Trương Tu Đà dẫn hai vạn tinh binh đi ngày đêm, thuận kênh đào mà lên, lặng yên không một tiếng động đã tới Phương Sơn.
Sau khi đến Phương Sơn, Trương Tu Đà cũng không nóng lòng tiến quân, chỉ phái binh chiếm giữ Phương Sơn trước, để ngừa tặc khấu tập kích Lạc Khẩu.
Hắn tuy sốt ruột, nhưng cũng không nóng vội, nhiều năm chinh chiến cho hắn biết, dũng khí có thể cho ngươi mạng sống, nhưng xúc động chỉ có thể cho ngươi cái chết.
Trong giới thảo mãng, có rất nhiều hào kiệt, rất có thể có kỳ nhân dị sĩ ẩn thân trong đó, Trương Tu Đà biết Địch Nhượng, Lý Mật có thể công Kim Đê quan thì đã không thể xem thường, hôm nay tặc binh tụ chúng mười vạn, hắn bất quá chỉ hai vạn tinh binh, tuy nói hoàn toàn không sợ hãi, nhưng cũng phải hành sự chu toàn.
Phương Sơn ở phía nam Yển Sư Hổ Lao, cùng Yển Sư, Hổ Lao tạo thành thế tam giác, mà Lạc Khẩu là ở trong tam giác đó.
Giang Nam là nơi chứa nhiều lương thực, Lạc Khẩu chiếm giữ con đường thông thương lớn nhất, đạo phỉ có thể tụ nhanh như vậy, một yếu tố cũng là do Huỳnh Dương trữ lương thảo sung túc, Trương Tu Đà nghĩ tới đây, đã quyết định lấy ổn cầu thắng, chiếm giữ Lạc Khẩu này, tuyệt đối không thể để cho đạo phỉ đoạt đi.
Thành Huỳnh Dương ở phía đông Phương Sơn Hổ Lao, Phương Sơn, Hổ Lao, cùng thành Huỳnh Dương, lại tạo thành thế tam giác, nghĩ đến đây, Trương Tu Đà tinh thần cũng phấn chấn, thành Hổ Lao tường cao thành dày, địa thế cực kỳ hiểm ác, binh tinh lương đủ, hôm nay có Bùi Nhân Cơ canh gác, làm cho hắn cũng không lo lắng, nếu như lúc này có một nhánh kì binh nữa…
Nghĩ tới đây Trương Tu Đà hai hàng lông mày cau lại, ánh mắt từ phương xa chuyển đến trên người ba người.
La Sĩ Tín, Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim đều im lặng, cũng đưa mắt nhìn về phương xa, bảo trì sự trầm mặc…
Bọn họ rất ít khi trầm mặc như vậy, Trương Tu Đà có chút bùi ngùi, thầm nghĩ ba người này theo mình đánh Đông dẹp Bắc, trung tâm có thừa, nhưng nếu cứ thế mà đánh tiếp, bản thân cũng có chút mệt mỏi, huống chi là bọn hắn.
Mệt mỏi không đến từ thân thể, mà là trong sự bi ai hằn sâu trên khuôn mặt.
Dương Quảng không thay đổi sách lược trị quốc, thì cuộc chiến này nhất định không thể thủ thắng, mà thắng thì đã sao, Trương Tu Đà nghĩ tới đây, thần sắc nhiều ít có chút hoảng hốt…
"Tướng quân, phía trước có thám tử hồi báo" La Sĩ Tín lớn tiếng nói.
Một kỵ sĩ từ xa chạy tới, lập tức phi thân xuống ngựa, lớn tiếng nói: "Trương tướng quân, quân tình ở tiền phương báo lại".
Thám tử trình văn thư lên, Trương Tu Đà mở ra xem, mày chợt nhíu lại, La Sĩ Tín ở một bên hỏi, "Tướng quân, làm sao vậy?"
Trương Tu Đà đem văn thư đưa cho La Sĩ Tín, than nhẹ một tiếng, "Quận Huỳnh Dương đã có ba huyện bị phá, Huỳnh Dương hiện nay trừ bên ngoài thành Huỳnh Dương ra, các quận huyện còn lại đa phần đều bị phá, Huỳnh Dương đã trở thành một tòa cô thành.
Đạo phỉ thậm chí còn lui tới trước Hổ Lao quan.
Chư đạo Hà Nam đa số đã quy phục Ngõa Cương, thanh thế to lớn.
Theo quân tình tiền phương cho biết, thì có Vương Đức Nhân, Bành Hiếu Tài, Mạnh Nhượng dựa lưng mà làm loạn, đạo phỉ hiện nay còn hơn lúc chúng ta xuất phát, thanh thế càng lúc càng lớn, không thể khinh thường".
La Sĩ Tín nghe xong nhíu mày, Vương Đức Nhân, Bành Hiếu Tài cùng Mạnh Nhượng mà Trương Tu Đà đề cập tới đều từng là địch thủ, cũng cầm binh mấy vạn, quấy nhiễu Trung Nguyên.
Ba người hiện nay tuy không phải là nổi, nhưng cũng đều là làm loạn một phương, hôm nay đều nhập vào Ngõa Cương, đích xác là chuyện làm cho người ta đau đầu.
Nhìn thấy Trương Tu Đà lo lắng, La Sĩ Tín an ủi nói: "Tướng quân không nên lo lắng, Huỳnh Dương Hổ Lao hai thành binh tinh lương đủ, chỉ cần chuyên tâm phòng thủ, tặc khấu tuyệt đối không thể làm gì được".
Trương Tu Đà trầm ngâm nói: "Ta lo lắng không phải điểm ấy, mà là đạo phỉ Huỳnh Dương trải rộng, chúng ta ra quân quá nửa là không thể bí ẩn hành sự, chỉ sợ đạo phỉ lần nữa nghe gió mà chạy, không thể trừ tận gốc.
Thúc Bảo, Giảo Kim, các ngươi có kế sách gì không?"
Trước đây thương nghị quân cơ, Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim đều tích cực hưởng ứng, hôm nay quân tình truyền đến, hai người lại có chút yên lặng.
Nghe được Trương Tu Đà hỏi, Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim đi tới, đều lắc đầu, Tần Thúc Bảo nói: "Tướng quân, lần này đạo phỉ thanh thế to lớn, lại vừa chiếm cứ lương thảo ở Huỳnh Dương, lương thảo không lo.
Chúng ta không thể khinh địch, dựa vào Phương Sơn, theo lệ cũ mà xuất kích, tặc binh có thể bại".
Trình Giảo Kim cũng gật đầu, "Tặc binh thế lớn, nhưng binh lực không mạnh, kháng không được tinh binh Đại Tùy trùng kích, ta cũng thấy lấy ổn mà cầu thắng là tốt nhất".
Trương Tu Đà gật đầu, "Thúc Bảo, Giảo Kim, lời các ngươi nói cùng suy nghĩ của ta không mưu mà hợp.
Chỉ là hôm nay tặc binh thế lớn, mũi nhọn không thể xét theo lẽ thường, chánh binh mặc dù tốt, nhưng tổn thất cũng lớn…"
"Vậy tướng quân có cái nhìn thế nào?" Ba người không hẹn mà cùng hỏi.
Trương Tu Đà trầm giọng nói: "Huỳnh Dương, Phương Sơn, Hổ Lao thành thế tam giác, Huỳnh Trạch lại ở sau Huỳnh Dương.
Tặc binh tuy mạnh, nhưng tạm không dám binh động Hổ Lao, chỉ có thể tại phụ cận Huỳnh Dương cướp phá, sớm đánh tan một ngày, dân chúng sớm một ngày thoát cơn nước lửa.
Y theo ta suy nghĩ, nếu như có một người có thể trực tiếp đi tới Hổ Lao, dẫn dẫn hai ngàn tinh binh khinh kỵ (kỵ binh hạng nhẹ) ra khỏi thành, theo Hoàng Hà đi xuống, lấy kì binh bất ngờ chiếm cứ Huỳnh Trạch, cùng chúng ta hình thành thế tiền hậu giáp kích, mạnh mẽ trùng kích phía sau đạo phỉ vây công Huỳnh Dương, địch binh hoảng loạn, nhất định sẽ bại".
Ba người đều gật đầu, nhưng lại đều trầm mặc.
Trương Tu Đà trên mặt khổ ý càng đậm, lẩm bẩm nói: "Chỉ cần một tướng dẫn mấy ngàn tinh binh… Người nào có thể làm được?"
Cả tam đều trầm mặc, Trương Tu Đà cũng trầm mặc xuống.
Gió núi lất phất, có chút lạnh lẽo, đại kỳ hành quân tung bay trong gió, ở trên có một chữ Trương, thoạt nhìn cũng cô đơn vô hạn.
Hai vạn đại quân đóng ở Phương Sơn, bỗng nhiên biến thành yên tĩnh không tiếng động, binh sĩ đóng quân ở xa xa không có nhìn về phía mấy người Trương Tu Đà, mà nhìn về hướng đông bắc có chút thê lương.
Nơi đó, qua bình nguyên, vượt sông, giải khai đạo phỉ trùng trùng ngăn trở, mà tới nơi mà hồn của bọn họ mơ mộng quanh quẩn.
Trương Tu Đà lần này dẫn theo hai vạn tinh binh, cơ hồ đều là tinh binh lúc đầu theo hắn đánh Đông dẹp Bắc.
Các binh sĩ này phần lớn đều là người Tề quận, đi theo Trương Tu Đà nhiều năm, thân kinh bách chiến, cùng sinh cùng tử, cơ hồ trường hợp nào cũng đều đã thấy qua.
Bọn họ không sợ sinh tử tàn sát, trước kia chỉ là vì bảo vệ gia đình vì người thân, nhưng còn bây giờ thì sao, người thân đã cách quá xa.
Trương Tu Đà trầm mặc, ba tướng trầm mặc, các binh sĩ cũng trầm mặc, nhưng tâm tư như nước thủy triều cũng không phải một mình Trương Tu Đà.
Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên sự bi thương, loại tình hình này trước kia hắn cũng đã từng gặp qua.
Lúc trước khi tấn công Vô Thượng vương, tặc binh rất nhiều, Tùy quân hết lương, chống đỡ không được mấy ngày.
Mặc cho tinh binh đúc bằng sắt, nhưng nếu không có lương thảo, cũng tuyệt đối chống đỡ không được mấy ngày.
Trương Tu Đà là danh tướng Đại Tùy, so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng xuất binh nằm ở sự hợp lý, lấy bất ngờ mà thắng.
Hắn lúc ấy nghĩ kế, giả vờ rút lui, rời xa tặc binh đến tấn công, nhưng lại lưu người đi thiêu đốt lương thảo của Vô Thượng vương, tặc binh lương thảo một khi cạn, hiển nhiên sẽ bại, đến lúc đó lại dẫn đại quân phản công, đã thu được toàn thắng.
Nhưng kế sách của hắn tuy tốt, hỏi có ai chịu đi, các tướng lại không người nào nhận.
Sau có Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín rốt cục đứng ra, dẫn tinh binh tập kích, vừa lúc gặp Lý Tĩnh đến, rốt cuộc kích phá được Vô Thượng vương.
Ba tướng đều là người mà hắn cực kỳ tín nhiệm, làm sao mà nghe không ra ý trong lời của hắn, Trương Tu Đà nghĩ tới đây, than nhẹ một tiếng, "Rốt cuộc là người nào…"
Ánh mắt quét tới, Tần Thúc Bảo ánh mắt lẳng đi, La Sĩ Tín gục đầu xuống.
"Nếu như tướng quân không chê lão Trình ra thô mãng, ta có thể đi Hổ Lao xin binh xuất phát" Trình Giảo Kim đột nhiên nói.
Trương Tu Đà vui mừng, nhưng bi thương càng nhiều hơn, hắn không có trách cứ Tần Thúc Bảo cùng La Sĩ Tín, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên sự áy náy đối với bọn họ.
"Giảo Kim trong thô có tinh, có thể đảm nhiệm" Trương Tu Đà phấn chấn tinh thần, "Lão phu cũng nên tự tay viết một phong thư.
Giảo Kim nhanh chóng đi Hổ Lao lãnh binh thuận Hoàng Hà mà xuống, đi đường vòng đến Huỳnh Trạch, nếu như thuận lợi, bốn ngày sau chúng ta tiền hậu giáp kích vây công chư đạo Huỳnh Dương…"
Trương Tu Đà ngồi xuống, trên mặt đất đầu tiên là vẽ lại chi tiết bố trí, rồi quay về lều viết một phong thư giao cho Trình Giảo Kim, mỉm cười nói: "Giảo Kim, ngươi vai gánh trách nhiệm nặng nề, việc này nếu thành, ngươi tất sẽ được ghi công đầu".
Trình Giảo Kim cười rộ lên, "Công lao thật ra không nghĩ tới, chỉ muốn sớm bình phỉ, quay về nhà sớm một chút".
Hắn sau khi nói xong những lời này, xoay người lên ngựa, nhằm hướng bắc chỗ Hổ Lao quan mà phóng đi, Trương Tu Đà im lặng nhìn bóng lưng của hắn, cho đến khi biến mất không thấy.
Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín vẫn đang nhìn Trương Tu Đà, thấy Trương Tu Đà quay đầu lại, lại dời ánh mắt đi.
Trương Tu Đà kỳ quái hỏi, "Các ngươi có việc sao?"
Tần Thúc Bảo lắc đầu, La Sĩ Tín lại hỏi một câu, "Trương tướng quân, cho dù đánh bại Địch Nhượng, Lý Mật Ngõa Cương thì thế nào?"
Trương Tu Đà khẽ giật mình, hình như chưa từng lo lắng qua vấn đề này, một lúc lâu sau mới nói: "Ta mới vừa nói, đạo phỉ chỉ là đạo phỉ, giết chóc cướp phá không gì không làm, chúng ta là binh sĩ Đại Tùy, tất phải bảo vệ sự an bình của dân chúng".
La Sĩ Tín còn muốn nói cái gì, rốt cuộc lại thay đổi đề tài, "Tướng quân, ăn cơm thôi".
Trương Tu Đà gật đầu, truyền lệnh xuống đào bếp nấu cơm, đợi khi cơm chín, Trương Tu Đà lại đi ra trước tuần doanh, nhìn thấy binh sĩ ba người một nhóm, năm người một đám yên lặng ăn cơm, tùy ý tìm một chỗ mà ngồi xổm xuống.
Các binh sĩ nhìn thấy là Trương Tu Đà, đều đứng lên, thấp giọng nói: "Tướng quân…"
Trương Tu Đà phất tay ý bảo các binh sĩ tiếp tục ăn cơm, tiện tay cầm một chén cơm tự mình bới cơm, cầm lấy đôi đũa làm từ nhánh cây, cùng mọi người ăn cơm.
Các binh sĩ nhìn Trương Tu Đà, trong mắt có chứa sự khâm phục cùng tôn kính.
Trương Tu Đà nếu như bỏ chiến giáp trà trộn vào trong bọn họ, thật sự không khác gì lão nông.
Trương Tu Đà uy danh cực kỳ hiển hách, nhưng đối với các binh sĩ thật sự không tệ, cùng mọi người ăn cơm cũng rất là tự nhiên.
Những binh sĩ xem Trương Tu Đà là tướng quân, cũng là bằng hữu, cũng là phụ thân, cũng là huynh đệ cùng sinh cùng tử…
Trương Tu Đà ăn nửa chén cơm, nhìn thấy một binh sĩ còn trẻ bên cạnh chén cơm chỉ là ăn vài miếng, nhẹ giọng hỏi, "Tại sao không ăn cơm?"
Binh sĩ lấy làm kinh hãi, từng ngụm từng ngụm mà lùa cơm, chỉ là do ăn quá mau, cơm bị nghẹn vội cuống quít ho khan, cơm trong miệng phun ra ngoài đất.
Những người khác đều nhìn binh sĩ nọ, không có sợ hãi, nhưng nhiều ít lại có chút tràm mặc.
Trương Tu Đà đi qua, nhẹ nhàng giúp hắn vỗ vỗ sau lưng, binh sĩ được yêu mà sợ, vội buông chén cơm xuống, rốt cuộc ngừng ho, nhưng vẻ mặt đỏ bừng, "Tướng quân…"
Hắn nói nửa chừng, lại đưa đũa đi nhặt những hạt cơm trên mặt đất, rồi đưa từng hạt lên miệng, người khác trong mắt chỉ có sự đồng tình, không có kỳ quái.
Trương Tu Đà cũng đưa đũa gặp một miếng cơm ở trên mặt đất, đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Binh sĩ lại vừa muốn ho, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, lo sợ nói: "Tướng quân, chén cơm này ta đã ăn xong rồi".
Trương Tu Đà cười cười, "Không sao, ngươi tốt lắm, biết lương thực này một miếng cũng không được lãng phí”.
Hắn sau khi nói xong, hai mắt cũng có chút mờ đục, vẻ sầu khổ trên mặt lại lộ ra nụ cười, "Các ngươi cũng tốt lắm".
Các binh sĩ trong mắt cũng là nước mắt lưng tròng mà nhìn nhau, rồi lại nhìn Trương Tu Đà, tràn đầy sự kích động…
Trương Tu Đà chậm rãi đứng lên, gật đầu, xoay người muốn rời đi.
Một binh sĩ đột nhiên kêu lên: "Tướng quân, ta có thể hỏi người một câu được không?"
"Ngươi nói đi" Trương Tu Đà xoay người lại, giống như một người cha nhìn binh sĩ, tràn đầy sự cổ vũ.
"Chúng ta rời quê quán đã lâu, chúng ta lúc nào thì mới quay về?" Binh sĩ được khuyến khích nên có dũng khí, nhìn thấy ánh mắt rất khoan dung của Trương Tu Đà, ngược lại lo lắng nói không nên lời, "Ta… ta… ta rất muốn… về nhà, rất nhớ… người thân".
Hắn nói mấy chữ, đã dùng hết khí lực toàn thân, trong mắt cũng đã có nước mắt.
Binh sĩ ở một bên cũng trầm mặc, có người nhìn Trương Tu Đà, có người nhìn binh sĩ nói chuyện, có người cúi đầu, cũng có người trên mặt lặng yên không một tiếng động mà nước mắt lạnh như băng chảy xuôi xuống.
Bọn họ đi theo Trương Tu Đà, đánh đâu thắng đó, nhưng bọn họ dù sao cũng là người, cũng có cảm tình, cũng nhớ tới cha mẹ không ai lo, cũng nhớ tới thê tử đang chờ đợi, cũng nhớ tới con gái khóc đòi ăn, binh sĩ nói ra chính là tiếng lòng của rất nhiều người nơi đây.
Trương Tu Đà không có trách, chỉ là than nhẹ nói, "Lão phu xin lỗi các người…"
Binh sĩ hoảng sợ, thịch thịch quỳ rạp xuống đất, khấu đầu nói, "Tướng quân, ta không có bất mãn, người không cần xin lỗi chúng ta.
Năm đó nếu không có người khai thương mở lương, dân chúng Tề quận không biết sẽ chết đói bao nhiêu, mạng của chúng ta, mạng