Lý Huyền Bá khi nói người có thể tin không nhiều lắm.
trong mắt lóe lên ý cô đơn.
Nếu như Bùi Hành Quảng trước kia trong lòng đồng tình, đã vỗ ngực đảm đương.
Nhưng Bùi Hành Quảng hôm nay đã sớm phi thường cấn thận, nghe Lý Huyền Bá muốn nhờ, trầm giọng hòi, “Phải xem chuyện gì! Nếu là việc tầm thường, niệm tình xưa, ta sẽ làm được cho ngươi.
Nếu như chuyện liên quan đến thiên hạ, thứ cho ta không thể tự tiện làm chù.
Khác biệt trong đó, kính xin Lý huynh thông cảm.
Bùi Hành Quảng mặc dù giọng điệu vẫn lạnh như băng cự người ngàn dặm, nhưng mà vẫn đang suy nghĩ Lý Huyền Bá sẽ nhờ mình làm chuyện gi.
Nghĩ tới Lý Huyền Bá tàu ba không gi khỏng thề, còn có chuyện gi yêu cầu mình? Nếu như chuyện liên quan đến hai nước giao binh, hắn đương nhiên sẽ lập tức từ chối.
Lý Huyền Bá cũng không bất mãn, sờ tay vào ngực, móc ra một phong thơ, “Ta chỉ xin Hành Quảng giữ lại cho ta phong thư này”.
Bùi Hành Quảng khẽ giật mình, “Thư muốn giao cho ai? Trên thư ghi là cái gi?”
Lý Huyền Bá chi hòi, “Điều này rất quan trọng sao? Có liên quan đến thiên hạ sao?”
Bùi Hành Quảng ngóng nhìn lá thư nầy thật lâu.
trường sóc đánh ra, tạo nên một cỗ gió
Hàn quang thoáng hiện, đà đến trước ngực Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá không nhúc nhích.
Trường sóc đột nhiên đình chỉ, Bùi Hành Quảng nói: “Mòi Lý huynh đem thư đặt ở trên sóc là được, ta nếu có thể đưa đến.
chắc chắn cho ngươi đưa đến.
Nhung trước mắt quân vụ bận rộn...”
“Không vội nhất thời” Lý Huyền Bá thản nhiên nói: “Thật ra nếu có khã năng, ta thật hy vọng, ngươi không cần đưa phong thư này’ Tuy là nói như thế, vẫn đem thư đặt ờ trên sóc, Bùi Hành Quàng thu trường sóc về, thấy trên phong bi một chữ cũng không có, miết qua thấy bên trong hình như chỉ là một tờ giấy hoi mòng, khó hiểu ý tứ Lý Huyền Bá, lại hòi: “Lý huynh, ngươi rốt cuộc hy vọng đem thư đưa cho ai?”
Lý Huyền Bá ngóng nhìn Bùi Hành Quảng nói: “Ta cùng Hành Quảng từ nhỗ đà quen biết?’’
BùiHànhQuảngnói:“Đángtiếcbạcđầunhưmới”.
ỉ
Lý Huyền Bá thản nhiên nói: “Ta hiểu rằng Hành Quãng vì sao đối với ta lạnh lùng như thấ Ta giả chết giấu diếm thế nhân, làm việc không từ thủ đoạn.
Cả đời đều cùng Tiêu Bố Y đối nghịch.
Mà ngươi lại là bằng hữu cùng thù hạ trung thành nhất của Tiêu Bố Y.
Kẻ địch của Tiêu Bố Y đương nhiên chính là kẻ địch nhân cùa ngươi.
Cho tới hiện tại.
ta và ngươi là đối thù...!ngươi không lệnh cho ba tiăm thiết kỵ công mang đến kích ta.
Đã là nghĩ đến giao tình ngày xưa”.
“Lý huynh rõ ràng là tốt rồi” Bùi Hành Quảng ánh mắt phức tạp.
cảm khái ngàn vạn.
“Ta và ngươi tuy là đối thủ.
Nhưng...!cũng...!đà từng là bằng hữu” Lý Huyền Bá khóe miệng lộ ra nụ cười chua-Chát “Tuy ngươi đối với ta phòng bị trùng trùng.
Nhưng ta biết mình sẽ không nhìn lầm.
Tamột mực xem ngươi là bằng hữu.
Lý HuyềnBá ta mặc dù ra tay ngoan độc, kẻ cản đường tất giết không sai.
Nhưng ta ra tay luôn có mục đích.
Ta nào có nguyên do gì ra tay đối với ngươi?”
Bùi Hành Quảng nói: “Ta trước mắt là chủ tướng tiến công Hà Đông.
Giết ta.
Ngươi ít nhất có thể dùng máu cùa ta, nhuộm đò con đường vinh quang của ngươi”.
Lý Huyền Bá thờ dài nói: “Con đường vinh quang? Đáng tiếc con đường này.
cũng quá mức cô đơn” Lại mỉm cười nói: “Cho tới hiện tại, ta cùng Tiêu Bố Y chỉ có thể sống một.
Mà ta cùng Hành Quảng ngươi.
Cũng chưa chắc đà binh đao tương kiến.
Cho dù ta muốn xuất binh, nhưng trời không chiều lòng người, vẫn là hữu tâm vô lực”.
Bùi Hành Quảng nhíu mày, không biết Lý Huyền Bá nói có ý gì.
Gió mát nhè nhẹ, đã dẫn theo khí lạnh thu sớm.
Lý Huyền Bá mặc một bộ áo xanh, một mình trong gió.
thấy Bùi Hành Quảng cẩn thận đối xừ, thờ dài nói: “Ta lần này tới tìm Hành Quảng, chính là nhờ ngươi đưa thư.
Mục đích đã đạt, không hề chậm trễ quân vụ của Hành Quảng, do đó cáo từ”.
“Chờ chút, ngươi còn chưa có nói cho ta biết thư muốn giao cho ai” Bùi Hành Quảng kêu
lên.
Lý Huyền Bá quay lưng về phía Bùi Hành Quảng nói: “Phong thư này mong sau khi ta chết mờ ra.
Trong thư có thư.
trên lá thư này đã viết gởi cho ai.
Sau khi ta chết.
Hành Quảng nếu như tìm không thấy người viết trên phong thu; thi đốt nó đi”.
Bùi Hành Quảng chắn động, “Sau khi ngươi chết? Vậy là khi nào?”
Lý HuyềnBá nói: “Có lẽ ta sẽ không chết, có lẽ ta đã ờ tại hoàng tuyền.
Ngươi yên tâm, Lý Huyền Bá ta sẽ không yên lặng chết đi, đến lúc đó Bùi huynh quá nừa sẽ biết được.
Tình cảm đưa thư.
vĩnh viễn ghi trong lòng!”
“Ngươi thật ra có thể không cần chết” Bùi Hành Quảng chậm rãi nói.
Lý Huyền Bá đột nhiên lên tiếng cười dài, thanh âm chấn động khắp nơi, đợi tiếng cười đừng lại mới nói: “Đa tạ lời ấy của Hành Quảng, nhung ta cùng Tiêu Bố Y, đà dung không được lẫn nhau.
Huống chi Lý Huyền Bá ta không thể thắng, sống còn có ý nghĩa gi?”
Hắn sau khi nói xong, không nói thêm lời nào, cất bước ròi đi.
Hắn một mực quay lung về phía người khác, không muốn để cho người nhìn thấy hắn trong cười mang lệ.
Hắn nhìn như đi thong thả, nhưng ống tay áo bồng bềnh, không bao lâu đà không thấy bóng dáng.
Bùi Hành Quảng lúc này mới nhìn kỹ bi thư.
mặc dù hiếu kỳ phong thơ Lý Huyền Bá trịnh trọng nhưthế giao cho hắn viết cái gi, nhưng vẫn đem thư nhét vào trong ngực.
Ngẩng đầu nhìn lại, Lý Huyền Bá đã sớm không thấy bóng dáng.
Bùi Hành Quảng chợt thấy mất mát, lúc này trên mặt hoi lạnh, ngừa đầu nhìn lại.
mới phát hiện mưa phùn lất phất bay xuống, giống nhưriước mắt tráng khí không thỏa.
***
Mưa căng một hồi, thư một hồi, mưa phùn liên tục, đã rơi hơn nửa tháng.
Lý Uyên nhìn sang mưa thu, dâng lên ưu sầu khôn cùng, hắn phát hiện ra mình đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng, hắn đánh giá cao thực lực của quân Đột Quyết, đánh giá thắp kiên nhẫn của Tiêu Bố Y.
Theo hắn biết, quân Đột Quyết tuy có hơn hai mươi vạn tại Thái Nguyên, nhưng cũng
không có phát huy ra công hiệu tương xứng.
Theo Dư Thứ đến Tỉnh Hình Quan, Sơn Tây từ tây đến đỏng, đà trải rộng thiết kỵ Đột Quyết, có lẽ Hoàng Xà Lĩnh đến Yến Nham cùng Mông Sơn, quân Tây Lương giống như một cái đinh đóng ở noi đó, quân Đột Quyết không có bất luận cách nào rút ra được cây đinh
Quân Đột Quyết lần đằu tiên đối mặt với chiến sự phúc tạp như vậy, đà cho thấy kinh nghiệm của bản thân không đù.
Quân Đột Quyết trước đây.
phóng ngựa rong ruổi, rít gào thảo nguyên, chú ý là thống thống khoái khoái đại chém đại sát, nhưng cho tới hiện tại, quân Tây Lương căn bản không để cho bọn họ cơ hội này.
Mười vạn đại quân của Tiêu Bố Y tiến vào Sơn Tây.
công thảnh nhổ trại, thếnhư chẻ tre, nhưng sau khi phá thành, lại không có thù.
Bọn họ thậm chí khi quân Đột Quyết đánh tới.
chủ động buông tha thành trì, chuyển vào trong núi sâu.
Hoàng Xà Lĩnh.
Yến Nham, Mông Sơn dựng lên ba tòa doanh trại, bắt đầu cùng quân Đột Quyết đánh lâu dài.
quân Đột Quyết có thể ngày đi mấy tĩăm dặm, nhưng mà không cách nào công phá được đại trại của quân Tây Lương ở trước mắt, chứ đừng nói chi là đi bắt Tiêu Bố Y đang ờ trong núi.
Tiêu Bố Y từng cùng Đột Quyết binh giao thủ, hiểu rõ thật sâu ưu thế cùng khuyết điềm cùa quân Đột Quyết.
Quân Đột Quyết thế lớn, binh nhiều, người mạnh, ngựa mạnh.
Nhưng quàn Đột Quyết đúng là vẫn còn là dân tộc du mục, không tự sản xuất, bắt người cướp của mà sống.
So ra mà nói, vận dụng phương pháp công thành bạt trại, người Đột Quyết còn không bẳng người Liêu Đông! Tiêu Bố Y mặc dù vứt bò Thiết giáp kỵ binh không cằn, lại phát huy đầy đù ưu thế của quân Tây Lương mà thủ vững, quân Đột Quyết đánh lâu ờ trong vùng núi.
đã sớm trong lòng nóng nảy.
Mà Tiêu Bố Y thực hành chiến lược vườn không nhà trống, toàn bộ lương thảo cùa hon hai mươi vạn quân Đột Quyết do thành Thái Nguyên cung ứng.
Lý Trọng Văn sớm đà khồ không thể tả, liên tiệp hướng về phía Hà Đông thúc lương thảo.
Lý Uyên khi biết được tin tức này.
đà biết không ổn, càng có phần buồn nản, bời vì mọi thứtrước mắt, đang nghiệm chứng phán đoán của Lý Huyền Bá, mà hắn lại đích thân chối bò phương án giải quyết cùa Lý Huyền Bá
Lý Uyên đối với Lý Huyền Bá sớm đã có lòng đề phòng.
Lòại khổ này chỗ, hắn cũng có miệng mà khó trả lời.
Thật ra hắn và Lý Huyền Bá hợp tác, một mực đều xem như vui vẻ, nhưng đối với đứa con trai này, hắn có loại đề phòng thắm thiết, chỉ có chính hắn mới hiểu được vì cái gì.
Bại Tiết gia quân, ám toán Thùy Tất Khả Hàn, hành thích Đậu Kiến Đức, tất cả mọi chuyện Lý Huyền Bá làm đều hợp với tâm tư cùa Lý Uyên, nhung mọi thứ từ cuộc chiến ờ Lang Sơn, Lý Uyên bắt đầu cảnh giác, bắt đầu đề phòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy Lý Huyền Bá dùng tốt, hắn đã chuản bị saụ cuộc chiến tại Tương Dương, thi sẽ kết liễu.
Nhưng hắn không có nghĩ đến là, tiận chiến ờ Tương Dương chuần bị lâu như vậy, lại dùng thất bại chấm dứt, cho nên Lý Uyên chỉ có thể ẩn mà không phát, bời vì chuyện Tương Dương, hắn không nghi ngờ năng lực của Lý Huyền Bá, lại hoài nghi Lý Huyền Bá rắp tâm, cũng bời vì điểm ấy.
cho nên hắn phủ quyết đề nghị cùa Lý Huyền Bá.
Nhưng trước mắt mà thấy, hắn bởi vì nghi hoặc bất định, một lẩn nữa bỏ lờ một lần cơ hội!
Nếu quả thật như Lý Huyền Bá đề nghị, Đường quân cùng quản Đột Quyết liên thủ chiến quân Tây Lương, kết quả như thế nào.
không có ai biết!
Sự tình không có khả năng lăp lại một lần nữa, Lý Uyên lòng nóng như lùa đốt.
Tình huồng trước mắt là, Hà Đông càng không ngừng hướng về phía Thái Nguyên chuyển vận lương thảo quân nhu, nhưng mưa thu liên miên, đại quân vận lương lại hãm trong Tước Thừ Cốc, tiến độ chậm chạp.
Lý Uyên không có cách nào trách cứ quan vận lương, bời vì loại khồ sờ này.
năm đó hắn khi xuôi nam cũng đã trải qua một lần.
Lương thảo vận chậm, cuối cùng cũng có lúc đến Thái Nguyên, nhưng quân Đột Quyết đã không phải đơn giản lương thảo có thể thỗa mãn.
Mấy tháng này, quân Đột Quyết hầu như đem xung quanh thành Thái Nguyên vét sạch, còn không ngừng hướng về phía Quan Trung yêu cầu tài vật.
Người Đột Quyết lòng tham không đáy, Lý Uyên đã sớm biết được, hắn tống ra tiền tài châu báu cũng không đau lòng, nhưng trước mắt lo lắng chính là, quân Đột Quyết đà muốn về nhà, quàn Đột Quyết không muốn lại vào núi, tiến hành một trận chiến không có hy vọng.
Nếu nhưtrong núi có bão tàng, có lẽ quân Đột Quyết còn có thể có hứng thú đánh, nhung bọn hắn đối mặt là từ vong, đối kháng, lãnh huyết vĩnh viễn, bọn họ chẳng những cảm thấy không thú vị, còn có thể cảm thấy khủng bố.
Trận ác chiến này.
khiến cho quân Đột Quyết lĩnh hội được một mặt khác của người TrungNguyên.
Bọn họ rốt cuộc rò ràng, chỉ cần người Trung Nguyên kiên tri, với thực lực cùa bọn họ, vĩnh viễn không có khả năng đánh thắng trận chiến này.
Lý Uyên tuy là Thiên từ, nhưng đối với Đột Quyết, không có bất kỳ năng lực khống chế nào.
Vốn liên lạc Đột Quyết còn có một Trường Tôn Thuận Đức.
nhưng hắn sau khi đến thảo nguyên lại thần bí mất tích, Trường Tôn Hằng An đối với cái này không biết vì sao, càng làm cho Lý Uyên tức giận lôi đình.
Trường Tôn Thuận Đức mặc đù biếng nhác, khỏng thể phù nhận là người này cực kỳ tài trí, cho dù đối phó với người Đột Quyết cũng có biện pháp.
Trường Tôn Thuận Đức bỗng nhiên mất tích, người Đột Quyết hoàn toàn mất khống chế.
Lý Uyên đà toàn diện lâm vào cục diện bị động.
Lý Uyên phảng phất lại lâm vào quần cảrih năm đó ờ trước Hoắc Ắp.
Lý Kiến Thành khi lặng lẽ đi tới trựớc mặt Lý Uyên, tĩàn đầy tâm lo.
hắn cùng lúc lo lắng tình thế đối với Lý Đường dần đần bất lợi, càng lo lắng phụ thân ngày đêm vất vả, thái dương lại thêm tóc bạc.
Lý Uyên phát giác được cái gì, ngẩng đầu nhin thấy Lý Kiến Thành ờ cách không xa, lộ ra chút nụ cười, “Kiến Thành, đến từ khi nào vậy? Cung nhân tại sao khỏng cho ta biết?”
Lý Kiến Thành đi tới nòi: “Phụ hoàng, là con bảo bọn họ không cần phải quáy nhiễu người”.
Lý Uyên cười khồ một tiếng, kéo Lý Kiến Thành ngồi xuống bên người.
“Kiến Thành, khó được khi con ở đây, còn có thể thông cảm cho vi phụ”.
Lý Kiến Thành nói: “Chinh phạt thiên hạ, phụ hoàng là khổ nhất, hài nhi chỉ hận tài thấp, rất nhiều chỗ không giúp được phụ hoàng"’.
Lý Uyên thờ dài, “Kiến Thành, chớ có nói như vậy, con làm là đà đù tốt rồi, vi phụ có con ờ bên người, đà giảm bớt rất nhiều gánh nặng.
Chi là vi phụ...!làm việc sai lằm”.
Lý Kiến Thành vội hỏi: “Phụ hoàng, người bận rộn vất vả, có lẽ có chút ít sự tình lo lắng không chu toàn, nhưng nghĩ biện pháp đền bù là được” Thấy Lý Uyên rầu rĩ không vui, Lý Kiến Thành cũng biết là đang lo về chiến cuộc, nói tránh đi: “Phụ hoàng gọi con trở về, không biết có chuyện gi?”
Lý Uyên hòi: “Từ Ngọ Cốc, Tà Cốc tìrih hình địch binh như thế nào?”
Lý Kiến Thành nói: “Hài nhi đã các phái hai ngàn binh sĩ đi sưu tằm, nhung mà...” Lý Kiến Thành muốn nói lại thôi, thẳn sắc do dự.
Lý Uyên nói: “Cứ nói đừng ngại.
Chuyện cho tới bây giờ.
giữa cha con chúng ta chẳng lẻ còn có chuyện gi nói không được sao?” Lý Kiến Thành trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, chậm rãi nói: “Tại Tà Cốc, Từ Ngọ Cốc, đích xác phát hiện có dấu hiệu binh ần hiện”.
Lý Uyên không chút kirih hoảng.
“Vậy dựa theo con thấy Lý Tĩnh thật có thể vượt qua Lam Quan, chuyển tới TửNgọ Cốc sao?”
“Hắn nếu như thực sự có bản lãrih này, vậy cũng không để cho chúng ta biết được”.
Lý Uyên vui mừng nói: “Kiến Thành, ngươi có thể nghĩ đến điểm này, vi phụ rất là cao hứng.
Ngươi nói không sai, Lý Tĩnh am hiểu tập kích bất ngờ.
ra tay thường thường cũng không điềm báo trước.
Lẳn này thái độ khác thường tại Tà Cốc, Từ Ngọ Cốc tạo thể.
mục đích đương nhiên chính là nhiễu loạn dân tâm, kiềm chế binh lực cùa chúng ta” Thấy Lý Kiến Thành liên tục gật đầu, Lý Uyên nói: “Nếu Lý Tĩnh đà không có mọc cánh, khỏng cách nào bay qua quần sơn, như vậy những binh này lại là từ đâu mà đây?”
Lý Kiến Thành hiển nhiên sớm có địrih luận, trẳm giọng nói: “Phụ hoàng chớ để quên chuyện Vũ Quan”.
Lý Uyên nói:“Ngươi là nói, những người này cũng không phải là quân Tây Lương, mà là một mực chúng ta Quan Trang ẩn hiện.”.
Lý Kiến Thành nói: “Phụ hoàng đề phòng khùng hoảng, cũng không có động can qua đối với tiệm gạo Vương gia.
chỉ cho người mật thiết lưu ý hành động cùa bọn họ.
Mà theo