Thế Dân khi nghe được tiếng cười dài.
hầu như giặt minh hôn mê bất tinh.
Tuy nói đêm đen không thấv rõ người, nhưng thanh âm này rất giống Tiêu Bổ Y.Nói đến ngoại trà Tiêu Bố Y ra, lại có ai có khí phách phóng khoáng giống như vậy, tự xưng bổn vương đến đuổi giết hắn?
Trường Tôn Hẳng An cũng nghĩ như vậy, kinh ngạc Tiêu Bố Y thân là đứng đầu Đông Đô, tại sao lại đến đâv ngăn chặn Đường quân? Chẳng lè hắn thật liệu sự như thần đến tinh trạng như vậy sao? Không kịp nghĩ nhiều, thắp giọng nói: “Tằn vương đi mau”.
Lôi kéo Lý Thế Dán chạv về một bên triển núi khác, hoàng hốt tim đường chạy trốn.
Đường binh vì bảo vệ Tằn vương, phân ra nửa sổ lưu lại ngăn cản địch thủ.
có vài chục người từ trong rừng giết ra.
cùng Đường quán chiến cùng một chồ.
Phục binh trong rừng cũng không tính là nhiều, trước mắt Đường quán thoát được tính mạng đã có mấy ngàn người, nếu chiến một trận, lắv nhiều công ít, phẩn thắng cũng cực lớn.
nhưng Lý Thế Dán cảm thấy người nọ chính là Tiêu Bố Y.
trong lòng đà tồn sợ hài.
Hắn mặc dù cùng Tiêu Bố Y rắt ít gặp nhau, nhưng đổi với sự sắc bén của Tiêu Bố Y đã sớm biết được, người nàv trong ngàn quân trảm tướng cùng như lắv đồ trong túi.
trước mắt Đường quán hồn loạn không chịu nồi, đừng nói là phục binh trong rừng chi có vài chục người, cho dù chi có một mình Tiêu B ố Y đi ra, hắn cũng đã không dám đối mặt.
Trước hắn có thể cùng Tiêu BÓ Y cười nói.
bởi vì biết mình khi đó không có gì quan trọng, nhưng từ khi Tiêu BÓ Y lực chém Khâu Hành Cung.
Lý Thế Dân khi nẳm mơ cũng thấy lại một màn đó.
Một đao sắc bén kia, một đao quyết tuvệt kia đà làm cho Lý Thế Dân ý thức được, Lý Đường cùng Tây Lương thể bất lưỡng lặp.
hắn và Tiêu Bố Y cũng phải quyết định sinh tử.
bọn họ đều đà không có đường rút lui.
Một chút giao tình dì vãng, trong sự tranh đoạt thiên hạ.
có vẻ không có ý nghĩa!
Sống chết trước mắt.
kích ra tiềm năng của Lý Thế Dân.
hắn và Trường Tôn Hẳng An dưới sự bảo vệ của mấv chục hộ vệ, chon đường mà chạy, nghe thấv tiếng chém giết xa dằn, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng.
Qua sườn núi.
đến thung lũng, trong đêm tối tuyết lóe sáng, sáng làm cho lòng người lạnh lẽo.
Xung quanh cực kỳ vẻn tình, ngoại trà tiếng chân đạp tuyết đọng, tiếng tay áo mang gió vang lên.
trong Thái Hành Sơn yên tình làm cho lòng người kinh sợ.
Lý Thế Dân không biết tại sao, nhớ tới lúc trước cầm đao múa thương mạo hiểm.
Khi đó hắn là phấn chấn.
Lúc này hắn là hoảng hốt.
Tiêu Bố Y đến đâv.
Tiêu Bố Y đến đày đương nhiên là vì giết hắn!
Hắn phải chạy trốn.
Trốn càng sa càng tốt!
Trong chiến trường, hắn không sợ chết.
Nhung ở trong núi này, bị sự tình lặng bức bách.
Hắn lại một lẩn nữa cảm giác được sự sợ hài của tử vong.
Lý Thế Dân đã chảy mồ hỏi.
Trường Tôn Thuận Đức hô hấp trầm trọng.
Hai người đem hết toàn lực xuyên núi mà đi.
Bên người còn đi theo mấy chục thán vệ.
Lý Thế Dân hiểu rẳng những thân vệ này vò còng cao cưỡng.
Bẳng không cũng không thể theo tới giờ đâv.
Nhưng những những người nàv gom cùng một chỗ có thể kháng được ma đao của Tiêu Bố Y hay không.
Lý Thế Dán trong lòng cũng không chắc.
Những tiếng loạt xoạt vang lên.
Trong đêm vẻn tình kinh tâm động phách.
Mọi người chạv vội hồi làu.
sau khi đà chạy đi trọn vẹn hơn mười dặm.
lúc này mới hơi thỡ dốc một hơi.
Mỗi người đều phun khí 1ắng, đổ mồ hôi nóng, gió lạnh thổi qua, thân thể phát run, có lãnh có sợ.
Phía trước lại xuất hiện một mảng rừng, tuvết trắng phủ trên cây, rung động run rầy, Lý Thế Dân xem ra có chút nghi hoặc.
Trường Tôn Hẳng An nói: “Tẳn vương, không cẩn sợ.
Tiêu Bố Y coi như là thẩn tiên, cũng tính không ra chúng ta lại ờ chồ này.
Huống chi hắn là đứng đẩu Đông Đô.
tại sao sẽ vì chúng ta lấv thân..Hắn chữ ‘phạm hiểm còn chưa có nói ra, trong rừng bỗng dưngbắn ra một mũi tên.
ỡ giữa ngực một thân vệ.
Thân vệ kêu thảm một tiếng, bị mất mạng tại chỗ.
Hắn đang mặc khải giáp, lại bị một mũi tên bắn thấu, mũi tên đến sắc bén có thể thấy được.
Lý Thế Dân kinh hài.
nhớ tới tài bắn cung của Tiêu Bố Y.
cuống quít lui về phía sau.
sớm có binh sĩ tiến lên quát: “Bảo vệ Tần vương’.
“Tằn vương, đi!” Trường Tòn Hẳng An lôi kéo Lý Thế Dân.
chuẩn bị từ bên rừng vượt qua, bồng nhiên trong rừng đi ra mấy người, đều mang theo đại đao lóe sáng, như hổ nhập bằv sói đánh đến trong thân vệ Đường quân.
Các thân vệ liên tục chống cự.
lại có thể đề kháng không nổi.
Lý Thế Dân chi lo nhẳm hướng tày mà chạy như điên, tựa như chạy nhiều hơn một bưỡc là có thể cách Thượng Đảng gần một bước, nhưng chạy đi chưa quá trăng bước, sau đầu sinh gió, một đao bổ tới.
Trường Tôn Hẳng An kinh hài, rút kiếm đâm tới.
ỡ giữa thân đao.
Một tiếng xoảng vang lẻn.
ánh lửa văng khắp nơi, tòa sáng mặt hai người, người cầm đao nọ râu quai nón.
đối với Trường Tôn Hẳng An mà nói, hoàn toàn là gương mặt xa lạ.
Người nọ mặt mặc dù lạ, nhưng công phu tuvệt đổi thành thục, thanh khảm đao trong tay, thế lực mạnh trầm, đao thứ hai đà đánh bav bảo kiếm của Trường Tôn Hẳng An.
Trường Tôn Hẳng An trong lòng băng giá.
người này võ còng cao cường, hắn căn bản không p hãi đổi thủ.
Trong Trường Tòn gia.
xưa nav đều dùng trí tuệ xưng hùng, nhưng người thông minh, rất nhiều khi cũng không chịu tốn thời gian vào tập võ.
Trường Tôn Hẳng An tự xưng là vãn vò song toàn, nhưng ỡ trước mặt ngưỡi ta.
mới phát hiện vũ kỹ căn bản không
7— - ——:
Nhỏm dịch: huntercd 7 đáng giá nhắc tới.
Người nọ khảm đao lại vung, nhẹ nhàng, đột nhiên hướng về phía cồ cùa Trường Tôn Hẳng An bồ tới.
Trường Tôn Hẳng An lách minh tránh né.
không ngờ ngưỡi nọ không tiểng động đá ra một cước, đã trúng ờ giữa bụng Trường Tôn Hẳng An.
Trường Tôn Hẳng An chi cảm thấy một cỗ đại lực thúc lên.
ruột gan muốn đứt đoạn, cả người lăng không bay đi, sau khi rơi xuống đà ói ra một ngụm máu tươi, tứ chi đã không còn chút sức lực nào.
Trường Tôn Hẳng An kinh hài, khàn giọng nói: “Tần vương đi mau” Hắn đương nhiên tinh tường võ công của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân vũ kỹ có lẽ so với hắn cao minh hơn, nhưng tuyệt không phải địch thủ của người trước mắt này.
Hắn quan tâm Lý Thế Dàn.
thậm chí vượt qua an nguv bán thân, đơn giản là Lý Thế Dân quan hệ đến vận số của Trường Tôn gia
Lý Thế Dân trốn, nhưng chi trốn ra vài chục trượng, người nọ đà đuổi tới sau lưng Lý Thế Dân, không nói hai lời.
cử động đao đà chém tới.
Lý Thế Dân trờ lại kiếm đón đờ, chi nghe thấy xoảng một tiếng vang lẻn.
Lý Thế Dân đà lảo đảo một cái, cánh tay nhức mòi.
Lại tiếp một đao.
bảo kiểm rơi xuống đất.
Lý Thế Dân trong lòng kinh hài.
thầm nghĩ chính mình nam chinh bắc chiến, chẳng lẽ hòm nav lại chết ờ chỗ nàv một cách không rò ràng như vậv sao?
Đao thứba đã đánh xuống, uv vù sinh phong.
Lý Thế Dân lăn một vòng tại chỗ.
tránh thoát một đao.
nhưng người nọ đao như áo choàng, đuồi chém mà đến.
thoáng qua đà đến phẩn gáy của Lý Thế Dân.
Trường Tôn Hẳng An đã không đành lòng nhìn, đau lòng kêu lên: “Thế Dân!”
Mắt thấy Lý Thế Dân đã tránh không khòi một đao tất sát này!
Đột nhiên một vặt bay tới.
đánh vào phía trên khảm đao.
chi nghe xoảng một tiếng vang lớn, khảm đao lại cắt thành hai đoạn, một đoạn dư lực không suy, cắm ỡ trên mặt tuyết.
Lý Thế Dân kinh hài, Trường Tôn Hẳng An mừng rỡ.
người cầm khảm đao nọ cũng kinh hài.
quay đầu nhin lại.
Trường Tôn Hẳng An thấy đền cắt đứt khảm đao lại là một khối đá tròn.
Là ai có đại thần thông nhu vậy, là ai tại thòi điểm mấu chốt cứu Tẩn vương? Trường Tôn Hẳng An cùng không khòi hướng về phía tảng đá bav tới mà trông qua.
chi thấv được một người lăng không bav lẻn.
như hùng ưng cao liệng, đại bàng giương cánh, mang đến một cỗ gió lạnh, trực tiếp về phía người râu quai nón.
Người nọ đầu đội mũ da.
che ờ trước mặt, nhưng lại che không được thân thủ vô thượng.
Người râu quai nón thấv người nọ lăng không bay tới, đồng tử co rát lại, đột nhiên hét lớn, đoạn đao chém ra, một đao kia kéo theo gió tuyết, tràn ngập sát khí khôn cùng.
Trường Tôn Hẳng An chưa bao giờ nghĩ đến qua, uv lực một đao.
quả là nhưvậy.
Nhung ngưỡi bay tới nọ chi là vươn một tav ra, đơn chưởng đà qua đao ảnh, sau khi đánh bav đoạn đao.
lại một chường đánh ra trúng ngav ngực người nọ.
Người râu quai nón trong tiếng quát lớn, lộn ngã ra sau.
Nguỡi bay tới nọ cũng không truy kích, một nhát bắt được Lý Thế Dán nói: “Thế Dân.
đi!” Hắn phi thân tung lên.
lại đến trước người Trường Tôn Hẳng An.
một nhát nhấc lên Trường Tòn Hẳng An.
Mặc dù mang theo hai người, người nọ vẫn đi vội như gió.
Lý Thế Dân lúc này mỡi tinh ngộ lại, thất thanh nói: “Huyền Bá.
là ngươi?”
Trường Tôn Hẳng An cả kinh, khó có thể tin nhìn sang người nọ.
Người nọ nói: “Là ta”.
Hắn giọng điệu binh thản, cùng không có quá nhiều kích động, sau khi mang hai người chạv vội ra hơn mười trượng, một con ngựa đứng trước tại đó.
hí nhẹ không thôi.
Người nọ khè vươn tay.
đà đem hai người đẩv lên trẽn ngựa nói: “Các ngươi đi mau, ta tới cản phía sau”.
Lý Thế Dân hòi: “Còn có truy binh sao?”
Người nọ trầm ngâm nói: ‘‘Hắn có thể đuổi tới đây.
cũng không đơn giản”.
“Nhu vậy ngươi càng phải đi theo chúng ta” Trường Tôn Hẳng An trong lòng không có sợ hài.
chi nói: “Huyền Bá, chi có ngươi mới có thể bão vệ được Tẩn vương”.
Người nọ đẳỵ mù da, lộ ra khuôn mặt tiêu điều, ngạo nghễ cùng cô đơn.
Lý Thế Dân nhìn thấv, thán hinh chấn động, nhận biết người nọ đúng là Lý Huyền Bá.
Thật ra vừa rồi Lý Huyền Bá ra tay.
Lý Thế Dân cũng không có nhận ra hắn, mà khi Lý Huyền Bá kêu lẻn hai chữ Thế Dân, Lý Thế Dân như là bị sét đánh.
Âm điệu hai chữ nàv quen thuộc như thế, khó có thể quên như thế, khiến cho hắn thoáng cái liền nhớ lại thòi gian năm đó.
Lý Huyền Béụ còn ai có thân thủ như thế Ngoại trà Lý Huyền Béụ còn có ai sẽ vào loại tinh huống này tới cứu hắn?
Lý Thế Dân trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không biết nói lời nào.
Lý Huyền Bá không nhìn qua Lý Thế Dãn, hơi chút trầm ngâm nói: “Được, ta và các người một đường” Trường Tôn Hẳng An như trút được gánh nặng.“Vặv là tốt nhất.
Huyền Bá.
ngươi cười ngụa đi?”
“Không cần” Lý Huyền Bá lắc đầu nói: “Ngươi cùng Thế Dân đều bị thương, các ngươi cùng cười ngụa, ta đuổi kịp”.
Hắn cất bước đi về phía trước, con đường gập ghểnh, cười ngựa đi không được tốt lắm.
Lý Thế Dân thật ra cũng không có bị thương, nhưng một mực bảo trì trầm mặc.
trong lòng lại như sóng đào mãnh liệt, khó có thể bình tĩnh.
Lý Huyền Bá cô đơn mà đi, đối với địa hình ỡ đây rất là quen thuộc, dẫn hai người rời xa chém giết, đi lên một đoạn đường nhỏ như ruột dê.
Năm vạn Đường binh, cho tới hiện tại chi còn lại có Lý Thế Dân cùng Trường Tôn Hẳng An, cho dù Phòng Huyền Linh cũng không biết đi nơi nào.
Lý Thế Dán tâm tình trẳm trọng, nhưng càng làm cho hắn cảm giác áp lực lại là người trước mắt kia!
“Huyền Bá, ngươi tại sao lại đến đãv?- Trường Tôn Hẳng An hòi.
Lý Huyền Bá hồi làu mới nói: “Ta nghe nói Thế Dân muốn trờ về, đà muốn đến xem.
Ta...!dù sao cũng không có chuyện gì làm” Hắn nói binh thản, Lý Thế Dân không biết tại sao.
oán hận đà chậm rãi nhạt xuống, khó hiểu hỏi: “Huyền Bá.
ngươi tọa trấn Hà Đông, có thể nào không có việc gì?”
Lý HuvềnBábước chân ngừng lại.
điềm nhiên trả lời: “Tọa trấn Hà Đông là Kiến Thành khôngphải ta”.
Lý Thế Dân ồ một tiếng, trong lòng không biết tu vị gì, trong lúc nhắt thòi không biết nói bắt đầu từ đâu.
Trường Tôn Hẳng An hòi: “Sát thủ là ai?”
“Còn có thể là ai nữa?” Lý Huyền Bá mim cười nói.
Lý Thế Dân cau mày nói: “Là thủ hạ của Tiêu Bố Y?”
Lý Huyền Bá nói:“Tiêu Bố Y bản thân chính là một cao thủ.
những năm gần đây.
hắn cũng dưỡng rất nhiều cao thủ làm thân vệ.
Có một sổ người võ công thâm sâu không lường được, nhưng mà không có tiểng tăm gì, chi sợ người vừa rồi, chính là thân vệ bên người Tiêu BỐY”.
Trường Tôn Hẳng An hừ lạnh nói: “Vậy còn khôngphải là bị một chưởng của HuvểnBá đà bị thương sao?”
Lý Huyền Bá thờ dài nói:“Một thán vệ như vậy đà là rất cao rồi, ta cũng không dám dừng lại quá làu.
Không ngờ Tiêu Bố Y hiện tại chẳng những binh hùng tướng mạnh, bén người càng cao thủ như mâv.
hắn muốn giết Thế Dân.
có lẽ cảm thấy Thế Dân sau nàv khi hắn chinh chiến Hà Đông, sẽ đối với hắn tạo thành uy hiếp, cho nên nhất định phải đem Thế Dân phế bò”.
“Tiêu Bố Y lại cũng có thể ngỡ tỡi chúng ta sẽ đi tỡi đây” Trường Tôn Hẳng An thở dài nói: “Một trận này.
chúng ta thất bại thảm hại”.
“Thật ra...” Lý Huyền Bá muốn nói lại thôỊ lắc đầu.
Lý Thế Dân một mực chú ý cử động của hắn.
thấv thế hòi: Thật ra cái gì?”
Lý Huyền Bá nói: “Thật ra không sao" Hắn trầm mặc xuống, không nói gì nữa.
Lý Thế Dân bắt đẩu khó hiểu, chán ghét cùng thống hận đều dần dần tiêu tán, trong mắt hắn, Huyền Bá vẫn là Huyền Bá kia, cũng không có bao nhiêu thav đổi.
Đă trải qua nhièu năm chinh chiến như vậy.
một khắc hắn nhìn thấv Lý Huyền Bá.
lại cảm thấy như trở về lúc ỡ Đông Đô.
Ba người vẻn lặng nhẳm hướng tây mà đi, đà đi khá lâu, tuvết lớn vẫn không ngừng, thòi tiết phi thường rét lạnh.
Lý Thế Dân đào thoát truy binh, lúc nàv mới nhớ tới đà làu cơm nước chưa thấm, không khòi có chút rét run.
Lý Huyền Bá nói: “ở bên nàv có một son động, cực kỳ bí mặt.
Lúc ta tỡi đây.
đã tại đó nghi ngơi nửa ngàv.
có thể đủ để chúng ta nghi ngơi”.
Trường Tôn Hẳng An cảm giác nguy hiểm đà qua.
mòi mệt không chịu nổi, đồng ý nói: “Hơi nghi ngơi một lát.
mới có thể đi tiếp cho tốt được” Lý Huvền Bá gật đầu.
từ ven đường nhặt cành khò.
kéo ỡ sau người, quét đi dấu vết ba người đi tới.
tuvết lớn một lần nữa rơi xuồng, khién cho người khác không dễ dàng phát hiện hành tung.
Trường Tôn Hẳng An thấv âm thầm khám phục.
Ba người lên một triền núi.
nơi đó cây rừng thấp thoáng, kéo ra cò khò.
thì phía cuối là sơn động, có chút rộng rãi.
Trong sơn động cũng tính là sạch sẽ, hiển nhiên là Lý Huyền Bá đà quét dọn qua.
Lý Huyền Bá đem người ngựa đều đưa vào.
lúc này mới lấy ra chút lương khô.
đưa cho hai người nói: “Ăn trước chút gì đó đi.
mới có khí lực đi tiếp”.
Hai người tiếp nhận lương khô.
đem cả tuyết trắng nuốt vào.
lại cảm giác tư vị không tệ.
Lý Huyền Bá làm việc đâu vào đấy.
nhưng rất là trầm mặc.
Trong khi hai người ăn lương khô.
lại ngồi ỡ vách đá bén cạnh, nhin sang vách đá đối diện.
Ba người ờ trong động đốt lửa.
Lý Thế Dân ăn sau khi lương khò.
tinh lực dần dần khôi phục, lại hòi: “Huyền Bá.
rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
ngươi nhắt định phải cùng ta.
Ngươi nếu không nói, ta thật muốn nghẹn chết”.
“Có cái gì có thể nói?” Lý HuyềnBáđạm mạc nói: “Càn biết thì ngươi cũng đà biết...”
“Ta muốn biết những gì ta không nên biết!” Lý Thế Dân hít vào một hơi.
từng chữ nói ra.
Lý Huyền Bá lắc đầu nói: “Ngươi không cẩn biết”.
Trường Tôn Hẳng An cười nói: “Huyền Bá thật rất biết nói đùa, ta nghĩ sự tinh đà rất sáng tò”.
“Sáng tỏ ra sao?” Lý Thế Dân truy vấn hòi.
Nhiều năm chinh chiến, đà làm cho hắn biến thám trầm, ít có xúc động, nhưng mấy ngày này thật sự là cực kị’ áp lực.
vừa rồi lại bị đuồi giết chạy trốn, sau ngẫm lại.
chết cũng là vi khinh địch, đã như vậy.
tại sao không hỏi cho tinh tường?
Trường Tôn Hẳng An có phẩn xấu hồ.
nếu chỉ có Lý Thế Dân ờ đây.
hắn khẳng định sẽ phán tích lợi hại, nói cho Lý Thế Dân.
nhièu khi hồ đồ chút ít thì tốt hơn.
Đối với Lv Huyền Béụ hắn trong lòng vần có sợ hài.
càng không biết Lv Huyền Bá nghĩ đến cái gì, đă như vậy, một lòi vô ý, rất có thể rước họa vào thân.
Thấy Lý Thế Dân ánh mắt sáng quắc, Trường Tôn Hẳng An trong lòng không yên.
thầm nghĩ mới tránh được đuổi giết, lại gặp khúc chiết, không biết như thế nào cho phải.
Ngập ngừng muốn nói cái gì, rốt cuộc lại không mờ miệng, LÝ Huyền Bá đà nói: “Ngủ đi, ngàv mai còn phải đi Thượng Đảng, còn sống đà rất tốt rồi”.
Hắn dựa vào vách đá, nhắm hai mắt lại, ánh lửa lóe lên.
chiếu lẻn sắc mặt của hắn âm tinh bắt định.
-V
Nhóm dịch: huntercd Cảm ơn các VIP ẩă ủng hộ vipvandan.vn
Lý Thế Dân chẳm chẳm Lv Huyền Bá thật lâu.
lúc này mới nói: ‘Được rồi, ngày mai xuất phát”.
Hắn xoay người lại đà ngáp dài.
Trường Tôn Hẳng An cùng đà cực kỳ mệt mỏi, cuộn mình nẳm xuống, nhưng trong lòng lại phập phồng, trong lúc nhất thời làm sao ngủ được? Không biết qua bao lảu.
trong lúc nửa mê nửa tinh, nghe được phía bên Lý Thế Dân có tiếng động, hé mắt nhìn qua.
thấv Lý Thế Dán chậm rãi đứng lên.
đi tới bên người Lý Huyền Bá.
thấp giọng nói: “Huyền Bá.
đi ra ngoài nói chuyện, ta biết...!ngươi không có ngu”.
Trường Tôn Hẳng An âm thẳm thờ dài, giả làm bộ dáng ngủ say.
Lý Huyền Bá không có lên tiếng, lại đứng lên.
nhẹ nhàng đi ra khòi sơn động.
Trường Tôn Hẳng An lo lắng an nguy của Lý Thể Dàn.
muốn cùng đi ra ngoài, nhưng vẫn không có đứng dặv.
đổng thời trong lòng kỳ quái, chẳng biết tại sao lại sợ LÝ Huyền Bá sè hại Tẳn vương.
Theo lý thuvết bọn họ là thân huvnli đệ.
vô luận như thế nào.
Lv Huyền Bá cũng không thể gâv bất lợi đổi với Tần vương.
Buồn cười minh nghĩ nhiều, lại cảm giác trong lòng lại có sự sợ hài khó hiểu, lăn qua trờ lại, khó có thể ngủ.
Lý Huvền Bá lắng lặng ra khòi sơn động, gió lạnh thổi tới.
lạnh thấu xương.
Tìm một nơi tránh gió đứng lại, nhìn sang bầu trời đen như mực nói: “Tuyết rắt lỡn”.
“Nhung dà tâm những người khác cũng rắt lớn” Lý Thế Dán đi thẳng vào vấn đề nói.
Lý Huyền Bá mim cười, chậm rãi xoay người lại, “Ngươi là nói ta?”
Lý Thế Dân lạnh lùng nói: “Sao lại làm như vậy? Ngươi có còn là huynh đệ của ta nữa hav không?”
Lý Huvền Bá thản nhiên nói: “Ta hình như vẫn xem ngươi là huynh đệ.
chi là...!ngươi hình như đối với ta rất bất màn’.
“Ngươi chết, ta rắt đau lòng.
Khi biết ngươi còn sống, ta càng thương tàm! Huyền Bá, ngươi biết là vì cái gì không?”
“Rắt nhiều chuyện, không cách nào giải thích, rắt nhiều chuyện, cũng không cằn giải thích” LÝ Huyền Bá thờ dài.
“Có lè ta không nên tới đây”.
“Tại sao phải đến? Làm sao ngươi biết ta sẽ tới đây?” Lý Thế Dàn truy vấn hòi.
Lý Huvền Bá hỏi: “Ngươi chẳng lè nghi ngỡ ta tới giết ngươi?”
Lý Thế Dân kinh ngạc, lắc đầu nói: “Ngươi là đến xem ta xấu mặt.
có đúng hay không?’
“Chúng ta là huynh đệ, thân sinh huvnh đệ!” Lv Huyền Bá trầm giọng nghiêm túc nói: “Ngươi xấu mặt.
đổi với ta có chồ tốt gi?”
Lý Thế Dân nói: ‘601 vì ngươi mặc dù thoạt nhìn không màng danh lợi.
nhưng ta biết ngươi cực kỳ tự phụ, khi ờ tại Đông Đỏ, ngươi vẫn ỡ trước mấv huvnh đệ chúng ta cao cao tại thượng.
Cho tới hiện tại.
ngươi đương nhiên không cam lòng ờ phía dưới chúng ta.
ta nói có đúng hay không?”
Lý Huvền Bá không có nửa phẩn kích động nói: “Ngươi nói đúng thì đúng, ta không có bắt kỳ ý kiến.
Ngươi nói xong chưa?”
“Ngươi muốn điều gì?” Lý Thế Dân hòi.
“Ngươi nói xong.
ta phải trờ về đi ngủ” Lý Huyền Bá ngáp một cái.
xoay người muốn đi.
Lý Thế Dân thân hình lóe lẻn.
đã chắn ỡ trước mặt Lý Huyền Bá, kích động nói: “Ngươi vi sao khôngbiện giải?”
“Ngươi sẽ nghe?”
“Ngươi giải thích, ta sẽ nghe” Lý Thế Dán gấp giọng nói: “Ta biết, ngươi khẳng định có rất nhiều chuyện gạt ta! Huyền Bá.
ta van cầu ngươi, nói cho ta biết có được không? Ta không muốn cả đời bị người khác che dấu!”
Lý Huvền Bá thờ dài, “Thật ra bị che dấu không chi một mình ngươi, mà còn có ta”.
Lý Thế Dân kinh ngạc nói: “Ngươi lời này là có ý gi?”
Lý HuvềnBá chậm rãi nói: “Ta rất