Khi Tiêu Bố Y nửa đêm rời khỏi lều, theo thói quen đắp kỹ chăn cho Hàn Tuyết.
Mấy ngày này cùng đi cùng ngủ, hai người nói cũng không được vài câu, nhưng cũng đã thành thói quen, hai người đắp chung một tấm chăn, trên biểu hiện thì bình lặng như mặt nước, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, thì không ai có thể hiểu được.
Thương đội xuôi theo Khắc Lỗ Luân Hà xuống phía dưới hơn mười dặm thì dừng lại, dựa lưng vào núi hướng ra sông mà dựng trại.
Bọn họ đương nhiên sẽ không buông tha ý niệm đi gặp Khả Đôn trong đầu, hôm nay rời đi chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Thương đội mới vừa đặt chân, Bì Già liền dẫn theo hai người đi Phó Cốt, một trong đó chính là Lục An Hữu.
Bì Già mặc dù ở thảo nguyên không có thực quyền, ngay cả một Thập phu trưởng so ra còn kém hơn, nhưng thân phận tôn quý, tại thảo nguyên không ai ngăn trở, cũng không ai muốn làm việc có lỗi với lão.
Lão đi Phó Cốt đương nhiên là đi tìm Khả Đôn, chỉ cần Khả Đôn lên tiếng, thương đội tiến vào Phó Cốt tuyệt đối không thành vấn đề.
Khi đắp chăn cho Hàn Tuyết, Tiêu Bố Y cũng có chút ngẩn ra.
Hàn Tuyết hai mắt khép hờ, hô hấp đều đều, bộ dáng đã ngủ say.
Khi Tiêu Bố Y rời khỏi lều, cũng không chú ý tới Hàn Tuyết có vẻ như đang ngủ say đã mở to mắt, nhìn mái lều mà khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hai tay ôm lấy cái chăn còn lưu lại hơi ấm của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y chậm rãi lên núi, không muốn kinh động đến hộ vệ phía trước, đến một vùng đất bằng nhìn thảo nguyên rộng lớn xa tít tận chân trời, tâm tư phập phồng.
Hắn mặc dù nói với Dương Đắc Chí không sợ Lục An Hữu tính kế, nhưng đó chỉ là an ủi mà thôi, bởi vì trong lòng hắn biết, bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục An Hữu.
Đây là thời đại cá lớn nuốt cá bé, ngoại trừ việc động não, thì thân thủ cao siêu cũng là điểm quan trọng bậc nhất.
Từ điểm đó mà nói, hắn rất cảm tạ Uất Trì Cung đã nhìn xa, chủ động chỉ giáo cho hắn võ công.
Nhưng như Uất Trì Cung nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là tại cá nhân, đạo nhập môn hắn đã có, võ công dù sao cũng phải tự luyện, từ sau khi hắn có thân phận Tiêu Bố Y, có thể chất của Tiêu Bố Y, nhưng về công phu thì lại quá nông cạn, so với người luyện võ từ nhỏ như Lục An Hữu, thì có sự chênh lệch quá lớn.
Hắn tuy không muốn cùng Lục An Hữu so đo, nhưng dù người không hại hổ, thì hổ cũng có ý hại người, cho dù hắn yếu thế nói không nghĩ tới tứ khoa cử nhân, nhưng quá nửa cũng sẽ bị Lục An Hữu cảnh giác cùng cười nhạo.
Trực giác của hắn phát hiện, ánh mắt Lục An Hữu nhìn mình có chút âm lãnh.
Hiện tại bản thân có thể làm chính là bất động thanh sắc, tận lực hóa giải địch ý, mặt khác điểm mấu chốt chính là, tiếp tục gấp rút luyện tập đao pháp.
‘Xoảng’ một tiếng vang lên, trường đao rời vỏ, hào quang như nước chiếu lên trên khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Bố Y.
Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, nội tâm lại có chút lo lắng.
Mấy ngày nay hắn tiến bộ thần tốc, nhưng hắn có một loại cảm giác, hắn rất khó có thể đề cao hơn nữa, có thể là đã gần đạt tới cực điểm.
Cái này giống như là chạy một trăm thước, muốn rút ngắn một bước cũng vô cùng gian nan, hắn không biết vấn đề là ở nơi nào, cũng chỉ có thể nằm ở công phu cao thấp của lực lượng, tốc độ cùng kỹ xảo, hồi tưởng lại một đao của Lịch Sơn Phi lúc trước, thế bất khả kháng, Bối Bồi cùng Lục An Hữu thiên mã hành không, cất bước như rồng, Tiêu Bố Y chỉ có thể hâm mộ, hắn biết đó gọi là khinh công, tư thế thật giống như là thương ưng vâyh, bản thân thì lại giống như là gà ở dưới đất vậy.
Đao phổ không cần lấy ra nữa, hắn cơ hồ đã ghi tạc vào trong lòng sau hơn mười chương, cuối cùng của đao phổ có ba chiêu vô danh, biến hóa phức tạp, cũng may Uất Trì Cung biết hắn có thể không hiểu, đã dùng chữ nhỏ chú thích đơn giản ở bên cạnh, bằng không chỉ nhìn mấy cái tay mấy cái chân của nhân vật trong đao phổ cũng làm cho Tiêu Bố Y đau đầu.
Nhưng loại biến ảo này tuyệt không phải Tiêu Bố Y trước mắt có thể làm được, cái này so với thân hình diễn viên xiếc thời đại của hắn còn muốn nhẹ nhàng mềm mại hơn, càng cần phải có tốc độ cùng lực lượng cực mạnh như là vận động viên kiện tướng vậy, điều này làm cho Tiêu Bố Y cảm kích Uất Trì Cung lo lắng chu đáo, nhưng lại có chút thở dài bản thân vô dụng.
Nhưng một khi người khác đã có thể làm được, thì mình vì cái gì mà làm không được, Tiêu Bố Y trường đao nơi tay, khẽ quát một tiếng, đã phi thân nhảy lên, ở không trung chém ra một đao, không đợi chém trúng, đã đưa đao ẩn ra sau lưng, chân liền đá ra.
Chẳng qua chân đá ra cũng chỉ là hư thực vô chừng, nếu không phải đá thật, thì lại trở tay chém ngược ra, đó mới là sát chiêu trí mạng, một chiêu ba thức này, khi Tiêu Bố Y xem thực sự cảm thấy phi thường phức tạp.
Nhưng cho dù là như thế, chiêu biến hóa này đã xem như là chiêu đơn giản nhất trong ba chiêu.
Đáng tiếc mấy cái động tác này trong đầu đã vẽ ra vô số lần, nhưng khi sử ra lại hoàn toàn không giống.
Đao của hắn mới ẩn ở sau lưng, thì đã rơi xuống mặt đất, một cước trên không tự nhiên sử không được, như vậy một đao trí mạng tự nhiên cũng có thể chính là tính mạng của mình.
Tiêu Bố Y rơi xuống đất cười khổ, lại luyện lại rất nhiều lần, luôn không làm được, chậm rãi ngồi xuống có chút chán nản.
Võ công của hắn hiện tại đã thực sự rất nhanh đến bình cảnh, ba chiêu trong đao phổ tuy không nhiều lắm, cũng thực xảo diệu, nhưng hắn muốn luyện thành, thì không biết là tới năm tháng nào.
Đêm lạnh như nước, thảo nguyên tĩnh lặng, Tiêu Bố Y đột nhiên đứng lên, lại bắt đầu diễn luyện công phu căn bản.
Cao thâm tuy không được, nhưng công phu căn bản hắn cũng rất khổ công, huy đao chém nghiêng, lĩnh hội sự phát lực cùng sự phiêu dật của đao pháp, phảng phất như để giải tỏa oán khí trong bụng.
Không biết đã huy đao bao nhiêu lần, đợi đến khi trán của Tiêu Bố Y đã đẫm mồ hôi, huy đao lưu loát như nước chảy mây bay, lúc này mới dừng lại.
Gạt mồ hôi, thở dốc mấy hơi, Tiêu Bố Y chuẩn bị lại tiếp tục luyện một canh giờ nữa, đột nhiên trong lòng chợt cảnh giác, quay đầu nhìn lại.
Hắn cảm thấy có người ở phía