Tiêu Bố Y cùng Viên Lam sau khi nói chuyện một phen, đã thích nghi lẫn nhau, không khỏi đều vui mừng.
Viên Lam có được sự bảo chứng, cũng có thể nói là Nhữ Nam bảy nhà được bảo chứng, đám cưới cũng chỉ là một biện pháp thủ tục mà thôi.
Nhưng trăm ngàn năm qua dùng phương thức này để liên hợp cũng là vô số, trong mắt Viên Lam bất quá cũng là bình thường, Xảo Hề nếu có thể gả cho Tiêu Bố Y, lấy sự nhân hậu của Tiêu Bố Y, nếu thật có thể có được thiên hạ, có thể nói là chuyện may mắn của Nhữ Nam, là chuyện may mắn của thương cổ trong thiên hạ.
Biết Tiêu Bố Y lời hứa đáng ngàn vàng, nếu đáp ứng sau khi đại phá Ngõa Cương sẽ nghênh đón Viên Xảo Hề về, như vậy sẽ không đổi ý.
Về phần thêm một Bùi Bội, ở trong mắt Viên Lam cũng là chuyện trong dự liệu.
Hắn khi để cho Viên Xảo Hề chiếu cố Bùi Bội, thật ra đã có ý niệm hai người cùng một chồng ở trong đầu, hắn biết Viên Xảo Hề tuy cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, người lại xinh đẹp, nhưng tính cách lại hơi nhu nhược.
Nếu có thể cùng với Bùi Bội, Tiêu Bố Y cho dù có nạp thiếp thì có Bùi Bội ở đó, con gái mình cũng không bị đè ép.
Hiện tại thời cơ đã đến, đưa ra sớm hơn thì thời cơ không đúng, còn nếu như muộn hơn một ít đưa ra mà nói.
Tiêu Bố Y nếu xưng đế, vậy thân phận đã không đúng.
Vô luận như thế nào, Xảo Hề cũng là con gái thương gia, so với thân phận của Bùi Bội mà nói, tuy cao hơn một ít, nhưng cao cũng có hạn, thế nhân có nhiều người trọng thân phận địa vị.
Tiêu Bố Y có thể không kế thân phận đối với Xảo Hề mà nói cũng là chuyện tốt, khi Viên Lam rời nhà đón khách, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Thân là cha mẹ, cũng đã dốc cạn tâm lực, Xảo Hề có thể không hiểu, nhưng vẫn luôn nghe theo.
Còn Nhược Hề kia… Ài… đứa con gái này tính tình luôn luôn thất thường, làm cho người thân cũng khổ theo.
Trong khi Viên Lam trầm ngâm thở dài, Tiêu Bố Y tạm biệt Viên Lam, đã trực tiếp tìm tới Bùi Bội.
Mới muốn gõ cửa phòng, cửa phòng đã mở ra.
Bùi Bội dựa vào cửa phòng, mỉm cười nói: "Bố Y, chàng đã đến?"
Nàng chỉ đứng như vậy, phảng phất như vẫn đứng ở đó mà chờ đợi, cứ như tự nhiên là như vậy.
Tiêu Bố Y đưa tay ôm ngang eo của nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng đang đợi ta?"
Hai người đột nhiên cảm thấy không cần nói cái gì cả, cũng không phải là không có gì để nói, mà là bởi vì tất cả đều đã được ghi vào trong tim.
Nàng đang đợi hắn, hắn biết nàng đang đợi.
Điều này cũng đã đủ rồi.
Hắn sau khi gặp Viên Lam, trước tiên sẽ tới tìm nàng để nói rõ tất cả.
Bùi Bội cảm giác một bàn tay mạnh mẽ đỡở bên hông, mạnh mẽ vuốt ve, lúc này mặt cũng nóng bừng lên, cả người như nhũn ra, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Tiêu Bố Y, trong mắt đột nhiên nước mắt chảy ra.
Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng rơi lệ, có chút không hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Bội nhi, nàng làm sao vậy?"
Bùi Bội lại tươi cười nói: "Tiêu đại ca, thiếp đang cao hứng… cao hứng đối với bản thân, cao hứng có thể cùng chàng ở cùng một chỗ, cao hứng ông trời đã đối đãi với thiếp không tệ.
Thiếp đã không dám cầu gì cao xa hơn…"
Tiêu Bố Y lại nghiêm mặt nói: "Bội nhi, nàng nếu không vui…"
Không đợi hắn nói xong, Bùi Bội đã đưa tay che miệng hắn lại, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần chàng có tâm tư này, thiếp đã vui mừng khó được rồi".
Nàng tựa hồ rõ ràng Tiêu Bố Y nói cái gì, Tiêu Bố Y trong sự xấu hổ có chứa sự cảm tạ, chỉ ôm lấy Bùi Bội vào trong lòng, trong lúc nhất thời quên đi chém giết tàn sát, giang sơn thiết kỵ.
Một lúc lâu, Bùi Bội mới nhẹ giọng nói: "Tiêu đại ca… chàng biết Viên tiên sinh tới làm cái gì không?"
"Ta biết".
"Chàng có biết thiếp tới làm gì không?"
"Ta… hình như cũng biết".
" Đại ca… ngốc của thiếp" Bùi Bội nhẹ giọng gọi một tiếng, tình ý miên miên.
Tiêu Bố Y thấy nàng sắc mặt như hoa, hai mắt như nước, môi đỏ mọng khẽ run, không nhịn được hôn tới.
Bùi Bội cũng không cự tuyệt, uyển chuyển nghênh đón.
Tiêu Bố Y trong lúc nhất thời nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, hồn nhiên quên đi đang ở nơi đâu…
Gió nhẹ mây nhạt, xa xa có một người yêu kiều đi tới, trông thấy hai người trước cửa, vội vàng lui về phía sau, đỏ mặt.
Không biết qua bao lâu, Bùi Bội lúc này mới thở ra một hơi, trên mặt vẫn còn vẻ xấu hổ, anh mắt ngưng ở trên mặt Tiêu Bố Y, không muốn rời đi.
"Tiêu đại ca… chàng thật ra cái gì cũng đều biết.
Nhưng chàng luôn luôn đều đem tâm tư chôn ở trong lòng, không muốn để cho người khác biết được.
Chàng chỉ đem sự vui vẻ lưu lại cho mọi người, nhưng lại đem tất cả áp lực một mình gánh vác.
Chàng sợ Viên tiên sinh lo lắng, sợ Xảo Hề khổ sở, cũng sợ thiếp bất mãn, nhưng chàng lo lắng cho nhiều người, duy chỉ quên một người…"
"Là ai?"
"Chính là bản thân chàng!" Bùi Bội trong mắt tràn đầy nhu tình, "Ngươi trong giang hồ, đã sớm thân bất do kỷ.
Chàng lo lắng về nỗi khổ của nhiều người, nhưng lại chưa từng lo lắng chút nào cho bản thân.
Thiếp biết chàng không có quên lời hứa hẹn lúc đầu, cũng cảm thấy đối với thiếp bất công, nhưng thiếp thấy có thểở kiếp này được cùng với chàng ở một chỗ, đã cảm thấy ông trời đã rất công bình rồi.
Thiếp chưa từng nghĩ đến mình cũng sẽ có người yêu mình, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ yêu người khác, phần tình ái này, chàng biết, thiếp biết, vậy đã đủ rồi.
Chàng hiện tại là Lương Quốc Công, sau này còn rất nhiều chuyện chờ chàng đi làm, không cần vì chuyện này mà phiền não.
Xảo Hề muội muội… thiếp không phản đối… thiếp rất thích".
Tiêu Bố Y không khỏi ôm sát lấy Bùi Bội, Bùi Bội lại nói: "Bất quá Tiêu đại ca… chàng hình như còn quên một người, chàng từng đáp ứng với thiếp, phải cùng cưới cả Tuyết Nhi tỷ tỷ nữa".
Tiêu Bố Y đột nhiên có chút xấu hổ, Bùi Bội sắc mặt làm bộ bất mãn nói: "Chàng đã đáp ứng với thiếp, cũng không thể đổi ý, nàng ở tại thảo nguyên lâu như vậy, thiếp nghĩ nàng đã sớm không muốn làm cái gì Tháp Cách nữa, chàng không bằng đưa nàng tới Đông Đô có được không?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói, Bùi Bội bất an nói: "Tiêu đại ca… làm sao vậy?"
"Có chút không tiện" Tiêu Bố Y chần chờ nói.
"Sao lại không tiện?" Bùi Bội khó hiểu hỏi.
Tiêu Bố Y đột nhiên tiến đến bên tai Bùi Bội nói nhỏ vài câu, Bùi Bội đầu tiên là chấn động, thoáng qua ngạc nhiên hỏi: "Thật sao?" Tiêu Bố Y thoạt nhìn mặt đỏ bừng lên, lẩm bẩm nói: "Cũng là tin tức mấy ngày nay mới đến.
Ta trước kia cũng không biết.
Nàng ta không có nói cho ta biết, Mạc Phong cũng không có nói cho ta biết…" Bùi Bội lại đưa tay lên xoắn lỗ tai hắn, "Tốt đó, Tiêu đại ca… chàng dấu diếm chúng ta thật tốt đó, thiếp không thuận theo".
Nàng thời khắc này làm bộ giận dữ, nhưng trên mặt lại đỏ lên, Tiêu Bố Y lại cười rộ lên, ôm lấy Bùi Bội nói: "Nàng nếu không thuận theo, ta bồi thường cho nàng là được rồi".
Bùi Bội lại càng hoảng sợ, trên mặt như một ráng mây đỏ, đưa tay mở vòng tay của Tiêu Bố Y ra mà nhảy ra ngoài.
Lúc này thương thế của nàng sớm khỏi, thân thủ linh động, khẩn trương như đang luận võ so chiêu vậy.
Tiêu Bố Y mới muốn cất bước đuổi theo, nhưng lại cùng Bùi Bội đồng thời dừng bước, hai người mới vừa rồi tình ý miên miên, trong lúc nhất thời không có chú ý tới phương xa có người.
Nhưng khi ra khỏi cửa phòng, thì nhìn thấy ở phương xa nơi cỏ xanh hoa hồng đang đứng một người, áo trắng thắng tuyết, da trắng như ngọc.
"Xảo Hề?" Tiêu Bố Y nhìn thấy Viên Xảo Hề đứng ở xa xa, thật ra cũng có chút xấu hổ.
Bùi Bội trên mặt đỏ bừng, nghĩ tới lời Tiêu Bố Y mới vừa rồi nói trong lòng vừa có ý xấu hổ, lại vừa có ý vui mừng, thấy được Viên Xảo Hề, lại càng nghĩ đến lời mới vừa rồi nếu bị nàng nghe qua, một tỷ tỷ này cũng không cần làm nữa rồi.
Mũi chân vừa điểm, đã tới bên cạnh Viên Xảo Hề, đưa tay kéo Viên Xảo Hề lại nói: "Chàng đem bồi thường cấp cho Xảo Hề muội muội đi".
Nàng sau khi nói xong, nhẹ nhàng đẩy tới, Viên Xảo Hề đã không tự chủ mà hướng về phía Tiêu Bố Y ngã tới, Viên Xảo Hề vốn là yếu ớt, thất thanh hô lên, chỉ là cho dù hô lên, thanh âm so với người khác nói chuyện bình thường cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Không rõ Bùi tỷ tỷ tại sao lại tức giận, càng tưởng rằng thoáng qua sẽ té ngã xuống, không khỏi trong lòng hoảng sợ, chỉ nghĩ tới mình mới vừa rồi quá nửa là không đúng, Bùi tỷ tỷ muốn cùng Tiêu đại ca nói chuyện, mình đáng ra nên sớm rời đi, nhưng tại sao lại không chịu đi, lúc này chỉ cảm thấy hồ đồ, chẳng lẽ là…
Trong khi suy nghĩ trong đầu nàng xoay chuyển, đã ngã vào trong vòng tay một người.
Viên Xảo Hề khẽ bịt lấy đôi môi anh đào, hướng lên trên nhìn qua, thấy đôi mắt sáng như sao trời của Tiêu Bố Y, không khỏi kêu lên Tiêu đại ca…
Nàng nhẹ gọi lên, thật ra trong lòng ngày thường đã gọi trăm vạn lần rồi, bây giờ gọi ra rất là tự nhiên, chỉ cảm giác được khí tức nam nhân ở trên người Tiêu Bố Y, trên mặt lại nóng lên, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng đỡ Viên Xảo Hề dậy, mỉm cười nói: "Xảo Hề, nàng tới tìm ta?" Hắn hỏi hai lần, Viên Xảo Hề lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng rời khỏi vòng tay của Tiêu Bố Y.
Nàng tuy biết mình sớm muộn cũng sẽ gả cho Tiêu Bố Y, nhưng trời sinh tính ngượng ngùng, ở trong đình viện lại nằm trong lòng một nam nhân, cũng rất là xấu hổ.
"Tiêu đại ca… thiếp chỉ muốn tới tìm chàng…"
"Có chuyện gì?" Tiêu Bố Y sau khi hỏi thì có chút hối hận, lại nói thêm một câu, "Thật ra nàng không có chuyện gì cũng có thể tìm ta".
Hắn đối với Xảo Hề ít nhiều cũng có chút áy náy, đối với ba người con gái thật ra hắn có cảm tình khác nhau.
Nhưng đối với Xảo Hề này, hắn phần lớn vẫn trìu mến là chính.
Xảo Hề thủy chung vẫn nhu nhược như nước, làm cho người ta bất tri bất giác mà tiếp nhận.
"Khi không có việc gì, cha phân phó, không nên đến quấy rầy Tiêu đại ca… ngời nói chàng bận rộn nhiều việc" Viên Xảo Hề thanh âm giống như muỗi vậy.
Nhìn thấy Viên Xảo Hề ngượng ngùng, biết nàng tuy không có ai ở đây, nhưng dù sao vẫn thẹn thùng, Tiêu Bố Y ôn nhu nói: "Đến phòng ta rồi nói".
Viên Xảo Hề gật đầu, đi theo Tiêu Bố Y tới phòng, thở nhẹ ra một hơi, nhìn thấy cửa phòng đóng lại, trên mặt lại đỏ lên, đôi tay không biết đặt ở nơi nào.
Tiêu Bố Y nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của nàng trong lòng chỉ có thương yêu, nhưng lại chỉ nắm lấy tay nàng, không dám có hành động tiến một bước nữa, chỉ sợ dọa nàng sợ hãi.
"Xảo Hề, ta cùng lệnh tôn đã nói qua, đợi khi đánh bại Ngõa Cương, giải trừ tâm phúc đại họa của Đông Đô thì sẽ lấy nàng" Tiêu Bố Y nói thẳng vào vấn đề.
Viên Xảo Hề cúi đầu nói: "Cha cũng đã nói với thiếp".
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, cũng không nghĩ tới Viên Lam động tác lại nhanh chóng như thế, "Vậy… nàng…"
"Thật ra thiếp lần này đến đây, là muốn hỏi một chút Tuyết Nhi tỷ tỷ lúc nào thì trở về?" Viên Xảo Hề ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, "Thiếp cùng Bùi tỷ tỷ cũng đã thương lượng rồi.
Ba người muốn… cái kia… với chàng…"
"Các nàng muốn cái gì của ta?" Tiêu Bố Y không nhịn được cười.
Viên Xảo Hề xấu hổ không muốn nói tới chuyện cưới xin, nghe được Tiêu Bố Y hỏi, mặt lại đỏ lên, "Tiêu đại ca… thiếp cùng Bùi tỷ tỷở cùng một chỗ, nghe được rất nhiều chuyện của chàng, thiếp biết, chàng cùng Tuyết Nhi tỷ tỷ là quen nhau sớm nhất… thiếp… chàng… thiếp để cho chàng làm chủ là được rồi".
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Đa tạ các nàng đã quan tâm, thật ra ta cũng có ý đem Tuyết Nhi đưa đến Đông Đô, bất quá Tuyết Nhi hiện tại cũng không tính là thuận tiện, Bội nhi nói xấu gì ta đó?"
Viên Xảo Hề nghe nói Mông Trần Tuyết không có thuận tiện, nghi hoặc có cái gì mà không tiện, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Nghe được Tiêu Bố Y hỏi, vội vàng lắc đầu nói: "Bùi tỷ tỷ sao lại nói xấu chàng, tỷ nói chàng là người làm đại sự, là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa!" Viên Xảo Hề khi nói tới đây, trong lòng thật ra cũng dâng lên sự tự hào.
Bùi Bội có thể nói là đã thấy Tiêu Bố Y làm việc, theo như lời thì Tiêu Bố Y một đường đi tới đều là tự làm tự chịu, hết sức kinh hiểm nhưng lại không mất đi sự hiệp nghĩa, khó khăn trùng trùng, Viên Xảo Hề biết phu quân tương lai của mình như thế, đương nhiên cũng dâng lên sự kiêu ngạo.
Tiêu Bố Y nghe đến đó trong lòng lại dâng lên từng luồng hơi ấm, lại nghĩ đến lúc trước Bùi Bội ở tại thảo nguyên nói mình tính khí đàn bà, thoáng qua cứ như mới ngày hôm qua.
"Xảo Hề, ta là một giới vũ phu, thật ra được các nàng thường yêu cũng đã là quá đủ rồi" Tiêu Bố Y thoáng trầm ngâm nói: "Đối với nàng luôn có sự sơ ý, trước kia lại chậm trễ với nàng… ba người các nàng.
Sau này xuất chinh chỉ sợ cũng giống nhau… dù sao cũng mong các nàng chớ có để ý".
Hắn thật ra trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn, thầm nghĩ Mông Trần Tuyết, Bùi Bội, Xảo Hề ba người này, vô luận người nào gả cho hắn, đều là phúc khí của hắn.
Có thể lấy được ba người lại càng là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Nhưng Mông Trần Tuyết vẫn ở tại thảo nguyên bôn ba, ít khi gặp mặt.
Bùi Bội Xảo Hề mặc dù ở tại Trung Nguyên, nhưng hắn vì đại nghiệp là đi lại suốt, lại càng khó gặp mặt, có chỗ chậm trễ là điều không thể tránh được, nhưng ba người đối với hắn tình thâm ý trọng, làm cho hắn khó tránh khỏi cảm kích, nhưng cũng có sự bất an.
"Sao có thể" Viên Xảo Hề lắc đầu, chân thành nói: "Tiêu đại ca… Bùi tỷ tỷ nói đại ca là người làm đại sự, đương nhiên không thể cả ngày canh giữở bên cạnh phụ nữ, người mà cả ngày ở bên cạnh phụ nữ thì có thể làm được đại sự gì? Cha thiếp nói chàng bận bộn nhiều việc, không muốn để cho thiếp trì hoãn đại sự của chàng.
Chàng hiện tại thân là Lương Quốc Công, chưởng quản bách quan, chinh chiến bốn phương, tiêu diệt đạo phỉ, có thể trong bền bộn trăm việc đó mà nói chuyện với thiếp, thiếp đã rất là vui mừng rồi".
Nàng nói tình chân ý thiết, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy sự hân hoan, lời nói hiển nhiên là phát ra từ nội tâm.
Tiêu Bố Y rất là cảm động, không khỏi nắm chặt tay Viên Xảo Hề.
Viên Xảo Hề hơi run lên, cũng không tránh né, nhẹ giọng nói: