Nắng hạn gặp mưa, tha hương gặp cố tri vốn là chuyện vui sướng trong cuộc đời, bất quá mưa nếu bất quá chỉ một hai giọt, cố tri lại là chủ nợ thì đó chính là chuyện bị ai trong cuộc đời.
Mã Chu tại thành Đông Đô cũng không phải là có mắt như mù, coi như cũng quen biết mấy người, trong số đó, một người là ông chủ khách sạn, một người chính là ông chủ tửu quán.
Hắn cơm có thể không ăn, nhưng rượu không thể không uống, nhìn thấy mấy hán tử trợn mắt đứng đó, đúng là tiểu nhị tửu quán, cũng chính là cố tri hương của hắn, trong lòng khó tránh khỏi có chút bi ai.
Hắn tuy là cuồng, nhưng cũng không phải là điên khùng không nói lý, cũng biết đạo lý thiếu nợ phải trả tiền, nhìn thấy tiểu nhị liền xoa xoa cánh tay đi tới, trên gương mặt cuồng vọng lộ ra vẻ tươi cười, "Mấy vị huynh đài đến đây, không biết có phải tìm ta?"
Một tiểu nhị gật đầu nói: "Mã công tử quả nhiên có tài, liếc mắt một cái đã nhìn ra chúng ta muốn tìm người.
Phiền người xem qua cái này".
Hắn đưa qua một cuốn sổ, thái độ coi như là khách khí.
Mã Chu nhìn một hồi lâu, trên đó ghi ngày nào uống rượu bao nhiêu đều ghi ra rõ ràng, số rượu này cộng lại cùng một chỗ có thể tắm cả cho voi, xấu hổ tới mức hận không có cái lỗ nào để chui vào.
"Mã công tử, không biết sổ sách này có gì sai không?"
"Không… không có… nhưng huynh đài… xin qua đây nói chuyện chút" Mã Chu nhìn thấy ánh mắt xem thường của ông chủ khách sạn, chỉ có thể lôi kéo tiểu nhị đi tới chỗ ít người, "Rượu này… thật ra là do ông chủ Hoàng của Túy tiên lâu các người tặng cho ta".
Tiểu nhị nhìn Mã Chu từ trên xuống dưới, "Tặng cho ngươi? Ngươi là con rể ông ta?"
Mã Chu cười khổ nói: "Đáng tiếc ông chủ Hoàng không có con gái".
"Có con gái hình như cũng không tới phiên ngươi" Tiểu nhị đỉnh đạc nói.
"Đúng vậy… đúng vậy…" Mã Chu gật đầu nói: "Nhưng tặng rượu, hình như là không cần phải trả tiền mà?"
Tiểu nhị thở dài nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, ông chủ Hoàng chỉ đưa cuốn sổ này cho ta, sau đó cho ta mời Mã công tử đi tửu lâu một chuyến, không biết Mã công tử có rảnh rỗi hay không?"
Hắn nói có chút mỉa mai làm cho Mã Chu mặt đỏ, Mã Chu cũng chỉ có thể kiên trì nói: "Ông chủ Hoàng có việc tìm đến, sao dám không theo?" Rồi chỉnh lại y phục, Mã Chu dưới sự tiền hô hậu ủng của mấy tiểu nhị, che nửa mặt đi tới Túy tiên lâu.
Tiêu Bố Y mấy lần đánh bại Ngõa Cương đến phạm, thị tập Đông Đô không còn hoảng loạn nữa, bắt đầu khôi phục lại sự phồn hoa, trong loạn thế, Đông Đô lại lần nữa hưng thịnh, không bị động loạn lan đến, dân chúng cảm kích hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Lên Túy tiên lâu, phát hiện thực khách không nhiều lắm, tiểu nhị đem Mã Chu ngồi trong một góc, sau đó nói đi tìm ông chủ, rồi không thấy nữa.
Mã Chu ngồi ở trên lầu, từ sáng chờ đến trưa, bụng đói kêu vang, nhưng chỉ có thể cố nén lại, hắn hiện tại phải tiện tặn qua ngày, làm sao mà dám ở tửu lâu ăn cơm, thầm nghĩ đi xuống bên cạnh mua hai cái bánh bao ăn đỡ đói, nhưng lại không thể rời đi, lắc lắc hồ lô rượu, phát hiện cũng trống trơn, muốn thở dài một tiếng, rồi lại đè ép xuống, thầm nghĩ tiết kiệm chút khí lực.
Nhưng đang là buổi trưa, thực khách từ từ nhiều lên, mùi thơm của thức ăn giống như chủ nợ đòi nợ bủa vây quanh hắn, Mã Chu càng ngửi càng đói, bỗng nhiên đứng lên, " Tiểu nhị!"
"Mã công tử.
Có chuyện gì?" Tiểu nhị mắt lạnh ngó qua.
"Ta muốn hỏi một chút ông chủ Hoàng bao giờ thì đến?"
"Ông chủ Hoàng đang tính toán sổ sách tiền rượu, Mã công tử người cũng biết, sổ sách người không trả tiền thật làm cho chúng ta đau đầu.
Hay là ta nói ông chủ Hoàng tới tính cho công tử trước?"
Mã Chu lại mềm nhũn mà ngồi xuống, "Không nóng nảy, không nóng nảy, tiểu nhị, phiền người cho chút trà có được không…"
Uống trà so với nước còn lạnh nhạt hơn.
Mã Chu trong lòng khổ sở không thôi.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên, một ông lão mù dẫn theo một đứa nhỏ đi lên lầu.
Ông lão mù quần áo tả tơi, đứa nhỏ cũng như thế, ông lão mù trong tay cầm cây gậy trúc chế tạo kỳ lạ, ở trên mòn tới bóng lưỡng.
Mã Chu học thức uyên bác, biết đây là một loại nhạc khí từ Tây Vực lưu truyền tới, thổi ra đa số là các điệu nhạc thê lương.
Đứa nhỏ lấy một cái ghế dài đem lại, ông lão mù sờ soạng ngồi xuống, cũng không nói gì, trực tiếp thổi nhạc lên, khúc nhạc ai oán, tràn đầy sự hoang vu lạnh lẽo.
Thực khách trên tửu lâu nghe khúc nhạc, có người cau mày, có người không nói, tiểu nhị vốn muốn đuổi, nhìn thấy bọn họ thật sự đáng thương, nên cũng lui sang một bên.
Ông lão mù thổi một khúc thúc dục người rơi lệ, đợi khi khúc nhạc kết thúc, cũng không nói gì, đứa nhỏ đã sớm cầm một cái khay tới bên cạnh thực khách, dụng ý đương nhiên là xin chút tiền thưởng.
Đa số thực khách đã sớm chuyển sang một bên, thầm nghĩ thế đạo này nào có quản được nhiều, đứa nhỏ mím môi, nhưng một câu cũng không nói.
Dạo qua một vòng, trong khay cũng không có mấy đồng, đứa nhỏ cũng đã đi tới bên cạnh Mã Chu.
Mã Chu khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, nhưng lại từ trong lòng móc ra túi tiền lép kẹp đổ ra trên bàn, tiền trong túi bất quá chỉ có hơn mười văn tiền.
Đứa nhỏ thấy vậy, xoay người muốn đi, nó nhìn thấy được đã đến cuối thu, nhưng Mã Chu áo quần đơn bạc, thật sự so với khiếu hóa cũng không hơn được bao nhiêu.
Mã Chu đưa tay kéo đứa nhỏ lại, đem nửa số tiền đặt ở trên khay, nhẹ nhàng, tận lực không cho đồng tiền phát ra tiếng vang làm cho người ta chán ghét, sau đó áy náy nói: "Ta không giúp được cho cháu nhiều".
Đứa nhỏ nước mắt đã chảy xuôi xuống!
Có lẽ chỉ có đối với những người bần tiện, mới có thể rõ ràng sự trân quý của mấy văn tiền này.
Mã Chu mặc dù xuất ra bất quá chỉ vài văn tiền, nhưng lại đã xuất ra một nửa tài sản của hắn hiện nay.
Hắn không phải ban ơn, ngược lại trong lời hắn nói, lại có nhiều thêm phần áy náy.
Loại áy náy này có lẽ đứa nhỏ không giải thích được nhiều lắm, nhưng Mã Chu một khắc nọ lại tràn đầy bất đắc dĩ, khát vọng trong lồng ngực hắn không thể nào phát huy, sự cô đơn trong lòng có thể nói cùng ai?
Đứa nhỏ tiếp nhận tiền, hướng tới Mã Chu thi lễ, sau đó xoay người rời đi, tới bên tai ông lão mù nói mấy câu, ông lão mù lại ê a thổi lên một khúc nhạc.
Khúc nhạc trong sự thê lương nhiều ít mang theo sự trong sáng, phảng phất như là ánh mặt trời ló ra sau cơn mưu cuối thu, có lẽ cũng không có sựấm áp, nhưng lại giúp cho người ta thêm phần hy vọng.
Ông lão mù sau khi thổi xong, chậm rãi đứng lên rời đi, nhưng không có lần nữa xin tiền, hắn mới vừa rồi thổi nhạc là vì sinh kế, hiện thổi khúc này, lại là vì cảm tạ.
Mã Chu trông thấy ông lão mù cùng đứa nhỏ rời đi, cảm giác má lại có chút lạnh, đưa tay sờ soạng, thì ra bất tri bất giác đã chảy nước mắt.
Khúc nhạc của ông lão mù người khác có lẽ nghe qua là quên, nhưng vào trong tai hắn, lại làm dấy lên lên rất nhiều chuyện cũ của hắn…
"Nợ tiền rượu của người ta, lại còn rộng rãi như vậy, công tử thật là có tính cách" Tiểu nhịở một bên thấy vậy, không nóng không lạnh nói: "Thế nào, bây giờ hối hận rồi sao?"
Mã Chu lộ ra vẻ tươi cười: "Ta là người thích chi tiêu, thích phô trương, hèn hạ vô sỉ, ngươi có thể làm gì ta?"
Tiểu nhị bĩu môi, mặc kệ Mã Chu, đi bắt chuyện với khách khác.
Tại thang lầu lại hiện ra một người, mặt râu quai nón, rất là uy phong, chỉ là hai mắt sáng ngời, khi nhìn thấy Mã Chu, ánh mắt lộ ra ý cười không đổi.
Người râu quai nón trực tiếp đi tới trước Mã Chu hỏi: "Ngồi ở đây có tiện không?"
Mã Chu có chút kỳ quái, cảm thấy chung quanh chỗ trống còn không ít, không rõ người này vì sao phải ngồi ở đối diện mình, chỉ là thấy người này trông cũng có cá tính, nên gật đầu nói: "Ngồi đương nhiên là có thể, bất quá không có rượu đãi khách".
"Ta có" Người râu quai nón đưa tay lấy ra thỏi bạc đặt ở trên bàn, hô quát nói: "Tiểu nhị, mang đến cho ta hai vò rượu, hai cái chén".
Có tiền có thể khiến quỷ sai ma, rượu với tốc độ như bay đã xuất hiện trên bàn, người râu quai nón đưa tay rót đầy hai chén rượu nói: "Vô luận như thế nào, gặp được đều là duyên, ta kính huynh đài một chén".
Mã Chu cũng có chút ngoài dự liệu, nhưng cũng không khách khí, "Cung kính không bằng tuân mệnh" Hắn bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác rượu từ cổ họng đi xuống, quanh thân thư thái.
Cái nhìn đối với người râu quai nón lại càng thuận mắt thêm vài phần.
"Đáng tiếc tại hạ trong túi không nhiều, nếu không cũng sẽ kêu vài món ngon để hồi đáp ý tốt".
Người râu quai nón cười nói: "Món ngon ngươi không có, ta có! Tiểu nhị, đem lên vài đĩa thức ăn ngon".
Hắn chi tiền, tiểu nhị đương nhiên không có đạo lý nào mà không nghe, rượu và thức ăn đưa lên, người râu quai nón khiêm nhượng nói: "Huynh đài cứ việc hạ đũa, vô luận như thế nào, gặp mặt đều là duyên".
Mã Chu đối với loại chuyện này luôn luôn không khách khí, đề đũa như gió cuốn mây tan mà ăn.
Người râu quai nón chỉ hơi khép mi nhìn hắn, thỉnh thoảng lại lại uống ngụm rượu.
Đợi khi Mã Chu đem thức ăn trên bàn ăn được bảy tám phần, người râu quai nón lúc này mới nói: "Huynh đài, thật ra ta hôm nay mời ngươi ăn cơm uống rượu, đơn giản là trong lòng cao hứng".
Mã Chu ăn cũng đã no, buông đũa xuống, tận tình hỏi, "Không biết huynh đài vì sao cao hứng?"
"Huynh đài cũng biết Lương Quốc Công thiết lập ba phủ, phân biệt là thân oan, nạp hiền, chiêu mộ dũng sĩ?" Người râu quai nón vuốt râu đắc ý nói: "Hôm nay ta đi dũng sĩ quán, dưới tay quán chủ Sử Đại Nại đi ba chiêu, đến ngày mai có thể tòng quân nhập ngũ, đi theo bên cạnh Lương Quốc Công, ngươi nói chuyện này ta làm sao mà không cao hứng cho được?"
Mã Chu nhìn thấy đại hán đắc ý, nhớ tới chuyện của mình, than nhẹ một tiếng, sắc mặt buồn bã.
Người râu quai nón lại như không cảm thấy, chỉ nói: "Ta cảm thấy võ công bản thân cũng không kém, không nghĩ tới hôm nay mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta một chiêu Lực bổ Hoa sơn đi xuống, Sử quán chủ lại đáp lại một chiêu Tê ngưu vọng nguyệt, ta lúc ấy lại chuyển chiêu… Huynh đài, ngươi làm sao vậy?"
Mã Chu không yên lòng để nghe, gượng cười nói: "Sau đó thế nào?"
Người râu quai nón hưng phấn nói: "Ta sau khi tiếp Sử quán chủ chiêu thứ ba, hắn ở dưới lưng ta đẩy một cái, ta lảo đảo bảy tám bước, thiếu chút nữa té ngã.
Sử quán chủ nói, bản lĩnh của ta cũng không tệ, đáp ứng ta tòng quân.
Vị công tử này, ta thấy ngươi cũng không kém, sao lại không đi thử xem?"
Mã Chu cười khổ nói: "Huynh đài cứ nói đùa, lấy thân thủ của huynh đài mà mới qua được ba chiêu, ta đi tới, Sử quán chủ một quyền xuống là ta tiêu đời cần gì tới ba quyền?"
"Võ không được, nhưng ta thấy huynh đài phong độ tràn đầy, nói vậy văn thơ cũng không kém, không đi dũng sĩ quán, thì đi chiêu hiền quán ứng thí cũng được mà?"
Mã Chu trên mặt hiện lên vẻ hãnh diện, "Nếu nói về bản lãnh trị thiên hạ, ta cho là cũng không kém, nhưng… một lời khó nói hết… không nói cũng được".
Người râu quai nón cau mày nói: "Chẳng lẻ vị công tử này đã đi qua? Nghe nói thân oan quán là Hình bộ Tiết Hoài Ân chủ quản, công chính nghiêm minh, dũng sĩ quán là Sử Đại Nại chủ trì, võ công vạn người khó địch, nạp hiền quán lúc này hình như là Ngụy Chinh chủ trì, đều nói Ngụy Chinh này chính trực, chẳng lẽ lời đồn là không thật? Công tử đi vào trong đó lại gặp trở ngại sao?"
Mã Chu thần sắc nhiều ít có chút tức giận, "Ngụy Chinh thì ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng nạp hiền quán mỗi ngày dòng người như nước thủy triều, ta nghĩ Ngụy đại nhân cũng không thể nhất nhất tiếp hết được, văn chương của ta đưa lên cho Lại bộ khảo công thị lang Tây Môn Sở Tài, nhưng toàn bộ không có tin tức, thật sự làm cho người ta thất vọng.
Ta chỉ nghe nói Tây Môn Sở Tài này đối với người trong hàn môn không đểở trong lòng, ta chỉ sợ…" Hắn muốn nói lại thôi, người râu quai nón gật đầu, "Thì ra là thế.
Đến đây, uống rượu" Người râu quai nón nói xong câu này thì uống rượu làm cho Mã Chu rất là tán thành.
Mã Chu bưng bát rượu lên nói: "Huynh đài ân đức tặng rượu tặng cơm, tại hạ lúc này vô năng báo đáp, thầm nghĩ thỉnh giáo tên họ đại danh, trông mong sau này có thể có cơ hội báo đáp".
Mã Chu cùng người râu quai nón có chút hợp ý, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng cảm thấy như là tri kỷ trong đời.
Người râu quai nón lại buông bát rượu xuống, cũng không trả lời tính danh, "Thật ra huynh đài nếu muốn báo đáp, lúc này cũng có cơ hội".
Mã Chu hơn ngạc nhiên, thoáng qua nói: "Chỉ cần không phải làm chuyện phạm pháp, tại hạ đủ khả năng đều sẽ không chối từ".
Người râu quai nón cười nói: "Chỉ bằng những lời này, cũng không uổng ta mời ngươi uống rượu.
Đã như vậy, chờ công tử uống xong chúng ta sẽ đi làm việc".
Mã Chu đã đứng lên, "Uống rượu lúc nào cũng có thể, ta không muốn chậm trễ chuyện của huynh đài".
Người râu quai nón âm thầm gật đầu, đưa tay cầm lấy một vò rượu nói: "Tốt lắm, chúng ta vừa đi vừa uống".
Hắn đi trước sải bước xuống lầu, Mã Chu không chút do dự đi theo, tiểu nhị nhìn thấy, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ Mã công tử này không biết thế đạo hiểm ác, cho ăn một bữa cơm đã bán mạng cho người ta, chuyến này quá nửa là dữ nhiều lành ít.
Mã Chu uống vài bát rượu, hào tình bộc phát, trong lúc nhất thời quên đi mục đích của mình, đợi sau khi xuống lầu, bị gió thổi qua, đột nhiên nhớ tới mục đích, kỳ quái tại sao tiểu nhị không có cản lại, nhưng lúc này là cầu làm việc báo đáp cho người râu quai nón, rồi mới trở về hướng tới ông chủ Túy tiên lâu xin lỗi cũng không muộn.
Hắn vốn không phải là người câu thúc, làm việc tùy ý, nhìn thấy người râu quai nón đem bình rượu đưa qua, nâng lên uống vài ngụm, lại càng hứng thú bộc phát nói: "Huynh đài hào sảng như thế, tại hạ cuộc đời này mới thấy".
Người râu quai nón mỉm cười nói: "Cổ nhân có câu, Ngũ hoa mã, thiên kim cừu; Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu (*).
Ta mặc dù bất tài, nhưng sau khi nghe bài thở trên, lại đối với rượu ngon văn sinh có nhiều hảo cảm, càng cảm thấy loại người này là người sảng khoái.
Gặp được cũng là chuyện may mắn".
Mã Chu đang cầm vò rượu ủng hộ nói: "Hay cho một câu Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu.
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu! Không nghĩ tới huynh đài chẳng những võ nghệ hơn người, lại có văn thơ như thế.
Nhưng tại hạ có một chuyện còn không rõ…"
"Huynh đài xin mời nói".
"Tại hạ tự cho là tài cao bát đấu, nhưng bài thơ mà huynh đài đọc lại chưa bao giờ nghe qua, không biết là xuất từ miệng của cổ nhân nào?" Mã Chu thật ra cũng không ngại học hỏi người khác.
Người râu quai nón vuốt vuốt hàm râu nói: "Thật ra những lời này chính là do một Giáo thư lang vân du tứ phương, ta nghe được cảm thấy không tệ, cũng nhớ lấy".
Mã Chu đầu đầy sương mù, cũng không biết Giáo thư lang là chức vụ gì, "Vậy Ngũ