Tiêu Bố Y trông thấy Lý Thải Ngọc đi xa, nhưng cũng không có lập tức quay về phòng.
Nhắm mắt trong chốc lát, đột nhiên quay đầu hướng về trong đại thụ trong viện nhìn qua, Tiêu Bố Y nhẹ giọng hỏi, "Ăn cơm trắng, là cô?"
Nữ tử áo đen từ sau gốc cây đi ra, trong mắt sự kinh ngạc chợt lóe qua, "Tiêu Bố Y quả nhiên là cái thế hào kiệt, anh hùng vô địch!"
Tiêu Bố Y có chút cười khổ, thầm nghĩ mình mặc dù nghe ra trên nóc nhà còn có một người, nghĩ ra có thể là Sài Thiệu, nhưng không có cảm thấy nữ tử áo đen cũng đã tới nơi này.
Nếu không phải lúc đưa Lý Thải Ngọc đi ra thì tâm sinh cảnh giác, thì hắn cũng không biết nữ tử áo đen từ khi nào đã đến bên cạnh phòng của hắn.
Đương nhiên nữ tử áo đen nói vậy đã đến từ sớm, bất quá cũng nói ra tám chữ cái thế hào kiệt, anh hùng vô địch mà Lý Thải Ngọc đã từng nói qua.
Trong lòng có chút buồn cười, Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi: "Ăn cơm trắng, cô có biết cô đã thay đổi rất nhiều không?"
Nữ tử áo đen không chút gợn sóng, chỉồ một tiếng.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Trước đây cùng nói chuyện với cô, thật sự cảm giác cùng khúc gỗ nói chuyện không kém là bao nhiêu.
Hiện tại… khúc gỗ ít nhiều đã có chút cảm tình, lại còn biết đùa cợt châm chọc người khác".
"Ta từ khi xuất sư tới nay, gặp qua vô số cao thủ…" Nữ tử áo đen đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y gật đầu, "Người vốn quần phân, vật vốn loại tụ, cô là cao thủ, bên người đều là cao thủ cũng chẳng có gì lạ, cũng như con kiến hôi chỉ tưởng rằng trong đồng loại lực lớn vô cùng, nhưng lại vĩnh viễn không biết thương ưng có thể bay cao bao nhiêu".
Nữ tử áo đen khó hiểu nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ta muốn nói chính là, trước khi chưa tập võ, ta tưởng rằng mình như vậy đã xem như là nổi tiếng.
Nhưng võ học công phu càng có tiến bộ, lại càng có thể phát hiện mình bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ là một hạt cát giữa biển khơi.
Ta chỉ là đang suy nghĩ, có thể dạy dỗ ra loại đồ đệ như cô thì sư phụ phải sâu không lường được tới mức nào!"
Nữ tử áo đen cô đơn đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn ngân câu ở phía chân trời, ánh trăng bóng loáng như tơ lụa, bao phủ quanh thân nàng, nổi lên một tầng sương khói nhè nhẹ, mờảo bất định.
"Ta chỉ biết là, ở trên đời này, rất nhiều vấn đề khó không thể chỉ dùng võ công để giải quyết" Nữ tử áo đen giọng điệu cũng có chút mờảo, "Ví dụ như nói ta… kẻ địch của ngươi hiện tại là Hoàng Phủ Vô Dật, ám sát hắn có thể giải quyết vấn đề sao?" Nữ tử áo đen không đợi Tiêu Bố Y trả lời, thì đã trả lời: "Đương nhiên là không thể, nếu như có thể giải quyết như vậy mà nói, ta hoàn toàn có thể giúp ngươi ra tay.
Muốn giết Dương Quảng không dễ dàng, nhưng muốn giết Hoàng Phủ Vô Dật lại rất đơn giản, nhưng ngươi hiển nhiên không muốn làm như vậy! Bởi vì ngươi đối mặt chính là lực lượng mà hắn là đại biểu, còn chuẩn bị lực lượngủng hộ ngươi.
Lúc này hạ sát thủ, hiển lộ võ công, ở trong mắt ngươi khác có lẽ vĩnh viễn bất quá chỉ là một vũ phu thô mãng, mà không phải là người ứng cử lý tưởng của các môn phiệt sĩ tộc…"
Tiêu Bố Y trầm mặc xuống, một hồi lâu mới nói: "Ta vẫn nghĩ rằng cô bất quá chỉ là kiếm khách, thật không ngờ cô suy nghĩ so với… so với ai khác đều hơn nhiều".
Nữ tử áo đen thản nhiên nói: "Ta hiện tại ngoại trừ tập kiếm ra, thời gian còn lại chính là suy nghĩ về ngươi".
Tiêu Bố Y chỉ có thể vuốt vuốt mũi, "Suy nghĩ về ta? Thật ra ta không có như cô tưởng tượng đâu…"
"Ta đang cân nhắc sự phức tạp của ngươi… mà không phải cảm tình" Nữ tử áo đen thật ra cũng nói thẳng, không chút che che đậy đậy.
Tiêu Bố Y thở phào một hơi nói: "Đêm nay ánh trăng thật là tròn… cô nói không sai, cô ngay cả tuyệt thế kiếm pháp cũng có thể suy nghĩ rõ ràng, rất nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ cân nhắc, thì khẳng định lý giải so với người khác sẽ sâu hơn.
Loại chuyện này, bất quá là muốn làm hay không mà thôi".
Nữ tử áo đen không để ý tới ngôn ngữ của hắn như lọt vào trong sương mù, hoặc là đã quen lối suy nghĩ của hắn, "Không biết là trời sinh, hay là hoàn cảnh tạo nên, bản thân ngươi đã có thiên phú là vương giả.
Hiện tại ngươi chỉ cần hướng tới bọn họ biểu diễn loại thiên phú này là được rồi.
Hoàng Phủ Vô Dật là chướng ngại của ngươi, mọi người cũng đang chờ xem ngươi đạp đổ hắn như thế nào, ngươi dùng một loại phương pháp làm cho ta, làm cho dân chúng Đông Đô, làm cho tất cả binh sĩ, càng làm cho sĩ tộc môn phiệt tán thưởng, ngươi dùng thế yếu để đánh bại hắn".
"Nghe ra thật sự rất là cao thâm" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Ta thật ra cũng không có ngươi phức tạp như cô tưởng tượng vậy đâu, mà sao trải qua sự phân tích vừa rồi của cô, ta cũng cảm thấy mình lại là lão gian cự hoạt, không chuyện ác nào không làm".
"Thiên hạ tuy sâu như nước, nhưng không người nào là không thể thắng.
Ta nói chỉ là sự thật" Nữ tử áo đen trầm giọng nói: " Cao thủ trong thiên hạ chứng kiến cũng không phải là ít, nhưng võ công càng cao, tâm tính càng cao, ngược lại không thích truy danh trục lợi, người mà có thể có võ công giống như ngươi, mà lại vừa tham dự vào tranh đoạt danh lợi là cực nhỏ, mà số ngươi có võ công như vậy, nhưng lại hiểu được đạo lý không dùng võ công để thủ thắng thì lại càng ít.
Ngươi cảm động dân chúng cùng binh lính Đông Đô, sau đó từ từ dùng thế nhu nhược như nước mà bủa vây Đông Đô, tiến tới làm cho sĩ tộc môn phiệt chứng kiến lực lượng của nước, bất tri bất giác tiếp nhận ngươi, lựa chọn ngươi, đợi khi nước tràn Đông Đô, ngươi thậm chí có thể không cần tự mình động thủ, tảng đá Hoàng Phủ Vô Dật này hiển nhiên sẽ bị nước cuốn trôi đi, ngươi không chiến mà khuất phục binh sĩ người khác, hiển nhiên còn muốn điều gì đó".
"Nói ra thì rất đơn giản, nhưng làm thì lại rất khó khăn" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Nhưng làm thế nào để hất tảng đá này đi, không biết cô có suy nghĩ giúp cho ta không?"
Nữ tử áo đen lắc đầu, "Đó là chuyện mà ngươi phải suy nghĩ".
Tiêu Bố Y cười khổ, thầm nghĩ mình lại có thiên phú vương giả, người này cũng có tiềm chất làm nhà diễn thuyết, chỉ có thể đưa ra khẩu hiệu, nhưng không thể đưa ra phương án giải quyết cụ thể, "Vậy không biết cô đêm khuya đến đây, có gì phải làm sao? Chung quy cũng không phải là để nói với ta đạo lý về nước chứ?"
"Ta nghe được có dạ hành nhân đến đây" Nữ tử áo đen trả lời: "Cho nên đến xem động tĩnh".
"Cô sợ ta bị người làm thịt?"
"Nếu quả có người có thể làm thịt ngươi, ta đương nhiên cũng muốn xem là ai" Nữ tử áo đen hờ hững nói.
Tiêu Bố Y lắc đầu, đột nhiên nhớ tới điều gì, "Đúng rồi, mặc dù có một số việc không thể dùng võ công để giải quyết, nhưng có một số việc dùng võ công giải quyết là tốt nhất".
Nữ tử áo đen cau mày nói: "Làm cái gì?"
"Cô đã gặp qua Lý Mật?"
"Ừm, tại thành Tương Dương đã gặp qua".
"Cô cảm thấy cô cùng hắn võ công ai cao ai thấp?"
Nữ tử áo đen lần này lại suy nghĩ một hồi lâu, "Ta không có nắm chắc giết được hắn".
"Đích xác là như thế," Tiêu Bố Y gật đầu, "Võ công cao không nhất thiết là một sát thủ đủ tư cách, sát thủ cũng không nhất định là phải võ công cao.
Cô nói sau này yêu cầu ta một việc, cho nên hiện tại ta có thể yêu cầu cô bất cứ chuyện gì?"
"Đúng, nhưng cũng không phải là muốn làm gì cũng được" Nữ tử áo đen trả lại một câu.
Tiêu Bố Y hơi đỏ mặt, thoáng qua nói: "Ta có thể yêu cầu cô đi giết Lý Mật không?"
Nữ tử áo đen cơ hồ không chút do dự, "Có thể".
Nàng liền xoay người muốn đi, Tiêu Bố Y vội vàng gọi nàng trở lại, "Cô làm cái gì?"
"Đương nhiên là đi giết Lý Mật!"
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Cô cũng biết cô lần này ám sát rất có thể mất đi tính mạng?"
"Biết" Nữ tử áo đen quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Bố Y, hai mắt như nước, "Nhưng ta cũng biết ngươi là nhân vật lời hứa đáng giá nghìn vàng, ngươi hiện tại có cảm giác thiếu ta rất nhiều không?"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Đích xác là như thế, ta thà rằng nợ người tiền, cũng không nguyện nợ người tình."
Nữ tử áo đen thản nhiên nói: "Nếu như ta lần này ám sát Lý Mật chết, cho dù không thành công, ngươi nói vậy cũng sẽ thấy thiếu ta rất nhiều.
Đến lúc đó quá nửa là có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta".
Tiêu Bố Y không nhịn được hỏi, "Cô nếu như chết, ta làm sao biết được là cô sẽ yêu cầu cái gì? Không bằng cô hiện tại đem yêu cầu nói ra có được không?"
Nữ tử áo đen lắc đầu nói: "Thời cơ chưa tới, nói ra thì có ích lợi gì? Ngươi cứ yên tâm, cho dù ta chết, ngươi sớm muộn cũng sẽ biết thỉnh cầu của ta".
Nhìn thấy nữ tử áo đen muốn đi, Tiêu Bố Y rốt cuộc buông tha không gạn hỏi nữa, bất đắc dĩ nói: "Chờ một chút, ta nói muốn giết Lý Mật, nhưng cũng không cần phải gấp gáp nhất thời.
Người dùng tốt như cô, ta đương nhiên không nỡ cô sẽ chết nhanh như vậy, muốn giết Lý Mật, chúng ta nên nghĩ một kế hoạch chu mật thì tốt hơn".
Nữ tử áo đen gật đầu, hờ hững nói: "Tự nhiên muốn làm gì cũng được".
Tiêu Bố Y suy nghĩ mấy ngày cũng không có nghĩ ra làm thế nào để giết Lý Mật, Lý Mật không thể nghi ngờ là một cao thủ, lúc trước ở tại thành Tương Dương, Từ Thế Tích, Bùi Bội bố trí kế hoạch chu mật như vậy cũng giết không được hắn, hắn đương nhiên trong nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn.
Trước không nói bên người Lý Mật có hàng vạn hàng nghìn hộ vệ.
Chỉ nói bản thân Lý Mật chính là vạn người khó địch, có thể từ trong nỏ tiễn như mưa mà cứu ra hai thủ hạ, có thể mang theo hai thủ hạ nhảy xuống khỏi thành Tương Dương mà không tổn thương đến cọng lông tóc, bản thân điều này đã là chuyện làm cho người ta nghe nói mà sợ hãi, nhưng Lý Mật thật sự đã làm được.
Sau đó Từ Thế Tích cùng Bùi Bội đều lắc đầu thở dài nói, Lý Mật này thật sự quá giảo hoạt, quá khó giết.
Một người như thế, hắn đương nhiên không nỡ để cho nữ tử áo đen đi đối phó, hắn đưa ra đề nghị này bất quá có hai mục đích, một là muốn biết bí mật của nữ tử áo đen, hai là muốn thử dò xét nàng có qua lại với Lý Mật hay không.
Nhưng lúc này xem ra, hắn đã uổng phí tâm cơ.
Nữ tử áo đen nói khi không có việc gì đều suy nghĩ về hắn, hắn khi không có việc gì cũng không ngừng nghĩ tới những mối quan hệ phức tạp bên người.
Thái Bình đạo là địch là bạn, hắn hiện tại hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn duy nhất có thể biết là, mỗi lần Thái Bình đạo ra tay, đều là kinh thiên động địa, ngoài dự đoán của mọi người.
Nếu giết không được Lý Mật, không bằng suy nghĩ làm thế nào đối phó với Hoàng Phủ Vô Dật thì tốt hơn.
Con người vốn có tính phản, khi Hồi Lạc Thương bị vây, Việt vương kính hắn như kính bài vị tổ tông vậy, nhưng Tiêu Bố Y hiện tại đã phát hiện, thì ra tế tổ không phải ngày nào cũng có mua bán.
Từ khi Hồi Lạc Thương được giải vây, hai ngày qua Việt vương đối với hắn đã không còn nhiệt tình như lúc đầu.
Bất quá Việt vương mặc dù đối với Tiêu Bố Y không nóng không lạnh, nhưng hai ngày qua người đến bái phỏng Tiêu Bố Y cũng không phải là số ít.
Tiêu Bố Y đối với Đông Đô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn ở tại Đông Đô thời gian thật ra cũng không dài, nhưng mỗi lần đến Đông Đô, Đông Đô đối với hắn đều có thay đổi rất lớn.
Đông Đô biến đổi càng ngày càng tiêu điều, mà Tiêu Bố Y hắn biến đổi càng ngày càng được hoan nghênh.
Mới tiễn mấy quan trên triều đi, có Đại Phu, có Lang Trung, đương nhiên không phải là xem bệnhcho hắn, mục đích bọn họ tới cũng rất đơn giản, cảm tạ Tiêu tướng quân đoạt lại Hồi Lạc Thương, kiệt lực trấn thủ Đông Đô.
Đương nhiên dụng ý càng sâu hơn chính là, trước tiên ở trước mặt Tiêu Bố Y mà quen biết, sau này vạn nhất có thay đổi mới gì, thì cũng hy vọng Tiêu Bố Y nhớ tới mình.
Những người này đều là nhân vật ở cấp bậc hạ tầng, có thể nói là vẫn buồn bực bất đắc chí, khi gặp phải thế cục rung chuyển, đương nhiên có thể làm là trước hết phải cố khởi dũng khí mà cầu sinh cầu biến.
Tiêu Bố Y đang cầm ly trà nhấp một ngụm, Lô lão Tam đã vội vã đi đến, đưa lên bái thiếp nói: "Tiêu lão Đại, lại có người cầu kiến" Tiêu Bố Y biết Đông Đô hành trình phi thường hiểm ác, cho nên mang theo nhân thủ cực ít.
Lúc đầu sau khi cùng Bùi Minh Thúy, nữ tử áo đen tới rồi Đông Đô, năm huynh đệ Biển Bức sau đó cũng đi tới Đông Đô, đương nhiên là còn có rất nhiều thế lực hoạt động âm thầm do Viên Lam an bài đến, cũng không dễ dàng bại lộ, ít nhất về phương diện thông tin bọn họ vẫn duy trì thông suốt không trở ngại, cho nên công việc tiến hành rất thoải mái.
Tiêu Bố Y vẫn đem năm huynh đệ theo trên người, một điểm chủ yếu là, năm huynh đệ đều có sở trường, kiến thức rộng rãi.
Hắn chuẩn bị từ từ sẽ điều động nhân thủ đến Đông Đô đểứng đối cục diện hiện tại.
Bất quá thoạt nhìn trước mắt, các binh tướng ở hạ tầng Đông Đô cũng đã xác nhận là đối tượng mượn sức trọng điểm của hắn.
Trong động loạn chỉ cần có được sựủng hộ của bọn họ, lực lượng bộc phát lên tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tiếp nhận bái thiếp, Tiêu Bố Y nhìn thoáng qua, có chút nghi hoặc hỏi, " Trường Tôn Hằng An? Hắn là ai vậy?"
"Trường Tôn Hằng An là người của gia tộc Trường Tôn, cha của hắn là Trường Tôn Thịnh".
Tiêu Bố Y khẽ nhếch mày, Trường Tôn Thịnh hắn đương nhiên biết, lúc trước phân liệt Đột Quyết cũng có công lao hiểu hách của Trường Tôn Thịnh trong đó.
Sau khi Trường Tôn Thịnh chết, Dương Quảng mới đem việc xử lý chuyện Đột Quyết giao cho Bùi Củ.
Trong khi hắn đang cau mày nghĩ tới ý đồ đến của Trường Tôn Hằng An, Lô lão Tam đã nói tiếp: "Trường Tôn Thịnh có ba con trai, trưởng tử Trường Tôn Hành Bố khi chống cự Dương Lượng tạo phản đã sớm chết, Trường Tôn Hằng An này bởi vì đại ca, cho nên lên chức chức Ưng Dương Lang tướng, con là Trường Tôn Vô Kỵ, nghe nói văn võ toàn tài.
Tiêu lão Đại, ta cảm thấy bọn họ quá nửa cảm thấy người hiện tại thế lực mạnh mẽ, nên muốn đầu nhập vào người".
Tiêu Bố