Tiêu Bố Y đang ỡ Lê Dương, nâng chén rượu ngon, xem trời chiều.
Mặt trời đà lặn về phía tây, tà dương như máu.
chiếu rọi trên chén rượu của hắn, đem rượu ngon chiếu thành màu máu đỏ rực.
Tiêu Bố Y chậm rãi đem chén rượu kia uống cạn.
giống như uống máu.
Hắn cũng cảm giác mình đang uổng máu.
uống máu của đổi thủ.
Hắn đương nhiên hiểu 1ẳng Vũ Văn Hóa Cặp là oan uồng.
hơn nữa tin tức Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua.
đa phẩn là do hắn sai ngưỡi truyền khắp đại giang nam bắc.
Bùi Củ cùng hắn đạo diễn cho Vũ Văn Hóa Cặp chết, nhưng khi nghe được Vũ Văn Hóa Cập chết, hắn cũng không có cảm giác gì.
Không có cảm giác không thể nghi ngỡ chính là đối với loại chuyện này đà tẻ dại.
Trẽn đời này mồi ngày có bao nhiêu người bị oan uổng, không quan tâm bị oan uổng bao nhiêu.
Chi là trước kia bị oan uổng, cho tới bây giờ là làm cho người khác chịu oan uổng, Tiêu B ố Y trải qua vài năm chuyển biến, tự nhiên thành như vậy.
“Khởi bầm Tãv Lương vương.
Quan Trung có quân tình bầm báo" Có quân sĩ bước nhanh tiến lên.
tất cung tất kính đưa lẻn quán văn.
Tiêu Bố Y nhận lấy.
xem qua một lằn.
khóe miệng lộ ra nụ cười.
Tôn Thiếu Phương vẫn cùng Tiêu Bổ Y uống rượu, thắv thế hỏi: “Tây Lương vương.
Quan Trang có tin tức tốt?”
“Tin tức xấu mà cũng có thể coi như là tin tức tốt” Tiêu Bổ Y nói: “Tin tức tốt là Quan Lũng chư phiệt đã mất đi một.
chúng ta thiếu đi một đối thủ, binh thiên hạ thiếu phẩn quấv nhiễu”.
Tôn Thiếu Phương kinh ngạc nói: “Tiết Nhân Quả đãbịbình?”
‘Không chi bị bình, mà còn bị giết” Tiêu Bổ Y than nhẹ một tiếng, “Đều nói Tiết Nhân Quả là vạn nhân địch, thì ra là nói tùy tiện ai cũng có thể ngăn cản được’.
Hắn là đang cười, nhưng mắt lại lộ ra vẻ suy tư, chinh chiến mắv năm.
trong đầu hắn đoạn lịch sử tồn tại này càng ngày càng mơ hồ.
Hắn đà hoàn toàn không biết, lịch sử đà đi đến bước nào.
Mà chuyện hắn hiện tại có thể làm.
chính là cùng quần thần chế định ra phương châm chinh chiền đối với minh có lợi nhất.
Mà trong phương châm của hắn, Lý Uyên không thể nghi ngờ là khối xương khó gặm nhất, nhưng mà Tiêu Bố Y giờ phút này, chi xem hắn như là một đối thủ.
đã không còn những hàm nghĩa khác.
Nhân giả vô địch cũng không phải là nói chơi, thật nhân giả nhân tạm thời không nói tới.
nhưng mà chinh chiến thiên hạ.
nhắt định phải biểu hiện ra những cá nhân.
Lý Uyên, Tiêu Bổ Y còn có Đậu Kiền Đức, đều là trẽn nhân nghĩa mà thể hiện.
Lúc này mới có thể hùng bá một phương, trường thịnh không suv.
Mà Tiết Nhân Quá binh lực mạnh mẽ cũng không đủ.
thiếu khuvết hoàn toàn là một chữ nhân.
Tôn Thiếu Phương khó có thể tin nói: ‘‘Đều nói Tiết Nhân Quả dũng mãnh vô địch.
Tiết Cử mặc dù chết, nhưng Lùng Hữu thế lớn.
Tiết Nhân Quả lại có hơn mười vạn binh mã.
tại sao chi duy tri mấy tháng đà tan tác mà bị giết?”
“Đúng vậy.
tại sao chi duy trì mấy tháng đà bị giết.
Tiết Nhân Quả thật làm cho ta thắt vọng” Tiêu Bố Y khẽ thờ dài:“Vằn là Thiển Thủy Nguyên.
Lẩn trước là Lý Thế Dán đại bại.
lần nàv đến phiên Tiết Nhân Quà.
Lý Thế Dân hấp thụ giáo huần đại bại lần trước thi Tiết Nhân Quả bại vong là trong dự liệu.
Nhưng tốc độ cực nhanh, cũng là khó có thể.
Ta nghe nói Tiết Nhân Quá này.
tàn bạo háo sắc.
Từ sau khi Tiết Cử chết, đối với thủ hạ một mực nghi kỵ rắt nặng.
Lý Uvên không ngừng phái binh tập kích lương thảo của Tiết Nhàn Quả.
hơn mười vạn đại quân cùa Tiết Nhân Quả không có lương thực, lòng người bàng hoàng.
Lại bởi vì Tiết Nhân Quả không ước thúc thủ hạ.
Thiển Thủy Nguyên đại chiến, thậm chí có rất nhièu quán Tiết gia lãm trận đẩu hàng, cũng như quán Giang Đô vậy.
Tiết Nhân Quá do do dự dự.
muốn chạy trốn lại không cam lòng, kết quả bị Lý Thế Dân dẫn đại quán vây ờ trong thành, mệt nhọc mấy ngày, tướng lãnh đểu đi ra đầu hàng.
Tiết Nhân Quả thấy đại thế đã mắt.
vốn muốn thùa dịp đém đào thoát, quay lại Lũng Hữu tụ binh tái chiến, không ngờ sớm bị đám người Lý Thế Dân tính đến.
Điểu trọng binh vây đuổi chận đường.
Tiết Nhân Quá thân hãm trùng vây, lực tẫn bị bắt.
Lý Thế Dân ngày hôm sau cũng không chút do dự chém Tiết Nhân Quả.
Quản Tiết gia rắn mắt đầu.
lặp tức tan tác.
Các quận Lũng Hữu nghe tiếng gió mà hàng, thoạt nhìn không bao lâu nữa.
Lũng Hữu sè đều rơi vào trong tav Đường quân.
Thật không có nghĩ đền.
chi dùng ba trận chiền đà kết thúc Lũng Hữu.
Lý Thế Dán ba chiến hai thắng, quân Tiết gia Tiết Nhân Quả thua hai trận đà đem cả Lũng Hữu thua ra ngoài”.
Tiêu Bố Y nói đến đày, tràn đẩv bất đắc dĩ.
Hắn không tiếc hận Tiết Nhân Quả chết, chi là thờ dài Tiết Nhân Quả ngu xuẩn.
Nhưng chăm chú ngẫm lại, lại cảm thấy Tiết Nhân Quả bại vong cùng với Vũ Văn Hóa Cặp cũng không có sai biệt.
Hai người đều là lặn lội đường xa.
lương thảo không đủ.
hai người đều là mắt để ỡ trên cao nhưng vô năng, vốn Vũ Vãn Hóa Cặp không đường thối lui.
Tiết Nhân Quả thì còn có cả một Lũng Hữu.
không ngờ Tiết Nhân Quả không chịu thua kém.
ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có!
Tiết Cử, Tiết Nhân Quả cùng tử, quán Tiết gia đà là chi còn trẽn danh nghĩa.
“Thoạt nhìn lấy đức thu phục chúng là quan trọng nhất” Tôn Thiếu Phương muốn cười, nhưng lại tâm tinh trầm trọng, “Tin tức xấu xem ra là.
Lý Uyên đã lấv Lũng Hữu.
đối thủ của chúng ta thực lực đã tăng nhiều”.
Tiêu Bố Y mặc dù còn đang cười, nhưng mà cũng có vẻ khổ sỡ.
“Cái này còn chưa phải tin tức xấu nhất.
Thiếu Phương, ngươi phải biểt rằng, quán Tiết gia ờ lâu tại Lũng Hữu.
vốn phi thường mạnh mẽ.
nhưng bọn họ nhanh nhẹn dũng mãnh, phẩn lớn là thành lặp ờ trẽn mà đội cường đại.
Tiết Nhân Quả vừa chết, ngựa của Lũng Hữu đều quv về Đường quân, vốn theo ta được biết, Lý Uyên mặc dù đối với Đột Quvết dâng biểu xưng thần, nhưng vì tránh không bị quản chế tại Đột Quvết.
lại cảnh giác Đột Quyềt tàn nhẫn hảo tài.
nén mua sắm ngựa vẫn đều có chừng có mực.
Nhưng hắn thân ỡ vùng tứ tắc.
căn cứ theo địa lợi.
vốn sẽ không cằn ỡ trên ky binh mà phi cóng phu.
Nhưng lằn nàv lắy được ngựa của Lũng Hữu.
thanh thế tăng cao.
Căn cứ theo tin tức truyền lại, Lý Uyên bí mặt lệnh cho Lý Thế Dân xây dựng mà đội tinh nhuệ, được xưng Huyền giáp thiên binh.
Đội kỵ binh này, không cẩn nói cũng biết, sau này nhất định sè mang đền cho chúng ta không ít phiền toái”.
“Huyền giáp thiên binh? Tôn Thiếu Phương cười lạnh nói: “Bọn họ khẩu khí thật là lớn”.
Tiêu Bố Y cười cười.
“Thật ra chỗ mạnh mẽ của chúng ta.
là đà sớm thành lập mà đội mạnh mẽ trong khi người khác chưa có, chúng ta tốc độ nhanh- tập kích bất ngờ mãnh liệt, tại tặp kích bất ngờ mà chiếm ưu thế.
Nay Đường quán xây dựng mà đội, nhin như đột nhiên, không cần nói cùng biết, chính là Đường quân vì đối kháng chúng ta mà chuần bị! Khấu khí lớn hay không, phải thử một chút mới biết được’.
Tôn Thiếu Phương mặt mang vẻ tòn kính, “Tây Lương vương, ta lại cảm thấy không cằn sợ hài...”
Tiêu Bố Y ngược lại có chút kinh ngạc.
“Thiếu Phương, vi sao nói như vậy?”
“Nhớ ngày đó.
ai cũng nói ky binh Đột Quyết vô địch thiên hạ.
nghe nói là biến sắc.
Nhưng chi có Lý tướng quán là không sợ, chi dùng ba trăm thiết kỵ, khiến cho quân Đột Quvết thẩn hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Đường quán thì thế nào.
còn có thể hơn quán Đột Quvết sao? Cho dù là hơn quán Đột Quyết, ta dám nói.
chi cằn có Lý tướng quán dẫn quân.
Đường quán tại ky binh, tuvệt đổi không thể hơn được".
Trong giọng điệu của hắn đối với Lý Tĩnh có sự tự tin nói không nên lời.
thật sự bời vì một trận chiến trên thảo nguvên.
đà khiến cho hắn đối với Lý Tình có tin tưởng lớn lao.
Lý Tĩnh xuất binh kỳ quỷ, tác chiến lại cực kỳ chất phác, nhưng lại đem phương pháp tấn công kỵ binh phát huy đền tinh trạng vô cùng tinh tế.
hắn thật sự không tin, trên đời này còn có người chi huy kỵ binh nào có thể thắng được Lý Tình.
Chi huy cũng là một loại nghệ thuật, Lý Tình chính là đà đem loại nghệ thuật này phát huy đến mức hoàn mỹ!
“Thiếu Phương.
Ngươi nói không sai.
xem ra chúng ta rắt nhanh sẽ xem, thiết giáp ky binh của chúng ta cùng Huvền giáp thiên binh của Đường quân, rốt cuộc là cái nào lợi hại” Tiêu Bố Y lại cười nói: “Ta đổi với thiết giáp kvbinh.
mà Lý tướng quân huấn luvện ra, cùng có tin tưởng lớn lao.
nhưng đáng tiếc, chúng ta chi có một Lý tướng quân.
Loại đại tài tác chiến như Lý tướng quán, quả thật là có thể ngộ chứ không thể cầu”.
Trong giọng nói của hắn có phẩn tiếc hận, thoáng qua phấn chấn nói: ‘‘Bắt quá chúng ta chờ được! Nhưng mà cẩn thận dùng thuyền vạn năm.
Bọn họ đà tổ xây dựng Huyền giáp thiên binh, chúng ta phái thông báo cho hai người Đan Hùng Tín.
Trương Công cẳn cẩn thận một chút.
Hiện tại bọn họ đã thuận lợi đến Tinh Hình Quan, chi còn chờ tin tức của Lưu Vũ Chu.
sau đó đồng thời phát động” Vươn tay gọi binh sì bên cạnh.
tới.
bảo hắn đi mời Trương Trần Chu đến thương nghị bước tiếp theo của kế hoạch.
Tôn Thiếu Phương cũng tiếc hận, muốn nói dụng binh đệ nhất nhân dưới tay Tiêu Bổ Y.
hoàn toàn xứng đáng chính là Lý Tĩnh.
Thật ra cho dù Từ Thế Tích cũng thùa nhặn, hắn phái học hòi Lý Tình.
Nếu bàn về phương diện chi huv điều hành, Từ Thế Tích so với Lý Tình mà nói.
vẫn kém vài phần hỏa hầu.
Nhưng mập mạp dù sao cũng phải từ từ ăn vào, cho dù là Lý Tình, dù sao cũng không thể rải đậu thành binh, cũng phải từng trận chiến mà đánh tới Ai cũng cho là hắn thắng dễ dàng, nhưng chi có Tiêu BÓ Y mới biết được.
Nhị ca nàv chuẩn bị trước khi tác chiến, thật sự so với bất luận ké nào đều sung túc cùng cẩn thận hơn.
Lý Tình tác chiền không cẩu cấp.
chi cầu thắng.
Nếu không có nắm chắc thắng được, hắn tuyệt đối không chịu cho binh sì dưới trướng đi đánh cuộc.
Cái này khiến cho hắn có thể một đêm đánh bại Lâm Sĩ Hoẳng.
nhưng mà chuẩn bị chỡ đợi thòi cơ lại dùng tới mấy tháng.
Hiện tại Lý Tình đang ờ Lình Nam chiêu an, Tiêu Bố Y hiểu rẳng đám người Tẩn Thúc Bảo.
Trinh Giảo Kim tuv là danh tướng, hành quán tác chiến hơn người một bậc.
Nhưng mà bọn họ không có cái nhìn đại cuộc như Lý Tình.
Cho nên Tiêu Bố Y trước mắt chi có thể dựa theo kế hoạch đã để ra để làm.
không thể vội vàng xao động.
Đậu Kiến Đức hiện tại thái độ không rõ.
Tiêu Bố Y nểu không có mười phẩn nắm chắc đối với Hà Bắc một nhát là lấy, thì đó chính là bức Đậu Kiến Đức cùng Lý Uyên liên thủ.
Không đợi Trương Trần Chu tiến đến.
lại có binh sĩ vội vã chạv tới bầm báo: “Khởi bầm Tây Lương vương, sứ thẩn của Đậu Kiến Đức tiến đến cầu kiến”.
Tiêu Bố Y hai hàng chán mày khè nhếch lẻn, trầm giọng nói: “Người tỡi là ai?”
“Tề Thiện Hạnh cùng Đậu Hồng Tuyến”.
“Cho mời” Tiêu Bổ Y gặt đẩu nói.
Binh sĩ lui ra, Tôn Thiếu Phương phấn chấn nói: “Tâv Lương vương, Đậu Kiến Đức rốt cuộc đã nhịn không được mà tới”.
“Chúng ta để cho Tần.
Trinh hai vị tướng quân thử phản ứng của bọn họ.
bọn họ đương nhiên muốn tới xem thái độ của ta” Tiêu BÓ Y mim cưỡi nói.
“Đậu Hồng Tuyển ta hiểu rõ.
đó là con gái của Đậu Kiến Đức.
nhưng Tề Thiện Hạnh là ai?” Tôn Thiếu Phương hỏi.
“Đậu Kiến Đức mặc dù áo vải lặp nghiệp, nhưng sau khi lắv phân nửa vùng Hà Bắc.
lại sử dụng nhiều cựu thần Tùy triều.
Dưới tay hắn hiện tại người tài dị sì không ít.
nổi danh nhắt là ba vò ba văn”.
“Như thế nào là ba vò ba văn?” Tôn Thiếu Phương hòi.
“Đây là nói dưới tav hắn nhân tài đóng đúc.
trong đó có sáu người nồi danh nhất.
Ba hổ tướng dùng Lưu Hắc Thát.
Tô Định Phương, VươngPhục Bảo là biết dụng binh nhất.
Mà ba vãn thần chính là Nạp Ngôn Tống Chính Bổn, Quốc tử tế Tửu Lăng Kính cùng Lễ bộ Thượng thư Tề Thiện Hạnh.
Tề Thiện Hạnh này, nghe nói là cực kỳ hiểu rõ đại cục.
là người biết đại thế.
không thể xem tường...!”
Trong khi nói chuyện, Tiêu Bổ Y ngẳng đầu nhìn về nơi xa.
chậm rãi đứng lén nói: “Tề đại nhân, Đậu cô nương ngàn dặm xa xôi tiến đến.
bồn vương không có tiếp đón từ xa”.
Tề Thiện Hạnh ước chừng bốn mươi tuổi, râu ba chòm, sắc mặt gầy gò, Đậu Hổng Tuvến mặc áo màu xanh nhạt.
V phục mộc mạc.
không kiêu không nịnh.
Sau lưng hai người, đi theo mấy tên thủ hạ, mồi người trẽn tay bưng một cái hộp.
không biết chứa thứ gì.
Nhìn thấv Tiêu Bố Y đứng dậy, Tề Thiện Hạnh vượt lên trước hai bước, thi lễ nói: “Tây Lương vương thật sự khiêm tốn hơn người, tại hạ kính đại danh Tây Lương vương đà lảu.
hận không thể gặp.
Hôm nay đạt được ước muốn, thật sự tam sinh hữu hạnh".
Tề Thiện Hạnh nói chuvện nhu hòa.
nho nhã lễ độ.
Tôn Thiếu Phương vừa thấv.
thẳm nghĩ thuyết khách này quả nhiên danh bất hư truyền.
Đậu Hồng Tuvến lại cùng Tiêu Bố Y đà sớm quen biết, nhìn thấv Tiêu Bổ Y hiện tại cao cao tại thượng, thật không có chút nào sợ hài, mỡ miệng lên tiếng: “Tâv Lương vương, chúng ta cũng không phải là ngàn dặm xa xôi mà đến.
Mà là gần trong gang tấc”.
Tiêu Bổ Y ra vẻ kinh ngạc nói: “ồ? Hồng tuyến cỏ nương cứ nói đùa, nghĩ tới bổn vương tại Hà Nam.
cô nương ờ tại Hà Bắc.
nói là ngàn dặm xa còn chưa đù.
không biết cô nương nói gằn trong gang tấc là có ý gì?”
Hắn nghiêm mặt nói ra, Đậu Hồng Tuvến lại cảm giác hắn trong lời nói có ý khác, sắc mặt ửng đò.
‘‘Đúng vậy, Hà Nam Hà Bắc hinh như có ngàn dặm cách xa, mà Lê Dương xác thực tại Hà Nam.
nhưng mà Quv Hương, Linh Tuvền là đang ờ đàu? Chẳng lè Tây Lương vương cùng đem bọn họ tính vào phạm vi thế lực Hà Nam? Tâv Lương vương, lúc trước chúng ta cùng Tây Lương vương kết minh, không tiếc cùng Ngụy công trở mặt.
không hể xuất binh, cùng không nghĩ đến lời nói còn văng vẳng bẽn tai.
chưa tới nửa năm, Tây Lương vương đã xé bỏ lời hứa.
ngang nhiên hưng binh Hà Bắc.
Chẳng phải khiến cho người trong thiên hạ cưỡi chê? Nếu như nuốt lòi như thế.
hình như không thể đám đương cái danh nhân nghĩa”.
Tề Thiện Hạnh một bên nói: “Hồngtuvến, không được vô lễ.
nghĩ tới Tâv Lương Vương nhất định có thể cho chúng ta một lời giải thích hợp lý”.
Hai người ké xướng người hoạ.
nhưng ngôn từ lại rõ ràng, mỡ hồ có ý bắt mãn.
lại có tư vị hưng sư vắn tội.
Tôn Thiếu Phương cũng không rõ lắm.
càng không hiểu nổi Tiêu Bố Y khi nào thì cùng Đậu Kiến Đức từng có minh ước.
Tiêu Bố Y lại không chút hoang mang, “Tề tiên sinh, Hồng Tuyến cô nương trước hết mời ngồi xuống đà.
lòng cùa bồn vương có mặt trời chứng giám.
Người đâu.
trước chuẩn bị rượu, thức ăn cùng ca vũ, bổn vương muốn đích thân khoản đài sứ thần Trường Nhạc vương phái đến”.
“Không cần" Đậu Hồng Tuyển lèn vẻ mặt đen nói: “Tây Lương vương, hôm nay Linh Tuvền, Quý Hương cũng có quán Tãv Lương đóng quâiL Trường Nhạc vương bởi vì tuân ước định lúc trước, cũng không hưng binh.
Nhưng hai quán nhìn nhau, sinh tử một đường, chi sợ lúc nào cùng có thè xảv ra xung đột.
Tây Lương vương còn có tâm tư uống rượu mua vui, thật không đem tính mạng của binh sĩ cùng dàn chúng để ở trong mắt sao?”
Tề Thiện Hạnh nói tiếp: ‘Hồng tuvến, không được vô lễ.
chắc hẳn Tãv Lương vương sẽ cho chúng ta một giải thích hợp lý”.
Tòn Thiếu Phương vừa nghe, thầm nghĩ ba