Tiêu Bố Y phái hai Viên đại tướng đi Thái Nguyên, nhìn nhưtùv ý, nhưng lại rất có thám
ý-
Đan Hùng Tín sau khi quy thuận Tiêu Bổ Y, một mực đều tự hạ thấp làm việc, Trương Công Cẩn vốn là không có tiếng tăm gì.
lại được Lý Tình đề cử, Tiêu Bổ Y cực lực để bạt.
Tiêu Bố Y phái hai người dẫn thiết giáp ky binh đi Thái Nguvên.
đương nhiên cũng bởi vì nàv hai người một mực dưới tay hắn vẫn không có làm gì.
muốn phát ra hiệu quả xuất kỳ bất
ý-
Ảnh tử tuy cũng biết không ít, nhưng dù sao chi điều tra chuyện liên quan đến Bùi Minh Thúv.
đổi với các tướng Ngòa Cương hiện ờ đâu cũng không biết rõ.
Cho nên nàng mặc dù biết Đan Hùng Tín, nhưng không biết Đan Hùng Tín đã đầu nhập Tiêu Bố Y.
Khi nghe Đan Hùng Tín nói.
là nhặn được mệnh lệnh của Tâv Lương vương, cố ý tại Thái Nguvên chờ đợi.
Ảnh tử cùng có chút cảm động, rốt cuộc cùng rõ ràng, vì sao tiểu thư lại tín nhiệm Tiêu Bố Y như thế!
Tiêu Bố Y thật sự đáng để Bùi Minh Thúy tín nhiệm nhưvậy!
Bùi Minh Thúy nghe được Đan Hùng Tín thinh cầu.
không ra ngoài dự kiến nói: “Vậy...!đa tạ ý tốt của Tâv Lương vương, ta muốn đi Thái Nguyên Nhạn Hồi Sơn.
nhưng ta...!không muốn để cho quá nhièu người biết”.
Đan Hùng Tín trầm giọng nói: “Ta biết có đường nhò đi Nhạn Hồi Sơn, Bùi tiểu thư xin vẻn tàm, ta mang chừng trăm quán sĩ.
không có bất luận kẻ nào nhiều chuvện”.
Bùi Minh Thúy gặt đầu.
“Làm phiền”.
Nàng quay lại thùng xe, ý bảo mã phu đi theo.
Đan Hùng Tín đi ờ trưỡc nhất, thiết ky dưới tav đi theo phía sau.
dụng ý mờ đường cho Bùi Minh Thúv.
Ánh tử nhìn thấy, nhiều ít có chút vẻn tàm, “Tiểu thư, Tiêu Bố Y hình như không gì không biết, hắn hinh như biết rõ mục đích của người.
Hắn đối với người...!hìnhnhư rất quan tâm?”
Bùi Minh Thúy nhìn sang tuyết bay ngoài cửa sổ xe nói: ‘Không nói, không có nghĩa là khôngbiết.
Quan tâm, không có nghĩa là có ý gi khác”.
Ảnh tử hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Bùi Minh Thúy cô đơn.
không tiện khuyên nữa, nàng hiểu rẳng tiểu thư đến Nhạn Hồi Sơn là có quvết định cực kỳ quan trọng, thậm chí có quan hệ tới sinh từ, nàng một mực trung thành, tắt nhiên không hy vọng tiểu thư quá cực đoan, cho nên thái độ của hắn khác thường, rất thích cùng tiểu thư đề cặp tới Tiêu BÓ Y, nhưng nhìn lại.
tiểu thư cùng Tiêu Bố Y, xác thực ngoại trà quan tâm, không có ý tứ gì khác.
Đan Hùng Tín dẫn đội đi về phía trước.
Trên đường đi lại có vài ky sĩ quay lại.
đều là đội quán tiền tiêu của Bùi Minh Thúy.
Một hồi sau, bên cạnh xe ngựa đã đi theo bảy tám thủ hạ.
Mỗi người thằn sắc nghiêm túc.
không nói một lời.
Đan Hùng Tín được hiệu lệnh của Tiêu Bố Y, chi cẩn hộ tống, không để ý tỡi cái khác.
Sau khi đi được vài dặm, hắn dẫn đội dẹp đường, hắc giáp thiết ky làm theo, tạo nên một con đường, để xe ngựa đi theo.
Cánh đồng bát ngát hoang vu, có chút quạnh quẽ.
Chi còn lại gió lạnh gào thét.
Một đội binh sĩ như vậy dẫn theo một chiếc xe ngựa cô đơn.
Tuy là ban ngày, lại nhiều ít có chút quỷ
dị.
Đan Hùng Tín quả nhiên đổi với địa hình ờ đãv rõ như lòng bàn tay.
Chừng trăm kỹ sì giữa trời tuvết mênh mông trên mặt không có nửa phẩn lưỡng lự.
bảy ngoặt tám rẽ.
Sau khi đi được chừng một canh giờ nữa.
lúc này mới đến chồ chán núi.
Đan Hùng Tín ghìm ngựa không tiến, quay lại trước thùng xe nói: “Bùi tiểu thư.
Đã đến phụ cặn Nhạn Hồi Sơn”.
“Tây Lương vương có nói.
ta ờ đây làm cái gi không?”
“Không có, người chi nói cô muốn tới Thái Nguyên, để cho ta tận lực bảo vệ an toàn của cô” Đan Hùng Tín đáp.
“Tây Lương vương có nói...!ngươi nhất định phải đi theo ta?” Bùi Minh Thúy nói.
Đan Hùng Tín ngẩn ra.
lắc đầu nói: “Không có.
Người chi nói Thái Nguyên đại chiến đà sắp tới.
sợ Bùi tiểu thưbị tán binh gâv thương tích.
Bùi tiểu thưnểu là không thích, ta có thể
đi”.
Bùi Minh Thúy cười nói: “Ta không phải không thích, mà là mặt sau có chuyện, thật sự không nên đi theo quá nhiều người’.
Đan Hùng Tín ôm quyền nói: “Ta có thể ỡ đây chờ?”
Bùi Minh Thúy lắc đẩu nói: “Trời đông giá rét.
Đan Tướng quán khổ cục rồi, mời trở về đi.
Chuyện sau nàv, tự ta có thể xử lý”.
Đan Hùng Tín cũng không có nửa phẩn bất màn, gặt gặt đầu, muốn giục ngựa rời đi.
Tiêu Bố Y ngàn dặm đưa tin, bảo hắn nghe theo Bùi Minh Thúy phân phó là được, hắn nghiêm khắc chắp hành mệnh lệnh của Tiêu Bố Y.
Thấy Đan Hùng Tín phải đi, Bùi Minh Thúy đột nhiên nói: ‘‘Đan Tướng quàn...”
Đan Hùng Tín ghim ngựa.
‘Bùi tiểu thư có chuyện gi phản phó?”
“Xin chuyển cáo Tâv Lương vương.
Ta nếu có tin tức, trước tiên sẽ nói cho hắn biết” Bùi Minh Thúy nói có phẩn cổ quái.
Đan Hùng Tín cũng không nhièu hòỊ chi là nói: “Ta nhất định chuyển cáo”.
“Còn nữa.
Chiến trường nhiều ma, hy vọng Đan Tướng quán bảo trọng Bùi Minh Thúy chân thành nói.
Đan Hùng Tín từ sau khi tới gặp Bùi Minh Thúv.
một mực vẫn là sắc mặt nghiêm nghị, không nói không cười, Bùi Minh Thúv cùng một mực ngôn ngữ lạnh nhạt, tựa như cùng không có đem Đan Hùng Tín để ỡ trong lòng.
Đan Hùng Tín nghe được Bùi Minh Thúy quan
tâm.
hơi có kinh ngạc, thoáng qua mim cười nói: “Bùi tiểu thư, trời đông giá rét, xem sắc mặt của cô cùng không được tốt.
cùng xin bão trọng”.
Chờ Đan Hùng Tín đi rồi.
Ảnh tử nói: “Tiêu Bố Y không khòi quá coi thường chúng
ta?”
Bùi Minh Thúv lắc đầu nói: “Hắn không phải xem thường chúng ta.
mà là đang nhắc nhở ta”.
“Nhắc nhỡ cái gì?” Ảnh tử khó hiểu nói.
“Nhắc nhở khả năng sẽ có ngưỡi giết ta” Bùi Minh Thúv buồn bã nói.
Ảnh tử rùng minh một cái.
“Là ai?”
Bùi Minh Thúv lắc đằu,‘©i thôi” Mọi người tiến lên phía trước, thủ hạ của Bùi Minh Thúy đổi với Nhạn Hồi Sơn tựa như rất tinh tường, thoáng qua vào sơn cốc.
theo đường mà đi.
Chờ khi đến một chồ chán núi.
xe ngụa đà không thể đi.
Bùi Minh Thúy rốt cuộc ra khỏi xe ngựa, ngẩng đẩu nhìn sang núi cao.
sắc mặt thẫn thờ.
Ảnh tử trong lòng phát lạnh, nàng hiểu 1ẳng ngọn núi này.
chính là chồ chôn cất Lý Huvền Bá! Bùi Minh Thúv mặc dù một mực không có nói rõ địa điểm, nàng mơ hồ đoán ra tám ý của Bùi Minh Thúv.
sau khi chắc chắn điểm ắy.
khôngbiết tại sao, đầv trời băng tuvết cùng chống cự không nổi sự lạnh, lèo nổi lên ở trong lòng.
Bùi Minh Thúy lên ngựa, chậm rãi đi về phía giữa sườn núi.
các thủ hạ chăm chú đi theo, chi sợ gì sơ sót.
Thế núi dần dần dốc đứng, đền khi xuống ngựa đi.
Bùi Minh Thúv đà lạnh đền sắc mặt tái nhợt, kéo chặt áo lông.
Ảnh tử đau lòng, nửa quỳ nói: “Tiểu thư.
ta còng người đi lên”.
Bùi Minh Thúy lắc đầu.
“Tính gì, nhanh đến thôi” Nàng đi tuy chậm, nhưng mồi một bước, đều vô cùng kiên định.
Chờ vượt qua giữa sườn núi.
qua một cánh, rừng tùng thật lớn.
lúc này mới đi đến trước một khối đất hoang.
Trẽn đất hoang nhô lẻn một mộ phần, đã bị tuvết đọng bao tràm, trước dựng thẳng một tấm bia đá.
trên có khắc năm chữ lớn.
Lý Huyền Bá chi mộ!
Mộ bia vô cùng đơn giản, làm cho người ta cảm thấy người vùi trong mộ này tất nhiên là người vô cùng đơn giản, nhưng lại ít có người hiểu 1ẳng, dưới phần mộ nàv.
lại vùi Đông Đô đệ nhất nhân năm đó!
Nhưng nhân vật có phong quang, sau khi chết cùng cùng người inh thường không có gì khác nhau, bán thân có thể chiếm cứ địa bàn chi là vài thước đất.
Bùi Minh Thúy nhìn sang mộ bia, sắc mặt thẫn thờ.
Các thủ hạ cùng Ảnh tử đà cùng lui ra sau.
bọn họ không phải lần đầu tiên đến nơi đâv.
Từ khi Lý Huvền Bá chết.
Bùi Minh Thúv cho dù bận rộn mệt mòi đến đàu.
hàng năm đều phái tiến đển vẩn an, tưởng niệm đối với Lv Huyền Bá, giống như khắc vào chữ ỡ trên bia mộ.
khó có thể phai mờ.
Mòi nhẹ nhàng rung động, Bùi Minh Thúy tiến lẻn vài bước, đà đến trước mộ bia.
vươn tav vuốt mộ bia.
Ngón tav từ năm chữ trên tầm bia vuốt xuống.
Mộ bia thạch điêu, lạnh như băng, nhưng tav Bùi Minh Thúv.
so với mộ bia còn lạnh hơn.
trong lòng nàng, so với băng còn lạnh hơn.
“Lý Huvền Bá chi mộ...!Lý Huyền Bá chi mộ..Bùi Minh Thúy thì thào tự nói.
nuỡc mắt đột nhiên chảy xuôi xuống, nói khè: “Huyền Bá, chàng có biết...!thiếp nhớ chàng cờ nào không!’
Nàng chi nói mấy chữ vô cùng đơn giản, lại là một mực tinh thâm, mọi người mũi đểu cay cay.
Ảnh tử lại ngước đầu lên.
không muốn để cho nước mắt chảy xuống.
Một màn trước mắt.
giống như Bùi Minh Thúy lúc mới nghe tin Lv Huyền Bá chết vậy.
Gió núi gào thét, rừng túng nức nỡ nghẹn ngào, bông tuyết bav xuống, rơi ờ trên người Bùi Minh Thúv.
giống như một khối mộ bia khác vậy.
“Lúc trước khi thiếp nghe được chàng chết, thật ra cũng không tin” Bùi Minh Thúy lẩm bẩm nói: “Bời vì thiép vẫn cho là.
chàng ít nhất còn có một năm thòi gian.
Nhưng trời xanh luôn thích trêu cợt thiếp và chàng, cho dù một năm này trời xanh cũng không muốn cho thiếp và chàng yên, trời xanh vô tình, biển xanh, có hận, thiếp cuối cùng vẫn nghĩ, có lè là bời vi chúng ta chiểm được quá nhiều, cho nên mới mất đi càng nhiều.
Nếu quả thật là như vậy, nểu thật có lựa chọn, thiếp thà rằng hai bàn tav trắng, cũng muốn đôi về tính mạng của chàng! Nhưng thiếp...!không có lựa chọn!”
Nàng nước mắt từng giọt rơi xuống, rơi lên trên mộ bia, thoáng qua đông lạnh thành từn hạt băng vụn.
Ảnh tử thấy thời tiết lạnh như thế.
rốt cuộc không kiềm chế được, thấp giọng phàn phó hai cảu.
có thủ hạ chạv đi, đi thu thập cành lá khô.
chuẩn bị ờ bên người Bùi Minh Thúv đốt một đống lửa.
Bùi Minh Thúy hồn nhiên chưa phát giác ra.
chi nhìn sang mộ bia.
tiếp tục nói: “Thiếp sau khi biết được chàng chết.
Trước tiên...!chính là muốn báo thù cho chàng, tự nhiên mà vậy! Thiếp thậm chí không có dũng khí liếc nhìn chàng.
Bời vì chàng trong lòng thiếp, đà sớm không cách nào mất đi, có nhìn hay không có gi khác nhau chứ? Thiếp đi Hà Bắc.
xép đặt giết Vương Tu Bạt.
Ngụv Đao Nhi phi thường giảo hoạt, tránh được tav thiếp, nhưng dù sao lưới trời tuy thưa, vẫn chết ỡ trên tay Tiêu Bổ Y, Tiêu Bổ Y cũng là bẳng hữu của chàng, vì chàng mà báo thù.
cho nên chàng nểu biết được, cũng có thể cao hứng, có đúng không?"
Nàng lệ nóng rơi xuống, đối với mộ bia.
giống như Lý Huyền Bá đang ỡ trước người, mọi người tinh thần ảm đạm.
tuy đà vài năm qua, nhưng thương tâm càng đậm.
“Chàng tuy là mang bệnh thân, nhưng vẫn khuyển thiếp bảo trọng thán thể.
thiếp cảm ơn chàng! Chàng mặc dù tự hãm nguy cơ, lại nhắc nhở thiếp chớ cùng thiên hạ là địch, thiếp cảm ơn chàng! Chàng mặc dù ưu sầu đầv còi lòng, nhưng mồi lần gặp thiép, đều trêu chọc thiếp vui vẻ, thiếp cảm ơn chàng! Có lẽ chàng đối với thiếp, thiếp đối với chàng, đà không cần phải nói cảm ơn gì.
bời vì tất cả mọi thứ.
đà sớm ý họp tâm đầu” Nói đến đâv.
Bùi Minh Thúv thương cảm nói: “Thiếp cả đời nàv, chi vẻu một nam nhân, đó chính là chàng.
Còn sống như thế.
chết cũng như thế”.
Bùi Minh Thúv nói binh thản, Ảnh tử một lẩn nữa rơi lệ, rốt cuộc rò ràng tám ý của tiểu thư.
ớ trong lòng tiểu thư.
tình yêu hiển nhiên không thể thay thế!
“Huyền Bá.
thiếp và chàng, có lẽ không thể sinh cùng năm cùng tháng, nhưng thiếp lại muốn cùng chàng nguyện chết cùng năm cùng tháng! Nhưng thiép còn chưa thể chết được...” Bùi Minh Thúv ảm đạm nói: “Thiếp hiểu rẳng chàng sẽ hiểu, bởi vì thiếp đà đáp ứng di nương, phải chiếu có Thánh Thượng.
Nhưng một khắc khi biết chàng chết, thiếp hiểu rẳng...! minh sớm muộn cũng sẽ đi theo chàng.
Thiếp sau khi báo thù cho chàng, đi tới trước mộ nói cho chàng biết, xin chàng chờ thiép...!chờ thiếp đến với chàng, ở đãv rắt lạnh, chàng một mình ờ đây.
hẳn là rất cô đơn tịch mịch? Thiếp vốn cho 1ẳng, ám sát ờ Bồng Lai.
chi là một tay Lý Mằn bày ra, có lẽ không nghĩ tới.
tập kích ỡ Lạc Thủy, Thánh Thượng xuôi nam.
di nương hoàn dương, Dương Châu ám sát.
từng mắt xích khè bóp chặt làm cho thiếp không cách nào hô hấp.
Chàng biết con người của thiếp, muốn tra, muốn tra cho ra manh mối.
thiếp hiểu 1ẳng quá nửa lại là Thái Bình đạo đang giờ trò, thân thể của thiếp nhận thánh ân.
lại có di nương phó thác, thiếp không thể không nghe thấy không để ý.
Nhưng năng lực một minh thiếp thật sự quá nhó nhoi, thiếp trơ mắt nhìn núi sông Đại Tùy sụp đổ, trơ mắt nhin Thánh Thượng chết ỡ trong lòng thiếp, mà bất lực!”
Lửa rốt cuộc đà đốt lẻn.
mang đến sự ấm áp.
băng tuyết tan rã, lại mang đến bốn phía sương mù móng lung, thê lương quỷ dị.
“Nhưng thiếp hiểu rõ càng nhiều, mê hoặc càng nhiều, thiếp hiểu rõ về Thái Binh đạo càng nhiều, mới phát hiện nó thật thâm sâu không lường được.
Cho dù là cha thiếp, cũng là người trong Thái Binh đạo.
Huyền Bá, chàng nghe xong, có cảm thấv kinh ngạc hav không?"
Bùi Minh Thúy nói đến đây.
không hề rơi lệ, đứng thẳng sống lưng lẻn.
chậm rãi rời khòi mộ bia, p hảng phắt rời xa người trong phẩn mộ kia.
“Chàng hẳn là sẽ không kinh ngạc, có lẽ...!chàng đà sớm biết như vậy.
Có phải không?” Bùi Minh Thúv hòi: “Bổng Lai ám sát, bắt quá như cầu vồng vừa hiện, nhưng chỗ ần chứa xảo trá trong trận ám sát kia, thiếp lại cho đến bây giờ.
còn chưa có hoàn toàn đào bới ra chân tướng.
Tuv Lý phiệt rơi đài, Thánh Thượng thắng một trận chiến, nhưng mà chàng đà qua đời.
thiếp vốn tường rẳng thuđăa thất bại thảm hại.
Nhưng tiếp chưa bao giờ nghĩ đến.
thì ra tất cả âm mưu chi là một màn kịch!”
Bùi Minh Thúy lẩm bẩm, biểu hiện trên mặt đà từ đau thương biến thành ảm đạm.
“Thiếp một mực tìm kiếm đáp án.
thậm chí ngav cả phụ thân cùng bị thiếp đào bới ra.
Nhưng thiếp thủv chung có một nghi hoặc, đó chính là...!thùy chung vẫn có một người tàng hình, một mực trợ giúp.
Nếu không có người tàng hình nàv, tất cả mọi chuyện sè không diễn biến như thế.
Nhưng người này hinh như khả năng kinh thiên, đổi với thiếp có thể nói là rõ như lòng bàn tay, nhất cử nhắt động của thiếp, thậm chí đều rơi vào trong kế hoạch của hắn.
người kia là ai? Thếp từ từ cảm thấy, người này đối với thiếp rắt quen thuộc.
Thậm chí có thể là...!người bên cạnh thiếp”.
Bùi Minh Thúy nói đến đày, cười chua xót, “Chàng xem thiếp ngốc chưa, thiếp biết rõ chàng nghe không được, ta còn muốn nói cùng chàng, bất quá thiếp nghĩ, tất cả những cái này, chàng hắn là cũng biết, có đúng không?1’.
‘Bên cạnh thiếp ngưỡi có thể phù họp những điều kiện này, lại có thể gây sóng gió, đương nhiên là cha thiếp” Bùi Minh Thúy thờ dài một tiếng.
“Cho nên thiếp đem tất cả chú ý, đều tập trung ỡ trên người cha thiếp.
Thiép cũng rắt có