Phật viết, ta không vào địa ngục.
Thì ai vào?
Kiến Đức khi nghĩ tới câu này.
chi muốn đem La Nghệ đưa vào địa ngục.
Hắn và La Nghệ mấv lằn giao thủ.
không một lằn thắng.
Vò còng cao chưa chắc bản lãnh lĩnh quân đà cao.
Thiên quân vạn mà vọt tới, võ công cao tới đâu cùng chi có thể tự bảo vệ mình, ít có thể thav đổi đại cuộc.
Kiến Đức vò công cao.
nhưng nói dụng binh so với La Nghệ vẫn còn có chút chênh lệch.
Cho nên hắn và La Nghệ đối trận cũng không thể thắng được.
La Nghệ rất âm hiểm, khi biết Kiến Đức đi chiến Đông Đô binh bại Tứ Thủv.
đột nhiên đà hưng binh thắng đền Nhạc Thọ của Kiến Đức.
Chuyện dệt hoa trên gắm, La Nghệ sè không đi làm.
Chuyện đánh chó rơi xuống nước.
La Nghệ rất cao hứng vung roi.
La Nghệ tuvệt không phải quán từ, mà là tính cách kiêu ngạo.
Kiến Đức thống hận hắn, thi hắn cũng cực kv khinh thường Kiến Đức.
Có thể có cơ hội cho Kiến Đức một đòn đau.
hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.
Kiến Đức từ Ngưu Khẩu quay lại Lẻ Dương.
Sau khi biết tin tức La Nghệ nam hạ.
lặp tức chạy về Nhạc Thọ.
rồi suốt đêm đến dịch thủv.
Đám người Cao Thạch Khai đau khổ chèo chống, vẫn không địch lại Tiết Vạn Quán Tiết Vạn Triệt dũng mãnh.
Tiết gia bốn hồ.
Tiết Vạn Quản Tiết Vạn Triệt chẳng những võ còng cao cưỡng, uy chấn ngàn quân, hơn nữa năng lực lãnh binh rất mạnh.
La Nghệ được tương trợ, có thể nói là như hổ thêm cánh.
Tiết gia bốn người con.
vốn là tướng mòn hổ tử.
dẫn binh lình quân, tuyệt không phải đạo phi tẳm thường có thể so sánh.
Vồn đám người Cao Thạch Khai đà gần đến tan tác.
Lúc này Kiến Đức rốt cuộc đuổi tới.
Chi bẳng một Kiến Đức.
quán Hà Bắc cùng quán Yến Triệu thắng bại.
chi có thể nói là phán ra năm năm.
Nhưng bên người Đặu Kiến Đức nhièu hơn ba người, nhanh chóng thav đổi thế suy yếu.
Dương Thiện Hội dụng binh như thần, Lưu Hắc Thát dũng quan tam quân.
Bùi Củ làm việc lưu loát.
Ba người này hợp lực rất nhanh chặn đứng bại cuộc.
Thậm chí bàv trận dụ ra để giết hơn ngàn quân Yến Triệu qua Dịch Thủv.
La Nghệ thấv tình thế không ồn lệnh cho Tiết thị huynh đệ lui giữ Dịch Thủv.
tự mình xuất binh.
Hai quán một lẩn nữa giẳng co Dịch Thủy, có thắng có bại.
Đúng vào lúc này.
Đậu Kiến Đức đã nghe tin dữ ỡ Lẻ Dương!
Một khắc khi Kiến Đức nghe được tin tức, đang nhìn về phòng ngự tiêu điều nơi xa, tự hỏi làm thế nào đánh bại La Nghệ.
Hắn cũng không phải là từ trong miệng Vương Phục Bảo biết.
Hắn không biết Vương Phục Bào đã chết.
Nhưng hắn trong lòng đã có cảm giác không rò.
Năm đó hắn bởi vì khởi nghĩa mà cả nhà bị tàn sát chi còn lại có một minh Hồng Tuyến, trong lòng cũng có loại báo hiệu không rò này.
Tin tức là Tô Định Phương truyền qua, Lẻ Dương bị vây, Sĩ Tín hết lòng thủ thành chết trận.
Vương Phục Bảo ỡ đàu không rò.
Bởi vì là tin tức của Tô Định Phương truyền đến, cho nên sẽ trễ vài ngày.
Kiến Đức một khắc biết La Sĩ Tín chết trận, trong lòng đau đớn.
Hắn thực đà xem La Sĩ Tín như là con minh, hắn vì con gái mà đau lòng.
Hắn khôngbiết, con gái sau khi biết tin tức này.
phải làm thế nào để chịu đựng qua.
Thán nhân của hắn trên đời này, chi còn lại đứa con gái này.
Nhưng ngoại trừ đau lòng vì con gái.
thì cùng vì huynh đệ mà đau lòng.
Hắn biết.
Vương Phục Bảo đà chết!
Đó là một loại trực giác, đó là một loại tín nhiệm giữa huynh đệ sinh tử! Bởi vì có loại tín nhiệm này, hắn không có trúng kế ly gián của Tiêu Bố Y.
Bởi vì loại tín nhiệm này.
Hắn biết Vương Phục Bào nểu không có chết.
Khẳng định so với Tô Định Phương còn sớm đem tin tức nàv tự nói với minh, cho dù chặt đứt chân, thân chịu trọng thương, Vương Phục Bảo cũng sẽ dùng trăm phương ngàn kế nói cho hắn biết tin tức nàv.
Vương Phục Bảo không có tin tức là bởi vì hắn đã không thể.
Hắn đã chết!
Ai có thể giết Vương Phục Bảo; Đậu Kiến Đức cũng không biết.
Mây bay như khói trước mắt đều là lo.
Trời xanh ngàn dặm.
sao chứa được một ánh mắt?
Kiến Đức cô đơn đứng ờ bờ sông, nhìn sang ánh vàng trên sông, giống như núi sòng thêu gấm, nhưng trong lòng một mảng tro tàn.
Không biểt qua bao lâu, hắn lúc này mới giục ngựa trờ lại, dắc mặt như thường.
Hắn hiện tại chi còn lại có một con đường cuối cùng, đó chính là phải đánh bại La Nghệ, lấv u châu thi mới có thể sống sót.
Chiến trường chính là lãnh khốc vô tình như thế.
Muốn sống thì phải giẫm lên thi thể cùa người khác.
Trà cái đó ra, cùng không còn lựa chọn nào khác!
Trong ba quán có sự bắt an, Kiến Đức cằn phải duy trì loại trấn tình này.
Bỡi vì hắn biết trong trướng còn có người đang chờ hắn.
Hắn cằn nhờ mấy người này vãn hồi bại cuộc.
Trong trướng mấy người nhin sang Kiến Đức, đểu có sự bi tráng trước Dịch Thùy không thay đổi.
Bùi Cù, Dương Thiện Hội.
Lưu Hắc Thát đều đà biết tin tức Lê Dương thất thủ.
Lúc này đâv bọn họ đều tràn đẩv lo lắng.
Nhưng mà con ngưỡi khó đo lưỡng nhất chính là trái tim.
Ngươi vĩnh viễn không thể từ ưu sầu trên mặt hắn, nhìn thấv hắn có lo lắng hay không.
Tựa như không thể từ trên khuôn mặt binh thản của Đậu Kiến Đức.
Suy nghĩ ra hắn có lòng nóng như lửa đốt hay không.
Bùi Củ mặc dù đà đứt cánh tay.
nhưng không tổn hao gì đến sự phiêu dật của hắn.
Hắn nhìn sang Đặu Kiến Đức tiến đến.
trong ánh mắt cũng có chút ít thưởng thức.
Cho dù là hắn, cũng có chút bội phục Đậu Kiến Đức.
Hiện tại núi sóng cảnh hoang tàn khắp nơi.
Đậu Kiến Đức còn có thể tinh táo như trước.
Bùi Cù hiểu 1ẳng, cái này cằn tâm cảnh tới cờ nào.
Chi là thưởng thức thì thưởng thức, đáng chết thì vẫn phải chết!
Dương Thiện Hội vẫn trước sau như một tấm thiết bản.
Lưu Hắc Thát lại tiến lên hai bước nói: “Đại ca.
Người...!vẫn khòe chứ?”
Kiến Đức trong lòng có sự ấm áp, gật đầu nói: “Có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người”.
Mọi người đều sững sờ.
không biết trước mắt còn có tin tức gì có thể coi là tốt? Bùi Củ nhịn không được hòi: “Không biết là tin tức tốt gì?”
“Lý Đường đà xuất bin.” Kiến Đức từng chữ nói ra.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhắt thời im lặng.
Tiêu Bổ Y người đang ỡ Đông Đô.
Nghe nghe tiếng chuông ngán vang, lại nghĩ đến minh nểu là Đậu Kiến Đức.
Sẽ làm thế nào vàn hồi bại cuộc?
Núi sông chưa định.
Hắn không giờ phút nào dám thư giàn.
Tuy hắn đà cho 1ẳng.
Kiến Đức đà hết cách xoav chuvển, nhưng hắn căn bản không định thông báo cho Kiến Đức về Bùi Củ.
So ra mà nói.
càng làm cho hắn đau đẩu là Kiến Đức.
mà không phải Bùi Củ.
Nghe tựa như có chút mâu thuần, bời vi mấy lằn thiếu chút nữa lấv tính mạng của Tiêu Bổ Y là Bùi Củ.
mà khôngphải là Kiến Đức.
Nhưng Tiêu Bố Y lại biết cũng khôngphải đơn giản như vậy.
Quản Hà Bắc đánh tới lúc này, đà có thể nói là tổn binh, hao tướng, thảm bại mà về.
Địa bàn đà chiểm được trước kia hôm nav đã bị Tiêu Bố Y thu hồi.
Không chi như thế.
Tiêu BÓ
Y còn buôn bán được chút lợi tức.
Sơn Đông đã nhét vào bản đồ của mình, tuv Sơn Đông có thể nói là nơi sản sinh ra đạo phinhièu nhắt thiên hạ.
Trương Tu Đà.
Dương Nghĩa Thẩn nhièu lần thảo phạt, cũng đều vô công mà lui Nhưng cho tới hiện tại, sóng cồn đào cát.
nhân vật ngàv xưa đã sớm bị cuốn vào bánh xe lịch sử.
bị vô tinh nghiền nát.
Đen khi Tiêu Bổ Y chinh, phạt thi đạo phi đã ít như kỳ tích.
Hắn thu phục Sơn Đông, đơn giản đến khó có thể tường tượng.
Đến mức có thể nói là nước chảv thành sông.
Loại tình huống này.
nếu là quán Ngoã Cương thì đà sớm thất bại.
Nếu là quán Giang Hoài thì đã sớm rối loạn.
Nếu là quán Từ gia quán thi đã phản.
Nhưng trước mắt quán Hà Bắc vẫn còn đang chiền.
Vi Đậu Kiến Đức mà chiến!
Tiêu Bố Y không thể không cảm khái lực ngưng tụ của Kiến Đức này.
Cho nên hắn hy vọng quán cờ Bùi Cù nàv có thể giết Đậu Kiến Đức diệt La Nghệ.
Vì bắc phạt của hắn mà quét sạch những lực cản cuối cùng.
Hắn cho rẳng Bùi Củ Dương Thiện Hội cho dù lãnh binh có mạnh, âm mưu tốt.
Nhưng chính thức hành quán tác chiến, vẫn không thể nắm bắt quân tám bẳng Đậu Kiến Đức.
Cho nên hắn mặc dù đoán ra mưu kế của Bùi Củ Dương Thiện Hội, nhưng cũng không chuẳn bị thông báo cho Đậu Kiến Đức.
Đáng chết, thì vẫn phải chết! Đậu Kiến Đức.
nên chấm dứt ở đâv!
Tiêu Bố Y khi nghĩ tỡi đày.
tiếng chuông đã ngừng, dư âm vẫn còn đó.
Đèn rực 1ờ mới thắp lên ỡ hai bên bậc thang trước điện, cấm vệ nghiêm ngặt, đèn đuốc rực rỡ, trong sự chăm chú mang theo sự rực rỡ.
Tiêu Bố Y người ỡ Đông Đô.
chi vì tiếp kiến một người.
Đó chính là hoàng đế Giang Đô Vương Thế Sung!
KỲ hạn cuối cùng đã đến.
Vương Thế Sung chống cụ không nổi áp lực mà Đỏng Đô áp đến.
Lý Tình đuồi mạnh đánh mạnh, dán chúng tiếng oán than dậy đất.
rổt cuộc đã buông tha chống cự, tuyên cáo dâng biểu xin hàng.
Cách xa nhau mấv ngàn dặm núi sòng, Vương Thế Sung đến không tính là nhanh- nhưng cùng tuvệt đối không tính quá chậm.
Nhưng Đông Đô dù sao so với Tâv Kinh vẫn gần hơn rất nhiều.
Đến khi chiều tà đã chạv tới Đông Đô, thật ra đã muốn biểu đạt sự mong muốn đầu hàng của mình.
Tiêu BÓ Y sau khi biết được, lặp tức triệu kiến Vương Thế Sung, thể hiện bản thân rất khiêm tổn.
có thể thu nạp mọi phương.
Khi Vương Thế Sung nhìn thấy Tiêu Bố Y ngồi ỡ trẽn cung vàng điện ngọc, như là nhìn sang một tòa núi lớn.
trong lòng không biết là tư vị gì.
Hắn lại nghĩ tới lúc trước gặp gờ tại nội cung.
Khi đó.
hắn tuy là nịnh nọt.
nhưng cùng chi là làm theo phép.
Khi đó hắn tọa trấn Giang Đô.
hùng tâm bừng bừng, làm sao có thể đem Tiêu Bố Y để ỡ trong mắt?
Nhưng nhân sinh hiển nhiên không thể thấy qua như vậy được.
Nếu có thể lựa chọn, hắn hận không thể bóp chết Tiêu Bố Y lặp tức.
Nhưng nhân sinh qua rồi, khôngthể quay đầu lại.
Cho nên hắn chi là hai đẩu gối mềm nhũn, từ xa đã quỳ xuống, một đường bò mà đi lên.
hô to: “Tội thần Vương Thế Sung.
Khấu kiến Tâv Lương vương.
Khấu kiến Thánh Thượng!”
Hắn một đường quv đi tới, phảng phắt trờ lại năm đó bị người mắng là tạp chủng mà sống qua ngày, nhưng trẽn khóe miệng lại vẫn luôn nở nụ cười.
Có những người, thà 1ẳng chết ỡ trên cao.
cũng không chịu sống ti tiện.
Nhưng nhiều ngưỡi vì sống ti tiện, lại vứt bò tắt cả cao ngạo.
Quv đi đến trước điện.
Vương Thế Sung không dám đứng dặv.
không dám ngẳng đẩu.
rốt cuộc đã biệt tư vị thân làm thịt cá.
Hắn trong lòng đã run rẩy, nhưng hắn biết hắn sẽ không chết.
Bởi vì hắn vẫn hiểu rất rò Tiêu Bố Y.
Có thể còn sống, đà quá đủ rồi!
Hoàng thái đế Dương Đồng cũng ở đó.
Dưới tình huống bình thường, loại trường họp nàv hắn không thể lên tiếng.
Nhìn về phía Tiêu Bổ Y.
có chút ý xin chi thị.
thấy Tiêu BÓ Y gật đầu.
Dương Đồng lúc nàv mới nhưtrút được gánh nặng nói: “Đứng lẻn đi”.
Người nào cũng biết Tiêu Bổ Y là chúa tể Đông Đô, nắm đại quvền sinh sát.
Cho nên Vương Thế Sung cho dù xưng hô.
cũng phải đem Tiêu Bố Y đặt ỡ phía trước hoàng đế.
Hiện tại Tây Lương vương, thật so với hoàng đế cònuv phong hơn.
Nghe Dương Đồng nói đứng lên.
Vương Thế Sung không dám đứng lên.
Lúc này trong điện tĩnh lặng một mảng.
Sau đó tiếng bước chân vang lên.
khi tiếng bước chân dừng lại thì Vương Thế Sung nhìn thấy một người đã ờ trước mắt
Trước đập vào mắt là một đôi giày, giày đen nạm vàng.
Giày của Tiêu B ố Y!
“Sai có thể sửa đồi.
Biết lỗi mà tránh’ Thanh ảm của Tiêu Bổ Y ung dung truyền đến.
“Vương đại nhân.
Xin đứng lên đi”.
Vương Thế Sung ôm lấy đòi giàv hôn xuống, cung kính nói: “Tạ ơn Tây Lương vương!”
Trong điện vẫn tình lặng, nhưng cảnh tượng lại có sụ tương tự kinh người.
Rất nhiều người đã hồi tưởng lại.
Năm đó Vương Thế Sung chính là ôm lấy một đôi chán mà lặp nghiệp.
Lẩn này.
hắn còn muốn làm lại chiêu cũ?
Tiêu Bố Y bắt động, khóe miệng nổi lên nụ cười nhàn nhạt, rốt cuộc vẫn kéo Vương Thế Sung lên.
trầm giọng nói: “Vương đại nhân, ngươi có thể hối cải, trỡ lại Đông Đô.
Quả thật đối với ta và ngươi đều là chuvện mav mắn.
Bẳng không nồi khổ binh đao.
là họa của dân chúng.
Bổn vương không nhẫn tâm mà nhìn.
Hành động của ngươi lần này cũng có thể nói là đã sữa lại sai lầm”.
Vương Thế Sung lệ rơi đẩv mặt nói: “Tội thần nhất thời hồ đồ...!nhất thời hồ đồ...!”
Tiêu Bổ Y mim cười vỗ vỗ vai hắn.
“Lý Đường đà xuất binh..
“Cái gì?” Vương Thế Sung lúc này đã quên khóc, kinh ngạc nói.
Tiêu Bổ Y thờ dài nói: “Lý Uyên đã chính thức hướng tới Đông Đô khai chiến, xuất binh Đồng Quan, do Thái tử Lý Kiến Thành nắm giữ ấn soái.
Lão tướng Khuất Đột Thông làm phó.
Nghe nói có đại quán hơn mười vạn.
thật sự khiến cho bổn vương lo lắng...”
Vương Thế Sung thấy Tiêu Bố Y mắt nhạv cảm, hình như có thám ý, cuống quít thu hồi kinh ngạc, chuvển thành lòng căm phẫn mà nói: “Lào già Lý Uvên nàv thật không biết tự lượng sức mình.
Cũng sẽ tự chịu diệt vong mà thôi”.
Tiêu Bổ Y cũng đà ngồi xuống phân phó cung nhân: “Ban cho ghế ngồi”.
Cung nhân đưa lẻn một cái ghế, Thế Sung luôn miệng chổi từ, rốt cuộc vẫn nghiêng thân thể ngồi xuống.
Tiêu Bố Y nói: ‘‘Bồn vương biết Vương đại nhân xưa nav túc trí đa mưu.
Không biết còn có phương pháp gi ứng đối?”
Vương Thế Sung trong lúc nhắt thòi tâm loạn như ma, lưng đà có mồ hòi lạnh.
Tiêu Bố
Y rốt cuộc là dụng V gi.
Hắn hiện tại đà vô pháp phỏng đoán!
Lý Đường xuất binh, bản thân mình vì có tội trên thân nên thinh chiến, hay là ẩn lui? Nếu thinh chiến Tiêu Bố Y có thể cho là hắn hùng tâm chưa chết hav không.
Nếu là ẩn lui, Tiêu B ố Y có thể tiếp tục tìm hắn gây p hiền toái hav không.
Hắn vừa đến Đông Đô.
không ngỡ Tiêu Bố Y đà ra cho hắn một bài toán khó như vậy.
không khỏi nồi lòng như nước thủy triều, khó có thể tự quyết!
Vương Thế Sung ờ trong cung vàng điện ngọc tâm tư như nước thủy triều.
Không biết dụng ý thực sự của Tiêu Bố Y, nhưng lại khôngthể không đáp.
Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tiêu Bổ Y đang nhìn minh, chi có thể làm gan mà nói: “Lý Đường mặc dù xuắt binh, nhưng làm sao qua được Him vạn hùng binh của Tây Lương vương? Nghĩ tới bọn họ ra Đồng Quan, nhắt định chuần bị đi Từ Giản cốc.
sau đó mới có thể đến dưới thàíih.
Đông Đò.
Chỉ cần Tâv Lương lấy Từ Giản làm gốc tại cốc thiết binh đóng quân.
Cho dù là Lý Kiến Thành còn tré hay Khuất Đột Thông lào làng, cũng không thể làm gi được!”
Tiêu Bổ Y mặc dù xem thường cách làm người của Vương Thế Sung.
Nhưng không thể không nói.
Vương Thế Sung xác thực vẫn thật sự có tài.
Trong số những đại thẩn vỗ mông ngựa của Đại Tùy.
có thể xem trọng cũng chi có một minh Vương Thể Sung.
Vương Thế Sung liếc qua đã nhin ra nơi mấu chốt giữa Đồng Quan cùng Đông Đô là ờ tại Từ Giản cốc.
Cũng có thể coi như là rất có tài năng quán sự.
Hơi chút trầm ngâm, Tiêu Bố Y hỏi: “Vương đại nhân.
Nếu là bồn vương phái ngươi xuất binh.
Không biết ngươi có mấy phẩn nắm chắc?”
Vương Thế Sung tròng mắt xoay chuyển vài cái.
trong lòng hào tình cùng bi tình đan vào nhau, rốt cuộc chán nản lắc đầu nói: “Tây Lương vương.
Không phải là ta không muốn lình quán ra sức vì nước.
Nhưng quả thật thời gian gần đâv thân thể suy yếu.
hai chán vừa đến thòi tiết mưa dầm đà đau đón khó chịu nổi.
Tại hạ đền đẩu nhập, chi là nghĩ tới lòi hứa của Tâv Lương vương.
Nếu như Tây Lương vương có thể không kể hiềm khích lúc trước, để cho ta thời gian sau này sống trộm kiếp phù du.
Tại hạ đã là vô cùng cảm kích”.
Tiêu Bổ Y ánh mắt như đao.
từ đẩu Vương Thế Sung quét đến dưới chân, lẫm lẫm sinh
uy.
Vương Thế Sung cổ gắng gượng cười, tâm tình thấp thòm.
Cũng không biết qua bao làu.
Tiêu Bố Y lúc này mới: “Vương đại nhân đã mệt mòi.
vậy sau này cứ ỡ tại Đông Đô nghi ngơi đi.
Không biết cho đại nhân một Ngán thanh quang đại phu.
Đại nhân có thể hài lòng không?"
Tiêu Bổ Y trong lời nói giấu đao.
Vương Thế Sung vội nói: “Tây Lương vương ban cho.
Tại hạ vô cùng cảm kích”.
Tiêu Bố Y cưỡi nói: “Đã nhưvậy.
mấy ngày nữa ta bày rượu thiết yến.
Mờ tiệc chiêu đài Đỗ Tổng quản Trụ quốc cùng Vương đại nhân.
Đến lúc đó xin mời tới dự.
Đã muộn rồi, Vương đại nhân đi về nghi ngơi đi”.
Vương Thế Sung đứng dậy thi lễ.
Sau khi ra khỏi cung điện không biết tại sao dưới đùi mềm nhũn ngà lăn ra, vì thất lễ cuống quít bồi tội.
lúc nàv mới rời đi.
Tiêu Bố Y nhìn sang Vương Thế Sung đi xa.
lúc này mới lẩm bẩm nói: “Khá lắm Vương Thể Sung”.
Vừa rồi nếu Vương Thế Sung là trarứi còng muốn chiến.
Hắn rất có khá năng chụp cho Vương Thế Sung một cái mũ.
tìm lv do làm thịt hắn.
Vương Thế Sung tuy ti tiện nhưng lại làm cho Tiêu Bố Y trong lúc nhất thòi không tiện phát tác.
Nhưng mà Vương Thế Sung tuy là một Ngán thanh quang lộc đại phu.
thi cũng đà cùng thứ dân không khác gì nhau.
Tiêu Bố Y tìm thân vệ, phán phó vài càu.
để cho bọn họ lưu ý cử động của Vương Thế Sung.
Lúc này mới thờ ra một hơi.
lẩm bẳm nói: “Từ nay về sau.
Không còn nhân vật Vương Thế Sung này nữa!”
***
Lý Đường xuất binh? Sau khi nghe tin tức này, ngoại trừ Bùi Củ hơi nhíu chân mày ra.
Những người còn lại nghe được Lv Đường xuất binh đều đã không có dáng vẻ gì khác nhau.
Bọn họ đà chết lặng.
Hiện tại LÝ Đường xuất binh, còn có tác dụng gì?
Tranh giành núi sông.
Bọn họ không biết quán cờ đà kém bao nhiêu chiêu.
Lý