Trong mắt một ngàn người có một ngàn Tiêu Bố Y.
nhung trong mắt Lý Mật, chỉ có một loại Tiêu Bố Y, đó chính là Tiêu Bố Y giảo hoạt, người này chưa từng chịu đường đường chính chính cùng hắn chiến một trận.
Tiêu Bố Y dụng binh học từ Lý Tĩnh, cũng đem quỷ kế đa đoan của Lý Tĩnh phát huy tới mức vô cùng tinh tế.
Lý Tĩnh chưa bao giờ thích liều mạng.
Tiêu Bố Y hiện tại cũng giống như vậy.
Gió lạnh thấu xương, chiến mà hí nhẹ, Lý Mật giống như một con sư tử phát cuồng, nhung hắn tuy có lùa giận không nói nên lời, nhưng lại tìm không thấy đối tượng phát tiết, đây là một con sư tử đang đấu tranh cùng với bầy muỗi!
Sư từ cho dù dũng mành, đối phó với muỗi cũng vô năng vô lực, muỗi lại không ngừng bất cử lúc nào đến cắn một phát, không ngừng chọc giận sư từ.
muỗi có lẽ cắn không chết sư từ.
nhưng mà nó có thểđem sư từ tức chết!
Lý Mật hiện tại cảm giác mình đang muốn tức chết, đã một ngày rồi, ở phía Đỏng Đô không biết đà xảy ra biến hóa gì rồi?
Tiêu Bố Y ngựa nhanh, một ngày đã có thể qua lại mấy lần giữa Đông Đô cùng Lạc Khẳu.
nhưng đại quân tiến lên tuyệt không phải là chuyện đơn giản như vậy.
thám tử muốn mang tin tức từ bên đó về cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Lý Mật lo lắng chờ đợi tin tức, nhưng lại hiểu rằng tin tức tuyệt không thể nhanh như vậy mà có được! Hắn hiện tại cũng không biết Đông Đô đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
hắn càng không biết Vương Thế Sung đà bại lui, bởi vì binh lực của Vương Thế Sung cũng không có lui về phía này! Vương Thế Sung hiểu rõ phụ cận Yẻn Sư có mấy vạn Tùy quân, hắn mới đào thoát khỏi cái bẫy của Tiêu Bố Y, thi sao dám xâm nhập vào một cái bẫy khác?
Vương Thế Sung chạy trốn là trên hết, đương nhiên sẽ khỏng mật báo cho vị minh hữu tạm thời này, hơn nữa trên đường từ Đông Đô đi Lạc Khẩu, có đại quân Tùy quân đóng quân, thám tử cũng không dám xông qua Cho nên trước mắt đối với Lý Mật mà nói, hắn đối với tình thế Đông Đô cũng chỉ có thể suy đoán!
Lý Mật không biết hắn hiện tại đã tứ cố vô thân, nhung trong trực giác, hắn đà rõ ràng tình thế đích xác không ổn.
Thiên thời địa lợi nhân hòa cả ba hắn đều không chiếm, muốn thắng được chỉ có thể đùng nghịch thiên để hình dung!
Bắt đằu từ ngày hôm qua, thiết giáp kỵ binh đã không ngùng tiến đến khiêu khích quấy nhiễu, bọn họ ỷ vào ngựa nhanh, lẳn lượt chơi trò mèo vườn chuột mà chọc tức quàn Ngoà Cương.
Quân Ngoã Cương mấy lần xuất quân, đều là không công mà lui, Lý Mật sợ quàn Ngoà Cương một mình xâm nhập, cộng thêm thòi gian đã tối, lệnh cường chế quàn Ngõa Cương tạm không xuất binh để ngừa trúng mai phục cùa Tùy quân.
Trời đông giá rét.
quàn Ngoà Cương ngược lại rất đồng ý vói quyết định này, tuy nhiên bọn họ cũng nhất trí cho rằng lần này xuất binh Lạc Thủy quả thực là một chuyện ngu xuẩn.
Bố trận tại Lạc Thủy đối kháng Tùy binh, dùng cách nói cùa Lý Mật thì đó chính là ngăn Tùy binh ở bên ngoài Lạc Khẩu, nếu bị Tùy quân vây khốn lại Lạc Khẩu Thương, quân Ngoã Cương chỉ có thể ngồi chờ chết.
Nhưng hôm nay rất nhiều địa bàn của Ngòa Cương hơn một năm nay chiếm được đà bị Tùy quân từng chút một mà lấy trờ về, cơ hồ tất cả tinh anhNgõa Cương đều canh giữ ở Lạc Khẳu, cái đó cùng ngồi chờ chết thật ra cũng không có gi khác nhau! Nhưng mà không người nào nguyện ý đi đánh ra ngoài, bởi vì bọn họ không biết mục đích là ở đâu, cũng như bọn họ không biết lần này xuất chiến có ý nghĩa gi?
Lần này cho dù có thể đánh bại Tùy quân, Đông Đô vẫn là cánh cừa mà bọn họ khỏng thể vượt qua, bọn họ đã sớm không có lòng tin đánh hạ được Đông Đô.
Mất đi mục tiêu phẩn đấu, đối với tất cả mọi người mà nói, đều là một chuyện đáng sợ.
Quân Ngõa Cương đều mờ mịt.
nhưng mà bọn họ vẫn phải nhẫn nại, bọn họ vẫn phải chờ đợi, bọn họ lúc này chi có thể lựa chọn tin tường Lý Mật, bời vì bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác!
Bọn họ đã không còn mục tiêu, nhưng mục tiêu của Tùy quân đà rất rõ ràng, đánh tan lợp đạo phi cuối cùng tụ tập ờ Lạc Khầu Thương.
Hà Nam có thể bình định!
Hôm qua khi màn đêm buông xuống, thiết giáp kỵ binh quấy nhiễu rốt cuộc đà chấm dứt.
Nhưng bộ binh tiến công lại chính thức bắt đằu.
từng hàng Tùy binh liên miên tràn về Lạc Thủy, giống như không có mệt mòi.
Lý Mật vì cẩn thận đà thù vững bờ đông Lạc Thủy, đến khi binh minh mới phát hiện Tùy quân đà nương theo bóng đêm tiến công mà yểm hộ an doanh hạ trại, khi trời sáng, doanh trại Tùy quân đà sừng sững ờ tại bờ Tây Lạc Thủy, cùng quân Ngoã Cương chính thức hìrih thành cục diện giằng co.
Từ hướng Đông Đô.
hoặc là nói từ hướng Yẻn Sư, vẫn không ngừng có Tùy quàn gia nhập tiến hành tăng viện, rất hiển nhiên, Tùy quân đà đập nồi dìm thuyền, chuần bị tẩn công dứt điểm một lần!
Tùy quân nhân số tạm thòi vẫn không bằng quân Ngoà Cương, nhung mà thinh thoảng vẫn có viện quân gia nhập, không khỏi khiến cho quân Ngoã Cương lo sợ.
Loại phương phép này cùng vói lúc trước xuất binh tại B ắc Mang sơn hạp cọc không có gì khác.
Loại sách lược này.
cũng là một loại chiến thuật tâm lý, thòng qua cách không ngừng gây áp lực mà phá hủy sóc chống cự của đối phương.
Lý Mật nhìn thấy đối phương tiệp viện vô cùng vô tận, vừa mừng vừa sợ, sợ là cho dù hắn từ xa nhìn qua, cũng không biết Tùy quân rốt cuộc chuần bị đầu nhập bao nhiêu binh lực, mừng là.
đại quân Tùy quân tiệp cận, được ăn cả ngã về không.
Đông Đô cũng sẽ trống không, đúng là thòi cơ tốt nhất để Vương Thế Sung thừa dịp mà.
Hắn cũng không biết, Vương Thế Sung mà hắn ký thác đà sớm không biết đi đâu, chiến dịch đầu tiên vào canh ba tối hôm qua đà chấm dứt, sau khi dụ bắt Vương Thế Sung.
Đông Đô trước tiên đối với binh sĩ ngoại thành Đông đô phát ra mệnh lệnh tổng tiến công, bắt đầu công kích Lạc Khẳu Thương.
Tùy quân mới đầu cũng không phải là toàn lực ứng phó.
thậm chí phải nói chỉ là lộ rả một góc của núi băng, bời vì bọn họ vẫn lo lắng động tĩnh sau lưng, sẵn sàng chuẩn bị trờ về bình loạn.
Đến khi xác định đà không còn gi lo lắng, từng đạo Tùy quân mới tính là chính thức xuất phát tiến công Lạc Khẩu!
Lý Mật trông thấy Tùy quân cuồn cuộn không đứt tiệp viện, ầạ lệnh tiến hành công kích đối với Tùy quân, nhưng hắn đà bò lỡ cơ hội công kích tốt nhất, đối thủ lại một lần nữa lợi dụng chiến thuật tâm lý mà trụ vững trận cước, đà hoàn toàn có thể dựa vào doanh trại mà chống cự.
hơn nữa không ngừng có viện binh đến hỗ trợ, lần lượt đem chiến tuyến kéo về phía Lạc Thủy.
Tùy quân ương ngạnh vượt xa dự kiến cùa quân Ngoà Cương, chính thức tác chiến bắt đằu từ sáng sớm, một mực duy trì liên tục cho tới hiện tại, hai quân giẳng co một cách không hề có ý nghĩa tại Lạc Thùy, ít nhất quân Ngoà Cương thấy chính là như thế.
Lý Mật một mực không có đưa át chủ bài mà hắn nói với thù hạ ra, càng gia tăng sự nghi hoặc cho quân Ngoã Cương.
Chirih chiến giằng co thật lâu, Tùy quân rốt cuộc chậm rãi lui bước, lấy hoi chuần bị tiếp tục tiến công, mà quân Ngõa Cương cũng nghỉ một lát, chờ đợi đợt xung phong tiếp theo.
Lúc này trong trận doanh Tùy quân đột nhiên vang lên một hồi trống, kỵ binh tiền phong phân ra hai nhóm, ở giữa lao ra hơn mười kỵ mã, một người ở trung tâm, ngựa trắng giáp đen, uy phong lẫm lẫm.
Người nọ cầm trong tay trường thương, thiết cung tại yên, không ngờ lại chính là Tây Lương vương Tiêu Bố Y!
Tiêu Bố Y trong đám người xông ra, huy thương một cái.
Tùy quân sau lưng đột nhiên tĩnh lặng như tờ.
Mấy vạn binh mã giống như những bức tượng gỗ.
không một tiếng động, kỷ luật nghiêm minh, khiến cho quânNgõa Cương trái tim băng giá.
Tiêu Bố Y được mọi người hộ vệ hạ, thúc ngựa đi về phía trước, đi đến cách quân Ngòa Cương ước chừng hai tầm tên thì dừng lại, lớn tiếng nói: “Ngụy công có ờ đó không?”
Hắn vừa trầm giọng quát, âm thanh động Lạc Thủy, ba quân đều nghe thấy, ầm ầm ù ù truyền qua, quân Ngoà Cương đều lộ ra vẻ kính sợ.
Đối với Tiêu Bố Y, bọn họ có sự sợ hãi từ trong xương cốt Tiêu Bố Y từ biên thùy cho đến Hoàng Hà, lại giết đến Giang Hoài Trường Giang, quần đạo Trang Nguyên có thể quên cha mẹ là ai, nhung đà không thể nào quên cái tên này!
Tiêu Bố Y quật khỏi cực nhanh, cho dù Lý Mật cũng phải thua một chút.
Từ một thản áo vải cho đến tướng quân, từ tướng quân đến thảo màng, lại từ thào mãng giết trờ lại Đông Đô, chấp chường đại quyền sinh sát Đông Đô, đạo phỉ tuy đổi với hắn rất hận, nhưng trong xương cốt vẫn có chút kính nể.
Anh hùng chẳng phải chính là làm cho người ta kính nể sao?
Lý Mật đứng ờ bờ bên kia, trong lúc nhất thời không nói gì.
nhung lại khỏng thể khỏng thúc ngựa tiến lên.
hắn nếu không tiến lên, đã có ý nghĩa yếu thế.
Hắn nếu như tiến lẽn.
lại biết Tiêu Bố Y tuyệt đối sẽ không nói lời nào mà tốt lành cà.
Từng cừ động cùa Tiêu Bố Y nhìn như tùy.
ý.
nhưng cho đến sau khi chuyện đã xảy ra, Lý Mật âm thẳm cân nhắc, mới hoảng sợ phát hiện Tiêu Bố Y kế hoạch nghiêm cần, mạch lạc lõ ràng, ý đồ phân hóa xâm thựcNgõa Cương cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi!
Đó là một đối thù đáng sợ, cũng rắt tinh táo, Lý Mật mỗi lần nghĩ tới điều này đều nhíu mày.
Thúc ngựa đi đến trước Lặc Thủy, Lý Mật lớn giọng nói: “Không biết Tiêu Tướng quản có chuyện gì?”
Tiêu Bố Y trên mặt lộ ra nụ cười, đột nhiên nói: “Nghĩ tới Ngụy công thừa kế Bồ Sơn Công.
Chuyện năm đó được Dương Công khai ngợi, treo sách sừng trâu, cũng được mọi người ca tụng.
Thật ra ta đối với Ngụy công, cũng đã hâm mộ từ lâu”.
Tharih âm cùa hắn vang dội, mọi người đều nghe rõ ràng, cảm thấy hắn trấn định thong dong, không giống như là sắp đại chiến, mà bất quá chỉ nói chuyện chuyện cũ.
Ba quân không rõ mục đích của hắn, đều ngạc nhiên.
Lý Mật ánh mắt lại phức tạp, trong lúc nhất thòi tuy là binh đao gặp nhau, vẫn khỏng khỏi nhớ tới chuyện cũ trước kia, thổn thức không thôi.
Thì ra Tiêu Bố Y nói chuyện sừng trâu treo sách lại là một đoạn chuyện cũ giữa Lý Mật cùng Thượng thư lệnh Dương Tố.
Lúc trước Lý Mật chí hướng cao xa, thực sự không phải trời sinh đà muốn tạo phản, ngược lại hắn thừa kế Bồ Sơn Công vị, đang muốn lợi dụng sờ học làm nên việc lớn.
Lúc trước Dương Tố tại vị, Lý Mật vì cầu Dương Tố thường thức, lúc này mới tại con đường Dương Tố đi qua mà cưỡi trâu qua đường, trên sừng trâu treo bản “Hán Thư:, vừa đi vừa đọc.
Dương Tố ngạc nhiên, hỏi ai chăm chỉ hiếu học nhưth4 Lý Mật xuống trâu gặp gỡ.
lúc này mới được Dương Tố đề cừ, làm một thị vệ, về sau lại quen với Dương Huyền Cảm, hơn nữa cùng Dương Huyền Cảm trò chuyện rất vui vẻ, về sau Dương Huyền Cảm tạo phàn, Lý Mật mới đều xuất ra mưu kế.
Sừng trâu treo sách, chính là lúc Lý Mật vận dụng tâm cơ.
đáng tiếc Dương Quảng thủy chung đối với Lý Mật không có cảm tình gì.
đem hắn trục xuất khỏi triều đinh, không ngờ từ đó về sau đà chôn xuống một mối họa thật lớn.
Lý Mật tự xưng là văn vò song toàn, nhưng lại không có của tắn chức, lúc này mới giận dữ mà thành tạo phản, tạo nên một đoạn truyền kỳ, nổi lên tác dụng rất lớn trong việc xô đổ giang sơn Đại Tùy.
Nghe được Tiêu Bố Y đề cập đoạn chuyện cũ này.
Lý Mật khi bắt đằu nhớ lại.
lại nhìn chuyện ngày hôm nay, trong lúc nhất thòi có phần hoảng hốt.
khỏng biết làm đến cùng có phải vốn là ý nguyện hay không.
Hắn mới đằu cũng không phải muốn làm hoàng đế gì.
nhưng còn hiện tại thi sao, giống như tất cả đều đà thay đồi.
nhung lại như mọi thứ vốn nên như thế.
Nếu như có thể quay lại, bản thân sẽ lựa chọn như thế nào? Lý Mật khóe miệng lộ ra cười cay đắng, hắn thật không biết.
Tiêu Bố Y một câu hấp dẫn sự chú ý của Lý Mật.
cũng hấp dẫn sự chú ý của quàn Ngòa Cương, nhưng tất cả mọi người vẫn không rõ ý đồ cùa hắn.
Tiêu Bố Y lại tiệp tục nói: “Nhớ năm đó Ngụy công tuy là người mới lên, nhưng cũng ộnì đầy hoài bão, vì dân chúng thiên hạ.
Lúc trước dân chúng lầm than, trong nước sôi trào, phất cờ khởi nghĩa đúng là có chút bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay chinh chiến lâu ngày, dân chúng mòi mệt.
cần sự yên ồn, Ngụy công lại cùng triều đình đối kháng cũng không phải là cử chi sáng suốt”.
Lý Mật rốt cục tỉnh ngộ lại, lặng Ịẽ ẹứờị lạnh nói: “Tiêu Bố Y, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: “Bồn vương muốn nói là.
không có người nào trời sinh muốn làm trộm, Ngụy công nên thuận lòng tròi mà làm việc, bỏ trộm làm nông, lúc này mới tránh khòi làm cho sinh lữih đồ thán.
Hôm nay Ngụy công nếu là dẫn Ngòa Cương quv hàng triều đình, bổn vương có thể đảm bảo tất cả chuyện cũ sẽ bò qua, cái này giúp chúng sinh tránh được nỗi khồ binh đao.
chẳng lẽ không phải là chuyện tốt bẳng trời sao?”
Tiêu Bố Y nói thành khản, quân Ngõa Cương có chút tâm động.
Lý Mật lại cất tiếng cười to, tharih âm chấn khắp noi, “Tiêu Bố Y, ngươi không biết là bản thản quá mức ấu trĩ sao? Nghĩ tới quân Ngõa Cương sớm cùng triều đinh thế như nước với lửa, chúng ta nếu là bó tay.
đương nhiên sẽ chết không noi chôn thân! Ngươi giả nhân giả nghĩa, không muốn sirih linh lầm than, vì sao không đem Đông Đô tặng cho ta! Ta cũng có thể cam đoan chuyện cũ sẽ bỏ qua, ta nếu xưng đế, vẫn có thể phong ngươi làm Tây Lương vương, không biết ý của ngươi như thế nào?” Lý Mật lên tiếng cười điên cuồng, quân Ngõa Cương lại động tâm, hiểu rằng Ngụy công nói cũng rất có đạo lý.
Nghĩ tới đạo phi cùng Tùy quân đà sớm thế như nước với lùa, loại ân oán này tuyệt không phải nói là có thể trừ khù nếu quy thuận, thì tinh mạng cũng khó mà giữ được.
Tiêu Bố Y cũng không tức giận, chỉ lắc đầu thờ dài nói: “Lý Mật, ngây thơ cũng không phải là bổn vương, mà là ngươi! Ngưoi cho rằng chỉ bằng đại quân trên tay là có thể chống lại cùng bồn vương sao?”
Lý Mật lạrih nhạt nói: “Ta chỉ hiểu rằng cho đến bây giờ.
ngươi còn chưa có thắng ta!”
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Lý Mật, ngươi chỉ lo vương đồ bá nghiệp của bản thân, vậy mà vứt bỏ hơn mười vạn tính mạng Ngõa Cương không để ý tới.
Ngươi hiện tại còn muốn đấu cùng ta, ngươi tại sao muốn đấu cùng ta? Hôm nay bồn vương tọa trấn Đông Đô, trấn giữ Lê Dương, có Tương Dương hô ứng lẫn nhau.
Ngươi nói Ngõa Cương quy phụ ta, tính mạng khó giữ.
nhưng hiện tại một trong ngũ hổ Ngòa Cương Từ Thế Tích đà quan tới Trấn Nam Đại tướng quân, hôm nay đã dẫn đại quân bắc thượng, đoạt Nam Dương, lấy Nhữ Nam.
binh phát Toárih Xuyên.
Tin tức này hôm nay thù hạ cùa ngươi không biết.
Ngươi không lẽ không biết sao?”
Tiêu Bố Y lời vừa nói ra, Ngõa Cương đổi sắc, Lý Mật lại sắc mặt âm tình bất định.
Phải biết rằng Nam Dương, Nhữ Nam, Toárih Xuyên các quận này vốn đều là trong phạm vi thế lực của Ngõa Cương, đều là các quận tây nam Huỳnh Dương.
Ngõa Cương lúc cường thịnh, những noi này là phạm vi thế lực cùa Ngòa Cương, hôm nay Tiêu Bố Y nói đều đà bị Từ Thể Tích thu phục, mọi người cũng không biết là thật hay giả.
nhung lại căm nhận được Tiêu Bố Y giờ phút này thật sự không cần phải nói dối.
Không khỏi sĩ khí đều hạ xuống.
“Nghĩ tới ngươi vốn chiếm giữ phân nừa Hà Nam.
Nhưng hỏm nay trước mất Lẻ Dương, sau mất các quận.
Hôm nay mấy chục vạn đại quân chỉ có thể thù trên đất Huỳnh Dương, thì lấy cái gi