Tiêu Bố Y tuy tin tức bốn phương tám hướng, nhung đối với việc nhận thức Phù Bình Cư, thì vẫn như ở trong sưang mù.
Từng ly từng tý một, nhưng vẫn không cách nào làm cho hắn đối với Phù Bình Cư hình thành một nhận thức đầy đù, hắn chỉ biết người này là đạo chù Lâu Quan đạo, người này là cha cùa Sừ Đại Nại, người này rất có khả năng đà mưu đồ ám sát tại Bồng Lai cùng tập kích tại Lạc Thủy, đồng thời người này trước sau ám sát hắn hai lần, trừ cái đó ra, hắn đối với người này ấn tượng chì dừng lại ờ văn võ toàn tài, kinh tài tuyệt diễm, về phần hắn rốt cuộc ẳn thân noi nào.
Tiêu Bố Y cũng không thể biết rõ được.
Nhưng thấy Lô lão Tam khi quay lại, muốn xem bức họa cùa Phù Bình Cư, Tiêu Bố Y trong nội tâm âm thầm hoảng sợ, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là, người này thì ra ờ trong quân Giang Đô!
Lô lão Tam chỉ nhìn bức họa kia, thật lâu mới nói: “Bức họa Phù Bình Cư này kỹ thuật vẽ vô cùng tốt, người vẽ bức tranh này đã vẽ được cái thằn thái, cho nên mới làm cho ta ghi nhớ khắc sâu.
Nhưng chính vì cái thần này đà xuất hiện vấn đề.
hôm nay ta ở trong quân Giang Đô nhìn thấy một người khuôn mặt hoàn toàn khác với Phù Bình Cư.
nhưng thần thái lại tương tự.
Người xem đai lưng người này, họa tiết ờ trên đó cùng với người nọ giống nhau như đúc”.
Tiêu Bố Y đổi sắc hỏi, “Người nọ là ai?”
Lô lão Tam lúc này mới ngẩng đầu lên, “Hắn chỉ đi ra hòi ta mấy câu, cũng khỏng nói mình là ai.
Ta hòi thăm binh sĩbêncạiứi mới biết được, thi ra hắn chính là Tiền Hoàng môn Thị lang Bùi Củ!”
“Bùi Củ? Cha của Bùi Minh Thúy?” Sau khi nhận được câu trả lời, Tiêu Bố Y ngạc nhiên, chậm rãi ngồi xuống, trong lúc nhất thời trong lòng như nước thủy triều.
Hắn chưa từng gặp qua Bùi Cù, cũng chưa bao giờ nghĩ đến Phù Bình Cư chính là Bùi Củ, đây quả thực có điểm không thể tưởng tượng nồi! Bùi Cù là Phù Bình Cư, hắn là Thiên Nhai?
Lô lão Tam nói: ‘Tây Lương vương.
Ta cũng chỉ là suy đoán, cùng chưa chắc đà chuẩn”.
TiêuBốY gật đầu nói: “Ta hiểu, nhưng...!ngươi có mấy phần nắm chắc?”
Lô lão Tam trầm ngâm nói: “Ta chỉ là cảm giác, ta khi được người phân phó đi đưa lương, chợt nghe quân Giang Đô nghị luận.
Tây Lương vương quả nhiên là diệu chiêu, lương thảo vừa đưa qua, những người kia đều tâm thần bất định, đều có tàm tư đầu hàng.
Lúc ấy Dương Cảo triệu tập đại thần ứng đối, cuối cùng bọn họ nhận lương thảo của chúng ta, phái Bùi Cù đi ra đáp lòi” Hắn đem những lòi Bùi Củ nói qua một lần, một chữ cũng không sót, Tiêu Bố Y nghe xong, mim cười nói: “Ta cùng Bùi Củ chưa bao giờ gặp qua.
Hắn ngược lại đối với ta hiểu khá nhiều”.
“Ta lúc ấy ngược lại không lo lắng nhiều như vậy, nhung ta lần đầu tiên khi nhìn thấy Bùi Củ, cũng cảm giác nhìn rất quen mắt, nhưng mà ta lại vững tin mình chưa bao giờ thấy qua người này” Lô lăo Tam trảm ngâm nói: “về sau ta mới nhớ tới.
người này khí độ phong thái thật tốt, nếu đã gặp qua một lần, tuyệt đối không có khả năng quên, về sau ta mới nhớ tới bức họa Phù Bình Cư, .nhịn không được khiếp sợ.
Ta nhớ đai lung trong bức họa kết rất đặc biệt, nên cố ý lưu tâm, phát hiện đai lưng Bùi Củ cùng với đai lưng trẽn bức họa cực kỳ giống nhau, Tây Lương vương, người nói có chuyện trùng hợp nhưvậy không?”
Tiêu Bố Y một khắc này đã tâm loạn như ma, nghĩ mãi mà khỏng rõ rốt cuộc là chuyện gi xảy ra.
Cho dù ai là hắiỊ cũng không thể hiểu rõ quan hệ ở trong đó.
Hắn có thể có được cao vị như hôm nay, công lao cùa Bùi phiệt cũng không thể bò qua, hắn có thể lấy Đỏng Đô, Bùi Minh Thúy đương nhiên nổi lên tác dụng cực kỳ quan trọng.
Nếu không phải Bùi Minh Thúy khuyên bảo cùng tiợ giúp, Tiêu Bố Y hắn giờ phút này nhiều nhất chỉ ở Giang Nam hoạt động, đâu có thể tọa trấn Đông Đô?
Bùi Minh Thúy cho tới bây giờ chỉ nói là, cùng Tiêu Bố Y đang tiến hành trao đổi ngang bằng, nhưng mà trong lòng cùa Tiêu Bố Y đương nhiên có sự đo lường, hắn hiều rằng hắn cả đời này, chưa từng giúp được Bùi Minh Thúy cái gì! Hắn rất muốn trợ giúp Bùi Minh Thúy, nhưng mà hắn cũng thật không biết làm thế nào để giúp Bùi Minh Thúy! Cho nên đến cuối cùng, hắn chi có thể thấy Bùi Minh Thúy càng ngày càng tịch mịch, loại cảm giác vô lực này không cách nào nói ra.
Nhưng Bùi Minh Thúy mỗi lẩn cừ động, đều khiến cho hắn lên một nấc thang mới.
Tiêu Bố Y mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng đều còn sự biết ơn.
Nhưng một cô gái như vậy, cha nàng sao lại hai lần muốn giết mình?
Tiêu Bố Y nghĩ mài mà không rò, đánh vờ đầu cũng không rò!
“Tây Lương vương, nếu như Bùi Cù thật sự là Phù Bình Cư, rất nhiều chuyện, hình như có thể giải thích” Lô lão Tam ở một bên nhắc nhờ.
“Có thể giải thích cái gì?” Tiêu Bố Y hòi.
“Bùi Cù một mực ờ xa tại Tây Vực, hơn mười năm như một ngày.
ít hoạt động tại Trung Nguyên, điều này làm cho hắn có rất nhiều thòi gian đi làm chuyện khác.
Người thường trong thành khó tới lui.
nhưng Phù Bình Cư đơn giản tiến vào.
hơn nữa từ đàn xã tắc đào thoát, là chuyện hết sức dể dàng.
Ta cảm thấy được Bùi Cù làm được điềm ấy cũng không khó, dù sao hắn thân ờ cao vị, đối với nội thành Đông Đô rảnh như lòng bàn tay.”.
“Nhưng cha tầìmuốn giết ta, con gái lại giúp ta, là vì cái gi ?” Tiêu Bố Y lầm bẳmhỗi.
Lô lão Tam không thể giải thích, chỉ có cưồi khổ.
Tiêu Bố Y hai hàng chân mày cau lại, thật lâu mới nói: “Ngươi nói nếu như Bùi Củ thật sự là Phù Bình Cư, biết ta đến Lẻ Dương, có thể một lần nữa ám sát ta hay không? Hắn hiểu rằng quân Giang Đô tất bại.
nhung vẫn dẫn binh sĩ tiến đến Nguyên Vũ cùng ta đối kháng, có phải là có mưu kế đối phó ta hay không?”
Lô lão Tam đột nhiên giật mình, thất thanh nói: “Việc này cũng có nhiều khả năng, hắn chẳng lẽ đi kế kiêu binh, âm thầm lại muốn ám sát Tây Lương vương? Trách không được hắn muốn nghe ngóng rigựời cỏ tới Lê Dương hay không!”
Tiêu Bố Y cũng không giật mình như Lô lão Tam, chỉ nói: “Nếu thật đơn giản như vậy thì tốt rồi...!Nhưng chỉ sợ đoán không ra dụng ý của hắn, làm cho chúng ta không thể nào phòng bị”.
Lô lão Tam cau mày nói: “Xác thực, hành động lần này của quản Giang Đỏ khiến cho quá nhiều người nghĩ mài mà không rõ.
Nhưng càng nghĩ lại càng không rõ, thì trong đó chắc hẳn là có âm mưu”.
Lô lão Tam nói đầy thấm thìa, không khỗi nhớ tới huynh đệ cùa mình, thằn sắc ảm đạm, cho đến bây giờ, lão Nhị chết vẫn khiến cho mấy huynh đệ khó có thể cân nhắc.
Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu, “Lão T am, ngươi nói không sai, cho nên ta mới đến Lê Dương để xem”.
Lô lão Tam giật minh nói: “Tây Lương vương...!người khỏng phải muốn lấy mìrih ra
làm mồi dụ chứ? Cái này tuyệt đối không thể, mọi người không thể không có người, một Phù Binh Cư trước mắt, sao có thể để cho người lấy thân phạm hiểm?”
Tiêu Bố Y lấm bầm nói: “Ta cùng hắn.
sớm muộn cũng sẽ có cơ hội quyết đấu, cho dù không phải lần này, thi cũng có lần sau..
Hắn hiểu rằng phương phép ám sát của Bùi Củ tuy đơn giản, nhung lại đơn giản hữu hiệu.
Mà nghĩ đến phương pháp ám sát cũng không chỉ một người, đầu tiên vi Phù Binh Cư ít nhất hai lần muốn ám sát hắn, vọng tường một lần giải quyết xong việc.
Tiếp theo là Tiết Cừ chết, ờ trong lòng Tiêu Bố Y thủy chung vẫn có sự nghi ngờ không bò đi được.
Tiết Cừ chết, có lẽ khiến cho Tây Kinh phẩn chấn, lại làm cho Tiêu Bố Y tuyệt đối rung động.
Bời vì hắn biết Đông Đô cùa mình thật ra cũng giống như Lũng Tây Tiết Cừ, hắn nếu ngà xuống, Đông Đô có thể nói là vật ờ trong tay người khác.
Tiêu Bố Y hiểu rằng Đông Đô hiện tại tuy là cường thịnh nhất thòỊ nhưng lại là có nguy cơ trí mạng.
Hắn tuổi vẫn còn rất trẻ, có thể tiệp nhận được thất bại, nhưng tuổi trẻ, hiển nhiên cũng có rất nhiều điểm yếu! ít nhất, Lý Uyên có chết, thì còn có Lý Kiến Thành.
Huống chi Lý Uyên so với ai khác sống đều ổn thỗa hơn, từ khi nhập Tây Kinh cũng không có thân chinh qua Nhưng hắn nếu chết.
Đông Đô chỉ sợ thoáng qua sẽ sụp đổ.
Thủ Nghiệp chưa tới một tuổi, hiện nay thiên hạ chưa định, ai sẽ phục nó? Nhị ca, từ Thế Tích đều là soái tài lĩnh quân, nhưng lại đề phòng hắn nghi kỵ, ngoại trừ hành quân chiến tranh, mọi việc không để ý tới.
Nói đến có tài lĩnh quân, không có nghĩa có năng lực kinh doanh thiên hạ.
Tây Lương vương hắn, có áp lực mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Phù Bình Cư hiển nhiên xem chuần nhược điểm trí mạng nhất này của hắn.
Cho nên không tiếc hai lẩn mạo hiểm tự mình hành thích.
Lô lão Tam nói rất đúng, hắn không nên một lần nữa cho Phù Bình Cư cơ hội lần thứba!
Nhưng Lô lão Tam suy nghĩ cũng có giới hạn.
Hắn chỉ là từ góc độ ám sát mà lo lắng, nhưng lại chưa bao giờ từ kết cuộc ám sát mà lo lắng.
Tiêu Bố Y khi đem Phù Bình Cư cùng Bùi Củ liên lạc cùng một chỗ, đã bừng tình đại ngộ.
hắn lập tức rò ràng dụng ý cùa Bùi Củ.
Bùi Củ hiển nhiên cũng muốn khống chế Đông Đô.
nhung hắn một mực ròi xa Đông Đô, muốn lấy cũng không dễ dàng.
Đông Đô do Tiêu Bố Y hắn chưởng quản, Bùi Cù muốn lấy.
thế như lên trời, nhung Đông Đô nếu như roi vào tay người khác.
Bùi Cù sẽ dễ dàng khống chế quân Giang Đô, dùng danh nghĩa chính thống mà lấy lại Đông Đô.
cùng không phải là việc khó.
Như vậy, tất cà mưu tính của Bùi Củ thoạt nhìn đều có thề giải thích, hắn muốn khống chế Đông Đô.
mưu đồ thiên hạ!
Khí phách của Thiên Nhai, quả nhiên không giống ngiiời thường, người thường khó có thể phỗng đoán! Thù đoạn của Thiên Nhai, quả nhiên kinh hồn, khiến cho thiên hạ đổi sắc!
Bùi Cù hai lần hành thích, chí không tại tính mạng hắn, mà là ờ tại thiên hạ! Tiêu Bố Y khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, chỉ còn lại một vấn đề.
đó chính là Bùi Củ là cha cùa Bùi Minh Thúy, tất cả nhưng cái này, Bùi Minh Thúy có biết hay không? Bùi Minh Thúy quá nửa không biết, hơn nữa cùng phụ thân hỏản toàn đi con đường khác nhau, bời vì sự đau khổ của Bùi Minh Thúy thật sự là khó mà giả bộ.
Bùi Minh Thúy một lòng đều vi Dương Quảng, nếu như biểt được, cha nàng một mực vì lật đổ Dương Quảng mà cố gắng, nàng sẽ có cảm tường gì?
“Lào Tam, ta muốn lại vất vá mấy huynh đệ các ngươi một chuyến” Tiêu Bố Y phục hồi lại tinh thần, đà suy nghĩ đối sách.
“Tây Lương vương có việc cứ phân phó, là lẻn vào đại doanh quản Giang Đô sao?” Lô lão Tam hòi.
Loại tiềm phục này bọn họ ngược lại đã quá quen làm, tri kỷ tri bi, bách chiến bách thắng, mỗi lần trước khi quyết đấu.
nẳm vùng, thám từ đều không thể thiếu.
Hiểu rõ tin tức của địch thủ càng nhiều, đối địch mới có thể càng nắm chắc.
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Vắn đề này, có thể cho người khác đi làm.
Nói đến Bùi Cù nếu thật là Phù Binh Cư, thì đó là người cực kỳ đáng sợ, các ngươi muốn đi.
thật sự quá mức nguy hiểm”.
Lô lão Tam vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thi sợ cái gì, chỉ cần người khỏng đi mạo hiềm là tốt rồi”.
Tiêu Bố Y nhìn hắn thật lâu, lòng sirih cảm động.
“Lô lão Tam, ngươi yên tâm đi.
ta sẽ không mạo hiểm nữa”.
Lô lão Tam trong lòng vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi!”
“Nhưng ngươi cũng không cần mạo hiểm, đầu tiên là mưu kế của hắn chúng ta đà suy đoán được bảy tám phần, tiệp theo là loại nhàn vật như hắn, sao có thể đơn giàn để lộ bí mặt cho các người theo dõi? Quân Giang Đô sớm muộn cũng sẽ bại, Bùi Cù dù là phi thường giảo hoạt, trừ ám sát ra, cũng khó có thủ đoạn nghich thiên.
Ta muốn cho các ngươi...!đi Tây Kinh”.
“Đi Tây Kinh?” Lô lão Tam kinh ngạc nói: “Đi điều tra động tĩnh của Lý Uyên sao? Chúng ta ờ đằng đó chẳng phải vẫn có thám tử sao?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Không...!phải nói là đi Chiết Thành.
Tiết Cừ đã chết, con cùa hắn Tiết Nhân Quả cũng không có lập tức tiến công Tây Kinh, thế nhưng cũng không có rút đi...”
“Vậy hắn đang làm cái gì?” Lô lão Tam khó hiểu hòi.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Tiết Cử văn võ toàn tài, đa mưu túc trí không dưới Lý Uyên.
Nhưng Tiết Nhân Quả còn không bằng nửa phần của cha.
Nghe nói người này cực kỳ tham tài háo sắc, đối với thù hạ thô bạo tàn nhẫn, hắn sau khi tiếp quản đại quyền của phụ thân, đóng quân tại Chiết Thành, hẳn là để trắn an thủ hạ.
Nhưng mà theo ta phán đoán, Tiết Nhân Quả còn xa mới bằng Lý Uyên đa mưu túc trí, bại là chuyện sớm muộn, ta cho ngươi đi Chiết Thành, chỉ có một mục đích là điều tra Tiết Cử tại sao chết! Ta hoài nghi hắn cũng không phải là đơn giản bệnh chết!”
Lô lào Tam khó hiểu hòi, “Tiét Cừ chết thì còn điều tra cái gi, chẳng lẽ Tây Lương vương muốn báo thù cho Tiết Cừ sao?”
“Ta cho dù muốn, cũng phải tìm đến địch thù mới được” Tiêu Bố Y nhịn khỏng được cười nói: “Lão Tam, xem giá trị của một người, thi phải xem đối thù cùa hắn! cẳn phải xem át chủ bài cùa hắn, phải xem minh hữu của hắn! Tiết Cử vô thanh vô tức mà chết, ta chỉ sợ là át chù bài cùa Lý Uyên đã nổi lên tác dụng”.
Lô lão Tam trong lòng rùng mình, “Người nói là Lý Uyên phái người giết chết Tiết Cử sao?”
“Ta không biết, nhưng đi điều tra luôn không sai.
vết xe đổ của Tiết Cừ, chúng ta cũng không thể giẫm lên” Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Lào Tam.
Tiết Cừ nếu bệnh bình thường mà chết thì thôi, hắn nếu chết kỳ quặc, thì việc cùa các ngươi sẽ có nguy hiềm thật lớn.
Nhớ kỹ, an toàn là trên hết!”
Lô lào Tam gật đầu xác nhận, lập tức đi tìm huynh đệ chuần bị, Tiêu Bố Y phân phó xong, thoải mái duỗi hai chân ra, đột nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, lầm bầm nói: “Bùi Củ...!thật ra ta rất hy vọng ngươi tới giết ta!” Trẽn hồ Bà Dương, gió êm sóng lặng, thinh thoảng có tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, hù dọa những con bạch hạc.
Bạch hạc giặt minh kêu vang, rung động màn đêm yên tĩnh, thoáng qua đặu xuống trên bờ cát cách đó không xa, khó hiểu nhìn sang mặt nước ờ phương xa.
Nơi đó.
có vô sổ thuyền!
Loại khung cảnh này, chúng nó đà thật lâu chưa từng gặp qua.
Nhưng lần trước thảm thiết vô cùng còn khiến cho chúng lòng còn sợ hài.
Nhưng chúng nó cũng như dân chúng, vô luận náo động tranh chắp như thế nào.
cùng khó mà bò đi mảrib.
đắt đà nuôi dưỡng chúng được.
Nhẹ mồ lên bài cát.
chi trông mong chém giết sớm chấm dứt.
trả lại cho chúng sự an bình.
Lâm Sĩ Hoẳng khẩn trương ngóng nhìn về phương xa.
hiểu 1ẳng chém giết nhắt định sẽ cực kỳ thảm thiết, tối nav.
sẽ là đêm không ngủ.
Hắn chi cảm thấv trong lòng bàn tav mổ hôi đằm đìa.
cho dù lúc trước cùng Lưu Tử Dực quvết chiến, hắn cũng không có khẩn trương như vậv.
Trải qua những ngày nàv điểu tra.
đối với thực lực của Lý Tình, hắn đà như lòng bàn tav.
Thực lực của Lý Tình không thể khinh, thường, lằn trước Lưu Tử Dực bắt quá chi dẫn theo một chiếc Ngũ Nha đại hạm