Giang Sơn Mĩ Sắc

465: Thương Tâm Thương Thân


trước sau


Tô Định Phương xa xa trông thấy Phạm Nguyện chết, tròng mắt muốn nứt ra.

Quản Hà Bắc nhìn thấy Phạm Nguyện bị giết, lòng nhưroi xuống vực sâu.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến có kỵ binh nharih như vậy, bọn họ càng không nghĩ đến, Tiêu Bố Y đơn thương độc mã, đã siêu việt phạm trù kỵ binh.

Phạm Nguyện dụ địch, Tô Địrih Phương phục kích, bộ lộ số này đà diễn luyện hơn cả trăm lần, cũng là phép môn công thành nhổ trại của bọn họ tại Hà Bắc.

Phương phập tuy đơn giản, nhung phương phép càng đơn giản, vận dụng lại càng hữu hiệu.

Không biết có bao nhiêu người bị đạo phỉ ngạo mạn dụ ra khỏi thành trì, không còn quay lại.

Lần này lại là ngoại lệ!
Tiêu Bố Y bị bọn họ dụ ra khỏi thành trì, nhưng mà Phạm Nguyện chưa có kịp trờ về thì đã chết!
Quân Hà Bắc mai phục trơ mắt nhìn Phạm Nguyện từ đàng xa chạy tới, nhung lại vô năng cứu giúp, bời vì bọn họ cách Phạm Nguyện còn một khoảng cách.

Phạm Nguyện khi chết, cách bọn họ chừng tiăm trượng, bọn họ thậm chí đã rục rịch, chỉ còn chờ chặn thiết kỵ Tiêu Bố Y lại.

nhưng trong lòng mỗi người đều chỉ có tuyệt vọng, chỉ thấy hắc giáp thiết kụ tiệp cận trước mắt mà bất lực.

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua ngựa nharih như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới kỵ binh hung ác giống như vậy.

Tô Định Phương nhìn thấy đằng sau Phạm Nguyện xuất hiện một cuồng long, giương nanh múa vuốt tiệp cận, hắn nhìn ra cấp bách, thậm chí đà chờ không được đối thù tiến vào vòng phục kích, đã trờ người lên ngựa.

Hắn nghĩ, chỉ cần Phạm Nguyện kiên trì một thời gian chừng uống cạn chung trà.

Nhưng ngay lúc này, một kỵ sĩ vọt tới trước hắc giáp thiết kỵ, tới sau lung Phạm Nguyện, giống như một tia chợp màu đen.

Tia chợp qua đi, Tô Định Phương trơ mắt nhìn tướng này đơn giản dùng trường mâu trong tay đâm xuyên qua lưngPhạm Nguyện.

mà Phạm Nguyện lại không có sức hoàn thù.

Tiếng vó ngựa vẫn ầm ầm, nhưng trong thiên lại nhưyên tĩnh trở lại.

Đó là một loại cảm giác bi thương.

Tất cả quân Hà Bắc đều trợn mắt há hốc mồm, và khó có thể tin nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt.

Tiêu Bố Y cũng đà ghìm ngựa.

Trường thương của hắn vung lên.

Chỉ thấy hắc giáp thiết kỵ bỗng nhiên dừng lại, xoáy lên tuyết trắng rơp trời rợp đất.

mành liệt xông về phía trước.

Tuyết bốc lên như sóng dữ, chờ yên tình lại, tuyết lớn che kín máu tươi, che kín thi thể, che kín tất cả.

Nhưng lại không thể che kín sát khí phóng lên trời cùa hắc giáp thiết kỵ.

Bọn họ chỉ lẳng lặng đứng ờ đó.

Nhưng quân Hà Bắc cũng đà nhất thời không dám tiến
lên.

Lúc này, thiết giáp kỵ birih cách phục birih chi chừng một tẳm tên.

Quân Hà Bắc đỗ mắt.

đã muốn xông ra.

Nhưng muốn xung phong đến trước mặt Tiêu Bố Y, hiền nhiên còn cần thòi gian.

Tô Định Phương thét ra lệnh binh sĩ dừng lại, hiểu rằng dùng bộ binh đuổi theo kỵ binh, không thể nghi ngờ là trò cười.

Đồng bạn chết, khiến cho hắn bi phẫn không thôi.

Nhưng hắn dù sao thân là darih tướng dưới tay Đậu Kiến Đức.

cũng không mất đi tinh táo.

Tiêu Bố Y lạnh lùng nhìn sang phục binh, lớn giọng nói: “Tô Định Phương.

Trở về nói cho Đậu Kiến Đức.

Hắn công nhiên vi phạm lời hứa, hưng binh phạm ta.

Hôm nay chỉ là một giáo huấn mà thôi! Nếu không quay lại.

Đổ máu.

sẽ bắt đầu từ hôm nay!”
Hắn trường thương vung lên, hắc giáp tầiểt kỵ đã hậu đội biến tiền đội.

chậm rãi phi về phía thành HàNội, Tô Định Phương không có đại quân, chỉ có thể bó tay vô sách.

Phương phép đối phó kỵ binh rất đơn giản, thủ vững, vây khốn, hạn chế tốc độ địch thù.

Nhưng phương pháp đối phó kỵ binh lại không đơn giản, bởi vì kỵ binh tốc độ cực nhanh, nếu như không có chuẩn bị trước, rất khó bắt được quỹ tích công kích cùa đối thủ.

Tiêu Bố Y chợt đến chợt đi, Tô Định Phương nắm chặt hai nắm đấm, nhưng không có hạ lệnh thù hạ truy kích.

Tiêu Bố Y lần này cưỡi lại là một thớt hắc mã.

khi quay lại, vỗ vỗ cổ ngựa, con ngựa hí nhẹ.


hình như có bất màn.

Tiêu Bố Y lẩm bầm nói: “Nguyệt Quang, không ngờ ta cải biến quá nhiều, mà ngay cả ngươi, cũng đà bắt đầu thay đổi”.

Màu lông của ngựa có chỗ thay đồi, nhưng vẫn thần tuấn y nguyên, đương nhiên chính là Nguyệt Quang thay hình đổi dạng.

Nếu không có Nguyệt Quang, thi có thớt ngựa nào lại thằn tốc như vậy?
Tiêu Bố Y dẫn hắc giáp ttLiết kỵ xuất binh, cố ý ra vẻ tản mạn, thặm chí thay đồi màu sắc cùa tọa kỵ, dẫn Phạm Nguyện khinh địch.

Lúc này mới một kích đắc thủ.

thoạt nhìn tuv đơn giản sáng tò, lại quả thực tốn hao không ít tâm tư.

Đón gió tuyết vào thành, vô luận Mạnh Thiện Nghị haý các tướng, cùng tràn đầv khâm phục.

Quân Hà Bắc khiêu chiến mấy ngày.

Tiêu Bố Y đóng cùa thành không ra, mọi người mặc dù nghe hiệu lệnh, lại ít nhiều có chút tức giận, chỉ cảm thấy quân Hà Bắc khinh người quá đáng.

Hôm nay thấy Tiêu Bố Y xuất ra, cấp cho địch thù một kích nặng nề.

trong lòng thoải mái, thật sự khó có thể nói nên lợi.

Tiêu Bố Y vẫn bảo trì sự tinh táó, còn chưng quay lại phù đệ, có binh sĩ trinh lẻn thư mật, là tin tức báo về cùa Tôn Thiếu Phương.

Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn, thờ phào một cái.

lầm bẳm nói: “Trò hay bắt đầu rồi”,
***
Tô Định Phương nhìn sang Tiêu Bố Y đi xa, trong lúc nhất thời tức giặn không thôỊ răng muốn cắn bể.

Nhưng khi hắn toàn thân trầm tĩnh lại, chỉ phất phất tay.

cho mọi người lui lại.

Hà Bắc lộ một đường đông tiến, trầm mặc không nói gi.

Sau khi đến sơn cốc hạ trại chỗ Bạch Lộc Sơn, Thái Hành Sơn giao thoa, Tô Định Phương ngồi ở trong trướng trung quân.

sắc mặt tái nhọt
Hắn sớm phái thù hạ đi về phía Đậu Kiến Đức báo cáo quân tình.

Đại tướng Phạm Nguyện chết, quân Hà Bắc giống như đà trúng một đòn cảrih cáo.

không biết Đậu Kiến Đức khi nhận được tin tức này, sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn và Phạm Nguyện công phá Hà Nội, mục tiêu là ngăn chặn đại quân Tiêu Bố Y, sẵn sàng hạ nhuệ khí cùa Tiêu Bố Y.

Mục đích chính thức, vẫn là muốn phá đại quân Trương Trấn Chu.

Quân Tây Lương cùng quân Hà Bắc quân lần đầu giao phong, song phương đều cấp cho nhau đù sự coi trọng.

Tiêu Bố Y ngự giá thân chinh, Đậu Kiến Đức cũng tự mình dẫn đại quân cùng Tiêu Bố
Y đối kháng, sẵn sàng tiêu diệt đội ngũ của Trương Trấn Chu.

Nếu quà thật có thể như nguyện, công hàm Đông Bình sắp tới.

Chỉ cằn quân Tây Lương một mất Đông Binh, quản Hà Bắc sĩ khí tăng lớn, thoáng qua có thể lấy Tể Ảm.

qua Đông Quận, sau đó cách kênh đào.

thẳng bức Huỳnh Dương!
Căn cứ theo Tô Định Phương biết, nếu như Đậu Kiến Đức có thể binh xuất Huỳnh Dương, theo như ước định.

Lý Uyên cũng sẽ phái binh ra Đồng Quan, Thiên Tinh Quan, hiệp trợ Đậu Kiến Đức tiến công, lại cùng hơn mười vạn đại quân của Từ Viên Làng, binh ba đường, phân biệt từ tây, bắc, đông ba hướng tiến công Tiêu Bố Y, chia cắt Đông Đô của Tiêu BỐ Y!
Nhưng mà kế hoạch thi tốt.

áp dụng lại khó khăn.

Đến trước mắt.

bên phía Đậu Kiến Đức cũng không có bất cứ tin tức gi truyền đến.

điều này làm cho Tô Định Phưcmg đứng ngồi không yên, mơ hồ có ý bất an.

Màn đêm buông xuống, Tô Định Phưong ngồi đối diện ngọn đèn.

hai hàng chân mày cau lại, trong lúc nhất thời không biết bước tiệp theo sẽ làm như thế nào.

Có birih sĩ lặng lẽ vào trướng, thấp giọng tÌLÌ thẳm vài câu, T ô Định Phương nhướng mày nói: “Cho bọn họ tiến đến”.

Mành trướng xốc lên, gió tuyết thổi tới, một người đi trước dáng người cao gầy, lại là Đại tướng quân Hà Bắc Cao NM Hiền, vốn Cao Nhà Hiền là cùng Vương Phục Bảo tại Trường Bình hoạt động.

Lần này tiến đến, sau lưng đi theo vài người xa lạ.

Người nọ, tuổi có chút trẻ, trên mặt nét ngây thơ chưa tiêu, nhung hai con ngươi sáng ngời.

Phía sau hắn đi theo hai người, một người râu mép rậm rạp.

dáng người khôi ngô, một người khác phi thường vững vàng, da ngăm đen.

Ba người này đều không ngoại lệ đều bước chân ngưng trọng, lực đạo toàn thân điều chỉnh nhẹ nhàng, Tô Định Phương nhìn thấy, hiểu rằng ba người nàv chắc hẳn công phu đều không kém.

Ánh mắt roi vào trên người người nọ, Tô Địrih Phương trầm giọng nói: “VỊ này chắc hẳn chính là Ung Vương?”
Người nọ ôm quyền tÌLĨ lễ nói: “Tại hạ Lý Đạo Huyền, nghe qua đại danh Tô tướng quân, hôm nay được gặp.


tam sinh hữu hạnh”.

Ung vương chính là Lý Đạo Huyền, Lý Đạo Huyền thân là tôn thất Lý Đường, là con cùa huynh đệ Lý Uyên.

Lý Uyên xưng đế.

Đem các tôn thất phần lớn phong vương.

Tô Định Phương nghe nói Lý Đạo Huyền tuy tuổi không lớn lắm.

nhưng văn võ song toàn, ờ trong Lý Đường, địa vị mặc dù không bằng Lý Hiếu Cung, nhưng cũng là người văn võ song toàn hiểm thấy.

Ung vương Lý Đạo Huyền tự mình tới đây.

tất nhiên thể hiện Lý Đường đối với chiến dịch này coi trọng, Tô Định Phương trong lòng kinh ngạc, nhung mà thưcmg tàm Phạm Nguyện mới chết, trên mặt không khỏi âm u không vui.

Hai người sau lưng Lý Đạo Huyền, Tô Định Phương đà nghe vệ binh nói qua, một là Lang tướng Khâu Hành Cung, người kia gọi là Sử Vạn Bảo.

cũng là Lang tướng, nhung mà nghe nói là anh hùng thảo màng, còn có một danh hiệu gọi là Trường An đại hiệp.

Khâu Hành Cung, Sừ Vạn Bão một cao to.

một võ công cao cường, đi theo bên người Lý Đạo Huyền, hiển nhiên là Lý Đường muốn bảo vệ an nguy của Ung vương, không dám khinh thường.

Thấy Tô Định Phương sắc mặt âm u.

Cao Nhã Hiền cười nói: ‘Tô tướng quân, Tiêu Bố
Y co đầu rút cổ trong thành không ra, cũng là trong dự liệu cùa chúng ta, cũng không cần rầu rĩ không vui”.

Hắn dẫn Lý Đạo Huyền trong đêm gió tuyết chạy đến.

cũng không biết chuyện ở Hà Nội hôm nay, lúc này đây giọng điệu vẫn đùa giỡn.

Tô Định Phương liếc nhìn qua hắn, không muốn ờ trước mặt người ngoài yếu thế.

lạnh lùng nói: “Cao Tướng quân.

Không biết ngươi dẫn Ung vương đến đây, muốn làm cái gi?”.

Khuôn mặt hắn đen thui, Sừ Vạn Bảo cùng Khâu Hành Cung nhìn thấy, đều tức giận.

Lý Đạo Huyền thân là Ung vương Lý Đường, địa vị tôn quý, Tô Định Phương chỉ là một tướng quân dưới taỵ Đậu Kiến Đức , Lý Đạo Huyền cung kính, Tô Định Phương thái độ vẫn lành đạm, sao có thể không làm cho bọn họ tức giận.

“Tô tướng quân..Sừ Vạn Bảo đỉnh đạc muốn nói cái gì đó, Lý Đạo Huyền lại phất tay ngăn lại, mỉm cười nói: “Tô tướng quân, chúng ta lần này tiến đến.

là muốn thương thảo diệt trừTiêu Bố Y như thể nào!”
Tô Địrih Phương cười lạrih nói: “Chỉ bằng ba người các ngươi?”
Lý Đạo Huyền nhướng mày, không biết đắc tội Tô ĐỊnỊi Phượng ờ đâu.

Nhưng mà hắn mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng có thể được Lý Uyên phái đi.

hiền nhiên có chỗ hơn người, trong lòng không vui, chỉ âm thẳm cân nhắc.

Khâu Hành Cung lại không có tính tình tốt như Lý Đạo Huyền, tiến lẻn một bước, trầm giọng nói: “Tô tướng quân, cho dù Trường Nhạc vương trông tháy Ung vương, cũng đều khách khí, Đại Đường cùng quân Hà Bắc chân thàrih hợp tác, Ung vương đêm tuyết tiến đến.

hết sức chân thành, vô luận được chuyện hay không, chúng ta cũng đều là có ý tốt”.

Khâu Hành Cung ngụ ý chính là ngươi đừng rượu mời không uống, nhưng hắn tự cho là nói vậy là được, không ngờ Tô Định Phương cười ha hả nói: “Hay cho môt phen ý tốt..

‘Tô tướng quân” Cao Nhã Hiền nhịn không được thấp giọng nhắc nhờ.

Tô Địrih Phương sắc âm trẳm, “Ta đây thật muốn nghe một chút các người diệt trừ Tiêu Bố Y như thế nào?” ,
Lý Đạo Huyền cau mày nói: “Tiêu Bố Y bản thân võ công cao cường, cao thù thiên hạ hiếm thấy, dưới tay thiết giáp kỵ binh cũng không kém.

hôm nay xuất nhặp.

luôn mang theo mấy trăm hộ vệ, nếu muốn diệt trừ xác thực không dễ”.

Khi nghe được Lý Đạo Huyền bìrih luận thiết giáp kỵ binh, Tô Định Phương nghĩ tới những gi hôm nay chứng kiến, không khòi hừ lạnh một tiếng.

Chi có gặp qua tầiết kỵ cùa Tiêu Bố Y, mới biết được chỗ khùng bố cùa thiết giáp ky binh, Tô Định Phương thấy bọn họ khấu khí không nhò, cảm thấy rất không thoải mái, lại càng không muốn đem việc hôm nay nói ra, trong lòng đột nhiên có một ý niệm, thẳm nghĩ mình không cần tự làm khổ mình nói cho bọn hắn biết uy lực của thiết giáp kỵ binh, để cho các ngưoi nếm chút khổ sờ mới tốt.

Lý Đạo Huyền không rò điều này, vẫn kiên nhẫn nói: “Nhưng mà Tiêu Bố Y cũng khỏng phải là không có sơ hở, thời cơ lợi dụng chính là nhiều khi, hắn đều lấy thân phạm hiểm, làm gương cho binh sĩ.

Như vậy, chúng ta chỉ cần bắt lấy một lần, rất có khả năng giết hắn...!mà giết hắn, Đông Đô khôngđáiủi tự bại!”
Gặp Tô Định Phương cười lạnh, Lý Đạo Huyền khó hiểu nói: “Tô tướng quân, ta nói sai cái gì sao?”
Tô Định Phương cười lạnh nói: “Ngươi nói không sai, chắc là người khác đều sai rồi”.

Bồ Tát bùn cũng có vài phẳn tức giân, đừng nói chi là Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền thờ ra một hơi, cường chế sự tức giận nói: “Người khác là nói người nào?”
Tô Địrih Phương cười khẩy nói: “Tiêu Bố Y từ khi lên làm Hữu kiêu Vệ đại tướng quân, cho tới bây giờ cũng đã bốn năm năm? Nói hắn thân kinh bách chiến, một điểm cũng không sai.

Hắn mỗi lần đều làm gương cho binh sĩ, ai có thểbắt được cơ hội? Bồ Sơn Công nhất đại kiêu hùng, cũng chết ờ tay hắn.

Chẳng lẽ Đường hoàng cảm thấy, chỉ bằng Lý Đạo Huyền, Sừ Vạn Bảo.

Khâu Hành Cung ba cái tên này, có thể hơn Lý Mật sao?”
Hắn càng nói càng vô lễ, thật sự là thương cảm Phạm Nguyện đến chết, hơn nữa năm đó cũng đà gặp Tiêu Bố Y ra tay, cảm thấy Lý Đạo Huyền là đứng nói chuyện không chê lung đau, không ngừng châm chọc khiêu khích.

Sừ Vạn Bảo cười lạnh nói: “Tô tướng quân, ta lại cảm thấy cùng quản Hà Bắc kết minh là quân Đông Đô, mà không phải Đường hoàng! Bằng không tại sao ngươi luôn khắp nơi nhằm vào chúng ta, vi Tiêu Bố Y nói chuyện?”

Tô Định Phương ngần ra, Cao Nhã Hiền cũng có chút nhìn không được, thấp giọng nói: “Tô tướng quân, ngươi hôm nay làm sao vậy? Hình như...!có điềm khác thường”.

Tô Định Phương hít vào một hơi, kiệt lực làm cho mình trầm tĩnh lại, “Được rồi, ta cũng muốn nghe cao kiến cùa Ung vưang”.

Lý Đạo Huyền lộ ra nụ cười, không muốn đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, “Ta cảm thấy trước mắt...!Công kích vô cùng phân tán.

Như dựa vào ý ta, Tô tướng quân...!có thể chiến sang Trường Bình, noi đó có đại quân Vương Phục Bảo tướng quân.

Đến lúc đó các ngươi binh hợp một chỗ.

hơn nữa Thái từ âm thầm xuát binh, thực lực đà không thể khinh thường...”
Thái từ đương nhiên chírih là Lý

Kiến Thàrih, Tô Định Phương ảm thẳm cười lạnh, thẳm nghĩ lào từ trong này liều chết liều sống, Lý Kiến Thánh tính là vật gi, phái Lý Đạo Huyền ngươi tiến đến khoa tay múa chân.

Ngươi để cho ta chuyển chiến Trường Bình thì ta chuyển sang Trường Bình, các ngươi đem Trường Nhạc vương đặt ờ nơi nào?
Trong lòng của hắn bất mãn, nhưng cùng đã có thể kềm chế tâm tình, chi trầm mặc không nói gì.

Lý Đạo Huyền lại cho rằng đã thuyết phục được Tô Định Phương, tiếp tục nói: “Chúng ta tập trung binh lực đến công Trường Bình, Tiêu Bố Y chắc chắn binh xuát Trường Bình.

Đến lúc đó...!chúng ta chỉ cần bại mấy lần trước, nhẳm hướng bắc lui bước, Thái từ chuản bị tại Cao Binh bố trí mai phục, tập họp lực ba phương, áp chế Tiêu Bố Y.

Đến lúc đó ngoại trừ tinh binh ra, thái từ còn cho Trường An đại hiệp triệu tập mấy trăm người võ công cao cường mai phục ờ trong quân.

Chỉ cần Tiêu Bố Y trúng phục kích, thi sẽ tru sát hắn, cũng rất có khả năng nắm chắc”.

Tô Địrih Phương đột nhiên hòi: “Không biết là ai đi dụ địch?”
Lý Đạo Huyền hơi ngạc nhiên, “Binh cùa Thái từ, chỉ có thể nói là kì binh, trước mắt không tiện ra mặt.

Phương pháp tốt nhất, đương nhiên chính là quân Hà Bắc xuất binh dụ địch”.

Tô Địrih Phương tức giận hừ một tiếng, lùa giận áp xuống một lần nữa phun lẻn.

“Chẳng lẽ chi có tính mệnh Đường quân các ngươi là đáng giá.

Mạng quân Hà Bắc chúng ta là cây cồ sao? Ngươi để cho chúng ta đi chịu chết, còn nói là một lòng chân thành? Các ngươi tại sao không cho Lý Kiến Thành đi dụ địch chịu chết đi?”
Mọi người nghe hắn vũ nhục Lý Kiến Thành, đều không khỏi thay đổi sắc mặt.

Tô Định Phương lại tức giận không giảm, “Lý Đạo Huyền, ta cho ngươi biết, Tô Định Phương ta cuộc đời chỉ nghe một người hiệu lệnh, người nọ không phải Lý Đạo Huyền ngươi, cũng không phải Thái tử Lý Kiến Thành các ngươi, mà là Trường Nhạc vương! Trường Nhạc vương bảo ta đi tìm chết, ta sẽ không chút do dự, nhung các ngươi muốn cho ta đi tìm chết, còn chưa đù tư cách”.

Khôngđợi mọi người nói gì, hắnđã vung tay áo nói: “Tiễn khách!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Sừ Vạn Bảo tiến lẻn một bước, tức giận nói: “Tô Định Phương, ngưai có biết mình đang nói cái gi không?”
Tô Định Phương trầm giọng nói: “Đương nhiên biết rõ.

ngươi có mụốn ta nói lại một lằn cho ngươi nghe hay không?”
Sừ Vạn Bảo khó nhịn tức giận, tay đè chuôi đao.

Lý Đạo Huyền cau mày nói: “Tô tướng quân, ta nghĩ ngươi có thể đối với chúng ta có chỗ hiểu lầm.

Hôm nay xem ra không phải lúc thương lượng” Hắn tự giễu cười cười, “Vậy...!đà quấy rẩy.

chúng ta ngày khác lại gặp”.

Chuyện cho tới bây giờ.

Lý Đạo Huyền hiểu rằng đã khỏng cách nào nữa nói tiếp, nhung phong độ vẫn không giảm, sau khi thi lễ rời đi quân trướng.

Cao Nhà Hiền cuống quít đuổi theo, gấp giọng nói: “Ung vương, Tô tướng qụân nom nay có chút ít cổ quái, sắc trời đã tối, kính xin tạm thòi an giấc, ngày mai nói sau”.

Sừ Vạn Bảo tức giận nói: “Chúng ta cho dù tại đất tuyết qua đèm.

cũng sẽ không lưu ở noi đây.

Cao NM Hiền, trờ về nội cho Trường Nhạc vương, nói cái giá cùa các ngươi, chúng ta lĩnh hội”.

Hắn đi trước bước đi, Lý Đạo Huyền do dự, rồi cũng chỉ có thể đi theo.

Trên thực tế, hắn cũng cảm thấy bất màn, lại càng không muốn lưu ở trong quàn Hà Bắc.

Ba người đi xa, Gao Nhà Hiền chỉ có thể đưa tiễn, chờ nhìn thấy bọn họ biến mắt trong màn đêm.

thẳm nghĩ ba người đều là hạng người võ công cao cường, tuy là gió tuyết như vậy, cũng sẽ bình yên vô sự.

thật cũng không có lo lắng quá mức.

Sau khi quay lại, Cao Nhã Hiền nhịn không được chất vẩn Tô Định Phương sao lại vô lễ như thế, đến khi nghe được Phạm Nguyện chết, lúc này mới chợt hiều.

nhịn không được trong lòng khổ sờ.

Thì ra Đậu Kiến Đức khởi sự cho tới bây giờ, thuộc hạ đi theo hắn cũng có thể nói là huynh đệ sinh từ, Đậu Kiến Đức cũng đối đãi với những người này như huvnh đệ.

bọn họ đối xử lẫn nhau cũng như thế.

Hôm nay biết được huynh đệ đà chết, không khỏi thương cảm.

“Định Phương.

Phạm Nguyện đà chết, ta cũng thương cảm.

nhưng mà trước mắt phải lấy đại cuộc làm trọng” Cao Nhã Hiền cười khổ nói.

“Lý Đạo Huyền có tư cách gi, có thể khoa tay múa chân đối với ta?” Tô Định Phương bất màn nói.

“Hắn thật không có tư cách.

Bất quá mới đằu khi hắn nói ra đề nghị.

Vương Tướng quân có chút tán thưởng, cho nên đã suốt đêm phái người đi thông báo Trường Nhạc vương, thương thảo kế hoạch có được hay không.

Lý Đạo Huyền nói muốn nghe ý kiến của ngươi một chút, lúc này mới tới tim kiếm.

Ta chi sợ, Trường Nhạc vương rất nhanh sẽ đồng ý đề nghị cùa hắn, đến lúc đó, chúng ta chẳng phải khó xừ sao?” Cao Nhà Hiền khuyên nhủ.

Tô Định Phương hừ một tiếng.

“Nhã Hiền.

Ngươi yên tâm, tất cả ta tới gánh chịu là được rồi”.

Cao Nhã Hiền thấy hắn quật cường, cười khổ một tiếng, “Ta đây đuổi theo đưa bọn họ trờ vể? Dù sao bọn họ là khách, chúng ta đối đãi như thể, chỉ sợ Trường Nhạc vương sau khi biết, sẽ quờ trách chúng ta”.

Tô Định Phương mệt mòi phất phất tay nói: ‘Tùy tiện ngươi”.


Cao NM Hiền thấy Tô Định Phương cũng không phản đối, lập tức triệu tập hơn mười birih sĩ, một đường nhằm hướng bắc đuổi theo, lúc này, đám người Lý Đạo Huyền đà ờ ngoàihơn mười dặm.

Ba người Lý Đạo Huyền thật ra đều một bụng lùa giận, thẳm muốnĩ cách quân doanh Hà Bắc càng xa càng tốt.

Nhưng bôn ba hồi lâu, gió lạnh thổi tới, ba người lúc này mới cảm giác được thế khó xừ.

Hôm nay tròi đông giá rét, noi đây lại là vùng vắng vẻ, sơn mạch liên miên, trong đêm khuya, lại đi noi nào an giấc?
Vừa rồi bị Tô Định Phương trách móc, ba người ngược lại đều khỏng muốn quay lại.

Thấy dãy núi che tuyết, trong bóng tối tràn đầy lạnh lẽo.

Khâu Hành Cung nhíu mày nói: “Không biết Tô Định Phương kia có uống sai thuốc hay không.

Tại sao lại hỏa khí lớn như
vậy?”
Lý Đạo Huyền cười khổ nói: “Khâu Lang tướng chớ có tóc giận, nghĩ tới mọi chuyện sao có thể đều như ý, nếu thật như thế, Thánh Thượng cũng sẽ không phái ta và ngươi đến đây”.

“Hắn tầì tốt rồi, chúng ta tối nay nghỉ ngoi ở nơi nào?” Sừ Vạn Bảo bất màn nói: “Ta là kẻ quê mùa, ở nơi nào cũng nghi ngơi được, nhưng Ung vương thân thể ngàn vàng, bị lạnh ốm cũng rất có thể”.

Khâu Hành Cung cau mày.

Lý Đạo Huyền cười nói: “Cái này ngược lại không cần lo lắng.

Ta nhớ lúc đến đây, phía trước chừng hơn mười dặm, có một cánh rừng, bên cạnh có mấy gian nhà gỗ.

Chắc là chỗ cùa tiều phu săn bắn, cũng có thể nghỉ tạm”.

Hai thù hạ tinh thần phẩn chấn, Sử Vạn Bảo nói: “Đều nói Ung vương tâm tư tinh tế, quả nhiên danh bất hư truyền.

Đã như vậy, chúng ta đến tá túc một đêm.

ngày mai lại trở lại Trường Bình!”
Ba người ra roi thúc ngựa, xuôi theo đường nhỏ trong cốc đi về phía trước.

Sừ Vạn Bảo một đao đi trước, Khâu Hành Cung cản phía sau.

đem Lý Đạo Huyền kẹp ở giữa.

Bông tuyết bồng bềnh, sắc tròi âm trầm, ba người nương Tuyết quang, miễn cường đi đường, nhưng qua thòi gian uống cạn chung trà, chỉ nghe thấy ngựa chợt hí thảm, Sừ Vạn Bảo đà từ trên lưng ngựa lăn xuống.

Lý Đạo Huyền xông tới đỡ lên.

Sừ Vạn Bảo mới vừa roi xuống đất.

hắn đà hạ xuốngbên cạnh Sừ VạnBảo.

ân cần hòi, “Làm sao vậy?”
Khâu Hành Cung người ờ cuối cùng, nhìn thấy thân thù cùa Lý Đạo Huyền, ảm thẳm tán thường, thẳm nghĩ Thánh Thượng cho mình cùng Sừ Vạn Bảo bảo vệ Lý Đạo Huyền, nhưng nhìn bộ dáng, công phu cùa Lý Đạo Huyền, có khả năng còn trên cả hai người.

“Ngựa bị chặt đứt chân” Sừ Vạn Bão cau mày nói: “Kỳ quái”.

Hắn không rõ vì sao vùng đất bằng phẳng.

trên đùi ngựa lại vết máu loang lổ.

không nghe thấv thanh âm của Lý Đạo Huyền, Sừ Vạn Bảo ngẳng đầu lên, nhìn thấy Lý Đạo Huyền hai mắt hàn quang thoáng hiện, sau lưng đột nhiên thấy lạnh cà người.

Bởi vì chi trong tích tắc, phía trước sau lưng, đã tuôn ra hơn mười người, đem ba người kẹp vào giữa.

Những người kia đều mặc đồ đen.

khăn đen che mặt, hoặc mang dùng thương, hoặc sừ đao, trong đêm tuyết, có vẻ phi thường âm trầm.

“Các ngươi là ai?” Lý Đạo Huyền rất là kinh ngạc hỏi.

nhung lòi còn chưa dứt.

hơn mười người trước sau đà tung người tiến lên, không nói hai lời, đao chém thương đâm.

Ba người kinh hãi, chỉ tiệp mấy chiêu, lại càng sợ, đối thủ đều là võ công không kém.

mà lại đều là quên mình liều mạng.

Khâu Hành Cung tung người xuống ngựa, một thưcmg đâm chết một địch thù, lại bị người nọ một đao chém bị thương cánh tay.

Hắn vốn tính định người nọ cần phải trốn, không ngờ người nọ liều mạng cũng muốn trả lại hắn một đao.

sự điên cuồng, thật sự khiến cho hắn sợ hãi.

Sừ Vạn Bảo lại sừ một hỗn thiết côn, chỉ vung một cái, đă đánh trúng hai người, một người bay lên.

nhưng lại có một người lăn tới ngay tại chỗ, vươn tay bắt lấy mắt cá chân hắn.

Sử Vạn Bảo kinh hãi, dựng đứng côn đâm xuống, người nọ óc vỡ toang, nhung chỉ bị giằng co trong tích tắc, đà bị người nọ một kiếm đâm trúng bụng, máu tươi bắn ra.

Lý Đạo Huyền thân hình phiêu đàng, cũng đà tránh thoát mấy lằn tập kích trí mạng, nhưng trong lòng kinh hoàng, không biết thích khách là ai!
Khâu Hành Cung nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương đong đưa.

ngăn ở trước ngưòi Lý Đạo Huyền, “Vạn Bảo, đưa Ung vương đi trước” Hắn dưới sự liều mạng, mọi người trong lúc nhất thời khó có thể tiến lên.

Lý Đạo Huyền biết không ồn, đà cùng Sừ Vạn Bảo thối lui về một bên.

Sừ Vạn Bảo dưới sự kinh hoàng, hét lớn: “Ung vương, ta đưa người rời khòi bọn họ” Hắn tại chỗ lăn một vòng, đã lẩn vào trong bóng tối.

thích khách không để ý tới Sừ Vạn Bảo.

chỉ là chầm chằm vào Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền dù võ công cao minh, chi trong một hồi, đã giết sáu người, bị thương bốn nơi.

Chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, Lý Đạo Huyền trong lòng đã có sự sợ hài, chưa bao giờ cảm giác cách cái chết gần như thế.

Ra sức nhảy lên, từ đình đầu các thích khách lướt qua, mắt thấy đã đến chân núi, thẳm muốn chạy lên trên tuyết sơn, không muốn đánh với thích khách nữa.

Trong lúc đó nghe được vai tiếng tặc tặc vang lên, Lý Đạo Huyền thế rơi khó sửa đồi, chỉ cảm thấy trước ngực, sau lưng, dưới xương sườn mát lạnh, trên người máu tuôn như suối, khi roi xuống đất, toàn thân không còn chút sức lực nào.

không còn lực né tránh.

Ngay sau đó ánh đao vừa hiện, đằu người bay lên!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện