Tiêu Bố Y khi nói ra hai chữ Tiêu Vũ, quần thần lại xôn xao một hồi.
Tiêu Vũ mọi người đương nhiên cũng biết, đó là đệ đệ cùa Tiêu Hoàng hậu, vốn là Quốc cữu gia, lúc trước là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, trong triều tiếng nói cũng rất có phân lượng, nhưng bời vi chuyện Cao Lệ mà đắc tội với Dương Quảng, sớm bị cách chức làm Hà Trì Quận thù.
Hà Trì lạnh lẽo, vẫn không nghe thấy tin tức.
nào nghĩ đến Tiêu Bố Y lại tuyền làm Lại bộ Thượng thư.
Tiêu Bố Y đã sớm truyền lệnh xuống, ‘Tuyên Tiêu Vũ vào triều”.
Tiêu Vũ nghiêm nghị đi vào, tham kiến Tiêu Bố Y, khi biết được ùy nhiệm làm Lại bộ Thượng thự, thi lễ tạ ơn, triều thần thẳm nghĩ, Tiêu Bố Y cùng Tiêu Vũ thật sự là thân thích, Lý Tĩnh lại là đại ca cùa Tiêu Bố Y, Tiết Hoài Ân là Tiêu Bố Y một tay đề bạt, cái Thượng thư tình sáu bộ này đã bị Tiêu Bố Y sắp xẹp một nừa là thân tín, người khác muốn không đồng ý cũng không được.
Bất quá Tiêu Vũ dù sao cũng rất có uy vọng, nên triều thằn cũng cảm thấy hàrih động lằn này cũng không gi đáng trách.
Tiêu Bố Y chờ Tiêu Vũ tạ ơn xong, lúc này mới mim cười nói: “Tiêu Thượng thư.
bồn vuơng cùng ngươi tuy là quan hệ chú cháu, nhưng nếu là làm việc mà có gì sai sót.
bổn vuơng cũng sẽ không có niệm tư tình”.
Tiêu Vũ nghiêm mặt nói: “Tây Lương Vương chính là nên đối xừ như nhau mới đúng”.
Hai người kẻ xướng người họa, Việt vương ờ một bên mim cười nói: “Tiêu đại phu quay lại Đông Đô ngược lại là chuyện vui, cũng không biết Hà Tri hiện tại như thế nào?”.
Hà Trì ờ gần Thiên Thùy, Phù Phong.
Kinh Triệu ba noi, quần thằn đều ờ xa tại Đông Đô, rất nhiều người gia quyến sớm cũng đều thăng quan đến Đông Đô.
cũng không để trong lòng.
Nhưng cũng không có ít gia tộc có người đang ở Quan Lũng, nhịn không được cũng lắng tai nghe.
Hiện nay giao thông cách trờ, cũng biết Lý Uyên, Tiết Cừ, Lý Quỹ.
chinh chiến tại vùng Quan Lũng, nhưng rốt cuộc như thế nào thì cũng ít có người biết.
Tiêu Vũ than nhẹ một tiếng, “Việt vương, thực không dám đấu diếm.
Quan Lũng hiện tại đại loạn, Tiết Cừ thế lực khồng lồ, Lũng Tây đều ờ trong tay hắn, ta khi ròi Hà Trì, Tiết Cừ đã dẫn binh đến chiếm Thiên Thủy, thẳng bức Phù Phong, uy hiệp Tây Kinh.
Mà Lý Uyên lại càng sớm đã vây khốn Tây Kinh, lấy Tây Kinh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
Tiêu Bố Y có chút biến sắc nói: ‘Tây kinh gặp nguy cơ, chúng ta có thề làm gì?”
Quần thằn im lặng, Tiêu Vũ lại đề nghị: “Tày Lương Vương, nghĩ tới chúng ta là quàn chính nghĩa, Tây Kinh báo nguy, chính là nên giải vây cho Tây Kinh, kính xin Tây Lương Vương xuất một cánh binh đến thủ Đồng Quan, Đồng Quan dưới mắt là do Khuất Đột Thông phái người trấn thù.
Chúng ta nếu có thể thuyết phục bọn họ mở quan cho qua, thì có thể cứu Tây Kinh”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Tiêu Thượng thư nói rất có đạo lý”.
Việt vương thay đổi sắc mặt, “Việc này tuyệt đối không the!”
Tiêu Bố Y cung kính nói: “Không biết Việt vương có cao kiến gi?”
Việt vương khoát tay nói: “Cao kiến thi cũng không phải, nhưng Tiêu Tướng quàn là tới giải vây Đông Đô, hơn mười vạn đại quân quân cùa Ngõa Cương còn ngăn ờ cùa nhà.
nếu khinh thường xuất binh.
Ngõa Cương thùa dịp trống trải mà vào lấy Đông Đô.
chúng ta bò qua chỗ căn bàn, chi sợ sẽ không thu hoạch được gì”.
Quần thần đều gật đầu, Nguyên Văn Đô cũng nói: “Tây Lương Vương, Việt vương nói rất có đạo lý, nghĩ tới Ngõa Cương liên tiệp thất bại, chi vì có T ây Lương Vương ờ đây! Tây kinh cách đây xa hơn tám trăm dặm, núi cao đường xa.
Cho dù Tày Lương Vương là đại tài, dưới sự vội vàng chỉ sợ cũng qua không được Đồng Quan, đừng nói chi là đến Tây Kinh, mà Ngõa Cưang trước mắt không trừ.
sao có thể bò gốc lấy ngọn?”
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Nhưng chúng ta chẳng lẽ tro mắt mà nhìn Tây Kirih roi vào tay giặc?”
Đoạn Đạt ờ một bẽn nói: “Tây Lương Vương, đây cũng là việc không thể làm gì được, nghĩ tới hỏm nay Đông Đô chưa định, nguy tại sớm tối.
Quân cùa Đông Đô cũng không muốn đi về phía tây.
Vi thần khẩn cầu Tây Lương Vương lấy Đông Đô làm trọng, đừng có rời đi!”
Quần thẩn quỳ xuống, cùng kêu lẻn: “Vi thần khẩn cầu Tây Lương Vương lấy Đông Đô làm trọng, đừng có rời đi!”
Tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi, chi sợ Tiêu Bố Y rời đi.
thầm nghĩ Dương Quãng bò qua Đông Đô, hãm Đông Đô rơi vào nước sôi lừa bòng, thật vất vả mới đến một Tiêu Bố Y, lúc này mới yên ồn được Đông Đô, nếu nhất thời nóng nảy mà đi Tây Kinh, Đông Đô sẽ không còn hy vọng.
Đại Hưng điện quỳ xuống một mảng, Lô Sờ cũng nói: ‘Tây Lương Vương, trước mắt ngoại hoạn chưa trìỊ công việc bề bộn, chỉ thích họp trấn an dân chúng, không nên dễ dàng hưng binh, kính xin Tày Lương Vưang nghĩ lại”.
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi xuống, nâng Lô Sở dậy nói: “Các vị đại nhân xin đứng lẻn”.
Mọi người lục tục đứng lẻn, tràn đầy chờ mong.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Các vị đại nhân nói cũng có đạo lý, nhưng mà phi đạo nếu như chiếm Tây Kinh, xuất binh Đồng Quan, chúng ta tây có phi đạo.
đông có Ngõa Cương, thì làm thế nào mà óng đối?”
Mọi người lại im lặng, Lô Sờ trầm ngâm một lát nói: “Tây Lương Vương, cố thù Đông Đô tuyệt không phải thượng sách, nhưng lặn lội đường xa đi Tây Kinh lại càng không thể.
Nghĩ tới Tây Lương Vương sau khi đi tới Đông Đô.
trước thu Hồi Lạc.
chín doanh tương liên, hôm nay lại chiến Bắc Mang sơn, Đông Đô bèn ngoài yên ồn, thật sự cùng với chiến tuyến cùa Tây Lương Vương rất có quan hệ”.
Tiêu Bố Y gật đầu, “Vậy thi sao?”
“Nếu nhưtầeo lão thần thấy.
Đồng Quan nếu có đạo phì xuất binh, chúng ta tuyệt không có thể đợi bọn chúng binh tới dưới thành mới đúng.
Tây Lương Vương nếu đã có ý, thì phái birih về phía tây Đông Đô, đóng ờ Tân An, Nghi Dương.
Thằng Trì ba noi.
Tân An trấn giữ Cốc Thủy, Nghi Dương trấn giữ Lạc Thủy, Thằng Tri tại Tân An, sau Nghi Dương, ba noi hô ứng lẫn nhau, có thể ngăn thiên quân vạn mã, kể từ đó, Đông Đô bên ngoài có vách ngăn, có thể không lo chuyện bảo vệ.
Quần thần đều gật đầu, “Lô đại nhân lời ấy rất đúng.
T ây Lương Vương nếu muốn xuất binh, thì điều binh tới ba nơi này để phòng ngừa binh ờ phía Tây Kinh”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, “Các vị đại nhân nói cũng có đạo lý, ta sẽ về suy nghĩ trước, có việc thì tấu lẻn, không có chuyện thì đều nghỉ ngơi đi”.
Quần thằn thấp thỏm quay về, Tiêu Bố Y lại lôi kéo Tiêu Vũ trực tiệp quay về Lương Công phù, mỉm cười nói: “Thúc thúc, người tới giúp ta, thật sự làm cho ta dự kiến không tới”.
Tiêu Vũ thờ đài nói: “Bố Y, ta ở tại Hà Trì nghe nói những hàrih động cùa ngươi, thật sự là ra ngoài ý định, thúc phụ Không có bản lãnh gì.
chỉ có thể tiến đến đầu nhập vào ngươi mà thôi”.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Thúc thúc thật sự quá khiêm tốn rồi, với năng lực cùa người, lo gi tìm không được đất dụng võ, ta thật ra đã sớm nhớ tới thúc phụ, lúc này mới viết thơ cho người mời về, lại chỉ sợ người không chịu trở về giúp ta”.
Tiêu Vũ khẽ thờ dài: “Khó được ngươi còn nhớ đến ta, từ phương diện này cho thấy, ta cũng không có lý nào mà không trờ lại.
Chỉ tiếc Hà Trì thân ở Quan Lũng, là noi ở biên Quan Trang.
Tiết Cừ, Lý Uyên đều nhìn chằm chằm.
Ta nếu không lựa chọn đầu nhập vào, thì chi có thể vứt bỏ.
thúc phụ cũng thật xấu hồ”.
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Thúc phụ lời ấy sai rồi.
Thiên hạ đại cục, có được có mất.
chúng ta mất đi.
thì cũng sẽ có một ngày lấy cả vốn lẫn lời tĩờ về.
Chi là một Hà Trì, còn không đến mức khiến cho thúc phụ lo lắng bất an?” Tiêu Vũ trước mắt sáng ngời, tán thường nói: ‘Tiểu từ giỏi, ngươi có chí khí vượt xa ta rất nhiều, nhưng không biết Tiết Cừ, Lý Uyên rốt cuộc người nào có thể phá được Tây Kirih trước.
Lý Uyên bọ ngụa bắt ve, Tiết Cừ nhìn chằm chẳm một đường đông tiến, theo làm hoàng tước, chỉ sợ bọn chúng sẽ có một hồi ác chiến.
Quan Lũng nếu xuất ra bá chù.
theo ta thấy, nhất định có thể cùng Bố Y phân hai thiên hạ”.
Tiêu Bố Y cười khồ nói: “Người không cần suy đoán ai có thể thắng, căn cứ theo tin tức mới nhất cùa ta, Lý Uyên thật ra đã công hạ Trường An! Lý Kiến Thàrih, Lý Thế Dân cùng Lý Uyên sớm đã ba đường vây khốn Tây Kinh, Lý Thần Thông, Lý Thải Ngọc cùng Trường Tòn gia tộc từ Tư Trúc viên khởi biiih hường ứng.
từ mới đầu ba vạn đại quân đà phát triển thảnh hai mươi vạn quân.
Tày Kỉnh Đại Vương Dương Hựu tuồi nhò vô năng.
Vệ Văn