Cửa nhà giam lại vang lên, cắt đứt tất cả bí mật.
Khi Lưu Văn Tĩnh từ trong phòng giam đi ra, sắc mặt bình thản như trước, thoạt nhìn bất quá chỉ là một Văn Tĩnh giáo thư tiên sinh.
Hắn làm cho người ta trong ấn tượng vẫn đều là thong dong lãnh đạm, nhưng nhiều ít lại làm cho người ta cân nhắc không ra.
Lưu Văn Tĩnh sau khi đi ra, phân phó ngục tốt nói: "Vương Uy sợ tội tự sát, các ngươi coi ngó thi thể của hắn, không được di chuyển".
Ngục tốt ứng tiếng, trong lòng cũng có chút kỳ quái, thầm nghĩ đã chết thì đã chết rồi, coi ngó thi thể làm cái rắm gì? Bất quá Lưu Văn Tĩnh hôm nay mặc dù không quyền không vị, nhưng cùng Lý Thế Dân giao hảo rất tốt, cũng được Lý Uyên tín nhiệm, một ngục tốt nho nhỏ hiển nhiên là bảo sao nghe vậy.
Lưu Văn Tĩnh đi ra khỏi đại lao, trực tiếp đi tới phủ Lưu thủ.
Lý Uyên đang ở trong phủ đi qua đi lại, bên người có Lý Kiến Thành và Lưu Chánh Hội.
Nhìn thấy Lưu Văn Tĩnh đi vào, gấp giọng hỏi, "Văn Tĩnh, Vương Uy thế nào rồi?"
"Hồi đại nhân, Vương Uy đã sợ tội mà tự sát" Lưu Văn Tĩnh cười nói.
Lý Uyên trầm ngâm một lúc lâu, "Thì ra là như vậy, hắn trước khi chết có nói gì đó không?" Lưu Văn Tĩnh nói Vương Uy tự sát, Lý Uyên lại trả lời một câu như thế, rất hiển nhiên hắn biết Vương Uy cũng không phải là tự sát.
"Hắn nói hắn biết một bí mật" Lưu Văn Tĩnh nở nụ cười.
Lý Uyên thuận miệng hỏi: "Bí mật gì?" Theo hắn thấy, Vương Uy không là đại nhân vật gì, vẫn là không ai biết đến, còn có thể có bí mật gì lớn? Hiện tại bí mật lớn nhất chính là hắn rốt cuộc đã hạ quyết tâm muốn phản, nhưng hôm nay đã không tính là bí mật, hắn hiện tại đã không cần nhẫn nhịn nữa.
Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu đều mắt nhìn chằm chằm, Dương Quảng cũng đã không quản được tới nơi này, hắn thân ở nơi tứ chiến, không vùng lên thì chỉ có thể ngồi mà đợi chết.
Lưu Văn Tĩnh bất động thanh sắc nói: "Hắn nói hắn biết ai là chân mệnh thiên tử".
Lý Uyên đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại cười ha hả nói: "Thật tức cười… thiên tử…" Hắn hiển nhiên không đem những lời này đểở trong lòng, nhưng lại nhớ tới một việc khác, "Đúng rồi, Văn Tĩnh, ngựa của Đột Quyết lúc nào thì đến, chúng ta hiện tại nhu cầu cấp bách về chiến mã, lần này nếu thành công, ngươi sẽ được ghi công đầu".
Lưu Văn Tĩnh trầm ngâm chốc lát, "Căn cứ theo tính toán của ta, hồi âm hẳn là sau ba ngày, ý tứ hoàn toàn dựa theo ý của đại nhân.
Ta nghĩ Thủy Tất Khả Hãn nhất định sẽ đưa binh mã đến giúp người, điều kiện tiên quyết là người phải tự xưng thiên tử, Thủy Tất Khả Hãn chính là ý này, nhắm chừng hiện tại cũng sẽ không thay đổi".
Lý Uyên nhíu mày, lắc đầu nói: "Văn Tĩnh, điều này tuyệt đối không thể.
Ta lần này khởi sự là muốn nâng đỡ Tùy thất, cũng không muốn làm cái gì thiên tử.
Chuyện tự xưng thiên tử tuyệt đối không thể đáp ứng".
Lưu Văn Tĩnh nhìn Lý Uyên một hồi lâu, trong ánh mắt nhiều ít có chút khinh bỉ.
Nhìn thấy Lý Uyên nhìn qua, sắc mặt nghiêm nghị, thở dài nói: "Ta… cũng biết Đường công đối với Tùy thất vẫn một lòng trung thành…"
Nói tới đây, hai người đều trầm mặc một hồi lâu.
Lưu Văn Tĩnh tâm cơ rất sâu, cũng hiểu được Lý Uyên dối trá.
Lý Uyên da mặt thực sự là đủ dày, nhưng cũng có chút nóng lên.
Hắn đương nhiên không phải vì Tùy thất mà không tự xưng thiên tử, đơn giản là hắn bản tính cẩn thận, biết hiện tại khởi sự có thể coi là chưa tới thời cơ làm thiên tử.
Đầu tiên đối với Tùy thần mà nói, hắn nếu xưng thiên tử thì đó chính là phản nghịch, Tùy thất tuy mưa gió tung bay, nhưng dù sao vẫn còn có không ít Tùy thần trung thành.
Hắn xưng thiên tử muốn nhập chủ Quan Trung, dọc theo đường đi lấy thân phận phản loạn, không thể nghi ngờ là khó khăn trùng trùng.
Nhưng điểm quan trọng hơn là, hiện tại thế lực trong thiên hạ hắn thật sự chưa là gì cả, bắc có Lý Mật, nam có Tiêu Bố Y, hắn nếu có dũng khí xưng thiên tử, chỉ sợ hai người sẽ tới tấn công đầu tiên.
Đến lúc đó hắn trở thành nơi bị mũi nhọn chĩa tới, sao có thể đến Quan Trung?
Việc này thật ra trong lòng đều biết rõ ràng, nhưng làm là một chuyện, nói đương nhiên là một chuyện khác.
"Đường công đối với Tùy thất trung thành, nhưng Thủy Tất Khả Hãn đối với Tùy thất lại ghét cay ghét đắng, càng đối với đương kim thiên tử rất là bất mãn.
Hắn nếu biết Đường công là vì nâng đỡ Tùy thất mà ra binh, thì sao có thể phái binh mã đến tương trợ? Nên cũng mong Đường công suy nghĩ lại!"
Lưu Văn Tĩnh nói thật ra cũng là sự thật, Thủy Tất Khả Hãn cùng Dương Quảng luôn luôn "thủy hỏa bất dung", khẳng định sẽ không giúp cho Dương Quảng yên ổn giang sơn.
Lý Uyên nếu đưa ra lá cờ hiệu này, Thủy Tất KhảHãn dưới cơn giận dữ nói không chừng ngược lại còn đến tấn công.
Mặc dù hắn đã có lời hứa, nhưng âm thầm giở trò là khó tránh khỏi.
Lý Uyên cau mày, lắc đầu nói: "Không thể, ta tuyệt không có lòng dạ làm thiên tử.
Nếu như vậy, ta cũng không cần Đột Quyết tương trợ".
Lưu Chánh Hội ở một bên lại nói: "Lý đại nhân, thường có câu, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ta cảm thấy Văn Tĩnh nói cũng có đạo lý, hôm nay là ai cũng cần sự trợ giúp của người Đột Quyết! Binh lực thật ra chỉ xếp hàng thứ, ngựa mới là quan trọng nhất.
Lúc này ngựa cũng không tính là nhiều, đến khi giao binh, mã trường Trung Nguyên quá nửa cung không đủ cầu, ngựa tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta nếu không chiếm được sựủng hộ của Đột Quyết, chỉ sợ hậu kế cũng không đủ sức".
Lý Uyên liếc nhìn Lưu Chánh Hội, thầm nghĩ ta sao lại không biết.
Nhưng hai bên nếu lựa chọn nặng nhẹ, nếu bởi vì chuyện này mà bị Lý Mật, Tiêu Bố Y cùng đến đánh, thì có bao nhiêu ngựa cũng không đủ dùng.
Lý Kiến Thành đứng ở một bên đột nhiên nói: "Cha, con có một chủ ý, không biết có thể thực hiện hay không".
"Kiến Thành mau nói" Lý Uyên trước mắt sáng ngời.
Lý Kiến Thành mỉm cười nói: "Hiện nay Tùy thất tuy có kẻ ngu trung, nhưng cũng có người đối với Thánh thượng bất mãn, chúng ta không bằng tạm thời tôn Thánh thượng là Thái thượng hoàng, lập Tây Kinh Đại vương Dương Hựu là hoàng đế.
Hôm nay đạo phỉ hoành hành, Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu, Lý Quỹ đều làm loạn, như vậy chúng ta có thể phát ra hịch văn đến các quận huyện nói là nâng đỡ Tùy thất, yên ổn thiên hạ, sau đó sửa đổi lại cờ xí, dùng đỏ và trắng, ý nói cũng không giống với Tùy thất, như vậy vừa có thể an ổn nhập Quan Trung, lại có thể lừa gạt người Đột Quyết, không biết ý của cha như thế nào?"
Lưu Chánh Hội thở dài nói: "Đại công tử mưu kế cực diệu" Lưu Văn Tĩnh cũng gật đầu, "Như thế cũng tốt, tốt nhất là có thể cam đoan quân Đột Quyết tạm thời cùng chúng ta hòa thuận ở chung".
Lý Uyên vỗ nhẹ lên vai Lý Kiến Thành, cảm khái nói: "Kiến Thành tuy ít lời, nhưng ra mưu kế lại rất hợp lòng ta.
Chúng ta bưng tai mà trộm chuông, tuy là bất đắc dĩ, nhưng cũng bất đắc dĩ mà sử dụng".
Mọi người mỉm cười, cũng rõ ràng ý tứ của Lý Uyên.
Hắn không phải là trộm vặt trộm chuông, mà là muốn trộm cả thiên hạ!
Bốn người còn đang nghị luận, thì Đoạn Chí Huyền vội vã chạy vào, thấp giọng nói: "Lý đại nhân, Lý Tĩnh đã quay về, hiện đã tới phủ Lưu thủ".
Lý Uyên bị dọa nhảy dựng, "Hắn sao lại trở về nhanh như vậy?"
Lý Kiến Thành cười khổ nói: "Hắn trở về như vậy coi như đã có chút chậm, quân Đột Quyết tấn công nơi này, hắn đương nhiên phải về cứu viện.
Bất quá cha chỉ cho hắn một ngàn nhân mã, chúng ta cũng không phải sợ hắn".
Lưu Văn Tĩnh ở một bên nói: "Nếu chúng ta đã giết Vương Uy, không bằng làm thịt luôn Lý Tĩnh này, để tuyệt hậu hoạn".
Lưu Chánh Hội cũng nói: "Văn Tĩnh công nói không sai, nghĩ Lý Tĩnh cho dù dũng mãnh vô địch, dụng binh như thần.
Tại thành Tấn Dương có thể làm gì? Còn nghe nói Hồng Phất nữ đang mang thai, chúng ta nếu phái người đi bắt Hồng Phất nữ, không sợ hắn không bó tay!"
Mọi người đều biết Lý Tĩnh lợi hại, đều ra kế hiến sách.
Lý Uyên lại khẩn trương hỏi, "Lý Tĩnh dẫn theo bao nhiêu người đến?"
"Lẻ loi một mình" Đoạn Chí Huyền trả lời.
Lý Uyên thở phào một hơi, "Thì ra chỉ có một mình".
"Lưu thủ đại nhân, giờ phút này chính là cơ hội tốt để ta hạ thủ" Lưu Văn Tĩnh ở một bên nói: "Lý Tĩnh vẫn cùng với người bất hòa, nhưng lại là tướng tài, hắn nếu không chịu đầu nhập vào người, sau này quyết là tâm phúc đại họa của Đường công, đã như vậy, không bằng sớm ngày loại bỏ".
Lý Uyên trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Trước gặp mặt hắn cái đã" Lưu Chánh Hội thấp giọng nói: "Ta đi phân phó nhân thủ chuẩn bị?" Hắn muốn dùng thủ pháp đối phó với Vương Uy mà đối phó với Lý Tĩnh.
Lý Uyên khoát tay nói: "Không thể, các ngươi không thể lỗ mãng".
Mọi người nhìn thấy Lý Uyên phi thường trầm ổn, trong lúc nhất thời cũng không rõ được hắn đã có chủ ý gì, bất quá đều đứng ở phủ Lưu thủ, không dám rời đi.
Lý Tĩnh khi đi vào, biếng nhác nhìn xung quanh, hai tay ôm quyền đảo đảo mấy cái xem như thi lễ, "Lưu thủ đại nhân.
Ta nghe nói quân Đột Quyết tập kích thành Tấn Dương, lúc này mới chạy về trợ trận.
không được Lưu thủ đại nhân phân phó trở về thành, cũng mong Lưu thủ đại nhân thứ tội".
Hắn mở miệng là kêu Lưu thủ đại nhân, Lý Uyên trong lúc nhất thời cũng không biết tâm tư của hắn, nhìn thấy hắn cúi đầu lim dim, bộ dáng nhàn tản lười biếng, âm thầm cau mày.
"Cứu binh như cứu hỏa, cũng có thể tòng quyền, Lý đại nhân kịp thời chạy tới, là phúc của dân chúng Tấn Dương, ta sao lại trách?"
Lý Tĩnh đưa mắt nhìn mọi nơi, "Quân Đột Quyết xâm lấn, Lý đại nhân tại nơi này triệu tập thủ hạ, không biết Phó Lưu thủ Vương Uy đại nhân hiện tại ở nơi nào?"
Lý Uyên trong lòng khẽ run, gượng cười nói: "Chuyện này nói đến cũng dài…"
"Vương Uy cấu kết Đột Quyết, muốn lấy thành Tấn Dương, lại bị Lưu thủ đại nhân phát hiện mà giam giữ lại, đây đều là chuyện mới phát sinh hôm qua, nói vậy Lý Phó Lưu thủ cũng không biết" Lưu Văn Tĩnh ở một bên nhẹ giọng nói: "Chuyện này đều có chứng cớ xác thực, ở đây tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.
Vương Uy biết sự tình bại lộ, rút đao chống cự, cuối cùng bị Lý đại nhân phái người bắt giữ, áp giải vào nhà giam.
Sáng sớm hôm nay, mấy ngàn quân Đột Quyết đột nhiên xuất hiện tại chung quanh thành Tấn Dương, đảo qua bên ngoài thành, cũng may Lý đại nhân sớm đã có chuẩn bị, đề phòng nghiêm ngặt, lúc này mới không có để cho bọn chúng đắc thủ.
Đáng tiếc bộ tướng Vương Khang Đạt dẫn binh đuổi theo, không may trúng mai phục của quân Đột Quyết, mất mạng trong tay địch, thật sự làm cho người ta tiếc hận".
Lý Uyên mắt lão rưng rưng, dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, cất tiếng nức nở nói: "Vương tướng quân vi bảo vệ Tấn Dương mà bỏ mạng, là người trung nghĩa, Kiến Thành, ngày mai nhất định phải hậu táng cho tốt".
Lý Kiến Thành ứng tiếng, tất cả mọi người sắc mặt đều bi thống.
Lý Tĩnh lại mỉm cười nói: "Đại trượng phu giết địch vì nước, cái chết cũng là chuyện thường, chúng ta hẳn là nên vì hắn mà cao hứng mới đúng, cần gì phải bắt chước kiểu cách của nữ nhi?"
Lý Kiến Thành quay đầu đi, Lưu Chánh Hội lại than thở nói: "Phó Lưu thủ nói rất đúng!"
Lý Tĩnh cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Vậy Vương Uy đại nhân nói vậy giờ phút này còn đang ở trong lao ngục?"
Lưu Văn Tĩnh gật đầu, "Đích xác là như thế, không biết Phó Lưu thủở đâu có thể đi thẩm vấn không?"
Lý Tĩnh gật đầu nói: "Ta đang có ý này, không biết có thể đi hỏi một chút hay không.
Ta cảm thấy Vương Uy này không xấu, sao có thể làm ra được chuyện táng tận thiên lương như thế?"
Lưu Văn Tĩnh sắc mặt vẫn như thường, "Vậy ty chức đưa Phó Lưu thủ đại nhân đi trước" Hắn vừa nói mới dứt lời, thì đã có vệ binh vội vã chạy tới nói: "Không hay rồi, Lưu thủ đại nhân, Vương Uy biết sự tình bại lộ, đã sợ tội mà tự sát".
Lý Uyên sắc mặt đại biến, "Sao lại có loại chuyện này, nhanh đưa ta đi xem một chút" Quay đầu nhìn về phía Lý Tĩnh, "Phó Lưu thủ, không biết người…"
"Ta đương nhiên cũng muốn đi xem" Lý Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Phó Lưu thủ sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?"
Mọi người đi tới phòng giam, Lưu Chánh Hội mặc dù không được Lý Uyên cho phép, cũng đã âm thầm phân phó xuống, để cho binh sĩ chuẩn bị.
Lý Tĩnh nhìn thấy thi thể Vương Uy, thấy hắn hai mắt trợn tròn, khóe miệng trào máu tươi đã thành màu tím, một tay vẫn bóp ở trên cổ.
Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, trong lao ngục quỷ khí âm u, theo tình hình ở đây cho thấy, Vương Uy chính là tự mình bóp chết mình.
Lý Tĩnh nhìn thấy thi thể Vương Uy, khẽ thở dài, "Lý đại nhân, người cảm thấy Vương Uy là chết như thế nào?"
Lý Uyên cau mày nói: "Từ tình hình bên ngoài cho thấy, hẳn là tự mình bóp chết mình!"
Lý Tĩnh khẽ cười nói, "Tự mình mà có dũng khí bóp chết mình, vậy sao lại không có dũng khí sống sót? Ta đã thấy người chết rất nhiều, nhưng mà người có thể có dũng khí cùng năng lực tự bóp chết mình, Vương Uy này thật ra là người đầu tiên.
Thử hỏi bóp lấy cổ họng, tuy hơi thở ngưng lại, nhưng dần dần lực đạo nhỏ đi, nhiều nhất là làm cho hôn mê, sao có thể tự bóp chết mình cho được?"
Lý Uyên cười khổ nói: "Lão phu vô năng, còn không biết người chết còn có nhiều môn đạo như vậy, vậy không biết Phó Lưu thủ có cái nhìn ra sao?"
Lý Tĩnh nhẹ giọng nói: "Ta chỉ sợ hắn bị người độc chết!"
"Bị người độc chết?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, mặc dù sớm biết đáp án, nhưng lại đều làm ra bộ dáng khiếp sợ, Lưu Văn Tĩnh cau mày nói: "Chẳng lẽ Vương Uy này còn có đồng đảng, chỉ sợ Vương Uy thổ lộ ra cơ mật, lúc này mới lẻn vào trung nhà giam giết Vương Uy?"
Loại suy đoán này của hắn hợp tình hợp lý, Lý Uyên liên tục gật đầu, "Quá nửa là như thế, xem ra chúng ta cũng phải nghiêm ngặt gia tăng tra xét, không biết ý của Phó Lưu thủ đại nhân như thế nào?" Lý Uyên lúc này thật ra cũng âm thầm kêu khổ, nếu chỉ là một Lý Tĩnh, mặc cho hắn có ba đầu sáu tay, Lý Uyên cũng có thể dụ hắn giết.
Nhưng phiền toái nhất chính là Lý Tĩnh cùng Tiêu Bố Y có quan hệ, hôm nay Lý Tĩnh xem như là một sự ràng buộc của sự hòa thuận giữa hắn cùng Tiêu Bố Y.
Nếu như công nhiên giết Lý Tĩnh, hắn lo lắng sẽ bị Tiêu Bố Y dốc hết toàn lực trả thù! Hiện này là lúc mở rộng thế lực, nếu cùng với Tiêu Bố Y lại lâm vào thế ngươi chết ta sống trước, thì thiên hạ không cần hỏi, khẳng định là của người khác.
Do đó hắn mới đối với Lý Tĩnh vẫn nhẫn nhịn, nhưng lại sớm đã một bụng tức giận! Nhưng hắn dù sao cũng là bách nhẫn thành kim, biết rõ đạo lý nhỏ không nhịn được sẽ loạn đại mưu, nhưng vẫn tính toán để đá đi chướng ngại này.
Lý Tĩnh lại nói: "Ta chỉ sợ… chỉ sợ Vương Uy này là bị giết, là bởi