Phương nam, Động Đình hồ sóng nước dập dềnh, cây rừng xanh biếc một màu, còn ở thảo nguyên đã rơi trận tuyết đầu đông.
Đã không còn thấy cỏ non xanh biêc một màu, thay vào đó chính là tuyết trắng mịt mờ, một mảng trắng xóa.
Bông tuyết bay múa đầy trời, trên đỉnh trướng tuyết đọng trắng xóa, thỉnh thoảng truyền ra những trận cười.
Trời đông giá rét, người thảo nguyên đa phần là ở trong chiên trướng (lều da) để giữấm, ít có ai ra ngoài.
Một phụ nữ đẩy ra chiên trướng đi ra đón bông tuyết, đưa mắt nhìn về phương xa mênh mông một màu trắng bạc.
Bông tuyết bay tán loạn, núi xa cũng chỉ có thể trông thấy hình dáng mơ hồ, gần đây cũng không có mục dân, cô gái chỉ nhìn một lúc, thì mặt đã bị lạnh đỏ rực lên như một quả táo.
Nhưng nàng vẫn không có quay về chiên trướng, chỉ ngóng nhìn về phía núi xa, có vẻ chờ mong.
Chiên trướng lại đi ra một người trẻ tuổi trang phục mục dân thảo nguyên, giậm chân xoa xoa tay nói: "Ta nói thiếu phu nhân, trời lạnh như thế này, bồ câu sẽ không tới đâu".
Cô gái rốt cuộc xoay người, phủi tuyết đọng trên vai, mỉm cười nói: "Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì.
Mạc Phong, nơi này ngươi có quen không?"
Người trẻ tuổi thở ra khí lạnh, "Mới bắt đầu đích xác là không quen, nơi này thật sự rất lạnh, mũi và tai tôi cứ như là đông mất, nhưng hôm nay đã là mùa đông thứ ba rồi, cũng thích ứng một ít".
"Mùa đông thứ ba rồi?" Cô gái lẩm bẩm nói: "Thì ra cuộc sống qua nhanh như vậy".
Cô gái đương nhiên chính là Mông Trần Tuyết, người trẻ tuổi chính là Mạc Phong.
Mạc Phong mặc áo da dê, đội mũ da dê, hai tay thọc vào trong tay áo, trêo áo da dê bôi đầy mỡ, từ mặt này cho thấy, hắn cũng đã chính thức dung nhập vào trong thảo nguyên, không khác gì những người mục dân khác.
Mông Trần Tuyết cũng không có thay đổi bao nhiêu, muốn nói thay đổi chính là, trên trán sự ưu sầu đã bị sự nhớ nhung thật sâu thay thể, thời gian càng lâu, thì sự nhớ nhung chỉ càng thêm đậm…
Mạc Phong nhìn trộm sắc mặt Mông Trần Tuyết, đột nhiên nói: "Thiếu đương gia thật sự không thể nào nói nổi, lâu như vậy sao cũng không đến thảo nguyên một chuyến…"
"Hắn bận rộn mà…" Mông Trần Tuyết giải thích.
Mạc Phong chỉ có thể tiếp tục làm nhân vật phản diện, mấy năm qua, hắn đã quen làm nhân vật phản diện rồi, hắn nếu không oán giận Tiêu Bố Y, hắn cũng cảm thấy không mặt mũi nào nói chuyện trước mặt Đóa Lan.
Nhớ tới Đóa Lan, Mạc Phong khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, nàng đã trở thành vợ hắn.
Hắn ở tại thảo nguyên cũng đã có thể an tâm mà ở, bởi vì cảm giác được nơi này có người thân của hắn.
Nhưng Đóa Lan mỗi lần không cao hứng, đều đề cập tới Tiêu Bố Y, nói hắn không thể như Tiêu Bố Y, đi một cái là lâu như vậy cũng không thèm liếc mắt qua một cái.
Mạc Phong cũng hiểu được tâm tư của nàng, Đóa Lan thấy chỉ là một khoảng nho nhỏ trong chiên trướng mà thôi, trong mắt của nàng, vĩnh viễn không rõ được hành động của Tiêu Bố Y.
Nàng muốn nam nhân bất quá chr cần chăn ngựa đuổi dê là đủ, nàng cho rằng Mông Trần Tuyết quá nửa cũng nghĩ như thế, nàng vì Mông Trần Tuyết mà bất bình.
Mỗi lần Mạc Phong trách cứ Tiêu Bố Y, Mông Trần Tuyết luôn bất giác vì hắn mà giải thích, Mạc Phong nghe được trong tai, không biết là cao hứng hay khổ sở.
"Có bận rộn, cũng phải có giới hạn chứ? Hắn thì tốt rồi, đem chúng ta bỏ mặt ở thảo nguyên, trở thành trường chủ mã trường của hắn.
Cứ nói tới ta đi, nhớ năm đó cũng từng là ngọc thụ lâm phong tiêu sái, ta chỉ cần thích là có vô số người, nhưng cho tới bây giờ, chỉ có thể quanh quẩn bà nương mà thôi, còn có Thiếu phu nhân người…"
Mông Trần Tuyết cười nói: "Ta năng lực có hạn, chỉ có thể làm những cái này, ta nếu thật có bản lãnh, thì đã có thể đi theo bên người hắn, nếu không hắn luôn luôn nguy cơ trùng trùng, đi theo bên cạnh hắn, chỉ có thể thêm trói buộc".
Mạc Phong thở dài, "Nếu nữ nhân trong thiên hạ đều thông tình đạt lý như Thiếu phu nhân, ta cũng không cần phải bận rộn như vậy".
"Xem ngươi nói kìa," Mông Trần Tuyết không nhịn được che miệng cười nói: "Ta sao lại nghe không được tự nhiên như vậy? Hình như Bố Y hắn suốt ngày…"
Mông Trần Tuyết trên mặt đỏửng, muốn nói lại thôi, Mạc Phong gãi gãi đầu, còn muốn nói cái gì nữa, trong chiên trướng đột nhiên truyền đến tiếng khóc to rõ, thanh âm Đóa Lan truyền đến, "Mạc Phong, mau vào, con đái…"
Mạc Phong thở dài, xoay người chui vào trong doanh trướng, lắc đầu nói: "Ta cũng vậy, một khi làm cha, cả ngày cũng bận rộn…"
Mông Trần Tuyết cũng không có theo vào, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, thần sắc có chút hưng phấn.
Bầu trời vốn mịt mờ một màu trắng, xa xa đột nhiên hiện ra một chấm đen.
Điểm đen tới cực nhanh, thoáng qua đã thành lớn, tiếng phần phật vang lên, trên bầu trời hạ xuống một con chim ưng, hai cánh tung bay, quạt lên từng trận tuyết.
Chim ưng hai cánh mở ra, như muốn che cả bầu trời, lông màu xanh nhạt, móng vuốt trắng như ngọc, hạ xuống đứng trên mặt đất, không giận tự uy, giờ phút này chỉ nghiêng nghiền đầu nhìn Mông Trần Tuyết, rung rung lông cánh, tuyết bay không thể tới gần.
Mông Trần Tuyết không có sợ hãi, chỉ có mừng rỡ, tiến lên vuốt đầu chim ưng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thanh, ngươi mang đến cho ta tin tức của Tiêu đại ca sao?"
Chim ưng nhẹ rúc lên, lại rung rung lông cánh, chim ưng này được gọi là Hải Đông Thanh, có hàm nghĩa vạn ưng chi thần, có chút khó tìm.
Điểu tặc Lý Khách Sư tinh thông huấn luyện trăm loại chim, con Hải Đông Thanh này cũng là hao hết thiên tân vạn khổ mới nuôi ra được.
Hải Đông Thanh tính cách cao ngạo, khó thuần phục, con Hải Đông Thanh này là Lý Khách Sư đã nuôi dưỡng huấn luyện nó từ nhỏ, Lý Khách Sư quen thuộc tính chất của chim muôn, hôm nay trời đông giá rét, chim chóc bình thường không thể sử dụng, con Hải Đông Thanh này là Lý Khách Sư chuyên dùng để truyền thông tin vào mùa đông.
Mông Trần Tuyết từ trên chân Tiểu Thanh lấy xuống một cuộn giấy nhỏ, cũng không nóng lòng mở ra xem, mà trở về chiên trướng, sau một lát đem ra một khối thịt bò lớn, dùng sức quẳng vào không trung.
Chim ưng tung cánh bay lên, móng vuốt hai chân giương ra, bắt gọn khối thịt bò, nhẹ rúc lên một tiếng, đã bay vào không trung.
Nó hai chân móng sắc bén, tốc độ bay cực nhanh, thoáng cái đã lẫn về phía chân trời, Mông Trần Tuyết ngơ ngác nhìn nó biến mất không thấy, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thanh à, mày nếu có thể nói chuyện thì tốt biết bao nhiêu, ta có thể hỏi mày vài câu Tiêu đại ca đang làm cái gì.
Nội dung trong tờ giấy này, ta xem không đủ…"
Tuy nói như thế, Mông Trần Tuyết vẫn trở lại trong chiên trướng, nhìn thấy Mạc Phong đang ôm một đứa trẻ, mồ hôi hột đang chảy xuống.
Đứa trẻ không ngừng khóc, Mạc Phong luống cuống tay chân không ngừng giỗ nó, nhưng vẫn không thể làm cho nó nín khóc.
Đóa Lan sầm xuống, lẩm bầm nói: "Con của mình mà cũng giỗ không được sao?"
"Nó không phải là con của ta, nó là cha ta" Mạc Phong bất đắc dĩ nói: "Tổ tông, ngươi ngừng khóc có được hay không?"
Đóa Lan cười khúc khích, Mông Trần Tuyết lại đưa tay ôm lấy, nhẹgiọng vỗ về vài cái, đứa trẻ đã không khóc nữa, Mạc Phong thở dài một tiếng, "Thiếu phu nhân, người làm thế nào vậy?"
"Dùng tấm lòng mà thể hiện sự yêu thương, dùng tấm lòng mà giỗ nó" Mông Trần Tuyết đem đứa trẻ giao vào tay Đóa Lan, nhẹ giọng nói: "Đóa Lan, Mạc Phong thật ra phải làm chuyện khác".
Đóa Lan bĩu môi, "Vậy tha cho chàng đó" Mạc Phong gãi gãi đầu, có chút cảm kích, lẩm bẩm nói: "Lời này sao lại như vậy? Đúng rồi, thiếu đương gia lúc đầu cũng nói với ta như vậy một lần, kết quả là ta bị ngựa đá xuýt chết" Hắn vui vẻ đùa, nhìn thấy cuộn giấy trên tay Mông Trần Tuyết, hưng phấn hỏi, "Có tin đến?"
Mông Trần Tuyết gật đầu, mở ra xem, trong hưng phấn mang theo sự mất mác, "Hắn đã làm chủ Tương Dương, hôm nay đã qua Ba Lăng.
Mạc Phong, Tiêu đại ca thật sự không giống người thường…"
Mạc Phong cố nén sự hưng phấn, chỉ bĩu bĩu môi, "Vậy hắn lúc nào thì thu phục thảo nguyên?"
"Thảo nguyên này vốn là nhà của hắn, sao lại thu phục?" Đóa Lan ở một bên hỏi, "Tiêu Bố Y không nói gì thêm sao?"
Đối với cái tên Tiêu Bố Y này, Đóa Lan thật ra chỉ danh, chứ chưa từng thấy, nên cũng tràn đầy tò mò.
Nhìn thấy Mông Trần Tuyết vẻ mặt buồn bã, Mạc Phong vội vàng chuyển hướng đề tài, "Đóa Lan, gần đây mục trường thế nào?"
"Hoàn hảo, ngựa đang trú đông, xuân sang năm lại có thể xuất ra một lứa nữa".
Mông Trần Tuyết nói: "Hiện tại thế đạo không ổn, Tương Dương cần ngựa, cần chúng ta chuẩn bị, đến lúc đó Viên tiên sinh sẽ phái người chuyển đi".
"Thật ra đến lúc đó Thiếu phu nhân có thể cùng Viên tiên sinh đi Tương Dương, chung quy vẫn tốt hơn là ở tại thảo nguyên" Mạc Phong đột nhiên đề nghị.
Nhìn thấy Mông Trần Tuyết hơi động tâm, Đóa Lan cũng nói: "Đúng đó, Tháp Cách, người trước kia bởi trong tộc có nhiều chuyện, cho nên không thể phân thân, hiện tại trong tộc đã tốt hơn nhiều, người cũng có thể đi Trung Nguyên một chuyến".
Mông Trần Tuyết do dự một hồi lâu, "Sau này hãy nói, hôm nay trời đông giá rét, chung quy vẫn phải chờ tới xuân sang năm mới được".
"Đó chỉ là chuẩn bị đi" Mạc Phong hưng phấn nhảy dựng lên, "Ta lập tức đi thông báo cho Thiếu đương gia".
Mông Trần Tuyết mặt có chút đỏ, "Mạc Phong, đừng náo loạn, được rồi, gần đây mã trường cần để ý, ta nghe Khắc Lệ Ti Tháp Cách nói, gần đây Khả Đôn rất phiền lòng, không có thời gian quan tâm tới chúng ta.
Còn nữa, nghe nói bởi vì chuyện Nhạn Môn quan lần trước, quan hệ của Khả Đôn cùng Khả Hãn rất căng thẳng".
"Có thể không căng thẳng sao" Mạc Phong thở dài một hơi, "Thánh thượng đã đi Dương Châu, thiên hạ đại loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an, Khả Đôn lấy Thánh thượng làm căn cơ, Tùy triều nếu đã rối loạn, thì bà ta lấy cái gì chống lại Khả Hãn? Chưa nói đến chuyện Nhạn Môn quan, thì Khả Hãn vốn đã có cố kỵ nhiều, nhưng vì các bộ lạc vốn bất hòa, nên vẫn đè nén chuyện này.
Ai mà có thể chịu được cho mình mang giày nhỏ, càng huống chi còn mang… cái kia".
"Mạc Phong," Mông Trần Tuyết nhẹ giọng nói: "Những lời này chúng ta nói một chút là được rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng truyền đi".
Mạc Phong tỏ vẻ bất cần nói: "Thiếu phu nhân, chúng ta không nói, không có nghĩa người khác cũng không nói.
Chuyện này chúng ta quản không được, cũng cần gì phải phí tâm tư".
"Ngươi hiểu được gì" Đóa Lan nhẹ giọng nói: "Tháp Cách không phải vì Khả Đôn, mà là Khả Đôn lấy Thiên tử Đại Tùy làm căn cơ, chúng ta nhiều ít cũng lấy Khả Đôn làm căn cơ, Khả Đôn nếu ngã, Khả Hãn quá nửa sẽ làm khó chúng ta.
Huống chi cho dù Khả Đôn không ngã, nếu như Khả Hãn làm khó, chúng ta cũng ăn không tiêu, đắc tội Khả Hãn, chúng ta còn có thểở tại thảo nguyên sao?"
Mạc Phong trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Tháp Cách đang ở đây sao?" Ngoài lều có tiếng hô nhỏ, Mông Trần Tuyết nghe ra là thanh âm của Cổ Luân Đặc, Cổ Luân Đặc phụ trách chiếu cố mã trường, nghe được thanh âm của hắn ẩn chứa sự bất an, Mông Trần Tuyết bước nhanh ra, "Có chuyện gì?"
"Tháp Cách, A Lặc Thản tìm người".
Mông Trần Tuyết ngạc nhiên, "Hắn tìm ta làm cái gì?" A Lặc Thản là thúc phụ của nàng, khi Mông Trần Tuyết chưa quay về, A Lặc Thản vẫn là Tộc trưởng Mông Trần tộc, bất quá Tộc trưởng này ngoại trừ khi dễ người trong tộc ra, đối ngoại cũng không có bản lãnh gì, nên mới làm cho Mông Trần tộc bịức hiếp, phải đến tận những nơi khắc nghiệt để du mục.
Mông Trần Tuyết sau khi quay về, tộc nhân lập nàng làm chủ, bởi vì Tiêu Bố Y cùng Khả Đôn nên uy vọng dần dần tăng lên, mọi chuyện đều do nàng làm chủ.
A Lặc Thản tuy không phục, nhưng cũng không thể tránh được.
Bất quá A Lặc Thản cũng sẽ không bỏ qua quyền lợi, vẫn âm thầm tính kế, Mông Trần Tuyết là người rất thông minh, biết thu lấy thế lực các nơi, lại có KhảĐôn làm hậu thuẫn, nên thủy chung A Lặc Thản vẫn không thể làm gì được.
Lần này tìm đến, cho dù Mạc Phong cũng biết, người này như mèo đêm vào nhà, không có chuyện thì không đến.
Cổ Luân Đặc cau mày nói: "Không rõ lắm, dù sao cũng không có chuyện tốt.
Hắn cũng mời tới trưởng lão trong tộc, hình như sẽ gây bất lợi với người.
Tháp Cách, ta đã âm thầm triệu tập người tới rồi, không sợ hắn làm phản".
Mông Trần Tuyết gật đầu, trầm giọng nói: "Tốt, chúng ta đi xem một chút, hắn lần này rốt cuộc là muốn chơi trò gì!"
Tiêu Bố Y ngồi trong phủ, đối diện là Đổng Cảnh Trân, Tôn Thiếu Phương.
Đổng Cảnh Trân mặc dù mới biết Tiêu Bố Y không lâu, nhưng lại là người biết nắm bắt cơ hội, biểu hiện đối với Tiêu Bố Y đều là tất cung tất kính, trung thành có thừa.
Tiêu Bố Y lúc này cũng thiếu nhân thủ, đối với hắn cũng lớn mật sử dụng, càng làm cho hắn cảm ân báo đáp.
"Tiêu tướng quân, ta cảm thấy người đối với Đường Hữu thật sự quá rộng lượng, theo cái nhìn của ta, không bằng chém hắn, diệt trừ hậu hoạn" Đổng Cảnh Trân thấp giọng nói.
Tôn Thiếu Phương ở một bên nói: "Chẳng lẽ Đường Hữu hiện tại có cử động gì?"
Đổng Cảnh Trân lắc đầu nói: "Cái đó cũng không có, hắn vẫn ở tại Quận thủ phủ, rất quy củ, ta phái người giám thị hắn rất nghiêm ngặt".
Tiêu Bố Y cười nói: "Cảnh Trân cũng là lo lắng cho chúng ta thôi.
Bất quá có đôi khi giết cũng không thể giải quyết vấn đề, chúng ta mới nhập chủ quận Ba Lăng, dân chúng tuy nhảy nhót, nhưng các quan ở Ba Lăng lòng người hoảng sợ, ai cũng cảm thấy bất an.
Đường Hữu nếu chết, khó tránh khỏi làm cho bọn họ bất an, nhẹ thì ly tán, nặng thì gây chấn động, thật sự cái được không bù đắp đủ cái mất.
Lúc này chúng ta nên lấy ổn định lòng dân là việc chính, thu nạp hiền tài, củng cố lòng dân, chờ qua