Giang Sơn Mĩ Sắc

311: Bại Bắc


trước sau


Sáng sớm, chân trời đã có ánh sáng, một màu xanh lạnh lẽo.

Ở trên đời có rất nhiều thứ, nhưng ông trời lại chỉ có một.

Đông Đô sáng sớm cùng Thạch Tử hà sáng sớm cũng không có gì khác biệt.

Nhưng trong khi dân chúng Đông Đô còn ngủ say, thì bên bờ Thạch Tử hà đã tụ tập mấy vạn binh mã, ở phía tây Thạch Tử hà mà triển khai, trường thương như rừng, tinh kỳ như mây, dưới sắc trời xanh nhạt, binh giáp hàn quang phản chiếu nước sông sáng loáng, lóe ra những điểm sáng phản xạ lên trên mặt binh sĩ, mang theo cái lạnh của sáng sớm.

Cỏ xanh thẹn thùng mang theo những giọt châu, hình như vì thương tâm cho nhân gian mà nhỏ lệ.

Thiết kỵ không chút lưu tình đạp qua, cáo thị chiến tranh vĩnh viễn không tin vào nhu tình!
Lũ chim trong rừng bị bừng tỉnh trong giấc ngủ mơ, líu ríu bay lên, lượn quanh không chịu rời đi, gió mây đã khởi, chim chóc cũng có chút bất an, chúng đã xem loài người chém giết nhiều rồi, ít nhiều cũng hiểu biết, dòng nước Thạch Tử hà cũng bị máu đỏ tươi tràn ngập, cỏ xanh mềm mại mới mọc mặc dù bị vó ngựa đạp lên, nhưng thoáng qua lại vùng lên, trưởng thành càng thêm cường tráng.

Chúng nó đã thấy nhiều, nhiều ít đã biết kết quả, nhưng chúng vĩnh viễn không thể hiểu được, những người này chém giết rốt cuộc là vì cái gì?
Các binh sĩ trên mặt đã ít đi sự hưng phấn ban đầu khi rời Đông Đô, đã thêm nhiều sự uể oải không chịu nổi.

Bọn họ hành quân suốt đêm, hiện nay người mệt ngựa thiếu, không nghĩ tới chiến tranh, chỉ thầm nghĩ muốn ngủ một giấc, cho dù không có lều vải hành quân, bọn họ lộ thiên ngủ một giấc cũng tốt, nhưng Tổng quản không cho!
Đoạn Đạt rốt cuộc đã hoàn thành nguyện vọng thứ nhất của bản thân, một đêm hành quân cấp tốc, lấy tốc độ khó có thể tin mà tới Thạch Tử hà, ba vạn đại quân đã đến hai vạn rưỡi hai vạn sáu người! Hắn không chút mệt mỏi, nội tâm tràn ngập sự hưng phấn cùng nóng vội.

Hắn đã thực hiện được một kỳ tích, quyết định thực hiện tiếp một kỳ tích thứ hai.

Thạch Tử hà đông tay hai sườn đều là đất đai bằng phẳng, có thể chứa được cả thiên quân vạn mã, Đoạn Đạt cho binh sĩ qua Lạc Thủy, bày trận ở tây Thạch Tử hà, hơn hai vạn đại quân triển khai, lan tràn khắp mười dặm bờ tây!
Thật là uy phong, thật là hoàng tráng, thật là sát khí, khi Đoạn Đạt nhìn thấy chiến đội mười dặm, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo cùng hưng phấn.

Loại uy thế này, loại tốc độ này, lũ giặc đói khói kia nhìn thấy, còn không bị hù chết tại chỗ sao?
"Tổng quản, có cần an doanh hạ trại không?" Tào Lang tướng đột nhiên hỏi: "Ta cảm thấy trong ổn cầu thắng là tốt nhất".

Đoạn Đạt liếc mắt nhìn Tào Lang tướng, thầm nghĩ người này ở trong cung đi ra, không có trải qua chiến dịch, ngây thơ tới cực điểm.

Hắn vì hành quân cấp tốc, vứt lại tất cả lương thảo vũ khí, làm sao có thể an doanh hạ trại?
Lưu Trường Cung ở một bên nói: "Tổng quản, binh sĩ hành quân suốt đêm, lúc này đã quá đói rồi, mong Tổng quản hạ lệnh cho binh sĩ dùng cơm sáng trước rồi mới tiến quân".

Đoạn Đạt thoáng do dự, thì đã thấy ở khoảng đất bằng phẳng đối diện đột nhiên hiện ra một vùng bóng đen.

Bóng đen chậm rãi mở rộng, đã thành ngàn vạn đạo phỉ đang ùa đến đây.

Đoạn Đạt trong chốc lát đã làm ra một quyết định làm cho hắn hối hận cả đời, lập tức đưa trường thương lên chỉ nói: "Qua sông tử chiến đến cùng, sau khi đánh bại đạo phỉ thì dùng điểm tâm" Sở Bá vương phá Phủ Trầm Chu, tử chiến đến cùng, rồi thành bá nghiệp, Đoạn Đạt hắn cũng bắt chước Sở bá vương qua sông đánh một trận, hắn thậm chí so với Sở bá vương còn cao minh hơn một ít, ít nhất hắn ngay cả nồi cũng không có.

Hành quân Chỉ huy sứ vội vàng nói: "Tổng quản, cấp bách như thế, binh lính đang vừa đói vừa mệt, chỉ sợ không nổi".

Đoạn Đạt tức giận nói: "Binh sĩ không chịu, vậy để ngươi làm Chỉ huy sứ để làm gì? Lệnh đao phủ thủ chuẩn bị, kẻ nào không chịu qua sông đánh phỉ thì chém không tha".

Lưu Trường Cung cũng cau mày nói: "Tổng quản, đạo phỉ tới cực nhanh, binh sĩ chúng ta rất nhiều, qua sông cũng khá lâu, ta chỉ sợ đạo phỉ thừa dịp chúng ta qua sông chưa tề chỉnh mà tập kích, quân ta sẽ đại bại".

Đoạn Đạt cười lạnh nói: "Các ngươi chỉ biết đọc sách cứng nhắc, cũng không biết qua sông chưa tề chỉnh, là chỉ những chỗ nhỏ hẹp.

Chúng ta đưa quân hơn mười dặm qua sông, đạo phỉ bất quá chỉ có một nhúm trước mắt, làm sao có thể chống đở được? Hôm nay chúng ta nhuệ khí lên cao, tuyệt đối không thể để giảm đi, là ứng với một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà thắng, bọn chúng còn chống đỡ không được, thì tập kích cái rắm gì? Mau truyền lệnh, toàn quân qua sông! Sau khi đánh bại đạo phỉ thì ăn cơm, kẻ nào không nghe hiệu lệnh chém!"
Chỉ huy sứ bất đắc dĩ, cờ xí huy động, kèn thổi lên, trong lúc nhất thời tiếng trống ầm ầm, kinh thiên động địa, không khí khẩn trương tràn ngập hai bờ sông Thạch Tử hà.

Tùy quân toàn quân qua sông, kỵ binh đi trước, thương thuẫn thủở giữa, cung tiến thủ đi sau, chọn chỗ nông ở Thạch Tử hà mà qua, trong lúc nhất thời kích khởi bụi nước tung tóe, không biết đã dập đi bao nhiêu hào tình tráng chí!
***
Trong khi đó, Đông Đô sáng sớm vẫn là một mảng yên tĩnh.

Cùng một bầu trời, cảnh sức bất đồng.

Hai người đi dọc phố yên tĩnh, chậm rãi đi vào trong cung, toàn bộ xem ra cũng chưa có vấn đề gì, nhưng đề tài hai người nói lại đúng là chiến cuộc ở Thạch Tử hà.


"Độ hà vị tể, kích kỳ trung lưu (qua sông thì đánh ngay lúc còn đang giữa dòng)" Bùi Minh Thúy lẩm bẩm: "Hiện tại Tùy quân hẳn là đã tới phía tây Thạch Tử hà rồi?"
Nàng trước sau vẫn tịch mịch như vậy, không nhanh không chậm, thậm chí khi nói chúc mừng giọng điệu cũng bình tĩnh không gợn sóng, nàng nói bất quá lại là sự thật.

Tiêu Bố Y một khắc nọ lại cảm khái vạn nghàn.

Một khắc khi Bùi Minh Thúy nói lời chúc mừng, trên mặt cũng không có bất cứ vẻ vui mừng gì.

Trong lòng hắn cũng như thế, hắn cũng biết bản thân thay đổi rất nhiều, so với mã tặc nhiệt huyết trước kia chinh chiến hơn nhiều, máu cũng đã từ từ biến lạnh.

Hắn vì bảo vệ tánh mạng cầu phát triển, có thể không từ thủ đoạn.

Bùi Minh Thúy nói không sai, hắn khi hiến kế cũng đã đoán trước được kết quả, hắn hiện tại đang chờ Tùy quân thất bại.

Hắn ban đầu giữa ngàn quân lực bắt Mạc Cổ Đức, còn có thể vì khô cốt mà trầm ngâm, nhưng hắn hiện tại cũng đã không có tâm tình đi xem lại.

Từ nam đến bắc, lại từ bắc vào nam, hắn tuy không có quay đầu lại, nhưng cũng biết công tích mà hắn có hôm nay, chính là từ khô cốt của binh sĩ mà ra.

Hơn nữa theo mục tiêu của hắn càng cao xa, thì càng nhiều người trước sau mà đầu nhập vào đó.

Dĩ vãng như một cuốn phim xẹt qua trong đầu, Tiêu Bố Y khóe miệng lại lộ ra nụ cười giễu, vì bản thân, cũng là vì cái thiên hạ này.

Nên chúc mừng sao? Hắn cũng không biết, hắn chỉ biết bản thân muốn thôi động lịch sử, nhưng lại bị lịch sử thôi động.

Có lẽ chỉ có tới cuối cùng, khi quay đầu nhìn lại thì mới có định luận?
Nghe được Bùi Minh Thúy lẩm bẩm tự nói, Tiêu Bố Y cau mày nói: "Dựa theo kế hoạch ước định bình thường, đại quân Đoạn Đạt cùng binh lực Bùi Nhân Co là sáng sớm ngày mốt mới có thể hội hợp tại nam Lạc Khẩu Thương, cùng công kích Ngõa Cương?"
Bùi Minh Thúy nhìn về bầu trời ở phương xa, trầm giọng nói: "Đoạn Đạt chí cao tài kém, tham công tham tài, tự cho mình cực cao, không biết bẫy rập trước mắt, chỉ nghĩ công lao to lớn, làm sao chịu cùng người khác chia xẻ? Theo ta dự đoán, hắn quá nửa sẽ vội vàng hành quân đi công Lý Mật, sau đó đoạt chiếm Lạc Khẩu Thương thì hướng tới Việt vương khoa trương.

Chỉ tiếc, hành động của hắn khẳng định đã bị Lý Mật biết, Lý Mật quá nửa đã bày ra bẫy rập, sẽ chờ Đoạn Đạt tiến vào.

Rất nhiều lúc, kế hoạch là tốt, nhưng khiếm khuyết chính là sự chấp hành".

Tiêu Bố Y cau mày nói: "Cô mới vừa nói độ hà vị tể, kích kỳ trung lưu, chẳng lẽ cho rằng Lý Mật sẽở vào lúc Đoạn Đạt qua sông mà xuất kích?"
Bùi Minh Thúy lần này lại suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi lắc đầu, "Hẳn là sẽ không".

"Lý Mật nếu sớm đã có chuẩn bị, sao lại bỏ qua cơ hội thủ thắng ngàn năm một thuở này? Lý Mật vốn cũng không có lòng dạ đàn bà!" Tiêu Bố Y mỉm cười nói.

Bùi Minh Thúy ho khan vài tiếng, "Nếu là hạng như Địch Nhượng Đan Hùng Tín, quá nửa sẽ thừa dịp Tùy binh qua sông mà tấn công, Lý Mật thì không.

Người này cũng là đại tài, lần này không phải cầu đánh lui Tùy quân, mà là cầu toàn thắng! Ta nếu là hắn, tuyệt đối sẽ không lấy đánh bại Tùy quân đến đánh mà thỏa mãn, quá nửa sẽ dụ địch xâm nhập, rồi mới giáng cho Tùy quân một đòn nặng! Cho nên dựa theo ta phỏng đoán, chiến trường chính hẳn là chỗ đất bằng phẳng ở đông Thạch Tử hà, phía tây Hoành Lĩnh mới đúng!"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Lý Mật hẳn là cùng một suy nghĩ giống như cô vậy!"
***
Tùy quân giờ phút này quá nửa kỵ binh đã qua Thạch Tử hà.

Nước sông Thạch tử hà cũng bị đại quân đi vào mà làm cho ngưng đọng, một khắc khi Đoạn Đạt giục ngựa đi vào nước sông, nhìn thấy khung cảnh bao la hùng vĩ, không khỏi có hào tình Phù Kiên năm đó.

Phù Kiên qua sông chận dòng, Đoạn Đạt hắn cũng như thế, nhưng khi hắn kích động đi qua bờ đối diện, lại quên suy nghĩ, Phù Kiên chính là bại trong chiến dịch đó mà không gượng dậy nổi!
Kỵ binh Tùy quân sau khi tới rồi bờ sông bên kia, phân tán hai cánh, nhưng lại chỉ bảo vệ bờ sông, cũng không nóng lòng xuất kích, hộ vệ bộ binh qua sông.

Đoạn Đạt mặc dù chí lớn tài kém, nhưng Phó tướng Thiên tướng chỉ huy tác chiến, vẫn dựa theo quy củ mà làm việc.

Lần này trong các tướng lĩnh xuất chinh mặc dù không người nào có tài năng quân sự kiệt xuất, nhưng cứ theo cách cũ mà làm việc, cũng rất có lực công kích.

Đạo phỉ từ xa rất nhanh tới gần, nhưng lại cũng có thuẫn bài thủ phía trước, trường thương thủở phía sau, cung tiến thủ áp ở hai cánh của trận, hình thành trận thế hình cung mà xông tới.

Vô luận từ trang bị, từ trận hình, từ sự chấp hành mà nói, lực công kích của đạo phỉ cũng đã lên một tầm cao mới.


Đạo phỉ trước đây náo loạn hò hét không có chương pháp, chỉ biết có tiện nghi thì chiếm, có khó khăn thì trốn, có nguy hiểm thì bỏ chạy.

Nhưng hôm nay phong thủy đã đổi, đạo phỉ lực chiến đấu cũng tuyệt đối không thể khinh thường! Càng huống chi bọn họở tại các quận huyện chung quanh, từ trong quan phủ đoạt được binh giáp trang bị cũng không thua gì tinh binh Đại Tùy.

Tùy quân không vội tiến công, yên tĩnh đợi đối phương đến, Đoạn Đạt rốt cuộc cũng đã tới bờ sông bên này, cau mày nói: "Tại sao còn không tấn công?"
Lưu Trường Cung trầm giọng nói: "Tổng quản, xin chờ trong chốc lát, binh lực của chúng ta hơi yếu, chờ sau khi toàn bộ qua sông thì sẽ toàn bộ tập trung xuất kích đánh đạo phỉ!"
"Sợ cái gì?" Đoạn Đạt bất mãn nói: "Lũ chân lấm tay bùn đó đến đây, chẳng lẽ lại để cho ta phải toàn quân ứng đối? Kích trống hạ lệnh xuất binh!"
Lưu Trường Cung bất đắc dĩ, chỉ có thể phân phó Tùy quân xuất kích, lúc này Tùy quân qua sông không tới một nửa, nhưng cũng có hơn vạn người, nghe được tiếng trống, rất nhanh tụ tập đội hình, thành tiểu phương trận đi tới trước.

Dưới hiệu lệnh, tiểu phương trận trong quá trình đi tới nhanh chóng đã hợp thành đại phương trận, từ chậm rãi đến bước nhanh về phía trước, trong quá trình hành quân về phía trước không ngừng có người nhập vào, phương trận biến ảo dần dần lớn lên, rốt cuộc hợp thành một dòng thác mà tiến lên về phía trước.

Kỵ binh ở hai cánh Tùy quân cũng chậm rãi hội tụ, lại ẩn ở tại hai sườn phương trận, vó ngựa rầm rập, không nhanh không chậm.

Tùy quân là kỵ binh bộ binh hỗn hợp, đạo phỉ lại thuần một sắc bộ binh, trống trận đột nhiên kịch liệt vang lên, hai quân không hẹn mà cùng từ bước nhanh chuyển thành chạy nước đại, đối đầu mà đụng vào nhau, hai dòng thác rốt cuộc hội tụ lại một chỗ, dấy lên sóng cuộn tới trời!
Hai quân rất nhanh lâm vào đao thương cận chiến, Tùy quân thắng ở tại trang bị tinh hơn, đạo phỉ lại thắng ở tại nhuệ khí đang lên, hôm nay đối với Tùy quân đã không còn cảm giác sợ hãi, trong lúc nhất thời cuộc chiến khó phân thắng bại.

Binh giáp loảng xoảng, chấn động đất trời, tiếng chém giết truyền ra xa, chấn động cả nước sông sáng ngời.

Mặt trời mới mọc đỏ rực một màu, rải xuống ánh sáng nhu hòa, trên người mỗi người đều có một tầng ánh vàng nhạt, nhưng dưới ánh vàng nhạt đó, mà đỏ sẫm không ngừng tuôn ra, trường thương đâm ra, khảm đao bị gẫy, từng nhóm người gục xuống, máu tươi văng ra bốn phía, vô luận là binh sĩ hay đạo phỉ đều chém giết đỏ cả hai mắt, giẫm lên thi thể của đồng bạn hoặc kẻ địch mà tiến công về phía trước.

Phía tây Thạch Tử hà , rất nhanh đã bị thi thể phủ kín, máu tươi bao trùm.

Tiếng trống càng cấp bách, đạo phỉ ùa tới hết lớp này tới lớp khác càng ngày càng nhiều, có thể nói là khắp cở núi, Tùy quân nhân số cùng đạo phỉ vốn tương đồng, nhưng hành quân suốt đêm vốn đã uể oải không chịu nổi, lại không có ăn cơm, rốt cuộc cũng đã hiện ra thế thiếu đi khí lực.

Lưu Trường Cung thấy tình thế không ổn, lệnh kỳ giơ lên cao, lại một trận tiếng trống cấp bách, kỵ binh ở hai cánh rốt cuộc đã xuất kích!
Tiếng vó ngựa ầm ầm, hai cánh kỵ binh giống như gió lốc sát nhập vào trong quân đạo phỉ, đạo phỉ kiên trì bất quá chỉ chốc lát, rất nhanh hiện ra thế không chống đỡ nổi, sẽ bại mà chạy.

"Lý Mật thật ra còn có nhiều ý tưởng hơn nữa" Bùi Minh Thúy đột nhiên nở nụ cười, "Lý Mật cùng Tiêu huynh không giống nhau, ta nghĩ lần này dụ địch còn có thể là Địch Nhượng lĩnh quân, cũng như là tại Đại Hải tự vậy".

Tiêu Bố Y suy nghĩ một hồi lâu, "Quá nửa là như thế, ta chỉ có thể nói, cô đối với Lý Mật hiểu rõ rất thấu triệt".

Bùi Minh Thúy chậm rãi đi tới, "Hiểu rõ thấu triệt là một chuyện, có thể đánh bại hắn hay không lại là một chuyện khác, ta có thể hiểu rõ hắn, nhưng lại không thể đánh bại hắn.

Địch Nhượng này mặc dù tham tài hảo lợi, bất quá làm người lại luôn khoan dung, lại bởi vì khởi sự rất sớm cho nên rất được được người Ngõa Cương tôn trọng.

Lý Mật mỗi lần xuất binh đều thích dùng nhân mã nguyên ban đầu của Ngõa Cương mà xuất đầu, thứ nhất là tiêu hao thực lực cũ của Ngõa Cương, thứ hai là hắn sau khi Địch Nhượng bại thì dành được thắng lợi, mượn điều này tạo uy vọng.

Nhưng loại thủ pháp quỷ dị này làm sao có thể duy trì được lâu? Qua lại trong đó, ta nghĩ mâu thuẫn càng được kích hóa, Lý

Mật dù sao tu ú chiếm tổ, Ngõa Cương hiện tại còn nhìn không ra, chỉ chờ đến khi thế lực tiến thêm một bước khuếch trương, thì sẽ tranh đoạt đến ngươi chết ta sống! Điều này thật ra là họa ngầm lớn nhất của Ngõa Cương.

Tiêu huynh là người nhân nghĩa, tuyệt đối không chịu dùng loại phương pháp này đối phó với thủ hạ, ta cũng tin là như vậy".

Tiêu Bố Y dừng bước, trầm giọng nói: "Hôm nay nghe Bùi tiểu thư giải thích, có được ích lợi không ít, nhưng đối với cô lại có chút khó hiểu cũng muốn hỏi".

"Huynh cứ nói".

"Vấn đề này ta khi ở tại Tương Dương thật ra đã hỏi qua, bất quá Bùi tiểu thư cũng không có cho ta đáp án.

Ta biết Bùi tiểu thư đối Đại Tùy một lòng trung thành, đối với Thánh thượng cũng như vậy, ta cũng biết cô đối với đạo phỉ Đại Tùy ghét cay ghét đắng, nhưng cô tại sao phải giúp ta.

Cô đương nhiên hẳn là biết, ta tới nơi này cũng không phải là vì Đại Tùy".

Tiêu Bố Y bỗng nhiên lật bài, ánh mắt sáng quắc.


Bùi Minh Thúy mím môi khong nói, một hồi lâu mới nói: "Ta lúc ấy cũng đã nói qua, ta muốn tìm kiếm một cái đáp án, chỉ bằng bản thân ta, tuyệt đối tìm không ra đáp án này".

"Chỉ đơn giản như vậy sao? Chỉ bằng một cái đáp án mà có thể làm cho cô buông tha sự trung thành đối với Thánh thượng?" Lần này Tiêu Bố Y cũng không có chuyển hướng đề tài, "Ta kính trọng cô là bằng hữu của ta, không nghĩ kẻ địch cuối cùng lại chính là cô, nếu sau này nhất định phải gặp nhau ngươi chết ta sống, không bằng hôm nay cứ nói cho rõ ràng".

Hắn nói chân thành, Bùi Minh Thúy ngược lại nở nụ cười, một khắc này, nàng đã khôi phục lại sự thoải mái như trước đây.

Tiêu Bố Y nhìn mà ngẩn ra, phảng phất như gặp lại bộ dáng của Bùi Minh Thúy khi ở tại Mã ấp.

Khi đó Bùi Minh Thúy, tâm trạng hăng hái, cẩn thận tinh tế!
"Ta chỉ tưởng rằng Tiêu huynh đủ tàn nhẫn, thật không ngờ tàn nhẫn vẫn là không đủ.

Thật ra nếu như đến cuối cùng, thật ta cùng với huynh là địch, huynh có giết ta cũng rất là bình thường" Bùi Minh Thúy khóe miệng lưu lại nụ cười, ánh mặt trời dâng lên, rắc muôn vạn đạo ánh sáng.

Vào giờ khắc này, khóe mắt chân mày của nàng thoạt nhìn đều tràn đầy sức sống, "Huynh mới vừa nói sai một câu, ta chỉ đối với Thánh thượng một lòng trung thành, còn đối với Đại Tùy, ta đã sớm không muốn quan tâm.

Hôm nay Đại Tùy mưa gió phiêu diêu, cho dù bực nhân vật như Tiêu huynh đến ngăn cơn sóng dữ, cũng còn không được, huống chi là ta? Bùi Minh Thúy ta tuy cố chấp, nhưng cũng không phải là kẻ không thức thời vụ.

Ta vẫn một mực lo lắng sau Đại Tùy là triều đại nào, cải triêu hoán đại cũng là chuyện rất bình thường, điều này giống như đạo lý vạn vật sinh diệt.

Điều này cũng giống như cây cối trong thiên địa, mục nát, sớm muộn cũng sẽ bị thay đổi, ta đối với điều này cũng không kháng cự.

Ta hiện tại trừ an ủi Thánh thượng ra, đối với chuyện tranh đoạt thiên hạ không có chút hứng thú, dù sao cũng không phải là mỗi người đều có suy nghĩ như Tiêu huynh, đối với huynh cảm thấy nếu thật là một bá chủ mà nói, Tiêu huynh đối với dân chúng trong thiên hạ cũng là một chuyện tốt! Nhưng ta vẫn không xem trọng huynh, huynh biết tại sao không?"
Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Ta không biết".

Bùi Minh Thúy lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng cũng không phải tốt đẹp như một số người tưởng tượng, tiên đế có thể đoạt ngôi vị của ngoại tôn, Thánh thượng có thể đem huynh đệ chém tận giết tuyệt! Dưới hoàng quyền, thân tình cũng không đáng nói, thậm chí không nói gì đến lương tri đạo đức, điều này là vô số.

Lý Mật có thể vì quyền vị đi giết Địch Nhượng, nhưng huynh có thể sao? Huynh đối với bằng hữu tận tình tận nghĩa là chuyện tốt, nhưng đây cũng là nhược điểm lớn nhất của huynh, Thái Bình đạo chỗ nào cũng nhúng tay vào, bọn họ vì tín ngưỡng không chuyện gì mà không làm, nếu sẽ có một ngày, huynh có tin cho dù là bằng hữu cũng sẽ đâm huynh một đao, huynh sẽ làm gì?"
Nói tới đây Bùi Minh Thúy thở dài một tiếng, "Đáp án mà ta tìm kiếm có lẽ có liên quan tới huynh.

Nhưng cùng với bản thân ta cũng có quan hệ rất lớn, ta sau khi tra xong, sẽ không ở lại Đông Đô nữa, sau này phát triển như thế nào, ta lời cũng đã tận, mong Tiêu huynh tự thu xếp!"
Tiêu Bố Y trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Đa tạ".

Bùi Minh Thúy khẽ cười nói, "Không cần khách khí, trời đã sáng, không biết Đoạn Đạt lần này có thể trở về hay không? Ài, Vệt vương thật ra cũng không kém, chỉ tiếc mới chỉ hơn mười tuổi.

Tiêu huynh nếu… hy vọng có thể đối xử tử tế với hắn, ta thay mặt hắn cảm ơn Tiêu huynh trước".

***
Đoạn Đạt giờ phút này không muốn trở về, hắn nội tâm tràn đầy xúc động.

Hai cánh kỵ binh vừa ra, đạo phỉ Ngõa Cương đã như núi băng mà sụp đổ.

Hắn trong đầu cái gì cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến thừa thắng truy kích, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà đoạt lấy Lạc Khẩu Thương.

Đạo phỉ như kiến chạy về phía Hoành Lĩnh.

Đoạn Đạt phân phó Chỉ huy sứ ra lệnh cho Tùy binh đuổi theo không tha.

Hai cánh kỵ binh hợp thành một dòng thác truy kích theo, đáng tiếc bộ binh liều chết chém giết, hành quân suốt đêm, hơn nữa trong bụng quá đói, còn gì còn khí lực? Mới chạy tới vài bước, đã cùng kỵ binh cách rất xa, hô ứng lẫn nhau không tới.

Đoạn Đạt ra lệnh Chỉ huy sứ đi thúc dục, Lưu Trường Cung ở một bên vội vàng khuyên: "Tổng quản, giặc cùng chớ đuổi, chỉ sợ có mai phục" Đoạn Đạt cười lạnh nói: "Mới vừa rồi qua sông ngươi cũng không cho, hiện giờ truy kích ngươi cũng không cho.

Nếu không có mới vừa rồi qua sông, thì làm sao có chuyện Ngõa Cương đại bại, nếu không truy kích, thì sao có thể lấy được Lạc Khẩu Thương? Lưu Trường Cung, ta chỉ sợ ngươi quá mức cẩn thận rồi".

Lưu Trường Cung không nói gì, Đổng Trung tướng lại nói: "Thường nói cũng đúng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, hai tiếng là suy, ba tiếng là kiệt.

Tổng quản nói không sai, lúc này là cơ hội ngàn năm một thuở, không nên bỏ qua".

Đoạn Đạt kiên định tin tưởng, trường thương vung lên, "Đuổi theo, tự tiện lui về phía sau, trảm!"
Hắn chỉ trường thương ra, kỵ binh tiếp tục đuổi theo, bộ binh lại uể oải muốn chết, kéo cặp chân tê dại mà đuổi theo.

Đoạn Đạt mới đuổi theo được vài dặm, chỉ nghe thấy tiếng trống vang lừng, từ phía nam vọt tới một đạo kỵ binh, tướng cầm đầu đúng là Đan Hùng Tín, kỵ binh như gió lốc, thế không thể chống đỡ! Đoạn Đạt kinh hãi, nhìn thấy kỵ binh của đối phương cũng có tới mấy ngàn quân, không khỏi kinh hãi.

Ngay sau đó ở phía bắc cũng nghe tiếng vó ngựa ầm ầm, ở đó lại xông ra mấy ngàn kỵ binh, tướng cầm đầu là Vương Bá Đương! Chỉ thoáng qua, Đoạn Đạt hai mặt đã bị nguy.


Đạo phỉ Ngõa Cương đang thua chạy thấy thế, thì không hề chạy nữa, mà theo thế cùng nhau ùa trở lại.

Kỵ binh của Đoạn Đạt bị quân Ngõa Cương từ ba hướng xông tới, đánh cho tán loạn không tụ được đội hình.

Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương như mãnh hổ xuống núi, chỉ huy kỵ binh lui tới chém giết, chỉ mấy hiệp Tùy binh đã đại loạn.

Đoạn Đạt thấy tình thế không ổn, cũng bất chấp triệu tập Chỉ huy sứ, giục ngựa tìm đường mà chạy trốn.

Lưu Trường Cung, Đổng Trung tướng cũng theo sát mà chạy trốn.

Vương Bá Đương, Đan Hùng Tín đuổi theo không tha, lớn tiếng hô quát: "Ai bắt được Đoạn Đạt, thưởng trăm lượng bạc".

Đạo phỉ hô lên như sấm, lan khắp cả núi.

Đoạn Đạt quay đầu nhìn lại, trong lòng lạnh giá, xem bộ dáng của đạo phỉ, nhân số so với Tùy quân chỉ có nhiều hơn chứ không ít, nói như vậy mới vừa rồi là kế dụ địch của Ngõa Cương?
Nhìn thấy vô số đạo phỉ hướng về phía hắn mà vọt tới, Đoạn Đạt quăng mũ giáp, che mặt mà chạy, Lưu Trường Cung, Đổng Trung tướng cũng đều bắt chước theo.

Kỵ binh chạy ngược về, bộ binh lại mới đuổi tới, bị đội ngũ của mình xông vào, lập tức đại loạn, mà cũng không còn sức chống cự, đều nhằm về hướng tây mà chạy trốn, Ngõa Cương một đoạn đường đuổi giết, đã thu được toàn thắng!
***
Trên một gò núi ở phía tây Thạch Tử hà, có hai người đang đứng, ngóng nhìn về phía chiến trường binh phỉ tung hoành chém giết.

Một người trong đó mặt vuông vắn, đúng là Lý Mật, một người kia chân cẳng đi lại không tiện, đang chống nạng, chính là Phòng Huyền Tảo.

Hai người nhìn quân Tùy cùng quân Ngõa Cương đang chém giết, thần sắc đều bình thản, thấy Đoạn Đạt đại quân lùi bước, Phòng Huyền Tảo khâm phục nói: "Bồ Sơn Công tính toán không bỏ sót, biết Đoạn Đạt nhất định tham công liều lĩnh, lúc này mới thiết lập ba lộ phục binh, bằng vào một trận này xác định địa vị bá chủ Trung Nguyên.

Không biết phía Bùi Nhân Cơ thế nào rồi, có trúng kế của Bồ Sơn Công hay không?"
Lý Mật lại thở nhẹ một hơi, "Bùi Nhân Cơ này mặc dù không phải là đại tài, nhưng cũng phi thường ổn trọng, ta phái người mấy lần khuyên hàng, nhưng lại cự không rời thành, ta chỉ sợ Đoạn Đạt đại bại, tin tức này che giấu không được.

Bùi Nhân Cơ nếu biết Đoạn Đạt bại lui, chắc chắn sẽ lại lui về thủ Hổ Lao, ta đã lệnh cho Trình Giảo Kim, Mạnh Nhượng hai người phục binh dưới thành, nhân cơ hội đoạt thành, lúc này lại không có bất cứ tin tức gì, cũng không có thể thành công hay không".

"Thật ra nếu có Tần Thúc Bảo tương trợ, ta nghĩ lấy Hổ Lao không khó.

Trình Giảo Kim tuy kiêu dũng, nói về dẫn binh tác chiến thì vẫn thua Tần Thúc Bảo!" Phòng Huyền Tảo cau mày nói: "Nhưng Tần Thúc Bảo hắn…"
Lý Mật khoát khoát tay, "Có một số việc gấp không được, thành Hổ Lao chỉ là một tòa cô thành, không đủ gây nên sợ hãi.

Nhưng Tiêu Bố Y tới Đông Đô, thật sự là chuyện làm cho ta dự liệu không tới.

Người này tọa trấn Đông Đô, trở ngại cho đại kế của chúng ta!"
Phòng Huyền Tảo cũng cau mày, "Bồ Sơn Công, người này xảo trá đa đoan, võ công lại phi thường cao minh, nếu không như thế, chúng ta đã phái người lẻn vào Đông Đô ám sát Tiêu Bố Y rồi.

Tiêu Bố Y chết, Giang Nam không đáng lo, nhưng trừ Bồ Sơn Công ra, Ngõa Cương cũng tìm không ra ai có võ công có thể thắng được hắn".

Lý Mật nắm chặt nắm tay, một hồi lâu mới nói: "Ta dứt ra không được, hơn nữa Ngõa Cương mới lập, bản thân ta không thể đi Đông Đô.

Bất quá Huyền Tảo cứ yên tâm, ta đã có biện pháp đối phó hắn".

Phòng Huyền Tảo nhìn thấy Lý Mật cao thâm khó dò, biết hắn nếu đã nói có biện pháp, thì tất có kỳ mưu, cũng không hỏi tới, lại thay đổi đề tài, "Đúng rồi, Bồ Sơn Công, Tổ Quân Ngạn từ Đông Bình quay về, nói Từ Viên Lãng nguyện ý cùng chúng ta giảng hòa, chỉ cần chúng ta không tấn công hai quận Đông Bình, Lang Tà, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, tạm không giao binh!"
Lý Mật gật đầu, " Tổ Quân Ngạn làm việc ta yên tâm, người này mưu kế hơn người, cùng Huyền Tảo là tay trái tay phải của ta.

Đông Bình, Lang Tà không quan hệ đại cục, tạm thời cứ mặc kệ Từ Viên Lãng, lúc này lấy mưu đồ Đông Đô làm trọng!"
***
Đoạn Đạt diệu võ dương oai rời thành Đông Đô thành, thống soái ba vạn binh mã, nhưng khi quay trở về bên người bất quá chỉ có hơn mười người!
Ba vạn tinh binh đều tống táng ở tại Thạch Tử hà, Đoạn Đạt khóc không ra nước mắt.

Lưu Trường Cung, Đổng Trung tướng cũng ở bên cạnh hắn, mặt mày xám xịt không còn chút máu.

Đoạn Đạt tới trước cửa thành Đông Đô, tính toán có nên đi tìm Hoàng Phủ Vô Dật trước để giúp cho mình hay không.

Nhưng còn chưa bước vào thành Đông Đô, đã nghe thấy bên trong thành một tiếng hô quát, đi ra mấy trăm binh sĩ đem bọn họ bao quanh, người cầm đầu là Độc Cô Cơ.

Đoạn Đạt sắc mặt khẽ biến, gượng cười nói: "Độc Cô trung tướng, ngươi làm sao thế? Chẳng lẽ không nhận ra ta sao?"
Độc Cô Cơ trên mặt lạnh lẽo băng sương, lạnh lùng nói: "Ta nếu không nhận ra ngươi, làm sao lại tới bắt ngươi? Đoạn Đạt, tiền phương đã sớm có tin tức hồi báo, nói ngươi thất bại thảm hại, tẫn tang Đại Tùy tinh binh, Hoàng Phủ tướng quân có lệnh, nếu như ngươi trở về thành, thì lập tức bắt ngươi tới gặp Việt vương.

Đoạn Đạt, ngươi chớ có phản kháng, nếu không sẽ giết chết không cần hỏi!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện