Giang Sơn Mĩ Sắc

498: Nghe Danh Không Bằng Gặp Mặt


trước sau


Khi Hành Bổn suy nghĩ tìm cách dụ Tiêu Bố Y ra khỗi thành chiến một trận chiến.

Tiêu Bố Y đương nhiên cũng muốn dụ Vương Hành Bổn vào thành.

Binh hành quỷ trá muốn nói quỷ kế đa đoan Tiêu Bố Y đương nhiên hơn xa Vương Hành Bồn.

Hắn so với Vương Hành Bổn cẩn thận hơn bởi vì hắn dùng là tiền vốn của chính mình, còn Vương Hành Bổn thì lại tiêu tiền vốn cùa Vương Thế Sung.

Không phải tiền của mình mà sử dụng đương nhiên là không có đau lòng.

Nhưng nhìn thấy quân Hoài Nam chết ngày càng nhiều, Dương Công Khanh rốt cuộc khỏng đù kiên nhẫn nhắc nhờ: “Kinh vương Tiêu Bố Y đang gạt chúng ta vào thành”.

Vương Hành Bổn hoàn toàn tỉnh ngộ, giống như một chậu nước lạrih dội xuống đầu, đà khôi phục lý trí
Vừa rồi hắn bị Tiêu Bố Y kích cho nổi giận, chỉ muốn công vào thành bắt giữ Tiêu Bố Y.

Một khắc khàn giọng hò hét khiến cho hắn đà đánh mắt lý trí Nhưng nhìn thấy quân Hoài Nam không ngừng ngà xuống, hắn lúc này mới ý thức được tinh thế không ổn.

Lưng mồ hôi lạnh toát ra, Vương Hành Bổn lui ra phía sau vài bước như muốn thoát ly khòi ma cảnh, thắt thanh nói: “Dương Tướng quân chúng ta có hy vọng đánh vào thành trì không?”
Dương Công Khanh lập tức nói: “Một chút cơ hội cũng không có”.

“Vậy bảo bọn họ đình cầỉ công thành” Vương Hành Bồn cuống quít nói
Dương Công Kharih mệnh lệnh truyền xuống, quân Hoài Nam như thùy triều lui ra.

Nhưng ờ cùa thành đã chồng chất thi thể như gò núi.

Máu tươi trên mặt đất chảy XUÔỊ đất noi đó đã sớm nhuộm thành màu đò
Quân Hoài Nam dừng lại, Tiêu Bố Y lại từ đằu tường xuất hiện cười nhạo: “Hiền chất vì sao lui lại?”
Vương Hành Bổn giọng căm hận nói: “Chi có rùa đen mới cả ngày tránh ờ trong mai không dám đi ra”.

Tiêu Bố Y liên tục gật đầu nói: “Hiền chẩt nói cực kỳ đúng, ngươi sau khi quay lại nhất định phải nói cho Thế Sung đi ra chiến một trận chớ có tránh ỡ trong mai rùa.

Ta ở thành Vĩnh Phúch cũng không có mai rùa nào để nói, mà có thể nói là cừa chính rộng mở hoan nghênh ngươi đến thăm bất cứ lúc nào”.

Vương Hành Bổn đánh cũng đánh không lặí, Iriắng cũng mắng không lại, hầu như tức muốn nổ phổi.

Tiêu Bố Y lừa cháy đổ thêm dằu nói: “Hiền chất nếu như không phục thi có thể lại đến chiến một trận.

Hôm qua ta dùng một canh giờ đã từ cừa thành này đánh vào.

Theo năng lực cùa hiền chất ta có thể cho ngươi một ngày.

Đương nhiên một ngày không đủ.

ta có thể cho ngưoi một tháng”.

Hắn càng nói càng mỉa mai, hiển nhiên là cười nhạo Vương Hành Bổn vô năng.

Nghĩ tới Tiêu Bố Y hắn một canh giờ phá được thành Vĩnh Phúc.

Vương Hành Bồn nếu một tháng công không được, năng lực so sánh đương nhiên là khác biệt một tròi một vực.

Vương Hành Bổn trong cơn giận dữ, đà muốn công thành lằn nữa.

Dương Công Khanh cuống quít nói: “Kinh vương, Tiêu Bố Y đang dùng phép khích tướng đó!”
Vương Hành Bổn lập tức tỉnh táo lại, mới phát hiện Tiêu Bố Y tuyệt không phải vô sự cùng hắn nói chuyện, mà là tận lực chọc giận hắn.

Sau khi rõ ràng điểm ấy.

Vương Hành Bổn âm thầm kinh run, cười lạnh nói: “Chỉ sợ cho ta một tháng, thiết giáp kỵ binh nổi tiếng thiên hạ ta cũng không thấy được, mà thiết giáp quy binh ta lại thấy rõ ràng”.

Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Phải không, ta có thể cam đoan với ngươi.

Ngươi nếu như chờ ờ đây trong một tháng, tất nhiên có thể được nhìn thấy thiết giáp kỵ binh khiến cho lũ chuột nhắt sợ hãi”.

Vương Hành Bổn oán hận trờ ra, hiểu rằng có nói như vậy một tháng cũng không có kết quả gi.

Huống chi trước mắt hắn không có chỗ có thể thủ.

lương thào khỏng đù.

Chỉ bẳng một cổ nhuệ khí thi làm thế nào chống được đến một tháng.

“Lui binh!” Vương Hành Bổn không hề cam lòng ra lệnh.

Dương Công Khanh trong lòng vui mừng, truyền lệnh xuống lệnh cho quân Hoài Nam lui lại.

Lui binh đương nhiên cũng là một môn học vấn, không thể hoàng sợ rút lui không để cho đối thù nhân cơ hội tập kích.

Tiêu Bố Y ờ trên đầu tường trông thấy quân Hoài Nam tuy bị nhục, nhung lui lại thì vẫn ngay ngắn trật tự.

dấu diếm sát khL không khỏi nhíu mày.

Lô lão Tam nhịn không được cười nói: “Tây Lương Vương, tiễu tử Vương Hành Bồn này không biết tròi cao đất rộng, lần này kinh sợ chỉ sợ cũng sẽ không tới nữa.

Có cần chúng thần xuất binh tập kích hậu quân cùa bọn họ hay không?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Dương Công Khanh này có chút môn đạo.

Nói đến bọn họ quá nừa là có phục binh, mạo muội xuất binh không chiếm quá nhiều phần thắng.

Nhưng mà làm cho bọn họ thất bại mà về cũng là điều thú vị rồi”.

Hắn khi nói đến đây, lại nờ nụ cười.


Trong lúc nhất thòi đầu tường dưới thành đều tràn ngập tiếng cười hào phóng của Tiêu Bố Ỵ.

Quân Tây Lương một mực mai phục ở chỗ tối nghe được Tây Lương vương cười to đều xông lên đằu tường, lên tiếng hò lớn: “Tây Vực Hồ nhân vọng tường xưng vương, không biết tự lượng sức minh phái binh một rigụy, một Kinh vương.

Ngụy vương bị bắt, Kinh vương bại trận, xấu hồ khắp thiên hạ!”
Quân Tây Lương cùng kêu lên, tiếng hô to truyền đi xa xa, thoáng qua tiếng cười vang ầm ầm.

Vương Thế Sung vốn chính là con cháu người Tây Vực, Tây Vực Hồ nhân đương nhiên nói chính là Vương Thế Sung.

Quân Hoài Nam mặt đều đỗ lên.

che mặt mà về.

Vương Hành Bổn nghe chối tai không khỏi nắm chặt nắm tay.

Dương Công Khanh lại khuyên nhù: “Kinh vương, thắng bại là chuyện thường tình, của binh gia.

Cho dù Lý Mật, Đậu Kiến Đức đều bai dưới tay cùa Tiêu Bố Y, chúng ta bại một tĩận thì có là gì”.

Hắn còn muốn khuyên nữa, nhưng nhìn thấy hai mắt của Vương Hành Bồn cơ hồ muốn thiêu đốt, cuối cùng đem những lời sau đó nuốt xuống.

Thắng bại thật là chuyện thường tình cùa birih gia.

Nhưng bọn họ thường tình lại là bại mà chưa từng có thắng qua.

Quân Hoài Nam lui lại, nhưng lại vẫn lưu ý động tĩnh ở thành Vĩnh Phúc.

Nhưng bên đó ngoại trừ truyền đến tiếng ca, cười vang ra thì cũng không có đại quân thùa thắng truy kích.

Vương Hành Bổn âm thầm cắn răng, nhưng lại vô kế khả thi.

Mọi người rút lui chừng hơn mười dặm cùng quân Hoài Nam mai phục tụ hợp.

trong lúc nhất thời lo lắng không biết bước tiệp theo như thế nào.

Dương Công Khanh đề nghị: “Kinh vương, Tiêu Bố Y đà lấy hai thành của chúng ta, ta chi sợ bước tiệp theo cùa hắn sẽ lấy Hu Di! Hoặc là Cao Bưu!”
Vương Hành Bồn giật mình thất thanh nói: “Đó là vô cùng có khà năng”.

Quận Giang Đô rất lớn, gồm mười sáu huyện.

Gần đây nhất có mấy huyện thành, theo thứ tự là, Vĩnh Phúc.

Hu Di, Cao Bưu cùng Hải Lăng.

Những huyện thảnh này hình thảnh nửa vòng tròn từ tây đến bắc, từ bắc đến đông, đối với thành Dương Châu tạo thàrih một vách chắn.

Nhưng mà Giang Đô địa thế cũng không hiểm yếu.

hơn nữa lưng tựa Trường Giang không cách nào chống đỡ kẻ địch từ phía bắc xuôi nam tấn công.

Dương Quảng hết lòng hết sức cũng bất quá là đem Giang Đô phát triển thành yếu đạo vận chuyển giao thông, mà ờ phương diện phòng ngự cũng không có tốn hao quá nhiều công phu.

Lúc trước Đỗ Phục Uy đã từng chiếm được Cao Bưu.

bức Giang Đô.

May mắn là lúc trước đạo phỉ đối với quân chính quy vẫn tạo thành uy hiệp không đáng kể.

Dương Quảng còn có năng lực điều động tinh binh, có thể đem Đỗ Phục Uy đuồi khỗi Cao Bưu.

Nhưng hiện tại tình huồng lại không giống! Vương Thế Sung trước mắt xem như là loạn thần tặc từ, ngoại trừ sĩ tộc noi đây ùng hộ hắn ra, thi hắn có thể nói là không có ngoại viện.

Tiêu Bố Y tốc độ màrih liệt nhưthạ ý đồ cũng đà dẳn đẵn rõ ràng.

Tiêu Bố Y cũng không vội đánh Dương Châu mà là bằng tốc độ nhanh nhất chiếm lấy các huyện thành xung quarih thành Dương Châu.

Từ tây đến đông, hắn đà chiếm Thành cùng Vĩnh Phúc nếu như lại lấy Hu Di cùng Cao Bưu hai nơi, thi không hề nghi ngờ bọn họ chẳng những đối với Dương Châu chính thức hình thành thế bao vây, mà còn cắt đứt liên lạc giữa Giang Đô cùng các huyện thành còn lại.

Thành Dương Châu nếu như trờ thành một tòa cô thành, không có lương thảo, ngoài không cứu binh, bại vong là chuyện sớm muộn; Nghĩ tới đâv Hành Bổn sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lúc nhất thời do dự.

Là trước trơ.

Ịạị Dương Châu xin chỉ thị xem Vương Thế Sung định đoạt như thế nào, hay chạy tới Hu Di hoặc Cao Bưu tiến hành viện trợ.

Hu Di ờ tây bắc Vĩnh Phúc, mà Cao Bưu tại đông bắc Vĩnh Phúc.

Muốn đi Hu Di thì tránh không khỏi tai mắt của Tiêu Bố Y, đi Cao Bưu lại phải đi qua một vùng hồ lớn.

Thời gian gần đây, Tiêu Bố Y xuất quỷ nhập thần thế công như nước thủy triều, lấy thành như lấy củ cải trắng vậy.

Hôm quá CÒÌỊ là địa bàn dưới sự khống chế của Vương Thế Sung, hôm nay đà roi vào trên tay Tiêu Bố Y.

Ngày mai những thành trì này có rơi vào trong công kích của Tiêu Bố Y hay không.

Hắn đi viện trợ, nếu lại chịu Tiêu Bố Y trào phúng giễu cợt như hôm nay thì làm thế nào?
Vương Hành Bổn giờ khắc này rốt cuộc hiểu rõ tâm tình của Dương Công Khanh.

Tiêu Bố Y đả kích hiển nhiên là đà kích vào toàn bộ các phương vị.

Hắn đả kích chẳng những là binh lực cùa đối thù, hơn nữa còn đem tâm linh cùa đối thù tiến hành tàn phá một cách vô tinh.

Thua ở trong tay Tiêu Bố Y không đáng sợ bằng đối với Tiêu Bố Y đà không còn lòng dạ phản kháng.

Trái lo phải nghĩ, Vương Hành Bổn rốt cuộc hỗi: “Dương Tướng quản.


Theo ý kiến của người, chúng ta nên làm như thế nào?”
Dương Công Kharih dù sao cũng là người thành thục lão luyện, trầm ngâm nói: “Như theo ta thấy, chúng ta hẳn là trước tìm một chỗ đóng quân, sau đó lại phái thám từ đi ra ngoài tìm hiểu động tĩnh cùa Hu Di, Cao Bưu”.

Tuy cảm thấy Tiêu Bố Y trừ khi có thể bay, hoặc là có yêu pháp, bằng không tuyệt không khả năng nhanh như vậy lấy hai thành trì này.

Nhưng Dương Công Khanh khi nói trong lòng vẫn lo sợ.

Vương Hành Bổn cũng không phản đối, liên tục gật đầu nói: “Dương Tướng quản nói không sai, chúng ta xác thực hẳn nên xem xét động tĩnh trước rồi mới quyết định tiếp”.

Hắn vốn đối với Dương Công Khanh cũng không coi trọng.

Dù sao tướng thua trận lời cũng không có sức nặng.

Nhưng hắn đà cũng thất bại, có thề nói là huvnh đệ khó gặp.

ngược lại có loại cảm giác thân cận.

Dương Công Khanh thấy Vương Hành Bổn tiếp nhặn đề nghị của minh, tinh thần phắn chấn, “Trước mắt chuyện chính yểu nhất là đem những chuyện ờ đây bẩm báo cho Thánh Thượng”.

Nhìn thấy vẻ mặt rất không tự nhiên cùa Vương Hành BổiỊ Dương Công Khanh an ùi: “Kinh vương không cần lo lắng, mất thành cũng không thể trách ta và người.

Huống chi ta và ngươi là đi cứu viện chứ không phải là công thành.

Thử hỏi dưới tình huống không có khí giới công thành, chúng ta làm thế nào có thể đem thành tri đoạt lại? Chúng ta cũng không nóng nảy quay lại Đông Đô, bời vì Thánh Thượng cóthể để cho chúng ta cứu viện thành tri khác.

Đến lúc đó có thể tránh cho binh sĩbôn ba mỏi mệt.

Cho dù Thánh Thượng không định để cho chúng ta một lần nữa xuất binh, thi chúng ta quay lại cũng không có gì sai”.

Vương Hành Bổn tiệp nhận đề nghị này, do dự nói: “Chúng ta đi nơi nào cắm trại? Tiêu Bố Y có thể xuất binh tập kích bất ngờ chúng ta hay không?”
Dương Công Khanh có chút đỏ mặt đầu nói: “Ta nghĩ quá nừa là sẽ khỏng.

Nếu tập kích thi vừa rồi đà sớm phái binh tiến công chúng ta”, nhung vẫn không dám xác định, Dương Công Khanh lại nói: “Chúng ta có thể tại phụ cận thành Vùủi Phúc mai phục thám tử giám thị nhất cừ nhất động cùa Tiêu Bố Y.

Hắn nếu xuất binh, chúng ta cũng có thể có thời gian tìm hiểu tin tức”.

Vương Hành Bổn gật đầu, yên lặng đi về phía nam.

Dương Công Khanh đà sớm phân phó birih sĩ giám thị động tĩnh cùa thành Vĩnh Phúc.

Cảm thấy Tiêu Bố Y trừ khi biến thành con kiến mới có thể không bị bọn họ phát hiện phương hướng hành quân.

Lúc này mới nhằm hướng nam mà đi.

Mọi người đi về phía tây nam hơn mười dặm gần đến hoàng hôn thì tới gần một dãy núi.

Núi này gọi là Qua Phong sơn, cùng Dương Châu và Cao Bưu tạo thành hình tam giác.

Dương Công Khanh chọn noi này hạ doanh là muốn sau khi nhận được mệnh lệnh của Vương Thể Sung thi có thể nhanh nhất đi cứu viện Cao Bưu.

Bọn họ mặc đù tính là tướng ở bên ngoài, nhung dù sao cũng phải nghe theo Vương Thế Sung phân phó.

Nếu tự cho là đúng mà dụng binh có thể làm cho Vương Thế Sung nghi kỵ.

Dương Công Khanh không thể không e ngại.
Vương Hành Bổn mới địrih tại núi bắc hạ doanh, Dương Công Khanh nói: “Kinh vương, ta cảm thấy tại núi đông hạ doarih thi tốt hơn”.

“Vì sao?” Vương Hành Bổn cau mày nói: “Chúng ta ờ đây dựa vào núi hạ doanh, nếu như Tiêu Bố Y thật sẽ công kích mà nói, thi còn có thể dựa vào núi mà chiến một trận”.

Dương Công Khanh nói: “Phương phép hạ doanh của Kinh vương cũng rất có học vấn.

Nhưng một điểm quan trọng nhất chính là theo lợi tránh hại, dựa vào thế núi là không sai, có thể dựa vào địa thế hiểm yếu mà thủ.

nhưng mà noi này lại không có nguồn nước”.

Vương Hành Bổn hiểu ra, “Cho nên chúng ta phải tìm nơi có nguồn nước mà hạ trại”.

Dương Công Khanh kiên nhẫn nói: “Xác thực là như thế.

Ta biết địa thế ở đây tại phía tây Qua Phong sơn có một dòng suối nhò chảy qua Noi đó địa thế hiểm yếu có thể hạ trại Chúng ta lương nước không thiết, cho dù Tiêu Bố Y tập doanh thi cũng phải trả giá một cái giá thảm trọng”.

Vương Hành Bổn mệt mòi nói: “Được rồi, theo ý ngươi nói đi”.

Sắc tròi dẳn dần tối, mặt tròi lặn về phía tây.

Vương Hành Bổn cau mày nói: “Nếu đi đường vòng qua phía đông, nhắm chừng đã khuya rồi”.

Dương Công Khanh nói: “Mạt tướng biết có một đường tắt đi thòng qua phía núi đông, chừng nừa canh giờ là tới”.

Vương Hành Bổn không kiên nhẫn nói: “Vậy còn chờ gì, đi nhanh đi”.

Dương Công Kharih lập tức lệnh cho mọi người xuyên núi mà phi nước đại qua phía đông Qua Phong sơn.

Quân Hoài Nam chinh chiến một ngày, nhưng cơm nước đều chưa có, nên đều đã mỏi mệt không chịu nổi.

Nhưng vô luận Kinh vựơng hày Dương Tướng quân, thoạt nhìn đều bị tức giận no bụng nên cũng không có ai dám đề nghị nấu cơm.

Nghe được muốn qua bên kia núi an doanh, tất cả mọi người đều đề khời tinh thẳn.


Mọi người cấp tốc mà đi, địa thế dẳn dần gập ghềnh hẳn lên.

Dương Công Khanh cùng

Vương Hành Bổn đều đà mất đi ý chí, tất cả mọi người thấy mặt trời đà biến mất không thấy, màn đêm mắt thấy đà đến noi, trong lòng đột nhiên đều có ý lo sợ.

Địa thế chật hẹp.

quân Hoài Nam đã không thành trặn hình.

Hai người tọa trấn trung quân đà cùng tiền quàn đà kéo xa khoảng cách.

Nhìn quanh mọi nơi, trong lòng đột nhiên thấy lành lạnh, Dương Công Khanh cũng không biết tại sao.

Nhớ tới lúc trước chuyện tại sơn cốc gặp mai phục, nhung có chút hoài nghi mình nghi thẳn nghi qúỷ.

Tiêu Bố Y sớm đã bị bọn họ để tại sau lung, thành Vùủi Phúc lại đang ở trong sự giám thị cùa bọn họ.

Nếu có đại quân mai phục, những thám từ kia tại sao không đến bẳm báo?
Chi sợ Vương Hành Bổn không vui, còn nói mình nhát gan.

Dương Công Khanh đành phải đem lòng nghi ngờ áp chế xuống.

Mọi người lại đi về phía trước, lúc này Dương Công Khanh nhìn về trên núi hai bên lại chi thấy được tùng bách xarih um tùm, cồ dại đá xám trải rộng lởm chởm, không biết tại sao trong lòng bàn tay đà tĩàn đầy mồ hôi lạnh.

Đột nhiên ở triền núi phía trước, trong rừng chim chóc bị hù dọa bay lẻn.

Dương Công Khanh kinh hãi nói: “Có mai phục”.

Hắn đột nhiên quát lên, Vương Hành Bổn thiểu chút nữa ngã xuống dưới ngựa.

Theo một tiếng hô cùa Dương Công Khanh, hai bên trên núi đột nhiên có thanh ảm ầm ằm ù ù truyền đến.

Dương Công Khanh nghe được tiếng vang này có thể nói cùng với trong cốc lúc trước giống như đúc, không khỏi cổ cứng ngắc.

Quay đầu nhìn về phía triền núi hai bên.

chỉ thấy ở lưng chừng núi, trên sườn núi có những tảng đá lớn lăn xuống, càng lăn càng nhanh thì kinh tâm động phách.

Dương Công Khanh thân thể cứng ngắc trong khoảng khắc, thoáng qua sợ hài quay đằu ngựa, gấp giọng nói: “Kinh vương đi cùng ta”.

Hắn thúc ngựa đi, đột nhiên cảm giác bốn phía không khí nhiều ít có chút cổ quái.

Một tảng đá lớn rơi xuống, ầm ầm nổ vang thật lớn kích Dương Công Khanh ờ gần muốn thổ huyết.

Chuyện cũ tái diễn, cũng không phải do hắn không cẩn thận.

Nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Tiêu Bố Y xuất binh, thám tử lại không có tin tức truyền đến.

Chẳng lẽ Tiêu Bố Y thật có thể biến thành kiến.

Dư âm tiếng nổ còn chưa dứt, toàn quân đều đà trợn mắt há hốc mồm đứng ờ đó nhìn sang Dương Công Kharih.

Dương Công Khanh ót đổ mồ hôi, hiểu rằng vào thời điểm này quân tàm hoảng sợ.

nói cái gi cũng phải bào vệ Kinh vương.

Thấy Vương Hành Bồn không nhúc nhích, Dương Công Khanh gấp giọng nói: “Kinhvưang..

“Dương Tướng quân ngươi làm cái gì?” Vương Hành Bồn có chút không vui nói.

Dương Công Khanh đột nhiên cảm thấy bốn phía có chút yên tĩnh, ở đây vốn không nên yên tũứi như vậy, ngày đó chuyện ở trong cốc Dương Công Khanh kv ức vẫn như còn mới.

Có buồi tối trong mộng bừng tinh, còn cảm thấy một khối tảng đá lớn đang nhẳm đầu mà roi xuống.

Nhiều tảng đá rơi xuống như vậy, tại sao lại yên tĩnh như thế?
Dương Công Khaiih quay đầu trông qua, chỉ thấy một khối đá lớn rơi vào đường núi, mà hai bên trên núi lại vẫn lặng ngắt như tờ.

Dương Công Khanh sừng sốt.

nhiều ít lại có chút khó xừ.

Vương Hành Bồn rốt cuộc thờ dài nói: “Dương Tướng quân, ta cảm thấy cho người quá mức khản trương.

T am quân do ngươi quăn thúc, ngươi thân là chủ tướng nhung lại kích động như thể..

Dương Công Khanh khóe miệng run rẩy, hồi lâu mới nói: “Tảng đá lớn vì sao lại vô cớ rơi xuống, trong rừng tại sao lại có chim chóc bị dọa bay lên.

Quá nừa sẽ có mai phục? Kinh vương cẩn thận là hơn”.

Vương Hành Bổn cười to lắc đầu nói: “Có lẽ là có dà thú đụng roi tảng đá lớn này xuống, hoặc là thợ săn kinh làm chim chóc kinh sợ.

Dương Tướng quân, người thực sự quá cần thận rồi”.

“Tốt nhất cứ để cho người đi xem” Dương Công Khanh trầm ngâm nói.

Vương Hành Bồn lắc đầu nói: “Dương Tướng quân binh sĩ mỗi mệt.

chúng ta tại sao vì
những chuyện nhò nhặt này còn làm cho bọn họ nóng lòng? Người hiện tại chuyện cần làm nhất chính là dẫn binh đi tới nơi hạ trại.

Tiêu Bố Y không phải thần, cũng sẽ không bay được.

Hắn làm sao có thể làm cho chúng ta không phát giác mà hạ mai phục ở noi này? Nói đến hắn nếu thật ở trong này mai phục, ta thua tâm phục khầu phục”.

Vương Hành Bổn giọng điệu có chút nghiêm khắc.

Dương Còng Khanh không thể không theo hiệu lệnh.

Trang quân tiệp tục đi về phía trước, nhung đi chưa tới nửa dặm, chợt nghe thấy thanh âm ầm ầm một lần nữa truyền đến.

Binh sĩ dừng lại, Vương Hành Bổn cũng cảm thấy có chút dị thường, ngẩng đầu trông qua thì sắc mặt đại biển.

Hai bên triền núi một lẩn nữa lăn xuống tảng đá lớn.

nhung lúc này lại không phải một khối, mà là hơn mười tảng đá lớn đồng thời lăn xuống, khí thế dời non lấp biển!
Vương Hành Bổn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là sợ hài.

Quàn Hoài Nam không thể tự chù mà xao động kêu to lên! Bọn họ có thể chống cự nguv nan hiểm trờ.


thậm chí có thể cùng thiết kỵ Tây Lương đánh cược một trận, nhưng làm sao có thể đối phó những tảng đá không có tính mạng này?
Dương Công Khanh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

vẫn cùng một biện pháp, Tiêu Bổ Y đối với bọn họ lại sử dụng hai lằn! Mà Dương Công Khanh hắn thoạt nhìn đã cùng một vấn đề mà bại hai lần.

Cái này không thể trách hắn.

Đơn giản là có rất ít người có thể nghĩ đến phạm vi phục kích của quân Tây Lương lại xa như thế.

Nhưng bọn họ rốt cuộc làm sao đột phá sự giám thị cùa thám từ mà tới đây.

Dương Công Khanh nghĩ mài mà không rõ, mà cũng không có thời gian để suy nghĩ.

Tốc độ đá lăn cực nharih, thoáng qua đã vọt tới trong sơn đạo.

Quàn Hoài Nam không có chỗ để né tránh.

Sớm có người bị tảng đá lớn đụng bay ra thật xa, còn có người bị tảng đá lớn nghiền lên trên đường, huyết nhục tung tóe!
“Hậu quân biển tiền quân lập tức rút khỗi noi đây!” Dương Công Khanh hét lớn.

Vương Hành Bổn nhiều ít có chút không tính là đồng ý, bời vì theo hắn thấy thì chỉ có tảng đá lớn thì làm sao có thể làm khó được quân Giang Hoài nhiều như vậy.

Dương Công Khanh hoảng sợ mà chạy, thật sự không có bất kỳ đạo lý gì.

Phương pháp tốt nhắt lúc này đây là chờ đợi hết đá, sau đó đi bắt kẻ địch ờ hai bên núi, vẫn giữ nguyên kế hoạch hành quân.

Vương Hành Bổn suy nghĩ đạo lý rõ ràng, nhưng tảng đá lớn lăn xuống, khiến cho Dương Công Khanh khủng hoảng.

Dương Công Khanh bối rối lại dẫn tới quân Hoài Nam bất an.

Quân Hoài Nam đà loạn thành một đoầĩL
Rất khó tưởng tượng quân Hoài Nam tác chiến có tố chất, lại bị loạn thạch trên núi đánh
bại
Nhưng mà binh bại như núi, khủng hoảng cũng giống như ôn dịch, đà lan tràn thì rất khó ngăn chặn.

Vương Hành Bổn lục nghĩ kế sách ứng đối là bời vì các tảng đá lớn còn cách xa hắn, bởi vì tảng đá lớn nện ở trên người những người khác, nên hắn cũng không đau.

Nhiều khi bàng quan luôn tỉnh táo dị thường.

Nhưng khi hắn còn đang bất mãn, thì đã bị loạn quàn xông tới làm khỏng giữ được trặn cước.

Vương Hành Bổn giận dữ mới định lệnh cho đao phù thù áp trặn chém giết quân sĩ hỗn loạn.

Đột nhiên một hòn đá nhò lăn xuống đến trước mặt Vương Hành Bổn.

Vương Hàrih Bổn trong lòng run lên, quay đầu trông qua chỉ thấy được trên sườn núi có một tảng đá cực lớn nhìn như không có khả năng bị thôi động, lắc lư hai cái sau đó thoải mái nhàn nhà lăn xuống.

Tảng đá lớn nặng cả ngàn cân lăn xuống, còn cách một đoạn mà đã dẫn tới rung động, quả thực tựa như một ngọn núi ngà xuống vậy.

Vương Hành Bổn kinh hài không thể cừ động.

Lúc này nhìn thấy hắn ờ trong cuộc mới biết được thi ra hắn tuy là Kinh vương, nhưng tảng đá lớn lăn xuống thi lại như đang ờ trong mộng.

Gặp nạn phản ứng so với binh sĩ hỗn loạn còn không bằng.

Hắn đà ngẩn ra như gà gỗ.

Tảng đá lớn mang theo uy thế kirih thiên lăn xuống.

Một thản đại thụ cũng bị nó lăn qua nghiền nát.

Vương Hành Bổn miệng mấp máy hai cái mới nhớ tới phải chạy trốn, vừa ghìm dây cương thi con ngựa đã quỵ xuống đất.

Mắt thấy tảng đá lớn muốn đem hắn đè thành thịt vụn, thì một người đà xông tới ôm lấy Vương Hành Bồn, dùng sức nghiêng về một bên mà lăn đi.

Ngay sau đó là một thanh âm kirih hồn vang lẻn.

ngựa của Vương Hành Bổn đà bị tảng đá lớn đè thành thịt vụn, xương cốt cũng không cách nào tìm thấy.

Vương Hành Bổn chỉ cảm thấy gió táp cắt mặt, bị đọa hồn phi phách tán.

Chờ khi tỉnh lại mới hiện là Dương Công Khanh cứu mình.

Lời cảm kích còn chưa kịp nói, Dương Công Kharih đà mang theo hắn leo lẽn ngựa nharih chóng theo đường cũ mà chạy đi.

Mọi người thất kirứi ra khỏi cùa cốc, còn chưa kịp định thần lại chợt nghe thấy tiếng vó ngựa gắp gáp.

ờ phương xa đột nhiên xỏng ra một đội kỵ binh chừng hơn ngàn người, như sói như hổ hướng về phía này rít gào mà đến.

Bọn họ mới nghe được tiếng vó ngựa đà thấy khói bụi xông thẳng lẻn trời.

Bọn họ mới trông thấy khói bụi bay cao đã cảm thấy gió táp vào mặt.

Bọn họ mới cảm giác gió táp như đao đã phát hiện tên dài như mưa đồ ập xuống.

Đội kỵ binh so với soi nỉụốn tàn nhẫn hơn, so với hổ còn hung mãnh hơn, đang lao thẳng tới bẩy cừu là bọn họ!
Vương Hành Bổn một lẩn nữa lại trợn mắt líu lười.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua kỵ binh dũng màrih như thể, nhanh đến như thể, sắc bén như thề.

Đây là kỵ binh nơi nào là có uy thế như vậy?
Nhưng thoáng qua đã tỉnh ngộ lại, đây chính là thiết giáp ky binh danh chấn thiẻn hạ hắn một mực muốn gặp.

Quân Hoài Nam không còn chỗ dựa, một lần nữa hỗn loạn.

Kỵ binh chỉ một lần công kích đà đem quân Hoài Nam đánh cho chia năm xẻ bảy không đường hoàn thủ.

Dương Công Khanh rốt cuộc bất chấp Kinh vương mà trốn về trong cốc.

Tướng dẫn đầu thiết kỵ thế như chẻ tre giết tới trước mặt Vương Hành Bổn, vừa nhấc thương đà đâm chết hai gà thân vệ tới viện trợ.

đảo ngược thân thương đà đem Vương Hành Bổn đánh rơi xuống dưới ngựa.

Hỗn thiết thương đâm ra bức ở trước cồ họng của Vương Hành Bồn.

Tướng này thản nhiên nói: “Ta nghe nói ngươi rất muốn trông thấy thiết giáp kỵ binh cùa Tây Lương vương?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện