Tư Nam cũng không có đi xa, sớm đà tra kiếm vào vò, nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến đến.
trong đòi mắt không hề có sự lo lắng, ngược lại như mộng như ảo.
Sáng sớm cuối thu.
càng thêm sự hiu quạnh, nhưng Tiêu Bổ Y đạp trẽn ánh dương mà đi tới.
đầv sự ung dung.
Tư Nam đột nhiên nghĩ đến Côn Lôn có nói qua một câu.
chi có hắn...!mới có thể thực hiện tâm nguyện của ngươi.
Có lẽ thật chi có loại người này...! mới có thể làm được chuyện mà tắt cả mọi người không thể làm được.
Nàng một năm này, một mực ỡ trong sầu khổ mà vượt qua.
Nàng bản tâm tĩnh như nước, hơn mười năm đều ỡ trong vò học cùng kiểm thuật tập luyện, nhưng sau khi vào đời.
lại bị cái loạn thế kỳ quái này quấy nhiễu, càng bị một đoạn tinh này làm cho rung động.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
trên đời nàv còn có một đoạn tình như vậy, nàng càng không nghĩ đến.
nàng tự tay bóp chết đoạn tinh này.
Nhưng càng làm cho nàng hoang mang bất an là, nàng chẳng lẽ tự tay giết chết tỷ muội của chính mình?
Nàng một mực bị vấn đề này quấn lấy.
nhưng nàng một năm này.
cũng không có tim được đáp án, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra lực lượng của mình cũng hèn mọn như thế, bẳng vào năng lực của mình, đời này cùng không thề tìm được chỗ mấu chốt.
Hiểu rõ càng nhiều, phiền não càng nhiều! Nàng phiền não càng nhiều, suy nghĩ càng nhiều! Nàng đă không giống khi mới đầu.
chi vì một nguvện vọng đi làm.
sau đó vẻn lặng chờ kết quả.
nàng bắt đầu suy nghĩ, mình làm là đúng hay sai!
Nàng vốn hờ hững sinh tử, không đếm xia tình cảm.
nhưng mà nàng đột nhiên có hận.
có cảm giác bất công...!
Nàng một khắc tại doanh trướng, hơn một năm oán hận chất chứa, vất vả đột nhiên tập trung bộc phát, nàng đột nhiên mãnh liệt căm hận Tiêu Bố Y, bời vì mọi thứ.
đều cùng Tiêu Bố Y có liên quan rất lớn.
Bời vì Tiêu Bố Y.
nàng giết Trần Tuyên Hoa.
bởi vì Tiêu Bố Y.
nàng bức tử Dương Quảng, giết Tiêu Bố Y.
tắt cả phiền não sẽ tan thành mây khói, khi nàng dâng lên ý nghĩ nàv.
không thể ngăn chặn.
Một khắc khi nàng xuất kiếm.
Thậm chí nghĩ đến, Tiêu Bố Y nểu có thể giết nàng, thì cũng sẽ không còn phiền não nữa.
Một khắc khi nàng xuất kiếm, cùng không có hổi hận, nàng vốn chính là người như vậy, thích gì làm nấv!
Nhưng khi thấy Tiêu Bố Y không né không tránh, nhìn thấy Tiêu Bổ Y một đêm đi tim nàng.
Nàng đột nhiên dâng lên sự hối hận trước đó chưa từng có.
Tiêu Bổ Y đà đi đến trước người nàng...!
Tiêu Bố Y chi nói một câu.
Tư Nam trong mắt đà ẩn chứa nuỡc mắt.
Tất cả ùy khuất, bất màn.
vô cùng lo lắng, phẫn uất của nàng.
Có lẽ chi có người trước mắt mới có thể thồ lộ ra hết được!
“Thực xin lỗi!” Tư Nam thắp giọng nói.
Tiêu Bổ Y cười sáng lạn nói: “Không cần xin lỗi.
Ta hiểu cò mà!”
Tư Nam hai mắt lóe sáng, ‘‘Ngươi tại sao lại hiểu ta? Ngươi cùng ta...!căn bản không phải là người cùng một thế giới!”
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Nhưng mà ta và cô, đều bị Thái Bình đạo làm cho mệt mòi.
Bọn họ làm việc, xưa nay không từ thủ đoạn, chúng ta cuốn vào dòng nước xoáy này.
không tự chủ được.
Cô phải biết 1ẳng, ta bị Trương Tu Đà đuổi giết, chẳng phải là âm mưu của bọn họ sao? Nhưng trận đuổi giết kia.
chúng ta cũng không thể oán hận bản thân, cũng không thể oán hận Trương tướng quân.
Tư Nam chậm rãi ngồi xuống, ngồi dưới gổc cây.
lầm bẩm nói: “Nhưng ngươi nhịn xuồng, mà ta...!tìm không thấv đáp án”.
“Loại đáp án này, gắng tự tìm kiếm, chi có thể tự tìm phiền nào.
Có lẽ...!hai người tìm, so với một người tìm kiếm vẫn tốt hơn một ít” Tiêu Bố Y cùng khoanh chân ngồi xuống, mang theo nụ cười cổ vũ.
Dưới đại thụ.
trong ánh dương, nếu là người ngoài nhìn thấv.
hai người này không giống như là Tây Lương vương uv chần thiên hạ cùng kiếm thủ thằn bí vô song, mà càng giống như một đòi tinh lữ.
Nhưng chi có chính bọn nó mới biết được, quan hệ lẫn nhau hết sức phúc tạp.
cùng chữ tinh hoàn toàn kéo không được nửa điểm quan hệ.
TưNam nhắm mắt lại, “Ngươi có thể giúp ta?”
“Có lẽ là cô đang giúp ta” Tiêu Bổ Y mim cười nói.
“Ngươi hiện tại là Tâv Lương vương.
Sao lại dây dưa với loại người như ta?” Tư Nam thản nhiên nói.
“Cũng bỡi vì ta là Tãv Lương vương, ta mới càng có khả năng phát hiện những chuyện mà người thường không cách nào biết được” Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: “Ta đang giúp cô, nhưng cô cùng có thể giúp ta.
cái nàv vốn chính là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau".
Tư Nam lắc đầu nói: “Ta thật không giúp được ngươi cái gì...!Một năm trưỡc ta biết không bao nhiêu, một năm sau, ta cũng không có tiến triển.
Lúc trước sau khi giết Trằn Tuvẻn Hoa.
ta đè nén xuống loại bắt an này, về sau cùng ngươi một đường đến Tương Dương.
Đông Đô, tuy biểu hiện ra vẫn binh tĩnh, nhưng chi có bản thân mới hiểu được, ta rất nôn nóng.
Ta sau khi ròi ngươi đi ám sát Dương Quảng.
Trong mắt hắn, ta nhìn thấy bóng dáng của minh, cùng nhìn thấy bóng dáng cùa Trần Tuvẻn Hoa! Ta cảm thấv được sự tuyệt vọng của Dương Quảng, cũng phát hiện ra sự tuyệt vọng trong lòng mình.
Dương Quảng thả ta đi.
nhưng ta lúc ấy cũng không có rời Giang Đô.
Ta ngày hôm sau đã lén về hoàng cung, vốn muốn hòi chút ít sụ tình, không ngờ Dương Quảng đã sớm chết.
ta bắt một thân vệ hòi thăm, mới biết được Dương Quảng sau khi ta đi, đã tự sát bó minh".
Tiêu Bố Y nhìn sang gương mặt nhu vẽ của nàng, trên mặt tràn đẩv bi ai, không khòi thở dài nói: “Tạo hóa trêu người.
Tư Nam, cô báo ân cũng không sai.
Cho dù cò không giết Dương Quảng, hắn sống cùng không được bao làu”.
Vốn tưởng rẳng Tư Nam sẽ phản bác, không ngờ nàng từ nóng nảy bất an đến bình tĩnh
như nước, cũng chi là trong một đêm.
Nàng mờ ra hai mắt.
nhìn sang Tiêu Bố Y nói: “Ta đâm ngươi một kiếm, ngươi không hận ta?”
Tiêu Bố Y nói: “Ta chi hiểu rằng...!cô đám ra một kiếm kia, so với ta còn khổ hơn”.
“Ngươi..Tư Nam muốn nói lại thòi, đưa tay xé vạt áo xuồng, băng bó vết thương cho Tiêu Bố Y.
Chờ sau khi băng bó xong.
Tư Nam mới nói: “Ta thiếu ngươi một kiếm, ta sẽ trà lại cho ngươi”.
Nàng nói chán thật.
Tiêu Bố Y chi có cười khổ.
“Không nóng nảy lặp tức trả cho ta.
có lẽ ta có thể lợi nhuận điểm lợi tức này”.
“Lợi tức?” TưNam có phẩn ngạc nhiên, khó hiểu ý nghĩa.
Tiêu Bố Y nói tránh đi: “Nói chuyện của cô đi”.
Tư Nam không có để ý tới nữa.
tiếp tục nói: “Ta mặc dù không có giết Dương Quảng, nhưng sau khi biết hắn chết, không hiểu tại sao lại rất là khồ sở, sau đó ta ỡ lại Dương Châu, nghe tắt cả chuyện về Dương Quảng cùng Trần Tuyên Hoa.
ta mới chính thức rõ ràng hai người kia.
Ta mới biết được, mình thật rất tàn nhẫn".
“Không phải cô tàn nhẫn, là người ra lệnh cô tàn nhẫn" Tiêu Bổ Y tinh táo nói: “Có lẽ...!chúng ta có thể tìm hắn hòi cho rõ”.
TưNam lắc lắc đằunói: “Tìm khôngthấv”.
Tiêu Bố Y ràng mình, “Vì sao tìm không thấy?”
Tư Nam ngóng nhìn về phương tây.
lẳm bẩm nói: “Ta sau khi rời Dương Châu, chuyện làm đầu tiên chính là đi tim hắn.
Nhưng sau khi đến địa điểm chi định, đợi hơn tháng, hắn vẫn không có xuất hiện, cái nàv không giống như là phong cách của hắn.
Ta rắt kinh ngạc, cùng rất phẫn nộ, bời vì..
Nàng muốn nói lại thòi.
Tiêu Bổ Y lại nói: “Bời vì hắn còn đáp ứng cò sự tình gì à?”
Tư Nam khẽ rung động, “Ngươi cùng biết sao? Ta là do hắn thu dưỡng truyền thụ công phu, chưa bao giờ đối với lời hắn nói có nửa phẩn hoài nghi, nhưng cho đền khi Dương Quảng chết, ta đâv mới đối với mệnh lệnh của hắn có sự khó hiểu”.
Tiêu Bổ Y lạnh nhạt nói: “Ta đà sớm nói.
hắn là một tên lường gạt”.
‘Hấn không phải lừa gạt.
hắn đã đáp ứng, chi cần ta sau khi làm xong ba việc, sè cho ta đáp án” Tư Nam gấp giọng nói: “Lòi tiên đoán của hắn, đều là cực kỳ tinh chuẩn, hắn không có lv do để gạt ta.
Hắn biết Trương Tu Đà muốn giết ngươi...!hắn biết Lý Mật sẽ đánh Tương Dương...!Hắn càng tiên đoán ngươi là đệ nhắt Đại tướng quán của Vô Thượng vương, hắn nói.
không có sai!”
Tiêu Bố Y thờ dài một hơi, “Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề hắn có là ké lừa gạt hay không, trước tiên là nói về cô sau đó làm cái gi?”
Tư Nam trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Ta...!ta chờ không thấy hắn.
chi có thể đi Côn Lôn tim hắn!”
Tiêu Bố Y khó có thể tin nói: “Cô đi Côn Lòn?”
Hắn đương nhiên biết CônLôn ỡ nơi nào.
Côn Lỏn chính là núi Côn Lỏn.
vắt ngang Tân Cương, Tâv Tạng.
Đối với người thòi đại nàv mà nói.
đó là một nơi cực kỳ thần bí, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, Tư Nam lại một mình đi tới nơi xa xôi như vậy.
Lúc này mới phát giác, TưNam trên mặt ngoại trà mờ mịt.
vô cùng lo lắng ra.
còn mang theo phẩn tiều tụy.
Tiêu Bổ Y trong lòng không khòi đau xót.
Cô gái thẩn bí này, thật ra ờ trong lòng hắn đã để lại dấu vết
Hắn bị một kiếm của nàng, nhưng hắn càng thêm vì nàng mà bi ai.
TưNam gặt đầu nói: “Ta đi CônLôn.
Tahiểurẳngđólà chồ của hắn.
nhưng ta ỡ tại Côn Lôn tim hơn nửa năm, lại không thu hoạch được gi.
Những ngày này, ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
nhưng mà hắn rốt cuộc cũng không có xuất hiện...!Ta quả thực không biết, ở đâu mới có thể tìm được hắn!”
Tiêu Bổ Y cau mày nói: “Hắn tên gọi là gì, có lẽ có cái tên thì dể tim hơn”.
Hắn cổ ý giả bộ như không đếm xỉa tới, trong lòng lại căng thẳng, Tư Nam cũng không chút do dự nói: “Hắn dạv ta võ còng kiếm thuặt.
Tự xưng Côn Lòn.
nhưng...!Ta cho tới bâv giờ, sau khi ngươi nói với ta.
ta mới biết được, thi ra hắn chính là người đứng đẩu Thái Bình, thậm chí địa vị còn trên cả Thiên Nhai! Tiêu Bố Y, có thể không chút nào kiêng kị mà nói.
võ công của hắn.
chúng ta trước mắt ờ cùng một chỗ luvện thêm mười năm cùng cản không nổi”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Cô nói là tình hình thực tế”.
Thật ra Tiêu Bố Y đà sớm cảm thấy dạy TưNam võ công là Côn Lôn, thử hòi nếu không phải Còn Lòn.
Thiên hạ lại có ai có thể dạy cho Tư Nam loại bản lãnh này.
Nghĩ tới Lâu Quan đạo chủ Thái Bình Thiên Nhai có được khả năng làm cho người ta sợ hài.
dụ đệ nhắt danh tướng Bắc Tề Hộc Luật Minh Nguyệt ra để giết, nghĩ tới tam tổ Tăng Sán bản lình cũng ngập trời, dạy ra loại đồ đệ như Đạo Tín, Côn Lỏn có thể cứu Tăng Sán.
hàng Thiên Nhai.
Tư Nam nói như vậy.
đà là cho Tiêu BÓ Y hắn mặt mũi.
“Hắn muốn giết Dương Quảng, dễ như trờ bàn tav.
cho dù