Hai quân giao chiến ai dũng sẽ thắng.
Quân Hoài Nam mặc dù chiếm thể.
nhung thứ nhất không kịp chuần bị, thứ hai sĩ khí liên tiệp bị đả kích.
Quan trọng hơn là tướng lãnh chỉ huy cũng không có lòng tất thắng.
Dưới sự chỉ huy của Đường Tri Tiết, quân Hoài Nam còn có thể thủ vững cừa thành.
Nhưng dưới sự chỉ huy của Lưu Vĩnh Thông, quân Hoài Nam thậm chí chịu khỏng nồi khó khăn còn thấp hơn ở thành lâu.
Tiêu Bố Y chỉ nói mấy câu, đã đánh trúng chỗ hiểm của Lưu Vĩnh Thông.
Người này tham công hảo lọi, đương nhiên sợ chết.
Hơn nữa so với rất nhiều người càng sợ chết hơn.
Hắn mới từ thiết kỵ tĩốn được tính mạng, nhìn thấy Tiêu Bố Y trọng thường đã kinh hài.
Nhìn thấy đã có quàn Tây Lương trèo lên đầu tường, thi càng sợ hãi.
Hắn suy nghĩ đầu tiên không phải bảo vệ đầu tường, đem quân Tây Lương áp xuống, mà là nghĩ đến, người này là vi tĩăm lượng hoàng kim tới giết hắn! Lưu Vĩnh Thông ôm ý nghĩ này, sớm đà quên thủ thành, quay đầu chạy về phía dưới thành.
Lúc này, quân Tây Lương vượt qua tường thành thật ra cũng không nhiều lắm.
Hắn nếu như trẩn tinh, hẳn là có thể trong thời gian ngắn đẩy lùi xuống được.
Nhưng mà thắng bại có đôi khi quyết định không phải thực lực, mà là ý chí.
Lưu Vĩnh Thôngvừa lui, quân Tây Lương đã sớm hô: “Lưu Vĩũh Thông đà chết!”
Quân Hoài Nam còn đang chiến đấu hăng hái quay đằu trỏng qua, đà không thấy Lưu Vĩnh Thông, có thể nói là thoáng qua sụp đổ.
Tất cả mọi người buông tha thù thành, nhất tề chạy về phía dưới thành.
Quản Tây Lương đơn giàn trèo lên đầu tường, rồi theo đó lao xuống thành lâu.
Quàn Tây Lương giống như mãnh hổ xuống núi, từ sau lưng quân Hoài Nam bảo vệ của thành mà giết ra.
Đường Tri Tiết thấy thế thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!
Quay đầu lại nhìn lại.
Lưu Vĩnh Thông sớm đã không biết ờ nơi nào.
nhìn thấy quàn Giang Hoài đã chạy tĩốn tứ tán, Đường Tri Tiết cơ hồ muốn thăm hòi mười tám đòi tổ tông cùa Lưu Vĩnh Thông.
Sự cân bằng trong nháy mắt đà bị phá vỡ.
Trên đầu thành đánh xuống binh lực tuy không nhiều lắm, nhưng đối với quân Hoài Nam đả kích không thể nghi ngờ là trí mạng.
Vốn quân Hoài Nam bóp chăt cùa thành, cậy vào địa lọi.
Nhưng hiện tại lại trở thành hai mặt thụ địch, đà không còn sức hoàn thủ.
Đường Tri Tiết cho dù lĩnh quân tốt, thời khắc này trước sau đều bị đánh, cũng đã tan tác.
Lưu Vĩnh Thông mặc dù bại, Đường Tri Tiết lại vẫn muốn triệu tặp binh lực tái chiến.
Cậy vào đường hẹp.
hắn còn có thể liều chết chém giết bảo vệ thành trì.
Nhưng quân Hoải Nam lại đà sớm đánh mất ý chí chiến đấu.
Đường Tri Tiết tả xung hữu đột, binh sĩ ờ bên người lại càng ngày càng ít.
không khỏi tàm tro ý lạnh.
Quân Tây Lương bên người càng tụ càng nhiều.
Đao phủ câu liêm đều đánh úp tới.
Đường Tri Tiết mặc dù ra sức chém giết, nhưng đà sớm kiệt sức.
Một côn đánh úp lại, hắn đưa đao ra đờ, đơn đao rời khỏi tay.
Quân Tây Lương đưa móc câu móc lại.
đem Đường Tri Tiết vật ngà.
Hắn còn chua kịp đứng dậy, đã có ba bốn người đem hắn đè xuống, trói gô lại.
Quân Hoài Nam thấy chủ tướng bị bắt, càng mất ý chí chiến đấu.
Từ chỗ cừa thành lại truyền đến một tiếng hét to, “Tây Lương vương có lệnh.
Ai hàng không giết”.
Thanh âm kia cực kỳ to rõ, vang vọng thành lâu.
Mọi người tĩnh lặng một lát, quay đầu nhìn lại, trông thấy Tiêu Bổ Y ngựa trắng thiết thương đứng ở trước cửa thành, có sự uy vũ hùng tráng nói không nên lời.
Quân Hoài Nam vứt bỗ binh khí, quỳ rạp xuống, đều nói: “Chúng ta nguyện hàng”.
Một người dẫn đằu, liền rầm rập quỳ xuống một mảng.
Thanh ảm binh khí giao kích ờ cừa thành dẳn đần yếu đi, chỉ có Đường Tri Tiết cực lực giãy dụa, tức giận nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y hai mắt hàn quang lập lòe lạrih lùng nói: “Ngươi chính là Đường Tri Tiết? Thấy bổn vương.
Vì sao không quỳ?”
Đường Tri Tiết nặng nề mờ miệng mắng: “Ngươi chỉ là một loạn thần tặc từ.
Ta vì sao phải quỳ trước ngươi?”
Tiêu Bố Y cười nói: “Nghĩ tới bổn vương đánh đỏng đẹp bắc.
nam chinh bắc chiến.
Chỉ vì thiên hạ thái bình.
Tại sao lại nói là loạn thằn tặc từ? Ngươi đầu nhập vào Vương Thế Sung, khởi lên sóng gió, đảo loạn thiên hạ.
Đây mới thực sự là loạn thần tặc từ.
Ngươi muốn lật ngược phải trái trắng đen.
Chỉ sợ không có dễ dàng như vậy”.
Đường Tri Tiết phẫn nộ quát: “Muốn giết cứ giết.
Tại sao nói nhảm nhiều như vậy?”
Hắn tharih âm vừa dứt, trong thành yên lặng như tờ.
Quàn Tây Lương nhìn sang Đường Tri Tiết, trong mắt đều có sự hận thù.
Phải biết rằng một trận chiến vừa rồi tuy ngắn ngùi.
Nhưng quân Tây Lương binh chết cũng thảm trọng.
Nếu là đụng phải người khác lĩnh quân, gặp được loại chống cự như vậy, rất có khả năng tàn sát hàng loạt dân trong thành cho hả giận.
Tất cả quân Tây Lương đều chán ghét người này.
thầm nghĩ nếu khỏng có người này, quân Tây Lương đà sớm phá thành Vũứi Phúc, cũng không có bao nhiêu thương vong.
Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua trên mặt thù hạ, ngóng nhìn Đường Tri Tiết thật lâu mới nói: “Đem Đường Tri Tiết đi chém đầu thị chúng!”
Hắn thanh âm vừa dứt, quân Tây Lương rõ ràng tinh thần phắn chấn.
Tiêu Bố Y lại nhiều ít có chút bất đắc dĩ.
Bời vì nhìn thế nào thì Đựờng Tri Tiết này đều là một trung thằn, giết cũng đáng tiếc.
Nhưng hắn đà không thể không giết.
Sớm có binh sĩ tiến lên, lôi Đường Tri Tiết đi.
Đường Tri Tiết hiểu rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngược lại vẫn trầm tĩnh.
Sau một lúc lâu, binh sĩ trinh lên đầu người máu chảy đầm đìa.
Tiêu Bố Y ngắm nhìn, khoát tay nói: “Treo lên thị chúng”.
Lúc này quân Tây Lương đã bắt đầu thứ tự vào thành.
Khống chế quân dân thành Vĩnh Phúc.
Quân Hoài Nam vốn có khùng hoàng.
Nhưng Tây Lương vương mệnh lệnh theo thứ tự truyền đạt, chi nói hàng không giết.
Quân Hoài Nam chậm rãi trấn tĩnh lại, bỏ vũ khí đầu hàng.
Đương nhiên còn có binh sĩ ngoan cố liều chết chống cự.
Nhưng sao kháng được sự dũng mành của quân Tây Lương.
Tây Lương vương nói là hàng sẽ không giết.
Nhưng nếu phản kháng, nhắt định chém không buông tha!
Chuyện còn lại.
sớm có tướng lãrih còn lại tiếp nhận xừ lý.
gọn gàng ngăn nắp.
không nhọc Tiêu Bố Y hòi đến.
Tiêu Bố Y leo lên đằu tường, nhìn về phía xa xa, thật lâu khỏng nói gì-
Lô lào Tam vội vã đuổi tới.
nhìn thấy Tiêu Bố Y im lặng, thắp giọng nói: “Khời bảm Tây Lương vương.
Tim được phụ nữ và trẻ em không có thương vong, đều đã an trí thỏa đáng”.
Tiêu BỐ Y xoay người lại, lộ ra nụ cười, “Lô lão Tam.
Ngươi làm rất tốt”.
Lô lão Tam cười hắc hắc, “Néu không có diệu kế cùa Tây Lương vương.
Thằn làm tốt thi có tác dụng gì.
Tây Lương vương, chúng ta bước tiếp theo sẽ tiến công ở đâu?”
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Dục tốc bất đạt.
Binh sĩ đà mệt mỏi, rất nhiều phưcmg phép đùng một lần sẽ không còn linh nữa.
Thật ra lần này có thể dụ cho bọn hắn ra khỏi thành hay không, ta cũng không dám khẳng định.
Chuyện may mắn cũng chỉ tới một lần, nên nghi ngơi một lát.
Bởi vì vận khí không có khả năng cứ đi theo ngươi mài được” Hắn nhìn sang máu tươi trên đầu tường, thi thể ờ cừa thành, thật lâu không nói gi.
Lô lão Tam cân nhắc hàm nghĩa trong lời nói cùa Tiêu Bố Y, qua hồi lâu mới nói: “Đường Tri Tiết cũng coi như là một hán tủ”.
Tiêu Bố Y hờ hững nói: “Có đôi khi, hán từ cũng phải giết.
Giết một mình hắn, có thể tránh cho càng nhiều người phản kháng”.
“Có lẽ cũng sẽ kích khởi càng nhiều người phản kháng?” Lô lão Tam chăm chú nói: “Đường Tri Tiết đối với Vương Thế Sung rất trung thành.
Nhung mà nghe nói hắn cũng đối với dân chúng không tệ”
Tiêu Bố Y đã rõ ràng ý tứ cùa hắn, “Ngươi nói là, ta không nên đem hắn chém đầu thị chúng?”
Lô lào Tam lường lự nói: “Tây Lương vương.
Thần là người thô kệch, suy nghĩ cũng kém.
Rất nhiều chuyện chỉ nghĩ sao nói vậy, ngươi đừng nên trách”.
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Không sao.
Lô lão Tam, ngươi cùng ta nói những này, ta thật ra rất cao hứng.
Thật ra ờ trong mắt rất nhiều người, Tiêu Bố Y ta chỉ là một kẻ buôn bán ngựa mà thôi.
Ta là Tây Lương vưang uy chắn thiên hạ, nhung ở trong mắt một số người, có lẽ vẫn khôngbằng hạng người như Trầm Pháp Hưng.
Vương Thế Sung”.
“Người so với bọn hắn mạnh hơn nhiều” Lô lão T am gấp rút nói.
Tiêu Bố Y nói: “Ngươi cùng ta cùng một chỗ đã lâu, đương nliiên cho rằng như vậy.
Nhưng thù hạ của Lý Uyên, Đậu Kiến Đức.
Vương Thế Sung.
Đương nhiên sẽ không cho rằng như vậy.
Đường Tri Tiết là không sai, lại như một khối thịt thối trèn miệng vết thương.
Tuy cắt nó sẽ đau nhức, nhưng đây mới là biện phép một lằn vất vả suốt đòi nhàn nhà”.
Lô lào Tam cười khổ nói: “Người nói rất có đạo lý.
có lẽ hoàn cảnh cải biển, phương phép xừ sự cũng phải thay đổi.
Loại tình huống này trước đây.
người sẽ nghĩ biện phép thu phục hắn.
Nhưng hiện tại, người lại thay đổi loại biện pháp khác”.
Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “Cách nhất thòi chỉ dùng trong nhất thòi.
Ta chỉ biết chọn dùng biện pháp yên ổn nhanh nhẩt.
Bời vì thiên hạ mệt mỏi! Loại người như Đường Tri Tiết này hại ta tổn thất thảm trọng.
Không giết hắn làm sao phục chúng.
Khỏng giết hắn, thi cũng không đúng với những binh sĩ cộng thành từ trận!”
Hắn nhẹ nhàng thở dài, árih mắt nhìn về noi xa Dưới cổng thành, có binh sĩ xô đầy một người đi tới.
Người nọ chật vật không chịu nồi, trên mặt đầy tro bụi, đầy mặt sợ hài.
đúng là Lưu Vĩnh Thông.
Sau khi quân Tây Lương đánh vào thành Vinh Phúc, một mặt tiếp nhận đầu hàng, một mặt trấn an dân chúng.
Còn có một nhóm người chính là đuồi giết Lưu Vinh Thông.
Nhưng mà bọn họ bắt giữ Lưu Vĩnh Thông, cũng không có giết hắn.
Hơn nữa còn đem Lưu Vùứi Thông dẫn tới gặp Tiêu Bố Y.
Có người, bắt giữ hiển nhiên so với một đao giết chết càng thèm hữu dụng.
Tiêu Bố Y không để ý tới Lưu Vĩnh Thông, nghiêm mặt hòi: “Vừa rồi người đằu tiên đánh vào thành trì là ai?”
Các birih sĩ quay đầu nhìn về phía một người, người nọ thản hình nhanh nhẹn dũng mành, toàn thân vết máu loang lỗ, không biết là máu của mình hay là của kẻ địch.
Trên cánh tay hắn quấn băng vải, trên trán cũng có vết máu, miệng vết thưcmg còn không có ngưng kết.
Thấy mọi người nhìn sang mình, người nọ ngược lại có chút xấu hổ nói: “Thần lúc ấy thấy các huynh đệ chết không ít.
trong lòng tức giận, một lòng công kích.
Thật không có lưu tâm có phải là người đầu tiên vào thành hay không”.
Mọi người cùng kêu lên: “Ngươi không có chú ý, nhung chúng ta lại thấy rõ ràng”.
Người nọ trên mặt có sự cảm kích, “Thật ra ai là người đầu tiên đánh vào thành cũng không sao cả.
Nhanh chóng thắng trận chiến này mới là quan trọng nhất” Hắn muốn nói lại thôi, hiển nhiên còn có lời còn chưa nói ra.
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Nếu như ai cũng suy nghĩ như ngươi, thì lo gì thiên hạ khỏng bình.
Bổn vương còn không biết ngươi tên gì”.
Người nọ cung kính nói: “Thuộc hạ Quân đằu Lôi Cát Phong”.
Tiêu Bố Y hiểu rằng quân đầu chức quan cực thấp, bất quá chỉ thống lĩnh hơn mười binh sĩ mà thôi, lại hòi: “Vậy là ai bắt được Lưu Vĩnh Thông?”
“Cũng là Lôi Cát phong” Mọi người cùng kêu lên.
Tiêu Bố Y cười nói: “Lôi Cát Phong.
Ngươi làm rất tốt.
Kẻ từ hôm nay.
ngươi không còn là Quân đằu.
Mà là Dương Uy Lang tướng! về phần trăm lượng hoàng kim.
ba ngày sau sẽ nhận”.
Mọi người hoan hô nhiệt liệt, mặc dù không có phong thường, lại thay huynh đệ cao hứng.
ít nhất Tây Lương vương thưởng phạt rõ ràng.
Đi theo Tâv Lương vương, chỉ cần dũng mành tác chiến, không lo không cỏ cơ hội thăng chức.
Lôi Cát Phong cuống quít quỳ xuống nói: “Tạ ơn Tây Lương vương”.
“Hành quân kí thất ở đâu?” Tiêu Bố Y lại nói.
Hành quân kí thất tiến lên phía trước nói: “Có thuộc hạ”.
“Hôm nay birih sĩ công thành, đều ghi một công, về phía người nhà của những người đà chết cấp bồng lộc ba năm, miễn thu thuế hai mươi năm.
Hôm nay ai công thành có công gia bổng ba tháng” Tiêu Bố Y phân phó nói.
Hành quân kí thất lớn tiếng nói: “Thuộc hạ đã biết, sẽ xừ lý nhanh nhất”.
Lần này trên thành dưới thành đều quỳ xuống, cùng kêu lên: “Tạ ơn Tây Lương vương!”
Tiêu Bố Y tường thường như thể.
có thể nói là hậu đãi đến cực điểm.
Lúc này cũng không ai không có chỗ tốt.
Trên đời này, người có thể trọng thưởng dũng sĩ như hắn, lại không dựa vào bắt người cướp của dân chúng, thật sự rải rác không có mấy.
Tiêu Bố Y phong thường xong, lúc này mới nhìn về phía Lưu Vĩnh Thông nói :“Lưu Vĩnh Thông.
Ngươi cũng biết trận chiến này có bao nhiêu dũng sĩ Tây Lương chết ở chỗ này?”
Lưu Vĩnh Thông toàn thân run rẩy, “Ta...!không biết”.
“Ngươi cũng biết, những người này ra sirih vào từ, chỉ là muốn cho thiên hạ thái bình, người nhà yên vui?” Tiêu Bố Y lại hòi.
Lưu Vĩnh Thông run giọng nói: “Thiết kỵ Tây Lương, nghĩa dũng thiên hạ Tiểu nhân không lượng sức, vọng tưởng cùng Tây Lương vương đối kháng.
Thật sự tội ác tày tròi.
Kinh xin Tây Lương vương tha cho một mạng”.
Tiêu Bố Y cười lạrih nói: “Ngươi cho ta một lý do để tha mạng?”
Lưu Vĩnh Thông từng giọt mồ hôi nhò xuống, nhưng lại tìm không thấy bất luận lý do
gì-
“Đà như vậy..Tiêu Bố Y khoát tay xuống, “Người đâu.
đem Lưu vinh Thông đưa
ra..
“Tây Lương vương, chờ một chút” Lưu Vinh Thông cuống quít kêu lẽn: “Ta đà tìm được lý do”.
“Lý do gì?” Tiêu Bố Y mang theo nét cười cổ quái.
Lưu Vĩnh Thông ngóng nhìn mọi nơi, “Xin Tây Lương vương cho mọi người lui xuống”.
“Lớn mật” Lô lào T am quát: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Lưu Vĩnh Thông gấp đến đỗ bừng cả khuôn mặt, “Ta ctLỈ sợ tin tức tiết lộ, sẽ khỏng thể tiến hành”.
Tiêu Bố Y ngẫm nghĩ, lệnh cho binh sĩ lui ra.
Thân vệ cận thản vẫn ờ lại không xa, lúc này mới nói: “Ngưai có thể nói”.
Lưu Vĩnh Thông gian nan nuốt nước miếng, “Tiểu nhân bất tài.
nhưng vẫn quen biết với thù tướng Tôn Sư Hiếu thành Hu Di phía bắc thành Vĩnh Phúc.
Tiểu nhân cùng hắn quan hệ không tệ, biết Tây Lương vương không chém hàng tướng, nguyện ý khuyên hắn quy hàng.
Hắn nếu như đằu hàng, Tây Lương vương không cần cừ động một người nào.
chắc hẳn có thể đền bù sai lầm cùa tiểu nhân”.
Tiêu Bố Y trầm ngâm thật lâu, “Ngươi có mấy phần nắm chắc?”
Lưu Vĩnh Thông lo lắng nói: “Cho dù năm thành nắm chắc, chắc hẳn cùng đáng thử một lần.
Nếu không thành, T ây Lương vương có giết tiều nhân cũng không muộn”.
Hắn khúm núm, chỉ cầu mạng sống.
Tiêu Bố Y rốt cuộc gật đằu nói: “Tốt.
ngươi nếu có thể chiêu hàng Tôn Sư Hiếu, ta chẳng những có thể tha mạng cho ngươi, còn có thể suy nghĩ phong ngươi làm quan”.
Lưu Vĩnh Thông cười khổ nói: “Tiểu nhân không dám yêu cầu xa vời như thạ nhung cầu cúc cung tận tụy, chết cũng không từ”.
Chờ sau khi Lưu Vĩrih Thông bị đưa đi, Tiêu Bố Y đi xuống thành lâu, đã sớm đem tin tức thông báo cho