Giang Sơn Mĩ Sắc

591: Hung Thủ Chân Chính


trước sau


Lý Uyên oán hận mà nói.

như muốn đem oán hận, bắt mãn nhiều năm chất chứa, một hơi bộc phát ra.

Bùi Tịch nghe Lý Uyên phán tích, đột nhiên cả kinh, “Huyền Bá hắn muốn khôi phục Bắc Chu?”
Lý Uvên oán hận nói: “Ta âm thẳm quan sát phán tích, Huvền Bá nhìn như thong dong, trong xương cốt lại không khác gì người mẹ đà chết đi của hắn! Hắn ngoài sáng giúp ta.

nhưng dà tâm thật lớn.

có lẽ hắn giúp ta.

chi là nghĩ làm tu hú chiếm tổ mà thôi!”
Bùi Tịch càng nghe càng kinh hài, “Hắn...!thực sự to gan như vậy sao? Hắn sao có thể có năng lực kia?” Tuy là nói như vảy.

Bùi Tịch lại biết, chuyện này rất có khả năng.

“Tâm tư ké này, chi có ngươi không thể tưởng được, không có nghĩa hắn làm không được!” Lý Uyên thở dài nói: “Ta hiện tại cũng là mua dây buộc minh, ngược lại bị hắn trói buộc tay chân, thật sự là già đầu còn bị tré lừa”.

“Có lẽ...!có lẽ...” Bùi Tịch có lè nửa ngày, không biết nói cái gì cho phải, tâm loạn như ma.

hiểu rằng Lý Uvên khẳng định như vậy, đương nhiên đà tồn tâm tư loại bò LÝ Huvền Bá.

Trẽn đời này không có bất kv quán vương nào có thể dung nhẫn người phản loạn bên người, chứ đừng nói chi là thay đổi triều đại.

Lý Uyên đă lặp nên Đại Đường, làm như thế nào chịu cùng Bắc Chu có quan hệ? Lý Huyền Bá mục đích là khôi phục Bắc Chu.

khắng định dấu diếm dà tàm, vết xe đổ.

Bắc Chu vong Đại Tùy hưng.

Lý Uyên không có khả năng ngồi nhìn như không thấy, huống chi hắn đánh ra giang sơn Đại Đường to lớn.

chi trông mong Đại Đường đời đời truyền thừa, đà đi ngược lại lại với mục đích của LÝ Huyền Bá.

‘Bùi Phó Xạ.

ngươi quá nửa cho 1ẳng trẫm tám quá nặng Lý Uyên thấy Bùi Tịch không nói gì.

cảm khái nói.

Bùi Tịch nói: “Lào thẩn không dám, nhưng hắn..

‘Hấn lúc trước cùng trẫm ước định, nếu có thể giả chết lừa gạt Dương Quảng, sau này ta sẽ đối đãi hắn như là con ruột, sau khi chuyện thành còng, sẽ đem chuvện cũ nói ra, cho hắn vinh quang Lý Uyên nói: “Ta lúc ắv chi cảm thấy điều kiện này là binh thường nhưng thôi, nên đà đáp ứng hắn, đồng thòi nói cho hắn biết, thái độ của ta đổi với hắn, từ trước đến nay cho với con ruột cũng không có gì khác nhau, về sau hắn độc chết Tiết Cử.

ám toán Thủy Tắt đều là làm cực kỳ xuất sắc.

khi đó trẫm cực kỳ vui mừng, cho rằng ngoại trà Kiến Thành, Thế Dán ra, lại có thêm một cường trợ.

Tiết Cử đa mưu túc trí.

không thua gì tạ Huyền Bá lại liếc qua đã nhìn ra chồ vếu của quán Tiết gia.

nói chi cần đánh chết một mình Tiết Cừ, quân Tiết gia sẽ tự sụp đổ.

Hắn thinh lệnh ra tay.

lại thật độc chết Tiết Cử.

thật sự khiến cho trầm mừng rờ như điên.

Nhưng sau sự kiện đó.

hắn đã không thể chờ đợi được muốn trẫm hoàn lại thân phận của hắn, trẫm lúc ắy cảm thấy quá sớm, bảo hắn không cằn phái gấp, trước xử lý nguy cơ thảo nguyên rồi nói sau.

hắn lại sớm có mưu lược, nói Thủy Tất chịu Tiêu Bố Y lừa gạt.

bị lời thể bó buộc, đã không thể quy mô xuôi nam.

Đã như vậy.

không bẳng đơn giản giết Thủy Tất; thảo nguvên nhất định có Khả Hãn khác đứng ra, có thể phá bố cục của Tiêu Bố Y! Ta lúc ấy cũng bị ý nghĩ này khiếp sợ.

cảm thấy kế này kinh thiên.

ít có thể thực hiện.

Huyền Bá lại nói.

cũng là bởi vì người khác không thể tưởng được, cho nên mới dễ dàng làm được.

Trẫm mời hắn ra tay, không ngờ hắn thật sự thành chuyện..

Bùi Tịch mặc dù mơ hồ cũng biết việc này.

Nhưng lúc này nghe được, vẫn run như cẩv sấy.

mồ hòi lạnh túa ra.

Lý Uyên nói: “Nhưng sau hai chuyện này thành công.

Trầm đà phát hiện Huyền Bá dà tâm bừng bừng, đảm lượng làm cho người ta sợ hài.

làm việc càng không từ thủ đoạn.

Thật ra hắn cũng đã từng ám sát qua Tiêu Bố Y.

Đáng tiếc không có thành công.

Sau khi giết Thùy Tất, lại muốn cho trẫm hoàn lại thân phận của hắn.

Ta đã có điểm trì trệ...”
Bùi Tịch thầm nghĩ.

Thánh Thượng nói mặc dù uyển chuyển, nhưng hiển nhiên đà sớm đối với Lý Huvền Bá có lòng đề phòng, bẳng không sè không làm nhưvậy.

Lý Uyên nói: “Ta đáp ứng hắn như lại có thể hạ được Hà Bắc.

thì sẽ suy xét khôi phục thân phận.

Bởi vì hắn là kỳ chiêu của ta, không nên sớm tiết lộ.

Không ngờ hắn mặc dù đáp ứng ta.

loại bò Đậu Kiến Đức, thậm chí đem La Nghệ cũng coi như ỡ trong kế.

Nhưng ỡ trẽn Lang Sơn cùng không cam tịch mịch, rốt cuộc lộ ra thân phận, về sau hắn tại thua tại Tương Dương, dụ phát bại thế của Quan Trung, ta đâv mới hổi hận không kịp.

Thật ra...” Suy nghĩ hồi lâu.

Lý Uvên rốt cuộc hóa thành một tiếng thờ dài.

“Hắn muốn thinh chiến Hà Đòng.

Ta đối với hắn cảm giác quà thực đà như gàn gà.

Ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc.

Lúc ấy còn nghĩ, có lẽ hắn có thể thay đổi chiến cuộc.

Nhưng thấy hắn hổi hả ngược XUÔỊ nóng lòng thinh công.

Ta lại bắt đầu lo lắng..

“Thánh Thượng lo lắng hắn nóng lòng cầu thành còng.

Ngược lại đi bại chiêu?”
“Ta là lo lắng hắn nóng lòng lặp công như thế.

Chi sợ có bí mặt không thể cho ai biết”.

Bùi Tịch vẻn lặng xuồng, đà rò ràng, Lý Uyên sớm đổi với Lý Huyền Bá nổi lên tâm nghi kỵ, nhưng lại cảm thấy Lý Huyền Bá dùng tốt, nên từ trước đến nay đối với LÝ Huyền Bá vẫn là lá mặt lá trái.

Nhưng loại sự tình này.

hắn duy nhất có thể làm chính là nghe, chiếu theo phán phó đi làm, mà không thể tham dự trong đó.

Bùi Tịch có thể có địa vị cao như hôm nav, cũng là bời vì hắn hiểu được bồn phận.

Lý Uyên cũng không cẩn hắn đề nghị, trực tiếp nói tiếp, “Vẻ phản hắn có bí mặt gi, ta nghĩ ngươi nghe xong những cái này, cũng có thể trong lòng biết rõ”.

Bùi Tịch chậm rãi gặt đầu.

‘Thánh Thượng, người sợ hắn muốn...!đổi với Kiến Thành bắt lợi?”
Lý Uyên chấn động, “Ngươi cũng cảm thấy hắn sẽ đổi với Thái tử bất lợi?”
Bùi Tịch phán tích nói: “Lào thẩn nghe Thánh Thượng nói chuyện, cho rẳng rất có đạo lý.

Huyền Bá nểu muốn khôi phục Bắc Chu.

sẽ không đổi với Thánh Thượng bắt lợi.

nhưng
không cằn hòi ũng biết, hắn phải lắy được Thái tử vị! Nhưng Thái tử nhân đức.

lại là chiến còng hiên hách, Huyền Bá giờ phút này không chi nói so với Thái tử.

cho dù công tích so với Thế Dán cũng đều so ra kém hơn.

Dù sao hắn làm những chuyện kia, hư ảo mờ ảo.

thì làm thế nào có thể được quần thẩn chấp nhận, ít nhất...!lào thần đổi với hắn sẽ không ủng hộ”.

Lý Uyên lộ ra nụ cười.

“Bùi Phó Xạ, ngươi quả nhiên đối với trẫm trung thành".

Bùi Tịch lại nói: ‘Hấn sốt ruột tranh công, chi là muốn dựng nén uy vọng, đà như vậy.

đại địch của hắn không phải Tiêu Bố Y, mà là Thái tử.

Đại họa trước mắt chúng ta cũng không phải là Tiêu Bố Y, mà là Lý Huyền Bá".

Lý Uvên nói: “Bùi Phó Xạ, ngươi có thể nghĩ đến điểm này, không uổng công trẫm nói hôm nav.

Cho nên...!ngươi hắn là rò ràng trẫm cho ngươi làm cái gì”.

‘Thánh Thượng muốn loại bò Huyền Bá?” Bùi Tịch cẳn thận nói.

Lý Huyền Bá đã không phải cốt nhục của Lý Uvên.

Bùi Tịch cũng không có nhiều kiêng kị như vậy.

Lý Uvẽn trầm ngâm thật làu.

cảm khái nói: “Hắn dù sao cùng là trầm một tav nuôi lớn.

không phải vạn bất đắc dĩ.

trẫm thật không muốn cùng hắn trở mặt thành thù”.


“Nên nên đoạn mà không đoạn, tắt sẽ gặp loạn” Bùi Tịch đà ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Lý Uvên trầm giọng nói: “Trẫm đã phái ngưỡi giám thị động tĩnh của Huvền Bá, hắn nếu an tâm lĩnh quân, chúng ta không cần làm cái gì.

Nhưng hắn nếu là có hành động gì..Lý Uyên làm ra thủ thế.

sắc mặt nặng nể.

Bùi Tịch rõ ràng ý tứ của Lý Uvên, ứng tiếng nói: “Lào thần rõ ràng!”
Trong khi Lý Uyên, Bùi Tịch bí mặt thương nghị.

Trường Tôn Vô Ky dẫn theo muội tử đà quay lại phủ.

Trẽn đường đi, hai người đểu là trầm mặc không nói gì.

đều có tâm sự.

Đến khi hạ nhân lui ra, Trường Tôn Vô cấu rốt cuộc đình chi khóc, Trường Tôn Vô Ky tức giận không tiêu, tung ra một cước, đem bàn đá trong sảnh đá ngã lăn xuống đất.

Trường Tôn Vô Cấu liền vội vàng kéo Tam ca, khuyên nhủ: “Tam ca.

muội không sao.

huynh cũng không cấn bời vì muội mà tức giận”.

TrườngTôn VôKv oán hận nói: “Thù nàv không báo.

uổng là trượng phu!”
Trường Tôn Vò Kv cuống quít nói: “Hôm nav...!chúng ta cùng không có có hại.

Huynh chớ có nói cho Thế Dân”
Trường Tòn vỏ Ky nhìn muội tử điềm đạm đáng yêu, thờ dài nói: “Vô cấu.

muồi muốn dàn xếp ổn thòa.

nhưng chuyện đó không đơn giàn nữa.

vấn đề nàv cả chợ đã náo động xôn xao.

người qua đường đều biết.

Lv Nguvên Cát không nể mặt mũi của muội, chính là không nể mặt Thế Dàn.

không cho Thế Dán mặt mũi.

chính là tát vào mặt Trường Tôn gia chúng ta.

Trước mắt Thánh Thượng tại vị thi đã như thế.

nếu như Kiến Thành quả thực xưng đế.

càng không người nào có thể quản.

Với sự hồ đồ của Lý Nguyên Cát.

Thế Dân nào có thể có chồ sống vên ổn?”
Trường Tôn Vô cấu nghe cùng Lý Thế Dân có quan hệ, không khòi gấp lẻn.

“Tam ca, vậy như thế nào cho phải? Muội thật...!không muốn cho Thế Dân thêm phiền toái.

Hôm nay Thánh Thượng mặc dù trách cứ Lý Nguyên Cát.

nhưng muội thấv hắn cũng là tình thế bất đắc dì.

Dù sao đó là cốt nhục của hắn, có đuối lý cũng không nờ đánh.

Cái tát này đánh vào trên mặt Lý Nguyên Cát.

nhưng Thế Dân hắn lại cực kỳ khó xử”.

Trường Tôn Vô Kỵ hẳm hừ nói: “Muội còn có thể bảo Thế Dân làm như thế nào? Ý kiến phụ nữ!” Thấy Trường Tôn Vô cắu hai mắt ửng đỏ, nước mắt trong hốc mắt lăn qua lăn lại, Trường Tôn Vô Kỵ biết đã nói nặng, áv náy nói: “Vô cấu.

ta đều là tức giận hồ đồ.

đối với muội đà trút giận, Tam ca không đúng, muội chớ nên trách Tam ca”.

Hai giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, Trường Tôn Vò cấu nức nỡ nói: “Tam ca là vì tốt cho muội cùng Thế Dâạ muội tại sao lại trách huvnh.

Nhưng trước mắt...!Thánh Thượng đổi với Nguyên Cát cực kỳ sủng ái, chúng ta thế khó xừ”.

Trường Tôn Vô Ky hừ lạnh một tiếng.

“Lý Nguyên Cát tự gây nghiệt, chúng ta nhẫn nhịn nữa, hắn thực cho là chúng ta sợ hắn?”
Thấy Trường Tôn Vò Kv trong mắt phát ra hàn quang, Trường Tôn Vô cấu hoảng sợ nói: “Tam ca.

huynh muốn điều gì? Lúc nàv tuyệt đổi không thể làm gi với hắn.

bẳng không vô luận là cùng chúng ta có quan hệ hay không, Thánh Thượng đểu hoài nghi là chúng ta gâv nên”.

Trường Tôn Vô Ky an ủi muội muội nói: “Vô cấu.

muội vẻn tàm.

ta không phải loại người không để ý tới đại cuộc, nhưng chuyện nàv vô luận như thế nào cũng phải để cho Thế Dân biết.

Muội ngẫm lại đi.

chúng ta nếu gạt hắn, nếu có một ngày hắn quay lại Tâv Kinh, không có chuẩn bị tâm lý, vậy thật sự là mặt mũi không còn”.

Trường Tôn Vô cấu gặt đầu nói: “Tam ca nói cũng có đạo lý, muội...!Tất cả nghe Tam ca phản phó.

chi cẩu Thế Dán có thể không bị liên lụy đến là tốt rồi.

Muội không giúp được hắn cái gì.

luôn mang đền cho hắn phiền toái, thì làm sao mà yên lòng được?”
Trường Tôn Vô Kỵ chi có thể cảm khái ngưỡi tốt không được báo tốt, an ủi muội muội vài càu.

phàn phó tỳ nữ đưa muội muội đi an giấc, sau đó một minh đi tới thư phòng, Lý Nguyên Cát luôn gây chuyện, hắn lo lắng tới Hà Bắc.

nói đến hắn vì Lý Thế Dàn, cũng phải chú ý tới động tĩnh của Tây Kinh.

Cũng may Hà Bắc còn có Trường Tôn Hẳng An.

Mài mực cằm bút, hồi lâu vẫn không viết được, trong lòng thẳm nghĩ, nếu là thúc phụ ở đãv mà nói.

sẽ ứng đối như thế nào?
Thúc phụ hiện tại đến cùng là ỡ nơi nào? Hôm nay Trường Tôn gia tộc lại gặp nguy cơ.

cấp bách cằn người đến hóa giải, người rốt cuộc là sống hay là chết?
Khi tin từ Tâv Kinh đến trẽn tay Lý Thế Dân, thì đà qua nửa tháng.

Trước mắt thiên hạ hồn chiến, chiến cuộc giao thoa, quán Tâv Lương từ Hà Bắc xuvên qua Thái Hành sơn nhập vào Sơn Tây.

đem thế lực Đường quán phán chia làm hai bộ phận, vô hinh chung khiến cho u châu cùng Quan Trung liên lạc càng thêm khó khăn.

Lý Thế Dân khi nhận được thư của Trường Tôn Vô Ky.

thi đang ờ trong trạng thái dùng dẳng.

Hòm nav đà là cuối mùa thu.

Lá rụng khôn cùng rơi xuống, ưu sầu vô cùng cũng hạ xuống.

Lý Thế Dân lúc này đang vui buôn lẫn lộn.

Vui là.

Liêu Đông xuất ba vạn binh, hôm nav đà qua Trường Thành.

Yến Sơn, dưới sự ngẩm hứa của Đường quân, nhanh tới cố An, đã gần kể Cự Mà Hà.

Buồn lại là.

quân Đột Quvết dùng hơn hai mươi vạn quân, lại vẫn không làm gi được quân Tây Lương củ Tiêu Bố Y.

Trước mắt tại Hà Bắc.

Sơn Tây binh lực hai bên cài răng lược, thẳm thấu làn nhau, để xem phương nào phá được cục diện bế tắc trước mắt.

nhưng Lý Thế Dân đă đối với chiến cuộc tại Sơn Tây cảm thấv bắt tưỡng.

về phẩn Hà Bắc.

hắn trong lúc nhắt thòi cũng rất khó thủ thắng.

Trước đây khi đối chiến Tiết Cử.

Lưu Vũ Chu, khi Lý Uyên mệnh lệnh Lý Thế Dán phòng thủ phản công, vẫn có thể có lợi dụng ngoại viện để lôi kéo tinh lực của đổi thủ.

nhưng lần nàv tình thế đã khác, ngoại viện mà Lý Uyên có thể huy động đều đà tham chiến, mà những ngoại viện này.

lại không có phát huy ra tác dụng như tưởng tượng.

Nhưng mà Liêu Đông tuy chi xuất ba vạn binh, lại có thể tính là quán tinh nhuệ, Lý Thế Dân đã từng đích thân tiép kiến qua chủ tướng Liêu Đông Uyên Cái Tô Văn, cảm giác người nàv rất có kiến thức.

Thì ra gia tộc Uyên thị xuất phát là từ Địa Thuận Nò Bộ ỡ Ngũ Bộ Liêu Đông, đến Uyên Thái Tộ phụ thân của Uyên Cái Tô Văn.

thi đà là gia tộc hiển hách, càng trớ thành Đại Đối Lô của Liêu Đông, nắm giữ binh quvền Liêu Đông.

SaukhiUvên Thái Tộ qua đời.

Uvên Cái Tô Vãn kế thùa phụ vị, cũng tay cầm binh quyền.

Liêu Đông vương Cao Kiến Vũ phái Uyên Cái Tô Văn tiến đến.

có thể thấy được coi trọng đối với lằn xuôi nam xâm lấn nàv.

Binh lực Hà Bắc mặc dù tăng, nhưng phía quán Đột Quyết đà hiện lên thế nò mạnh hết đà.

Lý Thế Dân đang nghĩ làm thế nào đánh vờ thế phong tỏa của Tẩn Thúc Bảo.

thì nhận được thư của Trường Tôn Vô Ky.

Sau khi đưa thư lên đọc.

Lý Thế Dán mim cười, các tướng nhìn thấy, trong lòng đều an tàm.

cảm thấy Quan Trang hắn là vô sự.

Lý Thế Dân đem thư thu hồi.

tiếp tục cùng mọi ngưỡi thương thảo đối sách, chỡ thương nghị đà định, các tướng sau khi lui ra.

lúc nàv mới một mình ngồi xuống.

Lại lấy thư ra đọc.


lửa giận mà Lý Thế Dân kiềm chế rốt cục dâng lên.

vươn tay rát kiếm, một kiếm đem bàn chém thành hai nửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Nguyên Cát.

ta niệm tinh huvnh đệ.

nhường nhịn mãi rồi, ngươi lấn ta quá đáng! Ta không thể giết ngươi, mặt mũi nào mà nhìn hậu thế?”
Màn cửa vén lẻn, Lý Thế Dân trong lòng cảnh giác, chuyển mắng: “Quản Tây Lương..

Ngẩng đẩu thấv là Trường Tôn Hẳng An, Lý Thế Dân thu hồi trường kiếm, cười khổ nói: “Hằng an.

thì ra là ngươi, ta đây cùng không cần làm trò”.

Trường Tòn Hẳng An thấv Lý Thế Dân đùng đùng nồi giận, cùng cười khồ.

“Tằn vương, ta nếu là ngươi, chi sợ càng nóng nảy hơn, biểu hiện của ngươi vừa rồi, đã làm cho ta giặt mình”.

Lý Thế Dân nhìn chẳm chẳm vào cái bàn gãv.

phảng phất như nhìn thi thể của Lý Nguyên Cát.

“Có thể nhẫn, cũng không có thể nhẫn! Hắn nhục ta thì có thể.

nhưng mà hắn dám khi nhục Vô cấu.

ta sẽ khôngtha.

cho.

hắn!” Lý Thế Dân cắn răng từng chữ nói ra.

Càu nói sau cùng, có thể thấv được sự thống hận trong lòng.

Trường Tôn Hẳng An thờ dài nói: ‘Thánh Thượng đổi với Nguyẻn Cát.

quả thực quá mức cưng chiều” Một càu tẳm thường của hắn, lại xúc động tiếng lòng của Lý Thế Dân.

Hắn bỗng nhiên ngang đầu lên nói: “Hằng An, ngươi muốn nói gì?”
Trường Tôn Hẳng An đưa mắt nhìn mọi nơi.

cười khổ nói: ‘‘Không biết ngươi có biết, hiện tại Tâv Kinh có một lời đồn đãi”.

Lý Thế Dân nhướng mày, “Lòi đồn đài gì? Ta ỡ xa tại Hà Bắc.

làm sao mà biết?”
Trường Tôn Hẳng An giận dữ nói: “Thật ra vỏ Kv còn mang đến một tin tức...!Tẳn vương, ngươi nghe xong chớ có kích động”.

Lý Thế Dân thờ ra một hơi.

trầm tĩnh lại, “Chẳng lẽ hiện tại còn có chuyện gì so với chuvện vừa rồi càng làm cho ta phiền lòng hơn?Hẳng An, ngươi nói mau!”
Trường Tôn Hẳng An vẻ mặt phúc tạp.

thật làu mới nói: “Tây Kinh ngẩm truyền, Huyền
Bá cũng không phải là con ruột của Thánh Thượng!’
Lý Thế Dân cả kinh, thoáng qua giận dữ nói: “Lại là tạp chủng Lý Nguyên Cát này rải lời đồn.

hắn nói Huyền Bá không phải con của phụ hoàng, đó không phải là nói ta cũng không phải? Hắn một mực vu oan ta.

ta cùng hắn quả thực có thâm cừu đại hận gì sao?” Hắn dưới cơn thịnh, nộ, không lựa lời nói.

đà không để ý ngôn ngữ cùng nhục mạ cả Lý Uvẻn.

Trường Tôn Hẳng An sầu lo nói: ‘Hấn nói mặc dù không phải thật...!nhưng là...” Trường Tôn Hẳng An muốn nói lại thôi.

Lý Thế Dân chợt run lên, “Hắn nói không phải thật?” Đột nhiên nghĩ đến Lý Uyên đối với Lý Nguyên Cát cùng khen ngợi đối với đại ca, còn đối với mình xưa nay đều là trách móc răn dạy nặng nể.

Loại vẻ mặt này của Trường Tôn Hẳng An.

giống như cùng có chút bán tín bán nghi, chẳng lè lời đồn đài nàv...!
Trong lòng có một thanh âm hô lớn.

tất cả chi là lời đồn, ngươi không cằn tin tường.

Nhưng nghĩ lại cùng một chồ.

càng tụ càng nhiều, thẩm nghĩ Lý Nguyên Cát gắt gao cắn chặt chủ để này, khi từ Đông Đò đà bắt đầu.

chẳng lẽ một điểm nguyên do cũng không có? Càng nghĩ càng loạn, Lý Thế Dân trên trán thậm chí có mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống.

Trường Tôn Hẳng An cực kỳ kinh ngạc, khi hắn nói ra đồn đài.

thật không có nghĩ phúc tạp như Lý Thế Dãn.

càng chưa bao giờ nghi ngờ qua thân phận của Lý Thế Dân.

hắn ngược lại cho rằng trước mắt Lý Kiến Thành là Thái tử, lại ỡ Tày Kinh, đối với hành vi của Lý Nguyên Cát chẳng quan tâm, đà có sự phóng túng.

Tuy nói Lý Kiến Thành tại tranh đấu giành thiên hạ đều quy củ, nhưng nếu luận chiến công, còn chưa bẳng Lý Thế Dân.

Kinh thành còn có đồn đài.

nói Tần vương càng nên là Thái tử kế thùa ngòi vị hoàng đế.

thiên hạ chưa định, loại sự tinh này ngược lại bị bàn tán xôn xao, Trường Tôn Hẳng An thầm nghĩ cùng Lý Thế Dân thương luận đổi sách, nhưng thấy được tinh hình của hắn trước mắt.

như thế nào mà khuyên được?
Không biết qua bao làu.

Trường Tòn Hẳng An thử thăm dò nhẹ giọng hò: “Tằn vương..Không ngờ một tiếng hô này lại làm cho Lý Thế Dân nhảy dựng lên.

hắn hai mắt đò hồng, phẫn nộ quát: “Ngươi cũng tin tưởng lời đồn sao?”
Trường Tòn Hẳng An nói: “Tằn vương, ta nếu tin tường, thì sao còn có thể ờ lại bên cạnh người?”
Lý Thế Dân tâm tình an tâm một chút, lẳm bẳm nói: “Làm sao bâv giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?” Lời đồn nổi lên bốn phía, hắn tâm tư đà không ỡ tại chiến trường Hà Bắc.

hận không thể mọc ra hai cánh bav trờ về Quan Trung, nhưng dù sao hiểu rẳng phương pháp nàv không ồn.

hắn thân là Tần vương, thống lình Đường quân, làm sao có thể nói đi là đi?
Trường Tòn Hẳng An thấy Lý Thế Dân phi thường hoang mang, trong lòng cùng đang suy nghĩ,‘Làm sao bâv giờ.

đền tột cùng làm sao bây giờ? nhưng chuyện mà hắn nghĩ đến.

so với Lý Thế Dân suy nghĩ còn nhièu hơn nhiều! Nhưng hắn dù sao vẫn tuồi còn trẻ.

đối mặt với tinh thế rắc rối p húc tạp như thế.

trong lúc nhất thời cũng khó có thể đưa ra lựa chọn, không biết làm sao.

nhịn không được nghĩ tới thúc phụ, mồi lẩn quyết sách trọng đại đều cũng có thúc phụ thản nhiên, thong dong nói ra phương pháp ứng đối.

hóa hiểm thành an, nhưng hiện tại Trường Tôn Thuận Đức.

rốt cuộc ở nơi nào?
***
Trường Tòn Thuận Đức hiện tại đang ung dung ngồi ỡ trong một gian thạch thất.

Thạch thất rất cao.

rất lớn, bốn phía vách đá bóng loáng như ngọc, có thể soi lên đó.

Trong thạch thất dị thường ôn hòa.

đặt đầy những vò rượu, có phong kín, có trống không.

Những chỗ khác tắt cả lại đều là sách vờ.

Trường Tôn Thuận Đức ngồi ờ trước vách đó chứa rượu, tiện tav lấy ra một vò rượu, mùi rượu tòa ra bốn phía.

Hắn cằm lên nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức dư vị.

mấv tháng này, hắn thoạt nhin ngoại trà uống rượu, cũng không còn có làm chuyện gi khác.

Trường Tôn Thuận Đức thoạt nhìn gầy hon rắt nhiều, mà trong thạch thất cũng không phải là chi có một minh hắn.

Bùi Minh Thúy cũng ờ trong thạch thất, nhẹ nhàng ho.

đang đứng ờ chỗ có sách vờ; đọc sách vờ ỡ đó.

thạch thắt thật lớn.

rượu nhièu sách cũng nhiều, nàng xem cũng cực nhanh, nhưng thưtịch cũng rất nhiều, nàng trong lúc nhất thòi cũng khó có thể đọc hết được.

Ngoại trà Bùi Minh Thúv.

Trường Tôn Thuận Đức ra.

Vũ Văn Chi cũng ờ trong thạch thất.

Nàng ngồi ỡ trẽn xe lăn.

cúi đẩu xuống, thoạt nhìn như là ngủ say.

bên ngưỡi nàng ánh lửa hừng hực.

ánh lửa chiếu lên trên khuôn mặt bị đao chém của Vũ Văn Chi.

có sự đáng ghê tởm dữ tợn nói không nên lời.

Ba người nàv thân ờ một phòng, tuy bình an vô sụ, nhưng ngoại trà ba người nàv.

cả gian thạch thất to lớn.

cùng không còn người nào khác nữa.

Ba người trầm mặc giống như không nói gi, mang đến cho thạch thất sự thê lương lạnh lùng.
Bùi Minh Thúy rốt cuộc cất tiếng thờ dài.

không lặt sách xem nữa, đi đến lò sưởi trong tường hơ hơ bàn tay lạnh như băng, nhẹ nhàng ho.

Vũ Văn Chi mỡ mắt ra, mang trẽn nụ cười quỷ dị trẽn mặt.

“Tim được đáp án chưa?”
“Những sách này thật ra rất hấp dẫn người, chuyện ghi lại cũng không tệ, nhưng cùng đáp án ta muốn biết không quan hệ” Bùi Minh Thúy nói: ‘Bất quá ta phát hiện những sách này trong có một vài chồ.

sử dụng văn tự khá cồ quái ghi lại, hoặc là có thể nói.

đã sử dụng vãn tự trên thiên thư ghi lại?”
Khi nghe được hai chữ Thiên thư, Trường Tôn Thuận Đức cánh tav cẩm bình rượu hạ xuống, rượu chảy xuống ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu.


Vũ Văn chi lắc đầu.

“Ta không biết Thiên thư gì đó.

bởi vì ta chưa từng đọc qua những sách này”.

Bùi Minh Thúv đôi mi thanh tú cau lại, “Vặy ngươi nói đáp án có quan hệ tới Vũ Văn Tinh là ở trong những cuốn sách này? Ngươi xua đuổi mọi người, lưu ta cùng Trường Tôn Thuận Đức giúp ngươi phán tích sự tinh năm đó, tìm hung thủ giết chết tỷ tỷ ngươi, điều kiện của ta là muốn biết chuyện của muội muội Vũ Văn Tinh của ngươi, nhưng đến hiện tại...!ngươi lại nói chưa bao giờ đọc qua những sách này?”
“Ta chi nói trong sách có khả năng có đáp án.

ta cùng không nói gi nhắt định sè có đáp án” Vũ Văn Chi lộ ra nụ cười khô héo.

“Những sách này, thật ra là muội muội của ta lưu lại, cái này cũng không sai chứ?”
Bùi Minh Thúy nói: ‘‘Không sai là không sai.

nhưng ghi lại đểu là chuyện của Thái Binh đạo.

cùng ta muốn biết không quan hệ”.

“Ngươi muốn biết cái gi?” Vũ Văn chi hòi.

“Ta muốn biết, muội muội của ngươi sau khi ròi khòi Tiêu Đại Bẳng, thì làm cái gì!” Bùi Minh Thúy chậm rãi nói.

Vũ Văn Chi nỡ nụ cười.

“Ta làm sao biết được?”
Bùi Minh Thúy lạnh lùng nhìn sang Vũ Văn chi nói: “Ngươi khẳng định hiểu rò, bời vì ta những ngàv nàv đọc qua thư từ Vũ Văn gời cho ngươi, phát hiện có đoạn thời gian bị thiếu, từ sau khi Vũ Văn Tinh rời khỏi Tiêu ĐạiBẳng, đến khi Vũ Văn Tinh trước khi chết viết thư cho ngươi, thì lại thiếu những lá thư ờ những ngàv ỡ giữa”.

“Có lẽ muội muội của ta ỡ đoạn thòi gian nàv.

không có một lằn nào viết thư cho ta nữa” Vũ Vãn Chi nói.

Bùi Minh Thúv đưa tay ra.

lộ ra một phong thơ nói: “Vậy phong thư cuối cùng này nói ‘Ngô nhi đến lớn.

có thể trợ phục quốc!’ ngô nhi trong đâv là ai?”
“Ngươi thông minh như vậv, đương nhiên biết đó là Tiêu Bố Y!” Vũ Vãn Chi không vội không chậm nói.

Bùi Minh Thúv lắc đấu.

lại đưa ra một phong thu, “Trong thư đà nói.

‘Đại Bẳng đi xa.

thương tâm gần chết.

Đã làm áo vài, thì làm gì được nữa? Bố Y đi theo cha.

tâm mặc dù ưu tư.

lại chi trông mong Bổ Y bình an.

cuộc đời này không dính ân oán! Văn khấp thư Tiêu Đại Bẳng tuân thủ lời hứa, không tranh thiên hạ.

mang Tiêu Bố Y ẩn cư.

Tiêu Bố Y một mực đi theo Tiêu Đại Bẳng, Vũ Văn Tinh lại không muốn Tiêu Bố Y lại liên lụv ân oán đến phục quốc, cho nên ngô nhi trong phong thư này nhắt định không phải Tiêu BÓ Y! Nói như vậy...!Vũ Vãn còn có con trai, hắn là ai?”
Bùi Minh Thúy hòi ở đây.

tav cẩm thư khẽ rung động, hiển nhiên tâm tình kích động.

Trường Tòn Thuận Đức nàng vò rượu lẻn.

ngửa đầu uống rượu.

Rượu tùv ý chảv xuôi, nhỏ lên gò má, phán không rò là rượu hay là lệ.

Vũ Vãn Chi nghe Bùi Minh Thúy chất vấn, lạnh lùng nói: “Ngươi có tư cách gì hòi ta.

ngươi nói là tim hung phạm giết tỷ tỷ ra, rốt

cuộc đà tìm được hav chưa?”
“Ta nếu tìm được, ngươi sẽ nói cho ta biết đáp án?” Bùi Minh Thúy thản nhiên nói.

Không biết tại sao.

trong mắt Vũ Vãn Chi lóe lên tia kinh hoàng, thoáng qua quật cưỡng nói: ‘‘Đúng, ngươi tim được thủ phạm giết tỷ tỷ ta.

ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án!”
Trường Tôn Thuận Đức còn đang uống rượu, tựa như sự tình gì cũng không để ở trong lòng.

Bùi Minh Thúy quav đầu lại liếc nhìn Trường Tôn Thuận Đức nói: “Trường Tôn tiên sinh giải thích, ngươi đương nhiên đà nghe qua rất nhiều lẩn.

Hắn bị đại ca Trường Tôn Thịnh lừa quay lại Trường An.

khi trỡ lại thảo nguyên, Thiên Kim còng chúa đà bị Đô Lam giết”.

Vũ Văn Chi chi vào vết sẹo trên mặt nói: “Vậy hắn vì sao chém ta một đao? Chẳng lẽ ta là mù mắt? Ta tận mắt nhin thấy hắn xuất đao.

vô luận như thế nào cũng đểu không sai được!”
Bùi Minh Thúy nói: “Ngươi nói Trường Tôn Thuận Đức sau khi xếp đặt khiến cho Đô Lam hại chết đại tỷ ngươi, lại dẵn người tới bắt người bẽn cạnh Vũ Văn Phương, muốn trảm thảo trừ căn Vũ Văn gia.

Hắn không có che mặt.

cho nên ngươi có thể nhận ra hắn.

Hắn
chém chết nha hoàn ngươi, đao nàv trên mặt ngươi, cũng là do hắn chém, ngươi dưới sự liều chết bảo vệ của hộ vệ, lúc này mới đào thoát đến Xích Tháp, rồi chạy trốn tới nơi đâv, có đúng hay không?”
Vũ Văn chi không chút do dự nói: “Không sai.

chính là như vậy.

ta tận mắt thấv là hắn, tuyệt đối không sai”.

Bùi Minh Thúy chậm rãi nói: “Ngươi cũng đã biết, trên đời này có một loại phương pháp dịch dung, có thể thav đổi dung mạo?”
Vũ Văn Chi lên tiếng cười điên cuồng nói: ‘Bùi Minh Thúy, đều nói ngươi là Đại Tùy đệ nhất kỳ nữ từ, ta cũng cảm thấy ngươi phi thường thông minh, không ngờ ngươi cuối cùng lại cho ta một đáp án buồn cười như vậy.

Không sai.

trên đời nàv có phương pháp dịch dung, nhưng cặp mắt của An Thích Gia kia.

ta vô luận như thể nào cũng sẽ không quên! Một người cho dù dung mạo có thể biển đổi.

nhưng cặp kia mắt tuyệt đổi sẽ không biến.

Ngươi xem...” Chi một ngón tay vào Trường Tôn Thuận Đức, lạnh lùng nói: “Đôi mắt nàv của hắn vẫn như năm đó.

cái gì cùng không để ở trong lòng, vô luận hắn biến đổi ra sao.

ta chi cần nhìn thắv cặp mắt này của hắn, là có thể nhặn ra hắn”.

Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: “Ngươi đối với Trường Tôn Thuận Đức nhớ rõ ràng như vậy, có phải là bời vì ngươi năm đó...!cũng đà yêu hắn?”
Trường Tôn Thuận Đức sặc một ngụm rượu, liên tục ho khan, Vũ Văn Chi thân hình run lên.

hoảng sợ nhìn sang Bùi Minh Thúy nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gi đó?”
Bùi Minh Thúy cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta cho ngươi đáp án.

tốt lắm.

ta sẽ cho ngươi đáp án! Ta không nói.

là không đành lòng nói.

mà không phải không biết được! Ngươi bức ta nhất định nói ra, ngươi chớ có hối hận!’
Vũ Văn Chi khàn cả giọng nói “Ngươi muốn nói cái gi?”
Bùi Minh Thúy nói: “Vũ Văn Chỉ.

ngươi cho 1ẳng lời nói dổi của ngươi là có thể gạt được tất cả mọi người sao? Ngươi đà nhận định người chém ngươi một đao là Trường Tôn Thuận Đức.

Trường Tôn Thuận Đức lại nói sau khi quay lại Vũ Văn Phương đà chết, căn bản là không có gặp qua ngươi, ngươi đà không tin dịch dung cải trang gi đó, vậy hai người các ngươi nhắt định có một người nói đối!”
Vũ Văn Chi thethé nói: “Là Trường Tôn Thuận Đức đang nói dối!”
Bùi Minh Thúv lạnh lùng nói: “Trường Tôn Thuận Đức cho dù nói dổi.

cùng sè tìm lý do cao minh hơn chút, không ngu ngốc kém còi giống như ngươi.

Ngươi nói Trường Tôn Thuận Đức lúc giết ngươi thi không có che mặt.

ngươi liếc đã nhận ra là hắn.

Khi đó Thiên Kim công chúa tại Đột Quvết nha trướng, người đi theo bẽn người nàng, đều là trong phạm vi thế lực của Đô Lam.

lúc ấy chuyện của Vũ Văn Phương cùng Trường Tòn Thuận Đức đã bại lộ.

Trường Tôn Thuận Đức đă là nơi các mùi tên chĩa vào, người gặp là giết, nếu là kế sách của hắn, với suy nghĩ của hắn, thì làm sao có thể ngu xuần đến mức không để ý tới an nguy bản thân, mà đi Đột Quyết nha trướng giết ngươi, chẳng lẽ Đô Lam cùng những người Đột Quvết kia đều là mù mắt hết hay sao?”
Vũ Văn chi sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản bác được.

Bùi Minh Thúy nói: “Ta vốn đối với ngươi vẫn chi mới là nghi ngờ.

nhưng ngươi một mực chắc chắn là Trường Tôn Thuận Đức, ngược lại làm cho ta càng nổi lên hoặc.

Những ngày này ta thấy ánh mắt của ngươi nhìn Trường Tôn Thuận Đức không hoàn toàn là cừu hận.

thế là ta suy nghĩ, năm đó khi Vũ Văn Phương cùng Trường Tôn Thuận Đức yêu nhau, còn có một người cũng vêu mến Trường Tôn Thuận Đức.

Chi tiếc người nọ tuy là một lòng si tâm, nhưng lại không được Trường Tòn Thuận Đức để ở trong lòng.

Có lè Trường Tôn Thuận Đức cùng đổi với Vũ Vãn Phương một lòng si tâm.

nên đà cự tuvệt tình cảm của người nọ...”Thấy Trường Tôn Thuận Đức đã buông vò rượu xuống, khóe miệng run rầy, Bùi Minh Thúv trong lòng đau xót, lại vẫn kiên trì nói: “Người nọ do yêu quá sinh hận, làm ra hành động điên cuồng.

Trường Tôn Thịnh trước khi chết, đều nói không có phát động kế hoạch, nói như vậy tin tức không phái Trường Tôn Thịnh sai người tiết lộ.

vậy ngưỡi tiết lộ tin tức nọ là ai?” Nhìn chẳm chẳm vào Vũ Văn Chi.

Bùi Minh Thúv thản nhiên nói: “Vũ Văn Chi, ngươi nói người nọ là ai?”
Vũ Văn Chi ánh mắt lộ ra vẻ kinh hài.

nhìn Bùi Minh Thúv như thấy quv vậv, nhu nhược nói: “Ta làm sao biết được là ai?”
Bùi Minh Thúy nói: “Người kia chính là Vũ Văn Chi ngươi có đúng hay không? Ngươi cũng yêu Trường Tôn Thuận Đức có đúng hay không? Ngươi không có được Trường Tôn Thuận Đức.

ghen ghét tỷ tỷ chiểm được tinh yêu của Trường Tòn Thuận Đức.

cho nên đà thùa dịp khi Trường Tôn Thuận Đức quay lại Trường An.

trộm đem tin tức của tỷ tỷ tiết lộ cho Đô Lam Khả Hãn có đúng hay không? Ngươi cho rẳng tỷ tỷ chết đi, Trường Tôn Thuận Đức sè lấy ngươi có đúng hay không?"
Trường Tôn Thuận Đức cơ nhục trên mặt thống khồ giặt lẻn.

Vũ Văn Chi rốt cục hét lớn: “Ngươi nói bặy.

ngươi nói bậy.

không phải ta.

không phải ta!” Nàng trong mắt đà có sự điên cuồng, Bùi Minh Thúv nói: “Nhưng ngươi hại chết tỷ tỷ, lại đợi không được Trường Tôn Thuận Đức.

rốt cục trong lòng lo sợ.

hoặc là sợ người khác phát hiện bí mặt của ngươi, cho nén chém chết thiếp thân nha hoàn, lại chém lên trên mặt minh một đao.

nói dối là Trường Tõn Thuận Đức ra tay, có đúng hay không? Ngươi cho rẳng chuyện này người khác sẽ không phát hiện, nhưng không có nghĩ đến qua.

nha hoàn bị ngươi chém vào ngực kia không có chết! Nàng...”
“Ngươi nói dối!” Vũ Văn Chi vội la lên.

“Một đao kia của ta rõ ràng chém vào..Nàng còn muốn nói tiếp, lại bỗng dưng im tiếng, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Bùi Minh Thúy nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, “Một đao kia của ngươi là chém vào trên cổ nàng, không phái trẽn ngục, có đúng hay không?’ Nàng liên tiếp có đúng hay không giống như sét đánh, đánh đến Vũ Văn Chi căn bản không có đường tránh né.

Bùi Minh Thúv lúc này mới có chút ít ủ rũ, “Nha hoàn kia xác thực bị ngươi chém vào trên cổ, một đao chém chết, sống không được".
“Vậy ngươi làm sao biết được tinh huống lúc trước?” Vũ Vãn Chi nghiêm răng nói.

Bùi Minh Thúy nói: “Bỡi vì lúc trước Hộc Luật Thế Hùng vì tránh họa.

đà ờ thảo nguyên, hơn nữa trà trộn vào trong người Đột Quyết, lúc này đâv ta mới biết được sự tinh năm đó, cũng biết được nha hoàn bị một đao chém vào trẽn cồ.

về phẩn những chuyện còn lại.

ta chi là tường tượng ra mà thôi” Lộ ra nụ cười mệt mòi, Bùi Minh Thúv nói: “Vũ Văn Chỉ, hiện tại ngươi đương nhiên cùng không cần phải phủ nhặn, có đúng hay không?”
Vũ Vãn Chi đột nhiên cười như điên, Bùi Minh Thúy trong mắt có sự chán ghét, Trường Tôn Thuận Đức lại vẫn chi là thờ ơ.

“Bùi Minh Thúv.

ngươi thật sự quá thòng minh, thòng minh vượt quá tường tượng của ta” Vũ Văn Chi cười điên cuồng nói.

Bùi Minh Thúv nói: “Đáp án đà ờ trước mắt.

chi xem ngươi có đi tìm hav không, Trường Tôn tiên sinh đương nhiên so với ta biết đáp án còn trước hơn.

cho nên mới lạnh lùng như vậy có đúng hay không?”
Trường Tôn Thuận Đức thờ dài một tiếng, vươn tav lại đi lấv vò rượu, Vũ Vãn Chi đột nhiên đẳv xe tới.


một trượng đem vò rượu đánh nát bấy, quát lớn: “Trường Tôn Thuận Đức.

chẳng lè ta quả thực khó coi như thế.

ngươi những ngàv này, thà rằng mỗi ngàv nhìn vò rượu, cũng không muốn liếc nhìn ta?” Trẽn mặt bà ta vết đao ờ trong ánh lửa vặn vẹo uốn khúc.

Trường Tôn Thuận Đức rốt cuộc nghiêng đầu đưa mắt nhìn sang chỗ khác, lại đứng dặv đi tới vách tường tìm rượu.

Cái nhìn này của hắn, còn không bẳng không nhìn.

Bời vì cái liếc này, có quá nhiều hờ hững!
Nhưng Trường Tôn Thuận Đức tav mới chạm vào vò rượu, lại là một trượng đánh tới.

đem vò rượu đánh cho nát bấv.

Vũ Vãn Chi kêu lẻn: “Ngươi thích uống rượu, ta đã chuẩn bị rượu cho ngươi, nhưng ké phụ lòng ngươi trong lòng căn bản không có ta.

ta cần gi phải một lần nữa cho ngươi uống rượu? Ta lao lực tâm lực làm ra, nhưng ngươi lại cùng không có mắt nhìn ta!”
Quải trượng bay tán loạn, làm bể vô số vò rượu ở phía vách tường, chờ Vũ Văn Chi dừng lại.

không ngừng thở dốc.

Trường Tôn Thuận Đức ánh mắt rời đi, phát hiện trong góc tối, lại vẫn lưu lại một vò rượu.

thờ dài.

xoay người cằm lắy vò rượu.

tự giễu nói: “Cũng may còn có một vò rượu”.

Hắn bóc bùn phong ra.

nhấp một ngụm, nhíu màv.

Vũ Văn Chi không biết là mệt mỏi hay là thế nào, lại không hề can thiệp, Trường Tôn Thuận Đức lại uống thêm vài ngụm.

Vũ Văn chi đột nhiên lại nỡ nụ cười, cười ngăn không được.

Bùi Minh Thúy ở một bên nói: “Vũ Văn Chi.

ta đà nói cho ngươi biết đáp án, ngươi có phải cũng nên thực hiện lời hứa hay không?”
Vũ Văn Chi cười nhìn về phía Bùi Minh Thúv.

“Ngươi thật muốn biết đáp án?”
“Đương nhiên" Bùi Minh Thúy không chút do dự nói.

không biết tại sao.

tim lại đập thinh thịch lẽn.

“Quá thông minh thật sụ không phải chuyện tốt...” Vũ Văn Chi kiệt kiệt cười nói: “Nhưng các ngươi dù thông minh, cũng không có nghĩ đến.

trong rượu có độc.

lương khô đã tuvệt.

mà cơ quan thạch thất đă đứt.

mặc cho thủ hạ các ngươi thông minh thế nào.

cũng mờ không ra được vách đá ngàn vạn cân này!”
Bùi Minh Thúy sắc mặt khè biến, bồng nhiên nhìn về phía Trường Tôn Thuận Đức.

thấv hắn còn muốn uống rượu, hoảng sợ nói: “Trường Tòn tiên sinh..Trường Tôn Thuận Đức thờ ơ.

nghe được trong rượu có độc.

lại uống một ngụm.

Vũ Văn Chi lạnh lùng nói: “Trường Tôn Thuận Đức, ngươi không tin trong rượu có độc?”
Trường Tôn Thuận Đức thở dài.

khoanh chân ngồi xuống, đột nhiên lấy tav đập vào ngực, phun ra một ngụm máu đen.

nhưng hắn vẫn không để ý, lại nâng vò rượu lẻn còn muốn uống.

Bùi Minh Thúv tiến lẻn.

chợt nói: “Vũ Vãn Chi.

các vò rượu khác không có độc.

ngươi cố ý làm bể tất cả rượu, chính là muốn dẵn Trường Tôn tiên sinh uống vò rượu độc còn lại này? Trường Tôn tiên sinh, ngươi tại sao còn uống?”
Trường Tôn Thuận Đức rốt cuộc mỡ miệng nói: ‘Bùi tiểu thư.

cô rất thông minh, nhưng cỏ quả thực cũng rất ngốc”.

Bùi Minh Thúy ngạc nhiên.

Vũ Văn Chi nói: “Trường Tôn Thuận Đức.

ngươi cũng không thấv được thòng minh ờ đàu! Bẳng không cùng sè không trúng độc! Trong rượu có độc.

thuôc giải độc chi ta có.

ngươi cầu ta.

chi cần ngươi cầu ta.

ta sè cho ngươi giải dược! Ngươi cầu ta đi!”
Trường Tôn Thuận Đức cò đơn cười, vươn tav vỗ vỏ đao.

đơn đao đột nhiên bắn ra.

Trường Tôn Thuận Đức ngón tay búng một cái, đơn đao như điện xẹt bay qua.

Vũ Văn Chi
thậm chí không có phản ứng, trường đao rung động, đà sát bên ngưỡi mà qua, đánh lên trên vách đá ở sau lưng của nàng.

Trường đao ngưng lạnh, trường đao đà gàv!
Uv lực một đao kia có lẽ không tính là kinh thế hài tục.

nhưng muốn giết Vũ Vãn chi.

vẫn là dư dả.

“Ta không cẩu ngươi’ Trường Tôn Thuận Đức nói.

“Vậy ngươi giết ta, ngươi giết ta.

cũng có thể lấy giải dược vào tay” Vũ Vãn Chi cắn răng nói.

“Ta không thể giết ngươi" Trường Tôn Thuận Đức tịch mịch nói: “Phương nhi nếu như còn, quan tâm nhắt chính là hai muội muội của nàng, ta sao có thể ra tay giết muội muội của nàng Hắn khi để cặp tới Vũ Văn Phương, khóe mắt có lệ.

còn có thể cười nói: “Ta uống rượu mấy chục năm, có độc hay không độc vẫn có thể biết.

Bùi tiểu thư.

ta thông minh mấv chục năm, hổ đồ một lần thì có ngại gì? Vũ Văn Chi.

ngươi là muội muội của Phương nhi.

cho dù ngươi là hung thủ, Phương nhi cùng sè tha thứ cho ngươi, có phái không?” Nước mắt chảv xuống, Trường Tôn Thuận Đức nói: “Mặc dù có thể tìm được hung thủ.

nhưng ta đà giết không được hung thù.

đà nhưvậy, ta cùng nên chết đi, có phải không?”
Hắn nâng vò rượu lẻn còn muốn uống hết.

Vũ Văn Chi đã như nồi điên lẻn đẩv xe xông lại, một nhát đoạt lắy vò rượu trong tay Trường Tôn Thuận Đức.

thê lương nói: “Trường Tôn Thuận Đức, chẳng lẽ ngươi ác độc như nàv, cho dù giết ta cũng keo kiệt?”
Trường Tôn Thuận Đức nói: “Ta cẩn gì phải giết ngươi, chẳng lè những năm khổ sờ này, không phải so với đà chết còn khó chịu hơn?”
Vũ Văn Chi nàng vò rượu lẻn.

một hơi đem rượu độc uống vào, Trường Tôn Thuận Đức muốn ngăn, cũng đã bắt lực.

Bùi Minh Thúy muốn động, nhưng toàn thân cũng đà lạnh như băng.

Vũ Văn Chi khóe miệng tràn máu, khóe mắt run rẩy, bi ai nói: “Trường Tôn Thuận Đức, ngươi chết, ta cùng không sống.

Nhưng ta trước khi chết, chi hòi ngươi một câu.

ngươi trước kia.

thật chưa từng có nửa phẩn nghĩ về ta”.

Trường Tôn Thuận Đức khó nhọc lắc đầu.

rò ràng nói: “Yêu một người, dung không được người khác, có phải không?"
Vũ Văn chi nghe đáp án này.

lộ vẻ sầu thảm mà cười, thắt khiếu chảy máu.

gục đầu.

xe lăn hất đi.

lại ỡ trước Trường Tôn Thuận Đức mà chết.

Lúc nàv.

Bùi Minh Thúv làm sao mà hòi được đáp án ờ trong lòng? Tav chân lạnh như băng, Bùi Minh Thúv chi cảm thắv trong lòng hoảng sợ, kêu lên: “Trường Tôn tiên sinh, ta lắv giải dược cho người’ Nàng hướng về Vũ Văn chi chạy tới.

Trường Tõn Thuận Đức vếu ớt nói: “Bùi tiểu thư...!Ta biết đáp án”.

Bùi Minh Thúy khẽ giặt minh, ngừng bước chân, quay đầu nhìn lại.

Trường Tôn Thuận Đức hít vào một hơi dài.

chậm rãi nói: “Tronglòngcủa cô...!đương nhiên cùng có đáp án?”
Bùi Minh Thúy thương tâm gần chết, thất thanh nói: “Có phải là Huvền Bá? Con của Vũ Văn Tinh có phải là Huyền Bá? Huyền Bá vì mẹ báo thù.

lúc này mới trăm phương ngàn kế muốn lặt đổ Đại Tùy.

muốn khôi phục Bắc Chu?”
Trường Tôn Thuận Đức lộ ra nụ cười khổ.

“Cò quá thòng minh- nhưng thông minh...!cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc trước ta khi đi về phương bắc gặp được cô, đã khuyên cô quay lại...!cô...!không cẩn tự làm khồ minh mà nhất định phải hiểu rò?”
“Thì ra người sớm đã biết như vậy, thì ra người cái gì cũng biết, người vì sao không nói cho ta?” Bùi Minh Thúy khàn giọng nói: “Huyền Bá vì mẫu báo thù.

biết cùng ta không tiếp tục có khả năng, lúc này mới giả chết mai danh, tuvệt tình chia tay.

đối với ta tránh mà không gặp.

có đúng hay không?”
‘Không biết, cũng không phải là...!khoái hoạt.

Rõ ràng, cũng không...!có thể giải quyết” Trường Tôn Thuận Đức lẩm bẩm nói: “Ta rất nhièu chuyện...!cũng là suv đoán, không dám xác định, cũng không nhẫn tâm nói ra, thật...!xin lồi cô”.

Bùi Minh Thúy rơi lệ là chà.

chi cảm thấy trong ngực như có một thanh đao.

đau nhức tận cốt tủy, kêu lên: “Người không cằn nói.

người phải sống tiếp”.

Trường Tòn Thuận Đức không để ý tới.

khó nhọc nói: “Trong vò rượu không có lương khô cùng rượu ta mấy ngày nay tiết kiệm được, lò sưởi trong tường xác định có thông đạo cầu sinh...!Trong ngực ta có khói tím.

cô từ lò sưởi trong tường...!thả ra, bọn họ...!vô luận như thế nào.

cũng cứu được cô!”
“Ta biết, người..Bùi Minh Thúy còn định nói thèm, thấy ánh mắt Trường Tôn Thuận Đức đà tan rà, trong lòng trầm xuống, Trường Tôn Thuận Đức mòi run rẩy, còn muốn nói gi nữa, Bùi Minh Thúv phục tai xuống nghe, nghe được mắv chữ cuối cùng hắn nói ra: “Phương nhi.

ta...!muốn gặp nàng, ta rắt...!vui!” Hắn quav đầu đi, không còn tiếng động, Bùi Minh Thúy trong phúc chốc này nước mắt rơi như mưa.

đã không biết vì ai mà buồn.

Trường Tôn Thuận Đức đà qua đời.

chi là khóe mắt mang lệ, khóe miệng mim cười, nước mắt lặng lẽ theo gương mặt chảy xuống, lướt qua khóe miệng chưa khó máu.

vô thanh vô tức chảv xuống...!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện