Lý Uyên đùng đùng nổi giận quay lại hậu cung, phắt tay một cái, phi tử nghênh đón biết điều lui ra.
Lý Uyên cô đơn ngồi thật lâu.
mới tìm một cung nhân hòi.
“Tề vương hiện tại thế nào?”
“Hồi Thánh Thượng, Tể vương đà quav lại phủ đệ” Cung nhân tất cung tất kính nói.
“Còn Tần vương?” Lý Uyên lại hỏi.
Cung nhân cẳn thận trả lời: “Người ỡ trong điện đứng chừng uống cạn chung trà.
ai cũng không để ý tới.
sau đó cũng trở về quý phủ”.
Lý Uyên cau mày, trên mặt không có tức giận, chi còn lại sự nghiêm nghị.
Lý Uyên khi nghiêm túc lẻn.
so với Lý Uyên uất ức chán nản trước kia.
quả thực khác biệt một trời một vực.
Lý Uyên lúc trước ai cũng không để ý tới hắn.
nhưng Lý Uvên hiện tại, có thể được quá nhiều người để ý, khống chế có thừa, phiên vân phúc vù!
Quyền lợi đương nhiên có thể làm cho con người cảm thấy dữ tợn, Lý Uyên hiện tại đà muốn giết người!
Cho dù là cung nhân cũng đã nhìn ra.
Lý Uyên một khắc này sát khí phóng lên trời, lời dư thùa cũng không dám nói một càu.
Lý Uyên vốn là người rất dể gằn.
cho tới bây giờ, nghĩa công thẩn trước đảv còn có vinh hạnh cùng Lý Uvên cùng giường nghị sự, Bùi Tịch tuv đại bại mà về, Lý Uvên đối với hắn bắt quá chi trách cứ hai câu mà thôi, thậm chí còn có tâm tư khiến cho Bùi Tịch biết xấu hổ để sau dũng mãnh, tái chiến Hà Đông.
Nhưng Bùi Tịch thật sự tài năng chi huy quán sự kém.
không thể linh hoạt hiểu ý đồ của Lý Uvên.
không muốn lại cầm binh sĩ đi làm trò đùa.
lúc này mới từ chối.
Nhưng mà cho tới bâv giờ.
người bên cạnh Lý Uyên mới phát hiện, Lý Uyên đã thay đổi càng ngày càng âm trầm, nhiều khi.
làm cho người ta đoán không ra tâm tư.
Khôngbiết trầm ngâm bao làu.
Lý Uyên lúc này mới nói: “Đi tìmNguvẻn Cát”.
Lý Nguyẻn Cát khi đi đến.
nơm nớp lo sợ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân tức giận như vậy.
Có lẽ vào một khắc phụ thân rút kiếm, hắn mới hiểu được, thi ra nhà đế vương, cũng có lúc đao kiếm gặp nhau.
Hắn vẫn quá ngây thơ.
không biết không sợ, cho nén không biết tham khảo chuyện cũ.
cho nên chuyện Dương Quảng giết chết thân huynh đệ đối với hắn mà nói.
còn rất xa xôi.
Phụ thân tìm hắn.
đương nhiên vẫn bời vì hắn ờ trong lòng phụ thân vẫn rất quan trọng, LÝ Nguvên Cát nghĩ như vậy an ủi bản thân, nhìn thấv Lý Uvên mặt trầm như nước.
Lý Nguyên Cát đà xua đuổi ý niệm nàv trong đầu.
quv rạp xuống đất nói: ‘‘Phụ hoàng, hài nhi sai rồi, hài nhi nhớ tỡi mẹ”.
Lý Uyẻn định tìm hắn đến.
hung hăng răn dạy một trận.
Nhưng khi nghe được Lý Nguyên Cát đề cập tới mẹ.
trong lòng mềm nhũn.
Nhìn thấy phụ thân sắc mặt hơi dịu xuống.
Lý Nguyên Cát hiểu rẳng đã tim được mệnh môn của phụ thân, khóc bò qua nói: “Phụ hoàng.
Hài nhi cũng không dám nữa.
Người tạm tha cho con đi”.
Lý Uyên thờ dài.
vung tay nói: “Đứng lên đi”.
Bất luận ké nào đều có một đoạn tình cảm khó có thể quên.
Lý Uyên cũng không ngoại lệ.
Hắn hiện tại hậu cung giai lệ mặc dù không có ba nghìn người.
Nhưng phi tử sủng ái cũng không ít.
Nhưng mà Lý Uyên bản thân rõ ràng, không có ai có thể đủ thay thế một đoạn tinh với Đậu thị!
Đoạn tình nọ.
tương cứu trong lúc hoạn nạn; đoạn tình nọ.
làm cho Lý Uyên trong lúc cuộc đời bất đắc chí mang đến một chút nhiệt hinh; đoạn tinh nọ.
khiến cho hắn rốt cuộc có thể từ trong quẫn cảnh trên lưỡi kiểm mà đi ra.
Đến hòm nay ỡ trên đinh cao.
hắn làm sao có thể quên?
Khi hắn bắt đắc chí nhất, đà gặp Đậu thị.
Đậu thị cũng cùng hắn kiên định nhẫn nhục vượt qua thòi gian khó khăn nhất.
Hiện tại hắn huy hoàng, tuvệt đinh.
Nhưng người xưa đà không tại.
Mỗi lần nghĩ đến.
cùng không khòi trong lòng đau thương.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tình còn đó mà người ỡ đàu.
phong loạn thụ ý, tình thương nhân.
Đậu thị trước khi chết, chi có một thinh cầu.
những đứa khác đều đà đều hiểu chuyện, Nguyên Cát còn nhỏ.
xin phu quán thông cảm nhiều hơn.
Chi vì một càu nói kia, Lý Uyên đối với Lý Nguyẻn Cát quả thực đến tình trạng cưng chiều.
Nhưng có khi.
cưng chiều cũng là một loại thương tổn! Lý Uyên mặc dù đối với thiên hạ đại thế như lòng bàn tay.
nhưng đổi với lòng bàn tav của đứa con bên cạnh lại không biết gì.
chờ khi Lý Uvẽn rò ràng điểm ấy, bắt đầu nghĩ tới phải uốn nắn.
Hắn không hv vọng bời vi Lý Nguyên Cát, mà làm cho cha con trở mặt.
Thấy phụ thân trầm mặc không nói gì, Lý Nguyên Cát trong lòng lo sợ, nhưng hắn hiểu rẳng, chi cẩn hắn đem sát thủ giản mẫu thân này ra, chuyện sai bẳng trời, cũng có thể được phụ thân tha thứ.
điều nàv làm cho hắn càng tin tường vững chắc một suv nghĩ trong đầu.
đó chính là, hắn và đại ca mới là con ruột của phụ thân.
Lý Uyên nhìn thấy Lý Nguyên Cát còn đang giả khóc, trong mắt lại chóp động vẻ giảo hoạt, trong lòng không vui.
Nhưng nhớ tới thinh cẩu cuối cùng của Đậu thị, kéo tay của con mình, nói khè: “Nguvên Cát.
vi phụ chi vì đại nghiệp, cùng con tâm sự càng ngày càng ít, con sẽ không trách vi phụ chứ?”
Lý Nguyên Cát nước mắt chảv xuống, “Cha, hài nhi làm sao dám? Con chi hận không thể bài ưu giải nan cho người.
Con biết con vô dụng.
Thái Nguyên tùy tiện ngưỡi nào trần thủ.
so với hài nhi đều xuất sắc hơn, nhưng con...!con thật sợ không thấv được cha nữa”.
Lý Uyên vuốt đầu Lý Nguyên Cát.
mim cười nói: “Trên đời này, rắt nhiều thứ mất đi cũng có thể lắv lại được, nói thí dụ như thành Thái Nguvên.
Nhưng rất nhiều thứ, mất đi rốt cuộc không cách nào lấv lại, ví dụ như thân tinh...!Cha không trách con.
con cũng không cẩn quá để ờ trong lòng”.
Lý Nguyên Cát chớp chóp mắt.
trong lúc nhất thời khó có thể giải thích dụng ý của Lý Uyên.
Lý Uyên nhìn sang Lý Nguyên Cát.
trong hiền lành có chứa nghiêm nghị.
“Nguyẻn Cát.
cha biết...!con một mực bất mãn Thế Dãn, bởi vì hắn chiểm cứ quá nhiều vinh quang!”
‘Hắn không phải con của cha” Lý Nguyên Cát đột nhiên nói.
Lý Uyên sắc mặt trầm xuống, “Con biết cái gi?”
Hắn lằn này cũng không có nói chơi, tuy như là hòi thăm, nhưng trong hai mắt có loại hàm nghĩa rất phúc tạp, bàn tav vuốt ve Lý Nguyên Cát có chút cứng ngắc.
Lý Nguyên Cát cùng không có nhìn thấv thâm ý trong mắt Lý Uvẻn.
không thể chờ đợi được nói: “Dương Quảng một mực rất thương yêu coi trọng Lý Thế Dân cùng Lý Huyền Bá...!Lý Huyền Bá đã chết, con khôngmuốn xen vào nữa, nhưng mà cha...!người khôngbiết là cái nàv có chút vấn đề sao?”
Nhìn thấv Lý Uvên cùng không bãi dừng lại, trong đôi mắt hàm nghĩa ngàn vạn, Lý Nguyên Cát dũng khí tăng lên.
lại nói: “Lúc trước mẹ xinh đẹp như hoa.
Dương Quảng lại là một sắc quỷ, mồi lần cha có nguy nan, mẹ đều vào cung vì cha cầu tình...!Mẹ đối với sắc quỷ kia yêu thích rất rõ ràng, người thậm chí khuyên cha đem ưng mà ưu tú nhắt hiến lên cho sắc quỷ kia.
về sau cũng quả như mẫu thân sỡ liệu, cha được thăng quan.
Dương Quảng có ưng mà gì mà không chiếm được, nhưng duy chi đổi với người là hài lòng, vậy nhắt định, là mẫu thân trước đó nói...” Nhin thắv tav Lý Uvẻn có chút run rẩy, mặt như đọng lại băng, Lý Nguyên Cát rùng minh một cái.
cổ lấy dũng khí nói: “Cha.
con hoài nghi Lý Thế Dân là con của Dương Quảng!"
Hắn thanh âm vừa dứt.
trong điện giống như chết lặng đi, Lý Nguyên Cát thậm chí cũng có thể nghe tiếng tim minh đập thinh thịch như đánh trống, nhưng hắn không hối hận nói ra chân tướng trong suy nghĩ!
Lý Uyên tay đà giơ lên cao.
thoạt nhìn như muốn cho Lý Nguyên Cát một cái tát.
Lý Nguyên Cát cảm thấy giá trị.
hắn rốt cuộc nói ra chân tướng, cho 1ẳng đổi lại cái tát cũng không tính là oan.
Lý Uyên tav rốt cuộc hạ xuống, nặng nề vỗ lên trên giường.
Lý Nguyên Cát ngược lại có chút ngoài ý muốn, không hiểu làm sao nhin sang phụ thân.
“Vừa rồi nếu là ngưỡi khác nói ra những lời này.
ta nhất định sẽ đem hắn lẻn lăng trì!” Lý Uyên thở ra một hơi.
bất luận kè nào cũng không biết hắn giờ phút này nghĩ cái gì, “Nhưng ngươi nói ra, chi làm cho ta càng thêm thương tâm! Ngươi phải biết rằng, mẹ ngươi hiểu rò nhất, không vên lòng nhắt chính là ngươi, nhưng ngươi lại có thể hoài nghi mẹ ngươi như vậy? Ngươi có thể đổi với mẹ ngươi nhưvậy sao?!”
Lý Nguvên Cát có chút bắt an.
lại có chút ít xấu hổ.
Nhưng thoáng qua nói: “Mẹ thương con.
bời vi hiểu 1ẳng con mới là con của cha, đại ca cũng là”
“Câm mồm!” Lý Uyên quát lớn một tiếng, giống nhưsấm rền.
LÝ Nguyên Cát thấv trán Lý Uyên nổi gân xanh, tức giận ít có, rốt cuộc lại sợ hài.
Phụ tử nhìn nhau, giống như cừu địch!
Không biết qua bao lâu.
Lý Uyên lạnh giọng nói: “Nguyên Cát.
Từ hôm nay trờ đi, ta không muốn lại nghe được bất luận cái gi có quan hệ tới mẹ ngươi, có quan hệ đến Thế Dàn.
Ta nếu là biết từ miệng ngươi truyền ra, ta nhất định sẽ cắt ngươi, nhắt định!”
Hắn nhấn mạnh hai chữ nhắt định.
Lý Nguyên Cát tim cũng kịch liệt chấn động nhảy lên hai cái.
Thấy phụ thân tav đè chuôi kiếm.
Lý Nguyên Cát rốt cuộc buông tha ý niệm biện bạch trong đầu.
khi rời đi chi nói một cảu cuối cùng.
“Cha, ta hiểu người rõ ràng nhắt!”
Hắn quay lưng về phía Lý Uyên, nói ra những lời này, thật ra cũng không có thâm ý gì, nhưng Lý Uyên một khắc này.
sắc mặt biến đổi rắt lớn.
Lý Nguyên Cát cũng không biết, rốt cục đã rời khỏi hoàng cung.
Tuy lo lắng hài hùng, nhưng lại cảm thấy mỹ màn.
Bởi vì hắn rốt cuộc nói ra hoài nghi dấu ỡ trong lòng, hắn cho rẳng Lý Thế Dán từ nay về sau, có muốn phong quang nữa cũng khó khăn.
Lý Uyên nhìn sang bóng lưng Lý Nguyên Cát.
sắc mặt một khắc này cục kỳ khó coi.
Khóe miệng của hắn không ngừng run rầy, mí mắt cũng giặt giặt lẻn.
không biểt qua bao làu mới bình phục lại được.
Bên cạnh hắn cùng không có người, bời vì khi tìm Lý Nguvên Cát tới.
hắn đà cho cung nhân cung nữ đi ra ngoài.
Cô đơn ngồi ỡ trong đại điện hoa lệ.
bốn phía tuy là đèn đuốc sáng trưng, Lý Uyên chi cảm thấy cỏ tịch đến khó nói.
đứng lên đi ra ngoài, gọi cung nhân đến nói: “Triệu Quận vương Lý Hiếu Cung đền gặp trảm!”
Hỏm nay đêm đã khuya, người thường đều đà an giấc, nhưng mệnh lệnh của Lý Uyên đi ra ngoài không bao lâu, Lý Hiếu Cung đã trong đém đi đến.
Hắn hiện thân tại ờ trong đại điện, trên người tràn đầy khí lạnh của gió tuyết.
Lý Uyên khi nhìn thấy hắn, đi qua cằm tay hắn, dẫn hắn đến ngồi vào chồ của mình trên ghế.
Quan Trung có thể được Lý Uyên lễ ngộ như thế cũng không có nhiều người, nhưng cùng sè không có bất cứ người nào cực kỳ hâm mộ.
đơn giản là vì Lý Hiếu Cung mũ hai mắt! Lý Hiếu Cung chồ hai con ngươi che vải trắng, cho dù trên mặt.
cũng như thả nhưng Lý Uyên cũng không trách trách hắn thất lễ.
bởi vì từ chỗ hắn lộ ra, có thể thắv được màu đen nhàn nhạt.
Khuôn mặt của Lý Hiếu Cung hiện tại.
quả thực so với quỷ còn muốn khủngbố hơn.
Cổ độc của Đại Miêu Vương cũng khủng bố.
Lý Hiếu Cung bị cổ độc tra tần.
sống khôngbẳng chết.
Lý Uyên đương nhiên đã cho người hướng về phía Miêu vương thinh cẩu giải ước.
nhưng cho dù hoàng kim châu báu.
Đại Miêu Vương cùng không chút động lòng, chi nói cổ do tội sinh, chi cằn Lý Hiếu Cung tu tâm dường tính, không tiếp tục nghiệp, đương nhiên sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu.
Lý Uyên khi nghe được, hận không thể đem Đại Miêu Vương ra chém thành mười đoạn tám đoạn, nhưng hắn không thể ra tav.
Cổ độc tuy là lợi hại.
nhưng mà dù sao ngăn không được thiên quán vạn mã.
chi cẩn Lý Uyên hạ lệnh, thi có tử thương, cũng có thể san bẳng Miêu trại.
Nhưng hắn vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, bời vi hắn còn chưa muốn cùng Tiêu Bố Y giao phong, hoặc nói cách khác, tính mạng của Lý Hiếu Cung, còn chưa thể dùng phương thức cực đoan này để giải quvết.
cho nên hắn đối với sự thống khổ của Lv Hiếu Cung, trẽn mặt đầv vẻ đồng tình, chi dù nói chuyện, đểu tràn đằv thương cảm.
Lý Hiếu Cung nghe được Lý Uyên ân cẩn thăm hòi.
cũng không có được yêu mà sợ.
hắn thoạt nhìn vẫn binh thản trước sau như một.
Nhưng như Đại Miêu Vương nói là thật.
Lý Hiếu Cung hiển nhiên trong lòng cũng tràn đầv oán độc.
không cách nào tiêu mất.
Bời vì hắn hiện tại gầy trơ cả xương, thoạt nhin ngàv càng suy sụp.
Ai là Lý Hiếu Cung, đều khó có khả năng tâm binh khí hòa.
tu tâm dưỡng tính.
Cho nên Đại Miêu Vương tuy nói có thể cứu chữa, nhưng trên thực tế.
Lý Hiếu Cung đà không thuốc nào có thể cứu.
Sau khi nói một hồi những thứ không liên qua, Lý Uyên thấy Lý Hiếu Cung có chút thẫn thờ.
rốt cuộc nói: “Hiếu Cung, thật ra trẫm một mực vẫn đối đài với ngươi như con”.
Lý Hiếu Cung không có kích động, binh tình nói: “Tạ ơn Thánh Thượng".
“Thật ra tại Ba Thục, với khả năng của ngươi, Tiêu Bố Y vốn không phải là đổi thủ của ngươi” Lý Uyên lại nói: “Nhưng hắn có rắt nhiều người giúp đờ.
những người này, không hể tuân thủ lời hứa giống như lời bọn họ nói!”
‘Thắng là thắng, bại chính là bại” Lý Hiếu Cung nói: “Trẽn đời này...!có rắt nhiều người không tuân lời hứa.
chúng ta cằn gi phải canh cánh trong lòng”.
Lý Uyên ngồi ờ trên giường, tràn đầy ưu tư nói: “Hiếu Cung...!phải biết 1ẳng ngươi cùng...!vốn...!có rắt nhièu chuyện.
Giống như là không đúng".
Hắn nói rất kỳ quái, người bên ngoài căn bản không biết hắn đang nói cái gì.
Lý Hiếu Cung lắng lặng nghe, hồi lâu mới nói: “Thiên Cơ khó dò!”
Khi nghe được hai chữ Thiên Cơ.
Lý Uyên thán hình khẽ chấn động, thoáng qua khôi phục binh thường.
“Ta cũng khôngtín Thiên Cơ!”
Lý Hiếu Cung giọng mia mai cười nói: “Ta hiện tại cũng không tin”.
Bọn họ nói cực kỳ cổ quái.
Lý Uyên khóe miệng lại run rẩy.
sắc mặt ỡ dưới ánh đèn.
có phẩn tái nhợt.
Lv Hiếu Cung tuy mắt bị mù, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn về phía Lý Uvên, điều này làm cho hắn thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Lý Uyên cũng nhin sang Lý Hiếu Cung, cũng không úy kỵ, hai người trầm mặc không nói gì, nhưng giống như đà nói qua thiên ngôn vạn ngữ.
Không biết qua bao làu.
Lý Uyên chậm rãi nói: “Nhu dựa vào chù ý của ngươi.
Ngươi cho 1ẳng, chúng ta nén đối phó với Tiêu Bố Y như thế nào? Theo lý thuvết...!theo lv thuyết..
Lý Uvên muốn nói lại thôi.
Lý Hiếu Cung lại nói tiếp, “Theo lý thuvết hắn hẳn là một người chết".
Hắn lần này nói càng thêm kỳ quái, Lý Uvên lại gật đẩu nói: ‘‘Nhưng hắn hiển nhiên so với ai khác còn sống đều tinh thần hơn”.
Lý Hiếu Cung giọng mia mai nói: “Cho nên ta hiện tại cũng không tin” Hắn lại đem lời vừa rồi, lặp lại một lằn.
Lý Uvên cau màv, tựa như lo lắng tới