Tiêu Bố Y nhìn thấy người nọ đã chết đi, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, rồi cúi người nhặt đao lên, rồi xoay người nhìn gã sát thủ còn lại, không vội không hoảng.
Tên sát thủ vốn đã xông tới, đột nhiên ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, Tiêu Bố Y sắc mặt ngưng trọng, lạnh giọng nói: "Ai đã phái ngươi đến?"
Sát thủ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Bố Y, nhịn không được rùng mình.
Vừa rồi khi mới ra tay, hắn vốn xem thường đao pháp của Tiêu Bố Y, với con mắt của hắn xem ra, đao pháp của Tiêu Bố Y chỉ như là đùa vui, không có chương pháp.
Nói cách khác, căn bản là không có lộ số gì cả.
Nhưng người sử dụng đao pháp tệ như thế, lại có thể một quyền đánh chết đồng bạn của mình? Tiểu tử này chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ? Ánh mắt chợt nhìn ra bốn phía, phát hiện ba đồng bạn một đã ngất xỉu, một bị phỏng đang lăn lộn kêu khóc, một thì bị tiểu tử này một quyền đánh gục, cũng không có tiếng động, sinh tử không rõ, sát thủ thật sự cũng có chút lạnh người.
"Bố Y, Cách sơn đả ngưu thần công của ngươi rốt cuộc đã luyện thành?" Dương Đắc Chí chậm rãi đi tới, trầm giọng hỏi.
"Không biết, nhắm chừng phải thử lại thì mới biết được" Tiêu Bố Y đột nhiên ném đao đi, tiến lên một bước, xoa xoa nắm đấm.
Người nọ thấy thế, liền quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiêu Bố Y đao pháp tuy chẳng ra sao, nhưng có đao nơi tay dù sao cũng đỡ hơn, hắn hiện lại quẳng đao dùng quyền, không hỏi cũng biết, nắm tay của tiểu tử này so với đao thì sử dụng tốt hơn nhiều.
Nhìn thấy bóng của người nọ đã chạy xa, Tiêu Bố Y cũng không có đuổi theo, nhìn thấy ở xa xa có tiếng rầm rập, giống như có lính trong thành đã chạy tới nơi này, liền kéo tay áo Dương Đắc Chí, nhằm hướng ngược lại mà chạy đi.
Khi đi ngang qua lão nhân chủ quán, nhìn thấy lão run run nhìn hai người, trong lòng cũng không đành lòng, lấy từ trong lòng ra hai xâu tiền quẳng cho lão, xem như là bồi thường tổn thất, rồi vọt thẳng không thấy bóng dáng.
Tiêu Bố Y thật ra cũng không dám cho nhiều, sợ quan sai đến lại hỏi, rồi xem như là tang vật mà thu đi mất.
Lão nhân nhìn thấy hai xâu tiễn, run run chụp lấy thu vào trong lòng, nhìn theo bóng dáng của Tiêu Bố Y xa xa, môi nhích động.
Không bao lâu sau, quan sai còn chưa chạy tới thì trong bóng đêm đã lao ra mấy người, đỡ lấy mấy sát thủ đang nằm dưới đất.
Lão nhân nào dám ngăn trở, chỉ trốn trong một góc, không dám lên tiếng.
Đám sát thủ biến mất không bao lâu thì binh sĩ tuần thành rốt cuộc đã đuổi tới, lão nhân tay run run kể lại sự tình đã xảy ra, đợi đến khi hỏi người ở nơi nào, lão nhân đưa tay chỉ về hướng sát thủ rút chạy, "Bọn họ, bọn họ chạy về phía đó".
Tiêu Bố Y không biết hai xâu tiền trong mắt lão nhân có phân lượng cực nặng, càng không biết vô hình chung đã giảm bớt cho mình không ít phiền toái, vẫn đang cùng Dương Đắc Chí cắm đầu chạy như điên.
Nhắm chừng đã ra khỏi tầm nhìn của sát thủ, hai người lúc này mới chậm chân lại, điều chỉnh hô hấp, sợ bị binh sĩ tuần thành phát hiện khác thường thì lại thêm phiền toái.
"Thương thế của ngươi có nặng không?" Tiêu Bố Y cẩn thận nhìn bốn phía, vẫn đang nghĩ sát thủ là do ai phái tới.
"Không việc gì, chỉ bị thương ngoài da" Dương Đắc Chí xé tay áo xuống quấn lên trên cánh tay, khó hiểu mà hỏi: "Bố Y, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, nắm tay của tiểu tử ngươi từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy?"
Hắn nói cái gì Cách sơn đả ngưu hiển nhiên chỉ là để hù dọa người khác, Tiêu Bố Y nếu có cái bản lãnh này, thì còn cần gì chạy trốn.
Chẳng qua hai người đều là kẻ nhanh trí, một xướng một họa dọa cho sát thủ bỏ chạy, thực cũng không muốn bức người nọ thành chó cùng cắn trả, hai người chưa chắc đã thua nhưng sẽ dẫn binh lính trong thành tới, phiền toái sẽ lớn hơn nhiều.
Bọn họ đánh bị thương ba người, chỉ cần bị quan phủ bắt được, vô luận là nguyên nhân gì, thì cũng khó mà lên đường được.
Hơn nữa những người này nhiều ít cũng có chút khinh địch, mà bọn họ chỉ giỏi lợi dụng địa lợi, nếu thực động thủ, võ công của người nọ không tệ, hai người cũng chưa chắc là thắng được.
"Nắm tay của ta không lợi hại, chẳng qua trên tay có giấu chủy thủ" Tiêu Bố Y nhớ tới trận đánh nhau vừa rồi, đúng là cửu tử nhất sinh, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Thấy cổ tay của Tiêu Bố Y lật ra, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ còn dính máu, Dương Đắc Chí đã cười không nổi, lúc này mới hiểu được vừa rồi Tiêu Bố Y hụp người xuống, đã mượn thế lấy chủy thủ ở trong ống quần ra, nhìn như một quyền, thật ra lại là đâm sát thủ một dao, người nọ làm sao có thể không chết?
"Ngươi cũng thông minh" Dương Đắc Chí thở dài một tiếng, trong giây lát lại nghĩ đến cái gì