Giang Sơn Mĩ Sắc

486: Phong Vân Tái Khởi


trước sau


Màn đêm dần dần đậm đặc, mọi người trong phòng nghị sự đã khó phân biệt khuôn mặt.

Không có ai đốt đèn, cũng không có ai rời khòi.

tất cả mọi người như cọc gỗ nhìn sang Đỗ Phục Uy ngồi ở dưới đất.

Tất cả những chuyện phát sirih trong một ngày này, giống như đang ở trong giấc mộng vậy, hơn nữa nhìn như còn chưa có tỉnh dậy.

Quân Giang Hoài mâu thuẫn đà lâu, quân Giang Hoài đà mỏi mệt.

quàn Giang Hoài lúc này trận quyết đấu cũng không kịch liệt, lại phi thường thảm thiết cuối cùng đà hạ màn.

Nhưng đến khi mặt tròi một lần nữa mọc lên, quân Giang Hoài còn có thể là quàn Giang Hoài hay không? Không ai biết, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn sang Đỗ Phục Uy, tâm tinh nặng nề tựa như bóng đêm, không có nừa phần ánh sáng.

Đỗ Phục Uy ôm huynh đệ, nhìn sang thê tử, hai mắt trống rỗng, thẫn thờ mà ngồi, khỏng biết qua bao lâu, lúc này mới nói: “Tất cả đều trờ về nghỉ ngơi đi”.

“Nghĩa phụ..Hám Lăng tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.

“Ta không sao” Đỗ Phục Uy khi nói ra mấy chữ này.

khỏng có bất kỳ vẻ mặt gì.

Hám Lăng lại thờ ra một hơi, hắn hiểu rất rõ Đỗ Phục Uy.

hắn hiểu rằng.

Đỗ Phục Uy nói không có việc gi, thì nhất định là không có việc gi.

Nhưng chỉ có một mình Đỗ Phục Uy, hơn nữa khắp noi là một đống hỗn độn, hắn làm sao sống qua được một đêm dài?
“Để cho ta yên tĩnh” Đỗ Phục Uy lại nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc yên lặng thối lui ra khỏi phòng nghị sự.

Lúc này, bất luận an ủi gì cũng đều chuyện vô bồ, bất luận an ủi gì, sẽ chỉ làm cho ngiĩời trong cuộc cảm thấy chán ghét.

Đêm đã đậm đặc, máu đã lạnh, Đỗ Phục Uy nhìn ra phía trước, khi thấy Miêu Hải Triều lui ra, đột nhiên nói: “Hải Triầi lưu lại...!hai thủ hạ của ngươi cũng lưu lại.

Hám Lăng, ngươi chăm sóc Đức Tuắn cho tốt”.

Hám Lăng ứng lệnh, Miêu Hải Triều hoi ngạc nhiên, thoáng qua có chút phấn chấn, hắn chỉ cảm thấy lúc này không giúp được gì cho Đỗ Phục Uy, nhrnig hắn lại muốn ờ bên cạnh Đỗ Phục Uy.

Lúc này, là huynh đệ, chỉ cần cùng đi, chỉ cần lắng nghe.

Hắn nghĩ Đỗ Phục Uy cho dù khóc lớn một hồi, cũng không tổn hại anh hùng bản sắc.

Nhưng khiển cho Miêu Hải Triều kinh ngạc là, Đỗ Phục Uy vì sao phải lưu lại hai thủ hạ của hắn.

Hai người kia vốn là Lý Tình phái tới, chẳng lẽ Đỗ Phục Uy đã nhặn ra? Miêu Hải Triều có chút bất an, liếc nhìn Tiêu Bố Y.

TưNam, Tiêu Bố Y khỏng chút đo dự gặt gật đầu.

Miêu Hải Triều khó hiểu ý nghĩa, rốt cuộc lưu lại, ngồi ờ đối diện Đỗ Phục Uy.

không nói một lời.

Hắn không muốn nói những lời suông như người chết đi không thể sống lại.

hắn cũng không muốn an ùi Đỗ pilục Uy.

Loại đau xót này.

làm sao mà người bên ngoài đơn giản mấy câu là có thể san bằng?
Hắn thậm chí không muốn nhắc tới chuyện này.

chỉ hy vọng Đỗ Phục Uy nharih chóng quên đi.

Có lẽ chi có thòi gian, mới là linh đan diệu dược tiêu trừ tất cả bi thống trên thế gian!
Đỗ Phục Uy mắt đảo một vòng, roi lên trên người Tiêu Bố Y, môi động hai cái.

thấp giọng nói: “Tây Lương vương, người cũng đến xem?”
Tiêu Bổ Y than nhẹ một tiếng, “Ngươi đà sớm nhận ra ta tới ?”
“Thù hạ cùa tướng lãrih Giang Hoài, ta không biết cực ít” Đỗ Phục Uy lạnh nhạt nói: “Bọn họ đối với ta hoặc là tôn kính, hoặc là thống hận, chỉ có ánh mắt của người đối với ta là...!thương cảm! Dưới gầm trời này, người đối với Đỗ Phục Uy ta thương cảm, cũng chì có một mình Tây Lương vưang”.

“Đỗ tổng quản, thật xin lỗi, ta không làm được gi” Tiêu Bổ Y áy náy nói.

Miêu Hải Triều tầiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn nẳm mơ cũng khỏng có nghĩ đến.

Đường đường đứng đằu Đông Đô, bá chù thiên hạ, đại tướng quân bễ nghễ bốn phương, chinh chiến bát hoang kia lại ờ bên cạnh mình.

Mà chính mình, còn tường rằng hắn chỉ là một nhân vật nhỗ.

bất quá võ công cao minh một ít!
Đỗ Phục Uy thẫn thờ nói: “Người làm đã là rất tốt rồi, ta rất cảm kích người khỏng có ra tay.

Người để cho ta giải quyết tất cả mọi chuyện, ta rất cao hứng”.

Hắn nói cao hứng, nhưng lại buồn thương tận xương tùy, Tiêu Bổ Y thở dài, rõ ràng ý tứ cùa Đỗ Phục Uy.

Trông thấy Miêu Hải Triều đang nhìn mình, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, mỉm cười nói: “Sự tình phát triển khẩn cấp, nếu như có chỗ đắc tội, xin thứ lỗi”.

Miêu Hải Triều cuống quít nói: “Không dám, chỉ là nghĩ không ra...!Tây Lương vương lại lấy thân phạm hiểm”.

“Tây Lương vương cũng là người, cũng có thất tình lục dục” Tiêu Bố Y nói: ‘Ta hiểu nỗi khổ tâm cùa Đỗ tổng quản, chỉ là có khi...!rất nhiều chuyện, thật không thể làm gi được.


Đỗ tổng quản...!tuy biết an ùi cũng vô dụng, nhưng ta vẫn muốn nói một câu.

nén bi thương mà làm việc”.

Miêu Hải Triều nhìn thấy Tiêu Bố Ybình dị gần gũi.

ngược lại rất là kinh ngạc.

Thoáng qua lại nghĩ, cũng chi có người như vậy, mới có thể khiến cho Đỗ tổng quản yên tâm đem tiền đồ của quàn Giang Hoài đặt ở trên tay hắn.

Tiêu Bố Y đùng thân thể ngàn vàng, vì Đỗ Phục Uy, lại tự mình tiến đến.

chỉ bằng một điểm này, có thể thấy được thành ý cùa Đông Đô.

Miêu Hải Triều vốn trong lòng hoảng sợ.

cảm giác quân Giang Hoài chia năm xẻ bảy, không có đồ.

nẻn khi biết Tiêu Bố Y ở bên canh mình, thi cũng yên lòng.

Đỗ Phục Uy đờ đẫn nói: “Tây Lương vương, người yên tâm, ta còn không chết được đâu.

Ta khi chưa nhìn thấy quân Giang Hoài sống yên ổn, thì còn không thể chết”.

Đỗ Phục Uy đã che dấu đau xót, hoặc là nói, đà đau thương đến chết lặng, loại đả kích này mà hắn còn có thể gắng gượng, Tiêu Bố Y cùng Tư Nam không thể không bội phục.

Không chi có liều mạng chém giết mới là hán từ, Tây Môn Quàn Nghi muốn chết được chết, tuy anh dũng thảm thiết, nhưng Đỗ Phục Uy muốn chết không thể chết được, đây cũng là bản sắc nam nhi.

Đỗ Phục Uy không chết, bời vì hắn còn muốn thấy quản Giang Hoài sống sót, quản Giang Hoài cách sụp đổ không xa, Phụ Công ròi đi, Đỗ Phục Uy hắn chinh là định hải thần châm nên không thể gục ngà xuống được.

Nhưng khiến cho Tiêu Bố Y bất an là, Đỗ Phục Uy ngụ ý, nếu như sau khi quân Giang Hoài yên ổn, hắn có thể sẽ chết?
Tiêu Bố Y tạm thòi không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy, “Ngày mai, nếu như Đỗ tổng quăn thích, có thể phái người liên lạc Lý tướng quân, hắn sẽ an bài tốt tất cả ờ đây.

về phần nhận đuồi quan viên hai quận, là đo Đỗ tồng quản tự mình phụ trách” Có lẽ cảm thấy lúc này nói đến loại chuyện này.

nhiều ít có chút tàn nhẫn, Tiêu Bố Y có phẩn áy náy.

nhung lại sợ đêm dài lắm mộng, vẫn cẩn thận nói: “Miêu tướng quân, kính xin người tận lực trấn an quân dân Giang Hoài”.

Miêu Hải Triều liên tục gật đầu, Đỗ Phục Uy đã nói: “Tất cả mọi chuyện, ta giao cho Hải Triều xừ lý, bọn họ nếu có nghi vấn, thì não bọn họ đến tìm ta là được.

Ta thật muốn yên tĩnh”.

Hắn sau khi nói xong, cũng không có động tình gi nữa, Miêu Hải Triều, Tiêu Bố Y liếc nhìn nhau, im lặng ròi đi.

Miêu Hải Triều hòi: “Tây Lương vương, không biết bước tiếp theo làm như thế nào?”
“Ngày mai Lý tướng quân sẽ phái người liên lạc, đến lúc đó...!ngươi được Đỗ tồng quản ủy thác, có thể quang minh chánh đại xừ lý công việc.

Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, Lịch Dương, Đan Dương hai nơi, không có biển động lớn, các tướng Giang Hoài chỉ có lên chức, mà không có hoạch tội.

Xin người cứ yên tâm” Tiêu Bố Y nghiêm mặt nhìn sang Miêu Hải Triều nói.

Trên khuôn mặt xấu xí của Miêu Hải Triều mặt lóe vẻ kích động.

“Đa tạ Tây Lương vương”.

“Nhưng mà..Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới một việc, trầm ngâm nói: “Có một người.

Ta không dám cam đoan về hắn”.

Miêu Hải Triều sắc mặt khẽ biển.

“Là ai?”
Tiêu Bố Y nói ba chữ, Miêu Hải Triều kinh ngạc nói: “Người nói hắn và Phụ Công là cùng một bọn?”
“Theo biểu hiện của hắn mà thấy.

Hắn rất đáng hoài nghi.

Nhưng Phụ Công trước khi đi.

căn bản không có nhìn tới hắn, hắn tựa như cũng không có quá nhiều bất màn, chỉ có mất mát” Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Ta cảm giác, hắn và Phụ Công cũng không phải là trên một con thuyền”.

Đang lúc mọi người đều bị bi thương tràn ngập, cho dù Tư Nam cũng không ngoại lệ.

Tiêu Bố Y cũng không buông tha cơ hội quan sát bất luận kẻ nào.

Đã có thương vong, ít nhất cũng phải khiến cho thương vong có giá trị, đây là suy nghĩ cùa Tiêu Bố Y hiện tại.

Quân Giang Hoài đùng một cái giá thê thảm như vậy đổi lấy hòa binh.

Tiêu Bố Y không hy vọng lại khởi gợn sóng.

“Không cùng Phụ Công ở trên một thuyền? Vậy hắn sẽ cùng ai một đường ?” Miêu Hải Triều mê mang nói.

Tiêu Bố Y vốn muốn nói đáp án rất đơn giản, nhưng nghĩ lại.

nhái mày, trông thấy Tư Nam lúc này cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt hai người đều có sự cảnh giác.

“Thế lực bên ngoài chú ý tới quân Giang Hoài chi có Đông Đô.

Vương Thế Sung, còn có Thái Bình đạo.

Không cùng Miêu Hải Triầi là một bọn, cũng không phải thù hạ của chúng ta, đương nhiên có thể cùng hai cỗ thế lực kia cùng một chỗ” Tiêu Bố Y phân tích.

Miêu Hải Triều oán hận mắng, “Tên súc sinh này.

trách không được khi ở tại phòng nghị sự, hắn luôn trợ giúp, như chỉ sợ thiên hạ không loạn.


Chúng ta đều kiệt lực làm cho chân tướng rõ ràng, hắn vẫn suy nghĩ tìm biện phép làm rối loạn sự tinh.

T ây Lương vương, ta đi đối phó hắn!”
Tiêu Bố Y lắc lắc đầu nói: “Ngươi có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ta cho ngươi biết chuyện này, chỉ hy vọng hắn vạn nhất chết đi.

Các ngươi không cần phải bối rối”.

Miêu Hải Triều gật gật đầu, Tiêu Bố Y đã cùng Tư Nam rời đi.

Đến khi đi đến chỗ không người chú ý, TưNam mới hỏi, “Ngươi chú ý tới một câu của phụ công không?”
“Nói cái gì?” Tiêu Bố Y biết rõ còn cố hòi.

Tư Nam trực tiệp nói ra, “Hắn nói không phải Thái Bình đạo tìm tới hắn, mà là hắn tìm tới Thái Bình đạo”.

“Hắn xác thực nói qua những lời này,” Tiêu Bố Y cau mày nói: “Hắn làm sao mà tìm được Thái Bình đạo? Hắn thân là người trong Thái Bình đạo.

hay là hắn quen biết với người trong Thái Bình đạo?”
“Cái này chi có Phụ Công mới có thể trả lòi” Tư Nam nói: “Nhớ năm đó Vô Thượng Vương tại lưu vực Hoàng Hà, Trường Giang đều có hoạt động, quen biết những đạo phỉ này cũng không có gì lạ”.

Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, ngược lại cho rằng TưNam nói rất có đạo lý.

Nhớ năm đó hắn bí mật lẻn vào doarih trại Vô Thượng Vương, đà đụng phải Đậu Hồng Tuyến.

Thái Binh đạo tuy thế lực suy bại, nhung đưa ra khẩu hiệu biết được chân mệnh thiẻn từ dù sao cũng rất hấp dẫn, đạo phỉ khắp noi tuy là nhân vật kiêu hùng, nhung kiến thức rắt hạn chế, cùng Thái Bình đạo có dính dấp không có gì lạ, mà Thái Bìrih đạo cũng rất thích lợi dụng điểm ấy gây sóng gió.

Thái Bình đạo chỗ lọi hại không phải là ở bọn họ thế lực uyên bác, mà ở ờ cho bọn hắn là chim chiếm tổ.

Bọn họ mười phẳn có thể cân nhắc được dụng tâm của người khác, lợi dụng người, hèn hạ, tâm tình bất màn một chút là đến gây sóng gió.

“Thật ra Phụ Công đi rồi, còn có hậu hoặh” Tư Nam thờ dài: “Nhưng...!chúng ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.”.

“Khi đó.

ai cũng không thể động đến hắn” Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nói: “Tương đối mà nói.

lợi ích của hắn lúc đó càng lớn”.

“Thanh Long, Hỗa Phượng.

Lương Diễm Nương đều chết hết.

lúc trước người ám sát Đỗ Phục Uy toàn bộ đều mất mạng, nhưng Phượng Nghi có biết hànli động lúc trước của Đỗ Phục Uy, cái này nói lên được cái gì?” TưNam hòi.

Tiêu Bố Y cười khổ.

“Tanếunhưcó thể hiểu rõ đáp án thì tốt rồi”.

“Tin tức chắc chắn sẽ không là Đỗ Phục Uy tiết lộ.

cũng khỏng phải ta” Tư Nam khẳng định nói.

Tiêu Bố Y thấy nàng đang nhìn mình, tràn đầy nghiêm túc, cau mày nói: “Cô sẽ khỏng cho rằng là ta tiết lộ ra ngoài, dẫn phát trận thảm án này chứ?”
Hắn sau khi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Tư Nam, trong lòng chấn động.

Tuy hắn hiểu rằng tuyệt không có khả năng, nhưng mà ở trong mắt người khác đến xem chuyện này, thật ra lại có nhiều khả năng! Cho dù Tiêu Bố Y không muốn thùa nhận như thế nào.

nhung mà nếu như lịch sừ đòi sau thực sự ghi lại mà nói, hắn và Đỗ Phục Uy đấu tranh, đều bị quy nạp vào trong đấu tranh giữa tân quý cùng nông dân quân.

Mà triều đình các đòi để làm tan rà nông dân quân, có thể nói thủ đoạn đều dùng tới cùng cực, thủ đoạn trong đó đương nhiên bao hàm bịa đặt, ám sát, thu mua, phân hoá các loại.
Đem tin tức phóng xuất ra, không thể nghi ngờ là thù đoạn hay nhất làm tan rã quân Giang Hoài! Tiêu Bố Y hắn vì tan rà quân Giang Hoài, dùng loại thù đoạn này cũng không có gì kỳ lạ.

Tư Nam hoài nghi hắn, Đỗ Phục Uy, có thể cũng hoài nghi hắn hay không? Nhưng tin tức rốt cuộc là ai tung ra?
Trong khi Tiêu Bố Y đau khồ tiẵm tư.

Tư Nam đột nhiên nói: “Thật ra một khắc khi ngươi hoài nghi ta, ta đã biết không phải ngươi.

Bời vì nếu là ngươi, ngươi tại sao phải hoải nghi ta?”
Nàng nói như là hòa giải vậy, Tiêu Bố Y cũng đã rõ ràng ý của nàng, trong lòng cũng thấy ấm áp.

“Nhưng nếu không phải ngươi, chẳng lẽ lúc ấy bên cạnh còn có những người khác?” Tư Nam lầm bầm nói.

Tiêu Bố Y nhắm mắt trầm ngâm một lát, rồi lắc đằu nói: “Vậy thì không có, lúc ấy ta một mực đi theo Thanh Long, hơn nữa lặng yên tra xét tất cả trong đình viện.

Ngoại trừ Hỏa Phượng.

Lương Diễm Nưang ra, không còn người khác ở tại đình viện”.

Tiêu Bố Y có loại trực giác, sau khi tập luyện Dịch Cản kinh càng thèm nhạy cảm.

hắn tin tưởng vào trực giác cùa mình.

Tư Nam lại nói: “Không ờ trong đình viện.

Nếu là ỡ bên ngoài đình viện, hoặc là xa hơn?”
Tiêu Bố Y thờ ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Cô nói cũng có đạo lý”.

Tư Nam nói: “Cho nên trong suy nghĩ cùa ta, thật ra nhân thủ ám sát Đỗ Phục Uy có bốn, ba ra tay, một canh chừng.

Hoặc là không nên nói là canh chừng, mà bất quá là lưu

ý động tĩnh trong phòng Đỗ Phục Uy, hoặc là giám thị cử động của ba người Thanh Long” Thấy Tiêu Bố Y nhíu mày, Tư Nam cười nói: “Tabất quácũnglà dự đoán thôi”.


“Không thể không nói, cô dự đoán rất có đạo lý” Tiêu Bố Y trả lời.

“Ngươi cũng đã từng nói với ta có một thứ gì đó, có thể đùng nó để xem rất xa, cho nên người thứ tư không cần cách chúng ta quá gần cũng có thể thấy được tất cả những phát sinh” Tư Nam nói: “Người này đem tất cả những phát sinh ở Đông Đô nói cho Phụ Công.

Phụ Công chắc hẳn lại chuyển cho Phượng Nghi, sau đó mới xảy ra một màn phát sinh trong hôm nay.

Phụ Công rời đi.

không chỗ có thể đi, hắn rất có thể liên lạc với người nọ”.

“Sau đó thi sao?” Tiêu Bố Y mắt không biểu tình nói.

Tư Nam khó tiểu nói: “Điều này chẳng lẽ còn cần ta nói cho ngươi biết? Ngươi khi ra tay hạ sát Thanh Long, là đà bắt đầu tru sát đạo đồ Thái Binh đạo.

chuyện sau đó.

đương nhiên là thông qua người kia, đem các Thái Bình dư nghiệt này.

chém tận giết tuyệt!”
Hai người đi ở trên đường.

Tiêu Bố Y vẫn rẽ trái ré phải, Tư Nam chăm chú đi theo, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn đi noi nào.

Nghe được kết luận cuối cùng cùa TưNam.

Tiêu Bố Y đà ngùng bước lại nói: “Cô cũng cho rằng là dư nghiệt Thái Bình đạo?”
“Thái Bình kirih cùa bọn họ, hoàn toàn là tà thuyết mê hoặc đầu độc người khác, hơn nữa căn bản không có khả năng thực hiện” Tư Nam nghiêm nghị nhìn sang Tiêu Bố Y nói: “Ta dám khẳng định, người người ngang hàng vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện, bởi vi nhân tâm khó dò! Hôm nay sau khi trải qua chuyện quân Giang Hoài, ta càng thêm khẳng định điểm ấy.

Chỉ cần người tham lam, không thể trừ khứ.

thi làm sao có thể có nhùng chuyện phát sinh như trong Thái Bình kinh?”
Tiêu Bố Y yết hầu động hai cái, rốt cuộc trầm mặc xuống.

“Bọn họ mặc dù mang hiệu thái bình, nhưng chỉ cần là chuyện bọn họ tham dự vào.

chưa bao giờ có thái bình.

Bọn họ không phải điểm cuối thái bình, mà là căn nguyên họa loạn, cho nên ngươi vô luận vì thống trị, vì núi sông, vì bản thân, hoặc là vì dân chúng, đều phải đem bọn họ..TưNam cũng không nói tiếp, nhưng ý tứ đà rất rõ ràng.

Tiêu Bố Y chi có cười khồ, hắn còn có thể nói cái gì? Hắn đột nhiên chỉ cảm thấy có điểm buồn cười, nhung mà hắn không thể không nói, Tư Nam nói rất có đạo lý.

“Ngươi còn thất thần làm cái gì.

ngươi hẳn là phải đi tìm Phụ Công!” Tư Nam thúc giục
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Sau khi ra khỏi thành Lịch Dương đường lớn nhó.

đều có Mà Nghĩ phân bố.

Cô thật cho rằng Lý tướng quân sẽ yên tâm cho ta và cô độc thân đi vào thành Lịch Dương sao?”
Tư Nam ngơ ngẩn, hồi lâu mới nói: “Ngươi nói Phụ Công đà ờ trong sự giám thị cùa các ngươi?”
Tiêu Bố Y nghiêng đằu đi, “Hẳn là như vậy, Tư Nam, eố sẽ không giặn ta gạt cô chú?”
Tư Nam lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, ngươi không có khả năng mọi chuyện đều nói cho ta biết.

Nhưng ngươi thật hoài nghi, Tran Ghính Thông là cùng Vương Thế Sung cấu kết?”
Lúc này Tiêu Bố Y đã đứng ở trước một đình viện, gật đầu nói: “Khỏng phải hoài nghi, mà là khẳng định!”
Tư Nam hiểu rằng Tiêụ Bố Y đà nói như vậy, quá nửa có bằng chứng xác thực, mà hắn trước kia một mực không nói, đương nhiên là không muốn đả thảo kinh xà.

Nhưng hiện tại.

rất hiển nhiên là muốn lọi đụng con rắn này.

Sau khi vọt lên tường viện.

Tiêu Bố Y xoay người phóng qua, Tư Nam bất đắc đĩ lắc đầu, chỉ có thể đi theo.

Một màn này hình như cũng quen thuộc, nhưng một lằn trước đó là đi thử mức độ trung tâm của Miêu Hải Triều, lúc này đây lại là đi ép hỏi Trần Chính Thông trong lòng có quỷ.

Tiêu Bố Y bước nhanh đi nhẹ, rất nhanh đã đến chỗ cùa Trần Chính Thông, chỉ thấy được có một ngọn đèn, người trong phòng đi tới đi lui, có vẻ có chút nóng nảy.

Tiêu Bố Y lần này cũng không có hư hư thực thực, một cước đạp tới.

Ầm một tiếng vang lớn, thanh âm ván cừa ngà xuống ờ trong màn đêm yên tình có vẻ kinh tâm động phách.

Người nọ tung người tháo chạy, người đang ở trong không trang, đà rút đao ra, chờ khi trông thấy là Tiêu Bố Y thì sợ run lên.

Dưới ánh đèn.

người nọ sắc mặt âm tinh bất định, đúng là Trẳn Chính Thông tướng lành dưới tay Đỗ Phục Uy.

Ban đầu ờ trong phòng nghị sự, tâm tư của mọi người đều bị hai người Đỗ Phục Uy, Phụ Công hấp dẫn, Tiêu Bố Y, Tư Nam vẫn đứng ở góc, vốn không ai chú ý.

Nhưng mà Trằn
Chính Thông một mực vẫn ờ bên ngoài, ngược lại nhớ rò hai người này ở bên người Miêu Hài Triều.

Hai người này gương mặt có chút lạ lẫm, Trần Chính Thông tuy có nghi hoặc, thực sự cũng không thể quản được quá nhiều.

Không ngờ bọn họ lại có thể đến tận cùa.

cẳm trong tay cương đao, Trần Chính Thông thanh âm lạnh lùng nói: “Miêu Hải Triầi cho ngươi tới làm cái gì?”
Hắn lúc này vẫn còn nghĩ rằng Phụ Công tuy đi rồi nhung dư âm vẫn còn rõ, nhìn thấy là hai người thủ hạ của Miêu Hải Triều, cũng không để ờ trong lòng.

Tiêu Bố Y cười nói: “Hắn bảo ta tới, là để giết ngươi!”
Trằn Chính Thông ngạc nhiên, nghiêng tai lắng nghe, nhìn thấy Tư Nam ở ngoài cùa, Tiêu Bố Y ở trong phòng, nghe không được động tĩnh gi khác, nên cũng hơi an tâm.

Thấy bộ dáng xem thường của Tiêu Bố Y, trong lòng cũng tức giận, “Chi bằng hai người các ngươi?”
“Sai rồi.

Không phải hai người chúng ta” Tiêu Bố Y mim cười nói.

Tiằn Chírih Thông rùng mình, “Các ngươi còn có người khác?” Hắn hòi ra lòi này, bản thân cũng cảm thấy có chút ngu xuẩn, Tiêu Bố Y không ngờ lại lắc đầu, “Không có giúp đờ.

không phải bằng hai người chúng ta, chỉ bằng một mình ta, một tay, cũng có thể giết ngươi! ”
Hắn thanh âm vừa dứt.

đà rút đao chém ra!
Trong phòng trong lúc ngọn đèn sáng tắt, chỉ nghe xoạt một tiếng vang nhỏ.

Tiêu Bố Y đà đem đao tra vào vỏ.

Sau mấy tiếng leng keng vang lên, Trần Chính Thông động tác có sự buồn cười nói không nên lời.


Hắn đem đao giơ lên giữa không trung, nhưng trên mặt không còn vẻ hung ác nữa, mà mồ hôi bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, cùng với máu chảy từ trên trán, chật vật không chịu nổi.

Tiêu Bố Y một đao chém ra, tốc độ cực nhanh, như sám đánh điện xẹt, Tiằn Chính Thông trong khi Tiêu Bố Y vung đao, đà vung đao đón đờ.

nhưng bị một đao của Tiêu Bố Y làm bị thương trán, thuận tiện chặt đứt đơn đao.

thậm chí ngay cả sức hoàn thù cũng không có.

Lòng tin cùa Trẳn Chính Thông bị một đao kia phá hùyj yẻ mặt cổ quái khó hiều.

cánh tay cứng ngắc, không dám nhích động.

Nhìn thấy ánh đao lóe lên.

thì đã không thể địch nổi.

Trần Chính Thông thậm chí có cảm giác đã bị ánh đao chém thành hai khúc.

Hắn chỉ sợ di động mà nói, tay chân tách ra, chia năm xẻ bảy.

Tiêu Bố Y kéo ghế dựa ngồi xuống, trầm giọng nói: “Ta hỗỊ ngươi đáp.

nếu có chỗ không thật, ta sẽ làm cho ngươi hận còn sống ở trên đòi”.

Trằn Chính Thông vốn tưởng rằng mình đã chết, nghe Tiêu Bố Y nói như vậy.

nhịn không được sờ soạng dưới đầu, mới biết còn chưa bị chém đứt.

trong lòng càng hoảng sợ.

Hai chân như nhũn ra, nhịn không được quỳ xuống.

Trần Chính Thông cất tiếng van xin: “Tại hạ cũng không có gì không đúng với Miêu tướng quân”.

“Nhưng ngươi có phụ lòng quân Giang Hoài hay không?” Tiêu Bố Y giọng mỉa mai hòi.

Trần Chính Thông ngạc nhiên, “Ta...!ta...!có trời đất chứng giám, ta đối với quân Giang Hoài..

Tiêu Bố Y ánh đao lại lóe lên, Trần Chính Thông chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đằu nhìn xuống, trông thấy vạt áo trước ngực mở tung, lộ ra lồng ngực, không khỏi hoảng sợ nói: “Các hạ muốn gì?”
“Ta muốn tìm xem lương tâm của ngươi ở nơi nào?” Tiêu Bố Y trong tươi cười mang theo sự tàn nhẫn, mũi đao chỉ ờ trước ngực Trẳn Chính Thông, thoạt nhìn muốn đâm vào.

Trần Chính Thông mồ hôi đầm đìa, hét lớn: “Ta thực có lỗi với quân Giang Hoài, ta đã cùng Vương Thế Sung liên lạc, cầu xin người tha cho ta!”
Tiêu Bố Y âm lãnh nói: “Nói tiếp”.

Hắn cải trang giả dạng, lại tận lực đe dọa, chẳng khác nào diêm vương.

Trần Chính Thông chỉ cảm thấy ngực đau đớn, có chút do dự là hắn sẽ đâm xuống.

Tính mạng nguy ngập, người có thể xem thường mũi đao nhưTây Môn Quân Nghi cũng không có nhiều.

Không biết được lai lịch cùa Tiêu Bố Y, lại cảm thấy Tiêu Bố Y biết được rất nhiều.

Trằn Chính Thông cũng không dám giấu diếm, gấp giọng nói: “Vương Thế Sung để cho ta giám thị động tĩnh quàn Giang Hoài, sẵn sàng báo cáo cho hắn.

Đại gia.

ta chính là nhất thời tham lam tiền của, thu tiền của Vương Thế Sung, làm chuyện hàm hại bán huynh đệ.

ta...!ta thật..

Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Ngươi thật làm cũng không có ít!”
Trần Chírih Thông không dám gật đầu, lại không thể phản bác.

sắc mặt trắng bệch.

“Đại gia, nhưng ta chỉ là mật báo mà thôi, thực sự chuyện tổn hại quân Giang Hoài, cũng chưa bao giờ làm.

Ta van cầu người, cầu người đừng giết ta..

“Không giết ngươi cũng có thể” Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lòi, ta còn thưởng cho ngươi nữa là đẳng khác”.

“Đại gia, ngươi cử nói?” Tlẵn Chírih Thông cuống quít nói.

“Ngươi liên lạc với Vương Thế Sung như thế nào?” Tiêu Bố Y hòi.

“Cứ cách ba ngày đi Lạc Hiệp đình thành bắc cách ba mươi dặm gặp gỡ cùng thủ hạ cùa Vương Thế Sung” Trần Chính Thông không dám giấu diếm.

“Phụ Công có biết chuyện ngươi cùng Vương Thế Sung liên lạc không?” Tiêu Bố Y lại
hỏi.

Trần Chính Thông hơi chút do dự, thấy mũi đao bức tới, cuống quít nói: “Phụ Công mặc dù cùng Vương Thế Sung liên lạc, nhưng hắn hẳn là không biết ta đã bị Vương Thế Sung thu mua.

Nhưng mà người này tâm cơ rất nặng, nói không chừng đà âm thầm sáng tò.

Bất quá ta cùng hắn không có xung đột ích lợi, cho nên vẫn một mực bình an vô sự”.

“Lần sau gặp mặt là khi nào?” Tiêu Bố Y mỉm cười hòi.

“Là vào trua ngày mai”.

“Tốt, ngày mai ta thấy người đến, thi sẽ lưu tírih mệnh của ngươi.

Còn khỏng thấy..

Tiêu Bố Y cười lạnh hai tiếng, đảo ngược chuôi đao đánh qua.

Phành một tiếng vang lớn.

Trần Chính Thông đã bị gò ngất đi, Tiêu Bố Y đem tay chân hắn trói lại.

nhét ở dưới giường.

Chờ sau khi đi ra khỗi phù đệ.

lão Ngũ vội vàng chạy đến.

đưa tới phong thụ “Quân văn cấp tốc cùa Lý tướng quân”.

Tiêu Bố Y mờ ra xem, sắc mặt khẽ biển.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện