo nguyên vận chuyển đến.
Sắc bén tuy không thể nói là tuyệt thế bảo đao, nhưng có thể nói là sắc bén hiếm thấy.
Vô Công Bố không hổ là đại tượng, chẳng những chế ra những lưỡi đao sác bén, hơn nữa còn lo lắng đến cả đặc điểm của kỵ binh, đặc biệt làm ra loại mã đao này, múa lên cực kỳ sắc bén lợi hại, cho dù là xuống ngựa tác chiến cũng cảm thấy không tệ.
Tiêu Bố Y vốn có một thanh bảo đao, tại thành Thái Nguyên lấy từ tay Cao Quân Nhã, sau khi bị Trương Tu Đà đuổi giết, bảo đao đã bị gãy, lúc thấy Vô Công Bố chuyển đao tới, nhịn không được lấy một thanh.
Một đêm này đối với hắn mà nói, cũng là phi thường thảm thiết, hắn cùng Từ Thế Tích, Chu Mộ Nho sau khi dò xét tình hình địch quay về, nhận thấy hậu doanh của địch quân trống không, phòng ngự hầu như không có.
Từ Thế Tích rất nhanh chế định sách lược tấn công, rồi lại đợi hai ngày.
Dựa theo quan điểm của Từ Thế Tích mà nói, Chu Sán muốn phá được thành Tương Dương cực kỳ khó khăn, nhưng để cho hắn công thêm mấy ngày, thì đợi cho Tiêu Bố Y tới giả vây, lão bá tánh trong thành Tương Dương sẽ thêm phần cảm kích Tiêu Bố Y.
Hắn đem lực cản lấy được thành Tương Dương giảm xuống thấp nhất.
Nói đến thủ hạ quần đạo của Chu Sán đánh lâu sẽ mỏi mệt, bọn họ sẽ nắm chắc thêm phần thắng lợi.
Từ Thế Tích nói đạo lý cực kỳ rõ ràng, nói cũng thấu triệt, nhưng Chu Mộ Nho không đồng ý, cũng không vui, nhưng hắn vẫn nghe theo ý kiến của Tiêu Bố Y, hắn hy vọng Tiêu Bố Y có thể giống như trước kia, tức khắc đi cứu Tương Dương, nhưng Tiêu Bố Y tôn trọng sự an bài của Từ Thế Tích.
Tiêu Bố Y biết Chu Mộ Nho bất mãn, nhưng lại không thể tránh được.
Hắn sớm đã biết chiến trường lãnh khốc vô tình, tướng quân một khi đã lên chiến trường, không phải ngươi chết, thì ta mất mạng, tuyệt đối không có nhân tình gì có thể nói ở đây.
Từ Thế Tích làm vậy là nghĩ cho Tiêu Bố Y, cũng không phải là trên chiến trường không thể nói nhân tình, nhưng hậu quả trực tiếp nhất chính là lấy tổn thất thảm trọng của thủ hạ ngươi mà trả giá.
Trong loạn thế, bất kỳ nhân tình gì cũng không bì kịp thực lực mà ngươi nắm trong tay.
Tiêu Bố Y cũng muốn sớm đi giải vây Tương Dương, nhưng lại không thể lấy lực lượng tích tụ trong tay dễ dàng đi đánh cuộc.
Hắn hánh sự bí ẩn, đến bây giờ trải qua sự bồi dưỡng huấn luyện của Lý Tĩnh, có thể vận dụng thủ hạ bất quá cũng chỉ hơn ngàn binh sĩ, mấy binh sĩ này là căn bản để hắn sinh tồn trong loạn thế, đương nhiên không thể để dễ dàng hao tổn.
Từ Thế Tích vì Tiêu Bố Y phân tích đại thế thiên hạ, định ra sách lược đoạt Tương Dương, lấy Giang Nam, tiến quân Trung Nguyên.
Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh khi ở cùng nhau, Lý Tĩnh đã sớm phân tích cho hắn thực lực của đạo phỉ trong thiên hạ.
Đạo phỉ tuy động cái là mười mấy vạn quân, nhưng đa phần là lũ ô hợp, đa số là mới buồn lấy cày bừa mà cầm lấy đao thương, người như vậy ngoại trừ có thể gia tăng thanh thế ra, thì chân chính đánh giặc sẽ không chịu nổi một kích.
Tiêu Bố Y trong tay tuy bất quá chỉ mấy ngàn quân, nhưng kỵ binh hơn ngàn, trang bị tinh lương, hợp tại một chỗ, thì đã là một lực lượng kinh người.
Hôm nay Trung Nguyên gió mây tứ khởi, chinh chiến thường xuyên, thông đạo giao dịch với Đột Quyết lại đoạn tuyệt, tìm ngựa tốt, tìm chiến mã cực kỳ không dễ dàng, Tiêu Bố Y có thể có được loại lực lượng này, đã là tiền vốn lớn nhất.
Tiêu Bố Y nếu muốn làm lớn, vô luận thân thế, thực lực, uy vọng đều không thể thiếu, đạo phỉ đa phần là dân chúng xuất thân nông gia, tuy chia phần giang sơn Đại Tùy, cũng chính là muốn tranh thiên hạ, bình tâm mà nói, cho dù Lý Tĩnh cũng không thấy được bọn họ sẽ lấy được thiên hạ.
Thời đại này dù sao cũng quan niệm môn đệ cực nặng, Lịch Sơn Phi, Địch Nhượng, Lý Tử Thông, Đỗ Phục Uy, Chu Sán trong mắt mọi người, xuất thân thấp kém, bất quá chỉ là đạo phỉ mà thôi, không tính là chân mệnh thiên tử gì, lại không được môn phiệt sĩ tộc cao môn ưu ái, bọn họ cho dù đánh đổ Đại Tùy, đưa lên tân chủ, khẳng định cũng phải tìm một người có thể đại biểu cho ích lợi của bọn họ, mấy người chân lấm tay bùn này đương nhiên không phải là đối tượng trong ý của bọn họ.
Nhưng Tiêu Bố Y đối với môn phiệt sĩ tộc cao môn mà nói, cũng là một lựa chọn.
Đầu tiên uy vọng của hắn nhất thời có một không hai, thân phận của hắn lại coi như là quý tộc xuống dốc, hơn nữa Viên Lam âm thầm thao túng cùng tuyên truyền, hắn là họ Tiêu, hậu nhân của Tây Lương, cái này cũng đủ để các môn phiệt sĩ tộc ủng hộ rồi.
Nhưng chỉ có chừng này cũng còn xa mới đủ, hắn phải có thực lực của bản thân, đoạt Tương Dương là nước cờ rất trọng yếu của hắn, không để để thất bại.
Ngóng nhìn dòng Hán Giang chảy cuồn cuộn, Tiêu Bố Y biết mình đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia, hắn có thể để cho đạo phỉ chạy trốn, tuy nói bọn họ ăn thịt người, không chuyện ác nào không làm.
Nhưng hôm nay, vô luận là vì tạo uy vọng hay là vì trừ ác, hắn phải dậm một cước này.
Nước Hán Giang không ngừng chảy xuôi, đạo phỉ trên sống có người bơi được tới bờ sông, có người thì chìm vào trong dòng sông, chìm chìm nổi nổi như tâm tình của Tiêu Bố Y giờ phút này.
Một kỵ sĩ chạy vội đến, chính là Hồ Bưu, hắn vốn vẫn là thủ hạ của Tôn Thiếu Phương.
Hôm nay đi theo Tiêu Bố Y vào sinh ra tử, tuy trầm mặc ít nói, cũng coi như là sinh tử chi giao.
"Tiêu tướng quân, Từ tướng quân mời người đến bàn kế hoạch hành sự, Bùi tướng quân đã cùng Tôn thân vệ theo Đậu Trọng đi lừa mở cửa thành, mong Tiêu tướng quân sớm cùng Từ tướng quân hợp binh một chỗ".
Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát, lên ngựa huy thương đi trước, ba trăm binh sĩ nhìn thấy mệnh lệnh của Tiêu Bố Y, phóng ngựa đi theo phía sau, không nhanh không chậm.
Hồ Bưu tràn đầy vẻ kính ngưỡng nhìn Tiêu Bố Y, không dám nói nhiều một câu.
Tiêu Bố Y đã âm thầm bàn tính kế hoạch với Từ Thế Tích, nhưng vẫn không thể an tâm.
Kế hoạch cho đến bây giờ, mới chỉ là bước đi đầu tiên, đuổi đạo phỉ Chu Sán đi là bước đầu tiên để làm chủ Tương Dương, việc có bắn chết Chu Sán hay không cũng không nằm trong kế hoạch.
Từ Thế Tích chủ công, Tiêu Bố Y tiếp ứng, Bùi Hành Quảng dẫn theo quân sĩ Nghĩa Dương làm kế nghi binh tại phụ cận Hán Thủy.
Đuổi đạo phỉ Chu Sán đi, sau đó bước thứ hai chính là Đậu Trọng đi lừa mở cửa thành, đương nhiên Đậu Trọng cũng không phải là cam tâm tình nguyện.
Bùi Hành Quảng vẫm áp giải Đậu Trọng, không rời một ly, Bùi Hành Quảng cùng Tôn Thiếu Phương, còn có một số hộ vệ võ công cao cường đều ở bên cạnh Đậu Trọng, chỉ chờ nhập thành, hoặc là cho các binh sĩ vào thành, hoặc chớp thời cơ giết Đậu Dật, chiếm thành Tương Dương.
Chỉ cần mở được cửa thành, nội ứng ngoại hợp, thành Tương Dương cũng khó mà thủ được.
Đậu Dật tuy nhân nghĩa, nhưng nhân nghĩa cũng không thể chiếm được chỗ tốt, có đôi khi cũng đồng nghĩa với miếng thịt béo, ai cũng giương mắt với nhân nghĩa này, Chu Sán chảy nước miếng, Từ Thế Tích cũng không ngoại lệ.
Nhưng cái này dù sao cùng với bản tính của Tiêu Bố Y không phù hợp, nhưng trừ Chu Mộ Nho, Bùi Hành Quảng, Tôn Thiếu Phương, Từ Thế Tích, ngay cả Bùi Bội cũng đều đề nghị như thế, Tiêu Bố Y thấy mọi người chờ mong như thế cũng sẽ không phản đối, hắn biết bản thân đã từ từ bị thời đại này đồng hóa.
Đến phụ cận cửa nam thành Tương Dương, chỉ thấy thi cốt tích như núi, nơi nơi đều là cờ gãy ngựa chết, thương gãy đao đoạn, hết sức thê lương.
Từ Thế Tích dẫn binh ở xa xa, nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến đến, thấp giọng nói: "Tiêu lão Đại, trong thành hoan hô nhiệt liệt, đối với viện quân rất là hảo cảm.
Đậu Dật đã mở cửa thành, Thiếu Phương Hành Quảng đều đi theo vào, theo thân thủ của Hành Quảng, hơn nữa lại có thân vệ giúp một tay, có lẽ không xảy ra vấn đề".
Tiêu Bố Y chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài, Từ Thế Tích cũng cười cười, quay đầu nhìn về cửa thành, thầm nghĩ Bùi Bội nói không sai, Tiêu Bố Y có lòng dạ đàn bà, có đôi khi tranh đoạt thiên hạ chính là như thế, người xấu bị giết, người tốt cũng bị giết.
Hắn lúc trước đối với cách làm của Trương Kim Xưng cũng khó chịu, khi nghe nói Đậu Dật có tiếng nhân nghĩa, cũng do dự.
Bất quá hắn vẫn phải theo đại thế mà xuất phát, hiện tại có loại thái độ này, cũng không tính là dễ dàng.
Vốn công phá thành trì cùng được mời vào thành trì có thể chọn một loại, Từ Thế Tích vì ổn thỏa nên vẫn án binh bất động, chuẩn bị đợi Đậu Dật mời vào trong thành.
Từ Thế Tích nói tuy khẳng định, nhưng dù sao cũng không có mười phần nắm chắc, chỉ chăm chú nhìn cửa thành, chỉ chờ đám người Bùi Hành Quảng vạn nhất nói chuyện không ổn, thì sẽ nội ứng ngoại hợp mà mở cửa thành xông vào!
Cái tiếng nhân nghĩa cũng hại chết người, Từ Thế Tích thầm nghĩ.
Về phần Đậu Trọng, Từ Thế Tích cũng không lo lắng hắn lâm trận lật lọng, có những người, trời sinh đã là nhát gan sợ chết, vô luận thế nào cũng không thể thay đổi.
Hành Quảng lúc này đã vào trong thành, đến Quận thủ phủ, một phen quan viên tiền hô hậu ủng, thật ra cũng rất uy phong.
Bất quá tướng lãnh ở đây vẫn là Đậu Trọng, Bùi Hành Quảng chỉ có thể xem như là một tùy tùng.
Từ Thế Tích sau khi tấn công Chu Sán, Bùi Hành Quảng dẫn theo Tôn Thiếu Phương cũng một đám hộ vệ, biểu hiện là hộ tống Đậu Trọng, nhưng cũng là áp giải Đậu Trọng tới gọi mở cửa thành.
Đậu Dật xem ra một chút nghi ngờ cũng không có, dẫn theo một đám quan viên trong thành đi ra nghênh đón, rồi mời thẳng mọi người đến Quận thủ phủ.
Hai bên đường, dân chúng hoan hô nhảy nhót, nhiệt liệt hoan nghênh viện quân đã đến.
Sầu vân thảm vụ mấy ngày trước đã không thấy, mới vừa rồi hoàng long cuồn cuộn, viên quân vừa vào, Chu Sán đã tè ra quần sớm đã truyền miệng trong dân chúng.
Nhưng rốt cuộc viện quân là ai, rất nhiều người cũng không biết, dân chúng có người nhận ra Đậu Trọng, nói đó là huynh đệ của Thái Thú Đậu Dật, quả nhiên tướng môn không có khuyển tử.
Đậu Dật Quận thủ thanh chánh liêm minh, đệ đệ cũng uy vũ hùng tráng, lại không biết Đậu Trọng nhát gan sợ chết, càng không có thanh chánh liêm minh gì, cùng Đậu Dật hoàn toàn không giống một mẹ sinh ra.
Đậu Trọng ưỡn ngực ngẩng đầu, thực giống như anh hùng đón nhận sự hoan hô của dân chúng, nhưng lơ đãng liếc nhìn bản mặt như tấm thép của Bùi Hành Quảng, trong lòng hồi hộp.
Hắn đã mơ hồ đoán được Bùi Hành Quảng muốn làm cái gì, nhưng sự yếu đuối trong đáy lòng làm cho hắn không dám cảnh báo, nói đến mấy ngày hôm trước Bùi Hành Quảng cho hắn uống mấy viên thuốc, nói cái gì là Đoạn trường liệt can đoạt mệnh đan, chỉ nghe tên là đã sợ hãi, càng huống chi là uống vào trong bụng.
Hắn đã nhiều ngày bụng luôn ngâm ngẩm đau, chỉ sợ độc phát thân vong, nên cũng không dám coi thường vọng động.
Đậu Dật trên mặt tràn đầy tươi cười, đợi khi tới Quận thủ phủ, còn chưa nói cái gì, Khổng Thiệu An đã đề nghị: "Quận thủ đại nhân, ta thấy tinh binh mà hiền đệ mang đến còn ở ngoài thành, bọn họ từ xa đến, lao khổ công cao, Quận thủ đại nhân nên mời bọn họ vào trong thành mới đúng".
Đậu Trọng chợt giật mình, thầm hô chớ làm như vậy, đó là dẫn soi vào nhà.
Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành, "Khổng đại nhân nói cực kỳ đúng, mong đại ca mời tinh binh vào thành chiêu đãi thì mới đúng".
Đậu Dật chậm rãi ngồi xuống, mày khẽ cau lại, trầm giọng nói: "Tứ đệ, ngươi và ta đều hiểu rõ nhau, ngươi có bao nhiêu phân lượng ta còn không biết sao.
Còn không biết tinh binh xuất từ nơi nào, thực lực bực này, chỉ sợ cho dù Trương tướng quân tiến đến, thì cũng phải nhường bước".
Đậu Trọng miệng mở ra, ho khan nói: "Đây là, đây là…"
Bùi Hành Quảng nắm chặt nắm tay, cùng Tôn Thiếu Phương liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sát khí trong mắt lẫn nhau.
Đậu Dật này tuy bất quá chỉ là quan văn, cũng không thể dẫn binh, nhưng chỗ tinh minh hiển nhiên so với Đậu Trọng cao hơn nhiều, nếu hắn nhìn ra sơ hở, quyết ý không cho mọi người vào thành, hai người chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, bắt lấy Đậu Dật, bức bách bọn họ mở thành.
Cũng may Đậu Dật xem ra cũng chưa có nghi tâm gì, bên người cũng là quan văn, lại đem các Giáo úy đô đểở ngoài cửa.
Hai người nhắm chừng tình thế, tự phụ võ công, lại nhìn xem nhân thủ trong phòng, cảm thấy có thể bắt Đậu Dật ngay lập tức, cũng không nóng lòng tiên phát chế nhân.
Khổng Thiệu An tràn đầy vẻ kỳ quái nhìn Đậu Trọng, "Đậu đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết tinh binh là ở đâu?"
Hắn bất quá chỉ là đùa một chút, cười đầy thiện ý, quan viên chung quanh cũng cười.
Loạn phỉ đã được dẹp, mọi người nhiều ít cũng đã thả lỏng chút tâm tình, thầm nghĩ vô luận là tinh binh lộ nào, so với Chu Sán cũng tốt hơn nhiều.
Đậu Dật cũng cười nói, "Tứ đệ giọng sao vậy, thật ra ta cũng biết tinh binh là người phương nào!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Đậu Dật ánh mắt cũng đã dừng ở trên người Bùi Hành Quảng, nhẹ giọng nói: "Vị tướng quân này nói vậy là họ Bùi, lệnh tôn là Bùi Nhân Cơ trấn thủ Hổ Lao, thủ Đại Tùy mệnh mạch, hổ phụ vô khuyển tử, Bùi tướng quân cùng Tiêu tướng quân đông chinh phá Ngõa Cương, đánh Vô Thượng vương, uy danh hiển hách, dũng mãnh vô địch, Chu Sán đương nhiên cũng không chịu nổi một kích của hai vị tướng quân".
Đậu Dật thanh âm dừng lại, mọi người đều ngẩn ra, Bùi Hành Quảng thần sắc không thay đổi, chỉ thở ra một hơi.
Trong trí nhớ của hắn, tuyệt đối chưa từng gặp qua Đậu Dật, Đậu Dật nhận ra hắn, nói như vậy thì chuyện đã bại?
Suy nghĩ lại, lại cảm thấy có chút không đúng, Tiêu Bố Y là yếu phạm bị truy nã, nói vậy các quận huyện hai bên bờ Hoài Thủy đều có công văn đồ hình truy nã, nhưng hắn tại quận Nghĩa Dương đã hỏi qua, trên đồ hình truy nã tuyệt đối không có Bùi Hành Quảng hắn, Từ Thế Tích cùng Tiêu Bố Y lúc này mới yên tâm cho hắn vào thành, nhưng Đậu Dật sao có thể nhận ra hắn?
Bùi Hành Quảng thần sắc bất động, Khổng Thiệu An lại cả kinh nói: "Các hạ chính là tướng Bùi Hành Quảng?”
Đậu Dật nở nụ cười, "Bùi tướng quân thi ân không cần báo đáp, quá nửa là cho dù sau khi giải vây cho Tương Dương, chỉ muốn bỏ đi, không lưu lại tính danh, nhưng lão phu một khi đã biết, vậy người quả quyết là đi không được”.
Bùi Hành Quảng cân nhắc lời nói của hắn, trong lòng đề phòng, trên mặt lại cười, "Đậu Quận thủ nhãn lực thật tốt".
Tôn Thiếu Phương nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ chung quanh có mai phục, một khi đã bị vạch trần, vậy bắt Đậu Dật trước rồi nói sau.
Nghe được Bùi Hành Quảng thừa nhận, Đậu Dật có chút ngạc nhiên nói: "Nói như vậy Tiêu tướng quân đang ở ngoài thành?"
Các quan khẽ xao động, hoặc phấn chấn, hoặc kính ngưỡng, hoặc bất an, hoặc nghi ngờ, đủ loại vẻ mặt không ai giống ai.
Đậu Trọng sắc mặt phát khổ, thầm kêu không ổn.
Vì Tiêu Bố Y, cũng là vì bản thân, hắn nhớ rõ công văn truy nã này là do hắn chuyển đến Tương Dương, Tiêu Bố Y mọi chuyện xử lý rất là quỷ bí, ai cũng không biết Tiêu Bố Y vì sao bị tội, đối với chuyện truy nã hắn thì lại càng khó hiểu, nhưng chỉ có thể nghe theo Thánh chỉ.
Bùi Hành Quảng một mực suy nghĩ, nếu là Từ Thế Tích sẽ trả lời như thế nào? Hắn muốn ra tay chế trụ Đậu Dật, nhưng theo thái độ của hắn lại nhìn không ra chút địch ý nào.
"Tiêu tướng quân ở ngoài thành thì sao?" Bùi Hành Quảng rốt cuộc nói.
Đậu Dật than nhẹ một tiếng, "Tiêu tướng quân một khi đã ở ngoài thành, lão phu đương nhiên muốn đích thân đi nghênh đón, chẳng lẽ còn có người sẽ phản đối]"
Các quan đều lắc đầu, bảy mồm tám miệng nói: "Tiêu tướng quân uy danh lan xa, tự mình tước tới cứu viện thành Tương Dương, đương nhiên không ai sẽ phản đối tiếp hắn vào thành".
"Tiêu tướng quân đến đây sao chứ, vậy thì thật tốt quá.
Có Tiêu tướng quân ở đây, đạo phỉ sẽ không dám đến nữa".
Có người thì thầm, thầm nghĩ nghe nói Tiêu Bố Y hình như không hề là tướng quân gì nữa, cùng Thánh Thượng hình như đã không còn như trước.
Bất quá hiện nay giao thông cách trở, đạo phỉ hoành hành, rất nhiều chuyện cũng không thể xác nhận, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.
Đậu Dật kéo tay Bùi Hành Quảng đứng lên, khẽ cười nói: "Một khi đã không ai phản đối, mong Bùi tướng quân dẫn ta đi gặp Tiêu tướng quân, thành Tương Dương nếu có Tiêu tướng quân trấn thủ, dân chúng Tương Dương sẽ không còn gì lo lắng".
Bùi Hành Quảng chậm rãi đứng lên, còn chưa cất bước, một thanh âm cao giọng quát: "Ta phản đối".
Ngay sau tiếng quát là tiếng bước chân thình thịch, một người đứng ở trước phòng, tay án lên chuôi đao, phía sau đi theo mười mấy tên vệ sĩ, đều như hổ rình mồi, vẻ mặt nghiêm trọng.
Các quan đều nhận ra người nọ tên là Thượng Quan Túng, vốn là một Giáo úy ở thành Tương Dương, bình thường đều yên lặng không ai biết đến, không nghĩ đến hôm nay lại dẫn binh ra, không khỏi nhìn nhau thất sắc.
Đậu Dật cau mày, trầm giọng nói: "Thượng Quan Túng, ngươi muốn làm cái gì, không lẽ muốn tạo phản sao?"
Thượng Quan Túng lại cười lạnh nói: "Ta chỉ sợ muốn phản lại là Đậu đại nhân?"
Khổng Thiệu An trách mắng: "Thượng Quan Giáo úy, ngươi sao lại nói như vậy? Tiêu tướng quân uy danh lan xa, hôm nay giải vây cho Tương Dương.
Đậu đại nhân chỉ muốn mời hắn vào thành, chẳng lẽ cái này cũng là tạo phản? Quả thực là chuyện cười trong thiên hạ!"
Các Chủ bộ, Quang tào, Công tào đều quát: "Thượng Quan Túng, mau gọi các vệ binh lui ra.
Ngươi bất quá chỉ là một Giáo úy, lại dám huy đao với Quận thủ, còn ra thể thống gì.
Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?"
Nhưng người này chỉ trách mắng, cũng không dám tiến lên, bọn họ đều là quan văn, phía sau Thượng Quan Túng lại đi theo mười mấy tên vệ binh, cũng làm khó