Giang Sơn Mĩ Sắc

480: Giải Oan


trước sau


Phụ Công biểu hiện tỉrih táo.

Trần Hiểu Ý thấy tình trạng cũng không nói nhiều, trực tiếp lưu lại thư.

chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh, rời khòi Lịch Dương.

Quần đạo thấy hắn lẻ loi một mình tiến đến đưa thư.

cũng không khỏi bội phục dũng khí của hắn.

Tiằn Hiểu Ý vừa đi, árih mắt của mọi người đều rơi vào trên phong thư.

Bên ngoài thứ có viết mấy chữ to, Phụ huynh, Quân Nghi, Miêu Hài Triều thân khải.

Trằn Hiếu Ý nói không sai, phong thưnày chính là do Đỗ Phục Uy ghi cho ba người này cùng nhau đọc, nhưng trong đó có bí mật gì, lại chỉ có thể ba người này xem?
Quần đạo thể xác và tinh thần trong lúc nhất thòi bị lá thư hấp dẫn, có bất an, có lo sợ.

còn có chờ mong cùng khát vọng, Tây Môn Quân Nghi đột nhiên nói: “Mấy chữ này là Đỗ tồng quản ghi!”
Mấy chữ trên bìa thư mạnh mẽ có lực, nét chữ cứng cáp, Tây Môn Quân Nghi đi theo Đỗ Phục Uy nhiều năm, nhận ra hắn chữ cùa hắn, cũng không có gì kỳ lạ.

Phụ Công vẫn nhìn sang phong thư.

thật lâu mới nói: “Vậy thư có phải là Phục Uy ghi?”
Hắn hỗi thật sự quá mức cẩn thận, Hà Thiểu Thanh đã lớn tiếng nói: “Mờ ra xem chẳng phải sẽ biết sao?” Thiếu Thanh vừa nói ra tâm tư cùa đa số người, tắt cả mọi người trong lòng đều có nghi hoặc, đã có tin tức của Đỗ tổng quản, Phụ Công lại đối với Đỗ Phục Uy cực kỳ ân cần, hắn vì sao không trực tiệp mờ thưra?
Chẳng lẽ trên thư có độc, đã có người nghĩ đến điểm như vậy.

Nhưng ngại uy nghiêm của Phụ Công, không ai dám đặt câu hòi.

Tây Môn Quân Nghi đà đứng lên nói: “Phụ bá, Thiểu Thanh nói không sai, mờ ra xem sẽ biết”.

Hắn mới định đưa tay ra, Phụ Công đã trầm giọng nói: “Dừng tay” Tây Môn Quàn Nghi thân hình cứng ngắc.

Tràn đầy khó hiểu quay đầu lại hỏi: “Phụ bá, cộ chuyện gi?”
“Phong thưnày ghi rõ, gời cho ba người” Phụ Công thản nhiên nói.

“Ta thật có chút nóng lòng” Tây Môn Quân Nghi thờ phào một cái, “Miêu tướng quân, mời ngươi tới đây”.

Miêu Hải Triều rốt cuộc di chuyển tới, vẫn âm tiầm khỏng nói gì.

Tây Môn Quàn Nghi nhìn thấy hắn đi vào bên người, trầm giọng nói: “Hiện tại ba người đều ờ đây, ta nghĩ chúng ta có thể xem một chút”.

Phụ Công lắc đầu nói: “Ta cảm thấy Phục Uy mặc dù không có nói rõ.

nhung còn cần hai người ờ đây.

Chúng ta mới eó thể mờ phong thư này ra”.

Tây Môn Quân Nghi đã sớm lòng nóng như lừa đốt, chỉ muốn biết Đỗ Phục Uy hiện tại như thế nào.

Nghe Phụ Công nói như vậy, có chút không kiên nhẫn nói: “Ta khỏng biết còn cần ai ờ đây?”
“Đệ tức cùng Đức Tuấn nên ở đây” Phụ Công chậm rãi nói.

Tây Môn Quân Nghi ngơ ngẩn, Phụ Công nói hợp tình hợp lý, vô luận như thế nào.

tin tức cùa Đỗ Phục Uy, vợ cùng con cùa hắn có quyền hiểu rõ.

“Nhưng...!chúng ta đến bây giờ vẫn chưa biết họ đang ờ nơi đâu”.

“Giờ đây tìm không thẩy.

không có nghĩa là sau này tìm khỏng thấy.” Phụ Công trầm giọng nói:“ở này mấy ngày.

Có thể tìm được bọn họ.

Phục uy theo như lòi lòi nói, bọn họ nhắt định phải ờ đây.”.

Phụ Công nói chuyện tuy không hợp ý cùa Đỗ Phục Uy, nhưng lại làm cho Tây Môn Quân Nghi không thể nào cãi lại, hắn chỉ có thể nói:“Như thế cũng tốt.

nhung này phong
thư.

”7
“Phong thư này sẽ giao cho Hám Lăng, lão Lục, lão Bát.

thập nhị thiếu cùng Từ Thiệu An cùng trông giữ” Phụ Công phân phó: “ở tại cái bàn này, năm người các ngươi trong coi, trước khi người được chỉ định chưa đến đông đù, bất luận kẻ nào cũng không thể mở ra xen.

Kẻ nào trái lệnh, chém!”
Phụ Công sau khi nói xong, đứng dậy đi hậu đường, mọi người tuân lệnh, Tây Môn Quân Nghi nhìn sang lá thư.

tuy trong lòng nóng như lừa đốt.

thực sự không dám mờ ra.

ở trong quânGiang Hoài, tại loại thòi khắc phi thường này.

hắn tuy là nhân vật số ba, nhưng vẫn không dám vi phạm ý của Phụ công.

Lão Lục, lão Bát cùng thập nhị thiếu như nhau, đều là nghĩa từ cùa Đỗ Phục Uy, do Hám Lăng dẫn đằu.

lại cộng thêm một Từ Thiệu An.

Có thể thấy Phụ Công đối với phong thư này cực kỳ coi trọng.

Mọi người tuy trong lòng đều nóng nảy.

thế nhưng cảm thấy Phụ Công nói rất có đạo lý, biết được Đỗ Phục Uy có thừ từ Đông Đô.


không khỏi trong hy vọng xen lẫn thấp thòm không yên.

***
Lúc này Trẵn Hiếu Ý đã rời Lịch Dương, quay lại Thước Đầu trấn.

Lý Tĩnh ngồi ở trong quân doarih, thấy Trẳn Hiếu Ý trờ về, trẳm giọng hỗi: “Phụ Công đọc thử chưa?”
Trần Hiểu Ý lắc đầu, “Trước khi ta đi không có, bất quá sau khi ta đi cũng chưa chắc” Hắn đem tất cả những gì xảy ra sau khi đến Lịch Dương thuật lại kỹ càng một lằn, bất luận kẻ nào nói đều không có thiếu.

Sau khi nói xong, Trần Hiếu Ý có chút ít khó hiểu, không rò Lý Tĩnh vì sao bảo hắn nhất định phải đem tất cả lời nói của mọi người nhớ kỹ.

Lý Tĩnh tay gõ bàn, trầm ngâm nói: “Ta cảm thấy Phụ Công sẽ không đọc lá thưnày!”
Trần Hiếu Ý kỳ quái nói: “Lý tướng quân vi sao khẳng định như thể?”
“Phụ Công là người thông minh, cũng hiểu được nên bảo vệ người của mình.

Những năm gần đây này, hắn ở trong quân Giang Hoài không hiểm khỏng lo.

đà nói lẻn hắn rắt hiểu rõ nên chiếu cố bản thân như thế nào.

Đỗ Phục Uy đưa thư tới, dựa theo ý của Tây Lương vương, chính là muốn cho Phụ Công lâm vào thế khó xừ.

Thật ra với tính cách cùa Phụ Công, nhiều ít cũng đà hiểu rõ nội dung ở trong thư.

Nếu như Đỗ Phục Uy bảo hắn cũng đi Đông Đô, hắn vì nghĩa chỉ có thể tiến đến, bằng không hắn sẽ ở trước mặt quàn Giang Hoài, danh dự vứt đi làm rác.

Nhưng hắn sợ đi Đông Đô, cho nên phương phép tốt nhất, đương nhiên là không mờ thư ra, đương nhiên sẽ không có chuyện này, cho nên hắn có thể bảo trì uy nghiêm tại quân Giang Hoài”.

“Nhưng mà hắn không có lý nào một mực nhìn lá thư mà không mở” Trần Hiếu Ý nói.

“Người thông minh đương nhiên là có phương phép thông minh”Lý Tĩnh thản nhiên nói: “Hắn nhất định sẽ tìm được lý do khiến cho tất cả mọi người không được mờ thư, ta thật ra cũng muốn nghe một chút lý do này”.

Tiằn Hiếu Ý cười khổ nói: “Ta cũng muốn nghe, nhung không có thuận phong nhĩ’.

Hắn vừa dứt lời, thì có một thân binh tiến đến, thấp giọng ở bên tai Lý Tĩnh nói đôi câu, Lý Tình gật gật đầu, binh sĩ lui ra.

Trần Hiếu Ý cũng không hỗi qua, hắn hiểu rằng Lý Tình không muốn nói, ai cũng sẽ không biết.

Lý Tĩnh nếu muốn nói, ai cũng ngăn không được.

“Phụ Công đùng phương pháp rất xảo diệu, có thể tạm thời không mở lá thư này ra.

Hắn nói đó là thư của Đỗ Phục Uy, muốn vợ con của Đỗ Phục Uy nhất định phải ờ đó.

Hắn trong vòng vài ngày, sau khi tìm được vợ con của Đỗ Phục Uy, thì mới mờ lá thư này”.

Trần Hiểu Ý tỉrih ngộ lại, “Lý tướng quân hiển nhiên tại thành Lịch Dương cũng có tai mắt”.

“Quân Giang Hoài hiện tại phân rã, rất nhiều người đều tự tìm sinh lộ” Lý Tình nói: “Có mấy người đằu hàng tới làm nội ứng cũng không có gi là lạ”.

Trần Hiếu Ý trước mắt sáng ngời, “Lý tướng quân, ta hiểu rồi”.

Lý Tĩnh khóe miệng mang theo nụ cười khó có thể nắm bắt.

“Hiểu cái gì?”
“Thì ra người để cho ta đưa tin không phải là mục đích, xem phản ứng của Phụ Công mới là mục đích chân chính.

Người đã nói, vợ con cùa Đỗ Phục Uy đều bị Thái Bình đạo bắt đi, nhưng Phụ Công lại có thể tìm được vợ con của Đỗ Phục Uy, điều này không phải nói...!cùng người trong Thái Bình đạo hợp mưu chính là Phụ Công”.

“Nói tiệp đi” Lý Tĩnh cổ vũ nóL
“Nếu quả thật là Phụ Công mà nói, một số điều hiển nhiên rất rõ ràng” Trần Hiếu Ý sắp xệp suy nghĩ nói: “Hôm nay Tây Lương vương nhất thống thiên hạ, thế không thể đờ.

Đồ Phục Uy sớm mưu đường ra, cùng Phụ Công đã ý kiến không gặp nhau.

Phụ Công hiển nhiên cũng là người có dà tâm.

Khi Đỗ Phục Uy cường thịnh, cam nguyện làm hặu thuần của hắn, nhưng Đỗ Phục Uy muốn vứt bồ sông núi, Phụ Công hiền nhiên cảm thấy hẳn là bản thân nên tiệp nhận”.

Lý Tĩnh lẩm bẩm nói: “Nói rất có đạo lý”, ị
Trần Hiểu Ý lại nói: “Nhưng Đỗ Phúc Ùy nhất ngỏn cừu đinh, Phụ Công lúc này mới cấu kết người trong Thái Bình đạo, bắt đi vợ con của Đỗ Phục Uy.

vốn dựa theo hắn suy nghĩ, Đỗ Phục Uy đến kinh đô, sẽ phái người giết chết Đỗ Phục Uy.

giá họa Tây Lương vương.

Sau đó lại ùng hộ lập Đỗ Đức Tuắn lên, lại đem đại quyền trong quân Giang Hoài nắm giữ ờ trên tay mình.

Nhưng hắn ngàn tính, vạn tính không có tính đến.

Đỗ Phục Uy không có chết, ngược lại còn triệu hắn đi Đông Đô.

Tây Lương vương kế này chính là muốn bức hắn phàn, mà chúng ta chính là muốn xem hắn phàn ra sao! Ta nói vì sao khi nghe được có thư cùa Đỗ Phục Uy đến, Phụ Công biểu hiện lại điềm tình như vậy.

Cái này rất không bình thường, vốn hắn nếu như là huynh đệ.

hẳn là nóng bỏng muốn biết rò Đỗ Phục Uy ờ đâu mới đúng.

Nhưng hắn chẳng những không có bất kỳ trông mong gi, vẻ mặt giống như có chút sợ hài, hắn hiển nhiên biết rằng.

Đỗ Phục Uy không có chết, người chết, tiếp theo sẽ là hắn! Phải biết rằng ở trong quân Giang Hoài.

Phụ Công hiển nhiên uy vọng vẫn không bằng Đỗ Phục Uy”.

Lý Tĩnh gật gật đầu, “Hiểu Ý.

Ngươi phân tích rất có đạo lý.


Cho nên trước mắt...! chúng ta sẽ đợi đến khi hắn diễn trò, sau đó thì phối họp với Phụ Công một lằn”.

Lý Tình không lộ ra chút biểu hiện nào.

Trần Hiếu Ý thấy vậy trong lòng rùng mình một cái, bời vì hắn hiểu rằng khi Lý Tĩnh có loại vẻ mặt này, là đà động sát cơ.

Lúc trước chém Trương Thiện An, giết Cao Pháp Trừng, thẳm Triệt, Lý Tình chính là có loại vẻ mặt này.

Lúc này đây.

Phụ Công có thể tránh được sát chiêu của Lý Tùih hay không?
Lúc này có binh sĩ đến bầm, nói Dương Niệm Phù cầu kiến.

Lý Tĩnh gật đầu bảo Dương Niệm Phù vào trướng.

Dương Niệm Phù mặt đầy vẻ kiên nghị, nhìn thấy Lý Tùih liền nói: “Lý tướng quân, ta muốn trờ về”.

Lý Tĩnh nói: “Được, đi đường cẩn thận! Đúng rồi, ờ đây có thứta gởi cho Tây Lương vương, phiền ngươi chuyển giao” Hắn tự tay đưa qua phong thư.

Dương Niệm Phù tiếp nhận, trịnh trọng đặt ở trong ngực, sải bước đi ra khỏi quân doanh.

Lý Tình nhìn sang bóng lưng của hắn, vui mừng cười cười.

Dương Niệm Phủ ra khỏi Thước Đầu trấn, sang sông một đường đến Đông Đô.

Tuy đường về không cẩn phải gấp.

nhưng tới hoàng hôn ngày hôm sau đã tới Đông Đô.

Đường xá xa xôi, nhưng tiểu đệ nỗi nhớ như mũi tên, đường về cũng ra roi thúc ngựa.

Tiêu Bố Y sau khi thương nghị chính sự quay về, thấy tiểu đệ xông tới.

nhiều ít có chút kinh ngạc.

Không đợi mở miệng, tiểu đệ đã nói: “Tiêu đại ca, ta cảm thấy ta không thích hợp làm tướng quân!”
Tiêu Bố Y trong phút chốc nghi hoặạ đối với tiểu đệ, ầắn luôn yêu thương có thừa, nhưng mà cũng là ờ trong phạm vi nhất định.

Tiểu đệ thích nuôi ngựa, hắn sẽ đưa hắn ngựa, tiểu đệ muốn làm việc, hắn đã đề bạt tiểu đệ làm Thái Phó Thiểu Khanh, tiểu đệ nói muốn làm tướng quân, hắn liền đem tiều đệ đầy đến dưới tay Lý Tĩnh.

Đối với tiểu đệ, hắn quả thựo đối đài giống như thân đệ đệ của chính minh.

May mắn là, tiểu đệ cũng không có bời vì Tiêu Bố Y tín nhiệm mà trờ nên ngang ngược.

Tiêu Bố Y rõ ràng.

Uyển nhi từ trừớc tới nay dạy bào khiến cho tiểu đệ luôn luôn phấn đấu.

Bời vì Uyển nhi đã từng nói qua, tiểu đệ là người làm đại sự, cho nên tiểu đệ muốn làm đại sự.

Đối với tiểu đệ hăng hái hướng lên, Tiêu Bố Y không có lý đo gi cự tuyệt.

Tuy hắn cũng biết làm tướng quân không dễ đàng, nhung tiều đệ đã có hứng thú, hắn vẫn hy vọng tiểu đệ dựa theo hứng thú mà làm.

Hắn mặc đù xem tiểu đệ là đệ đệ.

nhung lại cũng không chuyên quyền, chỉ là trải rộng đường ra, khiến cho tiểu đệ tự mình đi là được.

Nhưng mà Tiêu Bố Y vẫn sợ mình quá cưng chiều, ngược lại hại tiểu đệ, cho nên mới đem tiểu đệ đưa đến chỗ của Lý Tĩnh.

Nhưng hắn không có nghĩ đến.

tiểu đệ chỉ đi vài ngày, đã nhanh chóng quay lại.
“Không làm tướng quân, vậy đệ muốn làm cái gì?” Tiêu Bố Y phục hồi lại tinh thần, quan tâm hòi.

“Đệ còn nhò.

chờ đánh trận xong, đệ không biết có thể ra trận giết địch hay khỏng nữa” Tiểu đệ chăm chú nói: “Đệ hẳn là nên tìm chuyện thích hợp với đệ mà làm”.

“Vậy chuyện gi thích hợp với đệ?” Tiêu Bố Y buồn cười nói.

“Buôn bán” Tiểu đệ nghiêm mặt nói.

Tiêu Bố Y phi thường kirih ngạc, “Đệ muốn buôn bán? Đệ tại sao lại có ý niệm này?”
“Lý đại ca nói, sau này thiên hạ nhất thống, giàu có mới là người rất bản lành, đệ muốn buôn bán!” Tiểu đệ nói năng đầy lý lẽ, vưan tay đưa qua một phong thư, “Thiếu chút nữa quên chính sự, đây là thư của Lý tướng quân đưa cho đại ca”.

Tiêu Bố Y tiệp nhận thư.

xem qua lập tức hiểu được.

“Đệ vốn là Thái Phó Thiếu Khanh.

Buôn bán mà nói...!hẳn là quan thương”.

“Quan thương?” Tiểu đệ nghi hoặc hòi: “Cái gi là quan thương?”
“Chính là buôn bán cho triều đình” Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Được, ta sẽ cho đệ đạt mong muốn, nhưng mà buôn bán cùng chiến tranh, cũng là sơ sầy không được.

Đệ nếu là có sai, ta khẳng định phải phạt”.

“Đệ hy vọng huynh có thể phạt đệ!” Tiểu đệ tràn đầy tự tin nói.


Tiêu Bố Y nghe hắn nói một câu hai ý nghĩa, thầm nghĩ tiểu đệ cũng rốt cuộc cũng đà lớn, sau khi bảo hắn quay về nghỉ ngoi, ngay lập tức đi mời Viên Lam tới.

Viên Lam trong khoảng thòi gian này phi thường cao hứng.

Tiêu Bố Y đà để cho bọn họ thuận tiện mở rộng làm ăn buôn bán, lại đề cao địa vị thương nhân.

Hắn ban đầu ở thào nguyên liều mạng đánh cược một lần, rốt cuộc đã lấy được

thu hoạch lớn nhất.

Nhưng mà hắn là người có tầm nhìn, nhưng lại cực kỳ có bổn phận, nghiêm lệnh người trong gia tộc không thể nhập triều đình làm quan, điểm ấy cũng làm cho Tiêu Bố Y có chút tán thường.

Viên Lam nghe được hắn nói muốn cho tiểu đệ làm ăn buôn bán, chỉ có kinh ngạc, khó hiểu hòi: “Tiểu đệ còn nhò, tại sao lại có ý niệm buôn bán trong đầu?”
“Hắn một lòng muốn làm đại sự, đi gặp tỷ tỷ” Tiêu Bố Y cười khồ nói: “Có lẽ thế giới của chúng ta, muôn màu muôn vẻ, hắn làm rất nhiều, mục đích cũng rất đơn thuần, chỉ là vi hoàn thành một sự cổ vũ cho tỷ tỷ.

Bời vì hắn lén đi Ba Thục vấn an tỷ tỷ.

nhung bởi vì cũng không có làm ra thành tích gi, nên Uyển nhi không muốn gặp hắn”.

“Thái Phó Thiểu Khanh còn không tính thành tích sao?” Viên Lam nhíu mày hỏi.

“Đó là ta đề bạt, có lẽ trong sùy nghĩ cùa Uyển nhi, còn hy vọng tiểu đệ có thể bằng vào hai tay cùa mình, một phen xông pha thiên hạ”.

“Uyển nhi cô nương thật sự là dụng tâm lương khồ.

Nàng chỉ sợ tiểu đệ quèn mất bản thân, không biết phẩn đấu là quan trọng, lúc này mới nhịn không chịu gặp” Viên Lam thở dài nói: “Nhưng mà buôn bán xem như đại sự sao?”
Tiêu Bố Y đem thư cùa Lý Tĩnh giao cho Viên Lam, Viên Lam mờ ra xem.

bừng tinh đại ngộ, “Thì ra Lý tướng quân muốn người Thục trị Thục, bảo vệ sông núi an bình, lúc này mới muốn cho tiểu đệ tới Ba Thục buôn bán, cha hắn từng là Thục Vương, sau này hắn nếu có thể có thành tích, chẳng những có thể chưởng quản Ba Thục, còn có thể trừ khử ân oán với người Ba Thục, thật sự nhất cừ lưỡng tiện, Lý tướng quân mưu kế rất hay!”
Tiêu Bố Y gật gật đầu, “Lý tướng quân dụng tâm lương khổ, kính xin nhạc phụ thành toàn”.

Viên Lam cười ha hả nói: “Tây Lương vương khách khL chỉ cần người phân phó.

ta làm sao mà không theo.

Quen biết nhiều năm, người cũng không có thay đổi chút nào.

Xào Hề gả cho người, thật sự là phúc kỈLÍbằng trời”.

Hắn khi nói đến Xảo Hề, khuôn mặt hơi có u sầu, Tiêu Bố Y nhìn ra tàm tư của hắn, lại cười nói: “Nhạc phụ, thật ra Xảo Hề còn nhò, nhất thòi cũng khỏng nẽn tính toán gi”.

Viên Lam khẽ thờ dài một hơi, thẳm nghĩ trong số ba người, chỉ có con gái mình là chưa có mang thai, chi sợ Tiêu Bố Y từ nay về sau xem nhẹ.

Nghe Tiêu Bố Y an ủi, trong lòng hơi định, cáo từ mà đi.

Tiêu Bố Y sau khi dàn xệp tất cả, tìm Tư Nam cùng đi gặp Đỗ Phục Uy.

Đỗ Phục Uy bị thương mặc dù nặng, nhưng dù sao bị thương cũng đà nhiều, nên khòi cũng nhanh, đà đi lại không ngại.

Thấy Tiêu Bố Y tiến đến.

cuống quít thi lễ nói: “Ra mắt Tây Lương vương”.

Tiêu Bố Y đờ lấy, ân cần nói: “Thương thế cùa ngươi còn chưa lành, khỏng cần đa lễ”.

Đỗ Phục Uy thấy Tiêu Bố Y vẫn nhiệt tình như vậy, cặm thấy cảm động.

“Tây Lương vương, hạ quan có chuyện cần bầm báo”.

“Cứ nói”.

“Thật ra thần tới Đông Đô, là hơi bị bất đắc dF’ Nhìn thấy Tư Nam trừng hai mắt.

Đỗ Phục Uy cuống quít lên tiếng giải thích: “Không phải quy thuận bất đắc dĩ.

mà là muốn đối phó với uy hiệp của Thái Bình đạo, chi có thề thuận theo tâm ý của bọn họ.

Nhưng quân Giang Hoài hiển nhiên còn có vẩn đề.

thằn còn muốn trấn an chiêu hàng, lúc này mới có thể quy thuận.

Thần lần này đến Đông Đô.

thật sự vô cùng vội vàng, thằn chỉ sợ quân tâm di động, tạo thành cho Lý tướng quân phiền toái”.

Tiêu Bố Y gật đầu nói:.“Đỗ tfụ quốc có tâm ý này, bổn vương cũng cảm thấy vui mừng.

Nhưng mà ngươi có thương tích trong người, nói đến trong quân Giang Hoài nội gian còn không rõ, chưa chắc chỉ có một Phụ Công!”
Đỗ Phục Uy nghe nói đến Phụ Công, cơ mặt run rẩy.

hồi lâu mới nói: “Nếu thật là Phụ Công, thi thần càng phải trở về mới tốt.

Thần bị thương chút này.

không đáng ngại”.

Tiêu Bố Y lúc này mới nói: “Đỗ trụ quốc, ta nghe nói Đỗ phu nhản cùng lệnh lang đều có tin tức”.

Đỗ Phục Uy thân ầìrih chấn động, cắn răng hòi: “Bọn họ như thế nào?”
Tiêu Bố Y nhìn sang hai mắt của hắn, đem tất cả những gì phát sinh ở Lịch Dương kỹ càng nói qua một lần, Đỗ Phục Uy thờ dài một hoi.

trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.

TưNam khó hiểu hỏi: “Vợ con ngươi không có chết, ngươi hẳn là cao hứng mới đúng”.

Tiêu Bố Y lặng lẽ khoát khoát tay, ngăn lời cùa Tư Nam lại, Đỗ Phục Uy nhìn Tư Nam nói: “Lần trước cô nương cứu ta, ta còn chưa có tạ ơn.

Phu nhân cùng con ta tuy không việc gi, nhưng bọn họ nếu roi vào trong tay Phụ Công, càng làm cho ta thương tâm.

Thoạt nhìn, ta nhất định phải trờ về mới được”.

Tiêu BỐ Y mỉm cười nói: “Đỗ trụ quốc.

Đà như vậy, ta và ngươi cùng đi tới Lịch Dương”.

Tư Nam ngấn ra, khó hiểu Tiêu Bố Y vì sao phải tự minh đi tới Lịch Dương.

Đỗ Phục Uy hiểu rõ chỉ bằng Lịch Dương, còn không nhọc công Tiêu Bố Y xuôi nam, dò hòi: “Ta nghe nói Tây Lương vương cùng Vương Thế Sung cũng là người quen biết cũ? Lần này đi GiangNam, có phải là cũng muốn chiêu an hắn?”
Tiêu Bố Y cười cười, ‘©à lâu không gặp.

ta xác thực cũng muốn nhìn xem.

hắn rốt cuộc như thế nào!”

Mấy ngày thoáng cái trôi qua Quân Giang Hoài càng bối rối.

Tây Môn Quân Nghi sống một ngày bằng một năm, cuối cùng cũng có một ngày được mệnh lệnh của Phụ Công, mọi người lại tập trung ở phòng nghị sự, mở ra thư cùa Đỗ Phục Uy, thương nghị đại kế sau này.

Tây Môn Quân Nghi không nghĩ đại kế, chỉ muốn bảo toàn, nếu không phải bời vì Đỗ Phục Uy tín nhiệm, đà sớm nghĩ cời giáp về làm nông, không để ý tới thế sự.

Đỗ Phục Uy vừa đi, Tây Môn Quân Nghi có chút ít mòi mệt.

cảm thấy chinh chiến lâu ngày, không còn bất luận mục tiêu gi đáng nói.

Nếu như nói lúc trước vì mạng sống, vì thiên hạ thái binh mà khởi nghĩa, hiện tại Tiêu Bố Y rất được dàn tâm.

Bọn họ vì sao còn phải chiến?
Trong quân quan trọng nhất là quân tâm.

Quân tâm mất đi.

thì chi như một nắm cát vụn.

Chờ Tây Môn Quân Nghi đến trong sảrih.

Mọi người cùng đà đến đù, Tây Môn Quân Nghi liếc nhìn Từ Thiệu An.

Trông coi thư có Từ Thiệu An, người này trung thành, xem như là tâm phúc của Đỗ Phục Uy.

Phụ Công khi tìm người trông coi thư.

ngoại trừ lưu lại mấv nghĩa từ cùa Đỗ Phục Uy ra, Từ Thiệu An cũng là tâm phúc cùa Đỗ Phục Uy, làm việc thặt sự làm cho khỏng người nào có thể bắt bẻ.

Thấy Từ Thiệu An gật đầu, Tây Môn Quân Nghi hiểu rằng thưkhỏng sao.

trong lòng an tâm một chút Chỉ cần có thư của Đỗ Phục Uy, hắn tin tường quân Giang Hoài không có sai lẩm gi lớn.

Lần này nghị sự, ngoại trừ các nghĩa từ của Đỗ Phục Uy ra, các tướng lành đều ở đây, thậm chí bên ngoài phòng đều có cấp thù lĩnh trong quân Giang HoàỊ Phụ Công đem những người này đều đưa tới, hiển nhiên là muốn cho mọi người đưa ra quyết định.

Tây Môn Quân Nghi ngồi vào chỗ cùa mình, Phụ Công chậm rãi tiến đến.

ngồi ở vị trí của hắn.

Tây Môn Quân Nghi nhịn không được hòi, ‘©ã tìm được phu nhân chưa?”
Phụ Công trầm giọng nói: “Chẳng những tìm được phu nhân, còn tìm được Đức Tuấn”.

Tây Môn Quân Nghi tuy tâm sự nặng nề, nhịn không được vui vẻ nói: “Bọn họ ở nơi nào?”
Phụ Công phân phó nói: “Mời phu nhân, Đức Tuấn tiến đến”.

Đạo phỉ đều tinh thần hoi chán động, bên ngoài phòng đi tới một phụ nhân, dẫn theo một đứa nhò.

Đứa nhò tuổi còn nhỏ, nhưng hai mắt có chút linh hoạt, mơ hồ có bộ dáng của Đỗ Phục Uy.

Phụ nhân đung nhan thanh tú, chỉ hoi tiều tụy.

Tây Môn Quàn Nghi nhìn thấy, cuống quít đứng lên nghênh đón, “Tẩu tử, Đức Tuấn, mọi người không có việc gì, vậy là tốt rồi”.

Phụ nhân trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, hàm nghĩa ngàn vạn, chi nói: “Cũng chưa chắc là đã tốt”.

Tây Môn Quân Nghi khẽ giật mình, còn đang cân nhắc ý tứ của Đỗ phu nhân, thì phụ nhân đà tới vị trí vốn cùa Đỗ Phục Uy, bảo con ngồi xuống.

Nàng ngồi xuống bên cạnh con, lúc này mới nói: “Phụ bá, không biết hôm nay tìm ta đến, có gi phân phó?”
Tây Môn Quân Nghi ngượng ngùng đứng ờ nơi đó, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng rốt cuộc bất an ở đâu.

lại không thể rõ ràng.

Phụ Công trên ghế hơi chút hạ thấp người thi lễ, thở dài nói: “Hôm nay nói đệ muội tới, thật sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.

Phục Uy đột nhiên mất tích, mấy ngày không thấy bóng dáng, đột nhiên lưu lại phong thu nói là để cho ta cùng Quân Nghi.

Miêu Hải Triều cùng xem.

Hắn chậm chạp không thấy, ta cuối cùng cảm thấy, muốn đệ muội đích thân ở đây xem thư là tốt nhất.

Lúc này đây ta mới tìm kiếm khắp noi.

may mắn tìm được đệ muội Cùng Đức Tuấn, đà làm phiền đệ muội”.

Hắn nói khách khí Đỗ phu nhân hạ thấp người thi lễ nói: “Phụ bá thật sự khách khí rồi, nghĩ tới người cũng đà lo lắng cho mẹ con chúng ta”.

“Mọi người đã đến đông đù, chắc hẳn có thể xem thư” Phụ Công nghiêm nghị nói: “Hám Lăng, đem thư trình lên”.

Hám Lăng trình thư lên, mọi người nhịn không được tiến lẽn.

Miêu Hải Triều tuy lạnh nhạt, cũng nhịn không được cũng chậm rãi đi tới, bời vì hắn cũng có phần quan sát.

cũng thật sự muốn biết Đỗ Phục Uy rốt cuộc nói gi đó.

Phụ Công nói: “Quàn Nghi, ngươi cũng tới đây, chờ ba người chúng ta sau khi xem thư, lại cụng các huvnh đệ nói rõ”.

Hắn mới chịu định mờ thư, Đỗ phụ nhân đột nhiên nói: “Chậm đã”.

Phụ Công khẽ giật mình, “Không biết đệ tức có lời gì muốn nói”.

“Ai xem thư của phu quân ta, tà cũng không phản đối.

nhưng nơi này, có một người lại xem không được!”
Phụ Công cau mày nói: “Ai xem không được?”
Đỗ phu nhân xoay chuyển ánh mắt.

đà từ trên người Miêu Hải Triều xẹt qua.

Miêu Hải Triều nhịn không được lui về phía sau một bước, cho rằng nàng nói mình, vốn ở trong quân Giang Hoài, hắn một mực đều xem như người ngoài, Đỗ phu nhân phàn đối đà ở trong dự liệu của hắn.

Không ngờ ánh mắt cùa Đỗ phu nhân lại roi vào trên người Tây Mòn Quân Nghi.

Tây Môn Quân Nghi cười lớn nói: “Tẩu từ, người không phải nói ta xem không được chứ?” Hắn vốn là vui đùa, không ngờ Đỗ phu nhân lại gật đầu.

“Không sai.

chính là ngươi xem không được! ”
Tây Môn Quân Nghi ngạc nhiên, “Tẩu từ vì sao nói như vậy?”
Đỗ phu nhân oán hận nhìn sang Tây Môn Quân Nghi nói: “Đơn giản là...!ngươi là hung thù sát hại phu quân ta, lá thư này sao có thể để cho ngưoi xem?”
Các tướng xôn xao, Tây Môn Quân Nghi sắc mặt biến đồi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện