Ngoài thành Huỳnh Dương đạo phỉ như kiến, nhưng thành trì chắc chắn, hơn mười vạn người dù sao cũng không thể đạp lên nhau mà công thành, đánh một thời gian, phần lớn đạo phỉ cũng đã mệt mỏi, thậm chí có người bắt đầu chuẩn bị lùi bước.
Mọi người gây sóng gió, nhưng chính bọn họ cũng không có lòng tin, chân lấm tay bùn có thể lật đổ giang sơn Đại Tùy mà bọn họ vẫn ngửa cổ mà nhìn.
Bọn họ tạo phản đa phần đều là vì bất đắc dĩ, vì sinh tồn, hiện tại tiền tài lương thực đã tới tay, thì đã có ý định thu tay lại.
Trong đạo phỉ có người khiếp đảm, có người bàng hoàng vô kế, có người chỉ nhìn, đương nhiên vẫn còn rất nhiều người nuôi giấc mộng trở thành khai quốc công thần.
Trong đại trướng ngồi chỉ có hai người, Địch Nhượng cùng Lý Mật.
Nhưng đứng lại không ít, có mấy người mấy năm trước là cự đạo xưng bá một phương, đám người Vương Đức Nhân, Bành Hiếu Tài, Mạnh Nhượng đều là tội phạm, thân thủ không kém, đều đứng trước nhất tỏ vẻ tôn kính của mình đối với Ngõa Cương.
Lý Mật ánh mắt lướt qua người mọi người, hơi nhíu mày, hiện tại Ngõa Cương thanh thế lớn mạnh trước đó chưa từng có, nhưng còn xa mới tới bước hắn chờ mong.
Người bên cạnh Địch Nhượng cũng không nhiều lời, trừ Đan Hùng Tín cùng Bỉnh Nguyên Chân ra, còn lại là đám người Vương Nho Tín, Địch Hoằng, Cổ Hùng đều chỉ là nhân vật gân gà, chẳng những không thể được việc, hơn nữa vô cùng có khả năng vào thời điểm mấu chốt lại là hỏng chuyện, đám người này từ khi quân Ngõa Cương chiếm lĩnh các huyện của quận Huỳnh Dương thì từ từ ngóc đầu lên, Địch Hoằng nhát gan tham tài, dựa vào thân phận nguyên lão, chiến đấu thì đi cuối cùng, phân của thì đi trước nhất, đã sớm khiến cho nhiều người bất mãn, Vương Nho Tín cũng thế, vẫn khuyên Địch Nhượng dừng lại khi đã đủ, thu tay về mới là đạo an thân, cái này đối với quân tâm rất bất lợi, nhưng Lý Mật còn phải nhẫn nại, lúc này, đoàn kết đối ngoại mói la quan trọng nhất, nếu như cùng Địch Nhượng bát hòa, đối với đại nghiệp của mình cũng không có bất cứ chỗ tốt nào.
Thủ hạ bản thân có thể làm lớn cũng không tính là nhiều, Vương Bá Đương, Phòng Huyền Tảo, Thái Kiến Đức cũng xem như đã theo hắn lâu, có thể tín nhiệm, nhưng lấy mưu lược thì ít người có tài, về phần đám người Phòng Hiến Bá trước sau về quy hàng, chỉ có thể nói hạng trung đẳng, khó có thể đồng mưu đại kế.
Trước sau về quy phục đạo phỉ, đám người Vương Đức Nhân, Bành Hiếu Tài, Mạnh Nhượng đã xem như không kém, nhưng bọn họ nếu có thể quy phục, đương nhiên nếu nhìn thấy danh tiếng không ổn, đại nạn trước mắt, rất có thể đều tự chạy trốn, trong đạo phỉ duy nhất làm cho Lý Mật có vài phần kính trọng thì chỉ có một mình Vương Quân Khuếch.
Vương Quân Khuếch trước theo Lịch Sơn Phi, sau cùng Trịnh Đức Thao cùng quy thuận Ngõa Cương, Lý Mật thấy Trịnh Đức Thao chỉ nói cái miệng, còn Vương Quân Khuếch mới là có kiến thức có can đảm, văn võ toàn tài, mình sau này nếu xưng bá thiên hạ, người tài giỏi như thế cần phải có nhiều hơn.
Trong đại trướng nhân số tuy nhiều, nhưng đều tĩnh lặng, đều có tâm sự riêng, từ điểm này có thể thấy, những người này bất quá cũng chỉ là đám ô hợp, thanh thế tuy lớn, nhưng không đồng lòng.
Địch Nhượng ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự yên lặng, nhìn mọi người chung quanh, nhiều ít có chút tự đắc, thầm nghĩ nơi này rất nhiều người lúc đầu khởi sự cùng với mình, hôm nay lại đầu phục mình, đương nhiên là không bằng mình, "Chúng công, hôm nay triệu tập các người đến, là muốn thương lượng, thành Huỳnh Dương này có nên tiếp tục đánh hay không".
"Đương nhiên không nên đánh," Địch Hoằng là người đầu tiên nhảy ra, "Thành Huỳnh Dương quá mức khó đánh, thủ hạ của chúng ta tấn công huỳnh dương tổn thất thảm trọng, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Hơn nữa muốn đánh cướp thì cả quận Huỳnh Dương cũng đủ để chúng ta đi cướp đoạt, thật sự không cần phải làm điều này".
Địch Hoằng lên tiếng trước, các đạo phỉ đều gật đầu nói: "Địch Nhị đương gia nói không sai.
Thành Huỳnh Dương này theo ý ta thì không nên đánh nữa".
Vương Nho Tín nói tiếp: "Ta tính cho tới hôm nay thì chúng ta đã tấn công thành Huỳnh Dương khá lâu, Trương Tu Đà tuyệt sẽ không ngồi yên không để ý đến, lúc này hẳn là cũng sẽ nhanh đánh tới…"
Mọi người đang tranh luận, doanh trướng vốn xao động, nhưng khi nghe được ba chữ Trương Tu Đà, trong đại trướng bỗng nhiên yên tĩnh, châm rơi cũng có thể nghe.
Vương Nho Tín nhìn thấy mình nói đạt được hiệu quả như dự tính, dương dương đắc ý, "Nơi này ai có thể chống cự được với Trương Tu Đà, ta thì không thể rồi".
Phòng Huyền Tảo cau mày nói: "Vương công lời ấy ta không dám tán đồng, vi sơn cửu nhận, thất bại trong gang tấc, chúng ta đánh không được thành Huỳnh Dương, thì tất cả những cố gắng trước đó đều uổng phí, chỉ cần phá được thành Huỳnh Dương, mới có thể xác định uy vọng của Ngõa Cương, làm cho Đại Tùy sợ hãi, thành huỳnh dương thành này nếu không phá được, sẽ quan hệ đến tinh thần, trận chiến này nếu tự nhiên rút lui, Ngõa Cương so với trước đây cũng không có gì khác nhau.
Dương Khánh đã sợ hãi, trận chiến này là cơ hội tốt để cho chúng ta rạng danh".
"Nhưng chỉ bằng Phòng Huyền Tảo ngươi là có thể ngăn cản Trương Tu Đà sao?" Địch Hoằng nhảy dựng lên hỏi.
Phòng Huyền Tảo cau mày, Vương Bá Đương cũng cau mày nói: "Địch đương gia, chúng ta đều là lo lắng vì Ngõa Cương…"
"Vương Bá Đương ngươi có thể chống đở được Trương Tu Đà sao?" Địch Hoằng tiếp tục hỏi.
Vương Bá Đương cười lạnh nói: "Trương Tu Đà cũng là người, không phải thần, ta thật ra cũng rất muốn gặp mặt hắn một lần".
Địch Hoằng cười to, chỉ vào mũi Vương Bá Đương nói: "Chỉ bằng ngươi, ngươi cũng xứng…"
Hắn lời còn chưa dứt, ngoài doanh trại đột nhiên có tiếng vó ngựa cấp bách, trực tiếp vọt tới trước trướng.
Một đạo phỉ vọt vào, vóc người khôi ngô, sau lưng cột một thanh cương đao, bất ngờ lại chính là mãnh tướng Thái Kiến Đức thủ hạ của Lý Mật, "Khởi bẩm Bồ Sơn Công, đại quân Trương Tu Đà đã đánh tới…"
Trong doanh trại ầm lên một tiếng, Địch Nhượng bỗng nhiên đứng lên, những người còn lại đã muốn cướp đường chạy ra ngoài doanh trại, Địch Hoằng vọt lên ngựa trước tiên, chạy trốn trước nhất, Lý Mật lại trầm giọng nói: "Mọi người chớ có bối rối".
Mọi người lao ra khỏi doanh trại, phát hiện trước trướng vẫn là gió êm sóng lặng, không khỏi ngượng ngùng, đều quay trở về, Lý Mật trong mắt có vẻ cười cợt, trầm giọng hỏi: "Kiến Đức, Trương Tu Đà hiện tại tới nơi nào?"
"Ta vẫn phụng mệnh theo dõi hành tung Trương Tu Đà, Trương Tu Đà đã vô thanh vô tức hạ trại Phương sơn, lập tức nhanh chóng quay về.
Xem quy mô doanh trướng, thì đại quân chừng hai vạn, ta cảm giác được hắn đang mưu đồ tấn công chúng ta, mong Bồ Sơn Công nahnh chóng có định đoạt" Thái Kiến Đức lớn tiếng nói.
"Phương sơn còn xa, Phương sơn cách nơi này còn xa, chạy trốn còn kịp" Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm.
Bành Hiếu Tài vẫn trầm mặc, giờ phút này đề nghị: "Địch đương gia, Bồ Sơn Công, chúng ta hôm nay thanh thế to lớn, Trương Tu Đà đã đến, Huỳnh Dương đã không còn là chỗ cho chúng ta đứng, không bằng từ Huỳnh Dương rút lui, qua kênh đào đi Ngõa Cương, thủ đường Đông hải, nhắm lên phương nam mới là thượng sách" Mọi người đều gật đầu nói đúng, hôm nay mọi người đã dưỡng thành thói quen, dù sao Trương Tu Đà cũng là người, hắn đánh tới nơi nào, chúng phỉ đạo sẽ trốn hướng ngược lại, Trương Tu Đà nếu lên bắc, vậy bọn họsẽ xuống nam.
Địch Nhượng cũng gật đầu nói: "Kế này rất tốt".
Lý Mật lại quả quyết lắc đầu nói: "Tuyệt không thể trốn, trận chiến này chúng ta phải thắng.
Trương Tu Đà dũng mà không mưu, kiêu mà tàn nhẫn, chư công nếu nghe theo ta phân phó, giữ vững trận chờ đợi, bảo đảm sẽ thành công".
Địch Nhượng lại có chút ý động, Vương Đức Nhân lại lắc đầu, "Bồ Sơn Công lời ấy sai rồi, không phải ta nâng cao chí khí của người khác, diệt uy phong ủa mình, thật sự là dũng mà không mưu tuyệt không thể hình dung Trương Tu Đà.
Năm đó Trương Tu Đà đánh Vương Bạc, công kích Tần Quân Hoằng, Quách Phương Dự, bắt Tả Hiếu Hữu, chiến Lô Minh Nguyệt, lần nào mà không phải là lấy ít thắng nhiều? Xa không nói, đơn độc nói chư vịở đây hôm nay, trừ Bồ Sơn Công chưa cùng Trương Tu Đà giao thủ ra, người nào mà chưa từng nếm mùi thất bại trên tay hắn? Trương Tu Đà lịch kinh mấy trăm trận chiến chưa từng bại, nếu như nói đều là dũng mà không mưu, chúng ta đây chẳng phải mỗi người đều không có đầu óc sao? Trận chiến này không phải là tự hạ thấp bản thân, theo ý ta, rút lui mới là thượng sách, Bồ Sơn Công nếu muốn đánh, bất quá chỉ thêm một lần bại mà thôi".
Mọi người im lặng, Vương Đức Nhân nói không dể nghe, làm cho người ta nhụt chí, nhưng cũng biết là thật tình, Trương Tu Đà mặc dù chiếm cứ binh tinh chi lợi, nhưng vô luận thế nào, mỗi lần mọi người đều dẫn hơn mười vạn người tới đánh, nhưng Trương Tu Đà nhiều thì một hai vạn nhân thủ, ít nhất là năm người, cũng không có lần nào để cho đạo phỉ chiếm được tiện nghi, ba chữ Trương Tu Đà trong lòng quần đạo, đã là một vách núi không thể vượt qua.
Lý Mật bất động thanh sắc, thầm nghĩ Vương Đức Nhân này cũng là người có đầu óc, hắn làm sao không biết Trương Tu Đà lợi hại.
Nhưng chính bởi vì lợi hại, hắn mới nhất định phải đối chiến, chính là bởi vì Trương Tu Đà khó có thể trừ, hắn mới nhất định phải cùng hắn đối lũy.
Một trận này hắn nhất định phải đánh cuộc, hơn nữa phải thắng.
Đánh bại Trương Tu Đà, chiếm lấy Huỳnh Dương, vây khốn Đông Đô, chặt đứt đường về Đông Đô của Dương Quảng, đây mới là ý nghĩ chân chính của việc hắn tấn công quận Huỳnh Dương, nhưng một phen khổ tâm này của hắn ai có thể rõ ràng? Dương Quảng hôm nay tuy đã bắt đầu ngu ngốc, nhưng nếu hắn tọa trấn Đông Đô, binh sĩ Đại Tùy vẫn còn bán mạng cho hắn, mọi thứ hắn tính toán đều sẽ uổng phí, vô luận như thế nào, hắn cũng phải làm cho Dương Quảng chết ở Dương Châu!
"Chư công thật sự đối với Trương Tu Đà vô cùng khiếp đảm, Trương Tu Đà mặc dù dũng mãnh có thừa, nhưng Đại Tùy căn cơ đã đổ, binh sĩ chinh phạt nhiều năm, uể oải hơn xa bình thường.
Binh sĩ Trương Tu Đà lấy Tề quận làm căn cơ, nay chinh phạt quá lâu, khó tránh khỏi nhớ nhung.
Tác chiến nằm ở quân tâm, quân tâm không yên thì làm sao mà thắng? Địch đương gia, lần này nếu không thể thừa dịp tinh thần đang vượng cùng Trương Tu Đà quyết chiến, trại chủ vĩnh viễn sẽ không có ngày xoay người, mong trại chủ suy nghĩ lại.
Trương Tu Đà là người chứ không phải thần, trước đây chúng ta bại bất quá là bởi vì mưu lược không đủ, hôm nay ta có diệu kế để đối phó với Trương Tu Đà, mong trại chủ chớ có rút lui".
"Bồ Sơn Công nói cũng có đạo lý," Địch Nhượng rốt cuộc đã thả lỏng, trầm giọng nói: "Còn không biết Bồ Sơn Công có diệu sách gì?"
“Hắn mà có diệu sách gi, bất quá chỉ là chịu chết mà thôi" Địch Hoằng trào phúng nói.
Lý Mật thầm nghĩ người này được việc thì không đủ, thất bại thì có thừa, nhưng lại vẫn mỉm cười nói: "Vậy Địch Nhị đương gia có dám cùng ta đánh cuộc một trận không?"
"Đánh cuộc gì?" Địch Hoằng nghểng cổ lên.
"Đánh cuộc trận chiến này Trương Tu Đà tất bại!"
Mọi người đều giật mình, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Mật, cảm thấy hắn rất tự tin.
"Ngươi nếu thua?" Địch Hoằng khinh thường hỏi.
"Ta nếu thua, từ nay về sau rời khỏi Ngõa Cương, tất cả thu tài vật hoạch không lấy một xu" Lý Mật nói như chém đinh chặt sắt.
Địch Hoằng chợt động tâm, "Còn ngươi nếu thắng?"
Lý Mật lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là Ngõa Cương như mặt trời giữa trưa, xác định địa vị không thể lay chuyển trong thời loạn thế, Địch đương gia từ đó lưu danh thiên cổ, vạn người kính ngưỡng!"
"Được, ta cùng ngươi đánh cuộc!" Địch Hoằng nuốt nước miếng, trong lòng phấn chấn, thầm nghĩ vụ buôn bán này không lỗ.
Địch Hoằng đã sớm xem Lý Mật không vừa mắt, tuy nói Lý Mật phá Kim Đê quan, dẫn người cướp phá rất là sảng khoái, nhưng lúc này người nào cũng đề cập tới công lao của Bồ Sơn Công, hình như Ngõa Cương đã biến thành của Bồ Sơn Công vậy, điều này làm cho hắn khó tránh khỏi khó chịu, có thể mượn cơ hội này đuổi Lý Mật đi cũng không tệ.
Lý Mật mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Địch Nhượng nói: "Không biết ý của trại chủ như thế nào?"
Địch Nhượng nhìn mọi người, thấy quần đạo vẻ mặt khác nhau, hung ác thầm nghĩ rồi nói: "Lão tử trốn đông trốn tây ũng đã đủ rồi, dù sao cho tới lúc này đã xem như là thu hoạch ngoài ý muốn, có chuyển vận cũng không sao cả, cứ theo như ý của Bồ Sơn Công đi!"
Lý Mật mừng rỡ, "Tốt lắm, mong trại chủ lập Quân lệnh trạng, cấp cho ta toàn quyền dẫn binh, nếu có ai đi ngược lại, tất chém không tha".
Địch Nhượng gật đầu, "Đương nhiên, quân uy là quan trọng nhất, hôm nay ta sẽ cấp cho Bồ Sơn Công toàn bộ trách nhiệm dẫn binh, nếu đi ngược lại, thì có nghĩa là kẻ địch của Ngõa Cương".
Chúng phỉ tuy bán tín bán nghi, nhưng đều khom người nói: "Cẩn tuân Địch đương gia, Bồ Sơn Công phân phó!"
"Trận chiến này muốn thắng không khó, khó là ở chỗ một nhát tấn công là tiêu diệt quần đạo, diệt trừ hậu hoạn!" Trương Tu Đà mày nhíu lại, ngóng nhìn về phía thành Huỳnh Dương, hắn cách nơi đó cũng chỉ mấy chục dặm.
La Sĩ Tín, Tần Thúc Bảo đang ở bên cạnh Trương Tu Đà, cúi đầu nhìn địa đồ Trương Tu Đà vẽ.
Vùng này đối với Trương Tu Đà mà nói, cũng phi thường quen thuộc, núi non sông đều như lòng bàn tay.
"Tặc binh tuy nhiều, nhưng bất quá chỉ là một đám ô hợp, Địch Nhượng không phải là kẻ có tài, Lý Mật tuy không kém, nhưng dù sao chỗ đặt chân chưa ổn, hiệu lệnh không nghiêm, không được quân tâm" Trương Tu Đà trầm giọng nói: "Tặc khấu biết chúng ta đến, chống cự thì ít, chạy trốn thì nhiều, trận chiến này chúng ta phần thắng nắm chắc rất lớn".
La Sĩ Tín trầm mặc, Tần Thúc Bảo đột nhiên nói: "Nhưng tướng quân tuyệt đối không thể khinh thường…"
Trương Tu Đà xoay người, vẻ sầu khổ trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, "Các ngươi đã bao giờ thấy ta khinh thường chưa?"
Tần Thúc Bảo