Binh quý thần tốc, Trình Giảo Kim sau khi nhận lệnh, lập tức điểm nhân mã dẫn binh tời Lạc Khẩu, tới Bắc Mang sơn ngăn địch.
Bắc Mang sơn liên miên cùng Lạc Thủy uốn lượn kẹp lấy thông đạo Đông Đô đến Lạc Khẩu, Yển Sư chiếm cứ trong đó, trấn thủ yếu đạo.
Yển Sư kẹp giữa Bắc Mang sơn cùng Lạc Thủy, nếu như tính khoảng cách, thì hơi gần Lạc Khẩu hơn một ít, cho nên Đông Đô cho dù xuất binh trước, nhưng Lý Mật đã sớm tính chuẩn khoảng cách, biết Trình Giảo Kim tuy đi sau, nhưng cũng có thể ngăn chận tại Yển Sư bắc Bắc Mang sơn.
Lý Mật cũng tự mình dẫn binh men theo Lạc Thủy mà lên, chuẩn bị tại vùng đất trống trải phía nam thành Yển Sư cùng Tiêu Bố Y giao chiến.
Hắn dẫn binh tinh nhuệ, dĩ nhiên là muốn đánh bại quân Tiêu Bố Y.
Hôm nay Tiêu Bố Y xu thế sắc bén, Đông Đô người người ca tụng, nếu có thể đại bại Tiêu Bố Y, phong tỏa tinh thần Đông Đô, thì đúng là thời cơ tốt nhất để vây công Đông Đô.
Gió nhẹ khẽ thổi, vó ngựa cấp bách, Lý Mật suốt đêm hành quân, khi tới nam Yển Sư, thì đã sáng sớm, nhưng hắn không có nửa điểm mệt mỏi, nhìn đội ngũ không chút rối loạn, trong lòng đã dâng lên sự hãnh diện, quân Ngõa Cương hiện tại đã sớm không thể so sánh với trước đây, qua sự chỉnh đốn của hắn, lực chiến đấu sớm đã tăng cao.
Lúc này hắn tự mình dẫn tám nghàn tinh kỵ binh có, hơn nữa còn có hai vạn bộ binh công kích Tiêu Bố Y, không tin Tiêu Bố Y có thể cản được.
Tám ngàn tinh kỵ này được xưng nội quân, ở trong mắt Lý Mật, đủ có thể đương đầu với trăm vạn hùng binh.
Hôm nay Trung Nguyên thiếu ngựa, hắn lại có thể nuôi dưỡng chiến đoàn kỵ binh lớn như vậy, cũng đủ để kiêu ngạo.
Chỉ là khi tới nam Yển Sư, quan binh trên thành đã sớm bừng tỉnh, nhìn thấy trận trượng to lớn, đều không tự chủ được mà nắm trường thương trong tay lên, trận địa sẵn sàng đón địch.
Hôm nay Hổ Lao Bùi Nhân Cơ đã đầu phục quân Ngõa Cương, đã đem thành Yển Sư phía đông Lạc Dương trở thành chiến tuyến trước nhất.
Có thể thấy được tặc binh đến phạm lại lấy kỵ binh làm chủ, binh sĩ thủ thành đều hơi chút thở phào một hơi.
Vô luận kỵbinh có mạnh đến đâu, công thành cũng tuyệt đối không thể.
Binh sĩ thủ thành đã sớm kinh nghiệm già dặn, rõ ràng những người này quá nửa là chạy tới Đông Đô.
Mấy ngày nay, ngoài thành Yển Sư tới tới lui lui không biết bao nhiêu binh mã, làm cho binh sĩ thủ thành xem tận hưng suy, trong lòng tuy mờ mịt, nhưng lại vẫn liều chết thủ thành, chỉ là cụ thể vì người nào, thì lại mờ mịt không biết.
Yển Sư vốn vẫn do Giám Môn phủ tướng quân Bàng Ngọc thủ, bất quá Bàng Ngọc lúc trước, cùng Bùi Nhân Cơ đi tới Hạ Bi khuyên hàng Bùi Hành Quảng.
Bàng Ngọc bị Bùi Hành Quảng đâm chết.
Yển Sư cũng thành lớn, yếu địa chiến lược, Hà Dương Đô Úy Độc Cô Vũ cũng có uy danh, cho nên điều hắn đến đây thủ thành.
Độc Cô Vũ cũng là người cẩn thận, vẫn đóng thành không ra, Hổ Lao, Yển Sư, Đông Đô đều cực kỳ chắc chắn, Lý Mật đối với mấy tòa thành trì này cũng không có tấn công được, nếu không có Bùi Nhân Cơ đầu hàng, thì quả thực là mặt mũi bị mất sạch.
Vốn Hổ Lao đầu hàng, Yển Sư cũng kiên trì không được bao lâu, nhưng binh sĩ lại nghe nói Tiêu Bố Y cầm quyền, không khỏi tinh thần đại chấn, cảm thấy đã có hy vọng, dù sao gia quyến của những người này đa phần là ở tại Đông Đô.
Hờ hững nhìn kỵ binh từ phía nam thành xông qua, thoáng qua là bộ binh như nước thủy triều, sau đó là binh sĩ áp vận vũ khí lương thảo đi ngang qua, nhưng không có bất luận kẻ nào muốn rời thành đi ngăn đón, đột nhiên nghe được ở phía Bắc Mang sơn có tiếng chém giết động trời, tro bụi bốc cao, hóa thành đám mây dày, tất cả thành binh đều kỳ quái, không biết lại là người phương nào đang giao chiến?
Lý Mật ghìm ngựa trước Lạc Thủy, trong mắt đã có vẻ nghi hoặc.
Hắn cảm giác đã có gì đó không đúng, nếu như dựa theo quân tình bẩm báo, Tiêu Bố Y hành quân cấp tốc giờ phút này hẳn là đã cách Yển Sư không xa.
Nhưng hiện tại chỉ nghe nước sông róc rách, gió nhẹ hây hẩy, tiếng vó ngựa bất an giẫm trên đá vụn trên đường, nhưng phía trước lại không có bất cứ dấu hiệu gì là có đại quân đến đây.
Hai bên đều vội vã đối công, hắn biết bằng vào tám ngàn kỵ binh, thì không cần phải hạ doanh, chỉ bằng địa thế trống trải có thể xung phong đánh cho đại quân của Tiêu Bố Y hoa rơi nước chảy, chỉ là quân địch sao lại không tới?
Quay đầu nhìn về phía Bắc Mang sơn, chỉ thấy khói bụi bốc lên bốn phía, không trung đều bị nhuộm thành một màu xáu xịt, Lý Mật tâm tư xoay chuyển, chỉ là đang suy nghĩ, Tiêu Bố Y hiện tại rốt cuộc ở nơi nào?
***
Khi Trình Giảo Kim dẫn tinh binh đuổi tới Bắc Mang sơn, chỉ thấy được xa xa bụi đất che ở bầu trời, khí thế hung hãn.
Đại quân Trương Trấn Chu xem như đúng hẹn tới! Thậm chí so với đám người Lý Mật, Trình Giảo Kim tính kế còn nhanh hơn một ít.
Trình Giảo Kim nhìn thấy khói bụi ở phương xa không khỏi âm thầm kinh hãi, hắn đi theo Trương Tu Đà nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được một ít phương pháp nhìn khói bụi, ở phương xa tiếng vó ngựa tuy cấp bách, nhưng khói bụi lại không hổn độn, biểu hiện người lĩnh quân có bản lĩnh hành quân cao siêu.
Lão tướng Đại Tùy đều là thân kinh bách chiến, đám người Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần, Trương Trấn Chu rất hiểu phép dụng binh hành quân, Trình Giảo Kim nhìn thấy quân địch tiếp cận, trong lòng dâng lên sự phấn chấn.
Hắn cũng không ngại chiến, đi theo Trương Tu Đà nhiều năm, có chiến dịch gian khổ nào mà chưa trải qua.
Lý Mật đem nhiệm vụ phong tỏa Trương Trấn Chu giao cho hắn, lại cho Đan Hùng Tín cùng Vương Bá Đương làm phó, chính là đại biểu hết sức tín nhiệm đối với hắn, hắn chỉ cầu đánh một trận thành danh, để định địa vị tại Ngõa Cương.
Quân lệnh lập tức truyền xuống, Trình Giảo Kim đã dẫn binh sĩ chọn một sườn núi cao, tạm thiết lập chỗ chỉ huy, lệnh hai vạn binh sĩ dựa theo Bắc Mang sơn mà bố trí, tạo thành một hình cung hoàn mỹ.
Loại trận hình này lực công kích so với trận khác thì hơi thua, nhưng mười phần co dãn, dể dàng linh hoạt thay đổi.
Ở chính diện lấy hai ngàn kỵ binh công kích, do dũng tướng thủ hạ Lý Mật là Tôn Trường Nhạc dẫn đội, hai cánh đều bố trí gần ngàn kỵ binh, dưới sự che chở của bộ binh mà đánh về phía trước.
Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương đều dẫn một lộ binh mã, ẩn tại hai cánh, tùy thời chuẩn bị liều chết cắt đoạn thế đến của địch thủ.
Ở sau kỵ binh của quân Ngõa Cương chính là thuần một sắc bộ binh, bày ra phương trận mà đi, bộ binh trang bị trường thương đoản đao, cung tên thiết thuẫn, chỉ phòng bị tiền phương chống cự không được mà lui.
Bố trận như thế này, phía sau có phương trận trợ giúp, cho dù bị cường thế trùng kích, cũng có thể phản kích, Trình Giảo Kim ngườiở trên sườn núi cao, hai mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy được ở đất bằng phương xa đang xuất hiện vô số điểm đen, thoáng qua kỵ binh của Trương Trấn Chu đã đánh tới, binh mã như nước thủy triều, đất rung núi chuyển, Trình Giảo Kim nhìn về nơi xa, âm thầm cau mày, thầm nghĩ đều nói Trương Trấn Chu phi thường trầm ổn, mình vẫn vô duyên cùng hắn giao thủ, sao lại vừa mới giao binh, mà đã như là mưa to gió lớn như thế?
Từ sườn núi cao nhìn qua, Trương Trấn Chu điều khiển quân lại là thuần một màu kỵ binh, chừng ba bốn ngàn quân.
Trình Giảo Kim âm thầm cau mày, thầm nghĩ quân tình không hợp, thám tử nói Trương Trấn Chu có gần vạn binh mã, như vậy binh mã còn lại là ở nơi nào?
Trong khi đưa mắt nhìn qua đã phát hiện kỵ binh đối phương có chỗ đặc dị, trên bình nguyên rộng lớn, kỵ binh đối phương lại là một đội đi trước, hai đội áp ở hai cánh, tuy thế xông tới rất mạnh, nhưng trận hình không chút nào loạn.
Thế xung phong của đối phương giống như ba mũi đao nhọn, mặc dù nhanh nhưng không loạn, những người này thuật cỡi ngựa tinh thuần, thật sự làm cho người ta xem mà thở dài.
Trong Tùy quân sao lại đột nhiên xuất hiện ra kỵ binh cao minh như thế?
Tướng cầm đầu, hắc khôi hắc giáp, nhưng lại cưỡi một con ngựa trắng, do hắn khống chế tốc độ của cả đội kỵ binh.
Người nọ là ai, từ xa nhìn qua, Trình Giảo Kim phân biệt không ra.
Trình Giảo Kim cảm giác được đội ngũ này rất là kỳ quái, chỉ là hiện tại tên đã giương cung, làm sao không phát cho được.
Trình Giảo Kim ở sườn núi cao ra lệnh Chưởng kỳ sứ biến ảo cờ xí kích trống, quân Ngõa Cương đều gầm nhẹ, Tôn Trường Nhạc đã sớm dẫn binh xông lên phía trước.
Tôn Trường Nhạc là một thủ hạ hung hãn của Lý Mật, kẻ địch càng mạnh, hắn xông lên càng mạnh, hai ngàn kỵ binh thủ hạ khởi động bất quá chỉ trong thoáng qua, chỉ là hắn lo vọt tới trước, kỵ binh cùng bộ binh thoáng qua đã xuất hiện khoảng cách rất lớn.
Trình Giảo Kim đột nhiên sắc mặt khẽ biến, lệnh cho binh sĩ kích trống truyền lệnh, ra lệnh cho Tôn Trường Nhạc tản ra hai cánh tránh ra, để bộ binh phía sau tiếp chiến.
Tôn Trường Nhạc nào quản được nhiều, chỉ là nghênh đón đối thủ vọt tới, nhiệt huyết dâng trào, dẫn thủ hạ huy mâu hét lớn, trường mâu như rừng, phản chiếu ánh sáng.
Nhưng Tôn Trường Nhạc có lẽ còn không biết, Trình Giảo Kim đột nhiên biến lệnh, đơn giản là ở trên sườn núi cao rõ ràng nhìn thấy, kỵ binh đối phương trong quá trình công kích, kỵ binh ở giữa hơi tụt lại, kỵ binh hai cánh đột nhiên tốc độ tăng nhanh hơn.
Đây là một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, người đang ở trên sườn núi cao, Trình Giảo Kim vốn tưởng rằng tốc độ của kỵ binh đối phương đã tới cực hạn, nào nghĩ đến đối phương đột nhiên tụt xuống, kỵ binh chính diện tên dài bắn loạn, kỵ binh hai sườn lại đâm thẳng vào.
Đội ngũ của Tôn Trường Nhạc dưới sự trùng kích của thiết kỵ, trong nháy mắt đã đại loạn…
Trạn hình hình cung trong nháy mắt đã lõm sâu xuống, đã không phải hoàn mỹ không sứt mẻ nữa! Sau khi phá được Hà Nam, chuyện quan trọng đầu tiên chính là thu thập chiến mã, quân Ngõa Cương quân hôm nay được xưng trăm vạn đại quân, nhưng nếu nói về lực chiến đấu hữu hiệu, bất quá chỉ là hai ba mươi vạn nhân thủ, còn lại chính là người già yếu, phụ nữ trẻ con mà thôi.
Mà trong hai ba mươi vạn nhân thủ này, kỵ binh cũng chỉ có hai ba vạn.
Mặc dù kỵ binh trong trăm vạn đại quân chiếm tỉ lệ rất nhỏ, nhưng tại Trung Nguyên, cái này đã xem như cực kỳ hoành tráng.
Lý Mật tuy cuồng ngạo, nhưng cùng Đột Quyết cũng không có quan hệ nào, bằng vào lực lượng tự thân mà thu thập được nhiều chiến mã như vậy thì cũng đã là không đơn giản.
Bất quá công việc huấn luyện kỵ binh so với bộ binh thì phức tạp hơn rất nhiều, rất nhiều người cưỡi ngựa còn không xong, bắn tên cũng không chuẩn, muốn ở trên lưng ngựa tác chiến giương cung bắn tên, thật sự so với giết bọn họ còn muốn khó chịu hơn.
Lý Mật toàn lực bất quá chỉ bồi dưỡng được tám ngàn kỵ binh tác chiến có tố chất, vẫn luôn mang theo bên người, mà tám ngàn kỵ binh này phần lớn đều là Tùy binh Tùy tướng về hàng, có thể thấy được kỵ binh cũng không được bồi dưỡng huấn luyện tốt, cho dù Lý Mật cũng chỉ có thể vận dụng những người cũ của Tùy triều, kỵ binh còn lại do kiêu tướng thống lĩnh, Tôn Trường Nhạc dẫn chính là kỵ binh ngoại vi Ngõa Cương.
Tôn Trường Nhạc, Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương dẫn kỵ binh theo không tính là tinh nhuệ, chỉ có thể nói là hung hãn, giương cung bắn tên cũng ít người làm được, đa phần đều là dựa vào trường thương xung phong mà thủ thắng, nhưng những người này cũng có sức lực, chỉ bằng lực xung phong trong tác chiến thường thường cũng thu được hiệu quả.
Nhưng Trình Giảo Kim ở trên sườn núi vừa nhìn đã rõ ràng, đối phương trang bị hoàn mỹ, thuật cỡi ngựa tinh thuần, cung tên vũ khí vận dụng thuần thục, so với đám người Tôn Trường Nhạc thì cao hơn một bậc.
Trên chiến trận, sinh tử một đường, cao hơn một bậc quả thực đã là chuyện tương đối kinh khủng!
Trình Giảo Kim trong lòng lạnh lẽo, đột nhiên phát hiện một kỵ mã như điện, người cưỡi ngựa như bay lên trời, thân như rồng bay, dưới ánh mặt trời sáng rọi, chiếu lên khuôn mặt của người nọ, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh nhát, trong hai mắt ngưng kết lãnh khốc vô tình!
Người nọ như cố ý mà như vô tình hướng vềsườn núi cao nhìn qua, thoáng qua đã sát nhập vào trong quân Ngõa Cương, Trình Giảo Kim thất thanh nói : "Tiêu Bố Y?"
Hắn khó có thể tin, nhưng lại không thể không tin, nhưng Tiêu Bố Y chẳng phải là từ Lạc Thủy tiến công, sao lại tới nơi này!
Trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng Trình Giảo Kim cũng không loạn, chỉ huy không được Tôn Trường Nhạc, nhưng vẫn còn có nhân thủ còn lại, cắn răng một cái, cờ xí huy động, hai lộ kỵ binh của Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương từ hai cánh đánh đến, cứu viện Tôn Trường Nhạc đang bị Tùy binh vây khốn.
Mới vừa rồi là đám người Tôn Trường Nhạc không nghe hiệu lệnh, lúc này đã là nghe không được hiệu lệnh.
Thiết kỵ đối phương đánh tới, kỵ binh treo cung rút đao, thoáng qua triển khai cận chiến, Tôn Trường Nhạc dù sao cũng không phải loại hiền hành gì, chậm chạp trước tốc độ của đối thủ chỉ chốc lát, đã cực lực ước thúc binh tướng thủ hạ, cao giọng hét lên, khi thấy đao của đối phương xuống, thì trường mâu lại ít có hiệu quả chống đỡ, một đao hạ xuống mâu gãy, hai đao hạ xuống đầu bay!
Tôn Trường Nhạc đánh giết đỏ cả hai mắt, trường thương phi động, đã đâm rơi xuống đất hai gã Tùy binh, nhưng chợt thấy một trận gió lạnh thổi đập vào mặt.
Gió đến ngựa đến người đến, người đến thương đến tiếng đến!
"Tiêu Bố Y ở đây.
Kẻ nào chống giết không tha!"
Tiếng quát giống như tiếng sấm trầm muộn vang lên, thanh âm lại như từ chín tầng mây truyền đến, Tiêu Bố Y ngựa nhanh người nhanh, thoáng qua đã tới trước người Tôn Trường Nhạc, trường thương với thế như sấm vang chớp giật đánh ra!
Tôn Trường Nhạc nhìn thấy người nọ cực nhanh, đã không kịp trốn tránh, trong tiếng rống giận dử, trường thương đâm ngược lại.
Cho dù chết, hắn cũng phải giết một người theo.
Nhưng không đợi thương tiếp cận Tiêu Bố Y, đã cảm thấy ngực mát lạnh, thoáng qua đã bị một cỗ đại lực đánh trúng, Tôn Trường Nhạc chỉ cảm thấy mình lăng không bay lên, càng bay càng cao, như là chim vậy.
Chiến trường huyết chiến bỗng nhiên có sấm sét gầm thét,