Giang Sơn Mĩ Sắc

321: Xuân Tằm


trước sau


Những tia nắng cuối cùng của ánh mặt trời đang lặn chiếu lên trên người Tiêu Bố Y, nổi lên một tầng kim quang nhè nhẹ, làm cho người ta nhìn lên, thậm chí sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt.

Trong vạn quân chém giết, chỉ có một người thần sắc tự nhiên, xem như đao quang vũ tiễn không là gì.

Đạo phỉ trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, Tiêu Bố Y tới, Tiêu Bố Y mà cơ hồ đem Ngõa Cương diệt trừ đã tới? Trong liều mạng chém giết, bọn họ nghĩ cũng không nhiều lắm, chỉ biết công kích, tiến về phía trước, phá cho được Hồi Lạc Thương, cũng chưa từng nghĩ qua cái tên Tiêu Bố Y, đối mặt chỉ là những gương mặt vô tình, mọi người chém giết, không biết rốt cuộc đã giết người nào, càng không biết sẽ chết trên tay người nào.

Nhưng Tiêu Bố Y sừng sững trên lũy, vững như núi, câu nói đầu tiên đã làm cho đạo phỉ về lại sự thật, bọn họ cũng nghe không được câu than nhẹ của Bùi Minh Thúy trên đầu thành Lạc Dương.

Có đôi khi, con người thật sự là kỳ diệu! Nhưng khi bọn họ tỉnh táo lại, thì cũng cảm giác được kỳ diệu.

Bọn họ đoạt tài là đủ rồi, rốt cuộc tại sao phải đánh chiếm một kho lúa này, hàm nghĩa trong đó đại đa số mọi người đều không biết.

Tiêu Bố Y quát trầm một tiếng, đạo phỉ Tùy quân đều nghe rõ ràng, đạo phỉ thì kinh sợ, Tùy quân thì hưng phấn.

Đối diện với một bóng dáng chói sáng, thì phải có một người bị lu mờ.

Vương Quân Khuếch chỉ cảm thấy tuy là trong ngàn quân, Tiêu Bố Y chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, cũng như là cho dù ở trong ngàn quân, hắn liếc mắt một cái là cũng có thể nhận ra Tiêu Bố Y.

Có những người nhất định phải gặp nhau, tựa như hắn và Tiêu Bố Y!
Có người đứng ở chỗ cao, hiển nhiên là có người phải đứng ở đáy cốc, có người được ánh mặt trời chiếu rọi, hiển nhiên cũng có người bị bóng râm bao phủ.

Tướng quân công thành, thì phải có đống bạc cốt xây lên, Tiêu Bố Y rạng danh lập vạn, Vương Quân Khuếch hắn hình như là đá lót đường cho hắn cả đời.

Vương Quân Khuếch trong lòng dâng lên hận ý, rồi lại dâng lên cuồng ý, hắn thực sự không phục.

Hắn cả đời khúc chiết, đầu tiên là đầy một lòng khát vọng đến Đông Đô tìm kiếm công danh, ngược lại biến thành theo Lịch Sơn Phi đông chinh tây sát mà làm thảo khấu, Lịch Sơn Phi sau khi thất bại, hắn đầu nhập vào Ngõa Cương, ỷ vào một thân võ công, một bầu lửa giận không thể thổ lộ, đối địch anh dũng, rốt cuộc được Lý Mật coi trọng, tín nhiệm hắn.

Ở trong mắt Lý Mật, Vương Quân Khuếch, Đan Hùng Tín, Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo là nhất thời tỏa sáng, không phân biệt được cao thấp.

Hắn rất phấn chấn khi có thể được loại cơ hội công bình này, bởi vì hắn vẫn cảm thấy, thế đạo này đối với hắn vẫn luôn bất công.

Hắn không có thân thế như Tiêu Bố Y, không có cơ hội như Tiêu Bố Y, không có tất cả những thứ mà Tiêu Bố Y có được, hắn nhất định phải đường đường chính chính đánh bại Tiêu Bố Y một lần.

Lúc này cơ hội đã tới, Tiêu Bố Y khốn thủ Hồi Lạc Thương, Ngõa Cương bốn bề vây đánh.

Hắn không có dũng mãnh công kích nwh Vương Bá Đương, nhưng lại cẩn thận chỉ huy binh sĩ từng chút một công phá lũy đất của Tùy quân, hắn muốn làm tướng lĩnh đầu tiên đánh vào Hồi Lạc Thương, muốn cho Trình Giảo Kim, Đan Hùng Tín gì đó đều phải đứng sang một bên, hắn muốn cho mọi người biết hắn đánh bại Tiêu Bố Y, cũng làm cho những người lâu nay vẫn không lựa chọn hắn hối hận.

Nhưng hắn thật không ngờ ngay ở chỗ này, Tiêu Bố Y đón đầu gió mà đứng, hiện tại đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Tiêu Bố Y vẫn thong dong như trước, vẫn mỉm cười như trước, nhưng Vương Quân Khuếch một khắc khi trông thấy Tiêu Bố Y, trong lòng ngưng kết giống như băng, hắn phát hiện bản thân vẫn nhìn lên người này, vô luận là từ thế hay là từ tâm lý.

Hắn nói mình vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, chẳng lẽ đã xem thấu tâm tư của mình, điều này sao có thể? Vương Quân Khuếch không nhịn được mà nhìn vào hai mắt của Tiêu Bố.

Ở nơi đó, cả thế giới như là trong suốt…
Hai quân đang kịch liệt giao chiến đã như là kỳ tích mà hoà hoãn xuống, chỉ là để nổi lên sự trùng kích càng mạnh hơn nữa.

Tiêu Bố Y tay cầm đơn đao, mặt trời chiều đã ngã về tây, là cho đơn đao lạnh như băng cũng nhiễm một tầng sáng chói một cách kỳ dị.

Đơn đao nhẹ chuyển, tỏa ra ánh sáng bảy màu sáng chói, bao phủ vạn vật trên thế gian.

Trong thiên địa quanh quẩn một thanh âm lan tỏa, "Vương Quân Khuếch, ngươi có thể ngăn ta ba đao, Hồi Lạc Thương, ta tặng cho ngươi!"
***
Lý Mật dưới tình huống này, cũng cau mày lại.

Hắn ở ngoài thật sự có chút xa, tuy mục lực nhạy cảm, nhưng dù sao cũng chỉ có thể nhìn một cách đại khái, cũng thấy không rõ vẻ mặt của mỗi người.

Tiêu Bố Y một khắc nhảy lên lũy đất nọ, hắn có chút nhướng chân mày lên.


Hắn thật ra cũng chưa từng nhìn thấy qua Tiêu Bố Y, cho dù lần nọ đến thành Tương Dương, hắn cũng không có nhìn thấy Tiêu Bố Y.

Nhưng có thể thấy được thân pháp của người nọ, sự trầm ngưng của người nọ.

Người nọ vừa đến, ngàn quân đang chém giết cũng đều ngưng lại, Lý Mật đã biết, người nọ nhất định là Tiêu Bố Y.

Hôm nay trong Tùy quân, trừ Tiêu Bố Y ra, thì còn có người nào mà có ma lực cùng bá lực đến như vậy, làm cho cả ba quân đổi sắc?!
Hắn cùng Tiêu Bố Y đều là chính là nhân vật mà già trẻ Đại Tùy đều biết, nhưng bọn họ lại kỳ dị là mỗi lần đều chỉ gặp thoáng qua, Lý Mật hiện tại nhớ tới, đều cảm thấy có chút huyền diệu.

Khi Tiêu Bố Y thành danh tại Đông Đô, hắn còn đang lưu lạc ởbốn phương, khi hắn rạng danh, thì Tiêu Bố Y lại bắt đầu lưu lạc.

Cho đến khi Tiêu Bố Y nhổ tận gốc Ngõa Cương, hắn lại theo sau cứu vớt Ngõa Cương, Tiêu Bố Y sau khi bị Trương Tu Đà đuổi giết, là tự tay hắn bố cục phục giết Trương Tu Đà, khi Tiêu Bố Y được Dương Quảng trọng dụng, lại là hắn một tay đem Dương Quảng đẩy vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Nếu như Tiêu Bố Y biết tất cả những chuyện này, không biết hẳn là nên hận hắn, hoặc là phải cảm tạ hắn, nhưng cho dù là như thế, cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người lại vừa bất hòa, mà lại vừa thân cận.

Bọn họ hoàn toàn là một đôi, vừa quen thuộc vừa xa lạ!
Cho dù hắn tự mình đi lấy Tương Dương, cũng không có gặp qua Tiêu Bố Y, điều này làm cho hắn có chút cảm thấy mất mác.

Lúc này đây hắn rốt cuộc đã gặp được Tiêu Bố Y, nhưng Tiêu Bố Y lại cách hắn quá xa, hai người nhìn như không hề có qua lại, nhưng hai người lại phải phân ra một thắng một bại!
Di lặc xuất thế, Bố y xưng hùng, Lý Mật khi nhớ tới tám chữ này, khóe miệng lại lộ ra vẻ giễu cợt, hắn không tin vào trời, hắn chính là trời!
Phòng Huyền Tảo sớm đã phát hiện ở phía Vương Quân Khuếch có sự khác thường, kinh ngạc nói: "Ngụy công, xảy ra chuyện gì? Tiêu Bố Y kì binh chưa động, mà sao Vương Quân Khuếch đã ngừng lại?"
Ở phía trời tây hoàng long gào thét đã chậm rãi nhạt đi, Phòng Huyền Tảo đã sớm nhìn thấy tình hình chiến đấu ở nam, bắc, đông Hồi Lạc Thương vẫn kịch liệt như trước, nhưng ở phía tây Vương Quân Khuếch lại hiện ra điều dị thường.

Lý Mật phục hồi tinh thần lại, khẽ thở dài: "Tiêu Bố Y quả nhiên là cao thủ, am hiểu phép không chiến mà khuất phục người, binh pháp có câu, tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ! Hắn chỉ cần đánh lui Vương Quân Khuếch, thì phía tây Hồi Lạc Thương vòng vây đã được giải".

"Vương Quân Khuếch nọ có thể có nguy hiểm hay không?" Phòng Huyền Tảo khẩn trương hỏi, "Chẳng lẽ Ngụy công cảm thấy Tiêu Bố Y võ công cao như thế sao, Vương Quân Khuếch cũng là tướng vạn quân khó địch?"
Lý Mật lạnh nhạt nói: "Người có thể từ trong tay Trương Tu Đà chạy thoát, há là hạng người tầm thường?"
Khi hắn nói tới ba chữ Trương Tu Đà, trong giọng điệu có sự cảm khái, lại mang theo sự tôn kính.

Vô luận như thế nào, ba chữ Trương Tu Đà này, kẻ địch hoặc là bằng hữu khi nhắc đến, đều không thể khinh thị.

"Nhưng Tiêu Bố Y võ công cao minh, tâm trí càng cao hơn, chỉ nhìn hắn nắm trong tay cục diện, cơ hội nắm giữ vô cùng tốt.

Nếu ta ra tay, Vương Quân Khuếch sẽ bại, nhưng sẽ không chết".

Phòng Huyền Tảo kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ lấy bản lãnh của Ngụy công, cũng không thể giết được Vương Quân Khuếch?"
Lý Mật trong mắt có chứa sự giễu cợt, "Huyền Tảo, có đôi khi giết người vĩnh viễn không nhất thiết là phương thức giải quyết tốt nhất, không chiến mà khuất phục người mới là vương đạo.

Giết Vương Quân Khuếch, quân Ngõa Cương chưa chắc là sẽ bại, nói không chừng sẽ có người khác đứng lên thống lĩnh, ngược lại còn kích lên sự cừu hận của mọi người.

Nhưng Vương Quân Khuếch nếu bại nếu trốn, đương nhiên so với chết lại càng ảnh hưởng tới khí thế của Ngõa Cương hơn, quân Ngõa Cương quân mất đi thống soái, hiển nhiên sẽ bại, thậm chí ước thúc không tốt, rất có thểảnh hưởng đến sự tấn công của ba phía khác".

Phòng Huyền Tảo thở dài, "Thì ra là thế".

Lý Mật ánh mắt chợt lóe, nhẹ giọng nói: "Tiêu Bố Y đã ra tay".

Khi Tiêu Bố Y từ trên lũy đất nhảy xuống, ánh nắng chiều cuối cùng của mặt trời trước khi lặn còn chưa tan hết, nhưng trên đơn đao hàn quang càng đậm, ánh sáng làm cho người ta cảm thấy mê muội.

Từ lũy đất đến bên cạnh Vương Quân Khuếch, còn phải trải qua vô số đạo phỉ như hổ như sói, Tiêu Bố Y tung người vọt lên, đã giẫm lên trên đầu một người, người nọ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác đỉnh đầu nhẹ đi, Tiêu Bố Y đã lắc mình qua chỗ khác.

Đạo phỉ như nước thủy triều ở trong mắt hắn thoạt nhìn bất quá như cây cỏ.

Hắn thân nhẹ như yến, bước như giao long, từ trên đầu đạo phỉ giẫm]qua, như ngự phong mà đi.

Tùy quân trong lòng phấn khởi, nắm chặt vũ khí trong tay, đạo phỉ lại rốt cuộc đã có người tỉnh ngộ, đều huy đao cố gắng muốn chận lại con người không ai bì được này.


Ánh đao tung bay, trường mâu như rừng đâm tới, Tiêu Bố Y bỗng nhiên huy đao, ánh nắng chiều lóe lên, chiếu vào trên lưỡi đao, bắn ra hàng vạn hàng nghìn tia sáng.

Dưới vầng sáng huyền diệu nọ, mâu cụt đao gãy đầu người rơi! Ánh nắng chiều như máu, máu tươi như sông.

Tiêu Bố Y một đường đi tới, bổ sông tắm máu, đã không ai có thể ngăn trở ngọn đao của hắn.

Hoặc là nói, thậm chí chưa người nào ngăn trở được nửa đao của hắn!
Đơn đao của hắn rất dài, chuôi đao cũng dài, cầm ở trong tay, chỉ vung lên là đã có một số đầu người bay lên, huyết sắc đầy trời, còn hơn cả áng mây cuối ngày.

Dưới bước chân đi vội, máu tươi phun ra, Tiêu Bố Y giống như đánh ra một biển máu, thế [hông thể đỡ.

Tất cả mọi người đều kinh sợ đứng ngẩn ra tại chỗ, thế mới biết được, thì ra trên đời này thật có cao thủ như thế, trong thiên quân vạn mã lấy đầu địch như lấy đồ trong túi!
Vương Quân Khuếch tay cầm đơn đao, chỉ thấy được Tiêu Bố Y sắc bén không thể đỡ, mi mắt đang cao ngạo, đột nhiên mất đi dũng khí tác chiến.

Hắn biết, hắn không địch lại Tiêu Bố Y! Có lẽ là vĩnh viễn không địch lại Tiêu Bố Y, Vương Quân Khuếch hắn đừng nói là đỡ được ba đao, cho dù một đao cũng đỡ không được!
Vương Quân Khuếch khi nghĩ tới đây, đã làm ra một chuyện mà làm cho hắn sau đó cảm thấy may mắn, nhưng rồi cuối cùng lại hối hận với quyết định đó.

Hắn đã thu trường đao lại, xoay người nhảy lên trên lũy mà chạy trốn!
Tiêu Bố Y một đao chém ra như hủy diệt tất cả, nhưng lại rơi vào trên lũy.

Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang động, giống như sấm sét ở trên bầu trời đánh xuống mặt đất, bụi đất bay lên, sương khói tràn ngập, lũy đất nhìn như đã bị Tiêu Bố Y một đao bổ đôi ra.

Vương Quân Khuếch đã sớm nhảy qua lũy đất, trực tiếp chạy về phía lũy đất trước nhất.

Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, rất nhiều người đầu tiên là lo chạy trốn, sau lúc mới có hối hận.

Vương Quân Khuếch vốn thấy Tiêu Bố Y trước, chần trừ hồi lâu, nhưng bị một lời cũng đao của hắn mà niềm tin đã bị đánh tan, chỉ nghĩ tới thoát đi khỏi địa phương quỷ quái này, không muốn trở lại.

Hắn mặc dù đang ở trong vòng vây của đạo phỉ, nhưng lại không có nửa phần cảm giác an toàn.

Nhìn thấy Vương Quân Khuếch chạy trốn, Tiêu Bố Y mục đích đã đạt, xoay người nhảy lên trên lũy, đơn đao huy lên quát: "Giết!"
Chữ giết của hắn ra khỏi miệng, Tùy binh rốt cuộc tỉnh ngộ lại, chỉ cảm thấy một đao mới vừa rồi quả thực không thuộc khả năng bản thân có thể xuất ra, càng cảm thấy uy lực của một đao nọ như đã rót vào trong cơ thể bản thân, trong lúc nhất thời tinh thần phấn chấn, đều từ đạo phòng tuyến cuối cùng mà nhảy ra, xông về đạo phỉở phía trước mà giết tới.

Đạo phỉ thấy chủ tướng đã chạy trốn, không người nào chỉ huy, không khỏi đại loạn.

Bọn họ từ giữa trưa đánh tới hoàng hôn, lúc này mới đoạt chiếm được hai đạo lũy ngoài, nhưng lúc này thối lui ra khỏi hai đạo lũy ngoài bất quá cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Đạo phỉ không lòng dạ nào ứng chiến, bị Tùy quân bằng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái từ đạo phòng tuyến cuối cùng giết tới đạo phòng tuyến đầu tiên, lên tiếng hô to, thổ lộnhiệt huyết cùng kích tình trong lòng.

Tiêu Bố Y người đang ở trên lũy, nhìn thấy Tùy binh như nước từ bên người mà tràn qua, trong lòng dâng lên sự tự hào, quay đầu nhìn về phía mặt trời lặn, nơi đó tinh kỳ phấp phới, mơ hồ thấy có một người đang khoanh tay mà nhìn, giữa trời chiều, có chứa sự cao ngạo khôn cùng.

Người nọ là Lý Mật sao? Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây, nắm chặt trường đao trong tay, ánh đao thắng tuyết, bóng đêm đã gần kề.

"Tiêu tướng quân, đạo phỉ phía đông đột nhiên tăng viện, mặt Quản Lang tướng đang cấp báo" Có binh sĩ vội vàng chạy tới.

Tiêu Bố Y nhíu mày, "Lệnh cho Quản Lang tướng thả cho bọn chúng tiến vào!"
Binh sĩ sửng sốt, mặc dù đối vớ mệnh lệnh của Tiêu Bố Y hắn tuyệt đối phục tùng, nhưng giờ khắc này cũng cảm giác như tai của mình có chút vấn đề.

Tùy quân đang ở thề chết chống cự với đạo phỉ, làm sao có thể vào lúc này mà thả cho bọn chúng tiến vào?
Tiêu Bố Y nhìn thấy Truyền lệnh quan nghi hoặc, lạnh lùng nói: "Ngươi nghe không sai, ta nói là thả cho bọn người Trình Giảo Kim tiến vào!"
"Vương Quân Khuếch quả nhiên không phải là đối thủ của Tiêu Bố Y" Phòng Huyền Tảo cười khổ nói: "Lần này hắn chạy trốn rời đi.

Quân Ngõa Cương phía tây đối với Tiêu Bố Y mà nói, đã không còn uy hiếp gì đáng nói.

Ngụy công, binh sĩ đã là ba hồi trống mà uể oải, hôm nay sắc trời đã tối, chúng ta thiên thời địa lợi đều không chiếm được, không bằng tạm thời rút lui quân, ngày mai tái chiến có được không?"

Phòng Huyền Tảo nói cũng là thật tình, Ngõa Cương từ giữa trưa đã bắt đầu tiến quân, đánh một mạch tới hoàng hôn, dưới sự công kích kịch liệt, cơm nước cũng chưa có hột nào, đều là thân thể máu thịt, chỉ sợ hiện tại đã không thể phát huy đến một nửa lực chiến đấu của binh sĩ.

Lý Mật sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh, "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, Vương Quân Khuếch bất quá chỉ là một tướng tài, Tiêu Bố Y mới là kẻ hiểu cách đầu độc lòng người, là đối thủ của chúng ta.

Ngươi chỉ nhìn thấy chúng ta uể oải, nhưng không có nhìn thấy Tùy quân cũng đã là cung giương hết đà.

Hiện nay, đấu đã không phải là dũng khí, mà là nghị lực, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, thì mới có thể cười cuối cùng".

"Nhưng Vương Bá Đương đã bị thương mệt mỏi, khó có thể phát huy sự dũng mãnh ban đầu, ta thấy ở mặt Đan Hùng Tín cũng đã bất lực.

Trên tay Ngụy công hiện nay quân đầy đủ sức lực cũng không tới năm nghìn người, công trại nhân số cũng đã tổn hại hơn vạn," Phòng Huyền Tảo lo lắng tràn trề, "Nếu như lúc

này lui binh, tuy tinh thần hơi xuống, nhưng không tính là đại bại.

Nhưng nếu đợi cho binh sĩ uể oải, Tiêu Bố Y tinh thần đang thịnh mà rời doanh công kích, quân ta tất sẽ đại bại".

Lý Mật nhìn Hồi Lạc Thương, đột nhiên hỏi: "Ngươi biết phương pháp an doanh của Tiêu Bố Y gọi là gì không?"
Phòng Huyền Tảo hơi ngạc nhiên, "Huyền Tảo đối với trận pháp cũng không có nghiên cứu qua".

Lý Mật lộ ra vẻ trầm ngâm, "Phương pháp an doanh này thời cổ đại gọi là Xuân Tằm".

Phòng Huyền Tảo hướng về phía doanh trại nhìn qua, từ chỗ cao nhìn vào doanh trại, chỉ thấy được lũy đất khắp nơi, chia cắt doanh trại tầng tầng, cho dù ở tại chỗcao nhìn qua, cũng nhìn không thấu trong doanh trướng.

Cái này không phải là huyền học, mà là dùng các loại ngăn trở thị giác mà ngăn trở tầm nhìn, trong sự lộn xộn lại có sự ngay ngắn có trật tự.

Lý Mật cũng không nói gì thêm, Phòng Huyền Tảo lại thấy từng khối từng khối lũy đất, các khe rãnh, hàng rào gỗ xe lớn lần lượt giao nhau, tinh kỳ huy động.

Nhưng tỉ mỉ lưu ý lại, mới phát hiện cả doanh trại thật sự như một con xuân tằm đang nhúc nhích.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, khi cảm thấy được xuân tằm nhúc nhích, Phòng Huyền Tảo lại cảm thấy trong doanh trướng bừng bừng sinh cơ, "Xuân Tằm trận pháp, đây đích thật là một cái tên rất cổ quái".

Lý Mật cau mày nói: "Cái tên này một điểm cũng không cổ quái, để hình dung bản chất của loại trận pháp lại cực kỳ thích hợp.

Xuân Tằm quả thật là một loại trận pháp hạ trại thủ doanh đã tới mức cực hạn, loại an doanh hạ trại này chỉ có một mục đích, chống lại đối thủ tấn công.

Trận này ngoài vuông trong tròn, xếp đặt tương đối xảo diệu, có thể điều động ra lực lượng thủ doanh lớn nhất, nhưng lại làm phí đi mấy lần khí lực của người bên ngoài muốn tấn công.

Ta mới đầu cũng không dám vững tin, nhưng trải qua một thời gian dài tấn công, rốt cuộc cũng biết Tiêu Bố Y vẫn luôn một mực ẩn dấu trận pháp tinh yếu, làm cho ta nghĩ lầm bất quá chỉ là phương pháp dùng lũy ngoài thủ doanh tầm thường, dụ khiến cho ta công kích".

"Không thể thấy ra Tiêu Bố Y lại là cao thủ an trại" Phòng Huyền Tảo nhíu mày, "Theo ta được biết, hắn xuất thân nuôi ngựa, tập được một thân võ công cao minh đã là chuyện làm cho người ta rất kinh ngạc, hắn làm sao mà..

biết được trận pháp cao minh như vậy?"
Lý Mật nắm chặt nắm tay, "Ta hiện tại có thể khẳng định Tiêu Bố Y cũng không phải một mình đối kháng ta, ta nghĩ hắn trong bóng tối nhất định có cao nhân chỉ điểm.

Loại phương pháp an trại Xuân Tằm này đã sớm thất truyền từ lâu, Từ Thế Tích cũng chưa chắc đã biết mà sử dụng, Tiêu Bố Y là một giới vũ phu, sao có thể bày trận như thế, hơn nữa chỉ huy lại tài giỏi có thừa?"
Phòng Huyền Tảo kinh ngạc nói: "Ngụy công cảm thấy là người phương nào mà có năng lực như vậy?"
Lý Mật suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi lắc đầu, "Ta cũng không biết, bất quá ta nếu đã rõ ràng hắn tinh thông trận pháp, ngược lại có thể toàn lực mà tấn công, Xuân Tằm là tự làm kén, hắn thủdoanh trại đã đến mức tận cùng, hiển nhiên công kích bạc nhược yếu kém.

Cho nên mới vừa rồi Huyền Tảo ngươi nói cái gì Tiêu Bố Y sẽ phái người tấn công, điều này là tuyệt đối không thể!"
"Đối với chúng ta lúc này cũng không có nhiều binh cho lắm để dùng" Phòng Huyền Tảo cau mày nói: "Chúng ta điều binh đi vội, tới đây cũng không tới mười vạn người, nhưng đây cũng đã là số lượng khổng lồ, nhưng hầu hết đều đã đầu nhập vào trong chiến dịch này, hiện nay quân đầy đủ sức lực bất quá chỉ gần vạn, có muốn phá trận chỉ sợ cũng khó khăn".

"Phóng ra tín hiệu triệu tập binh vây công Lạc Dương quay về" Lý Mật không chút do dự nói: "Ky bất khả thất, thất bất tái lai (thời cơ không thể mất, mất là không thể quay lại).

Chúng ta cùng Tiêu Bố Y đều đã uể oải không chịu nổi, nếu có ba vạn quân đầy đủ sức lực của đám người Bỉnh Nguyên Chân gia nhập, nhất định có thể phá được trận pháp của hắn.

Nếu như lần này chúng ta lui lại, chỉ sợ sau này hắn an doanh lại lần nữa, chúng ta có muốn phá trận, tâm lý của quân Ngõa Cương cũng sẽ có cảm giác không thể chiến thắng, khi đó hối thì đã muộn".

Phòng Huyền Tảo cau mày nói: "Đám người Bỉnh Nguyên Chân nếu rút lui quay về, Đông Đô xuất binh thì làm sao bây giờ?"
Lý Mật mỉm cười nói: "Hôm nay Đông Đô chưởng quản đại quyền là Hoàng Phủ Vô Dật, Tiêu Bố Y này nếu chiến thắng, Hoàng Phủ Vô Dật làm sao có chỗ dung thân? Ta cá là hắn tuyệt đối sẽ không xuất binh.

Huyền Tảo, đốt lửa hiệu, triệu tập đám người Bỉnh Nguyên Chân quay trở về, không được trì hoãn".

Lý Mật nhận định chủ ý, người bên ngoài đều khó có thể khuyên can.

Phòng Huyền Tảo bất đắc dĩ, đành phải phân phó thủ hạ đi đốt lửa, chỉ thấy được đạo phỉở phía đông Hồi Lạc Thương đột nhiên đánh vào trong, không khỏi vui mừng lẫn ngạc nhiên nói: "Ngụy công, Trình Giảo Kim đã phá được phía đông Hồi Lạc Thương!" Lý Mật tinh thần cũng rung lên, nhưng thoáng qua sắc mặt khẽ biến, Phòng Huyền Tảo đột nhiên nhìn thấy ở phía đó ánh lửa chợt bùng lên, thoáng qua hỏa thế hung mãnh, dấy lên tận trời, không khỏi hoảng hốt nói: "Hồi Lạc Thương sao lại có người phóng hỏa?"
Phòng Huyền Tảo đương nhiên thanh tỉnh rõ ràng, bọn họ công Hồi Lạc Thương cũng không muốn thiêu hủy Hồi Lạc Thương, nếu không lúc đầu Bỉnh Nguyên Chân đã phá hủy Hồi Lạc Thương rồi.

Kho lúa luôn luôn quan trọng đối với binh gia, không có bất luận kẻ nào có dũng khí thiêu hủy, hoặc là bỏ qua kho lúa.


Trung Nguyên đại loạn, Hà Nam một vùng cơ hồ khắp nơi là đạo phỉ, không một người trồng trọt cày cấy, Ngõa Cương thực lực mạnh như thế, đương nhiên là ỷ vào đã đoạt chiếm được kho lúa Lạc Khẩu Thương đệ nhất thiên hạ.

Lạc Khẩu Thương mở kho phát lương, lúc này mới dẫn dắt dân chúng đạo phỉ về quy phục.

Lý Mật coi trọng Hồi Lạc Thương, đồng thời muốn dao động căn cơ của Lạc Dương, nhưng trọng yếu cũng là muốn dựa vào Lạc Dương, tiến tới mưu đồ Quan Trung.

Chỗ Tương Dương này nếu không có lương thảo tiếp tế, đừng nói là mưu đồ thiên hạ, tự bảo vệ mình cũng là vấn đề.

Lý Uyên lúc đầu vì Lý Thế Dân lãng phí mấy trăm thớt chiến mã mà đau lòng không thôi, Lý Mật cho dù khí phách kinh người, nhưng thiêu thành Đông Đô, cũng tuyệt đối không dám thiêu kho lúa, nếu như kho này bị mất, thật sự đối với mưu đồ của hắn sau này tạo nên ảnh hưởng quá lớn!
Lý Mật nhìn thấy ánh lửa hừng hực, trong lòng khẽ động, thất thanh nói: "Không xong, Trình Giảo Kim nguy rồi!"
Trước khi ánh lửa bốc lên, phòng tuyến phía đông Hồi Lạc Thương tựa hồ trong nháy mắt bị xé ra một lỗ hổng.

Phòng ngự của Tùy quân thoáng qua yếu đi rất nhiều, quân Ngõa Cương ở sườn đông dễ dàng công phá đạo phòng tuyến thứ ba.

Phỉ đạo như ma, thoáng qua đã vọt qua một tầng lũy ngoài cuối cùngg, giết đến Tùy quân ở lũy trong.

Lũy trong tuy có phòng bị, nhưng hiển nhiên so với lũy ngoài yếu nhược hơn rất nhiều, các đạo phỉ mới được năm nghìn quân đầy đủ sức lực của Ngụy công tiếp viên, nhất nhát công phá phòng ngự của Tùy quân, trong lòng phấn chấn không cần nói cũng biết.

Bọn họ từ giữa trưa chiến đấu hăng hái cho đến đêm, vốn đã uể oải không chịu nổi, mà phòng tuyến của Tùy quân bị phá, không thể nghi ngờ đã cho bọn họ sự an ủi lớn nhất, lúc này đều muốn xông lên mà phá Hồi Lạc Thương, Ngụy công tất có trọng thưởng, phá Hồi Lạc Thương, tất phải tàn sát Tùy quân, giải đi oán khí trong lòng.

Phòng ngựở mặt đông bị phá, Tùy quân còn lại tinh thần nhất định suy sụp, thoáng qua đạo phỉ ba mặt còn lại cũng sẽ tề tụ, lúc này đâu có quản chi ba cái mai phục bẩy rập gì đó.

Tất cả mọi người hai mắt đều đỏ lên, mọi người đều là gầm nhẹ trong miệng, giống như sói tru, trong thân thể của mọi người đều bị sự hưng phấn tràn ngập, giống như sói đói vồ mồi, loại khí thế này được kích khởi lên, đừng nói là Tùy binh không thể chống cự, cho dù là Trình Giảo Kim cũng như thế.

Trình Giảo Kim thân ở bên ngoài hiệu lệnh mọi người tấn công, nhìn thấy phòng ngự đã sụp đổ, trong lòng ngược lại dâng lên một cảm giác bất tường.

Hắn hô quát liên tục, thầm nghĩ để cho thủ hạ tạm hoãn công kích, trong trực giác, hắn cho rằng đây là bẫy rập, trong trực giác, hắn cho rằng Tiêu Bố Y tuyệt sẽ không thể dễ dàng buông tha phòng ngự mặt đông Hồi Lạc Thương như thế.

Nhưng đạo phỉ như nước thủy triều mà ùa lên, làm sao hắn có thể ước thúc được?
Trình Giảo Kim cũng không có tiến lên theo, ngược lại ngừng bước.

Hắn tuy thô lỗ, nhưng lại là trong thô có tinh, linh hoạt vượt xa so với rất nhiều người, hắn xử sự cũng khôn khéo hơn so với rất nhiều người.

Tuy phá Hồi Lạc Thương sẽ có trọng thưởng, nhưng vì trọng thưởng mà bỏ qua tính mạng, vậy tuyệt đối là một hành động không sáng suốt.

Nhìn thấy đạo phỉ không chịu ước thúc, Trình Giảo Kim không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới Trương Tu Đà, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, nếu là đội ngũ của Trương tướng quân, tuyệt đối sẽ không hỗn loạn như thế.

Khi nghĩ đến ba chữ Trương Tu Đà, Trình Giảo Kim trong lòng hiện lên chút áy náy, nhưng trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Trương Tu Đà vô luận sống hay chết, cũng đối với những người ở bên người có ảnh hưởng rất lớn, cho dù là Trình Giảo Kim hắn cũng không ngoại lệ!
Trương Tu Đà sau khi chết, thủ hạ ba tướng cũng xem như phản bội, La Sĩ Tín bi phẫn nhưng lại không có chỗ nào phát tiết, Tần Thúc Bảo buồn bã thất thần, một thân một mình, đến hiện tại rơi xuống kết quả này so với La Sĩ Tín còn bi thảm hơn.

Nhưng chỉ có Trình Giảo Kim là ít có áy náy nhất, thậm chí có thể nói là tự tìm kiếm con đường của mình mà thôi.

Từ bảo vệ hương thôn mà tổ chức khởi nghĩa đoàn, đến tham gia đội ngũ Trương Tu Đà, trong đó bất quá chỉ là một ý niệm.

Nhưng Trình Giảo Kim lại cảm thấy đã đi đặc biệt sai, ít nhất hắn không phải là người thích ước thúc, nhưng đi theo Trương Tu Đà, thì nên vì thiên hạ mà bôn ba, nên vì đạo nghĩa mà chịu ước thúc, Trình Giảo Kim cũng chưa từng có tán thành qua, hắn là người khâm phục Trương Tu Đà, nhưng những lời nói với La Sĩ Tín cũng là phát ra từ phế phủ, điều này vốn chính là sự lựa chọn khác nhau của mỗi người!
Đợi khi cảm thấy hai luồng lửa như kim xà lan tràn tới, Trình Giảo Kim lúc này mới từ trong tích tắc hoảng hốt mà giật mình tỉnh lại, trong lòng chợt phát lạnh.

Hắn không biết bản thân tại sao lại ở trong loạn chiến mà thất thần như thế, cũng đã phát hiện một loại chất lỏng đen sẫm từ hai sườn lũy ngoài vọt tới, phảng phất như đến từ địa ngục, phi thường quỷ dị.

Theo dòng chất lỏng nọ lưu động, hỏa xà theo đó mà chạy tới, thoáng qua đã đem cả một vùng đất ở trong lũy đất mà lan tràn bao trùm lấy, nhưng rất nhiều đạo phỉ vẫn không có nhận thấy được loại nguy cơ này, có người dưới chân thậm chí giẫm vào loại chất lỏng này.

Trình Giảo Kim lông toàn thân cơ hồ dựng thẳng lên, lập tức gào to lên, "Truyền lệnh, rút lui!"
Chữ rút lui của hắn vừa ra khỏi miệng, thì đã hướng ra phía lũy ngoài mà chạy trước hết, hắn cùng Vương Bá Đương, Vương Quân Khuếch khác nhau, hắn dùng chánh binh, cũng tuyệt đối sẽ không giống như Vương Bá Đương, Vương Quân Khuếch một mực đi trước sĩ tốt, liều mình tấn công.

Lúc này đây hắn tuy là tướng lĩnh, ở trong đạo phỉ thậm chí cũng là chỗ dựa, mọi người thấy chủ tướng đột nhiên mất hồn mà chạy đi, đều có một khắc bồi hồi như vậy, không biết là nên tiến lên hay là lui ra phía sau, lúc này mới có nhiều người phát hiện ra dị trạng, hoảng sợ thất thanh.

Tùy binh mặc dù không thể ngăn cản đạo phỉ như nước thủy triều, nhưng lửa thì lại có thể!
Thừa dịp bóng đêm, ở bên trong lũy đất đã sớm vô thanh vô tức chảy xuôi thứ chất lỏng chết người kia, hỏa xà ở trên mặt du động, thoáng qua ở bên trong lũy đất, lửa đã hừng hực tận trời.

Lửa lớn đã chia cắt hơn vạn đạo phỉ, vô số đạo phỉ trốn không kịp thân đã hãm ở trong biển lửa, vô cùng thê thảm, đạo phỉ nhảy vào lũy trong trước thì thầm kêu may mắn, lũy đất xếp đặt xảo diệu, lửa lớn lại đối với lũy trong cũng không có ảnh hưởng.

Đạo phỉ may mắn chạy thoát một kiếp, nhưng thoáng qua trong lòng đã dâng lên sự lạnh lẽo khôn cùng, từng nhóm từng nhóm, từng đội từng đội Tùy quân đã vọt tới, đối với đạo phỉ tiến vào lũy trong hình thành thế thít cổ, Tùy binh không có mang đến sự vô cùng nóng bỏng của lửa lớn, nhưng lại mang đến sự âm lãnh thấu xương của băng lạnh ngàn năm…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện