Nước sông tròi về phía đông, nhìn về dày núi tú lệ muôn vẻ nơi xa, mây mù bao phủ.
cảnh sắc tươi đẹp, làm cho người ta xem mà than thờ.
Một chiếc thuyền nhẹ ngược dòng đi lẻn.
người đi thuyền sắc mặt ngưng trọng, hết sức cẳn thận.
Nơi này hai bờ thủy đạo núi dốc đứng hiểm trở, mặt sông nước chảy xiết, đường sòng khúc chiết nhièu nơi nguy hiểm, thường có đá ngẩm, trong kỳ có hiểm, trong hiểm có thú.
Thuyền nhẹ giống như một con cá.
p hi thường linh hoạt.
Kỳ hiểm đối với một sổ người mà nói là khốn khổ.
đối với người mạo hiểm mà nói thì lại là tình thú.
Tiêu Bổ Y đứng ỡ đầu thuvền, nhìn qua dày núi sừng sững hai bên bỡ sông, đập vào mặt mà đến.
lại có chút hứng thú, đối với Chu Mộ Nho bén người nói: “Mộ Nho.
sau này ta sẽ còn đến đâv”.
Chu Mộ Nho lại mặt màv sầu khổ, nói cùng không có khí lực.
lắc đầu nói: “Lào đại.
lần sau người chém đầu ta.
ta cũng sẽ không đến”.
Tiêu Bổ Y mim cười, chi tay nói: “Mặt này chính là Thẩn Nữ phong nổi tiếng.
tú lệ thướt tha.
quả nhiên danh bắt hư truyền.
Mộ Nho.
ngươi không xem chính là lãng phị cơ hội này cùng không nhiều lắm”.
Chu Mộ Nho ngẳng đầu nhìn, thoáng qua lại cúi đầu xuống nói: “Ta xem thấv cùng binh thường”.
Tiêu Bổ Y cười, thẳm nghĩ nếu thật khống chế được Ba Thục, sau này cũng sẽ đích thân tới Tam Hạp liên thông quan hệ giữa Đông Đô cùng Ba Thục, xúc tiến chấn hưng kinh tế nơi đâv.
Dân chúng khá giả.
tắt nhiên dán tâm yên ổn, không nghĩ tới phản loạn.
Quav đầu nhin qua.
trông thấy Tần Thúc Bào chi ngơ ngác nhìn sang Thẩn Nữ phong, không biết nghĩ cái gì, Tiêu Bố Y mim cười, tùy ý để thuvển tiến lên.
Tiêu Bổ Y mấv ngàv ỡ tại Đông Đô, khi đối với Tẩn Thúc Bảo đà tuvệt vọng, thì không ngờ rẳng Tần Thúc Bào bồng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chủ động thinh cầu cùng hắn xuôi nam.
Tiêu Bố Y mừng rờ, cũng không cự tuvệt.
Hành trình nhiều hơn một người, thi cũng nhiều hơn một sự giúp đờ.
Mọi ngưỡi một đường xuôi nam, cũng không phải là chuvện một hai ngày.
Sau khi đến Tương Dương, rẽ sang hướng tây, thuận Trường Giangbắc thượng.
Tiêu Bố Y thấy nhân thủ quá nhiều, người đông đi cùng không được nhanh, cho nẻn dẵn theo Sừ Đại Nại.
Chu Mộ Nho.
A Tú cùng Tần Thúc Bảo.
các huynh đệ Biển Bức đi trước, theo sông mà đi.
về phẩn Mã Chu, thi cho Tiêu Tiền tạm thòi an bài thuyền lớn từ Trường Giang tâv tiến Ba Thục.
Sau khi đến Tương Dương, Tiêu Bố Y hòi thăm chuyện Uvển nhi, lại được một đáp án kinh ngạc.
Đó chính là Uyển nhi cũng không tới Tương Dương, hại hắn lại thêm một tâm sự.
chi là trước mắt.
Ba Thục làm trọng, cho nẻn nói đám người Đồ Như Hổi phái người đi thăm dò Uyển nhi ỡ đàu, nghĩ đến tiểu đệ cò đơn tại Đông Đô, Uyển nhi sao lại có thể bỏ mặc tiểu đệ mà mặc kệ.
không khòi càng kinh ngạc.
Tẩn Thúc Bảo một đường trầm mặc đi theo, mọi người ngược lại ít hiểu được hắn nghĩ cái gì.
Chi là các huvnh đệ được Tiêu Bố Y phàn phó.
hiểu 1ẳng trong lòng của hắn buồn bực khó giải, nên đều đối đãi như bẳng hữu.
cũng cẩn thận không để cặp tới chuyện cũ.
Tiêu Bổ Y trước là xem tinh thế.
lại cho Mà Chu đi trước chiêu hàng, bản thân thi âm thẳm thao túng.
Cái nàv vốn chính là thủ đoạn của hắn gần đâv, nểu như có thể thuận tiện ly gián quan hệ Lý Hiếu Cung cùng Ba Thục là tốt nhất.
Khi có suy nghĩnày.
Tiêu Bổ Y không có nửa phẩn hổ thẹn, sự khác biệt hắn hiểu rõ.
Lý Hiếu Cung nểu biết hắn đi vào Ba Thục, khẳng định cũng sẽ không từ thủ đoạn cản trở, hãm hại.
ly gián, phán hoéụ liên hợp hoặc là ám sát.
Cho nên chuvến đi lần nàv không thể để lộ.
Nên hắn vẫn âm thẩm làm việc, tỷ thí lằn này cũng không phải là hai quán đổi chọi, mà là âm mưu quv kể đổi chọi lẫn nhau.
Ngươi lừa ta gạt đương nhiên sẽ tầng tầng lớp lóp.
Lóp khăn che mặt đã không thể che dấu sát khí.
hiện tại mọi người cũng biết, dưới lóp khăn che mặt.
khôngphải tinh cảm đổi xử với nhau, mà là hai hồ tranh chấp.
Lão Tứ tinh thông thủv tính, cũng giòi đi thuvền.
một chiếc thuvền nhẹ ngược dòng đi lẻn.
thực sự cũng không chậm.
Mọi người qua vùng ven sông, qua Di Lăng, đến Nam Tán Quan, rắt nharib.
đến Trường Giang Tam Hiệp.
Trường Giang vạn dặm hợp thành một dòng sông lớn.
theo hướng tâv một đường xuvên qua vô số núi cao.
lao nhanh rống giận.
Nhưng khi đi đến Vu Sơn, lại bị dày núi ngăn cản.
sông lớn mênh mông giống như cự phủ bổ ra, ỡ giữa núi non trùng điệp tạo nên một hiểm lộ.
một đường đi về phía đông, hình thành Trường Giang Tam Hiệp bao la hùng vĩ, hiểm trờ mê người.
Cảnh tượng vò hạn tại núi cao hiểm trở, Trường Giang Tam Hiệp bỡi vì hai bờ sòng núi non hiểm trờ, hạp cốc khúc chiết, cho nên càng thêm mê người.
Chi là lào Tứ thuyền nhẹ mau lẹ, Chu Mộ Nho không thạo thùv tính, nên không chịu nổi.
Hắn cùng không p hãi là chưa từng đi qua thuyền, nhưng đều là quan thuyền quy mô lớn.
ít có lên xuống, lẩn này giống như cười trẽn một con ngựa điên, đắt trời xoay chuyển, ngược lại khổ không thể tả.
Mọi người qua Tây Lăng Hạp.
rất nhanh đến Vu Hạp tình mịch tú lệ.
Tiêu Bố Y trong khi cùng Chu Mộ Nho trêu chọc, thuyền nhẹ đã vào trong Vu Hạp.
Hai bờ sông Vu Sơn mười hai ngọn bàv ra.
Thần Nữ phong xinh đẹp tuvệt trần khó nói nên lời.
cảnh sắc mỹ lệ.
khiến cho Tiêu Bố Y lưu luyến không thôi.
Lão Tứ lại làm như không thắv.
chi tập trung chú ý thủv đạo.
các bài đá ngẩm mỡi là chỗ hắn chú ý nhất.
Qua Vu Sơn là đi vào vùng thung lũng Đại Ninh, phía trước chính là Cù Đường Hạp, bời vì Cù Đường Hạp nước chảy càng thêm xiết, đi thuyền cực kỳ hiểm ác, lào Tứ tuy tinh thông thùy tính, vi an toàn của mọi người nên đà để nghị chuyển sang đi đường bộ.
Tiêu BÓ Y cùng không phản đối.
dẵn mọi người vứt bò thuvền đi đường bộ.
Tại huvện Vu Sơn nghi ngơi một đêm.
sáng sớm hôm sau nhẳm núi mà đi.
Ba Đông núi non trùng điệp, gặp ghềnh khó đi, vốn là hai núi kẹp lại.
đường núi vòng quanh, xem gằn mà thực xa, Lò lào Tam đà sớm tìm được một người địa phương gọi là Lại Đầu Tam, thuê hắn dẫn đường tới quặn thành Ba Đòng.
Ngụa của mọi người, đều đà lưu lại Tương Dương.
Mọi người một đường từ bắc đến nam, chuyển sang hướng đòng, tuyết đọng sớm đà không còn.
bốn phía đà thấy xanh biểc um tùm, tuy còn có vẻ điêu linh, nhưng trước mắt đã sáng ngời.
Chờ khi tới Xích Giáp sơn.
xa ờ hướng tây nam, chi thấv mặt sông Trường Giang cực hẹp.
nước hội tụ, kích khởi lên những đợt sóng mãnh liệt, đúng là Cù Đường Hạp hùng bá thiên hạ.
mọi người nhìn thấy, đều âm thầm kinh hãi.
Sau khi qua Xích Giáp sơn, quận thành Ba Đông đà nhìn thấv từ xa, mọi người sau khi đến thành Ba Đông, không có thở phào nhẹ nhỏm, ngược lại đều tập trung tinh thẩn, bời vì tất cả mọi người đều hiểu 1ẳng, đoạn đường gian khồ đà chấm dứt, nhưng tranh đấu hiểm ác chi mới bắt đầu!
Tiêu Bố Y đứng ờ trước thành Ba Đông, ánh mắt hướng về hướng tây, chi thấy bỡ bắc Trường Giang trên đinh núi cao ngất, có mái cong lầu các.
đó chính là Bạch Đế thành nổi tiếng thiên hạ.
Nhớ tới Lý Bạch thiên cồ danh ngôn.
Triêu từ bạch đế thải vân gian, thiên lí giang lăng nhắt nhặt hoàn.
Tả đúng là lộ trinh tưởng phản với Tiêu Bố Y, khi đó Lý Bạch hắn là tâm tình vui sướng, thoải mái? Hắn là thiên cổ danh nhân, ý cảnh cùng mình lại hoàn toàn sự khác biệt.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y một lần nữa có loại cảm giác thác loạn thòi không, trong lúc đó đà bước chân vào thành Ba Đòng.
Quận Ba Tãv cùng quận Ba Đông cách xa nhau ba quặn, theo thứtự là Đãng Cừ.
Thanh Hóa cùng Thông Xuvên.
Thanh Hóa.
Thông Xuyên là hai quận liên tiếp về hướng bắc.
hôm nav đều trong phạm vi thế lực của Đường vương Lý Uvên.
Đãng Cừ tại tây Ba Đông, sau khi qua Đãng Cừ chính là quận Ba Tây, phía trên quận Ba Tây gọi là quận Nghĩa Thành, hai quận này đều là thế lực của người Miêu, hiện vẫn chưa dựa vào Lý Đường.
Phía tãv hai quận Ba Tâv.
Nghĩa Thành chính là Kiếm Mòn Quan, là vếu đạo nhập Thục, nếu không lấv hai nơi này, nhập thục khó như lên trời, nếu không được người Miêu nơi đâv ủng hộ, cho dù nhập Thục, cũng không thể ổn định và hoà binh lâu dài.
Nguỡi Miêu tại vùng Ba Thục thế lực rất lỡn.
Cho dù Lý Uvên Quan Trung.
Tiết Cử Lũng Hữu đều dùng chiêu an là chính, không dám đon giản dùng vũ lực trần áp.
Lúc trước Tiết Cử khi Lý Uvên chiếm trước Quan Trung, từ Kim Thành một đường đòng tiến, lắv Thiên Thủv.
còng Phù Phong, nhìn đăm đăm Quan Trung.
Nhưng hắn khi ngấp nghé Quan Trung, cũng không có quên chiếm trước vùng Ba Thục.
Lúc ấv Tiết Nhân Quả cõng chiếm Phù Phong.
Tấn Vương Tiết Nhân Việt lại xuôi nam từ trần Thương ra Tán Quan công Hà Tri, chi mong sau khi đánh hạ Hà Tri, thuận tiện lắy Ba Thục, sau đó chiếm trước Kiếm Khẳu khống chế đắt Thục.
Nhưng không ngờ tại Hà Trì đã bị Tùy quân địa phương kịch liệt phản kháng.
Hắn không sử dụng kế sách dụ dồ, cuối cùng không được dân chúng đất Thục Ba Đòng ủng hộ.
không công mà lui.
Lý Thế Dân dẫn binh tại Phù Phong đánh bại Tiểt Nhân Quà, Tùy quán Hà Tri dưới sự chiêu an của Lý Uvẽn.
tự động dâng quận đầu hàng.
Lý Uvên càng thêm đa mưu túc trí.
hiểu rõ cường công đất Ba Thục là không khôn ngoan, chi khiến cho người Miêu cừu địch, bắt lợi cho vẻn ổn sau này, thứ hai là binh lực cùng không đủ, hiện tại không rảnh lấv Ba Thục, cho nên lúc này mới phái Lý Hiếu Cung am hiểu sâu phong tục Ba Thục đi.
Ba Thục cùng Quan Trung cách nhau cũng gần, Lý Uvẻn lấv Ba Thục thật ra so với Tiêu Bố Y.
Tiết Cử mà nói.
đã chiếm thiên thời, địa lợi.
Trong con cháu dòng họ Lý thị.
xuất sắc nhất đương nhiên chính là Lý Huvền Bá.
ổn trọng nhắt chính là Lý Kiến Thành, thông minh nhất là Lý Thế Dân, nhưng nểu nói hiểu đại thế nhất, có dũng có mưu lại kiêm phong lưu phóngkhoángthìlại là Lý Hiếu Cung!
Lý Hiếu Cung cùng Lý Kiến Thành tuổi tương đương, nhưng lại nhiều hon phẩn linh hoạt, nhưng lại ít tranh quvền đoạt lợi.
vẫn được Lý Uvên coi trọng.
Mặc dù nói một đường xuôi nam Quan Trung, Lý Hiếu Cung ít có biểu hiện xuất sắc.
nhưng sau khi lấy được bốn quậiL Lv Hiếu Cung có thể nói là tài hoa đă hiển thị rõ.
Lý gia cùng gia tộc Trưởng Tôn kết thân, Trưởng Tôn Võ cấu gả cho Lý Thế Dân.
dì nhiên là có nhân tố mòn phiệt liên minh ờ bên trong, nhưng quan trọng hơn là.
Lý Uvên coi trọng gia tộc Trưởng Tôn nhân tài đông đảo.
Năm đó một Trưởng Tôn Thịnh, đà đem Đột Quvết phán liệt khống chế.
một Trưởng Tôn Thuận Đức, bày mưu nghĩ kế.
quvết thắng ngàn dặm, bắt chiến mà thắng, đơn giản đánh bại vạn quân Tiết Nhân Quả.
Có đôi khi, giao phong không nhắt định là phải xem binh lực mạnh yếu, phán hoá liên kết.
thủ đoạn phía sau màn mới là quan trọng nhất.
Lý Hiếu Cung này.
ỡ trong mắt Lý Uvên.
thật sự đã không kém Trưởng Tôn Thuận Đức lúc còn trẻ.
Lý Hiếu Cung ánh mắt rộng xa, sau khi liên tục lắv bốn quặn, cũng không nóng lòng cùng Ba Đông trờ mặt.
lặp tức đem ánh mắt hướng về phía hai quận Ba Tâv.
Nghĩa Thành, nếu lắv được hai quận nàv.
đả thông đường nhập Thục, Ba Thục có thể nói ngoại trà Ba Đòng ra, đều do Lý Đường nắm giữ.
đền lúc đó thuận sông nam hạ.
có thể lấv được vùng Kinh Tương.
Nhưng lúc nàv Tiêu Bố Y đã bình định nội loạn, diệt trừ đại họa Ngòa Cương trong lòng, rốt cuộc đà đuổi tới.
Trong quặn Ba Tây.
sóng lớn đà nổi.
Khe rãnh tung hoành, nước chảv tràn ỡ giữa, non xanh nước biếc, cấu thành cảnh tượng đặc biệt của Ba Tây.
phía bắc quận Ba Tàv có ba ngọn núi lớn nồi danh nhất, phán biệt gọi là Thiên Trụ.
Bàn Long và Linh Sơn.
Ba núi thành thế chán vạc.
có Thương Khê quấn quanh.
Thương Khê chín khúc mười tám vòng, vòn quanh trong núi.
bên bờ còn có kiến trúc Kiền Lan Thức độc đáo của người Ba.
Kiến trác Kiền Lan Thức nàv lắv trác mộc là chính dựng nhà gồ.
tầng dưới chót cao hơn mặt đắt.
tầng trên đó mới là chồ ờ.
Suối nưỡc róc rách, thanh tịnh sạch sẽ, từ Thiên Trụ Sơn chảv xuôi, khi đến Thiên Trụ Sơn dư mạch, hội tụ thành một cái hồ nhò.
sau đó lại chảv xuôi về hướng nam, hơn mười dặm bên ngoài hồ có một khư thị (một dạng chợ), là nơi dán chúng Ba Tây giao dịch.
Loại chợ giao dịch này đối tượng là người Ba.
người Miêu cùng khách thương Trung Nguyên.
Nơi đâv vải.
bổ.
tơ lụa đều hết sức nổi danh- hấp dẫn không ít khách thương Trung Nguyên.
Hôm nay tuy là thiên hạ đại loạn, nhưng ở đây lại ít chịu ảnh hướng, ngược lại có loại cảm giác thể ngoại đào nguvên.
Khách thương Kinh Tương Ngõ Sờ vận đến vùng Ba những thứ thiếu hụt để cùng người Ba giao dịch.
Theo nhu cảu, Ba Hạp là yếu đạo giao thông giữa Ba Thục cùng bên ngoài.
Khi mặt tròi còn chưa từ núi xa nhô lên.
chợ cũng đà ồn ào.
dân chúng xung quanh hơn mười dặm thậm chí tĩăm dặm đều tới noi đây tiến hành giao dịch, có người đến quá sớm, đó là do từ nừa đêm tối hôm qua đà bắt đằu lên đường.
Đến khi mặt tròi lên cao, người đến chợ đà sớm đà như nước thủy triều, trên đủ loại kiểu dáng gương mặt đều là nụ cười tràn đầy bình hòa Mua bán noi đây, mấy ngày nay đà gần đến tân niên, tất cả mọi người đều mua sắm những thứ cần thiết cho tản niên.
Lúc này từ phương đông đi tới mấy hán từ, đều quấn khăn trắng quanh đầu.
chân mang giày vải gai, đều là trang phục người Ba.
Chi là một người trong đó khí vũ hiên ngang, hai hàng lông mày như đao, tuy mang theo nụ cười bình hòa, nhưng trong đám người lại như hạc giữa bầy gà vậy.
Dân chúng trong chợ trông thấy mấy người, đều nhịn khỏng được nhìn vài lần, có mấy Miêu nữ nhìn thấy mấy người này, đều mỉm cười ra hiệu, tình ý như tơ.
Miêu nữ đa tình, cá tírih ngay thẳng, cùng với các cô gái Trung Nguyên luôn hàm súc bên trong thi khác biệt, các nàng xưa nay dám yêu dám hận, đối với người mà mình thích, không chút nào dấu sự ái mộ.
Người cầm đầu nọ lại cúi đầu xuống, không dám đối mặt với ánh mắt cùa những Miêu nữ đa tinh kia, chi sợ dẫn tới phiền toáingoải ý muốn.
Một hán từ bên người nhìn thấy, lại cười nói: “Tiêu lão đại...!árih mắt của những Miêu nữ này, mười người nhìn qua, thì có chín người nhìn người rồi”.
Một hán từ ờ một bên có vết bớt loang lổ hòi, “Còn lại một người nhìn ai?”
Hán từ ở trước mỉm cười nói: “Còn lại nhìn chúng ta mang theo hàng hóa gi mà thôi”.
Mọi người đều cười, có một hán từ đôn hậu lẩm bẩm nói: “Xem ra chúng ta còn không bằng hàng hóa, chuyện tiện nghi trong thiên hạ, cũng để cho Tiêu lão đại chiếm”.
Hán từ hai hàng lông mày như đao cười khổ nói: “Mộ Nho, cái tiện nghi này cũng không thể chiếm, ngươi muốn thì chớ có hối hận”.
Những người này đương nhiên chính là đám người Tiêu Bố Y.
Người trên vết bớt loang lổ là A Tú, hán từ đôn hậu là Chu Mộ Nho, hán từ ờ trước tất nhiên chính là Lô lào T am hiểu phương ngôn các noi của Đại Tùy.
Bốn người cười cười nói nói, nhìn như thoải mái.
nhưng bất quá cũng chỉ muốn thả lỏng tâm tình khẩn trương.
Tiêu Bố Y trên trân vẫn man theo chút ít dấu hiệu lo nghĩ, bời vì tinh huống so với hắn