Lý Tình vươn tay đưa tướng quán vãn cho Từ Thế Tích, thấp giọng nói: “Tẳn Tướng quân..
“Tẳn Tướng quán dũng mãnh thiện chiến, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
không cầu cấp còng, lại vào mùa đông thủ vững, còn có thể có vấn đề gì?” Từ Thế Tích khó hiểu tiếp nhặn quán văn, nhìn lướt qua.
sắc mặt cũng khè biến.
Trong thư ghi.
“Gởi Lý, Từ hai vị tướng quân, ngàv gần đâv Đường quân có dắu hiệu phản công.
Liêu Đông đà thùa dịp vào đông đóng băng, qua Cự Mà Hà công Hà Gian.
Thư Triển Uy dẫn binh nồ lực chèo chống.
Lý Thế Dân qua Dịch Thủy đánh nghi binh nhièu chỗ quấy rầv Thượng Cốc, tạm không biết V đồ.
vốn không có gì đáng ngại, nhưng mạt tướng thân thể chống đờ đã hết nồi, khó kham trọng trách, trước mắt mạt tướng đương cẩu tận tâm ngăn địch đi Tinh Hình Quan, kính xin hai vị tướng quân nhanh chóng định đoạt, lại chon lương tướng ngăn địch”.
Từ Thế Tích sau khi xem hết thư hít một ngụm khỉ lạnh nói: “Tẳn Thúc Bảo vi tận tâm nguyện của Trương tướng quân, gượng bệnh thểmà chinh chiền Hà Bắc.
nghị lực có thể thắv được.
Hắn là một người rắn ròi, nếu không có thực sự chịu không nồi nữa.
tuvệt sẽ không ghi phongthưnàv!”
Lý Tĩnh nói: “Lý Thế Dán cùng Uyên Cái Tô Văn đều là tướng thiện chiến, nếu như Tần Tướng quán đột nhiên chống đờ hết nổi.
chi sợTrỉnh Tướng quân một mình khó chống đỡ”.
‘Hôm nay đang mùa đông, không tiện khai binh, Lý Thế Dân đột nhiên tẩn công mạnh Hà Bắc.
toan tính là sao?” Từ Thế Tích khi hỏi càu này, trầm ngâm suy tư.
Lý Tĩnh nói: “Mùa đông mặc dù không thích hợp xuất binh, nhưng tuvặt không phải không thể xuất binh.
Lý Thế Dàn, Uyên Cái Tô Văn thùa lúc này xuất binh, đúng là còng vào lúc chúng ta không sẵn sàng.
Nhưng mà Liêu Đông người ít đắt nghèo, khó kháng tiêu hao, đúng là vẫn khó có thể phát triển quá lớn.
Liêu Đông binh mặc dù so với Đậu Kiến Đức mà nói.
nội tinh tốt hơn không ít, nhưng xuất chiền đơn giản vẫn nhin xem tinh thế.
thử một chút rồi mới nói”.
Từ Thế Tích đồng ý nói: “Liêu Đông lòng lang dạ thú.
chỉ tiếc kiến nuốt không được voi, bọn họ muốn đánh chiếm Hà Bắc.
đểu là không thể phòng thủ.
Nghe nói Liêu Đông cùng Đường quán lén ước định, nếu có thể thắng chúng ta.
Lý Đường lấv được Trung NguvêtL sẽ đem u Châu tặng cho Liêu Đông.
Lúc nàv đâv Liêu Đông mới xuất binh”.
Lý Tình hừ lạnh nói: “Hắn muốn cho.
cũng phải hòi ý kiến của chúng ta một chút.
Uyên Cái Tô Văn tuồi trẻ khí thịnh, không hiểu TrungNguvên đất lớn, hắn muốn đánh, kéo hắn ra ngoài mà đánh, có thể kéo suy sụp cả Liêu Đông".
“Chi sợ dân chúng TrungNguvên lại phải chịu khổ” Từ Thế Tích thở dài nói.
Lý Tình nói: “Thật ra trước mắt phải phòng bị nhắt không phải Uyên Cái Tô Văn.
Mà là Lý Thế Dân.
u châu giẳng co lâu ngàv.
mặc dù Đường quân mà nói vẫn chưa phải lo lắng về mặt lương thảo.
Nhưng binh tướng sợ đã muốn về.
Đột Quyét liên tiếp thất bại.
chưa gượng dậy nổi.
Trước mắt Đường quán Thái Nguyên căng thẳng, quán ta rất nhanh sè tiến công Hà Đông.
Phải biết rẳng Đường quân u châu.
Rất nhiều người gia quyến ỡ tại Hà Đông.
Nếu như nghe thấy Hà Đông đại loạn, chẳng phải tự sụp đổ sao?”
Từ Thế Tích nói: “Đúng vậy.
Chúng ta một mực đều dùng loại đổi sách nàv.
Đối với u châu chi là vây hãm mà không công.
Lý Thế Dân bỗng nhiên xuất kích, ngược lại có chút vượt quá dự kiến của chúng ta”.
Lý Tĩnh trầm ngâm nói: “Theo ta dự đoán.
Trong Đường quán hiển nhiên cũng có ngưỡi biết thời cơ.
Hiểu rằng chờ không được đầu xuân, lúc nàv đảv mới vượt lên trước mà phát động.
Trước mắt đại cuộc như quán cờ.
Tần Tướng quán nểu không bị bệnh thi cũng không sợ đổi công.
Chi cằn ngăn cản bọn họ xuôi nam qua Tinh Hình Quan là tốt rồi.
Đáng tiếc Tần Tướng quán bệnh nặng, không thể chi huy.
Chi sợ quả thực nểu để cho Đường quân tại u châu lại trở thành rồng lớn lao lẻn tròi”.
Từ Thế Tích nhíu màv, trong tích tắc đà truyền mấv đạo mệnh lệnh.
“Lý tướng quân.
Ta chuẩn bị lẻn đường, dẵn ba vạn kv binh đi Hà Bắc tương trạ về phần binh mà còn lại.
do người điểu động.
Đột Quyết cằn trấn an, Hà Đông cằn người khống chế đại cuộc.
Hà Bắc cứ để cho ta đi chinh chiến có được không?"
Lý Tĩnh suy nghĩ hồi làu.
rốt cuộc gặt đầu nói: “Thế Tích.
Đường quân nếu thật như ta nói.
đánh nghi binh Hà Bắc.
ngẩm trờ lại Quan Trang.
Chỉ sợ vạn phu liều mạng, quân ta khó kháng.
Ngươi cùng Tô tướng quân liên thủ đi Hà Bắc.
tùy thời mà động.
Nếu có cơ hội áp chế.
đương nhiên không cần phải buông tha.
Nếu thương vong quá mức.
cùng không cần cưỡng cấu.
Thả cho bọn họ quay lại cũng không sao.
Ngược lại là Liêu Đông Uyên Cái Tô Văn quá mức kiêu ngạo.
Nếu có cơ hội.
không ngại cho hắn một kích.
Dụng binh nhớ lấy phái biết cơ mà động, không thể càu nệ”.
Từ Thế Tích liên tục gặt đầu.
lặp tức cùng Lý Tình phán binh.
LÝ Tĩnh ở lại thảo nguvẻiỊ tạm thòi thu thập thảo nguyên tàn cuộc, sau đó chuẩn bị xuỏi nam chinh chiến Hà Đông.
Từ Thế Tích, Tô Định Phương hai người đà chuẩn bị xong binh mã.
không đến hoàng hôn đà xuất phát, như truy phong đuổi nguyệt dẫn đại quán hướng về phía Nhạn Môn xông tới.
Chỉ là trên đường về, nhịn không được lại nhìn về phía đòng bắc một cái.
Đến hiện tại.
Bùi Minh Thúv vẫn là sinh tử không rõ, muốn phá lòng núi tuvặt không phái là chuyện dễ dàng, hắn không thể làm được cái gì.
chi hy vọng Bùi Minh Thúy có thể kiên tri được.
Nhưng Bùi Minh Thúv.., còn có thể sống mà đi ra hav không? Tằn Thúc Bảo...!còn có thể kiên tri được hay không?
***
Tẩn Thúc B ảo đà đem tin tức đưa đi được mẩy ngàv.
Hắn đem tin tức truyền đến ba chồ.
một là cho Lý Tình, Từ Thế Tích ỡ thảo nguvẻn; một nơi khác là cho Đông Đô; nơi thứ ba là truyền tới cho Tiêu Bổ Y ỡ tại Sơn Tây đang đánh Thái Nguvên.
Hắn không biết minh còn có thể kiên tri bao làu, nhưng hắn vẫn tự bảo minh nhắt định phải kiên tri đến ngàv viện binh tới.
Hắn vốn cho là mình có thể chịu được, nhưng hắn phát hiện, hắn vẫn đánh giá cao lực nhẫn nại của chính mình.
Thất Tình cổ phát tác càng lúc càng mãnh liệt, tuyệt không phải thán thể con người có thể ngăn cản.
Nhớ tới mấy càu đối đáp cùng Vân Thủy lúc sắp chia tay rời Ba Thục.
Tẩn Thúc Bảo đà biết không ổn.
Lúc trước hắn chi cùng Tiêu Bố Y nói đến chuyện cũ ỡ Ba Thục, nhưng lại đem một phen nói chuyện lúc trước cùng Vân Thủy chôn ờ đáv lòng.
Kí ức giấu rất sâu rất sâu.
sâu đến hắn hầu như đã muốn quên làng.
***
“Ngươi nhắt định phải đi?”
“Nhất định”.
“Ngươi đi rồi sau khi vài năm sẽ chết.
Thất Tình cổ quả thực không có thuốc nào cứu được, chi có thể tu tâm dưỡng tính, ngươi tính tinh như vậy ra khòi Ba Thục, rắt nhanh sẽ phải chết..Lúc trước thanh âm Vân Thủy đã có nghẹn ngào cùng hoảng sợ.
nàng đời này, chưa bao giờ có quan tám qua một người như vậy.
“Nhung ta không đi, sống không bẳng chết” Tần Thúc Bảo nhớ rõ lúc trước mình trả lời.
mặc dù trước mắt trong lòng từng đợt run rẩy.
nhưng hắn cũng không hối hận.
“Ngươi muốn chết, vậy ngươi cứ đi mà chết đi” Vân Thủy trước khi đi bò lại một càu.
Tẩn Thúc Bảo lại biết, cô gái riày cũng không phải là vui vẻ như biểu hiện ra ngoài, cũng tuyệt không phải lạnh nhưbăng như biểu hiện lúc gần đi.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều đà tròi qua.
Tẩn Thúc Bảo hiện tại nhớ tới.
còn có chút may mắn, hắn đã sớm phải chết, chết ỡ chồ này, cũng coi như chết có ý nghĩa.
Trương tướng quán sau khi chết, vô số nguỡi vì hắn thương tàm.
chính minh sau khi chết, ai sẽ nhớ rõ? Tần Thúc Bảo khi nghĩ tới đâv.
thở ra một hơi.
ngẩng đẩu nhìn tròỊ trời bạc phơ, như mái tóc bạc cùa mẹ già.
Mấv ngày nay, Tẩn Thúc Bảo một mực nôn ra máu.
hắn không biết minh còn có bao nhiêu máu có thể nôn ra.
Nhả một búng máu.
hắn sẽ thoải mái một phần, nhưng thể chất thi suy yểu một phẩn.
Vào đông tuvết bay.
lạnh giá nói không nên lời.
hắn đang mặc khải giáp, lần đẩu cảm giác gió lạnh nhưbăng tận xương.
Đâv không phải hiện tượngbinh.
thường, loại người tập võ như hắn.
vào đông giá lạnh đối với hắn mà nói.
căn bản tính không là cái gi.
Nhưng hắn đà có chút dấu hiệu chịu đựng không nổi.
cái này tuyệt không phải hiện tượng tốt
Đường quân một lằn nữa còng doanh.
Tẩn Thúc B ảo đích thân chi huy quán Tãv Lương chống cụ.
Đường quân trong khoảng thời gian nàv thế còng hung mãnh, quả thực khó có thể tường tượng.
Tẩn Thúc Bảo vốn không sợ hài, nhưng hắn ngồi trên lưng ngụa, nhin sang phương xa.
chi cảm thắv máu từng đợt dâng lẻn, ánh mắt đều có chút mơ hồ.
cái nàv làm sao có thể lĩnh quán? Tần Thúc Bảo khẩn trương, nhưng lòng vừa gấp lên.
lại là một búng máu lên đến trong cồ, gượng tự kiềm chế.
vươn tav rát ra đoản đao.
nhưng vén ống tay áo lên.
nhin về phía cánh tay, lại có chút sững sờ.
Trên cánh tav sớm đà vá thương chổng chất, tìm không thấv được thịt, rốt cục vẫn tim được một chỗ để hạ đao.
mang theo một cỗ đau đớn lạnh buốt, nhưng máu đà không có chảv ra bao nhiêu, lại một đao hạ xuống, lúc này mới dời đi đau đớn trong lòng.
Tẳn Thúc Bảo đích thân ờ sườn núi chi huy.
một lần nữa đánh lùi Lv Đường tiến công! Nhưng lằn này chống đờ được đổi thủ.
còn lằn tiếp theo? Tẩn Thúc B ảo lo lắng nghĩ, nếu như bình thường, loại trận chiến nàv căn bán tính không là gì.
nhưng loại tình huống trước mắt này, hắn chi sợ minh sè phán tàm.
Tiêu Bố Y khi nào thì sẽ phái binh tiến đến? Lý Tình ngàn dặm truy địch, hôm nay như thế nào? Từ Thế Tích từ Tinh Hình Quan xuất quan, hiện tại đang công phá Đột Quyết Nha trướng sao?
Tẩn Thúc B ảo nghĩ có chút xuất thẩn, cũng mượn ý niệm này.
dời đi chú ý của minh.
Thất Tinh cổ khi động tình mới có thể phát tác.
hắn miên man suy nghĩ, ngược lại giảm bớt đau đớn.
Mành trướng vén lên, Trình Giảo Kim nghiêng thân thể tiến vào, nhẹ nhàng buông mành trướng.
Động tác rắt nhỏ này.
khiến cho Tẩn Thúc Bảo cảm thấv cảm kích.
Ai mới gặp gỡ Trình Giảo Kim, đều cho rẳng hắn là một hán tử lồ mãng, chi có Tần Thúc Bảo mới hiểu 1ẳng, Trinh Giảo Kim là người thận trọng.
Trinh Giảo Kim không muốn gió thổi vào.
hắn rất quan tâm đến bệnh tinh của Tằn Thúc Bảo.
nhưng hắn đă không cần phải nói cái gì.
bời vì hắn biết đà vô dụng.
Hắn có thể làm có lẽ chi có những cái này, không có ý nghĩa, nhưng tình thâm ý trọng.
Trương tướng quán nếu là trông thấy tinh hình hôm nay, nhắt định cũng rất vui vẻ.
Tẳn Thúc Bảo đột nhiên nghĩ đến.
sau đó chính là ngực lại một hồi đau đớn.
Trinh Giảo Kim tiến lẻn.
vài quyền đárih lên sau lưng hắn.
rất nặng! Tẩn Thúc Bảo lại thờ phào một cái nói: “Đa tạ”.
Trinh Giảo Kim trong mắt đà có thương cảm.
nhưng thoáng qua mất đi.
Hắn bởi vì đạo bất đồng, cùng Tần Thúc Bảo chia tay, nhưng rốt cuộc lại một lằn nữa kề vai chiến đấu.
hai người đã mất khúc mắc, chuyên tâm thảo phạt loạn phi, binh định thiên hạ.
tựa như lại trờ về năm đó.
Nhưng Trình Giảo Kim hiểu 1ẳng, thòi gian vừa đi sẽ không quay lại! Hắn quý trọng phẩn hữu nghị này, nhưng đà biết rắt khó lưu lại, nhìn thấv khuôn mặt Tẩn Thúc Bảo có chút run rẩy, nói tránh đi: “Thúc Bảo.
bên ta mới thu được tin tức Hải Đông Thanh mang đến.
thảo nguyên có tin tức.
Từ Tướng quán đại phá Đột Quvết Nha trướng.
Lý tướng quán dùng ba nghìn thiết ky phá mười vạn ky binh đối thủ, Đột Quvết xong đời rồi”.
Tằn Thúc B ảo mừng rờ, tuv có thống khổ.
đều nhịn xuống, “Hay cho mòt Lý tướng quân, hay cho mõt Từ Thế Tích!”
Trinh Giảo Kim nói: “Tây Lương vương cũng có tin tức truyền đến.
nói mong ngươi kiên trì một ngày, uất Tri Cung rất nhanh có thể dẫn binh chạv đến trợ giúp”.
Tẳn Thúc Bảo thờ dài một hơi.
Trinh Giảo Kim khó hiểu nói: ‘‘Thúc Bảo.
có viện binh đến, ngươi vì sao thờ dài?”
“Uất Trì tướng quán chạv đến tương trợ.
ta đương nhiên rắt vui.
nhưng những binh lực nàv vốn là vây còng Thái Nguvên, chuẩn bị xuôi nam Hà Đông.
Bời vì ta có vắn đề, khiến cho Tây Lương vương lo lắng, ta cùng không muốn” Tằn Thúc Bão nói.
Trình Giảo Kim nói: “Cũng không thể nói như vặv, Đường quán u Cháu còn có gần mười vạn, cộng thêm binh mà vốn có, đà là một cỗ lực lượng không thể coi thường, nếu có thể tiêu diệt Đường quán u Châu, không thể nghi ngờ sẽ cho Lý Đường sự thiệt hại nghiêm trọng”.
Tần Thúc Bảo nói: “Lòi tuy như thế, nhưng không thể nào phán ra như vậy.
chúng ta vốn trọng binh xuất kích, cắt đứt quan hệ giữa u Cháu cùng Hà Đông, chi cằn kiềm chế là thủ thắng, bỗng nhiên muốn thành chủ chiến trường, khó tránh khòi sẽ phá hư kế hoạch nguvên bản”.
Trình Giảo Kim nói: ‘‘Thúc Bảo.
ngươi thời gian gần đày thân thể không tốt, quá nửa bị bệnh làm cho mệt mỏi.
cho nên không có phát hiện ý đồ của bọn chúng".
Tẳn Thúc Bảo kinh ngạc nói: “Bọn họ có ý đồ gi?” Cười khổ một tiếng, thẩm nghĩ Trinh Giảo Kim nói không sai.
trước mắt đổi chiến như đánh cờ, hắn bị Thất Tình cổ làm cho mệt mỏi.
cũng không thể tập trung tinh lực, trần tinh lại nói: “Giảo Kim.
nói nghe một chút”.
“Ta chi sợ bọn chúng đánh là giả.
muốn rút lui mới là thực"’ Trinh Giảo Kim nói: ‘Hôm nay mùa đông, Hà Bắc hoang vu.
dân chúng rất thua thớt, bọn chúng cho dù tạm thòi chiếm cứ một sổ quận huyện, cũng không ảnh hưởng tới đại cuộc.
Nhưng liều chết giao chiến, u Châu tắt nhiên thực lực giảm lớn.
nếu như bị chúng ta phản công lại.
thật trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo! B ọn chúng quá nửa cũng rõ ràng điểm ấy, hơn nữa Đường quán chinh chiến làu ngày, không giống quán ta có phương pháp thay phiên, khắng định nồi nhớ nhà như cắt.
Đã nhưvậy, ngồi đợi sụp đổ không bẳng sớm quav lại”.
Tần Thúc Bảo chăm chú lắng nghe, gặt đẩu nói: “Thật ra điểm ấy ta từ làu đã nghĩ đến.
cho nên không chi có Dịch Thủv.
coi như là Tinh Hình Quan cũng có trọng binh trong coi.
Nói đến tảv Tinh Hình Quan, còn có đại quân cùa ta đóng quân, trừ khi Đường quân có thể còng phá Tinh Hinh Quan, sau đó nhanh chóng xuôi nam lên Thượng Đảng, bẳng không sao
CÓ thể thoát được Tây Lương vương trọng binh áp chế?”
Trinh Giảo Kim nói:“Muốn đi Thượng Đảng, cũng không phải là chi có một đường Tinh Hình Quan".
Tằn Thúc Bão cau màv nói: “Thái Hành nguv nga.
đường núi gặp ghềnh, nếu không đi Tinh Hình Quan, chi có đi đến con đường Khẩu Quan phía đóng Thượng Đảng.
Con đường còn lại.
tuvết lớn kín núi, căn bản không thích hợp đại quán tiến lên.
Nhưng mà...!Khẩu Quan đà hoang vu làu ngày, cũng khó có thể tiến lên”.
Trinh Giảo Kim nói:“Khó đi không có nghĩa là không thể đi.
Ta một mực nghĩ, ta nếu là Lý Thé Dãn.
nên sẽ làm như thế nào?”
Tẩn Thúc Bảo nhíu mày.
“Ngươi nói Lý Thế Dân nương theo khi trọng binh đánh chúng ta.
lại muốn dẵn binh đi đường vòng quav lại, hơn nữa vô cùng có khả năng đi Khẩu Quan?”
Trinh Giảo Kim gặt mạnh đầu.
“Ta đúng là có ý này, cho nên ta muốn thinh một nhánh binh đi vào trong đó mai phục..
Tần Thúc Bảo cười khổ nói: “Giảo Kim, kế sách của ngươi rất tốt, nhưng ta đà dốc hết toàn lực.
Trước mắt ngươi không thể rời đi...!”
Trình Giảo Kim nhìn Tần Thúc Bảo hồi lâu.
rốt cuộc gật đẩu nói: ‘Được! Ngươi...!ngươi phải cẩn thận”.
Tẩn Thúc Bảo mới định mỡ miệng, bồng nhiên một quyền đánh mạnh lên trẽn bàn, vươn tav muốn cầm lắv chén trà.
nhưng cánh tav không ngừng nin lên.
Trinh Giảo Kim cuống quít lấv chén trà.
đưa tới trên tay Tẩn Thúc Bảo.
Tẳn Thúc Bảo thật vất và đem chén trà đưa lẻn tới bên miệng, mới định ngăn chặn nhiệt huyết dâng lẻn trong ngực, đột nhiên hự một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
nước trà đò hồng.
Huvết vụ tràn ngập, có không ít giọt máu văng lên trẽn người Trình Giảo Kim.
Trinh Giảo Kim cũng không né tránh, khẽ vươn tav đờ Tẳn Thúc Bảo.
kêu lên: “Thúc Bào.
ngươi..Trong lòng chua xót, Trinh Giảo Kim nức nỡ nói: “Thúc Bảo.
ngươi...!ngươi phải cố kiên trì”.
Hiểu rẳng những lời này chi là lời nói suông không có ý nghĩa, nhưng giờ nàv khắc này, hắn còn có thể nói cái gì?
Chuyện cũ như khói, chuyện cũ như nước thủv triều, chuyện cũ từng màn lóe lên.
Tần Thúc Bảo trong óc một khắc này nghĩ tới rất nhiều, suy yểu nói: “Giảo Kim...!không sao.
ta không sao đâu”.
Hắn dùng lực mở to mắt.
tròng qua nhưng lại có chút sương mù mịt mờ.
hai chân như nhũn ra, ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Giảo Kim, ta chi sợ...!thật đà không được".
Đây là lằn đẩu tiên hắn nhận thua, hắn không thể đè nén xuống được nữa.
Trình Giảo Kim lệ nóng lưng tròng, bắt lấy cánh tav Tẩn Thúc Bảo.
nghẹn ngào nói: “Thúc Bảo.
ngươi đà nói cùng với ta sóng vai binh định Hà Bắc.
ngươi đà nói muốn hoàn thành nguvện vọng của Trương tướng quân, trả lại thiên hạ thái binh, ngươi đà nói sau khi thiên hạ thái binh, sè cùng ta mồi ngàv đến trước mộ Trương tướng quân, nói cho người chuyện vui thiên hạ thái bình, chuyện ngươi đà nói.
không thể không làm!”
Tằn Thúc Bảo không ngờ mấv ngàv nav cồ độc phát tác hung mãnh như thế.
trong lòng trống rỗng, hiểu rằng trời không chiều lòng người, có thể là đại nạn buông xuống, tự giễu nói: “Ta...!nói quá nhiều...!cũng có thể không tính”.
“Không được!” Trinh Giảo Kim quát: “Ngươi nhắt định phải kiên trì xuống! Ngươi không thể nói không tính”.
Tần Thúc Bảo suy yểu không chịu nổi, thấp giọng nói: “Giảo Kim...!thực xin lỗi.
Lấn này ta p hải nuốt lời”
Trình Giảo Kim rốt cuộc nhịn không được, nưỡc mắt tràn mi ra.
“Thúc Bảo.
là ta thực có lỗi với ngươi, là ta thực có lỗi với Trương tướng quân.
Năm đó nếu không phải ta rời đi, tất cả mọi chuyện, sẽ không phát sinh, ngươi cũng sẽ không sao.
Ngươi đối đãi ta như huynh đệ, ta lại...”
Tần Thúc Bảo cằm tay Trinh Giảo Kim, lắc đầu nói: “Năm đó đại thế đà mất.
cho dù ngươi không đi.
kết quả cũng giống như vậy.
Huống chi chúng ta làm những chuyện này để đền bù sai lầm.
tuy còn chưa đủ, nhưng Trương tướng quân là người khoan hồng rộng lượng...!Chắc hắn sẽ tha thứ chúng ta.
có phải không?"
“Người nhắt định sẽ tha thứ cho ngươi!" Trinh Giảo Kim từng chữ nói ra.
Tần Thúc Bảo khè thở dài: “Nguỡi lúc ấy không giết ta.
chắc hẳn đà tha thứ cho ta.
trí tuệ của người, sao chúng ta có thể với tới? Những năm gần đâv...!chuyện mà ta làm, đơn giản là cẩu an tâm mà thôi”.
Trinh Giảo Kim không biết muốn nói lời an ủi gì, chi liên tục gặt đầu.
lúc này bên ngoài doanh đột nhiên tiếng trống vang lớn.
có binh sĩ vội vã tiến đến nói: “Trình Tướng quân...!Tần...!Tướng quân..nhìn thấy bộ dáng của Tẳn Thúc Bảo.
binh sĩ cũng giặt mình thương tâm.
trong lúc nhất thòi nói không ra lời.
“Đường quân lại còng tới sao?” Tằn Thúc Bảo hỏi.
Binh sĩ liên tục gật đầu, Trình Giảo Kim một bầu sầu khổ không thể nào phát tiết, quát: “Thủ vững là được!” Binh sĩ mới định lui ra, Tằn Thúc Bảo lắc đầu nói: “Giảo Kim, ngươi đi nhìn xem.
ta không yên tâm”.
“Nhưng..Trình Giảo Kim muốn nói lại thôi.
Tẳn Thúc Bảo nói:“Ta khôngsao, ngươi đi nhìn xem”.
Trình Giảo Kim rốt cục đứng lên.
gật đầu ý bảo đi.
mới đến trước mành trướng, Tần Thúc Bảo lại nói: “Giảo Kim...!Không cần hành, động thiếu suy nghĩ, đang đèm tinh hình địch không rõ, không cần phải chủ động xuất kích.
Cho dù bọn họ thùa dịp đêm đi.
chúng ta cũng không thể làm gì được.
Có đòi khi.
ngươi không làm được tắt cả mọi chuvện”.
Trinh Giảo Kim lắng lặng nghe xong, gặt đầu nói: “Được, ta biết rồi”.
Hắn ra khòi trướng bồng, phán phó binh sĩ thủ vệ nói: “Lưu ý Tẳn Tướng quâiL có gì không ổn, lặp tức thông báo cho ta.
nhưng mà...!ngàn vạn lần không được đem tin tức truyền đi”.
Binh sĩ liên tục gặt đầu, thắp giọng hòi.
“Trình Tướng quân, Tẩn Tướng quán có thểkhòe không?"
Trinh Giảo Kim bùi ngùi thờ dài.
“Không cằn hòi nhiều, ta đi”.
Hắn lên ngựa xách phủ.
tuần qua doanh trại.
Đường quán đánh tuy là mãnh liệt, nhưng quán Tâv Lương thật ra vẫn có thể chống đỡ được.
Trinh Giảo Kim cũng là tướng tài.
giục ngựa lên cao nhìn về nơi xa.
phát giác Đường quán cuối cùng không thể phá trại, hiểu rẳng đém nay quá nửa vẫn là đánh nghi binh.
Bọn họ mấv lần đánh nghi binh, hư hư thực thực, quá nửa là có mục đích khác, mà bò chạy đă là vô cùng có khả năng.
Nhưng loại tình huống trước mắt này, hắn lại bất lực.
Hắn vốn muốn xuất binh truy kích, nhưng Tần Thúc Bảo nhưthế.
hắn sao có thểrời đi?
Nghe tiếng trống vang lừng, trong đêm tối kinh tâm động phách.
Trinh Giảo Kim không rảnh mà để ý đến.
xuống ngựa quỳ xuống, hướng lên trời xanh bái ba bái, thắp giọng nói: “Lào thiên gia.
ta vốn một mực không tin người.
Nhưng Thúc Bào quá nhièu tai nạn.
cho dù có sai, từ làu đà sửa lại.
Trình Giảo Kim ta làm việc chi bẳng ý thích của minh, làm chuyện đúng cũng không nhiều lắm.
làm sai cũng không ít.
Người nếu có linh, vì sao không đem thống khổ của hắn, đưa lên trên người của ta?” Hắn nói vài càu, nhịn không được nước mắt lại chảy xuôi, gió lạnh thổi qua.
lạnh, nhưbăng rơi xuống đất.
Ngồi ỡ sườn núi cao, phán phó binh tướng cổ thủ, nghe trong đêm khuya binh sĩ chém giết rống giận, rốt cục đến khi Đường quán rút hết.
Trinh Giảo Kim lúc nàv mới thở phào một hơi.
không nghe thấv binh sĩ đến bầm báo.
thẳm nghĩ Thúc Bảo đêm nav cuối cùng cùng không có việc gì.
lào thiên gia nàv cùng coi như mờ mắt.
Quav lại doanh trại, binh sì bước nhanh tới.
thắp giọng nói: “Trình Tướng quân.
Tằn Tướng quân đă ngủ.
Quân V tới xem bệnh cho người, đem chút ít thuốc trợ giúp người chìm vào giấc ngủ”.
Trinh Giảo Kim gật đầu nói: “Phải nên như thế.
ta đi xem”.
Một lằn nữa vào doanh trướng của Tần Thúc Bảo.
trông thấv Tẩn Thúc Bào hai mắt nhắm nghiền, cau mày nẳm ờ nơi đó.
Trinh Giảo Kim nhịn không được lo lắng, nhìn thấv Tần Thúc Bảo hai gò má hõm sâu.
hốc mắt cũng vậy.
đột nhiên cả kinh tiến đến.
chi thấy được trên mặt Tẩn Thúc Bảo đã có tơ máu.
trông thật là quỷ dị.
Trình Giảo Kim kinh hài.
ra doanh trướng tìm quán V hòi: “Tần Tướng quán trẽn mặt làm sao vậy?”
Quản V thờ dài nói: “Tẩn Tướng quán chi sợ...!thật không ổn.
ta chi có thể tận lực giảm bớt thống khổ của người, tại hạ vô năng”.
Trình Giảo Kim thờ dài khoát tay, “Cùng ngươi không quan hệ, năm đó ngự V đà xem qua nhiều lằn.
cũng đã thúc thủ vô sách, ài!” Cho quán V lui ra, sau đó quay lại doanh trướng, nhìn ngọn đèn mà ngơ ngác ngồi, tâm tư như nước thủy triều, tuv là mệt mòi.
nhưng sao có thể ngủ? Đến khi phương đông bừng sáng, Trình Giảo Kim bị tiếng bước chân làm bừng tinh, ngẩng đầu nhìn lại.
thấv một người như thiết tháp, mang theo gió lạnh đi tới.
vui mừng nói: “Uất Trì tướng quân, người đà đến rồi?”
Người đến đày đúng là uất Trì Cung, uất Trì Cung phong trần mệt mòi.
nhưng hai mắt vẫn sáng ngời nói: “Tây Lương vương không vẻn lòng Tẩn Tướng quân, lệnh cho ta cả đêm dẫn ba nghìn kỵ binh chạy đến.
Tần Tướng quân...!hiện tại như thế nào?”
Trình Giảo Kim sắc mặt ảm đạm, “Hắn những ngày này luôn nôn ra máu.
đến hiện tại, chi sợ kháng không được bao lâu”.
Uất