Giang Sơn Mĩ Sắc

567: Ba Bước Đi


trước sau


Bùi Minh Thúy, Trường Tôn Thuận Đức đều là hạng người cực kỳ trí tuệ.

Hai người trong xe rò ràng nhắt cử nhất động của đối phương.

Dù sao Trường Tôn Thuận Đức là vì Lý Đường làm việc, Bùi Minh Thúv trước mắt lại là bẳng hữu của Tiêu Bố Y.

Nhưng hai người đồng bệnh tương liên, vẫn đối với nhau binh thản.

Bùi Minh Thúy tài trí hơn người, cũng giống như Tiêu Bố Y, cũng không phải từ kết luận của người khác mà rát ra kết quả, mà là từ trong lời nói của người khác phân tích ra mánh khóe.

Cùng Trường Tôn Thuận Đức nói chuyện một phen.

Bùi Minh Thúy nhin như hòi cực ít, thật ra đối với mỗi một càu nói của Trường Tòn Thuận Đức đều cẩn thận phán tích, câu nói trước khi đi kia của Trường Tôn Thuận Đức.

không đầu không đuôi.

Bùi Minh Thúy càng âm thẳm phỏng đoán dụng ý.

Ảnh tử nói: “Thật ra ý tứ của hắn cũng rắt đơn giản”.

Bùi Minh Thúv ngược lại có chút ra ngoài ý định.

“Hắn có ý tứ gì?”
“Trường Tôn Thuận Đức từ Mà Ắp đi ra.

một đường hướng bắc.

mục đích đương nhiên chính là thảo nguvên.

Khả Đôn hướng về phía Hiệt Lợi hòa hảo.

trước mắt là cơ hội tổt nhắt cùa Lý Đường, Lý Uvẻn không có lý do gi buông tha.

Cho nên như ta thấy, Trường Tôn Thuận Đức nên là đi thảo nguvên tìm kiểm một bước kết minh càng sâu hơn.

Tiểu thư cũng không thường nói.

Trường Tôn Thuận Đức đối với thảo nguvên có chút quen thuộc.

Lv Uvên mấy lẩn liên lạc thảo nguvên, đều là do hắn xuất mà.

Chúng ta đoán ra dụng ý của hắn, hắn đương nhiên cùng rò ràng chúng ta là đi làm cái gì, cái nàv của hắn gọi là tiên lễ hậu binh”.

Bùi Minh Thúv lẳng lặng nghe.

“Ngươi ý là, hắn biết tại thảo nguvẻn sẽ cùng ta xảy ra xung đột.

cho nén mới uy hiép ta, để cho ta quav lại GiangNam, không để ý tới chuvện thảo nguvên nữa”.

“Quá nửa là như the Ảnh tử chăm chú gặt đầu.

Bùi Minh Thúv lẩm bẩm nói: “Nói rắt họp lẽ thường, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thắv.

dụng ý của Trường Tôn Thuận Đức không có đơn giản như vậy.

Hành trinh đi thảo nguvên.

ta đã đáp ứng Tiêu Bố Y, Ngu Thế Nam lại là bạn thân của ta.

ta không có lý do gi không đi cứu.

Thật ra loại người giống như chúng ta.

đã sớm thấy rò sinh tử.

Trường Tôn Thuận Đức hiểu rò điểm ấy, không cẩn chọn dùng phương pháp thấp kém như vậy”.

Ảnh tử có chút nóng mặt.

“Ta còn không rõ Trường Tôn tiên sinh bẳng tiểu thư.

Hắn thực sự chút ít khồ sờ”.

Bùi Minh Thúy lẩm bẩm: “Trường Tôn Thuận Đức nói.

Nếu không phải là ý của ngươi, thi rốt cuộc muốn nói cái gi?”
Trong khi Bùi Minh Thúy cùng Ảnh tử thảo luận về Trường Tôn Thuận Đức.

Hai chiếc xe ngựa không biết cố ý hay vô tình, càng lúc cách càng xa.

Trường Tôn Thuận Đức leo lên xe ngụa, trong xe lại có một người.

Người nọ sắc mặt như ngọc, cực kỳ tuần làng, đúng là Trường Tôn Hẳng An.

cháu của Trưỡng Tôn Thuận Đức.

Thấy thúc phụ leo lẻn xe, Trường Tôn Hẳng An hòi: “Trong xe quả thực là Bùi tiểu thư?”
Trường Tôn Thuận Đức gặt đầu.

ngồi xuống.

Nhất thòi im lặng.

“Nàng cùng thúc phụ nói cái gi?” Trường Tôn Hẳng An hòi.

“Nàng hỏi chút ít chuvện không liên quan tỡi ngươi" Trường Tôn Thuận Đức trả lời.

Trường Tôn Hẳng An nghe thúc phụ trả lời lạnh nhạt, có phẩn xấu hổ.

nhất thòi không nói gì.

Trường Tôn Thuận Đức phá vỡ sự vên lặng, “Thế sự nàv quả thực kỳ diệu, chúng ta mới đàm luận về Bùi Minh Thúv.

không ngờ nàng lại cùng một đường với chúng ta”.

“Thúc phụ, Lý Huyền Bá thật không có chết?” Trường TônHẳng An hỏi.

Hắn và Trường Tôn Thuận Đức quan tâm khác nhau, càng hiểu kỳ chuyện Lý Huyền B á.

Trường Tôn Thuận Đức nhíu mày, "Hãng An, cái này cũng không phải là chuyện ngươi nên quan tâm-’.

Trường Tôn Hẳng An đỏ mặt.

rụt rè nói: “Thúc phụ, người cái này cũng không cho chúng ta hiểu rõ, cái kia cùng không nói cho chúng ta...!người...”
“Ngươi cảm thấv ta đổi với ngươi không tốt?” Trường Tôn Thuận Đức trực tiếp hỏi ra.

Trường Tôn Hẳng An vội hỏi: “Thúc phụ đổi với Trường Tôn gia cúc cung tận tụy.

đổi với ta cùng Vô Ky càng chiếu cố có thừa, chắt nhi sao dám có phàn nàn gì? Nhưng chắt nhi thấy thúc phụ cạn kiệt tâm lực.

phi thường khổ cực, muốn giúp cũng không biết làm thế nào.

Nếu thúc phụ có thể nói cho chất nhi một ít tin tức.

thì chất nhi cho tới bây giờ.

cũng sẽ khôngbó tav bó chân, mờ mịt vô sách như thế”.

“Mờ mịt vô sách?” Trường Tôn Thuận Đức thản nhiên nói: “Các ngươi nếu thật vô sách, thi cũng không dể cho Vô Ky đi khuyên Lý Thế Dân tranh đoạt Thái tử vị”.

Trường Tôn Hẳng An thất thanh nói: “Thúc phụ.

làm sao ngưỡi biết?” Hắn vừa nói như vậy, đương nhiên là thùa nhận Trường Tôn Thuận Đức nói không sai.

thoáng qua sắc mặt đại biến nói: ..

Thánh Thượng có biết không?’
Trường Tòn Thuận Đức nói: “Đừng tường rằng dưới đời nàv chi có mấy người các ngươi thông minh, Thánh Thượng...!ngươi nói hắn có biết hav không?”
Trường Tôn Hẳng An đà mồ hôi đầm đìa.

trong lòng sợ hài.

Trường Tôn Thuận Đức lạnh lùng nói: "Hăng An.

ta và ngươi đà nói qua rất nhiều lần.

loại tranh quyền đoạt lợi hoàng thất này, có thể không tham dự, thì không tham dự.

các ngươi sao vẫn đem lời ta nói quắngra sau đầu!”
Trường Tòn Hẳng An nói: “Thúc phụ, Thế Dân công lao hiển hách, ánh mắt khoáng đạt.

đều nói hắn có tướng làm đế vương, chất nhi lại cảm thấv..

‘Đều nói? Là ai đang nói?” Trường Tôn Thuận Đức chất vấn.

Thấy Trường Tôn hẳng an không nói gì, Trường Tôn Thuận Đức giọng điệu hòa hoàn lại, thờ dài nói: “Hẳng An, các ngươi vẫn còn quá trẻ, vết xe đổ.

có thể nào làm như không thấv? Thánh Thượng chưa xuống, cho dù Kiến Thành cùng không dám nói có cái gi tướng làm đế vương.

Lưu Văn Tĩnh không biết nặng nhẹ.

rải lời đồn.

cuối cùng dẫn đến họa sát thân, các ngươi sao có thể còn âm thầm giờ trò? Ngươi hỏi Lý Huyền Bá có còn sống hay không, quá nửa cảm thấy hắn tồn tại.

đối với Thế Dân cùng uv hiếp?”
Trường Tôn Hẳng An ngẳng đầu lẻn.

“Thúc phụ.

Vò cấu gã cho Thế Dàn.

chúng ta nên quan tâm Thế Dân, không có lựa chọn nào khác.

LÝ Huvền Bá muộn không sống lại.

sớm không sống lại, lại nhẳm vào lúc Lý Đường tình thế tốt.

Thế Dân công lao hiển hách lại tuvên bố tin tức nàv, nói như vậy trong suy nghĩ cùa hắn...!cùng đà muốn tranh công.

Hắn tranh còng mục đích chi có một.

đem còng lao đà có, muốn tranh Thái từ vị!”
Trường Tôn Thuận Đức trầm mặc xuống, nhải mày suy nghĩ thật lâu.

“Thiên hạ chưa định, nội loạn đà lên trước, đúng là hành động không khôn ngoan.

Hẳng An, ngươi còn tin thúc phụ không?”
“Đương nhiên tin tường’ Trường Tôn Hẳng An không chút do dự nói.

Trường Tôn Thuận Đức chậmrãinói: “Ngươi nếu như tin thúc phụ.

thì bảo Vô Kỵ không cần phải tham dự chuyện tranh chấp Thái tử quyền vị.

Giữ đạo trung dung, thuận theo tự nhiên, phương pháp này có lẽ không thể để cho Trường Tôn gia có còng đệ nhất, nhưng ít nhất có thể khiến cho Trường Tôn gia tồn tại lâu dài hơn chút ít”.

Trường Tôn Hẳng An vâng một tiếng, rồi cúi đẩu xuống, mặc dù không phản bác.

hiển nhiên đà có không phục.

Nhưng Trường Tôn Thuận Đức dù sao cũng là gia chủ Trường Tôn gia.

hắn không dám không tuân theo.

Trường Tôn Thuận Đức thấv thế, nhải màv.

muốn nói cái gì, rốt cuộc vẫn im lặng.

Xe chạy tới.

theo tuyết bay một đường hướng bắc.

núi xa cây gằn.

đều bị tuyểt lớn phủ kín, trong thiên địa trắng xoá một mảng, làm cho người ta thấy mà sinh lòng sợ hài.

“Nhất định là như thế” Trường Tôn Hẳng An nhìn sang cảnh tuvết.

đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Trường Tôn Thuận Đức cau mày nói: “Ngươi nói cái gi?”
“Khả Đôn hướng về phía Hiệt Lợi bày ra dấu hiệu giao hảo.

giữ lại Ngu Thế Nam cùng sứ thần, nhưng nàng vẫn chậm rãi không quyết, lúc này đâv giữ lại Ngu Thế Nam không giết.

Thánh Thượng biết được việc này.

để cho thúc phụ đi Đột Quyết trước, nghĩ biện pháp giết chết Ngu Thế Nam, triệt để đoạn tuyệt liên lạc giữa Khả Đôn cùng Tiêu Bố Y.

Bởi như vậy, Hiệt Lợi không tiếp tục buồn phiền ỡ nhà, đền khi đấu xuãn năm sau.

thảo nguyên ít nhất có hơn mười vạn thiết kỵ xuôi nam, cùng Thánh Thượng liên thủ đền đánh Tiêu Bố Y.

Bùi Minh Thúv chắc hẳn biết được việc này, lúc nàv mói đi thảo nguvẻn khuvẻn bảo Khả Đôn.

thúcphụ...!chúng ta không thể lưu nàng!”
“Không thể lưu ai?” T rường T ôn Thuận Đức hòi.

“Đương nhiên là giết Bùi Minh Thúy, diệt trà hậu hoạn” Trường Tôn Hẳng An không chút do dự nói: “Nàng nàv tâm tư kín đáo.

còn hơn nam tử.

nểu như đến thảo nguvên.

chi sợ sẽ thêm phiền toái cho người’.

Trường Tôn Thuận Đức nói: “Tốt, vậy ngươi đi giết nàng đi”.

Trường Tòn Hẳng An vươn người đứng dặv, muốn ra khòi xe ngựa, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, chậm rãi ngồi xuống, cười bổi nói: “Thúc phụ đương nhiên cùng biết điểm ấy, tất cả xin thúc phụ định đoạt”.

Trường Tôn Thuận Đức lạnh lùng nói: “Bùi Minh Thúy đi khắp đại giang nam bắc.

binh yên vô sự.

ngươi cho rẳng nàng bẳng vào vận khí? Xe ngựa nàng ngồi, là kinh đõ đệ nhắt đại tượng Vù Văn Khái khi còn sống chế tạo.

cơ quan trùng trùng, quy mô không bẳng xe thành của Thánh Thượng, nhưng chồ tinh xảo chi có hơn.

Xa phu của nàng chính là Hộc Luật Thế Hùng con trai của Hộc Luật Minh Nguvệt, năm đó dùng tên già Hồ Bất Quv.

xưng hùng Trường An.

không người nào có thể địch, nàng xem giống như độc thân, nhưng Ảnh tử minh còn ờ đó.

ngươi nếu động tới nàng, chi sợ lập tức sè bị Ánh tử minh vô cùng vô tận đuổi giết, không chết không thỏi, người như vậy, ngươi cùng muốn đi trêu chọc?”
Trường Tôn Hẳng An một thân mồ hôi lạnh, chi có thể nói: “Chất nhi thô mãng, không biết việc này.

ngược lại dẫn đến thúc phụ tức giận”.

“Ta có tức giận gì? Đường luôn phải tự minh đi, ta đà già rồi.

chiếu cố không được Trường Tôn gia” Trường Tòn Thuận Đức nói: “Biết người biết ta.

trăm trận trăm thắng, ngươi đối với Bùi Minh Thúv hoàn toàn không biết gì cả, đà muốn ra tay, trước mắt còn có thể được ta khuyên ngăn, nhưng sau này hành sụ.

làm sao có thể để cho ta yên lòng.

Hẳng An.

ngươi cùng Vô Kỵ đểu đã thành, tài.

sau này làm việc, bất đắc dĩ mới phải động thủ.


còn đa phẩn là phải động năo, ngươi có hiểu không?”
Trường Tôn Thuận Đức tận tinh khuyên bảo.

Trường Tôn Hẳng An chi vãng vãng dạ dạ.

nhưng trong lòng cảm thấv thúc phụ cẩn thận quá mức.

làm việc như vậy, chuyện gi có thể thành?
Trường Tôn Thuận Đức trên mặt có vẻ mất mát, nhìn về phía tuvết bay ngoài của sồ xe nói: “Bất quá ta đối với Bùi Minh Thúv không có địch ý, ngược lại không phải là nguvên nhân ta mới nói.

Ta chi cảm thấv nàng rắt là đáng thương, nói đến...!Thánh Thượng dẫn quán Đột Quvết xuôi nam, bảo hổ lột da, thắng bại khó liệu”.

“Thúc phụ nhìn không thấy Thánh Thượng nhất thống thiên hạ?” Trường Tôn Hẳng An thất thanh nói.

“Nếu không phải xuất hiện ra một Tiêu Bố Y, Thánh Thượng nhất thống giang sơn, cũng không cằn hòi” Trường Tôn Thuận Đức nói: “Nhung hiện tại Tiêu BÓ Y thế lực quá mạnh, dưới tav tướng tài lương thằn vô số.

Tiêu Bố Y binh Giang Bắc.

Lý Tĩnh định Giang Nam.

cho tới bâv giờ.

Lý Tĩnh chưa ra tay.

Thánh Thượng đà chống đờ không nổi.

Lý Tĩnh nếu như ra tay, chi sợ thật muốn kinh thiên động địa.

Hẳng An, ta một mực là vi lo lắng cho Trường Tôn gia!” Hắn nhấn mạnh nói đền ba chữ Trường Tôn gia.

thấv Trường Tôn Hẳng An còn không sáng tỏ, thờ dài nói: “Nếu như động tới Bùi Minh Thúv.

không phải diệt trừ hậu hoạn, mà là hậu hoạn vô cùng, tự tuvặt sinh lộ!”
Trường Tôn Hẳng An có chút hiểu được, nhấn mạnh nói: “Vì Trường Tôn gia?” Thấv thúc phụ gật đầu.

Trường Tôn Hẳng An vẻ mặt phúc tạp.

Trường Tôn Thuận Đức thắv hắn đã lình ngộ, rốt cuộc nhắm hai mắt lại, tràn đằv ủ rũ.

Hộc Luật Thế Hùng chẳng những là cao thủ võ học.

đánh xe cũng là nhất lưu.

Ra roi thúc ngựa, rất nhanh đem xe ngựa Trường Tôn gia bò lại sau lung.

Ngựa không dừng vó.

một đường hướng bắc, tuyết roi càng dày.
Bùi Minh Thúy thấy vậy thầm cau mày, thầm nghĩ tiếp tục như vậy, thảo nguyên chỉ sợ sẽ có tai nạn.

Phải biết rằng hăng quá hoá dờ, tuyết lớn roi quá mãnh liệt, đối với mục dân thảo nguyên mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Xe ngựa là đại tượng Vũ Văn Khải chế ra, cũng đà lo lắng đến chuyện đi lại trên đất tuyết.

Tuyết đọng đà tới đầu gối, đất tuyết lại trơn, xe ngựa khó đi, Hộc Luật Thế Hùng chỉ động tay một chút, dưới mà xa lại bắn ra hai trang bị như ván trượt tuyết, thuận tiện xe ngựa đi lại trên đất tuyết, tuấn mà buông lòng đi trước xe ngựa, tốc độ khỏng chút nào giảm.

Bông tuyết rơi xuống, không có đừng lại, Bùi Mirih Thúy một đường đi qua vài mục trường, phát hiện tuyết lớn áp xuống, có mục trường kháng không được tuyết lớn, bị đè sập xuống, tổn thất thảm trọng.

Tuắn mã kéo xe tuy là thần tuấn, như thế thòi tiết cũng có chút ít chịu khỏng được.

Lúc nừa đêm, Hộc Luật Thế Hùng đành phải tạm thòi tìm địa phương có mục dàn quần cư nghỉ ngoi.

Hắn sau khi bị vạch trấn thân phận, một mực bảo trì trẳm mặc.

Bùi Minh Thúy cũng không lo lắng, đối với hắn trong lòng chỉ có sự áy náy.

Dù sao Bùi Cù cũng đà xếp đặt giết chết Hộc Luật Minh Nguyệt, Hộc Luật Thế Hùng cho dù muốn giết Bùi Minh Thúy, nàng cũng cảm thấy thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng Hộc Luật Thế Hùng đúng là vẫn như là xa phu Hồ Bất Quy trước đây, trầm mặc ít nói, tận tâm làm hết phận sự chiếu cố Bùi Minh Thúy.

Quân Đột Quyết mặc dù xâm phạm Trang Nguyên, đốt giết bắt người cướp của.

không gì ác mà không làm, nhưng Hộc Luật Thể Hùng đi đến đại vực thiết Lặc, ờ đây mục dân vẫn có chút hiếu khách, bời vì Trang Nguyên đại loạn, cũng không biết có bao nhiêu người Trang Nguyên chạy tĩốn tới thảo nguyên tránh họa Có thể vô luận người thảo nguyên hay người Trung Nguyên, đề cập tới trận tuyết lớn này, đều vô cùng lo lắng, nói tiệp tục như vậy, người còn có thể sống, súc vật qua được mùa đông này cũng gian nan.

Người nói vô tinh, người nghe cố tình, Bùi Minh Thúy âm thẳm lưu ý, lòng sinh một kế.

Sáng sớm chạy đi, tiệp tục hướng bắc.

tuyết rơi mới hoàn lại một hồi.

ngàn dặm trời xanh, trắng toát bao la hùng vĩ.

Khi đi tới Khắc Lỗ Luân Hà, nước sông đã sớm đỏng lạnh tầỏng thấu, sau khi qua sông, chính là khu vực Bộc cốt, Bạt Dã cổ, cũng là chỗ Khả Đôn.

Xử La đóng quân.

Đến địa điểm chi định, sớm có người đang chờ.

Biển Bức, Lô lão Tam chào đón, ôm quyền nói: “Bùi tiểu thư khồ cực rồi”.

Hai người được Tây Lương vương hiệu lệnh, ngựa không đừng vó đi thảo nguyên, an bài nhân thủ cứu Ngu Thế Nam, so với Bùi Minh Thúy, tới hoi sớm một ngày.

Bùi Minh Thúy cười nói: “Vì bằng hữu hết sức, thì có gi là khổ?”
Biển Bức hai người đưa Bùi Minh Thúy đến vùng núi ẳn nấp.

chỗ đó thậm chí có mấy trăm hán tử, mỗi người đang Ịnặc áo trắng, đầu khoác mũ choàng, cùng trong thiên địa hòa họp một màu.

Lô lão Tam giới thiệu nói: “Bùi tiểu thu đây là những hảo thù giai đoạn trước đã tiềm phục ở đây.

công phu không kém, Tây Lương vương nói.

những người này sẽ thuộc Bùi tiểu thư điều khiển”.

Bùi Mirih Thúy cảm khái nói: “Nghĩ tới thảo nguyên mênh mông, ở trong mắt Tây Lương vương, cũng không đủ để mắt tới.

Đến đi tùy ý tự nhiên”.

Lô lão Tam cười nói: “Thảo nguyên cùng Trung Nguyên khác biệt, Trung Nguyên coi trọng địa thế quan ải, thảo nguyên lại một mặt rộng lớn.

Hiệt Lợi.

Khả Đôn thế lực lại lớn, cũng có thể khống chế người nhập thảo nguyên.

Tây Lương vương lằn này ý tứ chủ yếu là cứu Ngu Thượng Thư.

thuận tiện an trí Mông Trần tộc”.

“Hắn tại sao phải chuẩn bị an trí Mông Trằn tộc?” Bùi Minh Thúy hòi.

“Người nói Mông Trần tộc tạm thời phụ thuộc Khả Đôn, nhung sau này mà nói, Bùi tiểu thư cũng hiểu rõ, trước mắt người Đột Quyết nhìn chằm chằm, lại có Lý Đường chặn đường cướp cùa, chúng ta căn bản không cách nào đưa đại quàn đi vào.

Tây Lương vương nói, đà nhưvậy, lùi một bước trời cao biển rộng!”
Bùi Mirih Thúy nói: “Được, chúng ta lấy cứu Ngu Thế Nam làm mấu chốt, nhìn xem có thể làm được những thứ gì.

Dù sao đây là địa bàn của người ta, có thể cầu tự bảo vệ mình đà tính là không tệ, ta cũng không có bản lãnh đầu độc mục dân như mã thần”.

Lô lão Tam cười nói: “Bùi tiểu thư cùng T ây Lương vương khỏng mưu mà hợp”.

Bùi Minh Thúy đụng phải loại hán từ này.

cũng lộ ra nụ cười chân thành mim cười, “Tại sao không đi Mông Trần tộc?”
“Nơi đó chỉ sợ có người giám thị, biết được hành tung chúng ta, đối với sau này làm việc bất lọi, cho nên chúng ta tuyển chọn noi này” Biển Bức cẳn thận nói.

“Áo Xạ Thiết đã tới chưa?”
“Đà đến, hắn nói muốn thuyết phục phụ thân, hiện tại đi trước Bộc cốt gặp Xử La Khà Hãn, chúng ta khuyên không được hắn!” Lô lão Tam cau mảỵ hói.

Bùi Minh Thúy cả kinh, “Hắn sao không nghe theo mệnh lệnh, tự tiện hành động? Vạn nhất Khả Đôn biết hắn trở về, nói không chừng sẽ ra tay đối với hắn”.

Biển Bức nói: “Chúng ta đà phái người bảo vệ hắn, âm thẳm đi theo”.

Bùi Mirih Thúy cau mày nói: “Hắn lỗ mãng như vậy, ngược lại làm rối loạn kế hoạch của
ta”.

“Bùi tiểu thư.

ta nghĩ hắn cũng là sốt ruột báo ân.

Nói đến hắn còn là một đứa nhỗ.

làm việc xúc động” Lô lão Tam cựời khổ nói.

Bùi Minh Thúy nói: “Việc đà đến nước này.

oán hận cũng vô dụng! Biển Bức.

phiền ngươi lưu ý động tĩnh Áo Xạ Thiết, hắn nếu có thể thuyết phục Xừ La thả Ngu Thế Nam là tốt nhất, nếu không được, nghĩ biện pháp bảo toàn tính mạng cha con bọn họ”.

“Khả Đôn sẽ ra tay đối với Xừ La?” Biển Bức kinh ngạc nói.

“Xừ La vốn chírih là Khả Đôn nâng đỡ lên đến đối kháng lực lượng Hiệt lọi, Xừ La tuy là Khả Hãn, thực quyền chân chính còn ờ trên tay Khả Đôn” Bùi Minh Thúy nói: “Phụ nữ này.

đương cầu giữ bản thân trước tiên, thù đoạn gì cũng có thể dùng đến.

Nàng nếu như giết Xừ La dâng tặng lễ vật cho Hiệt Lọi, cũng không có gì là lạ”.

“Vậy Xừ La chẳng phải rất nguy hiểm sao?” Lô lão Tam hỗL
Bùi Mirih Thúy nhíu mày nói: “Xem ích lợi mà định, Khả Đòn nếu thặt muốn cùng Hiệt Lọi liên thù.

đương cầu cò kè mặc cả.

Ngu Thế Nam cùng Xừ La đều là lợi thế đàm phán, giết sớm một chút tác dụng cũng không có.

Khi nàng cùng Hiệt Lợi ra giá.

cũng cấp cho chúng ta cơ hội để vào”.

Lô lão Tam, Biển Bức thẳm khen, thẳm nghĩ Bùi Minh Thúy có thể nói là sờ thấu tâm tư Khả Đôn, cũng đều là người lăn lộn trong quyền lọi, hiểu rò sự cân đổi vi diệu trong đó.

“Hiện tại chúng ta cần phân ba bước để đi” Bùi Minh Thúy không hề trì hoàn, lập tức nói ra kế hoạch cùa mình.

“Đầu tiên mật thiết chú ý động tình phía Áo Xạ Thiết, nếu có thể trực tiệp cứu ra Ngu Thế Nam là tốt nhất.

Nhưng Áo Xạ Thiết nếu như thất bại, chúng ta phải nghĩ biện phép đi cứu Ngu Thế Nam trước, Ngu Thế Nam hiện tại do trọng binh trong coi, cường công không được, mấy ngày nay ta đang tìm cách lấy khẩu lệnh, nghĩ biện phép trà trộn vào, sau đó vàng thau lẫn lộn đem hắn mang ra”.

Lô lão Tam, Biển Bức đều rất là kinh ngạc, “Bùi tiểu thư, người biết hắn giam giữ ở nơi nào?”
Bùi Minh Thúy mỉm cười nói: “Ta ờ tại đây cũng có chút nhản thủ.

khi bắt tay vào làm đã cho bọn họ chuần bị”.

Biển Bức khâm phục nói: “Trách không được Bùi tiểu thư chù động xin đi, thi ra đà sớm bày mưu nghĩ kế, Tây Lương vương được cô tương trợ.

đương như hổ thêm cánh.

Nhưng mà...!bước thứ ba là cái gì?”
“Bước thứ ba này, chính là phải khuấy lên vũng nước đục thảo nguyên này” Bùi Minh Thúy cười nói: “Biển Bức, lão Tam, phiền toái các người...”
Biển Bức, Lô lão Tam cùng kêu lên: “Bùi tiểu thư.

có việc cứ xin phân phó.

phiền toái thi không dám” Lô lão Tam lại nói: “Bùi tiểu thư thật giống như T ây Lương vương, người rất thích đục nước béo cò, nhàn lúc cháy nhà mà đi hôi của”.

Bùi Mirih Thúy ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi nói xấu Tây Lương vương, xem ta quay lại Đông Đô nói cho hắn biết!” Lô lão Tam khẽ giật mình, nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười khỏng được của Bùi Minh Thúy, lúc này mới chợt hiểu nói: “Thì ra Bùi tiểu thư cũng đi trêu chọc chúng ta”.

Ba người nờ nụ cười một hồi, Bùi Minh Thúy tinh thần tốt hơn chút ít.

mới nói: “Bước thứ ba này phải vận dụng lực lượng của Mông Trần tộc.

Các ngừơi nhanh chóng thuyên chuyển nhân thù.

sau đó thùa dịp tuyết lớn, tại thảo nguyên rải lời đồn, nói Khả Đôn cùng mà thằn quyết liệt, bắt giữ sứ thằn Đông Đô, chọc giận trời xanh, lúc này mới đánh xuống tuyết lớn trừng phạt, nếu không hối cải, chỉ sợ sẽ có tai họa càng lớn hơn hàng lảm”.

Biển Bức, Lô lão Tam cùng kêu lên tán thưởng, đều nói kế hay.

Phải biết rằng người thảo nguyên còn chưa khai hóa, càng thêm mê tín lực lượng thiên nhiên, hôm nay tuyết lớn rơi xuống, vốn đều là nhân tâm bất an, Bùi Minh Thúy đem chuyện này liên lạc tới.

Khã Đôn sẽ phải chịu áp lực không nhò.

Ba người thương nghị đà định, theo như kế hoạch mà làm việc, Bùi Minh Thúy lại nói với Ành tử: “Phối ỉiaỉ người giám thị hành động của Trường Tôn Thuận Đức, có gì khác thường, lập tức hồi bầm”.

Chờ sau khi Ành từ lui ra, Bùi Minh Thúy lúc này mới kịch liệt ho.

thoáng qua lại lảm vào trong trầm tư.

Lúc này nàng chi suy nghĩ, mình ờ thảo nguvên cứu người, nước cờ kế tiệp mà Lý Huyền Bá muốn hạ sẽ là ờ đâu?
***
Bùi Minh Thúy trong khi đi thảo nguyên, Tiêu Bố Y cũng bắt đầu đích thân dẫn binh đi Hà Bắc.

Tám vạn tirih birih ở Hà Bắc, thời gian nừa năm đổi một lần, vô luặn chinh phạt Sơn Đông, Giang Hoài hay là Hà Bắc, đều là sách lược như thế.

Loại sách lược này còn có hiệu quả tiêu trừ nỗi nhớ nhà chán ghét chiến tianh cùa binh sĩ.

nhung mà cho dù như thế.

vào cuối năm xuất binh, cũng là tối kỵ hành quân, Tiêu Bố Y vì trấn an quân tâm, nói được thi làm được, đích thân lình quân xuất binh.

Khi xuất thành, Tiêu Bố Y tất nhiên vẫn hùng hồn trẳn từ, nói các binh sĩ khồ cực, các người bảo vệ quốc gia, bổn vương vô cùng cảm kích, đương nhiên cùng các ngươi chung cam khổ, chỉ cầu sau khi đánh bại Lý Đường, nhất thống thiên hạ, mọi người sẽ có những ngày tốt lành.

Hắn nói kích động, thiểu chút nữa đem cả ‘Bất phá lâu lan chung bắt hoàn - câu thơ trong bài Tòng Quân Hành của Vương Xương Linh’ lôi ra.

Đột Quyết tuy là mối họa, nhưng giống như Liêu Đông, đều là quân thẳn kiêng kị.

tạm thời tránh không nói tới.

Các binh tướng, đàn chúng nghe Tây Lương vương lo nước lo dân, những ngày tốt lành chờ mong nhiều năm xem ra càng ngày càng gần.

không khỏi đều nhiệt huyết sôi trào, lệ nóng lưng tròng, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa đem tuyết trên không Đông Đô dấy lên.

Tiêu Bố Y không phải là nhà quân sự tròi sinh, nhung trong xương cốt đã có tiềm chất làm chính khách, hắn tinh tường dân chúng cùng bách quan cằn cái gi, cũng có thể hướng đi theo lợi thế.

Tây Lương vương đà không cẩn ăn mừng năm mới, lĩnh quân đối kháng Đường quân, bảo vệ Đông Đô qua năm mới, thì còn có binh tướng nào dám có chỗ phàn nàn, không sợ bị nước bọt cùa binh sĩ dìm cho chết đuối sao?
Trong lúc nhất thời dân chúng Đông Đô chen chúc tiến lên.

tiễn binh sĩ xuất chinh, tha thiết cổ vũ, tầng tầng chờ mong, khiến cho binh sĩ cảm giác được nếu không diệt được Đường quân, thật đúng là xấu hổ không dám trò về.

Đông Đô lại trinh diễn một màn trước đó chưa từng có, khi quân Tây Lương xuất chinh, phố dài rộng lớn dân chúng chen chúc tiễn đưa, vợ tiễn chồng, cha tiễn con, huynh đệ nói lòi từ biệt, quần tình kích động.

Bách quan Đông Đô có lão thần trông thấy, lắc đầu liên tục.

thầm nghĩ cái này còn thể thống gì? Tây Lương vương không khỏi dừng lại.

xuất binh đà mất một ngày, đến ngày thứ hai, binh sĩ chẳng những không có tan rã, ngược lại ngưng kết ra sự đoàn kết trước đó chưa từng có, bời vì cha mẹ.

thân nhân đều tha thiết nhìn theo, chờ mong bọn họ một lần nữa quay lại, có thể mang theo tin tức bình định Hà Bắc!
Đại quân cuồn cuộn, qua Hoàng Hà, Thái Hành một đường hướng bắc.

đến bờ Dịch Thủy, tam quân chấn động.

Tần Thúc Bảo, Trinh Giảo Kim đích thân đẵn binh ra nghênh đón, hai tướng xuống ngựa quỳ một gối, trầm giọng nói: “Tây Lương vương tâm lo thiên hạ, lời hứa đáng giá ngàn vàng, mạt tướng thay mặt birih tướng cảm ơn Tây Lương vương!”
Hai tướng tiếng nói mới dứt.

ba quân hô quát, “Tây Lương vương tâm lo thiên hạ, lời hứa đáng giá ngàn vàng, chúng ta vô cùng cảm kích!”
Âm thanh lay động khắp noi, bông tuyết bay múa, vô luận binh sĩ đóng tại Hà Bắc.

hay quân Tây Lương mới đến, đều là nhiệt huyết kích động, thời tiết trời đông giá rét thoạt nhìn cũng coi như không là cái gi.

Quân Tây Lương khí thế như hồng thủy, thanh âm hoan hô qua Dịch Thủy, thẳng rơi vào trong tai trận doanh Đường quân, noi đó, nhưng lại tĩnh lặng giống như chết chóc.

Tuyết lớn roi xuống, phân roi hai bờ Dịch Thủy, nhưng một bên sôi trào, một bên lại lạnh như băng!
Chươna 568: Sơ chiến Đột Quyết (1)
Tiêu Bố Y dẫn đại quán đi tới Dịch Thủv, tiếng hoan hô như sấm dậy.

Đương nhiên tuy là thay phiên nhưng các tướng như Tần Thúc Bảo.


Trinh Giảo Kim.

Thư Triển Uv...!vẫn tiếp tục dẫn binh đối kháng LÝ Đường.

Đại quán thay phiên, đàu vào đấv.

Mà tin tức đại quán Tâv Lương thay phiên, đà rơi vào tai Đường doanh.

Lý Thế Dân khi biết được tin tức này, trầm mặc thật làu.

Hắn vốn tại Cự Mà hà một đường, nhưng quân Tây Lương đà chuvển biến sách lược, tuyết lớn phong đường, Tằn Thúc Bảo cho Thư Triển Uy tại nam Cự Mà hà thủ vững không ra, chính mình đi Dịch Thủy cùng Trinh Giảo Kim kề vai chiến đấu, gắng tạo áp lực đối với Lý Đạo Tông ở Dịch Thủy, tìm kiếm điểm đột phá.

Dựa theo sách lược của Tẩn Thúc Bảo.

cho dù để cho Lý Thế Dán xâm nhập cũng không sao, dù sao Hà Bắc đà bị Tiêu Bố Y chiếm hơn phán nửa.

với binh lực trong tay Lý Thế Dân hiện tại, cố thủ u Châu còn có thể, nhưng muốn đánh chiếm Hà Bắc, thì còn chưa có thực lực này, chi cằn quán Tãv Lương cắt đứt liên lạc u Châu.

Hà Đông , Lý Thế Dán mùa đông rất khó xuất binh.

Lý Thế Dân hiểu rõ Tẩn Thúc Bảo đi Dịch Thủy, quả như Tẳn Thúc Bảo sờ liệu, không dám vọng tự xuất binh, chi sợ trúng mai phục.

Nhưng Dịch Thủv áp lực tăng mạnh, Lý Thế Dán chi sợ Lý Đạo Tòng để kháng không nổi, nên lệnh cho Sài Thiệu đóng quán Cự Mă hà, tự mình đi trợ giúp Lý Đạo Tông.

Hắn mới đền Dịch Thủy không có bao lâu.

chợt nghe thấv tin tức Tiêu Bổ Y đích thân lãnh binh Dịch Thùy thay quân.

Lý Thế Dân trong lòng khè nin.

thẩm nghĩ Tiêu Bố Y.

Tần Thúc Bảo.

Trinh Giảo Kim ba người một lằn nữa liên thủ.

chẳng lè là nghĩ vào thòi điểm cuối năm này, xâm lấn u Cháu với quy mô lớn?
Mùa đòng xuất binh không dễ, bời vì có quá nhiều tình huống phải lo lắng, nhưng theo cự li mà nói.

Đòng Đô so với Quan Trung cách Dịch Thủy coi như có phản gần, hơn nữa Từ Thế Tích, Đồ Như Hối năng lực vận hành cường đại.

lúc này mới có thể cam đoan quân Tâv Lương xuất binh đâu vào đấy.

Lại nói đến khi đánh Từ Viên Làng, đối kháng Đậu Kiến Đức, quân Tây Lương đã hình thành một hệ thống vận chuvển đầy đủ, lằn nàv tới Dịch Thùv.

chi là chiến tuyến lại dài thêm một ít mà thôi.

Nhưng Lý Đường tinh huống lại rất là khác, Thái Hành sơn sừng sững cắt đứt liên lạc giữa Lý Thế Dân cùng Quan Trung.

Tinh Hình Quan lại bị Tiêu Bổ Y trọng binh khóa chặt.

Lý Thế Dân đã được mệnh lệnh của Lý Uyên, nhất định phải thủ vững đến đầu xuân, thì mới có binh lực đến viện binh.

Trước mắt Lý Thế Dân cùng tại Bách Bích không có sai biệt, nhưng lằn này.

viện binh không ở sau lưng, mà ỡ Hà Đông xa xôi!
Lý Thế Dân mặc dù gấp nhưng không loạn, tọa trấn trong doanh, thần sắc như thường.

Nhung trong mắt thinh thoáng lóe lén điểm phẫn uất.

Hà đông Tạm thời không có viện binh, nhưng Đột Quyét lại đến đâv viện binh!
Đột Quvết từ Cư Dung Quan xuống, một đường không từ bất cứ việc xấu nào.

dân chúng u Châu, thậm chí Đường binh u Châu đều giận mà không dám nói gì.

Bởi vì Thánh Thượng có lệnh, tránh cùng quán Đột Quvết sinh ra xung đột.

Lý Uyên còn muốn dựa vào quân Đột Quvết đối kháng Tiêu Bố Y.

đương nhiên không dám đơn giản đắc tội Đột Quvết, Lý Thế Dán mặc dù quý vi Tẩn vương, nhưng hai sứ giả Đột Quvết kia lại ngồi ỡ trên hắn.

Các Đường tướng giận mà không dám nói gì, đều cúi đầu không nói.

Hai sứ giả này một gọi là Đặc Lặc Nhiệt Hàn, một người khác gọi là A Sử Na Đức, gương mặt không giống nhau, nhưng đểu kiêu ngạo ương ngạnh.

Hai người dẫn năm nghìn quân Đột Quyết, từ Cư Dung Quan một đường xuôi nam, nói là đến trợ giúp Đường quân.

Vào cuối thu.

bỡi vì mưa dầm liên miên, quán Đột Quvết cảm thấy không tiện hành quán cho nên một mực ỡ quặn phụ cận.

vốn chờ sau khi mưa đã tạnh thì quay lại Đột Quyết.

Không ngỡ thoáng qua trời lại đổ tuvết.

Mưa tuyết giao nhau, phi thường lạnh lẽo.

Quản Đột Quyết hưởng thụ đà quen, lại hâm mộ phồn hoa Trung Nguyên, không muốn quay lại thảo nguyên lạnh khủng khiếp, đều nói thảo nguyên tuvết càng rơi càng lớn.

trờ về không tiện.

Đám người Đặc Lặc Nhiệt Hàn thương nghị thoáng cái.

rốt cuộc quyết định trước cùng Đường binh cùng một chồ xem quân Tâv Lương như thế nào.

Quản Đột Quvết thật sự không tin, ky binh Trang Nguyên có thể uy mãnh tỡi cờ nào! Bời vi cái nàv vốn là ưu điểm mạnh nhất của bọn họ!
Quản Đột Quvết đa sổ đều hiểu 1ẳng, Hiệt Lợi rất có tầm nhìn, gắng giải quyết mâu thuẫn nội bộ của thảo nguyên trước, sau đó mới sẽ vào đẩu xuãn xuất binh, để tránh dẫm váo vết xe đổ của Thủy Tắt Khả Hãn.

Đã như vậy.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn cảm thấv trước làm tiên phong, nếu có thể đánh bại quân Tây Lương, sau này cùng có thể đoạt được càng nhiều vàng bạc châu báu.

Sau khi trờ về cũng có thể trắng trợn khoe khoang.

Quản Đột Quyết căn bản xem thường quán Lý Đường.

Bời vi một hoàng đế Trung Nguyên, có thể để cho sứ giả ngồi ỡ trên, thì có thể có bao nhiêu năng lực? Bởi vì xem
thường quán LÝ Đường.

Cho nén bọn họ thuận tiện cũng miệt thị quán Tây Lương.

Theo bọn họ thấv, không phải quán Tây Lương quá mãnh liệt, mà là quân Lý Đường quá yếu.

Loại tâm tinh này lan tràn ờ trong quán Đột Quvết, nhanh chóng biến thành một loại ngạo khí.

Cũng làm cho Đặc Lặc Nhiệt Hàn đối với chiến thuật phòng thủ phản kích của Lý Thế Dân không thèm ngó tới.

Cẩm roi ngựa gò bàn, Đặc Lặc Nhiệt Hàn dùng giọng Trung Nguvẻn không thuần thục nói: “Lý Tẩn vương, tiếp tục như vậy không được” Hắn đối với chức vị Trung Nguvên xưng hô không được thuận miệng cho lắm.

Các tướng giận dữ, nghe hắn miệt thị Lý Thế Dân, thậm chí muốn mắng nhiếc.

Lý Thế Dán ngăn các tướng dưới tav lại.

trầm giọng nói: “Vậy dựa theo ý ngài thì thế nào?”
“Tiến công! Tiến còng là phòng thủ tốt nhất!” A SửNa Đức ỡ một bên sòi sục nói.

Lý Thế Dân âm thẩm nhíu mày, thẩm nghĩ lào tử sao có thể không biết đạo lý này, nhưng lúc này đãv quân Tãv Lương giống như thùng sắt vậy, làm sao mà công? Quán Đột Quvết mặc dù từng binh sĩ năng lực tác chiến rất mạnh, nhưng nếu nói là đoàn đội tác chiến, chưa chắc đà có thể mạnh hơn Huyền giáp thiên binh, phụ thân coi trọng bọn họ là nhièu người, mà không phải đoàn đội tác chiến mạnh bao nhiêu, bẳng không cũng sẽ không hơn tháng cùng không làm gi được Nhạn Môn quan.

Đang lo lắng uvển chuvển khuyên bảo như thế nào, Đặc Lặc Nhiệt Hàn đà cao ngạo nói: “Ta phát hiện, chúng ta cằn để cho các ngươi nhin xem, cái gi là dũng sĩ chán chính".

“Không biết dũng sĩ chân chính là nhưthế nào?” Lý Thế Dân mim cười hòi.

“Ngày mai...!Ta muốn hướng về phía thiết giáp kỵ binh mà các ngươi sợ hài khiêu chiến!” Đặc Lặc Nhiệt Hàn ngạo mạn nói: “Ta muốn đánh cho bọn họ hoa rơi nước chày, chật vật không chịu nổi.

Ta muốn cho các ngươi nhìn xem, Huyền giáp thiên binh.

Thiết giáp kỵ binh đều phải đi gặp quỷ!”
Hắn câu trước còn khiến cho các tướng Đường quán có thể tiếp nhặn, nhưng đẳng sau cộng thêm câu nói kia.

thật sự khiến cho mọi ngưỡi lửa giận thiêu đốt.

Lý Thế Dân trong lòng nảy sinh ác độc, mặt lộ nụ cười nói: “Được, ta hôm nay sẽ đi hạ chiến thư cho quán Tâv Lương.

Chi là hạ chiến thư là chuyện của chúng ta.

còn có nghênh chiến hay không, là chuyện của bọn hắn’.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn bồng nhiên đứng dặv.

lớn tiếng nói: “Tốt, một trận chiến ngày mai.

ta sẽ để cho các người kiến thức, cái gì là kỵ binh chán chính!”
Chiến thưmang theo ngạo mạn, rất nhanh đà đưa đến quán doanh quán Tãv Lương.

Tiêu Bố Y mông còn ngồi chưa nóng, đà nhận được chiến thư của Lý Thế Dân.

Tiêu Bố Y nhìn hồi lâu.

nhíu mày hòi.

“Lý Thế Dán rốt cuộc là có ý tứ gì?”
Tẩn Thúc Bảo xem chiến thư ghi rất đơn giản, đơn giản là nghe thấy thiết giáp ky binh uy chần thiên hạ, lại cảm thấy nói quá sự thật, buổi trua ngày mai.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn xuất ba nghìn ky binh cùng thiết giáp ky binh chiến một trận, nhất quyết thắng bại!
Tần Thúc Bảo sau khi xem xong, nhịn không được cười lên nói: “Lý Thế Dân khi nào thì trờ nên ấu trĩ như thế?” Bời vi phong khiêu chiến thư này càng giống là thảo mãng quvết đấu.

mà khôngphải hành quán tác chiền.

Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Lý Thế Dân cũng không ngây thơ, chẳng lẽ ngây thơ là ky binh Đột Quyết?” Hai người dù sao không biết nội tình Đường quâiL trong lúc nhất thòi ngược lại có chút khó hiểu dụng ý cùa đối thủ.

Tằn Thúc Bảo nói: “Hắn bào chúng ta xuất binh, chúng ta liền xuất binh, chẳng phải là rắt không có mặt mũi sao?”
Tiêu Bố Y cười nói: ‘Không sai.

cho dù bọn họ quỳ xuống để van cầu chúng ta xuẩt binh, chúng ta cũng phải xem xét.

Nhưng mà nghe nói quân Đột Quyết cực kỳ kiêu ngạo, hôm nay đã có binh lực viện trợ Lv Đường, nểu đúng như vậv.

cấp cho bọn họ một gậy.

đánh gày nhuệ khí của bọn hắn cũng tốt”.

“Ý của Tây Lương vương là, ngày mai nghênh chiến?” Tần Thúc Bảo thử hòi.

Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi làu mỡi nói: “Nếu như ky binh Đột Quyết thật tiên phong mà nói.

phải để phòng Lý Thế Dán nhân cơ hội tập kích, ta tới kháng quân Đột Quyết, về phẩn trách nhiệm nghênh chiến Lý Thế Dân.

thì giao cho Tẩn Tướng quán ngươi".

Tần Thúc Bảo thận trọng nói: “Mạt tướng đương nhiên sẽ đem hết toàn lực.

chúng ta sẽ trả lời ngày mai nghênh chiến?”
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi làu.

“Trì hoãn ba ngày tái chiến, trước xem phản ứng của bọn hắn rồi hàv nói”.

Tẩn Thúc Bào lặp tức vung bút viết xuống, giao cho sứ giả.

để cho hắn mang về.

Chươna 568: Sơ chiến Đột Quyết (2)
Thư khi đến tay Lý Thế Dàn, ý niệm đầu tiên trong đầu của hắn chính là.

Tiêu Bố Y lại muốn thi triển quỷ kế gi đày?
Ác chiến, tuy phải liều mạng thiết huvết, nhưng mà cũng phải hư hư thực thực, thủv chung không thể để lộ rõ ý đồ.

Lý Thế Dân cùng Tiêu Bố Y tại Hà Gian chiến một trận, đã đủ rò ràng về Tiêu Bố Y nàv.

Nhưng rõ ràng thi rõ ràng, khi nghênh chiến trong lòng vẫn không yên.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn sau khi nghe Lý Thế Dân chuyển đạt ý tứ.

nặng nề chửi thề một tiếng mắng: “Người nhu nhược, người nhu nhược vô dụng”.

A Sử Na Đức nói tiếp: “Ba ngày sau cũng không sao.

để cho bọn họ sống làu hơn ba ngày cũng tốt”.

Lý Thế Dân âm thẩm cười lạnh, chờ sau khi quay lại doanh, trại, một minh tim đến Phòng Huyền Linh nói: “Quân Đột Quyết ngạo mạn vô lễ.

không biết tiên sinh có đối sách gi?”
Phòng Huyền Linh nói: “Đại địch của Tần vương là quán Tây Lương, mà không phải quán Đột Quyết!”
Lý Thế Dân trầm mặc xuống, “Ý tiên sinh là.

bảo ta vẫn phải ẩn nhẫn?”
Phòng Huyền Linh nói: “Người có kiên nhẫn mới có thể được việc, Hoài Âm hẩu nếu không nhẫn nhục luồn háng, thì làm thế nào về sau dương danh thiên hạ? Hán Cao tổ không nhẫn nhục với Hạng Võ.

thì làm sao có thể khai sáng sự nghiệp một đời?”
Lý Thế Dân thờ dài nói: “Ta cũng biết đạo lý nàv.

nhưng thòi gian gần đâv luôn nhịn không được”.

Phòng Huyền Linh cười nói: “Nhịn không được, thì đổi lại góc độ mà nghĩ, thật ra Tẳn vương hẳn là nên cao hứng mới đúng”.

“Tiên sinh lời ấy giải thích thế nào?” Lý Thế Dân kinh ngạc nói.

Phòng Huvền Linh nói: “Tằn vương quá nửa bị bọn họ làm cho tức giận mà che mờ đầu óc, hòm nav ỡ trong mắt của người, Đột Quvết cùng quán Tâv Lương đều là kẻ địch của người, đà như vậy, bọn họ đánh nhau, người không nên nghĩ bên nào thắng ngươi cùng không vui mừng.

Mà hẳn là nghĩ, bẽn nào thất bại chúng ta đều phải nên cao hứng!”
Lý Thế Dân xuất hiện nụ cười, ‘‘Phòng tiên sinh nói có lý, Tiêu Bố Y nếu thất bại, chúng ta vừa vặn thùa thắng truy kích, Đặc Lặc Nhiệt Hàn nểu thất bại.

vừa vặn bé gày uy phong của bọn hắn!”
Phòng Huyền Linh nói: “Tần vương tính làm như thế nào?”
Lý Thế Dân trầm giọng nói: “Ba ngày sau.

ta đương nhiên sẽ ần dấu phục binh, sẵn sàng hành động".

***
Ba ngày thoáng qua đà tới.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn tự cao ky binh dũng mãnh, bách chiến bách thắng, căn bán không làm bất luận chuẩn bị gi.

Phải biết rẳngbọnhọ tại Trung Nguyên đốt giết cướp đoạt, đểu ỷ vào ngựa nhanh cung mạnh, đụng phải đều là dân chúng cùng quan binh không chút lực phản kháng, sớm dưỡng thành tâm lý tự đại.

Lý Thế Dân bị bọn họ chọc giận, cũng không nói cho bọn hắn biết chồ sắc

bén của thiết giáp ky binh.

Mà cho dù nói ra, Đặc Lặc Nhiệt Hàn cũng sẽ không tin tưởng.

Sáng sớm ngày đông, thái dương vẫn tránh ở sau tầng mây đày đặc.

tuvết lớn rơi mấv ngàv.

đà ngừng lại.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn cùng A SửNa Đức rốt cuộc cũng dậy sớm.

dẫn theo quán Đột Quyểt đã ngáp mấv ngày liền ra khòi doanh trướng, đi đến bờ Dịch Thủv.

Đường quân nổi ba hồi trống, bộ binh thành phương trận áp ờ sau.


kỵ binh tán ra hai cánh, tim cơ hội mà động.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn xung trận ngựa lên trước nhất, gió lạnh thổi qua, quán Đột Quvết đều đà nâng lên tinh thần, lộ ra vẻ hung hãn ngày thường.

Năm nghìn thiết kỵ Đột Quyết xếp thành hàng, mặc dù không chinh tề, kỷ luật nghiêm minh bẳng thiết giáp kỵ binh cùng huyền giáp thiên binh, nhưng lực công kích ẩn chứa thoạt nhìn so với băng tuyết còn lạnh hơn.

Đưa mắt nhìn về phía bỡ bên kia.

trông thấy ỡ binh nguyên phương xa bỡ bên kia.

đi tới một đội ky binh, ước chừng có hơn ba nghìn người, tại bờ bên kia Dịch Thủy ghìm ngựa không tiến.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn trong lòng đại định, thẩm nghĩ đổi thủ xuẩt ra ky binh, cũng coi như là anh hùng hảo hán.

Hắn cùng không tính là quá ngu xuẩn, thẳm nghĩ đối thủ nếu là đại quân tiến đến, đó là chết sống sẽ không đi cõng.

Quản Tâv Lương hạ trại Dịch Thủy, cũng ỡ trước Dịch Thủy tác chiến, doanh trại cách Dịch Thủy cũng là một khoảng cách, thoạt nhìn Tiêu Bố Y thật chuẩn bị cùng quán Đột Quvết nhất quvết sống mái.

dùng kỵ binh thất bại đối thủ.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn ngạo mạn nói: “A Sử Na Đức.

ngươi lên hay ta lên?” Hắn thái độ tràn đằv khirib.

thường, đối mặt giống như khôngphải thiết giáp kỵ binh uy chấn thiên hạ.

mà là sơn dương đợi tàn sát vậy.

A SửNa Đức cười nói: “Ngươi trước, ngươi không được, ta mới lẻn”.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn trong lòng tức giận.

“Nói như vậy.

ngươi so với ta mạnh hơn rất nhiều?”
A Sử Na Đức cười mà không nói.

Lý Thế Dân ỡ một bên tròng thấy, trong lòng thẳm mắng, hai người nàv tự cao tự đại.

còn chưa chiến thi đà đắu đá với nhau.

Đối đầu với đại địch.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn còn biết không nặng nhẹ.

thẳm nghĩ một nhát đánh tan đối thủ.

để cho A SửNa Đức nhìn xem uy phong, trường mâu vung lên.

hô lớn nói: “Đề Khuê!”
Đẻ Khuê ỡ trong tiếng Đột Quyềt, chính là có ý nghĩa còng kích, năm đó Tiêu Bố Y chính là dùng hai chữ nàv vàng thau lẫn lộn.

kích động tám tình của quán Đột Quyết.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn hô một tiếng, quân Đột Quyết giơ lên cao trường mâu.

hô quát một tiếng: “Đề Khuê’.

Quán Đột Quyét hô một tiếng, khí thế bức người, giục ngựa xông về phía trước, chen chúc đạp lên băng cứng phóng về phía bờ bẽn kia Dịch Thủv.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn suất lình không đến ba nghìn binh mã.

A Sử Na Đức dẫn binh áp trận, cũng không xuất kích.

Quản Đột Quvểt trong quá trình tiến lẻn, nhìn như chen chúc, cũng đang trong quá trình phi nước đại lặp tức sắp xếp đội hình, tự động so le.

Lý Thế Dân nhin thấv.

âm thẩm nhíu mày, thầm nghĩ quán Đột Quyết mặc dù ngạo mạn vô lễ.

nhưng thuật cười ngựa tinh xảo.

cũng không phải là khoác lác.

Kỵ binh bỡ bên kia trông thấy đổi thủ vọt tới.

không có rối loạn, tướng cằm đầu ky binh cằm trong tay Khai Sơn cự phủ, không ngờ lại chính là Trinh Giảo Kim.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn xông qua Dịch Thủy, khi ngoài một tẩm tên đà quát: “Bắn tên”.

Trình Giảo Kim hầu như là đồng thời cũng hạ lệnh bắn tên!
Trong lúc nhắt thòi mưa tên như châu chấu, không trung tung hoành, Lý Thế Dân thấy, không biết tại sao.

cảm giác có chút không đúng, nhưng cụ thể có vấn đề ở chỗ nào.

hắn nhắt thòi cũng không có rò ràng cho lắm.

Hai bên cùng đưa thuần bài lên dùng góc độ chính xác bào vệ bản thân cùng ngựa, quân Đột Quvếtdù sao cũng sinh trưởng trên lưng ngựa, cung tiễn cùng thuật cười ngựa đều vô cùng thành thạo, một đợt cung tiễn này qua đi.

hai bên thương vong đều cực kỳ nhò.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn trong lòng hơi kinh ngạc, thẩm nghĩ người Trung Nguyên xưa nav mà chiền không được, không ngờ thiết giáp kỵ binh nàv thực sự chút ít môn đạo.

Thán hình vừa chuvển.

đã dùng chân kẹp lắy vên ngựa, thân hình hơi nghiêng, một lần nữa giương cung lắp tên, dùng tốc độ bắn tên nhanh hơn người thường, lại bắn ra đợt tên thứ hai.

Đột Quvết binh đều noi theo, một chiêu này phi thưỡngmàu mè, làm cho người ta hoa mắt.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn trong lúc cắp bách vẫn không quên quay đầu liếc nhìn lại.

trong lòng tự ngạo, thầm nghĩ huvền giáp thiên binh, thiết kỵ kỵ binh chó má gi gi đó kia.

làm thế nào có thể làm ra động tác có độ khó cao như thế?
Tên dài xảo trá, góc độ quái dị.

hon nữa quán Đột Quyét xạ thuật cực tinh, trong lúc nhất thòi hoa mắt.

cho dù Lý Thế Dân cũng nhịn không được kêu tốt một tiểng.

Chiêu này có thể nói là xuất ra bất ngờ, khó khăn nhất là cho người ta bất ngờ, khí thế đoạt ngưỡi.

Trình Giảo Kim thấv thế.

búa vung lên.

thiết giáp ky binh lại nhưthủv triều tản ra, một đội hóa thành hai nhóm, thành thế giáp cõng, lại phóng ra một đợt tên dài.

Quản Đột Quvết binh lằn này tên dài bắn ngựa, nhưng Tây Lương thiết kỵ lần này xuất động ky binh ngay cả ngựa cũng võ trang, tên dài đánh lên trên thân ngựa, rất nhiều mũi bắn không qua được bi giáp đặc chề phía trước thân ngựa.

Trước mắt hắc giáp thiết ky mặc dù xem như kỵ binh nhẹ.

Nhưng Tiêu Bố Y, Lý Tình cùng đại tượng Đông Đô.

đà chế tạo ra giáp nhẹ phòng hộ đơn giản, giảm bớt công kích thi cung tiễn sát thương, một mực có thể tạo được tác dụng không nhỏ.

Trình Giảo Kim lại nhẳm chỗ yếu của bọn hắn mà bắn.

ngược lại sát thương không ít quán Đột Quyết.

Hai đội xê dịch, toàn bộ đều dùng cung tiễn quyết đấu, thật sụ vượt quá dự kiến của nhiều người.

Trinh Giảo Kim lình quân, tạo nên trận địa hinh loa.

trận hinh tách ra.

cùng quán Đột Quyết cách xa hơn.

Hai quán xê dịch, đều có tổn thương, nhưng so ra mà nói.

ngược lại là quán Đột Quvết tồn thương nặng hơn.

Đợt công kích thứ nhất không có kết quả.

còn xa mới đạt tới kết quả mong muốn.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn âm thầm nhíu màv.

vốn ỡ trong suy nghĩ của hắn, kỵbinh TrungNguyên căn bản không ra hinh dạng gì.

nểu để cho hắn xông lên.

còn không phải là lập tức trờ nên hoa rơi nước chảv.

Nhưng hiện tại hắn ít nhiều đã chuyển biến ấn tượng.

Thiết ky Tây Lương huấn luyện nghiêm chinh, có lè kv xảo trên ngựa không bẳng bọn họ.

nhưng thuật cười ngựa cũng kém không quá nhiều.

Chươna 568: Sơ chiến Đột Quyết (3)
Đương nhiên đâv là hắn nghĩ, còn cụ thể như thế nào.

thì phải đợi quvết đấu khảo nghiệm.

Ky binh giao thoa, cũng không có tiến hành tiếp xúc có tính thực chất nào.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn chi cảm thấy người Trung Nguvẻn vẫn quá mức giảo hoạt.

Mắv ngàn ky binh rợp trời rợp đất tiến lên.

kích khởi sóng tuvết khôn cùng.

Thế xông sắp hết, Đặc Lặc Nhiệt Hàn ghim ngựa, chiến mã vươn người chồm dậy.

trong tuyết vô ngần, giống như khinh ca mạn vũ.

không tốn sức chút nào.

Quản Đột Quyết ghim ngựa quay lại, sau khi hợp đội.

thoáng qua đã tái tụ thế công, dùng tốc độ nhanh nhắt phản kích trở lại.

Nếu như nói thiết kỵ Tây Lương như nước chảy khắp nơi.

thi thiết kỵ quán Đột Quvết chính là băng lạnh cứng ngắc, tới thắng đi thắng, mau lẹ có lực.

Đường quân không khỏi đồi sắc.

Tiêu Bố Y xa xa tròng thấv.

lẩm bẩm nói: “Ky binh Đột Quyết quả nhiên có chút môn đạo.

bọn họ như luận thuật cười ngụa, xứng đáng xưng hùng” Tiêu Bố Y tuv là cảnh giác, vẫn không chút nào sợ hài, bởi vì thuật cười ngựa dù sao không phải là chiến thuật! Quản Đột Quvết có ưu điểm, khuyết điểm cũng rất rò ràng, đó chính là hơi có vẻ tản mạn.

đa phần chi là cậy mạnh.

Tần Thúc Bảo nói: “Chỉhyvọng Trinh Tướng quán có thể đúng hẹn mà động’.

Tiêu Bố Y tự tin nói: “Ngươi vẻn tàm, Trình Giảo Kim chuyện nên làm.

tuyệt đối sẽ khôngbò qua, hắn là một người quy củ”.

Hai người nhẹ giọng chuyện trò, cũng không có quá nhiều lo lắng, khi Đặc Lặc Nhiệt Hàn chuẩn bị đánh tan thiết ky Tâv Lương, một lẩn nữa cho Đường quân đẹp mắt.

Tiêu B ó Y chi là lệnh cho Trình Giảo Kim cùng quán Đột Quyết vu hồi tác chiến, để xem hư thực.

Tiêu Bố Y đương nhiên rò ràng, đánh bại mấy ngàn ky binh nàv đối với hắn mà nói.

còn không tính là khó gì.

nhưng có được một cơ hội quan sát khó được, đương nhiên cầu nghiên cứu thấu triệt, bời vì trước mắt chi là món khai vị.

sau này cùng Hiệt Lợi quvết đắu mới là món chính.

Trong khi Tiêu, Tần thảo luận, Lý Thế Dán ở phương xa nhìn thấy trận hình của quán Đột Quvết.

cũng muốn học tập chút sờ trường.

Nhưng thấy được bọn họ bỗng nhiên phản kích, không khỏi nhải mày.

Quản Đột Quyết chiến thuật đơn giản sáng tò, sạch sẽ lưu loát, loại phương thức nàv.

có thể nói là phương thức nharib.

nhất, nhưng loại phương thức này, lại thành lập ờ trẽn thuật cưỡi ngựa tuyệt đổi cao siêu, người Đột Quyét từ nhò đà cười ngựa săn bắn, điều kiện sống khác xa với binh sì Trang Nguyên, Lý Thế Dân muốn học tập, thực sự không thể nào phổ cặp.

Trong khi hai bên đang xem cuộc chiến, Đặc Lặc Nhiệt Hàn tái tụ thế công, thế không thểđờxôngvể phía Trinh Giảo Kim.

Trình Giảo Kim hiệu lệnh xuống, thiết giáp ky binh vốn thành loa trận tản ra, vu hồi trở lại, cùng không tặp trung binh lực liều mạng, mà chi thành một vòng lớn.

vòng quanh kỵ binh Đột Quyết mà qua.

Mưa tên vù vù.

thiết giáp kỵ binh trận hinh như nước, ý chí như băng, chấp hành động tác lãnh khốc vô tình, tên dài đằv trờỊ không chút nào sai sót.

Lý Thế Dân thấy thế thì cau mày.

thẩm nghĩ chi là Trình Giảo Kim đà khó đối phó như thế.

trước mắt Tiêu Bố Y cũng không có đem hết toàn lực!
Bờ Dịch Thủy lớn như vậy, bình nguyẻn rộng lỡn.

ky binh hai bên đột nhiên đến.

đột nhiên đi.

tuy đa hinh đa dạng, nhưng đối kháng mang tính thực chất chán chính cũng không tính là nhiều.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn cơ hồ tức muốn nổ phải!
Quản Đột Quvết cung tiễn chuẩn, nhưng quán Tãv Lương cũng không kém.

quán Đột Quvết chiến mã mạnh, nhưng quán Tàv Lương chiến mã cũng không kém chút nào.

quán Đột Quvết trang bị cũng tầm thường, nhưng thiết giáp kỵ binh trang bị tuyệt đối hơn xa, tên dài ngươi tới ta đi.

quân Đột Quyết ôm lắv vòng luẩn quần đối công, lại đã rơi vào hạ phong.

Tiêu Bố Y ngóng nhìn hồi làu.

ròi nói: ‘‘Thu binh".

Hiệu lệnh vừa ra.

Trình Giảo Kim lấv công làm thủ.

hư hoảng một chiêu, chờ quán Đột Quvết nổi giận đùng đùng nghênh tiếp, lại đánh một vòng lớn.

vu hồi về phía trận doanh mà chạy đi.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn không chịu buông tha, đuổi theo không bò.

Nhưng thấy được trong trận doanh của đối phương, thuẫn bài binh đột nhiên lóe ra, cung tiễn thủ bắn giữ trận tuyến, mở ra một con đường vểm hộ thiết giáp ky binh lui bước, thiết thuẫn hàn cung nghiêm nghị hướng về phía, không khòi ghìm chặt chiền mã.

Tuyết đọng lay động, phấp phới giữa không trung, quán Đột Quvết mặc dù trải qua một trận, nhưng khi ghìm ngựa vẫn cho thấv tố chất cực tốt Từ rợp tròi rợp đắt vọt tới.

đến đột nhiên đình chi.

loại thanh thế này đích xác dị thường kinh người.

Nhưng mã đội có kinh người, nhìn thấy quán Tây Lương phòng ngự như thùng sắt cũng không dám mạo muội vọt tới.

Nhưng mà bọn họ ngựa nhanh, cũng không lo lắng quán Tâv Lương vây cõng, Đặc Lặc Nhiệt Hàn chưa đà cơn.

tức giận quát: “Lũ nhu nhược không tuãn thủ lời hứa!”
Tiêu BỐ Y trong trận cười lớn nói: “Ngươi nói cùng chúng ta chiến một trận, chúng ta cùng đà chiến qua.

tại sao không tuân thủ lời hứa? Một trận hôm nav.

ta và ngươi bắt phàn thắng phụ.

không bẳng cùng xưng đệ nhắt thiên hạ có được không?"
Đặc Lặc Nhiệt Hàn quát lớn: “Đệ nhắt chi có một, sao có đạo lv nào cùng xưng đệ nhắt thiên hạ?”
Tiêu Bố Y nói: “Vặy ngươi nói như thế nào?”
“Đẻ cho bọn họ trờ ra.

cùng ta quyết một trận tử chiến!” Đặc Lặc Nhiệt Hàn hai mắt đỏ hồng mắng.

Tiêu Bố Y hừ lạnh nói :“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, ngươi muốn quyết một trận tử chiến, ba ngày sau ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi, không chết không dừng! Hòm nay...!Tạm đền đãv thôi!” Hắn sau khi nói xong, quay lại trong doanh, đà không thấv bóng dáng, dù là Đặc Lặc Nhiệt Hàn nổi trận lôi đình, cùng không thể làm gi được.

Phẫn nhiên quay lại Đường doanh, Lý Thế Dãn.

A Sử Na Đức đều ra đón.

Lý Thế Dân trong lòngmặc dù hận.

trẽn mặt lại cười, “Chúc mừng Đặc Lặc kỳ khai đắc thắng”.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn nói: ‘‘Đều là ké nhu nhược, người Trung Nguyên các ngươi, không có một hảo hán!" Hắn sau khi nói xong, không để ý Lý Thế Dân sắc mặt không vui.

nghênh ngang ròi đi.

A Sử Na Đức chăm chú đi theo nói: “Đặc Lặc, ngươi hôm nay chi kém một điểm, có thể đại hoạch toàn thắng.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn hừ lạnh nói: ‘‘Bọn họ hẹn chúng ta ba ngày sau khi quyết một trận tử chiến, khi đó để xem ngươi”.

A Sử Na Đức nói: “Ngươi không được, ta càng không được’.

Thấy Đặc Lặc Nhiệt Hàn sắc mặt hòa hoãn chút ít, A Sử Na Đức nói: “Nhưng mà ba ngày sau.

bọn họ nểu làm lại chiêu cũ, chúng ta ứng đối như thế nào?”
Đặc Lặc Nhiệt Hàn khè giặt minh, “Vậv làm sao bây giờ?”
A Sử Na Đức thấp giọng thì thẩm nói: “Địch binh mặc dù giảo hoạt, nhưng như ta và ngươi chia hai đường, đen bọn hắn kẹp vào trong đó.

Ba ngày sau khi, ta và ngươi chia ra giáp công, có thể đại hoạch toàn thắng”.


Đặc Lặc Nhiệt Hàn trầm giọng nói: “Vậy chúng ta...!chẳng phải cũng vi phạm lời hứa?”
A SừNaĐức cười nói: “Cùng dũng sĩ nói chữ tín, cùng những người TrungNguvẻn gian trá này.

cằn thủ tín sao? Nói đền bọn họ chi nói ba ngày sau quyết một trận sinh tử.

cũng không có nói phái bao nhiêu người mà”.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn giật mình ngộ ra, không khòi cười ha hả, hai ngưỡi cười cực kỳ vui vé, tựa như đã thầy được ngựa đạp quân Tâv Lương, tiếng kêu than vang lẻn khắp nơi.

***
Ba ngày lại qua, Đường quân, quán Tây Lương một lần nữa đổi trận Dịch Thủy.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn vẫn là xung trận ngựa lên trước, Lý Thế Dán hiểu rằng Tiêu Bố Y nhắt định sẽ có chuẩn bị ở sau.

lúc trước khung cảnh thiết ky Tâv Lương dùng liên nò cùng phát kinh thiên động địa.

hắn cả đời khó quên.

Những chuyện này.

Lý Thế Dân lại không có nói cho Đặc Lặc Nhiệt Hàn biết, khi Tiêu Bổ Y nghiên cứu chiến thuật ky binh Đột Quyết.

Lý Thế Dân cũng hy vọng mượn ky binh Đột Quvết quan sát thủ đoạn của đối thủ.

vì sau này chuẩn bị đối sách ứng đổi.

Tuy là gió lạnh thấu xương, nhưng Đặc Lặc Nhiệt Hàn lại kích động một thân mồ hòi nóng.

Thấv đối thủ vẫn là tướng quân cầm phủ kia lẳng lặng đứng ờ tại đó.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn sát khí tràn ngập, thẳm nghĩ hôm nay quyết không thể để cho hắn trốn được nữa.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn không biết đó là Trình Giảo Kim, cũng không quan tàm.

thật sự là bời vì người đểu phải chết, tên gọi là gi không có gì khác nhau.

Chi sợ Trinh Giảo Kim lại chạy.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn lằn này cũng không có như ba ngàv trước, một tiểng trống hăng hái tiến lẻn.

hướng về phía A Sử Na Đức ra hiệu.

A Sử Na Đức lộ ra nụ cười hiểu ý.

Hai người cùng một chồ đà làu, phối họp ăn ý, hiểu rõ ý tứ lẫn nhau.

Hòm qua thương định, một ngưỡi đem Trinh Giảo Kim đuổi tới Dịch Thủy, đoạn hậu lộ.

đánh chính diện là do A Sử Na Đức chắp hành.

Khi hai chữ Đề Khuê phát lẻn.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn như ba ngày trước đột nhiên xông về phía trước, cung tiễn mờ đường, triền khai đợt công kích thứ nhất.

Đại chiến bên bỡ Dịch Thủy, một lẩn nữa kích phát.

Tiêu Bố Y giờ phút này cũng không thoải mái nhàn nhã xem như ba ngày trước, đại kỳ chữ ‘Tiêu’ tuy vẫn sừng sững ờ trong đại doanh- nhưng hắn đã ngồi trên lưng ngựa, dẫn theo thiết giáp hùng sư mai phục tại hữu quân trận doanh, ở trước hắn, thuẫn bài binh hình, thành tường đồng vách sắt.

cờ xí phấp phới, điểu này làm cho ky binh của hắn thoạt nhìn chi như là du ky tầm thường.

Chươna 568: Sơ chiến Đột Quyết (4)
Phía bên phải đại doanh, cùng là một mảng binh nguvẻn rộng lớn.

nơi đó chính là thích hợp ky binh kịch chiến.

Tiêu Bố Y khi Đặc Lặc Nhiệt Hàn xông qua Dịch Thủy, nhìn về phía Tẳn Thúc Bảo ờ bên cạnh, hắn đã tra xét ra hư thực của đổi thủ, trước mắt mục chi có một.

toàn diệt ky binh của đối thủ!
Mục tiêu này cằn Trinh Giảo Kim phối họp.

hắn hv vọng Trinh Giảo Kim có thể đem kỵ binh Đột Quyết toàn bộ dẫn vào.

Nếu như không, trong chiến trường, ba nghin thiết kỵ Đột Quvết kia, sè trở thành mục tiêu tiễu trừ!
Nhưng hắn xuất binh, cònphải để phòng Lv Thế Dân tập kích, cái này cằn Tẩn Thúc Bảo một vai gánh chịu.

Gió lạnh lẫm lẫm.

Tiêu Bố Y tay cằm trường thương, ánh mắt chuyên chú, dụng tâm cảm thụ biến hóa trên chiến trường, cảm thụ được mạnh yểu của kỵ binh các nơi.

giống như người lạc vào kỳ cảnh.

Lúc này.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn đà cùng Trinh Giảo Kim trải qua một vòng giao phong!
Trinh Giảo Kim quả nhiên làm lại chiêu cũ, nhưng tận lực kéo dăn khoảng cách cùng đổi thủ.

dùng cung tiễn nhiều địch, cũng không liều mạng.

Bời vì ỡ trong mắt Tiêu Bố Y.

một trăm tính mạng quán Đột Quyết, cũng bù lại được một hắc giáp thiết kỵ của hắn.

Trinh Giảo Kim cần thận, dựa theo sách lược mà làm việc, hắn ác chiền trên chiến trường, nhưng mắt lại liếc nhin về phía hữu quân trong trận quân Tây Lương.

Từ nơi nào trông qua.

một mảng bình nguyên thật lỡn.

Tuvết còn đang rơi.

che dấu vạn vật trên đời.

Trinh Giảo Kim nghĩ tới đây.

khóe miệng xuất hiện nụ cưỡi.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn đã phát động đợt công kích thứ hai.

Thiết kỵ Đột Quvết đột nhiên có biến hóa.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn ra lệnh một tiếng, kỵ binh bồng nhiên chia làm hai đường kẹp qua.

Mà A Sử Na Đức hét lớn một tiếng, đã thúc ngựa qua sõng, dẫn binh công về phía sau lưng Trinh Giảo Kim!
Gót sắt kích động, trong tích tắc.

thiết kỵ Đột Quvết đà sắp hinh thành thế bao vây hắc giáp kỵ binh!
Đặc Lặc Nhiệt Hàn chia hai đường, chính là muốn cắt đứt đường về của Trinh Giảo Kim, chi cần buộc hắn rời xa trận của quân Tảv Lương, hắn có tin tường đem Trình Giảo Kim toàn quán tiêu diệt.

Đường quân mừng rờ, không ngờ người Đột Quvết còn có chiêu nàv.

Bọn họ cùng không biết, cái nàv vốn chính là phương pháp săn bắn của người Đột Quvết.

giờ phút nàv lại dùng trong đối địch.

Tiêu Bố Y nhướng mày.

lẳmbẳmnói: “Tốt!”.

Lý Thế Dân mày rậm dàn ra.

hai tav nắm lại, phi thường khẩn trương.

Vô luận như thế nào, quán Đột Quyết nếu có thể đánh bại thẩn thoại bất bại hắc giáp thiết kỵ.

đối với hắn cực kỳ có lợi.

Hắn thấp giọng truyền lệnh, đã để cho Đường quân chuẩn bị, chi cẩn quán Tâv Lương xuất binh, hắn sẽ ngăn chặn lại.

Tẳn Thúc Bảo nhìn về chiến trường nơi xa.

thẩn sắc ngưng trọng! Trinh Giảo Kim gặp nạn, hắn vẫn binh thản tự nhiên, vững nhưbàn thạch!
Tình thế bất lợi.

Trình Giảo Kim không có sợ, không có loạn, hầu như khi bị quán Đột Quvết muốn vây kín.

đà dẵnbinh nhầm hướng đông mà phóng đi!
Đột Quvết giáp công, hai cánh khép lại.

hắn nhạy cảm bắt lấy khoảng không, muốn thoát khỏi đổi thủ giáp công, dẫn thiết kỵ đặt minh vào nơi công kích yểu nhắt.

Hắn thành công thoát khòi quán Đột Quvết vây kín, nhưng thiết kỵ lại song song với trận của quán Tây Lương nhẳm hướng đông mà phóng đi.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn trong lòng mừng rờ, không chút do dự ghìm ngựa rẽ phải, theo đuôi đuổi theo.

A Sử Na Đức cùng hắn hiểu ý, cũng dẫn theo ky binh từ hướng nam nhẳm hướng đông giáp công.

Hai người giống như kềm sắt.

đem thiết giáp ky binh kẹp ỡ giữa, một đường hướng đông, kích khởi tuvết trắng như rồng.

Lý Thế Dân thấy thế.

trong lòng thẳm run sợ, thẳm than thỡ.

quán Tâv Lương có trá! Nhưng Đột Quvểt như hổ.

thiết giáp giống như rồng, long đi hổ gầm.

rít gào nhẳm hướng đòng, hắn làm sao có thể gọi về?
Trình Giảo Kim trong giây lát đà xẹt qua thiết giáp hùng sư của Tiêu Bố Y, quán Đột Quvết truy tới gấp rút.

không rảnh rẽ về phía nam.

đã cách doanh trại quán Tâv Lương càng ngày càng xa.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn mừng rỡ, thẳm nghĩ cho dù đuổi tới chân tròỊ lào tử cũng muốn đem các ngươi bóp chết, ngươi chạy càng xa, lão tử càng không sợ.

Lúc này hắn đà thoáng nhìn thấv trong trận quán Tâv Lương có một đội ky binh xông ra.

nhìn như muốn cứu viện Trinh Giảo Kim, nhưng hắn không tin đội ky binh này có thể đuổi theo, cho dù đuổi theo, hắn có gi phải sợ hài?
Cho nên Đặc Lặc Nhiệt Hàn một mực truy, truy đến không oán không hối!
Mắt thấy muốn đuổi tới đuôi hắc giáp thiết ky, Đặc Lặc Nhiệt Hàn đột nhiên cảm giác trong trời đắt giống như chuyển động, tuyết trắng đầv trời giống như chuvển động.

Khi đó hắn chi cho là hoa mắt.

đất tuyết làm thể nào mà động? Hắn chi cho là tốc độ chạy quá mau.

cho nên nhin thấy khác thường.

LÚC này Trinh Giảo Kim đột nhiên có biến hóa.

Phía trước là binh nguvên rộng lớn, tuvết dày bao trùm, Trình Giảo Kim lại không có trực tiếp băng qua.

thiết phủ vung lên.

ky binh một lần nữa hóa thành hai độỊ vòng một vòng lớn mà đi.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn nghĩ mài mà không rõ, trực tiếp đuổi theo, hay đi đường tắt.

Trình Giảo Kim đi vòng như vậy, càng dể cho hắn đuổi theo.

Trinh Giảo Kim vì sao ra hạ sách này?
Do dự chi một lát.

thế ngựa như nước thủy triều, Đặc Lặc Nhiệt Hàn căn bản đã không thể lo lắng nữa.

thúc ngựa đi về phía trước, lựa chọn đi thắng!
A Sử Na Đức cũng đã kinh hài.

hắn kinh không phải lộ tuyền mà Đặc Lặc Nhiệt Hàn đi.

mà là kinh hài từ đội thiết kỵ từ trong trận quán Tâv Lương lao ra.

dùng tốc độ hắn cũng không dám tin tưởng nhẳm về phía sau lưng quân Đột Quyết vọt tới.

Hắn căn bản không ngỡ trên đời này thậm chí có thiết ky nhanh như vậy!
Lý Thế Dân thay đổi sắc mặt, hắn đà biết, Tiêu Bố Y rốt cuộc đà xuất động kỵ binh, Tiêu Bố Y chọn vào lúc trí mạng nhất xuất binh, chọn khi đối thủ phòng ngự yếu kém nhắt xuất binh, loại xuất binh này, quả thực là xuất thẩn nhập hóa.

không biết phải đi qua bao nhiêu hu vết chiến mới có thể lình ngộ được!
Chiến trường chưa phán thắng bại.

nhưng Lý Thế Dân đà cảm thấy, quán Đột Quyết cơ hội thắng không lớn.

Có nghênh chiến hay không? A Sử Na Đức ý niệm trong đầu lóe lẻn.

đà quyết định nghênh chiến, thiết giáp kỵ binh thế công hung mành, hắn nếu không ngăn cản, để cho đối thủ giết đến.

vò luận thuật cười ngựa có tốt đến mấy cùng đỡ không nổi.

A Sử Na Đức quvết định xuống, ky binh đang nhẳm hướng đông bỗng nhiên chuvển.

sang hướng nam.

nghênh đón Tiêu Bố Y từ phía nam xông tới nơi đâv!
Đặc Lặc Nhiệt Hàn cũng đà làm vào tuyệt cảnh!
Hắn giục ngựa đi về phía trước, một tiếng trống hăng hái tiến lên.

lại nghe con ngựa bi thảm hí lên.

thán ngựa trầm xuống, Đặc Lặc Nhiệt Hàn cả người đã bav đi ra ngoài.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn trong lòngkmh hài.

hắn từ năm tuổi đà cười ngựa, cười mấy chục năm, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không phạm sai lẩm.

lúc nàv khẩn trương, đến lúc trí mạng, sao vó ngựa lại có thể có vẩn đề?
Người đang ỡ trong không trung, cúi đẩu nhìn xuống, nhìn thấy móng ngựa máu tươi đà chảy ra.

ngựa đạp tuvết đọng, chần lộ ra chỏng sắt cắm trẽn mặt đất!
Quản Tây Lương lúc này có mai phục, Đặc Lặc Nhiệt Hàn bừng tinh đại ngộ.

trong lònghổi hận.

thầm mắng vô si.

Thi ra hắn chờ ba ngày, tầm hoan tác nhạc, quán Tây Lương chờ ba ngày, lại thùa dịp bóng đêm, ỡ trong này vụng trộm vô si cắm chông sắt khắp nơi!
Nhưng mai phục tuyệt không chi là chông sắt!
Ky binh Đột Quvết như nước thủy triều truy kích tới.

chưa bao giờ nghĩ đến đình chi.

cho dù thuật cười ngựa có tinh xào.

cũng đã ghim không được chiền mã.

vô số ngựa đạp lên trẽn chông sắt.

té ngà trên đất.

càng nhiều chiến mà dẫm đạp trúng hố bẫv, chán ngựa gẫy đoạn, quán Đột Quyết rốt cuộc chậm lại.

nhưng phát hiện ác mộng còn chưa có đinh chi.

Đất tuyết một hồi rung động, phía trước cách đó không xa.

mấy trăm người xốc áo trắng lẻn.

chần động tuvết đọng trên người rớt xuống, trong tav lộ ra hàn quang làm cho lòng người lạnh lẽo!
Liên hoàn nò!
Liên hoàn nò mà Lý Tĩnh đà cải tiến!
Sau chông sắt.

hổbẫv, lại mai phục tuyệt chiêu sát thủ của Tiêu Bổ Y.

liên hoàn nò!
Một nò mười hai mũi tên.

trong phút chốc một hơi bắn ra!
Một tiếng ông vang lẻn.

mũi tên thép rợp trời rợp đắt tầng tầng bắn ra, thượng đánh địch binh, trung đánh bụng ngựa, hạ bắn chân ngựa, lãnh, khốc vô tình, cướp lấv nhiệt huvết.

Đặc Lặc Nhiệt Hàn không đợi rơi xuống đất.

còn không kịp kêu thảm, đã bị nò cứng bắn thành cái sàng.

Quản Đột Quvết một khắc này.

thương vong thảm trọng.

Trình Giảo Kim đã vòng giết trờ lại.

Tiêu Bố Y xung trận ngựa lẽn trước, đà cùng A SửNaĐức trông thấy lẫn nhau.

A Sử Na Đức vốn định ngăn địch, nhưng ý đà loạn, bỡi vi hắn nghe được phía đông có kêu thảm, quav đẩu thắv được đồng bạn mắt mạng, hắn trong lòng trầm xuống.

Hắn đà trúng mai phục, huynh đệ mặc dù quý trọng, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn, hắn đà không lòng dạ nào đánh nữa, hắn đã muốn chạy trốn.

Nhưng ghìm ngựa tìm đường, còn chưa ngừng thế ngựa lại được, thì hắn đã trông thấv tướng lãnh trong thiết kỵ của đối phương kia đã kéo ra thiết cung.

Nguỡi nọ bắt mắt như thế.

trầm lãnh như thế.

cho dù người đang ỡ trong thiên quán vạn mã.

vẫn có thể liếc qua là nhận ra.

Người nọ chính là Tiêu Bố Y!
Dãv cung vừa vang lên.

mũi tên đà đến trước mắt!
Bổn mũi tên cùng bay.

không một mũi nào hụt.

A SửNa Đức chết, quán Đột Quyết bại!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện