Tiêu Bố Y khi cứu hán tử Tây Vực, thầm nghĩ đây là nhân tài, làm là để muốn mượn sức, nếu như thất bại thì thật sự tiếc nuối, nhưng hắn lại thật không ngờ hán tử nọ lại gọi là Sử Đại Nại.
Sử Đại Nại ở trong ấn tượng của hắn cũng là một trang hán tử, bất quá khi thất lạc trong khoảng không lịch sử, nhưng gì hắn biết cũng khác với lịch sử, Sử Đại Nại nhìn thấy Tiêu Bố Y thần sắc hoảng hốt, có chút bất an nói: "Tiêu tướng quân".
Hoảng hốt chỉ chốc lát, Tiêu Bố Y đã phục hồi tinh thần lại, "Sử Đại Nại.
Tên rất hay.
Đến đây ngồi".
Hắn kéo tay Sử Đại Nại ngồi xuống, cho hạ nhân đưa trà thơm lên, mỉm cười nói: "Sử huynh…"
Sử Đại Nại có chút co rút, "Tướng quân gọi ta là Đại Nại là được rồi".
Hắn hiển nhiên là bị người ta khinh thị đã quen, tới lúc được Tiêu Bố Y tôn trọng cũng có chút không quá quen, Tiêu Bố Y cũng có chút kỳ quái Sử Đại Nại vì sao lại nghèo túng như thế, hơn nữa thoạt nhìn tuy võ công không kém, nhưng tính cách có chút nội liễm, thậm chí có thể nói là có chút nhu nhược.
Trầm ngâm một chút, Tiêu Bố Y hỏi, "Không biết chuyện Đại Nại bán nghệ tìm cha là sao?"
Sử Đại Nại là một hán tử to cao, nhưng vành mắt đã có chút đỏ lên, "Thật không dám đấu diếm… đây là gia mẫu phân phó… gia mẫu là nhân sĩ Tây Vực, nhưng cha ta lại là người Trung Nguyên".
Tiêu Bố Y nhớ kỹ bức họa của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Không biết lệnh tôn như thế nào cho ta xem".
Sử Đại Nại nghe thấy hắn nhắc nhở, vội vàng đem bức họa lấy ra, hắn đối với bức họa này cực kỳ coi trọng, một phen sóng gió nhưng vẫn cất kỹở trên người.
Tiêu Bố Y mở bức họa ra xem, chỉ thấy trên bức họa vẽ một người trung niên, khí độ ung dung, nhưng tướng mạo tầm thường, trong trí nhớ cũng không có người này, chậm rãi lắc đầu, nhìn thấy bức họa này cũng đã cũ nát, hiển nhiên là qua nhiều năm tháng.
Bất quá người vẽ bức tranh này tuy ra không nhiều nét bút, nhưng lại trông rất sống động, thiết câu ngân họa, như muốn phá bức tranh mà ra, Tiêu Bố Y tuy không biết hội họa, nhưng cũng biết người vẽ bức tranh này bút lực quả thực bất phàm.
Sử Đại Nại thấy hắn lắc đầu, tuy thất vọng nhưng cũng là trong ý liệu, nhận lại bức họa một lúc lâu không nói gì.
"Không biết ta có thể biết ngọn nguồn hay không?" Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Nếu như biết tiền nhân hậu quả mà nói, ta có muốn tìm hắn cũng thuận tiện hơn một ít".
Nghe Tiêu Bố Y chủ động đề cập tới hỗ trợ.
Sử Đại Nại thật ra cũng mừng rỡ.
Hắn mặc dù không thông sự vụở Trung Nguyên, nhưng đến Đông Đô đã lâu, cũng biết đại danh của Tiêu Bố Y, nội tâm vẫn mong chờ Tiêu Bố Y hỗ trợ, nhưng tính cách lại không dám khẩn cầu, nhìn thấy Tiêu Bố Y nhiệt tình, vội vàng đem nguyên do nói ra.
"Gia mẫu là người Thiết Hãn Tây Vực, tại Thiết Hãn quốc cũng xem như… không kém" Hắn hàm hàm hồ hồ, Tiêu Bố Y cảm thấy đây là bí mật riêng tư, cũng không hỏi tới, nhưng thầm nghĩ Sử Đại Nại trông như vậy, mẫu thân hắn chẳng lẽ cũng rất dể coi? Người Trung Nguyên kia quen biết với mẫu thân Sử Đại Nại chỉ là nhất thời cao hứng hay là có ẩn tình khác, cái này đều đáng cân nhắc, bất quá hắn chỉ nghi hoặc, cũng sẽ không hỏi ra miệng.
Sử Đại Nại lại tiếp tục nói: "Khi Văn đế Đại Tùy tại vị, thật ra cũng có rất nhiều người đi tới Tây Vực buôn bán, gia mẫu cùng gia phụ chính là quen nhau vào khi đó…"
"Gia phụ mặc dù tướng mạo tầm thường, nhưng học vấn rất phong phú, lời ăn tiếng nói bất phàm, rất nhanh làm cho gia mẫu ái mộ" Sử Đại Nại buồn bã nói: "Sau đó hai người đã ở cùng với nhau".
Sử Đại Nại nói chuyện cũng không lưu loát, đối với câu chữcủa Trung Nguyên rất nhiều chỗ nói cũng không chính xác, một phen nói ra cũng giật cục nhiều lần, nhưng khi nói đến chuyện của cha mẹ, thì mắt lại đỏ ngầu.
Tiêu Bố Y âm thầm lấy làm kỳ, nhưng vẫn lẳng lặng mà nghe.
"Chỉ là gia phụở cùng gia mẫu được mấy tháng, lại đột nhiên biến mất không thấy" Sử Đại Nại thấp giọng nói: "Sau đó đã sinh ra ta, thoáng qua đã hai mươi năm…" Tiêu Bố Y cảm thấy được sự thê lương, thở dài nói: "Không biết lệnh tôn có thể có gì ngoài ý muốn không?"
Sử Đại Nại lắc đầu nói: "Gia phụ sau khi rời đi, thật ra ta rất… hận… nhưng gia mẫu không cho, gia mẫu vẫn nhớ thương tới hắn, sau khi nuôi lớn ta thành người, thì lại bởi vì thương nhớ thành tật, buông tay mà rời khỏi nhân thế".
Tiêu Bố Y một hồi lâu mới nói: "Ngươi tới đây tìm cha, chẳng lẽ cũng là chủ ý của lệnh đường?"
Sử Đại Nại chậm rãi gật đầu, "Gia mẫu trước khi chết vẫn thương nhớ tới gia phụ.
Người nói cha ta hiện tại hẳn là ở tại Đông Đô, lúc nầy đây mới cho ta đến Đông Đô tìm cha.
Người chỉ hy vọng gia phụ có thể trở về đến trước mộ gặp mặt người một lần, ta gặp những người đó… không dám hoàn thủ, chỉ sợ sẽ đem ta trục xuất khỏi Đông Đô, như vậy ta sẽ không thể hoàn thành di nguyện của mẫu thân".
Nói tới đây Sử Đại Nại gục đầu xuống, đã rơi lệ, Tiêu Bố Y nghe cũng hiểu được trong lòng có chút chua xót, hiện tại hắn nhiều ít cũng đã rõ ràng tiền nhân hậu quả.
Phụ thân Sử Đại Nại xem như là loại người bội tình bạc nghĩa, hai mươi năm trước sau khi cùng mẫu thân của Sử Đại Nại xuân phong nhất độ thì không còn thấy bóng dáng.
Mẫu thân Sử Đại Nại lại không quên được người này, chỉ muốn gặp lại hắn một lần, cho dù trước khi chết cũng không quên, Sử Đại Nại vì tuân lời mẹ, lúc này mới đến Đông Đô tìm cha.
Bất quá nhìn tính cách của hắn hơi khờ dại, thật rất khó tưởng tượng có thể luyện được võ công cao minh như thế.
"Không biết lệnh tôn cao tính đại danh là gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Hắn gọi là Phù Bình Cư" Sử Đại Nại nghiêm túc trả lời: "Thật ra mẫu thân ta đối với gia phụ cũng không tính là hiểu nhiều, chỉ bằng chút trí nhớ mà suy đoán hắnở tại Đông Đô…" Nhìn Tiêu Bố Y trợn mắt há hốc mồm, Sử Đại Nại mặt có chút toát mồ hôi nói: "Bức họa này, đây là bức họa mà cha ta… lưu lại cho gia mẫu… gia mẫu nói… hắn tự tay vẽ bức họa này".
"Ồ?" Tiêu Bố Y nghe được Sử Đại Nại nói hàm hồ, không có rõ ràng, có chút giấu diếm, nói vậy trong đó quá nửa cũng có chút ẩn tình, thầm nghĩ người này có thể mê nữ tử Tây Vực, hơn nữa vẽ tranh cũng tốt, ứng nên là một tài tử.
Đại Tùy thật ra tài tử không ít, bất quá bị Dương Quảng chém cũng không ít, cha hắn cũng không biết có trong số đó hay không.
"Ngươi có phương pháp gì để tìm lệnh tôn?"
Sử Đại Nại lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Gia mẫu cho ta đến Đông Đô, nói chỉ cần đưa ra bức họa này, cha ta nếu còn ở đây, tất nhiên sẽ tới tìm ta, ta đi tới Đông Đô cũng đã khá lâu, tiền sử dụng cũng đã sớm dùng hết, nhưng Đông Đô có gần trăm vạn người, ta không thể đi tìm đi hỏi hết được, cho nên nghĩ ra biện pháp tới Thông Viễn thị bán nghệ.
Nghĩ người ở đây rất nhiều, cha ta nếu…" Hắn nói có vẻ rất tin tưởng, Tiêu Bố Y lại có chút hoài nghi, thầm nghĩ người này có thể từ biệt hai mươi năm không gặp mẹ con Sử Đại Nại, chẳng phải tâm địa cực kỳ cứng rắn sao, chính là đã sớm quên đoạn nhân duyên này.
Phù Bình Cư… Phù Bình Cư? Tiêu Bố Y yên lặng đọc cái tên này mấy lần, âm thầm cau mày thầm nghĩ ba chữ này chỉ là lục bình tụ? Chẳng lẽ cha của Sử Đại Nại đã báo một cái tên giả? Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y chỉ có thể vì nỗi khổ của Sử Đại Nại mà an ủi: "Đã như vậy, chỉ cần lệnh tôn còn ở đây, ta nghĩ nhất định có thể tìm được".
Sử Đại Nại tràn đầy cảm kích, càng biết Tiêu Bố Y ở tại Đông Đô thế lực to lớn, có hắn trợ giúp, muốn tìm người đương nhiên so với hắn đi loạn cả lên thì tốt hơn nhiều.
Tiêu Bố Y làm việc luôn sạch sẽ gọn gàng, trước gọi lão Tam đến, phân phó hắn đi tìm mấy họa sĩ, trước đem bức tranh trên tay Sử Đại Nại sao thành nhiều bức, sau đó phân phó Lô lão Tam chia nhau đi hỏi.
Sử Đại Nại nhìn thấy Tiêu Bố Y tận lực cho người giúp đỡ, cảm kích nói: "Tiêu tướng quân… cảm ơn người…"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Nhấc tay mà thôi, cần gì khách khí.
Ngươi là một hiếu tử, nói vậy lệnh đường ở dưới cửu tuyền biết hiếu đạo của ngươi như vậy cũng sẽ mỉm cười.
Đại Nại, không nên gấp gáp, chỉ cần có niềm tin, chúng ta nhất định có thể tìm được!"
***
Trong khi Tiêu Bố Y ở tại Đông Đô trợ giúp hiếu tử Sử Đại Nại.
Thì ở sâu trong quần sơn Ngõa Cương cũng có một hiếu tử lại đang thống khổ không chịu nổi.
Tần Thúc Bảo hơn nửa năm qua, biến hóa rất lớn.
Trên mặt vẻ bệnh tật càng đậm, hốc mắt hõm sâu, gương mặt thoạt nhìn chỉ còn dính một lớp da.
Hắn hơn nửa năm này gầy đến làm cho người ta sợ hãi.
Yên lặng mà cầm chén thuốc, cũng không phải cho chính mình uống, Tần Thúc Bảo cẩn thận bưng đến trước một gian nhà cỏ, đẩy cửa đi vào.
Trên giường có một lão phụ, tóc bạc như sương, dung nhan cũng tiều tụy, nhìn thấy Tần Thúc Bảo đẩy cửa tiến vào, trên mặt xuất hiện nụ cười.
Nụ cười làm cho trên mặt lão phụ tăng thêm chút ấm áp vui vẻ.
Vô luận như thế nào, một người chỉ cần đang cười, là còn có hi vọng.
Tần Thúc Bảo bưng chén thuốc đến, quỳ gối trước giường mẫu thân, nhẹ giọng nói: "Mẹ, tới giờ uống thuốc rồi".
Tần mẫu nụ cười chậm rãi thu lại, than nhẹ một tiếng, "Bảo nhi, mẹ đã làm liên luỵ tới con".
Tần Thúc Bảo vội vàng lắc đầu nói: "Mẹ, xem mẹ nói kìa, giữa mẹ với con sao lại nói là liên lụy con mình? Hài nhi bất hiếu, không thể tìm thần y đến trị bệnh cho mẹ…"
"Ài, nhân mạng trời định, điều này sao trách con được?" Tần mẫu giãy dụa muốn gượng dậy, nhưng vô lực ngồi dậy.
Tần Thúc Bảo đỡ mẫu thân lên, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ hiện tại hẳn là phải nghỉ ngơi nhiều…"
"Mặt trời đã lên, mẹ muốn nhìn thấy mặt trời" Tần mẫu khẽ thở dài.
Tần Thúc Bảo không chút do dự xoay người ngồi xổm xuống, "Mẹ, con cõng mẹ đi ra ngoài".
Hắn cõng mẫu thân ra khỏi nhà cỏ, ở phía ngoài đã có một tảng đá lớn, trên phỉ đầy cỏ khô, nói vậy Tần mẫu cũng thường xuyên ra đây, nên đã chuẩn bị thỏa đáng.
Tần mẫu ngồi xuống, phơi ánh nắng mặt trời, đột nhiên hỏi: "Thúc Bảo.
Trong khoảng thời gian này, con có bái tế Trương tướng quân không?"
Tần Thúc Bảo gương mặt co quắp, vì đứng ở phía sau mẫu thân, cho nên bà nhìn không thấy sắc mặt.
"Mẹ, con đã đi bái tế".
"Ài…" Tần mẫu thở dài một tiếng, "Trương tướng quân đối với con vốn vẫn không tệ, lại đối với con có ơn tri ngộ.
Thật không ngờ lại bị bệnh chết, thật sự là tiếc nuối".
Tần Thúc Bảo im lặng, ánh mặt trời theo xuống, kéo ra một cái bóng thật dài, tràn đầy cô tịch.
"Mẹ thật ra cũng sống không được vài ngày nữa" Tần mẫu lại nói.
Tần Thúc Bảo ở phía sau mẫu thân quỳ xuống, nước mắt chảy xuôi, "Mẹ… mẹ nhất định có thể sống lâu trăm tuổi".
Tần mẫu cười rộ lên, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Tần Thúc Bảo, "Đứa nhỏ ngốc, con người ai mà không chết? Sống lâu trăm tuy cũng muốn, nhưng hiển nhiên không có khả năng, mẹ trước khi chết không có gì tiếc nuối, nhưng không yên lòng nhất cũng là con.
Bảo nhi, Bảo nhi, con gần đây gầy đi rất nhiều, có phải có tâm sự hay không? Mẹ biết con đối với Trương tướng quân cảm tình vô cùng tốt, nhưng người… đã bệnh mà mất, người nào cũng đỡ không được, nếu như mẹ ra đi, cũng không hy vọng con khóc, là nam nhi thì phải kiên cường đối mặt, như vậy mẹ cho dù xuống dưới cửu tuyền… cũng vui mừng".
Tần Thúc Bảo cúi đầu rơi lệ, không dám làm cho mẫu thân chứng kiến bản thân thống khổ bất an.
"Thúc Bảo.
Trương tướng quân mặc dù chết, nhưng võ công của con, cũng không thể lãng phí ở bên cạnh mẹ, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng bởi vì mẹ mà chậm trễ tiền đồ của con, nọ vậy mẹ có chết cũng không yên tâm".
Tần Thúc Bảo trong lòng dâng lên sự bất an, thất thanh nói: "Mẹ, mẹ không nên nói những lời không may như vậy, mẹ nhất định có thể khỏe lên mà".
Tần mẫu cười cười, than nhẹ một tiếng, "Đứa nhỏ ngốc…"
Ánh mặt trời ấm áp, gió núi thổi nhẹ, hai người một ngồi một quỳ, không biết qua bao lâu.
Đột nhiên Tần Thúc Bảo tâm sinh cảnh giác, hướng xuống dưới chân núi nhìn tới, nơi đó có một người đang chậm rãi đi tới, bước đi nhẹ nhàng, đúng là Ngụy công Lý Mật.
Tần Thúc Bảo khẽ nắm chặt nắm tay, lão phụ nhân lại cười nói: "Bảo nhi, Lý huynh đệ tới" Tần Thúc Bảo ứng tiếng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ thống khổ.
Lý Mật cước bộ nhẹ nhanh, rất nhanh đã tới trước hai người, vái dài nói: "Bá mẫu mạnh khỏe".
Tần mẫu cười cười, nhẹ giọng nói: "Lý huynh đệ, người lại tới thăm ta, ta bị bệnh đã lâu, nhờ có người, nếu không ta khó gặp lại được Thúc Bảo một lần".
"Chỉ là nhấc tay mà thôi" Lý Mật tươi cười sáng lạn dưới ánh mặt trời.
"Ta vẫn ổn, bất quá hơi mệt, muốn nghỉ ngơi" Tần mẫu nhẹ giọng nói: "Thúc Bảo, đỡ mẹ vào trong phòng đi".
Tần Thúc Bảo ứng tiếng, dìu mẫu thân trở về phòng nghỉ ngơi, Tần mẫu nhẹ nhàng nằm xuống, "Thúc Bảo, mẹ muốn ngủ một lúc, con đi ra ngoài tiếp Lý huynh đệ đi".
Tần Thúc Bảo ứng tiếng, thụt lùi ra khỏi nhà cỏ, quay đầu nhìn về phía Lý Mật, ánh mắt lạnh như băng.
Lý Mật lại nhìn về phía gian nhà cỏ, nhẹ giọng nói: "Thúc Bảo, ta muốn cùng ngươi đi một chút".
Tần Thúc Bảo gật đầu, bước nhanh đi trước nhất, đi vòng qua sườn núi, biết mẫu thân đã không thể nghe được, lúc này mới ngừng bước, nghiêm nghị nói: "Lý Mật, ngươi tới làm cái gì?"
"Đến thăm bá mẫu" Lý Mật chậm rãi nói.
Tần Thúc Bảo bỗng nhiên vọt tới, một quyền xuất ra, nặng nề đánh thẳng vào trên mặt Lý Mật.
Lý Mật vốn võ công rất cao, thời khắc này lại không tránh né, bị một quyền của Tần Thúc Bảo đánh vào trên mặt, lảo đảo lui về phía sau vài bước, khóe miệng đã tràn ra máu tươi, Tần Thúc Bảo cũng không nghĩ tới một quyền là có thể trúng, có chút ngạc nhiên, "Ngươi tại sao không né?"
"Nếu như ngươi đánh ta hai quyền có thể giải được oán khí mà nói.
Ta cho ngươi đánh hai quyền thì có là gì?"
Tần Thúc Bảo giọng căm hận nói: "Lý Mật, ta hiện tại chỉ muốn giết ngươi".
Lý Mật than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Thúc Bảo, ngươi thật sự làm cho ta rất thất vọng!"
Tần Thúc Bảo cười lạnh nói: "Làm cho ngươi rất thất vọng, ta hẳn là nên cao hứng mới đúng.
Ta tại sao phải cho ngươi kỳ vọng? Ngươi trước lừa mẫu thân ta, sau đó lại gạt ta, cho tới bây giờ làm hại ta sống không bằng chết, ngươi còn nói là thất vọng, ngươi kỳ vọng ta có thể làm cái gì?"
Lý Mật đưa tay lau đi máu tươi ở khóe